Tranh Tranh
Chương 2

Ngày thứ hai đến thành phố Kỳ An, Diệp Hàm Tranh trở thành bạn chơi của Lục thiếu gia, nhà họ Lục rất lớn, người cũng rất nhiều, Lục Minh Tiêu ngậm thìa vàng sinh ra, ba đời độc đinh, vô cùng tùy hứng, theo lời của ông nội Lục nói, đều do nuông chiều, nhưng không nuông chiều cũng không có cách, thật sự phải đánh phải chửi ai cũng không nỡ, ngay cả ông nội Lục Trình, cũng là ngoài miệng thể hiện, hung dữ hai câu với không khí.

Cuối cùng không ai có thể bảo Lục Minh Tiêu mặc áo khoác rồi hãy ra sân đá bóng, Trình Thư Uẩn phân phó người làm đi theo ra ngoài coi chừng, đi tới trước mặt Diệp Hàm Tranh, cười nói: “Sau này đi theo Minh Tiêu nhé, nó không có anh chị em, cháu ở bên cạnh nó, chơi với nó.”

Diệp Hàm Tranh gật đầu, đi lên tầng hai với một quản gia chân chính, Kha Văn cũng đi theo, nói mấy lời khách sáo với quản gia, dẫn Diệp Hàm Tranh đến đầu cầu thang: “Trước khi đến, chú thím của cháu đã đưa cho tôi ít tiền, bảo tôi giúp trông nom, nhưng nếu ở chỗ Long ca, tôi còn có thể giúp một tay, nhưng đã tới nhà họ Lục, chắc hẳn sau này chúng ta cũng không gặp được.” Nói đoạn móc tiền ra, nhét vào cặp sách nhỏ của Diệp Hàm Tranh, ngẫm nghĩ nói: “Cháu biết sau này mình phải làm gì không?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Biết một chút.”

Kha Văn nói: “Biết thì tốt, đừng nghe bọn họ, gì mà bạn chơi hay không phải bạn chơi, đều là lừa người, bản thân cháu phải luôn luôn ghi nhớ, cháu tới để chăm sóc Lục thiếu gia, người khác bảo cháu chơi với nó, cháu thật sự coi nó là bạn rồi.”

Diệp Hàm Tranh cái hiểu cái không: “Không phải bạn… vậy cậu ấy là gì?”

“Chủ nhân.” Kha Văn nói: “Cháu là người hầu.”

Nói sâu quá, sợ Diệp Hàm Tranh không hiểu, Kha Văn không nói xa nói gần với trẻ con, dùng lời nói đơn giản ngay thẳng nhất, để cậu biết được thân phận của mình, y cũng chỉ có thể giúp Diệp Hàm Tranh những thứ này, về sau ở nhà họ Lục là tốt hay xấu, phải xem bản thân cậu.

Sau khi Kha Văn và Long ca rời đi, quản gia dẫn Diệp Hàm Tranh tới phòng của Lục Minh Tiêu, nói cho cậu biết tạm thời ngủ chung với cậu chủ, nếu cậu chủ không muốn, lại dọn ra ngoài.

Trình Thư Uẩn dụng tâm lương khổ, cảm thấy giữa trẻ con phải tiếp xúc nhiều mới có tình cảm, ngủ cùng một nơi mới có thể thân, bà nghĩ để cho đứa cháu trai bá đạo không nói lý của mình học được tình bạn bè, học được chia sẻ, dự tính ban đầu là tốt, chỉ là không biết thành quả thế nào.

dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết

Gian phòng của Lục Minh Tiêu rất rộng, có rất nhiều đồ chơi Diệp Hàm Tranh không biết tên, giường thoạt nhìn cũng mềm mại, trên mặt đất còn trải thảm rất dày, giống như giẫm trên bông, quản gia nói cho cậu biết không được tùy tiện chạy lung tung, đừng chọc Lục Minh Tiêu không vui, Lục Minh Tiêu nói cái gì thì chính là cái đó, không cần cố gắng nói lý lẽ với hắn, hắn ấy mà, không có lý lẽ.

Quản gia cũng yêu thương như chú Trần, sau khi thông báo xong, lại nói cho cậu biết người giúp việc nên ăn cơm ở đâu, nên đi vệ sinh ở đâu, nếu như không tìm thấy, thì đến phòng khách hỏi y.

Hai tiếng trôi qua, Lục Minh Tiêu vẫn chưa lên lầu, cả đêm Diệp Hàm Tranh không ngủ, cảm thấy hơi mệt, lại không dám ngồi tùy tiện, đành phải ngồi xổm ở cửa, ngủ thiếp đi.

Cậu rất ít nằm mơ, lần này lại mơ thấy Diệp Chi Lan, trong mơ Diệp Chi Lan trở thành một nữ minh tinh thực sự, đứng trên sân khấu của lễ trao giải sáng chói, cô chưa từng ôm Diệp Hàm Tranh, lại ôm một lần ở trong mơ, nói xin lỗi với cậu, hỏi cậu: “Con có trách mẹ không?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Không trách.”

Diệp Chi Lan nói: “Nhưng mẹ chưa bao giờ nuôi con, còn để con bị bạn học bắt nạt.”

Diệp Hàm Tranh móc ngón tay nói: “Vậy cũng không trách, chú Trần nói với con, mẹ là mẹ, mẹ sinh con ra, cho con mạng sống, cho nên con không trách mẹ.”

“Thì ra con tốt như vậy, là mẹ bỏ lỡ con.” Diệp Chi Lan lại ôm cậu chốc lát, đặt cậu xuống đất, cúi người nhéo nhéo mặt cậu: “Cục cưng, sau này cũng chỉ có một mình con, con đừng giống như mẹ.”

“Đừng giống như mẹ, liều mạng, theo đuổi thứ không thuộc về mình.”

Diệp Chi Lan mang theo giấc mơ minh tinh của cô triệt để đi rồi, nhưng Diệp Hàm Tranh vẫn cảm thấy có người bóp mặt cậu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Lục Minh Tiêu ôm bóng ngồi xổm trước mặt cậu hỏi: “Cậu là chó con hả?”

Diệp Hàm Tranh lắc đầu: “Tôi không phải.”

“Không phải chó con tại sao nằm trên mặt đất ngủ?”

Diệp Hàm Tranh đứng lên: “Không có sự đồng ý của cậu, tôi không thể ngủ… ngủ trên giường của cậu chủ, nhưng mắt không mở ra được, liền ngủ ở đây.”

Lục Minh Tiêu nói: “Là quản gia bảo cậu đi vào?”

“Ừm, bảo tôi đợi cậu chủ sắp xếp?”

“Chậc, có gì có thể sắp xếp, rõ là phiền quá đi.” Lục Minh Tiêu ném bóng xuống đất, chạy tới phòng tắm tắm rửa: “Vậy tìm người chuyển cái giường đi, chỉ có chó con mới có thể ngủ trên mặt đất, tôi lại không cần chó con.”

Đến buổi tối, một cái giường gỗ nhỏ được chuyển vào, cách giường lớn của Lục Minh Tiêu một mét, trải ga giường màu lam, bên trên còn có đám mây màu trắng tung bay, quản gia gọi Diệp Hàm Tranh ra cửa, nói với cậu: “Ngày mai là thứ hai, phải đến trường đi học, bảy giờ sáng cậu chủ phải thức dậy, cậu ấy gắt ngủ rất lớn, cháu phải cẩn thận một chút.”

Diệp Hàm Tranh hỏi: “Gắt ngủ là gì ạ?”

Quản gia nói: “Là bị đánh thức sau đó sẽ phát cáu.”

“À.”

Quản gia hỏi: “Cháu đã đi học chưa?”

Diệp Hàm Tranh đáp: “Đi học rồi ạ.”

“Lớp mấy?”

“Lớp hai ạ.”

“Vậy bằng cậu chủ.” Tình hình cụ thể của Diệp Hàm Tranh Long ca đã giải thích rõ ràng, nhưng tạm thời vẫn không thể làm thủ tục chuyển trường cho cậu, cụ thể phải xem ở chung với Lục Minh Tiêu có được hay không, nếu như không được, vậy đứa trẻ này vẫn chưa biết thu xếp thế nào, “Đúng rồi, lúc ngủ không cần tắt đèn.” Quản gia dặn đi dặn lại: “Cậu chủ có một tí bệnh quáng gà, nếu như nửa đêm, sẽ không nhìn rõ đồ đạc.”

Diệp Hàm Tranh ghi vào lòng, lúc về phòng, Lục Minh Tiêu đã ngủ, hắn chạy một ngày, mệt mỏi hơi ngáy khò khò, đèn đầu giường vẫn sáng, Diệp Hàm Tranh cởi quần áo ra, nằm trên giường gỗ nhỏ, nhớ đến huyện Thanh Xuyên vào mùa thu đầy khắp núi đồi là màu đỏ, nhớ đến chú Trần dạy cậu đạo lý, nhớ đến thím Vương làm bánh bột ngô cho cậu…

Sáng sớm hôm sau, Lục Minh Tiêu bị đồng hồ báo thức rùm beng, nện gối xuống đất, lại lừa người giúp việc vào phục vụ đi ra ngoài, vừa định nằm ngủ tiếp, đột nhiên phát hiện còn một người đứng trong phòng, mất hứng hỏi: “Cậu là ai?”

Diệp Hàm Tranh chớp mắt mấy cái: “Tôi là Diệp…”

“Diệp Hàm Tranh.” Lục Minh Tiêu nhớ ra, ngả đầu lại ngủ thiếp đi.

Bảy giờ mười phút, cậu chủ nhỏ họ Lục hoàn toàn không có dự định rời giường, Diệp Hàm Tranh nghĩ một lát, chạy tới phòng tắm lấy một cái khăn bông, thấm nước, ghé bên giường lau mặt cho hắn.

“Cậu làm gì vậy?” Trên mặt ướt nhẹp, dọa Lục Minh Tiêu bắn lên trong nháy mắt.

Diệp Hàm Tranh nói: “Rửa mặt giúp cậu chủ.”

Lục Minh Tiêu nhíu mày: “Tôi không có tay chân à? Tại sao cần cậu rửa mặt?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Bởi vì cậu chủ không muốn dậy, nhưng nếu còn không dậy, sẽ đi học muộn.”

Đi học? Lục Minh Tiêu giật mình, mới nhớ ra hôm nay là thứ hai, giận đùng đùng lại ném cái gối, không tình nguyện đi vào phòng tắm, lúc đi ra Diệp Hàm Tranh đang cầm quần áo của hắn đứng ở cửa, vẻ mặt Lục Minh Tiêu mất hứng duỗi tay, để cậu hầu hạ mình mặc quần áo vào.

Diệp Hàm Tranh nho nhỏ, thấp hơn Lục Minh Tiêu nửa cái đầu, quần áo của mình vừa biết mặc chưa được mấy năm, đã phải bắt đầu mặc giúp người khác.

“Ê, cậu tám tuổi rồi?”

“Ừm.”

“Tại sao lùn như đứa năm tuổi vậy?”

“Thím Vương nói con trai cao lên khá muộn.”

“Nói xạo, tôi cũng là con trai, tôi đã cao rồi.”

Diệp Hàm Tranh không biết nguyên nhân hắn cao, im lặng không nói lời nào, nghiêm túc cài khuy áo cho hắn.

“Xì xì” hai tiếng, Lục Minh Tiêu đột nhiên nở nụ cười, Diệp Hàm Tranh giương mắt nhìn hắn, hơi nghi hoặc, Lục Minh Tiêu kiêu ngạo nhíu mày, giơ tay kéo cổ áo cậu lại, lưu loát đổi lại vị trí của khuy áo cài sai trên người cậu, giễu cợt nói: “Quần áo của mình cũng mặc không xong, còn muốn giúp tôi mặc quần áo.”

“Đúng là đồ đần độn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương