Tranh Đoạt Mỹ Nhân
-
Chương 13: Tim hẫng một nhịp
Thời tiết hôm nay khá lạnh, Doris ngồi trong phòng học có máy sưởi mà vẫn không khỏi xuýt xoa. Xung quanh cô hầu như ai cũng đội mũ len, bận áo khoác bông dày, chỉ trừ cô gái ngồi bên cạnh Doris- Emi.
Emi vừa chuốt mắt xong, đang dùng lược chải lại tóc. Việc cô nàng đỏm dáng thế này chẳng phải chuyện gì đáng bận tâm, bởi ngày nào đến lớp cô cũng đều đặn làm như vậy. Sự chú ý của mọi người nằm ở bộ trang phục ngày hôm nay của cô.
Thường ngày dù có điệu đến mấy Emi cũng sẽ mặc vài lớp áo len để tránh cảm lạnh, tuy nhiên hiện tại, cô chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, một chiếc váy ngắn kèm quần, một đôi dày giữ ấm tiêu chuẩn.
Bạn học trong lớp cũng chẳng ai đánh giá gì Emi, họ chủ yếu hoặc là tò mò, hoặc là lo lắng cho sức khỏe của cô nàng, ngoài ra không có ý gì khác.
"Doris ơi, cậu để mình đi đón bạn học mới cho nha."
Doris nghe thấy tên mình thì giật nảy, cô cụp mắt, quay sang chỗ khác.
Doris là cán bộ của lớp, việc chào đón nam sinh mới này vốn là việc giáo viên giao cho cô, nhưng Emi đã chủ động mở lời, Doris cũng chẳng muốn làm mất lòng ai, cô gật đầu.
Emi híp mắt cười, dịu dàng trả lời:
"Ừm, cảm ơn cậu."
Đối diện với cảnh xuân trước mắt mà Doris chỉ khẽ rùng mình, không đáp.
- ----------------------
"Em ấy đến rồi đây, mời vào."
Tưởng Thành hướng mắt đến phía cửa, tiến vào là một cô gái có dáng người cùng gương mặt rất đẹp, có điều...
Cô gái nhìn thấy hắn thì cả người sững lại một chút, nhưng nụ cười rất nhanh lại treo trên môi. Cô cúi đầu chào thầy giáo, cất giọng giải thích:
"Thưa thầy, bạn Doris không khỏe, em thay bạn ấy tới ạ."
Thầy giáo gật đầu, ông liếc qua cô một cái rồi quay mặt đi, nói:
"Emi, chú ý trang phục."
Nghe thấy cái tên này, Tưởng Thành không giấu được sự ngạc nhiên. Chưa gì đã xuất hiện rồi?
Cô gái tỏ ra bất ngờ, sau đó cúi đầu đáng thương:
"Áo khoác của em bị ướt trên đường đến đây nên em phải mang đi phơi rồi ạ."
Hắn nghe thấy thế thì đứng dậy cởi áo khoác của mình, lịch sự gấp gọn, đưa cho cô.
"Mình còn một chiếc nữa, cậu mặc đi, áo mình mới mua, không bẩn."
Emi đón lấy chiếc áo, cô ngước lên nhìn Tưởng Thành, đôi mắt long lanh:
"Cảm ơn cậu."
Tưởng Thành nhận đồng phục, chào thầy giáo sau đó cùng Emi trở về lớp. Dọc đường đi, cô nàng chủ động trò chuyện, hắn cũng không ngại ngùng mà đáp lại.
Bầu không khí giữa hai người may mắn không trở nên cứng ngắc, cũng không có khoảng im lặng xấu hổ nào.
"Mọi người ơi, bạn học mới của lớp mình đến rồi."
Nếu trước đó có không ít câu hỏi về phục trang ngày hôm nay của Emi, thì bây giờ tất thảy đều đã có câu trả lời, mà giờ này thì cũng không ai buồn quan tâm đến chúng nữa.
Vì nam sinh vừa bước vào đã thành công trở thành tâm điểm của sự chú ý.
"Chao ôi, so với đội trưởng đội bóng cậu ta còn manly hơn ấy chứ."
"Áo khoác nhất định là của bạn nam kia rồi, đẹp trai như vậy bảo sao Emi lại..."
"Khoan khoan, chiếc áo khoác kia... chẳng phải thuộc bộ sưu tập mùa Đông của hãng D à?"
"X... Xin lỗi nhưng mà tôi cảm thấy hai người họ rất đẹp đôi..."
Nữ sinh trong lớp không khỏi chấn động, những tiếng xì xầm thích thú bắt đầu bùng nổ, những ánh mắt yêu thích liên tiếp nhắm thẳng tới chỗ Tưởng Thành.
Chỉ duy nhất một người vẫn giữ im lặng, không nói gì nhìn chằm chằm hắn.
Nhận thấy có ánh mắt khác thường, Tưởng Thành kín đáo nhìn trộm người nọ.
Ánh mắt hai người tình cờ chạm nhau.
Vào khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được trái tim mình hẫng mất một nhịp. Nhưng cảm giác đó không phải là rung động.
Những đoạn kí ức ấm áp tác giả cho hắn xem đột nhiên ùa tới tâm trí hắn ồ ạt như thác chảy. Có ân cần, có giận hờn, nhưng lưu lại trong lòng hắn vẫn là sự tang thương đến tột cùng.
Hình ảnh cuối cùng của Diễm Nhạn Xích lại một lần nữa ẩn hiện nơi trí óc hắn. Hắn thay đổi điểm nhìn, siết chặt tay, nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh.
Emi chú ý đến biểu hiện kì lạ của Tưởng Thành và Diễm Nhạn Xích, âm thầm nở nụ cười đầy toan tính.
Mà ánh mắt chuyên chú của Diễm Nhạn Xích không có dấu hiệu sẽ dứt ra khỏi hắn, y dường như đang quan sát, lại như đang ngây ngốc ngắm nhìn.
- --------------------
"Tưởng Thành à, ngày đầu tiên thế nào? Có vấn đề gì không con?"- Vừa bắt máy, Phụng Bân đã vội hỏi.
"Không ạ, các bạn nhiệt tình, thầy cô giáo cũng quan tâm. Chỉ là..."
Tưởng Thành vốn là người dễ hòa nhập, lại thêm sự sôi nổi của mọi người và Emi nên hắn không gặp mấy khó khăn ở môi trường mới.
"Sao con? Ăn uống không quen à?"- Tưởng Chí Kiệt cướp lời.
"Không có, chỉ là rất nhớ hai người."- Tưởng Thành tủm tỉm, hắn cũng không ngờ có một ngày hắn sẽ nói mấy lời này.
"Ôi chao, Thành Thành, con..."- Phụng Bân vuốt vuốt ngực, bà cũng không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy.
"Thôi ba đưa mẹ đi ngủ đi, cũng muộn rồi, con trở về căn hộ đây."
Tưởng Thành cúp máy, mất đi ý cười.
Hắn nhìn lên, một lần nữa chạm mắt với y. Lần này ánh mắt y không toát lên sự ngây ngốc nữa, trông vô cùng xa cách, lạnh lùng.
Đôi mắt phượng màu nâu của y khẽ nheo lại, hắn không nhịn được mà cảm thản trong lòng. Cũng không phải thụ chính, Diễm Nhạn Xích mỹ mạo như thế này để làm gì!
Nếu Kiều Giai Khanh là búp bê sứ, xinh đẹp thanh thuần, thì Diễm Nhạn Xích lại như hồ ly tinh, diễm lệ yêu nghiệt.
Tưởng Thành nuốt nước miếng, ánh mắt trở lại vẻ ghét bỏ, hắn đảo mắt, quay người bỏ đi.
Ban nãy tan trường, học sinh ùa về rất đông. Nhắm không ra được nên Tưởng Thành đành ngồi đợi ở băng ghế trong sân, chờ đến khi nào tản bớt người thì về.
Không ngờ lại đụng phải Diễm Nhạn Xích.
Tưởng Thành vuốt mặt, day trán suy tính, đúng lúc này:
"Ting."
Điện thoại khẽ rung vài cái, Tưởng Thành mở lên liền cười tới xán lạn. Một thông báo là tin nhắn từ Kiều Giai Khanh, thông báo còn lại là tin nhắn từ một số điện thoại hắn mới lưu.
Emi: Cảm ơn cậu hôm nay nhiều lắm, mình sẽ giặt sạch rồi ngày mai hoặc ngày kia mang đến cho cậu nha.
Emi: Tiết học có gì băn khoăn cứ hỏi mình nhé.
Nhân tố mới này thế mà lại có ích, Tưởng Thành đểu cáng cười. Ít nhất, cô nàng Emi cũng không liên quan gì đến mấy chữ: ngây thơ đơn thuần, như vẻ bề ngoài.
Vậy càng tiện, hắn đỡ phải cảm thấy hơi áy náy về sau.
Hồi âm cho cô nàng xong, Tưởng Thành lại vui vẻ trở về căn hộ. Tối nay hắn sẽ được ngắm cục cưng hàng thật giá thật của hắn qua màn hình đó, vui chết đi được.
Emi vừa chuốt mắt xong, đang dùng lược chải lại tóc. Việc cô nàng đỏm dáng thế này chẳng phải chuyện gì đáng bận tâm, bởi ngày nào đến lớp cô cũng đều đặn làm như vậy. Sự chú ý của mọi người nằm ở bộ trang phục ngày hôm nay của cô.
Thường ngày dù có điệu đến mấy Emi cũng sẽ mặc vài lớp áo len để tránh cảm lạnh, tuy nhiên hiện tại, cô chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, một chiếc váy ngắn kèm quần, một đôi dày giữ ấm tiêu chuẩn.
Bạn học trong lớp cũng chẳng ai đánh giá gì Emi, họ chủ yếu hoặc là tò mò, hoặc là lo lắng cho sức khỏe của cô nàng, ngoài ra không có ý gì khác.
"Doris ơi, cậu để mình đi đón bạn học mới cho nha."
Doris nghe thấy tên mình thì giật nảy, cô cụp mắt, quay sang chỗ khác.
Doris là cán bộ của lớp, việc chào đón nam sinh mới này vốn là việc giáo viên giao cho cô, nhưng Emi đã chủ động mở lời, Doris cũng chẳng muốn làm mất lòng ai, cô gật đầu.
Emi híp mắt cười, dịu dàng trả lời:
"Ừm, cảm ơn cậu."
Đối diện với cảnh xuân trước mắt mà Doris chỉ khẽ rùng mình, không đáp.
- ----------------------
"Em ấy đến rồi đây, mời vào."
Tưởng Thành hướng mắt đến phía cửa, tiến vào là một cô gái có dáng người cùng gương mặt rất đẹp, có điều...
Cô gái nhìn thấy hắn thì cả người sững lại một chút, nhưng nụ cười rất nhanh lại treo trên môi. Cô cúi đầu chào thầy giáo, cất giọng giải thích:
"Thưa thầy, bạn Doris không khỏe, em thay bạn ấy tới ạ."
Thầy giáo gật đầu, ông liếc qua cô một cái rồi quay mặt đi, nói:
"Emi, chú ý trang phục."
Nghe thấy cái tên này, Tưởng Thành không giấu được sự ngạc nhiên. Chưa gì đã xuất hiện rồi?
Cô gái tỏ ra bất ngờ, sau đó cúi đầu đáng thương:
"Áo khoác của em bị ướt trên đường đến đây nên em phải mang đi phơi rồi ạ."
Hắn nghe thấy thế thì đứng dậy cởi áo khoác của mình, lịch sự gấp gọn, đưa cho cô.
"Mình còn một chiếc nữa, cậu mặc đi, áo mình mới mua, không bẩn."
Emi đón lấy chiếc áo, cô ngước lên nhìn Tưởng Thành, đôi mắt long lanh:
"Cảm ơn cậu."
Tưởng Thành nhận đồng phục, chào thầy giáo sau đó cùng Emi trở về lớp. Dọc đường đi, cô nàng chủ động trò chuyện, hắn cũng không ngại ngùng mà đáp lại.
Bầu không khí giữa hai người may mắn không trở nên cứng ngắc, cũng không có khoảng im lặng xấu hổ nào.
"Mọi người ơi, bạn học mới của lớp mình đến rồi."
Nếu trước đó có không ít câu hỏi về phục trang ngày hôm nay của Emi, thì bây giờ tất thảy đều đã có câu trả lời, mà giờ này thì cũng không ai buồn quan tâm đến chúng nữa.
Vì nam sinh vừa bước vào đã thành công trở thành tâm điểm của sự chú ý.
"Chao ôi, so với đội trưởng đội bóng cậu ta còn manly hơn ấy chứ."
"Áo khoác nhất định là của bạn nam kia rồi, đẹp trai như vậy bảo sao Emi lại..."
"Khoan khoan, chiếc áo khoác kia... chẳng phải thuộc bộ sưu tập mùa Đông của hãng D à?"
"X... Xin lỗi nhưng mà tôi cảm thấy hai người họ rất đẹp đôi..."
Nữ sinh trong lớp không khỏi chấn động, những tiếng xì xầm thích thú bắt đầu bùng nổ, những ánh mắt yêu thích liên tiếp nhắm thẳng tới chỗ Tưởng Thành.
Chỉ duy nhất một người vẫn giữ im lặng, không nói gì nhìn chằm chằm hắn.
Nhận thấy có ánh mắt khác thường, Tưởng Thành kín đáo nhìn trộm người nọ.
Ánh mắt hai người tình cờ chạm nhau.
Vào khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được trái tim mình hẫng mất một nhịp. Nhưng cảm giác đó không phải là rung động.
Những đoạn kí ức ấm áp tác giả cho hắn xem đột nhiên ùa tới tâm trí hắn ồ ạt như thác chảy. Có ân cần, có giận hờn, nhưng lưu lại trong lòng hắn vẫn là sự tang thương đến tột cùng.
Hình ảnh cuối cùng của Diễm Nhạn Xích lại một lần nữa ẩn hiện nơi trí óc hắn. Hắn thay đổi điểm nhìn, siết chặt tay, nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh.
Emi chú ý đến biểu hiện kì lạ của Tưởng Thành và Diễm Nhạn Xích, âm thầm nở nụ cười đầy toan tính.
Mà ánh mắt chuyên chú của Diễm Nhạn Xích không có dấu hiệu sẽ dứt ra khỏi hắn, y dường như đang quan sát, lại như đang ngây ngốc ngắm nhìn.
- --------------------
"Tưởng Thành à, ngày đầu tiên thế nào? Có vấn đề gì không con?"- Vừa bắt máy, Phụng Bân đã vội hỏi.
"Không ạ, các bạn nhiệt tình, thầy cô giáo cũng quan tâm. Chỉ là..."
Tưởng Thành vốn là người dễ hòa nhập, lại thêm sự sôi nổi của mọi người và Emi nên hắn không gặp mấy khó khăn ở môi trường mới.
"Sao con? Ăn uống không quen à?"- Tưởng Chí Kiệt cướp lời.
"Không có, chỉ là rất nhớ hai người."- Tưởng Thành tủm tỉm, hắn cũng không ngờ có một ngày hắn sẽ nói mấy lời này.
"Ôi chao, Thành Thành, con..."- Phụng Bân vuốt vuốt ngực, bà cũng không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy.
"Thôi ba đưa mẹ đi ngủ đi, cũng muộn rồi, con trở về căn hộ đây."
Tưởng Thành cúp máy, mất đi ý cười.
Hắn nhìn lên, một lần nữa chạm mắt với y. Lần này ánh mắt y không toát lên sự ngây ngốc nữa, trông vô cùng xa cách, lạnh lùng.
Đôi mắt phượng màu nâu của y khẽ nheo lại, hắn không nhịn được mà cảm thản trong lòng. Cũng không phải thụ chính, Diễm Nhạn Xích mỹ mạo như thế này để làm gì!
Nếu Kiều Giai Khanh là búp bê sứ, xinh đẹp thanh thuần, thì Diễm Nhạn Xích lại như hồ ly tinh, diễm lệ yêu nghiệt.
Tưởng Thành nuốt nước miếng, ánh mắt trở lại vẻ ghét bỏ, hắn đảo mắt, quay người bỏ đi.
Ban nãy tan trường, học sinh ùa về rất đông. Nhắm không ra được nên Tưởng Thành đành ngồi đợi ở băng ghế trong sân, chờ đến khi nào tản bớt người thì về.
Không ngờ lại đụng phải Diễm Nhạn Xích.
Tưởng Thành vuốt mặt, day trán suy tính, đúng lúc này:
"Ting."
Điện thoại khẽ rung vài cái, Tưởng Thành mở lên liền cười tới xán lạn. Một thông báo là tin nhắn từ Kiều Giai Khanh, thông báo còn lại là tin nhắn từ một số điện thoại hắn mới lưu.
Emi: Cảm ơn cậu hôm nay nhiều lắm, mình sẽ giặt sạch rồi ngày mai hoặc ngày kia mang đến cho cậu nha.
Emi: Tiết học có gì băn khoăn cứ hỏi mình nhé.
Nhân tố mới này thế mà lại có ích, Tưởng Thành đểu cáng cười. Ít nhất, cô nàng Emi cũng không liên quan gì đến mấy chữ: ngây thơ đơn thuần, như vẻ bề ngoài.
Vậy càng tiện, hắn đỡ phải cảm thấy hơi áy náy về sau.
Hồi âm cho cô nàng xong, Tưởng Thành lại vui vẻ trở về căn hộ. Tối nay hắn sẽ được ngắm cục cưng hàng thật giá thật của hắn qua màn hình đó, vui chết đi được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook