Trang Trại Tình Yêu
-
Chương 4
“Cảm thấy khá hơn không?” David hỏi vẻ quan tâm khi hai người đã ngồi tại quầy bar của một quán rượu không xa trang trại.
“Tốt hơn nhiều chứ, cảm ơn anh”, May khẽ trả lời, cảm giác có lỗi làm má cô hơi nóng lên, nhưng không đến mức David có thể nhận ra.
Cô đã thực sự bối rối tối hôm trước khi David rời nhà hàng và đến gặp cô ở sảnh khách sạn, anh có thể thấy má cô đầu tiên nhợt nhạt rồi lại đỏ bừng lên, đôi mắt rực cháy, như thể đang lên cơn sốt, cử chỉ đầy khích động khi cô đi đi lại lại chờ anh.
Trong những tình huống như vậy, không quá khó để David tin vào lời nói dối rằng cô cảm thấy không được khỏe và muốn hủy bữa tối để về nhà.
Nó cũng không hoàn toàn là nói dối, May tự an ủi; cô cảm thấy nôn nao và không thể ăn bất kỳ thứ gì với cảm giác đó.
Nhưng cô đã đồng ý ăn trưa với David hôm nay chỉ cốt để thoát được bữa ăn tối qua, dù vẫn chưa muốn nghĩ gì đến việc ăn uống.
Và việc Jude Marshall ghé qua sáng nay, gợi lại chuyện tối qua, chẳng giúp cô vơi bớt cảm giác đó chút nào!
Cô liếm cặp môi khô. “David, hôm qua anh nói muốn tôi gặp ai đó...?”
“Tại sao, à.” Anh sửng sốt vì cô chuyển chủ đề.
May gật đầu. “Tôi tin mình biết người đó là ai. Và tôi phải nói với anh...”
“May, tôi đã nghĩ về những gì chúng ta thảo luận ở London hai tuần trước...” David ngồi thẳng trên ghế, nhìn cô chăm chú, và tôi nhận thấy cô dường như thay đổi sau đó. Tôi đã cho cô biết các ngôi sao nào sẽ đóng trong phim.” Anh nhìn cô mỉm cười đầy thông cảm. “Tôi hiểu làm việc với những ngôi sao lớn như Dan Howard và April Robine nghe có vẻ hơi choáng ngợp. Nhưng Dan là một anh chàng rất tuyệt để cộng tác, và về April...”
“Jude nói anh đã đến bàn của họ và nói chuyện với cô ấy ở nhà hàng tối hôm qua”, May xen vào một cách không tự nhiên lắm, chỉ để cho anh biết rằng cô đã đoán được “ai đó” mà anh muốn nói đến là ai.
David nhướn mày ngạc nhiên. “Anh ta đã nói à?”
“Vâng”, cô xác nhận, không muốn đi sâu vào việc thảo luận xem Jude đã nói với cô vào lúc nào. Cô chỉ muốn nói đủ để David hiểu giờ cô biết chính xác anh định giới thiệu mình với ai.
Cô cũng biết chính xác cuộc gặp đó sẽ không bao giờ diễn ra.
“Tôi không hề choáng váng bởi ý nghĩ cùng làm việc với April Robine đâu, anh David”, cô khó nhọc nói, hàm răng nghiến chặt, cố gắng che giấu tình cảm. “Và tôi cũng không mong gặp cô ấy”, cô nói thêm một cách tàn nhẫn.
“Nhưng...”
“Xin kết thúc vấn đề đó ở đây thôi”, May kiên quyết cắt ngang. “Anh thực quá tử tế với tôi.” Giọng May dịu lại khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối và tổn thương của David. Anh ấy bị tổn thương và rất bối rối! “Nhưng câu trả lời của tôi vẫn là không.”
David trông khá băn khoăn. “Nếu cô chỉ nói chuyện một chút với April thôi, cô sẽ thấy...”
“Không!” May cắt ngang đột ngột, hít một hơi sâu để kiềm chế trong khi David sửng sốt bởi sự dữ dội của cô.
“Tôi xin lỗi”, cô buồn rầu, “nhưng tôi thực sự không muốn việc này”.
Không thể nào nói cho anh biết cô không muốn việc đó đến nhường nào! Nhưng ít nhất giờ anh đã hiểu cô cảm thấy như thế nào. Mà không cần cô phải nói rõ trắng đen...
Điều mà cô không hề có ý định làm. Với bất kỳ ai. Nhưng David đã hoàn toàn đúng khi nhận xét rằng thái độ của cô về việc xuất hiện trên phim đã thay đổi. Và nó chẳng có gì liên quan tới Dan Howard!
David trông có vẻ không được thoải mái cho lắm. “April thực sự là một người phụ nữ rất quyến rũ.”
“Tôi tin chắc vậy”, May nói một cách công bằng.
“May...”
“David, tôi xin lỗi đã đến muộn”, một giọng nói nhẹ bẫng xen vào. “Chúng tôi khởi hành sớm, nhưng hơi khó tìm chỗ này.” Người phụ nữ cười xòa.
May đã cứng người bất động ngay khi nghe giọng nói đó vang lên, cô không thể thở nổi, không thể dịch chuyển và đương nhiên không thể quay lại và nhìn người phụ nữ vừa mới đến chỗ họ.
Nhưng cô biết người đó là ai, giọng nói trầm ấm hấp dẫn đó không lẫn vào đâu được.
April Robine...
May không nghi ngờ gì việc David đã sắp sẵn, cố ý để cô gặp nữ diễn viên này tại đây - thực ra, những lời nói của người phụ nữ đó đã xác nhận việc này. Không có gì ngạc nhiên tại sao David lại bị tác động mạnh vài giây trước khi May dữ dội từ chối gặp nữ diễn viên nổi tiếng này.
May nhìn David một cách buộc tội khi anh nhìn cô đầy vẻ quan ngại trước khi đứng dậy chào đón người phụ nữ kia. Mọi thớ thịt của May căng ra, không khí dường như ra không còn trong phổi và cô mất bình tĩnh kinh khủng.
Điều này không thể xảy ra!
Nó đơn giản là không thể xảy ra được!
Cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô - nhưng nó cũng quá thật!
May đã nghĩ, khi từ chối tham gia phim của David, cô đã tránh được cuộc gặp mặt này. Và thay vào đó, giờ đây cô thấy mình phải đối diện với một người phụ nữ mình không hề muốn gặp - vào bất kỳ lúc nào!
“May”, Jude Marshall lên tiếng chào một cách giễu cợt.
Giờ cô đã chuyển động, xoay mạnh chiếc ghế để rồi nhìn thấy Jude đứng cạnh April Robine, vẻ mặt đầy thách thức, châm chọc. Điều đó giải thích tại sao April Robine sử dụng từ “chúng tôi” ban nãy...
Nhưng ít nhất khi May nhìn Jude thì cô cũng không phải nhìn nữ diễn viên đứng cạnh anh ta.
Tuy vậy, cô hoàn toàn nhận biết được người phụ nữ đó, có thể nghe thấy bà ta thì thầm với David, có thể người mùi nước hoa của bà ta. Mùi nước hoa làm đầu May quay như chong chóng!
“Cô ổn chứ, May?” Sự chế nhạo đã rời khỏi khuôn mặt Jude khi anh nhìn cô đầy lo ngại.
“Đương nhiên tôi ổn”, cô trả lời nhát gừng và đứng dậy, mong cơn choáng váng qua đi. Cô sẽ không ngất đâu. Và cô không ngất thật! “Tôi không ngờ sẽ gặp anh ở đây”, cô khô khan nói thêm.
Lúc trước, anh ta có thể dễ dàng cho cô biết rằng cô sẽ không ăn trưa một mình với David, rằng anh ta và April Robine sẽ cùng ăn với họ - nhờ đó có thể dành cho May một cơ hội không xuất hiện!
Nhưng, có thể Jude đã biết trước việc đó? Nếu không thì lý do thực sự là gì...
“Tôi không muốn phá hỏng sự ngạc nhiên của cô”, Jude trả lời châm chọc.
May run rẩy thở ra. “Tôi sẽ rất vui nếu không có những bất ngờ kiểu này.”
Sự vui nhộn biến khỏi mắt Jude khi nhìn cô dò xét. “Trông cô thực sự không khỏe, cô có biết điều đó không”, cuối cùng anh nói nhỏ.
Cô ngẩng đầu lên thách thức. “Có thể tôi chỉ choáng ngợp một chút”, cô sử dụng những từ của David lúc trước, “khi đứng bên cạnh những người cao quý như thế này!”. May chua chát nhận xét.
Tệ quá. Thật kinh khủng. Cô biết chút nữa thôi David sẽ giới thiệu cô với April Robine. Phản ứng của người phụ nữ đó với sự giới thiệu này sẽ là gì nhỉ? Bà ấy có cảm thấy khủng khiếp như May không? Hay như thế nào nhỉ? Dù phản ứng của April Robine với việc gặp cô là như thế nào đi chăng nữa, May không nghi ngờ gì người nữ diễn viên này sẽ che giấu nó tốt hơn cô nhiều.
Jude chậm rãi lắc đầu. “Tôi không nghĩ cô bị choáng ngợp, May”, anh nói nhỏ một cách nghiêm nghị.
Anh ta đúng, không phải thế. Từ lâu cô đã quyết định rằng mình cũng tốt như bất kỳ ai, rằng cô có thể làm bất gì cái gì mình lựa chọn, rằng không có gì và chẳng có ai có đủ năng lực làm cô mất tự tin.
Ngoại trừ April Robine...
“May...” David quay lại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, kéo đến bên anh, tôi muốn giới thiệu cô với April Robine. “April, đây là cô May Calendar”, anh vui vẻ giới thiệu.
Lần đầu tiên May nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ đó, vẻ đẹp của người diễn viên là không thể tranh cãi, mái tóc cắt ngắn uốn quanh những đường nét hoàn mỹ, bà ta rất mảnh mai trong chiếc áo len cashmere xanh đậm và chiếc quần đen bó sát, trông không có vẻ gì là một phụ nữ trung niên cả, dù May biết chắc bà ta đã chừng tuổi đó rồi.
Không có vẻ gì trong mắt của người phụ nữ đó cho thấy bà ấy nhận ra điều gì khi bình thản nhìn May.
Jude nhìn May đầy nghi ngại khi họ được giới thiệu với nhau, má cô ấy nhợt nhạt một cách thiếu tự nhiên, đôi mắt xanh trông lại càng to hơn.
Dù cô cố phản bác, nhưng anh tin rằng cô đang có vấn đề gì đó nghiêm trọng.
“Chào bà Robine”, giờ thì cô đang chào, từng chữ bị ép qua hàm răng nghiến chặt.
“Ôi, xin cứ gọi tôi là April thôi”, nữ diễn viên xinh đẹp nói với sự nồng nhiệt thường có. “Và tôi có thể gọi cô là May không?”
Jude vẫn đang quan sát May, thấy mạnh máu chạy trên cổ cô khi cô nuốt khan. Cái gì vậy?
“Tôi muốn bà gọi tôi là cô Calendar”, cô đột nhiên trả lời người kia. “Và tôi xin gọi bà là bà Robine”, cô nói.
Cô ta làm sao vậy nhỉ? Jude chấm dứt những suy nghĩ một cách hoài nghi trong sự im lặng căng thẳng sau câu nói khiếm nhã của May.
May đã rất bực tức với anh khi họ gặp nhau lần đầu, cô có hàng vạn lý do để không thích anh, nhưng ngay cả như thế thì cô cũng chưa từng nói với anh bằng cái giọng lạnh lùng thô bạo như thế này.
Từ chút ít mà anh biết được về cô vài ngày qua, anh nghi ngờ việc cô đã từng nói với ai bằng cái giọng như thế trước đây.
Có thể anh nên cảnh báo trước cho cô về cuộc gặp này; nó sẽ cho cô thêm thời gian để chuẩn bị.
Cô ta có thể chỉ căng thẳng, anh cho là vậy. Sau hết, April là một ngôi sao được quốc tế công nhận kể từ khi chinh phục Hollywood hai mươi năm trước đây, mọi người nhận ra cô ở mọi nơi cô đến, cô được các bạn diễn cũng như công chúng tôn trọng. Cuộc gặp này giống như giữa một cô bé con và thần tượng, một người mà bạn từng nghĩ là không thể với tới, không thể chạm vào.
Đúng, chắc chắn là như vậy. Khi nào May nhận ra April sôi nổi và thân thiện như thế nào, cô ấy sẽ thoải mái hơn. Cô ấy thậm chí có thể cảm thấy thích thú nữa ấy chứ...
“Nghe buồn cười quá, May”, anh xen vào nhẹ nhàng khi kéo chiếc ghế giúp April ngồi xuống. “Nếu chúng ta cùng ăn trưa với nhau…”
“Ồ, nhưng chúng ta sẽ không làm thế”, May trả lời một cách căng thẳng, những ngón tay nắm chặt chiếc túi. “Tôi vừa mới nhớ ra mình có một việc cần làm, nên nếu mọi người thứ lỗi...”
“Không, chúng tôi sẽ không thứ lỗi cho cô!” Jude là người trả lời lập tức, David Melton sốc và im lặng.
April trông có vẻ kém bình thản hơn bình thường chút ít.
Có thể cô ấy thế thật!
Thật tự nhiên là May có thể cảm thấy căng thẳng khi gặp April; nhưng việc cô ấy tiếp tục thô lỗ là không thể chấp nhận được!
Jude hít một hơi sâu để kiềm chế, nhận thức được rằng bốn người họ đang thu hút sự chú ý của những người khác trong quầy bar này - và không phải vì tất cả họ đều nhận ra April. Ngay cả một người quan sát thông thường cũng có thể thấy rõ bầu không khí căng thẳng giữa họ.
“Nhìn này, chúng ta hãy cùng ngồi xuống và uống chút gì nhé”, Jude đề xuất nhẹ nhàng. “Sau đó chúng ta có thể bàn xem có định ăn trưa cùng nhau không, được không?” Anh nhìn May đầy khuyến khích.
Cô nhìn anh không chớp mắt, vẻ mặt thật khó đoán biết, đôi mắt lạnh băng. “Như tôi vừa nói, tôi có việc cần làm.” Cái mặt nạ lạnh lùng giảm đi một chút khi cô quay sang nhìn David Melton. “Tôi rất tiếc về việc này, David”, cô trầm giọng. “Nhưng tôi... đáng ra anh nên báo trước với tôi!” Cô đứng dậy và gần như chạy qua căn phòng. Như thế có quỳ ở dưới gót giày cô ấy vậy.
“May...”
“Để cô ấy đi, Jude”, April nói, đặt một bàn tay lên tay anh ngăn lại như thể anh có thể sẽ chạy theo May.
“Còn lâu tôi mới để vậy!”, anh cao giọng, dễ dàng vùng ra, chỉ thấy sự tổn thương hiển hiện trong đôi mắt đẹp của April cũng đủ để khiến anh hành động.
Jude quả quyết sải bước qua căn phòng, gần như đâm vào May khi thấy cô đang đứng ngay bên ngoài. Anh đóng cánh cửa sau lưng rồi kéo cô quay lại đối diện với mình. “Cô làm cái quái gì...?” Cơn thịnh nộ bùng nổ, rồi anh lại thực sự lo lắng khi thấy những giọt nước mắt chảy xuống má cô. “May...?” Anh hoàn toàn bối rối với toàn bộ tình huống này.
“Để tôi một mình!”, cô nghẹn ngào, vùng khỏi tay anh. “Tất cả các người, xin hãy để tôi yên!” Cô giận dữ nhìn anh. “Quay vào trong với... với bạn của anh đi!”, cô nói thêm vẻ oán trách, luống cuống lục túi tìm chìa khóa xe.
Jude nhìn May khó hiểu, hoàn toàn đã dịu lại bởi những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má cô. Anh đã đuổi theo với ý định lắc cho cô thật mạnh, yêu cầu cô phải giải thích sự thô lỗ của mình, nhưng nhìn những giọt nước mắt của cô anh hiểu rằng có điều gì đó ở đây mà anh đã không nhận ra.
“Có phải là vì tôi đã kể với cô rằng David Melton đã rất vui khi gặp April khi anh ta đến bàn chúng tôi ở tiệm ăn tối qua không?”, anh hỏi rất nghiêm túc. “Cô nghĩ rằng anh ta có quan hệ với April? Có phải điều đó làm cô buồn?”
“David...?” May nhìn anh hoàn toàn không hiểu gì.
“David?”, cô nhắc lại một cách nóng nảy. “Tôi không hiểu anh đang nói gì, Jude.” Cô lắc đầu, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa ô tô.
“Tôi đang nói về chuyện vừa mới xong, cô đã cư xử cực kỳ thô lỗ.”
Anh hất đầu về phía quầy bar.
“Tôi thô lỗ với anh à?” May thách thức hỏi lại, mắt rực sáng.
“Không, đương nhiên...”
“Thế tôi thô lỗ với David à?”, cô cắt ngang.
“Tôi sẽ chẳng thèm quan tâm nếu cô thô lỗ với anh ta.”
“Vậy thì rõ là tôi đã thô lỗ với April Robine rồi”, cô tỏ ra khinh bỉ.
“Cô biết rất rõ là đúng như vậy.” Jude nhanh chóng mất nốt chút kiên nhẫn cuối cùng.
May nhìn anh chế nhạo. “Và việc đó làm anh thấy phiền?”
“Đương nhiên nó...” Anh buột miệng, sau khi hít vài hơi sâu để kiềm chế. Anh chưa bao giờ cao giọng vì giận dữ, chưa bao giờ tức giận; cơn giận thường khiến người ta không thể suy nghĩ logic, cư xử bất hợp lý, và đó là hai thứ anh không cho phép. “May, vì Chúa hãy nói cho tôi biết cô có vấn đề gì?”, anh hỏi một cách bình tĩnh.
“Vấn đề gì với tôi à?”, cô nhắc lại đầy châm chọc. “Tại sao, tôi chẳng có vấn đề gì cả, anh Jude ạ. Tôi đã nói với anh, chỉ đơn giản là tôi có việc khác phải làm thôi.”
“Quan trọng đến mức cô phải đi và làm ngay bây giờ ư? Cấp bách đến mức cô thậm chí không thể ngồi lại và ăn trưa cùng chúng tôi trước sao?”, anh hỏi, rõ ràng là không tin.
“Đúng”, cô nói đơn giản.
Miệng anh mím chặt. “Và những giọt nước mắt? Cô cho rằng chúng cũng chẳng vì gì cả?”
Đôi mắt cô lóe lên tức giận. “Xin hãy để yên những giọt nước mắt của tôi...”
“Không, không được”, Jude gay gắt, tóm lấy vai cô. “Tôi muốn biết đang có chuyện gì, May, và cô sẽ nói cho tôi biết”, anh dữ tợn bảo với cô.
“Không - tôi - sẽ - không!”, cô nói trong khi hai hàm răng nghiến chặt, đồng thời cố vùng khỏi tay anh.
Jude hoàn toàn không hiểu toàn bộ việc này là gì, anh thậm chí không thể hiểu cái gì đã khiến cô cư xử lạ lùng như vậy. Và anh không thích cảm giác không hiểu gì hết như thế này.
Anh nhìn cô bất lực, cơn giận dữ đi kèm với nỗi thất vọng. Chỉ một cách anh có thể làm dịu đi người phụ nữ này...
“Để tôi đi, Jude!” May lạnh lùng yêu cầu, như thể đoán ra anh định làm gì.
“Không.” Anh lắc đầu không nhượng bộ. “Tôi... Á!” Anh bất ngờ hét lên vì đau khi May quay đầu và cắn vào tay anh. Jude buông ngay cô ra và không tin vào mắt mình khi thấy những dấu răng hiển hiện trên da mình. “Cô làm trò quỷ gì vậy?” Anh điếng người nhìn cô.
Cô nhún vai không quan tâm. “Tôi đã yêu cầu anh buông tôi ra và anh từ chối.”
“Và đó là lý do để cô cắn tôi?”, anh cau có.
May mỉm cười không có gì là vui vẻ. “Được rồi, Jude, tôi không mắc bệnh dại hay gì đó.”
“Với những gì cô làm vài phút vừa rồi, tôi không chắc về điều đó!”, anh phẫn nộ.
Cô mím miệng, vẻ mặt lạnh lẽo. “Nếu anh muốn có câu trả lời, Jude, tôi đề nghị anh quay vào trong đó và hỏi April Robine - dù tôi không thể đảm bảo anh sẽ có những câu trả lời đúng sự thực”, cô khinh bỉ nói thêm.
Jude bỗng nhiên đứng lặng. April chính là vấn đề ư, không phải David Melton sao...?
Jude ghét việc không hiểu được những gì đang xảy ra. Càng bực hơn khi biết May không có ý định cho anh biết...
“Có lẽ tôi sẽ làm thế”, anh nói chậm rãi.
“Được”, May ngắt lời. “Phiền anh nói với David...”
“Tôi sẽ chẳng nói gì với David hết!” Jude thô bạo ngắt lời. “Tôi không phải gã đưa tin cho cô, May; nếu cô muốn nói gì với David Melton, quay lại và nói với anh ta đi.”
Cô hít mạnh, nhìn vào cánh cửa quán rượu, đôi mắt xanh đậm giờ trông gần như màu đen. “Tôi sẽ bỏ qua, cảm ơn”, cô nói khẽ, hơi nhăn mặt. “Tôi đã giữ anh quá lâu rồi”, cô nói thêm.
Jude vẫn tiếp tục quan sát cô một cách chán nản vài giây trước khi khẽ lắc đầu. “Tôi không nghĩ ai trong chúng tôi vẫn muốn ăn sau những gì vừa xảy ra!”
Cô lạnh nhạt gật đầu. “Đó là quyền của anh.”
“Không, May. Đó là tình cảnh mà cô gây nên”, anh quở trách nghiêm khắc.
“Tôi không gây ra, chính bà ấy!”, cô mạnh mẽ đáp trả, rồi lắc đầu một cách không kiên nhẫn khi nhận ra mình đã nói quá nhiều. “Tôi thực sự phải đi, Jude”, cô vội vàng nói. “Tôi... anh... anh không hiểu đâu!”, cô kêu lên một cách run run.
“Vậy nói cho tôi biết đi!”, anh cáu kỉnh ép.
“Tôi... tôi không thể!” cô kiên quyết lắc đầu. “Tôi xin lỗi, Jude. Rất xin lỗi”, cô khó khăn nuốt xuống trước khi quay người vội vã tới mở khóa xe.
Jude không quay vào quán rượu, anh đứng trên lối cổng vòm nhìn May lái xe đi, càng lúc càng thêm băn khoăn về chuyện vừa mới xảy ra hơn mức mà anh muốn thừa nhận. May vừa mới nói như thể cô ấy và April đã từng gặp nhau trước ngày hôm nay và trước đây đã từng có xung đột giữa hai người phụ nữ khiến giờ cô ấy mới cư xử như vậy. Tuy nhiên, thái độ của April lại không hề chỉ ra cô ấy có vướng mắc gì, và trên đường tới đây cô cũng không hề nhắc tới việc đã từng quen biết May.
Song có thể là April chưa biết người David Melton định giới thiệu với cô ấy hôm nay chính là May? Không, điều đó cũng không đúng, vì April vẫn duyên dáng như thường lệ khi họ được giới thiệu với nhau. Vậy có thể sự oán giận chỉ là ở phía May và vì lý do mơ hồ nào đó mà April thậm chí còn không nhận thức được?
Jude lắc đầu khó hiểu. Đó mới chỉ là một cách lý giải cho hành động của May vừa rồi, nhưng chắc chắn là hai người phụ nữ này đã từng gặp nhau trong quá khứ để đến nỗi có việc ngày hôm nay, dù có thể April đã quên rồi?
Điều đó lại dẫn tới một câu hỏi đau đầu khác: Làm sao mà hai người phụ nữ khác nhau hoàn toàn như May Calendar và April Robine lại có thể từng gặp nhau nhỉ?
Và khi nào?
Mặc dù là người Anh, April đã sống ở Mỹ gần như trong suốt hai mươi năm qua, hầu hết công việc của cô cũng đều ở đó.
Và như Jude biết, May hiếm khi rời khỏi trang trại yêu quý của cô, thậm chí là để đi nghỉ.
Hỏi April để có câu trả lời, May đã bảo anh - nhưng cô ấy cũng chắc chắn rằng câu trả lời sẽ không phải là sự thật...
“Tốt hơn nhiều chứ, cảm ơn anh”, May khẽ trả lời, cảm giác có lỗi làm má cô hơi nóng lên, nhưng không đến mức David có thể nhận ra.
Cô đã thực sự bối rối tối hôm trước khi David rời nhà hàng và đến gặp cô ở sảnh khách sạn, anh có thể thấy má cô đầu tiên nhợt nhạt rồi lại đỏ bừng lên, đôi mắt rực cháy, như thể đang lên cơn sốt, cử chỉ đầy khích động khi cô đi đi lại lại chờ anh.
Trong những tình huống như vậy, không quá khó để David tin vào lời nói dối rằng cô cảm thấy không được khỏe và muốn hủy bữa tối để về nhà.
Nó cũng không hoàn toàn là nói dối, May tự an ủi; cô cảm thấy nôn nao và không thể ăn bất kỳ thứ gì với cảm giác đó.
Nhưng cô đã đồng ý ăn trưa với David hôm nay chỉ cốt để thoát được bữa ăn tối qua, dù vẫn chưa muốn nghĩ gì đến việc ăn uống.
Và việc Jude Marshall ghé qua sáng nay, gợi lại chuyện tối qua, chẳng giúp cô vơi bớt cảm giác đó chút nào!
Cô liếm cặp môi khô. “David, hôm qua anh nói muốn tôi gặp ai đó...?”
“Tại sao, à.” Anh sửng sốt vì cô chuyển chủ đề.
May gật đầu. “Tôi tin mình biết người đó là ai. Và tôi phải nói với anh...”
“May, tôi đã nghĩ về những gì chúng ta thảo luận ở London hai tuần trước...” David ngồi thẳng trên ghế, nhìn cô chăm chú, và tôi nhận thấy cô dường như thay đổi sau đó. Tôi đã cho cô biết các ngôi sao nào sẽ đóng trong phim.” Anh nhìn cô mỉm cười đầy thông cảm. “Tôi hiểu làm việc với những ngôi sao lớn như Dan Howard và April Robine nghe có vẻ hơi choáng ngợp. Nhưng Dan là một anh chàng rất tuyệt để cộng tác, và về April...”
“Jude nói anh đã đến bàn của họ và nói chuyện với cô ấy ở nhà hàng tối hôm qua”, May xen vào một cách không tự nhiên lắm, chỉ để cho anh biết rằng cô đã đoán được “ai đó” mà anh muốn nói đến là ai.
David nhướn mày ngạc nhiên. “Anh ta đã nói à?”
“Vâng”, cô xác nhận, không muốn đi sâu vào việc thảo luận xem Jude đã nói với cô vào lúc nào. Cô chỉ muốn nói đủ để David hiểu giờ cô biết chính xác anh định giới thiệu mình với ai.
Cô cũng biết chính xác cuộc gặp đó sẽ không bao giờ diễn ra.
“Tôi không hề choáng váng bởi ý nghĩ cùng làm việc với April Robine đâu, anh David”, cô khó nhọc nói, hàm răng nghiến chặt, cố gắng che giấu tình cảm. “Và tôi cũng không mong gặp cô ấy”, cô nói thêm một cách tàn nhẫn.
“Nhưng...”
“Xin kết thúc vấn đề đó ở đây thôi”, May kiên quyết cắt ngang. “Anh thực quá tử tế với tôi.” Giọng May dịu lại khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối và tổn thương của David. Anh ấy bị tổn thương và rất bối rối! “Nhưng câu trả lời của tôi vẫn là không.”
David trông khá băn khoăn. “Nếu cô chỉ nói chuyện một chút với April thôi, cô sẽ thấy...”
“Không!” May cắt ngang đột ngột, hít một hơi sâu để kiềm chế trong khi David sửng sốt bởi sự dữ dội của cô.
“Tôi xin lỗi”, cô buồn rầu, “nhưng tôi thực sự không muốn việc này”.
Không thể nào nói cho anh biết cô không muốn việc đó đến nhường nào! Nhưng ít nhất giờ anh đã hiểu cô cảm thấy như thế nào. Mà không cần cô phải nói rõ trắng đen...
Điều mà cô không hề có ý định làm. Với bất kỳ ai. Nhưng David đã hoàn toàn đúng khi nhận xét rằng thái độ của cô về việc xuất hiện trên phim đã thay đổi. Và nó chẳng có gì liên quan tới Dan Howard!
David trông có vẻ không được thoải mái cho lắm. “April thực sự là một người phụ nữ rất quyến rũ.”
“Tôi tin chắc vậy”, May nói một cách công bằng.
“May...”
“David, tôi xin lỗi đã đến muộn”, một giọng nói nhẹ bẫng xen vào. “Chúng tôi khởi hành sớm, nhưng hơi khó tìm chỗ này.” Người phụ nữ cười xòa.
May đã cứng người bất động ngay khi nghe giọng nói đó vang lên, cô không thể thở nổi, không thể dịch chuyển và đương nhiên không thể quay lại và nhìn người phụ nữ vừa mới đến chỗ họ.
Nhưng cô biết người đó là ai, giọng nói trầm ấm hấp dẫn đó không lẫn vào đâu được.
April Robine...
May không nghi ngờ gì việc David đã sắp sẵn, cố ý để cô gặp nữ diễn viên này tại đây - thực ra, những lời nói của người phụ nữ đó đã xác nhận việc này. Không có gì ngạc nhiên tại sao David lại bị tác động mạnh vài giây trước khi May dữ dội từ chối gặp nữ diễn viên nổi tiếng này.
May nhìn David một cách buộc tội khi anh nhìn cô đầy vẻ quan ngại trước khi đứng dậy chào đón người phụ nữ kia. Mọi thớ thịt của May căng ra, không khí dường như ra không còn trong phổi và cô mất bình tĩnh kinh khủng.
Điều này không thể xảy ra!
Nó đơn giản là không thể xảy ra được!
Cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô - nhưng nó cũng quá thật!
May đã nghĩ, khi từ chối tham gia phim của David, cô đã tránh được cuộc gặp mặt này. Và thay vào đó, giờ đây cô thấy mình phải đối diện với một người phụ nữ mình không hề muốn gặp - vào bất kỳ lúc nào!
“May”, Jude Marshall lên tiếng chào một cách giễu cợt.
Giờ cô đã chuyển động, xoay mạnh chiếc ghế để rồi nhìn thấy Jude đứng cạnh April Robine, vẻ mặt đầy thách thức, châm chọc. Điều đó giải thích tại sao April Robine sử dụng từ “chúng tôi” ban nãy...
Nhưng ít nhất khi May nhìn Jude thì cô cũng không phải nhìn nữ diễn viên đứng cạnh anh ta.
Tuy vậy, cô hoàn toàn nhận biết được người phụ nữ đó, có thể nghe thấy bà ta thì thầm với David, có thể người mùi nước hoa của bà ta. Mùi nước hoa làm đầu May quay như chong chóng!
“Cô ổn chứ, May?” Sự chế nhạo đã rời khỏi khuôn mặt Jude khi anh nhìn cô đầy lo ngại.
“Đương nhiên tôi ổn”, cô trả lời nhát gừng và đứng dậy, mong cơn choáng váng qua đi. Cô sẽ không ngất đâu. Và cô không ngất thật! “Tôi không ngờ sẽ gặp anh ở đây”, cô khô khan nói thêm.
Lúc trước, anh ta có thể dễ dàng cho cô biết rằng cô sẽ không ăn trưa một mình với David, rằng anh ta và April Robine sẽ cùng ăn với họ - nhờ đó có thể dành cho May một cơ hội không xuất hiện!
Nhưng, có thể Jude đã biết trước việc đó? Nếu không thì lý do thực sự là gì...
“Tôi không muốn phá hỏng sự ngạc nhiên của cô”, Jude trả lời châm chọc.
May run rẩy thở ra. “Tôi sẽ rất vui nếu không có những bất ngờ kiểu này.”
Sự vui nhộn biến khỏi mắt Jude khi nhìn cô dò xét. “Trông cô thực sự không khỏe, cô có biết điều đó không”, cuối cùng anh nói nhỏ.
Cô ngẩng đầu lên thách thức. “Có thể tôi chỉ choáng ngợp một chút”, cô sử dụng những từ của David lúc trước, “khi đứng bên cạnh những người cao quý như thế này!”. May chua chát nhận xét.
Tệ quá. Thật kinh khủng. Cô biết chút nữa thôi David sẽ giới thiệu cô với April Robine. Phản ứng của người phụ nữ đó với sự giới thiệu này sẽ là gì nhỉ? Bà ấy có cảm thấy khủng khiếp như May không? Hay như thế nào nhỉ? Dù phản ứng của April Robine với việc gặp cô là như thế nào đi chăng nữa, May không nghi ngờ gì người nữ diễn viên này sẽ che giấu nó tốt hơn cô nhiều.
Jude chậm rãi lắc đầu. “Tôi không nghĩ cô bị choáng ngợp, May”, anh nói nhỏ một cách nghiêm nghị.
Anh ta đúng, không phải thế. Từ lâu cô đã quyết định rằng mình cũng tốt như bất kỳ ai, rằng cô có thể làm bất gì cái gì mình lựa chọn, rằng không có gì và chẳng có ai có đủ năng lực làm cô mất tự tin.
Ngoại trừ April Robine...
“May...” David quay lại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, kéo đến bên anh, tôi muốn giới thiệu cô với April Robine. “April, đây là cô May Calendar”, anh vui vẻ giới thiệu.
Lần đầu tiên May nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ đó, vẻ đẹp của người diễn viên là không thể tranh cãi, mái tóc cắt ngắn uốn quanh những đường nét hoàn mỹ, bà ta rất mảnh mai trong chiếc áo len cashmere xanh đậm và chiếc quần đen bó sát, trông không có vẻ gì là một phụ nữ trung niên cả, dù May biết chắc bà ta đã chừng tuổi đó rồi.
Không có vẻ gì trong mắt của người phụ nữ đó cho thấy bà ấy nhận ra điều gì khi bình thản nhìn May.
Jude nhìn May đầy nghi ngại khi họ được giới thiệu với nhau, má cô ấy nhợt nhạt một cách thiếu tự nhiên, đôi mắt xanh trông lại càng to hơn.
Dù cô cố phản bác, nhưng anh tin rằng cô đang có vấn đề gì đó nghiêm trọng.
“Chào bà Robine”, giờ thì cô đang chào, từng chữ bị ép qua hàm răng nghiến chặt.
“Ôi, xin cứ gọi tôi là April thôi”, nữ diễn viên xinh đẹp nói với sự nồng nhiệt thường có. “Và tôi có thể gọi cô là May không?”
Jude vẫn đang quan sát May, thấy mạnh máu chạy trên cổ cô khi cô nuốt khan. Cái gì vậy?
“Tôi muốn bà gọi tôi là cô Calendar”, cô đột nhiên trả lời người kia. “Và tôi xin gọi bà là bà Robine”, cô nói.
Cô ta làm sao vậy nhỉ? Jude chấm dứt những suy nghĩ một cách hoài nghi trong sự im lặng căng thẳng sau câu nói khiếm nhã của May.
May đã rất bực tức với anh khi họ gặp nhau lần đầu, cô có hàng vạn lý do để không thích anh, nhưng ngay cả như thế thì cô cũng chưa từng nói với anh bằng cái giọng lạnh lùng thô bạo như thế này.
Từ chút ít mà anh biết được về cô vài ngày qua, anh nghi ngờ việc cô đã từng nói với ai bằng cái giọng như thế trước đây.
Có thể anh nên cảnh báo trước cho cô về cuộc gặp này; nó sẽ cho cô thêm thời gian để chuẩn bị.
Cô ta có thể chỉ căng thẳng, anh cho là vậy. Sau hết, April là một ngôi sao được quốc tế công nhận kể từ khi chinh phục Hollywood hai mươi năm trước đây, mọi người nhận ra cô ở mọi nơi cô đến, cô được các bạn diễn cũng như công chúng tôn trọng. Cuộc gặp này giống như giữa một cô bé con và thần tượng, một người mà bạn từng nghĩ là không thể với tới, không thể chạm vào.
Đúng, chắc chắn là như vậy. Khi nào May nhận ra April sôi nổi và thân thiện như thế nào, cô ấy sẽ thoải mái hơn. Cô ấy thậm chí có thể cảm thấy thích thú nữa ấy chứ...
“Nghe buồn cười quá, May”, anh xen vào nhẹ nhàng khi kéo chiếc ghế giúp April ngồi xuống. “Nếu chúng ta cùng ăn trưa với nhau…”
“Ồ, nhưng chúng ta sẽ không làm thế”, May trả lời một cách căng thẳng, những ngón tay nắm chặt chiếc túi. “Tôi vừa mới nhớ ra mình có một việc cần làm, nên nếu mọi người thứ lỗi...”
“Không, chúng tôi sẽ không thứ lỗi cho cô!” Jude là người trả lời lập tức, David Melton sốc và im lặng.
April trông có vẻ kém bình thản hơn bình thường chút ít.
Có thể cô ấy thế thật!
Thật tự nhiên là May có thể cảm thấy căng thẳng khi gặp April; nhưng việc cô ấy tiếp tục thô lỗ là không thể chấp nhận được!
Jude hít một hơi sâu để kiềm chế, nhận thức được rằng bốn người họ đang thu hút sự chú ý của những người khác trong quầy bar này - và không phải vì tất cả họ đều nhận ra April. Ngay cả một người quan sát thông thường cũng có thể thấy rõ bầu không khí căng thẳng giữa họ.
“Nhìn này, chúng ta hãy cùng ngồi xuống và uống chút gì nhé”, Jude đề xuất nhẹ nhàng. “Sau đó chúng ta có thể bàn xem có định ăn trưa cùng nhau không, được không?” Anh nhìn May đầy khuyến khích.
Cô nhìn anh không chớp mắt, vẻ mặt thật khó đoán biết, đôi mắt lạnh băng. “Như tôi vừa nói, tôi có việc cần làm.” Cái mặt nạ lạnh lùng giảm đi một chút khi cô quay sang nhìn David Melton. “Tôi rất tiếc về việc này, David”, cô trầm giọng. “Nhưng tôi... đáng ra anh nên báo trước với tôi!” Cô đứng dậy và gần như chạy qua căn phòng. Như thế có quỳ ở dưới gót giày cô ấy vậy.
“May...”
“Để cô ấy đi, Jude”, April nói, đặt một bàn tay lên tay anh ngăn lại như thể anh có thể sẽ chạy theo May.
“Còn lâu tôi mới để vậy!”, anh cao giọng, dễ dàng vùng ra, chỉ thấy sự tổn thương hiển hiện trong đôi mắt đẹp của April cũng đủ để khiến anh hành động.
Jude quả quyết sải bước qua căn phòng, gần như đâm vào May khi thấy cô đang đứng ngay bên ngoài. Anh đóng cánh cửa sau lưng rồi kéo cô quay lại đối diện với mình. “Cô làm cái quái gì...?” Cơn thịnh nộ bùng nổ, rồi anh lại thực sự lo lắng khi thấy những giọt nước mắt chảy xuống má cô. “May...?” Anh hoàn toàn bối rối với toàn bộ tình huống này.
“Để tôi một mình!”, cô nghẹn ngào, vùng khỏi tay anh. “Tất cả các người, xin hãy để tôi yên!” Cô giận dữ nhìn anh. “Quay vào trong với... với bạn của anh đi!”, cô nói thêm vẻ oán trách, luống cuống lục túi tìm chìa khóa xe.
Jude nhìn May khó hiểu, hoàn toàn đã dịu lại bởi những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má cô. Anh đã đuổi theo với ý định lắc cho cô thật mạnh, yêu cầu cô phải giải thích sự thô lỗ của mình, nhưng nhìn những giọt nước mắt của cô anh hiểu rằng có điều gì đó ở đây mà anh đã không nhận ra.
“Có phải là vì tôi đã kể với cô rằng David Melton đã rất vui khi gặp April khi anh ta đến bàn chúng tôi ở tiệm ăn tối qua không?”, anh hỏi rất nghiêm túc. “Cô nghĩ rằng anh ta có quan hệ với April? Có phải điều đó làm cô buồn?”
“David...?” May nhìn anh hoàn toàn không hiểu gì.
“David?”, cô nhắc lại một cách nóng nảy. “Tôi không hiểu anh đang nói gì, Jude.” Cô lắc đầu, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa ô tô.
“Tôi đang nói về chuyện vừa mới xong, cô đã cư xử cực kỳ thô lỗ.”
Anh hất đầu về phía quầy bar.
“Tôi thô lỗ với anh à?” May thách thức hỏi lại, mắt rực sáng.
“Không, đương nhiên...”
“Thế tôi thô lỗ với David à?”, cô cắt ngang.
“Tôi sẽ chẳng thèm quan tâm nếu cô thô lỗ với anh ta.”
“Vậy thì rõ là tôi đã thô lỗ với April Robine rồi”, cô tỏ ra khinh bỉ.
“Cô biết rất rõ là đúng như vậy.” Jude nhanh chóng mất nốt chút kiên nhẫn cuối cùng.
May nhìn anh chế nhạo. “Và việc đó làm anh thấy phiền?”
“Đương nhiên nó...” Anh buột miệng, sau khi hít vài hơi sâu để kiềm chế. Anh chưa bao giờ cao giọng vì giận dữ, chưa bao giờ tức giận; cơn giận thường khiến người ta không thể suy nghĩ logic, cư xử bất hợp lý, và đó là hai thứ anh không cho phép. “May, vì Chúa hãy nói cho tôi biết cô có vấn đề gì?”, anh hỏi một cách bình tĩnh.
“Vấn đề gì với tôi à?”, cô nhắc lại đầy châm chọc. “Tại sao, tôi chẳng có vấn đề gì cả, anh Jude ạ. Tôi đã nói với anh, chỉ đơn giản là tôi có việc khác phải làm thôi.”
“Quan trọng đến mức cô phải đi và làm ngay bây giờ ư? Cấp bách đến mức cô thậm chí không thể ngồi lại và ăn trưa cùng chúng tôi trước sao?”, anh hỏi, rõ ràng là không tin.
“Đúng”, cô nói đơn giản.
Miệng anh mím chặt. “Và những giọt nước mắt? Cô cho rằng chúng cũng chẳng vì gì cả?”
Đôi mắt cô lóe lên tức giận. “Xin hãy để yên những giọt nước mắt của tôi...”
“Không, không được”, Jude gay gắt, tóm lấy vai cô. “Tôi muốn biết đang có chuyện gì, May, và cô sẽ nói cho tôi biết”, anh dữ tợn bảo với cô.
“Không - tôi - sẽ - không!”, cô nói trong khi hai hàm răng nghiến chặt, đồng thời cố vùng khỏi tay anh.
Jude hoàn toàn không hiểu toàn bộ việc này là gì, anh thậm chí không thể hiểu cái gì đã khiến cô cư xử lạ lùng như vậy. Và anh không thích cảm giác không hiểu gì hết như thế này.
Anh nhìn cô bất lực, cơn giận dữ đi kèm với nỗi thất vọng. Chỉ một cách anh có thể làm dịu đi người phụ nữ này...
“Để tôi đi, Jude!” May lạnh lùng yêu cầu, như thể đoán ra anh định làm gì.
“Không.” Anh lắc đầu không nhượng bộ. “Tôi... Á!” Anh bất ngờ hét lên vì đau khi May quay đầu và cắn vào tay anh. Jude buông ngay cô ra và không tin vào mắt mình khi thấy những dấu răng hiển hiện trên da mình. “Cô làm trò quỷ gì vậy?” Anh điếng người nhìn cô.
Cô nhún vai không quan tâm. “Tôi đã yêu cầu anh buông tôi ra và anh từ chối.”
“Và đó là lý do để cô cắn tôi?”, anh cau có.
May mỉm cười không có gì là vui vẻ. “Được rồi, Jude, tôi không mắc bệnh dại hay gì đó.”
“Với những gì cô làm vài phút vừa rồi, tôi không chắc về điều đó!”, anh phẫn nộ.
Cô mím miệng, vẻ mặt lạnh lẽo. “Nếu anh muốn có câu trả lời, Jude, tôi đề nghị anh quay vào trong đó và hỏi April Robine - dù tôi không thể đảm bảo anh sẽ có những câu trả lời đúng sự thực”, cô khinh bỉ nói thêm.
Jude bỗng nhiên đứng lặng. April chính là vấn đề ư, không phải David Melton sao...?
Jude ghét việc không hiểu được những gì đang xảy ra. Càng bực hơn khi biết May không có ý định cho anh biết...
“Có lẽ tôi sẽ làm thế”, anh nói chậm rãi.
“Được”, May ngắt lời. “Phiền anh nói với David...”
“Tôi sẽ chẳng nói gì với David hết!” Jude thô bạo ngắt lời. “Tôi không phải gã đưa tin cho cô, May; nếu cô muốn nói gì với David Melton, quay lại và nói với anh ta đi.”
Cô hít mạnh, nhìn vào cánh cửa quán rượu, đôi mắt xanh đậm giờ trông gần như màu đen. “Tôi sẽ bỏ qua, cảm ơn”, cô nói khẽ, hơi nhăn mặt. “Tôi đã giữ anh quá lâu rồi”, cô nói thêm.
Jude vẫn tiếp tục quan sát cô một cách chán nản vài giây trước khi khẽ lắc đầu. “Tôi không nghĩ ai trong chúng tôi vẫn muốn ăn sau những gì vừa xảy ra!”
Cô lạnh nhạt gật đầu. “Đó là quyền của anh.”
“Không, May. Đó là tình cảnh mà cô gây nên”, anh quở trách nghiêm khắc.
“Tôi không gây ra, chính bà ấy!”, cô mạnh mẽ đáp trả, rồi lắc đầu một cách không kiên nhẫn khi nhận ra mình đã nói quá nhiều. “Tôi thực sự phải đi, Jude”, cô vội vàng nói. “Tôi... anh... anh không hiểu đâu!”, cô kêu lên một cách run run.
“Vậy nói cho tôi biết đi!”, anh cáu kỉnh ép.
“Tôi... tôi không thể!” cô kiên quyết lắc đầu. “Tôi xin lỗi, Jude. Rất xin lỗi”, cô khó khăn nuốt xuống trước khi quay người vội vã tới mở khóa xe.
Jude không quay vào quán rượu, anh đứng trên lối cổng vòm nhìn May lái xe đi, càng lúc càng thêm băn khoăn về chuyện vừa mới xảy ra hơn mức mà anh muốn thừa nhận. May vừa mới nói như thể cô ấy và April đã từng gặp nhau trước ngày hôm nay và trước đây đã từng có xung đột giữa hai người phụ nữ khiến giờ cô ấy mới cư xử như vậy. Tuy nhiên, thái độ của April lại không hề chỉ ra cô ấy có vướng mắc gì, và trên đường tới đây cô cũng không hề nhắc tới việc đã từng quen biết May.
Song có thể là April chưa biết người David Melton định giới thiệu với cô ấy hôm nay chính là May? Không, điều đó cũng không đúng, vì April vẫn duyên dáng như thường lệ khi họ được giới thiệu với nhau. Vậy có thể sự oán giận chỉ là ở phía May và vì lý do mơ hồ nào đó mà April thậm chí còn không nhận thức được?
Jude lắc đầu khó hiểu. Đó mới chỉ là một cách lý giải cho hành động của May vừa rồi, nhưng chắc chắn là hai người phụ nữ này đã từng gặp nhau trong quá khứ để đến nỗi có việc ngày hôm nay, dù có thể April đã quên rồi?
Điều đó lại dẫn tới một câu hỏi đau đầu khác: Làm sao mà hai người phụ nữ khác nhau hoàn toàn như May Calendar và April Robine lại có thể từng gặp nhau nhỉ?
Và khi nào?
Mặc dù là người Anh, April đã sống ở Mỹ gần như trong suốt hai mươi năm qua, hầu hết công việc của cô cũng đều ở đó.
Và như Jude biết, May hiếm khi rời khỏi trang trại yêu quý của cô, thậm chí là để đi nghỉ.
Hỏi April để có câu trả lời, May đã bảo anh - nhưng cô ấy cũng chắc chắn rằng câu trả lời sẽ không phải là sự thật...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook