Chương thứ mười chín
...
Đứng trên đài cao của tòa thành, Trì Yến thấy những đốm lửa cách đó không xa, là ánh lửa từ ngọn đuốc trong tay bọn cướp.

Ở xa giống như những ngôi sao dưới đất, lúc sáng lúc tối, chỉ là bây giờ Trì Yến và quản gia không thể thưởng thức cảnh đẹp này.
Quản gia cố gắng bình tĩnh: "My lord, không sao đâu, chắc chắn Thánh viện sẽ phái người đến..."
Trì Yến chau mày, tuy bình thường y hay cù nhây nhưng lúc thật sự gặp chuyện thì lại trấn định hơn bất kỳ kẻ nào, y nói với quản gia: "Chúng ta lôi đâu ra người báo tin cho Thánh viện, dù Thánh viện phái người đến trợ giúp chúng ta, từ lúc hạ lệnh đến khi tập hợp đủ người thì đã là chuyện của hai ngày sau."
Nếu họ không bảo vệ nổi bản thân, lúc người của Thánh viện được phái tới thì chỉ còn nhìn thấy một mảnh thi thể hài cốt.
Cầu người chi bằng cầu mình, đây là đạo lý ông cha ta từng nói.

Phàm là đạo lý thì luôn có nguyên nhân.
Sau khi quản gia nghe thấy lời Trì Yến có vẻ đã bình tĩnh lại như trước, nhưng ngón tay thì không tự chủ run rẩy.

Ông làm quản gia đã nhiều năm, không phải chưa từng gặp cướp, nhưng đa số đều là dân thường, bọn cướp hung tàn thật sự thì chưa gặp.

Ông nghe người ta nói, loại cướp này không phải do hoàn cảnh đẩy đưa mà sống dựa vào cái nghề ấy.

Chúng sẽ cướp hết lương thực, giết sạch đàn ông, để phụ nữ lại "chơi" với chúng, chờ chúng chơi đủ lúc rời đi sẽ giết sạch luôn phụ nữ, ngay cả con nít cũng không tha.
"My lord..." Giọng quản gia run run, "Để lão kêu đánh xe đưa ngài đến chỗ của Lãnh chúa ở gần đây nhé."
Trì Yến lắc đầu: "Tôi phải ở lại."
Nếu y không ở lại thì nô lệ sẽ hỗn loạn, sợ hãi sẽ đánh ngã bọn họ, khi đó họ sẽ thành cừu non mặc người ăn thịt.
Trì Yến nói với quản gia: "Bọn cướp trước sau gì cũng đến, không nay thì mai."
Y nghiêm mặt, cố gắng làm cho mình trông chững chạc, đáng tin hơn.
Trong lòng dù có hoảng, nhưng tuyệt đối không được biểu hiện ra.

Giống như Trì Yến từng nói, nếu ngay cả y cũng hoảng thì nơi này sẽ xong đời, mà y cũng đâu thể trốn chạy mãi.
Đốm lửa ngày càng gần, bọn cướp nhanh chóng đi tới.


Lúc sắp tới chúng bèn dập tắt ngọn đuốc, không còn ánh lửa, bóng tối trở thành lá chắn tốt nhất cho chúng.

Các nô lệ hầu như ai cũng mắc bệnh quáng gà, họ phải đốt đuốc.

Điều này khiến họ trở thành mục tiêu rõ hơn.
Carl với Albert tuy khinh thường nô lệ, cảm thấy nô lệ không thể chiến đấu, nhưng giờ phút này không soi mói gì.

Thân là kỵ sĩ, bọn họ đã được giáo dục, biết dưới tình huống không biết rõ số lượng quân địch và sức chiến đấu thì không được tùy tiện xuất kích.
Albert ngồi trên lưng ngựa, nói với nô lệ và dân thường: "Bây giờ chưa biết chúng có bao nhiêu người, chúng ta cứ chờ ở đây.

Khi thấy người rồi, một ít đi theo tao, một ít theo Carl, chúng ta bao vây hai phía."
Nô lệ và dân thường không hiểu, chỉ biết phải chia làm hai nhóm, cơ mà họ không biết đi theo ai.
Albert không còn cách nào, chỉ đành cưỡi ngựa đi một vòng khoanh lại những người theo gã, số còn lại đi theo Carl.
Rất nhanh họ nghe được tiếng bước chân, lại không phân biệt rõ phương hướng.

Carl và Albert liếc mắt nhìn nhau, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không thì phải xem hiện tại rồi.
Albert và Carl cùng nhau xuống ngựa, để ngựa tự chạy về chuồng, họ ở trên ngựa không thể chiến đấu vì không cách nào giữ thăng bằng.

Kỵ binh sở dĩ mạnh mẽ là do có yên ngựa mới giữ được cơ thể chiến đấu, nhưng kỵ binh bây giờ dù có yên ngựa nhưng nó chỉ làm cho họ ngồi vững chứ không chiến đấu được.

Vậy nên kỵ binh với kỵ sĩ chỉ giống vẻ ngoài, nhưng dù vậy ngựa cũng nằm trong tầm kiểm soát của Thánh viện, có vai trò quân sự quan trọng.
Albert cùng Carl liếc nhìn nhau đều thấy được sự kiên quyết trong mắt đối phương, mà không có sợ hãi.

Đối với kỵ sĩ mà nói, cái chết không đáng sợ, đáng sợ là cái chết không vẻ vang.
Địa tinh Đại Hà cầm rìu trong tay, nó rất sợ.

Từ lúc sinh ra đã là nô lệ lớn lên ở mảnh đất này, ở đây nó đã thấy ngọn núi cao nhất, con sông rộng nhất, nhưng nó chưa từng đánh nhau với người khác, nô lệ không được phép đánh nhau.


Nô lệ đều là tài sản của Lãnh chúa, nô lệ đánh chết một tên nô lệ khác, Lãnh chúa sẽ mất trắng một nô lệ.

Chắc là sống những ngày tháng ấy quá lâu nên nô lệ đã mài mòn đi sự nóng nảy và khát máu.

Họ vừa nghe thấy tiếng bước chân của bọn cướp đã nhịn không được muốn quỳ xuống đất, tựa hồ như vậy thì mới an toàn.
Mỗi lần họ chọc giận quản sự, chỉ cần quỳ xuống, roi đánh lên lưng sẽ không đau lắm.

Cho nên một khi gặp nguy hiểm, họ theo bản năng sẽ làm động tác này.
Đại Hà được Albert lựa chọn, đi theo Albert tới một bên khác của lãnh địa.

Ở đây có một con đường nhỏ, nếu đối phương từ phía Carl lại đây, thì họ có thể vây quanh đánh đột kích bọn chúng.

Albert biết lúc này nên cổ vũ binh sĩ, tuy theo gã không phải binh lính mà là nô lệ, nhưng đạo lý cũng giống vậy.
Albert nói: "Chỉ cần bọn mày theo tao đánh tan bọn cướp, tao cam đoan Lãnh chúa nhất định sẽ ban thưởng cho bọn mày."
Gã không dám bảo đảm thay Trì Yến, thế nên chỉ nói: "Có bánh mì."
Nhưng đối với nô lệ thì có bánh mì là đủ rồi, họ cố lấy dũng khí nhìn rừng cây tối đen phía trước, nghe tiếng bước chân ngày càng gần, siết chặt vũ khí trong tay, không phải ai cũng có cuốc với rìu, có nhiều người cầm gậy gỗ.

Tiếng bước chân gần hơn, đó là âm thanh dồn dập như có rất nhiều người đang chạy, từ trong rừng nhanh chóng chạy đến.
Trộn lẫn trong tiếng bước chân, Albert hét lớn: "Đi theo tao!"
Sau đó, gã xung phong dẫn đầu xông ra ngoài, dưới ánh trăng trường đao trong tay gã vừa xuất hiện lóe tia sáng sắc bén khiến kẻ khác kinh sợ.

Tay và cổ Albert nổi gân xanh, gã thậm chí không rõ người phía trước là dạng gì đã chém tới một đao.

Sức của gã quá lớn, trực tiếp chặt đứt một cánh tay của đối phương.

Theo đó là một tiếng kêu thảm thiết.

Một đêm đầy máu lửa, chính thức mở màn.
Albert không biết mình đã giết bao nhiêu người, chỉ thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.

Gã không cần lo lúc chém giết kiếm sẽ gãy, không phải nhặt lại mảnh kiếm, không sợ xước lòng bàn tay.

Có thanh đao này, gã thấy mình sẽ đánh đâu thắng đó, làm gì cũng thuận lợi.
Trì Yến vẫn đứng ở trên tòa thành, ngay lúc này y đột nhiên nhận ra mình không phải đang chơi game.

Người ở đây đang sống sờ sờ, kể cả là nô lệ hay dân thường, kỵ sĩ hay bọn cướp.

Bọn họ đều là người giống y, đều muốn một cuộc sống tốt hơn, đều theo đuổi những thứ tốt đẹp.
Trì Yến bỗng há miệng, gằn giọng thét lớn: "Chiến thắng bọn chúng! Tôi sẽ xóa bỏ thân phận nô lệ của các người!"
Y thét một lần sợ mọi người không nghe thấy, thét một lần lại một lần đến khi không còn phát ra được bất kỳ âm thanh gì nữa.
Lần này quản gia không ngăn cản Trì Yến.

Quản gia nhìn bóng lưng y, trong mắt đong đầy ánh nước.

Có lẽ vị Lãnh chúa thoạt nhìn trẻ tuổi yếu đuối này kiên cường hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông.
Các nô lệ nghe được giọng Trì Yến.

Đại Hà cầm rìu trong tay, đột nhiên bộc phát sức mạnh lớn hơn, nó nhảy lên, bổ thẳng lên đầu tên cướp.
Nó không muốn mãi mãi là nô lệ, không muốn mẹ nó mãi mãi là nô lệ, không muốn đứa con tương lai của nó cũng là nô lệ.
Carl giết đỏ mắt, gã khác Albert, gã chưa từng lên chiến trường.

Albert là con của quý tộc nhưng cha gã chỉ là một nam tước địa vị thấp nhất, thậm chí nhiều người không cho rằng đây là một tước vị, mà gã còn có hai anh trai cùng cha cùng mẹ, tước vị sẽ không truyền lại cho gã.

Nhưng cha rất thích gã, người đưa gã đến Thánh viện làm kỵ sĩ.

Nếu sau này gã có thể theo một quý tộc cường đại, nói không chừng sẽ có được tước vị của riêng mình.
Carl cũng chưa từng giết người, tuy gã nói với Albert đã từng ra chiến trường, nhưng đó là do gã sợ Albet và ngài Lãnh chúa xem thường mình, mà hôm nay gã đã giết người rồi, nó không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Carl thật lòng yêu thích nơi này, được ăn bánh mì thơm mềm, Lãnh chúa chưa từng trách mắng trừng phạt.

Gã cũng thật lòng thích ngài ấy, cảm thấy tình cảm mình dành cho ngài hẳn được gọi là "yêu".


Tuy rằng ngài ấy hoàn toàn không yêu gã.
Cuối cùng trời cũng sáng, một đêm này dài đến kinh ngạc.
Khi ánh nắng mai nhẹ nhàng chiếu xuống mảnh đất to lớn này, Carl và Albert cuối cùng không chống đỡ nổi mà đặt mông ngồi xuống đất.
Khắp nơi đều là máu tươi và thi thể.

Bọn họ không buông tha bất kì tên cướp nào.

Lũ cướp có cơ thể cường tráng, vừa nhìn đã biết chúng là băng cướp thạo nghề, người chết trên tay chúng vô số kể.

Có mấy tên trên mặt có vết sẹo dữ tợn, tay cầm vũ khí bằng sắt, không biết cướp được ở lãnh địa nào.

Mà nơi bị chúng cướp...!có lẽ bây giờ đã không còn ai.
Albert thở hắt ra, gã đã đứng không nổi, nhưng tay vẫn không buông thanh đao.

Đánh xong phải kiểm tra nhân số, Albert còn nhớ việc này, gã bảo nô lệ còn cử động được nói cho mình biết bọn họ đã chết bao nhiêu người.
Đại Hà báo cáo với gã.
Môi Đại Hà khô nứt, trên mặt dính đầy những vệt máu khô, nó nói: "Ngài kỵ sĩ! Chúng ta không chết một ai cả!"
Albert không dám tin nhìn nó, Carl cũng thế.

Điều này sao có thể?
Đại Hà liếm liếm môi, nuốt nước miếng, nói: "Có mười mấy người bị thương."
Nói đến đây, nó rơm rớm nước mắt.
Ai cũng biết, bị thương đồng nghĩ với việc đã chết.

Nó nhớ lại lúc còn nhỏ, có một nhóc nô lệ xấp xỉ nó, ở trong rừng bị cành cây quẹt trúng, đó chỉ là vết thương nhỏ nhưng khi vết thương bắt đầu mưng mủ lan ra, chảy dịch vàng, cuối cùng nô lệ kia cũng chết, trước khi chết luôn miệng than đói.

Cuối cùng vẫn đói chết.
Bản thân Đại Hà cũng bị thương, cánh tay nó có một vết chém, nó cảm thấy có lẽ mình sắp chết rồi nhưng cho dù chết nó cũng là một người tự do chứ không phải nô lệ.
Như vậy đã đủ rồi!
Hết chương thứ mười chín

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương