Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn
-
C14: Ái tình cuồng vọng
Ở một gian phòng nhỏ của đông viện nơi Hình Ty phủ, Lạc Anh ngồi một mình trong căn phòng mập mờ ánh đèn dầu giữa đêm thâu.
Đôi tay gầy vô thức nhấc vò rượu mà rót mãi vào chiếc cốc sứ được chạm khắc tinh sảo. Dòng rượu tràn dần dần mà y chẳng hay biết. Đôi mắt phượng u buồn trầm ngâm nhìn vào khoản lặng phía xa.
"Tách...tách..."
Nước mắt bất giác rơi xuống, từng giọt từng giọt như chất chứa tất cả bi ai của mối tình si mà y đã ôm ấp bấy lâu nay.
Vân Nhiên chính là mối tình đâu của hắn, là bạch nguyệt quang duy nhất trong lòng hắn cũng là người mà hắn dành hết thảy sự yêu thương ân cần chỉ mong có thể che chở cho nàng nữa đời còn lại.
Nhưng Lạc Anh biết rõ Sở Tuân cũng mãi mãi chính là ánh trăng sáng trong lòng nàng ấy mà chẳng ai thay thế được. Nàng ấy nguyện dùng mạng của mình để cứu sống hắn, nhưng y thì sao?
Y dùng cả thời niên thiếu ôm ấp trong tim hình bóng của vị cô nương ấy. Lại dùng bảy năm cận kề ngày ngày chăm lo cho sức khỏe của nàng. Tất cả những việc mà y đã làm có thể đốn ngã tim của biết bao nhi nữ nhưng chỉ có Vân Nhiên mãi mãi chẳng rung động trước tấm chân tình kia.
Nếu so với Sở Tuân thì y vốn chỉ là vị bằng hữu không hơn không kém vậy.
Lạc Anh như điên dại chẳng còn vẻ ôn nhu lãnh đạm như hằng ngày, y nâng vò rượu lên uống đến cạn đáy.
Càng nghĩ tim lại càng đau thắt, từng cơn từng cơn đau đến khó thở. Lòng ngực cũng nóng rực lên như bị ngọn lửa tình mê thiêu đốt. Cái vị cay nồng của rượu ngấm vào cổ họng lại phần nào làm dịu đi phần nào sự tê dại đau khổ kia.
Đầu óc mơ hồ quay cuồng chẳng còn chút lí trí mà cất bước đi loạng choạng ra cửa. Thân thể Lạc Anh trong bộ bạch y thanh khiết mang vẻ ngọc thụ lâm phu tuấn mỹ văn nhân nhưng giờ lại có vẻ cuồng vọng si mê.
Từng bước từng bước trong hơi mèn say nồng Lạc Anh lảo đảo tiến về phía gian phòng của Vân Nhiên ở đối diện.
"Vân Nhiên..."
Nàng đã chìm vào giấc ngủ từ lâu bỗng vì tiếng gọi say khướt ngoài cửa mà chợt tỉnh giấc. Cứ ngỡ có chuyện gì xảy ra nhưng chẳng ngờ được khi vừa mở cửa lại bắt gặp cảnh Lạc Anh trong bộ dạng nồng nặc mùi rượu.
Hắn dần mất thăng bằng mà ngã lên người Vân Nhiên. Thân thể nhi nữ mảnh khảnh ấy của nàng lại phải đỡ tên nam nhân cao lớn kia vào được bên trong cũng là một chuyện khó khăn vô cùng.
Từ nhỏ tới lớn ở cạnh nhau nhưng rất hiếm khi Vân Nhiên nhìn thấy Lạc Anh chạm môi vào chung rượu. Nhưng hôm nay lại uống đến bộ dạng này cũng thật lạ thường.
"Vân....Vân Nhiên....ư..."
Vân Nhiên cũng có chút bối rối vừa định đi gọi người đến đưa Lạc Anh về phòng thì nào ngờ được lại bị y nắm chặt lấy cổ tay không buông mà kéo lại.
"Lạc Anh, ta đau đấy, huynh mau bỏ tay ta ra..."
Còn chưa kịp dứt câu nàng đã bị hắn kéo xuống ôm chặt vòng eo mảnh khảnh. Lạc Anh cúi đầu gặm nhấm bờ môi căn mọng mà hắn đã ao ước từ lâu. Từng chút từng chút dùng đầu lưỡi ướt át trơn mềm cạy mở khớp hàm mà tiến vào trong. Hắn như xâm chiếm mà tước đoạt từng chút từng chút dòng tư vị ngọt ngào mà mật dịch tiết ra. Nụ hôn ấy trằn trọc không thôi lại quấn quýt không rời.
Vân Nhiên tròn mắt kinh hãy dùng hết sức bình sinh để thoát ra khỏi vòng tay của tên nam nhân hắn. Nhưng sức của nàng bình thường cũng chẳng dám so gì với hắn huống chi khi nam nhân có chụt rượu vào người thì dục vọng lại lên cao tột độ.
Nụ hôn cuồng nhiệt trong cơn say mê bạo loạn như dùng hết sự ghen tức bi ai để chìn đắm trong bản chất duch vọng của bản thân.
"Ưm...ưm...Lạc..."
Nụ hôn ấy dần dần hút đi từng chút từng chút không khí trong thân thể mình hạc xương mai của nàng công chúa.
Hắn bỗng ngồi bật dậy nhấc bỗng Vân Nhiên lên mà đặt lên chiếc giường bên cạnh mặt cho nàng dẫy dụa kêu gào. Gian phòng này cũng nằm ngay một góc của Đông viện, hiếm ai qua lại. Cho dù lớn tiếng hơn nữa thù người khác cũng khó mà nghe thấy.
Nước mắt Vân Nhiên chảy dài trên gò má, nàng muốn thoát ra khỏi tên lưu manh cầm thú này nhưng sức nhi nữ mềm yếu nào có thể so được với hắn.
"Vân Nhiên muội có biết ta yêu muội như thế nào không. Ta yêu muội ta rất yêu muội. Tại sao, tại sao trong mắt muội từ trước tới giờ chỉ có hắn?"
Nói rồi hắn cúi xuống như thả con mãnh thú của bản thân ra ngoài cơ thể ôn nhu lãnh đạm thường ngày. Đôi bàn tay kia thô bạn vạch từng lớp áo trên người Vân Nhiên ra để lộ đôi xương quai xanh sắc nét trên tấm vai nhỏ bé cùng chiếc cổ thiên nga yêu kiều.
Đáy mắt Vân Nhiên tối lại nàng chẳng còn chút sức lực nào để cất tiếng nữa. Chẳng thể nói với hắn lời nào nữa chỉ biết cắn thật mạnh vào đầu lưỡi như cách để tự kết liễu bản thân khỏi sự ô nhục này.
Lạc Anh lúc này cũng cảm nhận được chuyện không lành. Hắn ngước lên nhìn Vân Nhiên mà lòng bỗng như có vạn thanh kiếm xuyên qua.
"Vân Nhiên, muội làm gì thế. Đừng làm ta sợ mà. Muội có thể đánh có thể mắng ta nhưng ta xin muội đừng làm hại bản thân"
Vừa nói hắn vừa bước xuống lay người vị thiếu nữ trên giường. Giọng nói lấp bấp sợ hãi, tim lại đau khôn cùng. Đôi mắt hồ ly lần nữa mở ra nhìn về phía trần nhà trong sự tuyệt vọng bi ai. Hơi thở cũng yếu ớt chẳng nói được chút gì.
"Vân Nhiên, là ta sai rồi. Là ta có lỗi với muội. Là ta uống chút rượu mà không kiềm chế được bản năng để mạo phạm muội...Ta...ta sẽ chịu trách nhiệm với..."
Hắn còn chưa kịp nói đã bị Vân Nhiên ban ngay một cái tát thẳng vào mặt. Gương mặt anh tuấn của tên nam tử ấy in hằn bàn tay đỏ.
"Huynh yêu ta à, huynh vốn chẳng hề yêu ta. Huynh chính là yêu cái tự ngã của bản thân. Ta thấy huynh chỉ xem ta như món đồ chơi nhất quyết phải có được"
Từng câu từng chữ mà Vân Nhiên nói ra như cứa vào tim hắn từng nhát. Lạc Anh lại càng hối hận hơn, nhưng những việc không nên làm y đã làm rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn màng.
"Huynh còn ở đây làm gì mau cút khỏi mắt ta. Qua hết đêm nay ân nghĩa từ trước tới giờ mà ta nợ huynh xem như trả hết. Từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Hắn chẳng dám nói thêm câu nào chỉnh sửa y phục chỉnh tề mà lẳng lặng cất bước khỏi gian phòng ấy. A Lan cũng vừa kịp chạy tới mà hiểu hết sự vừa diễn ra. Cô chạy vào trong đống cửa lại mà ôm chằm lấy Vân Nhiên mặc cho nàng khóc nấc.
Còn Lạc Anh, giờ hắn như kẻ điên dại mà ngồi bệt giữa nền tuyết trắng. Thân bạch y hoà vào bông tuyết mang vẻ thê lương bi ai đến tột độ.
Hắn lại tự hỏi bản thân rốt cuộc có phải như Vân Nhiên nói, hắn bào chìm đắm vào tự ngã của bản thân mà muốn có nàng cho bằng được hay lại là yêu nàng đến điên loạn.
Nhưng có lẽ câu hỏi kia mãi đến tận sau này mới có lời giải đáp. Nhưng khi hiểu rõ mọi sự thì cũng đã quá muộn.
Nền trời cao vô tận mang màu đen huyền bí xa xôi. Thương thay cho kiếp người ngắn ngủi mãi chạy theo vòng xoáy của tiền tài tình ái như vòng quay vô tận. Đến cuối cùng chớp mắt qua đi kết thúc phần đời ngắn ngủi vẫn mãi chẳng hiểu được quy luật của thiên đạo.
...----------------...
Sáng hôm sau.
Khi vầng dương vừa lên xua tan màn đêm u tối cùng chuỗi sự kiện cay đắng hôm qua vào cột mốc quá khứ của thời hian để ánh nắng vàng tựa dảy lụa mỏng soi chiếu vào khung cửa sổ lâu năm.
Tia nắng ấy làm ánh lên máu tóc ướt đẫm của nàng công chúa thanh cao. Đôi tay gầy múc từng gào nước đổ từ trên đỉnh đầu xuống tận gớt chân.
Làn nước lạnh nơi Minh Thành phía bắc lanhh đến cực độ. Nó cứ như chiếc lưỡi lam sắt bén cứa vào da thịt tạo ra cảm giác tê tái đến thấu xương.
Huống hồ chi Vân Nhiên đã nhiễm phải hàn độc từ lâu lại gặp phải nhiệt độ lạnh giá thế này chẳng mấy chốc sắc mặt nàng đã tái nhợt mà trở nên suy kiệt.
Nước mắt nàng hoà vào làn nước lạnh giá ấy. Nơi đáy tâm hồn dâng lên một cảm giác ghê tởm gớm riết chính bản thân mình. Có lẽ nàng muốn kết liễu cuộc đời đau thương này bằng cách ấy. Dù gì nàng hiểu cái chết với nàng cũng sẽ dến không lâu chỉ là sớm hơn một khoản thời gian mà thôi.
Có lẽ cách này đây cũng là cách thúc nhẹ nhàng nhất với nàng hiện tại để chấm dựt số phận bi thương này.
Mắt nàng dần nhắm lại chuẩn bị cho kết thúc của tất cả. Từng tế bào trên người như dần bị dông cứng. Chút khí lạnh lẽo kia thấm vào từng lỗ chân lông mà tác dụng với hàn độc trong người tiến thẳng vào xương tủy.
Vân Nhiên chẳng còn chút sức lực nào mà ngất đi trong bộ y phục thấm đẫm nước băng lạnh.
"Công chúa, người làm sau thế đừng để nô tì lo lắng"
A Lan vừa kịp chạy đến cũng là lúc nàng ngất đi chẳng còn chút thần trí. Gương mặt cô gái nhỏ tái nhợt sợ hãi đến tột cùng mà la toáng lên tìm người cầu cứu.
"Cứu, người đâu mau đên đây, công chúa ngất xỉu rồi"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook