Tranh Tranh
Chương 20

Mười một giờ rạp hát đóng cửa, còn hơn một tiếng có thể tìm, Diệp Hàm Tranh không hành động mù quáng, mà hỏi thăm nhân viên bảo vệ, hy vọng họ có thể giúp tiến hành phát thanh, lạc mất một người không thể qua loa, bảo vệ vội vàng thông báo cho bàn phát thanh tìm người, lại nửa tiếng trôi qua, vẫn chưa tìm được Hà Xán, giám sát hiển thị cậu ta đã theo dòng người ra khỏi nhà vệ sinh từ lâu, giống như cố ý tránh Diệp Hàm Tranh, không đi tìm cậu.

“Tại sao không nhìn thấy cậu ấy đi đâu?”

Diệp Hàm Tranh đứng bên cạnh thiết bị giám sát hỏi, người phụ trách nói: “Camera của phòng chiếu phim phía bắc bị hỏng rồi, vẫn chưa kịp sửa, nhưng bên kia cũng là lối ra, tôi đoán chắc chắn cậu kia đi ra rồi, cháu nhanh chóng liên lạc với người nhà xem, không chừng đã về nhà.”

Diệp Hàm Tranh giữ liên lạc với chú Lý từ đầu đến cuối, điện thoại cũng sắp hết pin, biết cửa bắc không có, còn muốn tiếp tục tìm, nhưng người phụ trách rõ ràng có phần thiếu kiên nhẫn, “Chỗ nên tìm đã tìm cả rồi, phòng chiếu phim phía bắc đang sửa chữa, xung quanh đổ nát còn không có đèn, nó là một đứa trẻ chắc chắn không dám đến, vả lại tôi đã bảo nhân viên vệ sinh xem qua rồi, xác thực không có, tôi đề xuất cậu báo cảnh sát, hoặc là về nhà nhìn xem.”

Diệp Hàm Tranh rời khỏi phòng quan sát, vẫn hơi không yên lòng, lấy điện thoại ra bảo chú Lý báo cảnh sát, thừa dịp nhân viên bảo vệ không chú ý, lén lút chạy tới đó, Hà Xán đến nhà họ Lục làm khách, nếu như quả thật lạc mất, rắc rối sẽ lớn.

Điện thoại còn hai phần trăm pin, Diệp Hàm Tranh muốn giữ lại để gọi điện thoại, nhưng phòng chiếu phim phía bắc xác thực hơi lộn xộn, nếu không bật đèn, rất dễ vấp ngã, cậu mở đèn pin một lát, đột nhiên nhận được một cuộc gọi đến, còn chưa nhìn rõ là ai, màn hình đã tắt.

Hỏng bét…

Diệp Hàm Tranh bỏ điện thoại vào trong túi, thích ứng hoàn cảnh xung quanh một lát, tiếp tục đi lên phía trước, “Hà thiếu gia?”

“Hà thiếu gia cậu ở đây không?”

Trong rạp hát đen như mực hơi đáng sợ, Diệp Hàm Tranh hạ thấp âm thanh, theo bậc cầu thang đi về phía khán đài, không biết qua bao lâu, từ hàng đầu tiên tìm tới hàng cuối cùng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hà Xán, Diệp Hàm Tranh bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị sang bên cạnh tìm thêm lần nữa, nếu như thực sự không có, cũng chỉ có thể giao cho cảnh sát.

Đang chuẩn bị đi xuống, đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài, đi rất gập ghềnh, mỗi hai, ba bước đều sẽ bị vật cản trên đất làm vất ngã, lại đứng lên tiếp tục chạy, “Diệp Hàm Tranh!”

“Mau đi ra cho tôi! Người đâu! Diệp Hàm Tranh!”

Cậu, cậu chủ?! Sao cậu chủ lại tới đây?

“Tôi, tôi ở đây!” Diệp Hàm Tranh vội vàng đáp lại, chạy ra ngoài từ giữa ghế chật hẹp, nơi tối thế này, cậu còn thấy không rõ lắm, Lục Minh Tiêu càng không nhìn thấy, hai tiếng vang trầm liên tiếp, không biết Lục thiếu gia lại ngã ở đâu, Diệp Hàm Tranh vội vàng nói: “Cậu chủ cậu đừng nhúc nhích, tôi, tôi đi tìm cậu!”

Cậu chạy rất nhanh, láng máng nghe thấy Lục Minh Tiêu bảo cậu chậm thôi, cậu rất ít khi làm trái ý của Lục Minh Tiêu, nhưng lần này lại không dừng bước, chỉ muốn đến đó nhanh một chút, nhìn xem có phải Lục Minh Tiêu bị thương không.

“Tôi đã bảo cậu chậm thôi!”

Diệp Hàm Tranh lao một mạch tới cửa, nhìn thấy Lục Minh Tiêu đang vịn tường dịch chuyển từng chút xíu về phía trước, miệng còn mắng: “Rạp hát rác rưởi gì đây, ngay cả cái đèn cũng không có.”

Hốc mắt Diệp Hàm Tranh nóng lên, nhanh chóng tới đỡ hắn, vội vàng hỏi: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”

Lục Minh Tiêu tìm kiếm nắm lấy cổ tay cậu, thở phào nhẹ nhõm: “Không sao cái rắm, có thể bị cậu dọa chết.”

“Xin lỗi, tôi tới tìm…”

“Tìm ai?” Lục Minh Tiêu rõ ràng tức giận không nhẹ: “Cậu là thằng đần à? Rạp hát rộng thế này dựa vào chính cậu có thể tìm được cái gì? Bảo vệ cảnh sát đều ăn không ngồi rồi hả? Cậu giỏi như thế tại sao không đi làm chó tìm kiếm cứu hộ đi?”

“À…” Hắn rống đến độ trung khí mười phần, chắc hẳn không sao.

trung khí mười phần: tinh thần sung mãn, trạng thái cơ thể tốt nhất.

“À cái gì mà à?!”

Diệp Hàm Tranh lập tức nhận sai: “Tôi biết sai rồi, không nên một mình tìm lung tung.” Lại đỡ Lục thiếu gia ra ngoài, hỏi: “Cảnh sát tới rồi à?”

“Nói nhảm.”

“Vậy tại sao chỉ có một mình cậu chủ vào đây?”

Lục Minh Tiêu ngẩn ra, mặt lạnh nói: “Làm sao tôi biết.”

Hắn thật sự không biết, lúc biết được đầu đuôi câu chuyện từ chú Lý, khi phát hiện Diệp Hàm Tranh vẫn ở trong rạp hát, nháy mắt đã vọt vào, khoảnh khắc đó hình như không nghĩ gì cả, chỉ sợ Diệp Hàm Tranh cũng bị đi lạc theo, cũng không tìm được.

Lúc hai người đi ra từ trong rạp hát, đã tìm được Hà Xán rồi, cậu ta không nghĩ tới mình gây ra rắc rối lớn như vậy, kinh động đến cả cảnh sát, khóc lóc nói: “Em chỉ muốn một mình đợi một lúc, không bảo các anh tìm em.”

Lục Minh Tiêu mặc kệ cậu ta, dắt Diệp Hàm Tranh lên xe, quản gia vội vàng đi tới hỏi: “Cậu chủ bị thương?”

Khi có thể nhìn thấy ánh sáng Diệp Hàm Tranh đã kiểm tra rồi, “Cánh tay trầy tí da.” Nói đoạn lấy hộp thuốc trên xe ra, cẩn thận rửa sạch vết thương giúp Lục Minh Tiêu.

Ngày hôm sau Diệp Hàm Tranh đi xuống lầu, nhìn thấy Hà Xán đã xách theo vali đứng ở cửa, chủ động nói với cậu một tiếng: “Chào buổi sáng.”

Diệp Hàm Tranh hỏi: “Cậu phải đi rồi sao?”

“Ừm.” Hà Xán vẫn còn hơi tủi thân: “Dù sao tôi ở đây cũng không được chào đón.”

“Không phải…”

Hà Xán ngắt lời cậu: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu hôm qua đi xem phim truyện cổ tích với tôi, lúc đó tôi thật sự chỉ muốn ở một mình, không nói với cậu, còn để cậu tìm lâu như vậy, là tôi không đúng, xin lỗi.”

“Không sao.” Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu.”

Hà Xán nói: “Nhưng tôi vẫn rất ghen tị với cậu.”

“Tôi cảm thấy anh Minh Tiêu đối xử khác biệt với cậu.”

Diệp Hàm Tranh giật mình, thật ra hôm qua, cậu cũng đã phát hiện.

Hà Xán nói: “Lúc anh ấy chạy vào tôi cũng nhìn thấy, quản gia và chú Lý cũng không ngăn được, cũng nói cho anh ấy biết bên trong không có đèn, đi tìm đèn pin giúp anh ấy, nhưng ngay cả một giây đồng hồ anh ấy cũng không chờ.”

“Tôi cảm thấy anh ấy không xem cậu như người hầu.” Nhưng cụ thể xem là gì, Hà Xán lại nói không rõ, nói hẹn gặp lại với Diệp Hàm Tranh rồi quay người đi.

Diệp Hàm Tranh đứng tại chỗ hồi lâu, lấy móc treo điện thoại tiểu ác long trong túi ra, cong cong khóe mắt: Không phải người hầu, sẽ là gì đây?

Cậu quay về phòng, phát hiện Lục Minh Tiêu vẫn đang tức giận vì chuyện ngày hôm qua, không chỉ phớt lờ cậu, còn trở mình đưa lưng về phía cậu.

“Diệp Hàm Tranh, cậu đúng là không nghe lời!” Lục Minh Tiêu bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện một con tiểu ác long giậm chân lắc lư trước mắt, nổi trận lôi đình: “Ai kêu cậu không báo cáo đã chạy ra ngoài!”

Một con tiểu ác long cau mày cũng nhảy ra theo: “Không báo cáo thì thôi đi! Cậu lại còn một mình chạy vào phòng chiếu phim tối đen?”

Tiểu ác long giậm chân nhanh chóng phụ họa: “Đúng! Cậu cho rằng cậu là chó tìm kiếm cứu hộ à?”

Tiểu ác long cau mày nói: “Tôi thấy cậu giống tên đần!”

“Đúng đúng đúng, tên đần tên đần!”

Lục Minh Tiêu túm lấy đồ trang trí, ngồi dậy.

Diệp Hàm Tranh ngồi quỳ bên giường, mím môi cười, “Tôi học có giống không?”

Lục Minh Tiêu không nói gì, mở lòng bàn tay ra hỏi: “Đây là cái gì?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Là nhân vật trong phim truyện cổ tích hôm qua, tôi cảm thấy rất đáng yêu, mua về hai con, muốn tặng cho cậu chủ.”

Lục Minh Tiêu thối mặt ném qua một bên: “Có ích gì?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Có thể treo trên điện thoại nha.” Nói xong cầm lấy điện thoại của Lục Minh Tiêu ở đầu giường, buộc ở bên trên: “Giống vậy!”

Lục Minh Tiêu ghét bỏ liếc qua: “Xấu hoắc.”

“Không xấu mà.” Diệp Hàm Tranh nhìn biểu cảm của hắn và đồ trang trí giống y chang nhau, cười nói: “Tôi cảm thấy rất đáng yêu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương