Trang Trại Tình Yêu
-
Chương 2
Chà, đó đương nhiên đã sang một trang mới, May thừa nhận khi ngồi sụp xuống chiếc ghế trong bếp một cách yếu ớt sau khi Jude Marshall đột ngột rời đi.
Anh ta là người cuối cùng mà cô muốn gặp ngày hôm nay, hay thực ra là vào bất kỳ thời điểm nào khác.
Jude Marshall, và công ty mà anh ta làm chủ, đã trở thành một bóng ma ám ảnh cuộc sống của mấy chị em mấy tháng vừa qua, kể từ ngày nhận được thư của công ty đó đề nghị mua lại trang trại của họ. Một trang trại mà với các chị em nhà Calendar thì sẽ không bao giờ là để bán.
Lá thư đầu tiên đến từ Mỹ, đó là lý do tại sao họ đều nghĩ rằng Jude Marshall là người Mỹ - và cũng là lý do tại sao mà khi anh ta nói bằng giọng Anh chuẩn khi đến đây lúc trước, May không thể có bất kỳ liên hệ nào giữa người khách không mong đợi với người mà chị em cô đã căm ghét trong suốt hai tháng qua.
Jude Marshall gây ngạc nhiên theo nhiều cách, May thừa nhận một cách cáu kỉnh. Cô không ngờ anh ta lại đẹp trai một cách kiêu ngạo như vậy, đó là điều thứ nhất, hay cũng không thể ngờ anh ta lại có thể vào bếp nhà pha cho cô một cốc cà phê mà cô đang rất cần!
Anh ta cũng hoàn toàn đúng, cô thừa nhận một cách nhượng bộ hơn, về sự mệt mỏi khi cô phải điều hành trang trại một mình vài ngày qua khi March đi London để gặp cha mẹ Will, và January lại gọi điện từ Caribe nói rằng cô và Max quyết định ở lại thêm một tuần nữa. Nghe giọng January thật hạnh phúc và vô tư lự khiến May không muốn nói với em gái út rằng, khi March cũng đi vắng, cô phải tự xoay xở ở đây một mình. Cô đã nói rằng mọi thứ ở nhà vẫn ổn đồng thời chúc January và Max có một kỳ nghỉ thú vị.
Một kỳ nghỉ mà rõ là cô chưa hề có!
Mấy ngày qua, sống một mình là một kinh nghiệm đáng học hỏi và nó cũng cho cô thấy sau khi March và January lấy chồng rồi sống nơi khác thì cuộc sống ở đây sẽ thế nào.
Không tốt đẹp gì, May hiểu.
Nhưng thế vẫn chẳng phải là lý do để nhượng bộ áp lực của Jude Marshall để bán trang trại này cho anh ta, cô quyết định sau khi vặn người một cách quyết đoán. Giờ cô đã gặp và thấy anh ta tự tin một cách kiêu ngạo như thế nào, May thậm chí lại càng quyết tâm hơn!
Mặc dù vậy, tối hôm đó, cô không còn cảm thấy tự tin được như vậy khi lê bước vào trong nhà, quá mệt để nấu bữa tối cho mình. Cà phê còn lại trong bình buổi sáng chỉ còn hơi âm ấm, nhưng còn tốt hơn không có gì.
Không, không phải thế, cô nghĩ sau khi uống một ngụm to, đặt chiếc cốc xuống bàn với vẻ mặt kinh tởm.
Cô quá mệt, hoàn toàn kiệt sức, dựa đầu vào cánh tay gập lại khi phủ phục trên bàn bếp. Chỉ vài phút nghỉ ngơi và mình sẽ lại ổn, cô tự nhủ.
Chỉ vài phút thôi...
“Thôi nào, May, đến lúc dậy rồi”, một giọng nói dịu dàng phỉnh phờ. “May?” Một cái kéo tay nhẹ sau tiếng gọi lần hai.
Đang có một giấc mơ đẹp, cô cau mặt nuối tiếc. Cô đang mơ nằm trên một bãi biển cát vàng, mặt trời ấm áp và dịu dàng, biển xanh nhiệt đới bập bềnh dịu nhẹ ở cát dưới chân. Song cánh tay gập lại bị tê cứng khi dần tỉnh lại cộng với cơn đau lưng, nói cho cô biết rõ ràng rằng tiếc thay đó chỉ là giấc mơ!
“May, nếu cô không dậy trong vòng một phút, tôi giả định rằng lần này cô bị đột quỵ - và sẽ bắt đầu hô hấp nhân tạo khẩn cấp bằng miệng!”, giọng nói không mời mà đến lại kéo dài ra chế giễu.
Giọng của Jude Marshall!
Lần này thì cô nhận ra âm điệu của người Anh nhanh và gọn đó quá dễ dàng, cô ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm với sự bực bội, nhận thức được rằng có lẽ mình trông còn tệ hơn ban sáng, vẫn mặc bộ quần áo đó, vẫn bẩn thỉu như vậy... Và để bổ sung thêm vào bộ dạng lộn xộn đó, có thể cô đã làm hằn mặt mình vì đã ngủ trong một tư thế không thoải mái như vậy!
Anh ta cúi xuống nhìn cô cười toe toét một cách vô tư lự. “Tôi nghĩ chính cái đề nghị hô hấp nhân tạo bằng miệng của tôi đã làm cô tỉnh lại!”
Cô thở ra một cách bực tức. “Anh muốn gì, anh Marshall?”
“Cô có vẻ rất thích hỏi tôi câu đó.” Anh ta nhướn cặp mày chế giễu. “Đó là cách lịch thiệp để nói chuyện với người mang đến cho cô bữa tối”, anh ta trách móc một cách giễu cợt, tay cầm một chiếc túi nhựa. “Đồ ăn nhanh Trung Quốc đấy”, anh giải thích vắn tắt. “Nhìn thấy cô mệt mỏi như thế nào ban sáng, tôi không nghĩ là cô sẽ đủ khỏe để tự nấu một bữa ăn nóng sốt cho mình tối nay.”
May cáu kỉnh nhìn anh ta nhưng vẫn đủ tỉnh táo, dù vẫn chưa hoàn toàn, để đánh giá sự tử tế của anh ta - và loại người như anh ta - với thái độ ngờ vực. Vấn đề không phải ở chỗ phỏng đoán hiển nhiên là đúng của anh ta - mà là ở cách anh ta hành động.
“Và tại sao điều đó lại làm anh băn khoăn, anh Marshall?”, cô hỏi một cách đề phòng, cơn ngái ngủ tan biến khi nhìn anh ta đầy ngờ vực.
“Hãy ngừng run lập cập lại, cô gái, và cho tôi biết những chiếc đĩa ở đâu để tôi có thể bày chỗ đồ ăn này ra trước khi chúng nguội mất!” Anh đặt chiếc túi lên mặt bàn trước mặt cô.
“Ngăn tủ thứ hai bên phải”, cô trả lời, có đôi chút sửng sốt. Anh ta nói là những chiếc đĩa, số nhiều. Chắc người đàn ông này không định ngồi ăn tối với cô đấy chứ?
Nhưng khi anh ta chuẩn bị hai chiếc đĩa lớn trên bàn và sau đó bắt đầu bày ra những hộp carton đồ ăn Trung Quốc, thì đã rõ chính xác anh ta định làm gì!
“Ơ... anh Marshall...”
“Chúng ta có thể giải quyết một số thứ ngay bây giờ được không, May?” Anh ngồi thẳng lên, nheo mắt nhìn. Cô cứng người lại một cách cảnh giác, băn khoăn tự hỏi anh ta sẽ nói gì. “Được?”
Anh nhanh chóng gật đầu. “Tôi chắc rằng cô có những lý do để cố tình thô lỗ với tôi - tôi chắc cô nghĩ mình đã thô lỗ”, anh nói một cách chắc chắn như thể cô sẽ phản đối. “Nhưng tôi không hề có ý định ngồi ăn tối - một bữa tối do tôi mang đến đây, nhớ không - với một người cứ nhất định gọi tôi là ‘anh Marshall’ bằng giọng điệu không thân thiện như vậy.” Anh nhướn cặp lông mày đen. Má May ửng lên khi nghe lời buộc tội. Cô đã cố ý thô lỗ, không thể phủ nhận được điều đó. Nhưng anh ta đang cố ý thân thiện, điều đó là không thể chấp nhận được!
“Được không?”, anh hỏi một cách quyết đoán.
May nhìn anh ta không chớp mắt, muốn bảo anh ta đi đi và mang bữa tối của anh ta đi luôn. Song mùi thức ăn quả thật hấp dẫn, cô chảy nước miếng khi ngửi hương vị hỗn hợp bay lên từ những hộp carton anh ta đặt giữa bàn. Nếu cô bảo anh ta biến đi, anh ta có thể sẽ mang cả đống đồ ăn ngon tuyệt này đi mất!
“Được”, cô đồng ý nhanh gọn. “Mặc dù...”
“Được cho lúc này thôi”, Jude cắt ngang giễu cợt. “Ăn thôi”, anh nói cụt lủn rồi ngồi vào vị trí đối diện.
Cô không thể nhớ được lần cuối cùng có ai đó ra lệnh cho mình như vậy là khi nào. Có lẽ là không có lần nào kể từ khi cha cô mất một năm trước, May cau mặt nhớ lại.
Nhưng khó mà gặp được ai ít giống cha cô hơn Jude Marshall!
Đó là điều mà cô nhận thức được rõ ràng khi họ cùng ngồi ăn. Từ sức mạnh của những ngón tay mảnh khảnh không đeo nhẫn, túm lông đen bắt đầu từ cổ tay và có lẽ là chạy suốt cánh tay và bộ ngực, từ cách món tóc đen của anh ta rơi xuống trán một cách dễ thương dù có bị vuốt ngược lại bằng một bàn tay nôn nóng, từ sự thông minh sắc sảo của đôi mắt xám bạc, tới vùng da sẫm dưới cằm cho thấy có lẽ anh ta phải cạo râu hai lần mỗi ngày, song chắc là đã không có thời gian cho lần cạo thứ hai ngày hôm nay.
Vì anh ta đã lựa chọn việc lái xe tới đây và mang cho cô bữa tối? Có lẽ vậy, cô thừa nhận với một chút ngạc nhiên. Thực ra, cô cảm thấy khó mà tin được là mình lại ngồi đây ăn đồ ăn Trung Quốc với Jude Marshall, người khó tưởng tượng nhất trong tất cả mọi người!
“Rất ngon, cảm ơn anh”, cô khàn giọng nói, món ăn nóng và ngon hơn cô đã nghĩ. Và nó do Jude Marshall mang đến, một người mà cô coi là kẻ thù...
Anh nhìn cô qua bàn, đôi mắt ánh bạc thể hiện sự thích thú. “Nói điều đó thật khó phải không nào?”, anh đăm chiêu hỏi.
“Rất khó”, cô xác nhận với vẻ mặt sầu não. “Tôi hy vọng mình đã không làm anh lỡ việc gì? Hay là lỡ gặp ai đó chứ?”, cô nói thêm.
“Không có gì là không đợi được cả.” Anh nhún vai bỏ qua.
May nhìn anh ta giễu cợt. Có phải điều đó có nghĩa là không có ai đợi anh ta quay về khách sạn? Hay là người đang đợi không đủ quan trọng để anh ta phải vội quay về?
Jude cau mày khi thấy cách cô nhìn mình. “Tôi đã nói gì nào?”, anh hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
“Không có gì”, cô đột ngột bỏ qua, cố tình tập trung vào thức ăn.
Dù vậy cô vẫn biết rõ là anh ta đang nhìn mình. Nếu thẳng thắn - và cô thì vẫn luôn như vậy - May phải thừa nhận rằng mình chưa từng cảnh giác với một người nào khác như vậy trong đời.
Chỉ vì cô cảm thấy thương hại cho ai đó - có lẽ vậy - có thể người đó đang ngồi đợi anh ta quay về khách sạn; thật khủng khiếp, người đàn ông này lại ưu tiên ăn tối với một cô gái nông thôn lôi thôi thay vì người đó.
Kể cả với động cơ mua trang trại này.
“Tôi đã nói chuyện với Max đầu giờ tối nay.”
May nhìn anh ta sắc lẻm, nhưng cách nói chuyện nhạt nhẽo hoàn toàn không làm sáng tỏ điều gì. Cô liếm môi, chọn từ cẩn thận, cố gắng dịu giọng. “Anh đã nói với anh ấy cuối cùng thì chúng ta cũng đã gặp nhau chưa?”, cô không thể cưỡng lại câu hỏi.
Jude ngả người ra, nhìn chăm chú một cách giễu cợt. “Tôi nên làm vậy ư?”, anh dài giọng.
Anh ta lại như vậy - trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi.
Vì anh biết rõ rằng cô sẽ không muốn Max, và tiếp theo đó là January, biết về sự hiện diện của mình ở đây, hay biết hai người đã làm quen - và đặc biệt là cô đang phải tự xoay xở với trang trại.
January đã có một thời kỳ tệ hại đầu năm nay, bị cuốn vào những việc điên rồ của một gã gàn dở, nên May cảm thấy nhẹ nhõm khi em gái đính hôn với Max và vui hơn khi anh ta đề nghị đưa January đi nghỉ vài tuần để phục hồi hoàn toàn.
Song cô không nghi ngờ gì về việc, nếu January biết Jude Marshall ở đây, và biết rằng May đang đơn độc một mình ở trang trại, em gái cô sẽ khăng khăng đòi về ngay trên chuyến bay tiếp theo!
“Sao?”, cô nóng nảy hỏi.
Jude rầu rĩ lắc đầu khi cô trả miếng. “Cô nói đúng chúng ta có thể sẽ như thế này suốt cả đêm, trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi!”
“Không phải cả đêm, không”, May khẳng định gay gắt. “Tối nay tôi định đi ngủ sớm, rất sớm - và một mình”, cô nói thêm để không có hiểu lầm nào liên quan chủ đề cụ thể đó!
“Thực ra...”, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, May ngừng lại và bắn sang Jude Marshall một cái nhìn buộc tội.
“January sẽ không gõ cửa để vào nhà mình đâu”, anh dễ dàng đọc được sự buộc tội trong cái nhìn của cô - và lý do của nó.
Điều đó vẫn chưa cho cô biết anh ta đã nói với Max về việc mình quyết định đến đây sau khi Max và Will thất bại trong vụ mua lại trang trại nhà Calendar hay chưa. Tuy nhiên, với sự quen biết ngắn ngủi này, May cũng đã biết rằng Jude Marshall hà tiện một cách cố ý trong việc cung cấp bất kỳ thông tin nào về bất kỳ thứ gì.
May đứng dậy khi nghe thấy tiếng gõ cửa lần hai.
“Chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau khi tôi xong việc với khách”, cô cảnh báo trước khi vội vã đi ra cửa, có ý định làm rõ với người đàn ông này trước khi anh ta rời đi là không được để January lo lắng về tình hình ở đây.
Và tình hình thay đổi thật nhanh chóng, cô sửng sốt khi mở cửa và nhìn thấy David Melton đứng trên bậc cửa.
Vốn yêu thích nghệ thuật kịch không chuyên, May đã tham gia hội kịch nghệ địa phương vài năm trước đây và được David Melton phát hiện. Anh là một đạo diễn phim có tiếng tăm, khi đến thăm gia đình chị mình dịp Noel và phát hiện ra May khi cô biểu diễn một vở kịch câm ở địa phương.
Thật ngạc nhiên là anh đã đề nghị cô tham gia một vai diễn trong một bộ phim sắp bấm máy mùa hè này, nếu việc diễn thử thành công. Nó đã thành công. Song, với những lý do riêng, May đã quyết định từ chối đề nghị này...
Đó là lý do cô không hiểu anh lại đến đây làm gì vào lúc này.
Jude nhìn gương mặt của May khi cô rõ ràng là đã nhận ra người khách của mình song lại rõ ràng là không mong đợi như vậy. Gương mặt cô là sự kết hợp của sự ngạc nhiên và mất tinh thần.
Anh chuyển cái nhìn chăm chú sang phía người đàn ông kia; có thể quãng 40 tuổi, cao và mảnh khảnh, tóc vàng cắt gọn và một gương mặt đẹp trai như trẻ thơ. Điều này chẳng cho anh biết được gì, Jude thừa nhận một cách chán nản. Người đàn ông đó có thể chỉ là một người bán hàng hoặc một ai đó vô thưởng vô phạt tương tự vậy - mặc dù, từ phản ứng của May khi nhìn thấy hắn ta - Jude nghi ngờ điều đó...
“David”, anh nghe thấy May khẽ thấp giọng chào.
“Tôi đến vùng này... tôi phải đến, May”, người đàn ông trả lời một cách kiên quyết.
May lắc đầu. “Tôi vẫn chưa đổi ý”, cô nói với anh ta bằng giọng chắc chắn.
“Nhưng...”
“Anh sẽ tìm được người khác”, cô trấn an, liếc nhìn một cách không thoải mái về phía Jude để người đàn ông đó biết cô không ở một mình.
David liếc nhìn Jude một cách thiếu kiên nhẫn trước khi quay trở lại May. “Tôi không muốn người khác, May”, anh ta nói với cô một cách mạnh mẽ. “Phải là cô. Cô rất hoàn hảo...”
“Bây giờ, tôi thực sự không muốn nói về việc này”, May kiên quyết cắt ngang, hiển nhiên cô biết Jude đang nghe, ngay cả khi người đàn ông kia có vẻ không quan tâm đến sự có mặt của anh.
Jude nhận ra mình ngày càng tò mò hơn. Liệu anh chàng David này có phải là một người tình bị hắt hủi mà vẫn không chịu rời đi? Hay là gì khác đây? Mặc dù vậy, Jude hoàn toàn không có ý tưởng gì về việc anh ta có thể là “gì khác đây”. Vì vậy anh trở lại với ý tưởng về một người tình bị bỏ rơi... Mặc dù trong trường hợp đó, nếu là anh ta, Jude sẽ quan ngại nhiều hơn về sự có mặt của một người đàn ông khác ở đây một mình cùng May. Trừ phi người đàn ông đó coi anh hoàn toàn không có ý nghĩa gì trong mối quan hệ giữa anh ta và May? Ý nghĩ rằng mình hoàn toàn không có nghĩa lý gì trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mà Jude thì chưa bao giờ nghĩ vậy, làm anh phát cáu.
Anh đứng dậy, bước tới đứng cạnh May, cố tình đặt tay lên cửa cạnh cô. “Có vấn đề gì không, May?”, anh ngạo mạn hỏi.
Cô nhìn anh cau có. “Chẳng có gì mà tôi không thể giải quyết được. Cám ơn anh.” Cô nói thêm.
Jude quay sang người đàn ông kia, cố tình nhìn xuống để chứng tỏ mình cao hơn anh ta ít nhất là 3 inch. “Tôi e rằng anh đến đúng lúc chúng tôi đang ăn tối...”, anh nói một cách chua cay.
Người đàn ông kia có vẻ bực về sự xen vào này.
“Tôi chỉ muốn nói vài câu với May...”
“Và như tôi vừa mới nói, chúng tôi đang ăn tối”, Jude xua đuổi thằng thừng, mắt trừng trừng thách thức.
May bực bội nhìn anh, có vẻ như cảm nhận được rằng tình hình đang vượt nhanh ra ngoài tầm kiểm soát, cô quay lại mỉm cười với David. “Tôi cảm ơn anh vẫn tiếp tục quan tâm”, cô nói với giọng ấm áp. “Nhưng, như tôi vừa nói, thực sự tôi không thích thú.”
David lắc đầu. “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Trông May hoàn toàn thất vọng vì không biết phải làm gì hay nói gì tiếp với người đàn ông này, cô lắc đầu mệt mỏi.
“Tôi không hiểu có gì gây trở ngại cho cô”, David tiếp tục thuyết phục. “Lúc đầu cô đồng ý với tất cả những gì chúng ta đã thảo luận, kế hoạch chúng ta đưa ra, và sau đó thì...”
“Cô ấy cần phải nói với anh bao nhiêu lần là cô ấy không quan tâm?” Jude lạnh lùng xen vào, bước lên trước một chút và đặt một bàn tay sở hữu lên đôi vai mảnh dẻ của May. Mảnh quá, anh nhận xét. Cô ấy quá gầy, quá mỏng manh, để sống cuộc sống vất vả hiện giờ.
Cái nhìn của David trở nên cảnh giác hơn khi thấy cánh tay sở hữu choàng trên vai May. “Và anh là...?”, anh ta chậm rãi hỏi.
“Tôi là một trong những người bạn của May.” Jude cay nghiệt trả lời.
“Tôi hiểu”, người đàn ông kia nói khẽ, quay sang nhìn May dò hỏi.
“Tôi thực sự không muốn nói về việc này nữa, David”, cô nói với thái độ ân hận. “Tôi... đó thực sự đã là một giấc mơ đẹp”, cô đăm chiêu nói thêm. “Nhưng nó không dành cho tôi. Tôi xin lỗi.” Cô nhăn mặt.
Người khách thở mạnh và so vai khi đút tay vào túi chiếc áo khoác da cừu. “Tôi sẽ còn trở lại.” Anh ta gật đầu kiên quyết. “Có lẽ khi đó chúng ta có thể nói chuyện.”
“Tôi không tin vậy”, Jude xen ngang gay gắt, dần mất kiên nhẫn với người đàn ông này. Anh ta không thể thấy, và nên chấp nhận, là May không quan tâm? Rằng cô ấy muốn anh ta đi đi và đừng quay lại làm phiền nữa?
Có phải Max và Will cũng đã cảm thấy như vậy không nhỉ? Anh tự hỏi với một chút kinh ngạc; cảm giác muốn bảo vệ, đồng thời cũng thấy cô gái nhà Calendar của mình hấp dẫn đến không thể tin nổi?
Ngoại trừ việc May Calendar không phải người phụ nữ của anh. Sẽ không bao giờ là người phụ nữ của anh. Không, nếu như anh phải nói điều gì đó về mối quan hệ này. Và anh hoàn toàn chắc chắn.
“Anh vẫn đang ở với chị gái ư?” May đang nói chuyện với người đàn ông kia. “Tôi sẽ gọi điện đến đó cho anh lúc nào đó trong ngày mai”, cô nói nhanh sau khi nhận được sự xác nhận với cái gật đầu của David.
“Tôi sẽ chờ điện thoại của cô”, anh khẳng định trước khi hướng cái nhìn màu xanh nghiêm khắc vào Jude. “Tạm biệt”, anh lạnh lùng nói.
“Tạm biệt”, Jude trả lời với một cái nhướn mày thách thức.
Người đàn ông kia mỉm cười lạnh lùng khi nhận được sự thách đố hiển nhiên giữa hai gã đàn ông với nhau trước khi quay lưng bước ra xe. Một chiếc Jaguar thể thao, Jude nhận ra một cách không vui vẻ gì; rõ ràng anh chàng David này, dù anh ta là ai, thì cũng đủ giàu có để giúp May nếu anh ta muốn. Và, từ những trao đổi của họ, rõ ràng là anh ta muốn.
Tuy nhiên, cô ấy dường như không quan tâm đến bất kỳ cái gì mà người đàn ông đề nghị, có lẽ như vậy.
“Và anh nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?” May giận dữ quay sang Jude sau khi đóng sầm cửa, má ửng đỏ vì tức giận, cặp mắt ánh xanh sâu thẳm.
Anh nhướn mày chế giễu trước đợt tấn công bất ngờ.
“Cố gắng giúp đỡ cô mà?”, anh sắc bén nói nhanh. “Người đàn ông đó rõ ràng là làm phiền cô và do đó tôi...”
“Giúp? Giúp cái gì?”, cô nhắc lại đầy vẻ nghi ngờ, tay siết chặt bên mình. “Anh lái được máy kéo không?”
Anh chớp mắt kinh ngạc. “Đáng tiếc là không.”
“Vắt sữa bò được không?”
Anh nhăn mặt. “Đương nhiên là không!”
“Chăm sóc một con cừu ốm?”
Anh so vai. “Có lẽ là không.”
“Cho gà ăn và nhặt trứng?”
Anh thở dài một cách thiếu kiên nhẫn, giờ đã hiểu đoạn hội thoại này sẽ đi đến đâu. “Xem này, May...”
“Không, đương nhiên là anh không thể làm bất kỳ việc gì trong số đó!”, cô tự trả lời đầy nóng nảy. “Nhưng tôi có thể và tôi làm thật. Và đó mới là những việc duy nhất mà anh có thể giúp được tôi, anh Marshall”, cô thô bạo nói. “Tôi thực sự không hiểu anh lấy ở đâu ra cái cảm giác rằng tôi là một người phụ nữ yếu đuối cần che chở...”
“Không phải vậy ư?”, anh cao giọng.
Cô thực yêu kiều khi đỏ mặt, tình trạng kiệt sức khi trước là không thể lầm lẫn được. “Đó là một trường hợp ngoại lệ”, cô thừa nhận. “Giờ, nếu không phản đối thì anh có thể đi về...?” Cô đứng hướng ra phía cửa, vẻ mặt đầy thách thức.
Jude nhìn cô đầy bực bội. Cô ta thật là người...
Có phải anh đã nhìn thấy những giọt lệ trong đôi mắt xanh đến khó tin kia không? Và nếu đúng, chúng là do những phiền muộn với công việc, hay vì lý do nào khác?
“Chúng ta vẫn chưa ăn xong mà”, anh nhận xét nhẹ nhàng.
Cô lắc đầu. “Tôi e rằng tôi thấy mất ngon rồi.”
“May...”
“Anh có thể đi ngay không?”, cô gào lên không thể kiềm chế nổi, nước mắt trào ra hai hàng mi dày và đậm.
“Không, tôi sẽ không đi ngay”, anh trả lời một cách thiếu kiên nhẫn.
“May, tôi chưa từng nghĩ dù chỉ một phút cô là một người phụ nữ yếu ớt.”
Sao anh có thể đi, khi rõ ràng cô áy là cột trụ chính của gia đình này trong khi cũng chỉ là một đứa trẻ? “Nhưng cô đang suy nhược, ai cũng có thể thấy điều đó nếu nhìn thấy cô...”
“Cảm ơn!”, cô bật lại.
Anh thở dài nặng nề. “Không thể nói lý lẽ với cô được, đúng không?”
“Không”, cô lạnh lùng nói.
Jude lắc đầu. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như May Calendar. Chưa bao giờ cảm thấy muốn túm lấy vai và lắc mạnh một người phụ nữ mà rồi lại muốn hôn cô ta như vậy. Hôn à...?
Khỉ thật, đúng, anh muốn hôn May Calendar! Muốn ôm cô vào vòng tay và hôn cô đến lúc cô mất hết cảm giác. Cho đến lúc cả hai đều mất hết lý trí.
Đó là lý do tại sau anh lại không làm điều đó!
“Được”, anh nghiêm túc nói, nhặt áo khoác trên lưng ghế tựa trước khi quả quyết bước ra cửa. “Cô muốn nhắn gì cho Max hay em gái cô nếu anh ấy gọi điện lại cho tôi không?”, anh hỏi, dù đã hiểu từ phản ứng của May khi nhắc đến việc nói chuyện với Max là cô không muốn em gái út của mình biết cô đang phải đơn độc chiến đấu ở đây.
Cô nuốt khan, đôi má đột nhiên trở nên nhợt nhạt. “Không”, cô liếm đôi môi khô nẻ “không nhắn gì cả. Trừ...”
“Gì nào?”, anh dừng lại ở cửa.
Cô thoáng nét cười. “Anh có thể bảo January là Ginny và hai con rất ổn. Con cừu mẹ sinh tối qua và hai con của nó đấy”, cô giải thích một cách tội nghiệp khi thấy cái nhìn sửng sốt của anh.
Jude gật đầu chấp nhận, không cảm thấy thích thú nếu hơn thua gì, về chuyện thông tin cho Max và January, với một người phụ nữ kiệt sức đến mức cô ta khó có thể nhìn thẳng được nữa.
“Tôi sẽ đi ngủ sớm nếu tôi là cô, May - trước khi cô sụp xuống!”, anh nói ngắn gọn.
Cô lắc đầu. “Tôi vẫn còn việc phải làm.”
Anh nhún vai đầy vẻ thiếu kiên nhẫn trước sự bướng bỉnh của cô gái này. “Tùy cô thôi”, anh nói cộc lốc. “Song, công việc sẽ vẫn ở đấy để cô làm vào ngày mai.”
Cô gần như mỉm cười. “Cha tôi thường nói như vậy.”
Đã nói. Vì, như Jude giờ đã biết quá rõ, khi kiểm tra chị em nhà Calendar kỹ lưỡng hơn sau khi Max đính hôn với một cô, rằng ông bà Calendar đều đã mất, người mẹ mất khi các cô còn nhỏ, người cha thì mất một năm trước đây.
Điều này khiến anh cảm thấy vui khi cố mua trang trại chỉ từ ba cô gái!
“Vậy thì cô nên nghe lời ông ấy!”, anh cao giọng, không rõ là đang bực mình với May hay chính bản thân nữa.
Có một điều mà Jude biết rõ, anh cần đưa mọi việc vào đúng khuôn khổ, tập trung vào mục tiêu, đó là mua mảnh đất này và sau đó sẽ rời đi.
Và để làm được điều đó, anh phải rời xa May Calendar.
Ngoài ra, April đang chờ anh ở khách sạn. April quyến rũ, vui vẻ và hoàn toàn dễ chịu.
May Calendar nhìn anh không chớp mắt. “Tôi luôn nghe lời cha, anh Marshall, nhưng tôi không phải nghe lời anh.”
“Thế đấy!” Sự kiên nhẫn của anh, nếu có chút ít, đã bị thổi tan sau khi cô tiếp tục sử dụng cách gọi xã giao “anh Marshall”. Khỉ thật, anh đã cố hết sức để tử tế với cô ta - mặc dù rõ ràng là cô ta mong anh đừng tử tế thế - cố gắng tỏ ra biết điều; thậm chí còn mua bữa tối cho cô ta.
Mà không hề có động cơ thầm kín nào chứ? Một giọng nói vang lên chế nhạo trong đầu.
Và nếu có động cơ thì sao nào? Cô ấy đáng ra vẫn có thể tỏ ra biết ơn hơn chứ.
May nhìn anh giễu cợt. “Cái gì vậy, anh Marshall?” Cô mỉm cười châm chọc.
“Là cái này”, anh nói mạnh mẽ - vài giây trước khi kéo cô vào vòng tay của mình và hôn cô khiến nụ cười châm chọc biến mất.
Mình sai rồi, Jude, anh tự thú với một lời rên rỉ bên trong. Sai rồi!
Cô có hương vị mật ong. Đôi môi mềm và dễ điều khiển - có thể vì cô quá ngạc nhiên để phản ứng, anh phiền muộn nghĩ. Anh ghì thân hình cô vào người mình, hơi ám từ bộ ngực cọ vào khuôn ngực anh, vạt tóc mềm như lụa đen sẫm rơi trên tay anh khi anh nghiêng đầu cô ra phía sau để hôn sâu hơn.
Rượu ngọt.
Ngọt, ngọt quá, rượu ngọt.
Anh mê mải nếm vị rượu ngọt này tới mức lúc đầu hoàn toàn không để ý đến những nắm tay nhỏ bé đấm liên hồi vào ngực mình. Jude chỉ nhận thức được sự phản kháng của May khi cô giật mạnh đầu để tách môi khỏi anh và giận dữ nhìn anh trừng trừng.
“Buông tôi ra”, cô ra lệnh một cách cuồng nộ, cố gắng đẩy vào ngực anh một cách vô ích. “Anh... anh...”
“Hả?”, anh nhạo báng một cách đầy thách thức khi rút tay lại và rời khỏi cô.
Phải mất vài giây anh mới kiểm soát được những xúc cảm dữ dội của mình, nhưng giờ thì đã có thể...
Chính xác thì anh nghĩ mình đang làm gì nhỉ? À, thì May rất xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ, đầy thách thức - nhưng cô ấy cũng là đối thủ của anh, trong tình huống đặc biệt này.
Cô đặt một tay lên cặp môi hơi sưng của mình, mắt mở to và đầy buộc tội khi ngước nhìn anh. “Tôi không hiểu anh nghĩ gì mà cư xử như vậy, nhưng... mời anh đi đi”, cô nói nhỏ, lắc đầu mệt mỏi. “Xin hãy đi đi.”
Ồ, anh đi đây và dự định sẽ giữ khoảng cách càng xa càng tốt với người phụ nữ này.
Cô ta thực nguy hiểm. Với khả năng tự kiểm soát của anh. Với tính tự tôn của anh. Với sự tự chủ của anh.
Anh nhìn cô mỉm cười chế nhạo. “Đừng cảm thấy quá tệ về việc đã đáp lại tôi, May”, anh giễu cợt. “Cô không phải là người phụ nữ đầu tiên làm thế đâu - và cũng chẳng phải là người cuối cùng”, anh bổ sung đầy nhạo báng.
Gương mặt cô nhợt nhạt hơn bao giờ hết, chỉ còn đôi mắt xanh lóe lên. “Đi ngay!”, cô nhắc lại giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Jude bình tĩnh cúi xuống nhặt chiếc áo khoác anh buông xuống vài giây trước để ôm cô, dễ dàng nhận thấy cái nhìn buộc tội của cô khi anh mặc áo khoác, cố tình chậm rãi, khiến cô càng lúc càng thiếu kiên nhẫn hơn.
“Ăn thêm gì đó đi, May”, anh nói khi bước ra phía cửa. “Thật phí phạm nếu bỏ chỗ đồ ăn đó chỉ vì cô không thích người mang nó đến”, anh nói khô khốc.
“Tạm biệt, anh Marshall”, giọng cô sắc nhọn giống hệt như cách anh đã nói với người đàn ông tên David vài phút trước.
Jude dừng lại bên ngưỡng cửa.
“Ồ, chưa tạm biệt hẳn đâu, May”, anh khẳng định đầy dứt khoát.
“Không giống như các... đồng nghiệp của tôi, tôi không có ý định bỏ đi trước khi đạt được mục tiêu mà mình đặt ra khi đến đây đâu.”
Cô cười đầy khinh miệt. “Vậy thì tôi nghĩ anh nên bắt đầu tìm mua một ngôi nhà trong vùng này đi - vì tôi không định bán trang trại này, cho anh hay cho bất kỳ ai.”
“Phải, cô đương nhiên là không bán”, anh chấp nhận một cách nhẹ nhàng. “Nhưng các em cô có thể sẽ nghĩ khác vì họ giờ đều đã đính hôn và chuẩn bị cưới.”
Jude hối tiếc vì đã đưa ra lời thách thức cuối cùng này ngay khi nói xong. Anh thấy đôi má cô lại nhợt nhạt một lần nữa, cái nhìn ám ảnh trong đôi mắt xanh sâu thẳm cho anh biết giờ cô cũng không chắc chắn về suy nghĩ của các em gái về việc này, như cô muốn anh nghĩ vậy.
Khiến anh cảm thấy mình thật ti tiện.
Ồ, anh rất quyết tâm, đầy sức mạnh, và chưa từng để cho một đối thủ kinh doanh nào được lợi hơn mình, nhưng trước đây anh chưa bao giờ cảm thấy mình tàn nhẫn.
Điều quái quỷ gì đang xảy ra với anh vậy?
May Calendar, với đôi mắt to xanh thẳm, với làn da trắng như hoa mộc lan, với sự yếu ớt mảnh dẻ của mình, đó là những điều không đúng với anh.
Và giờ thì hãy ngừng ngay lập tức!
“Chúc một ngày tốt lành”, anh láu lỉnh nói, khẽ khép cánh cửa đằng sau lưng trước khi bước tới chiếc xe mà anh thuê.
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Anh ta là người cuối cùng mà cô muốn gặp ngày hôm nay, hay thực ra là vào bất kỳ thời điểm nào khác.
Jude Marshall, và công ty mà anh ta làm chủ, đã trở thành một bóng ma ám ảnh cuộc sống của mấy chị em mấy tháng vừa qua, kể từ ngày nhận được thư của công ty đó đề nghị mua lại trang trại của họ. Một trang trại mà với các chị em nhà Calendar thì sẽ không bao giờ là để bán.
Lá thư đầu tiên đến từ Mỹ, đó là lý do tại sao họ đều nghĩ rằng Jude Marshall là người Mỹ - và cũng là lý do tại sao mà khi anh ta nói bằng giọng Anh chuẩn khi đến đây lúc trước, May không thể có bất kỳ liên hệ nào giữa người khách không mong đợi với người mà chị em cô đã căm ghét trong suốt hai tháng qua.
Jude Marshall gây ngạc nhiên theo nhiều cách, May thừa nhận một cách cáu kỉnh. Cô không ngờ anh ta lại đẹp trai một cách kiêu ngạo như vậy, đó là điều thứ nhất, hay cũng không thể ngờ anh ta lại có thể vào bếp nhà pha cho cô một cốc cà phê mà cô đang rất cần!
Anh ta cũng hoàn toàn đúng, cô thừa nhận một cách nhượng bộ hơn, về sự mệt mỏi khi cô phải điều hành trang trại một mình vài ngày qua khi March đi London để gặp cha mẹ Will, và January lại gọi điện từ Caribe nói rằng cô và Max quyết định ở lại thêm một tuần nữa. Nghe giọng January thật hạnh phúc và vô tư lự khiến May không muốn nói với em gái út rằng, khi March cũng đi vắng, cô phải tự xoay xở ở đây một mình. Cô đã nói rằng mọi thứ ở nhà vẫn ổn đồng thời chúc January và Max có một kỳ nghỉ thú vị.
Một kỳ nghỉ mà rõ là cô chưa hề có!
Mấy ngày qua, sống một mình là một kinh nghiệm đáng học hỏi và nó cũng cho cô thấy sau khi March và January lấy chồng rồi sống nơi khác thì cuộc sống ở đây sẽ thế nào.
Không tốt đẹp gì, May hiểu.
Nhưng thế vẫn chẳng phải là lý do để nhượng bộ áp lực của Jude Marshall để bán trang trại này cho anh ta, cô quyết định sau khi vặn người một cách quyết đoán. Giờ cô đã gặp và thấy anh ta tự tin một cách kiêu ngạo như thế nào, May thậm chí lại càng quyết tâm hơn!
Mặc dù vậy, tối hôm đó, cô không còn cảm thấy tự tin được như vậy khi lê bước vào trong nhà, quá mệt để nấu bữa tối cho mình. Cà phê còn lại trong bình buổi sáng chỉ còn hơi âm ấm, nhưng còn tốt hơn không có gì.
Không, không phải thế, cô nghĩ sau khi uống một ngụm to, đặt chiếc cốc xuống bàn với vẻ mặt kinh tởm.
Cô quá mệt, hoàn toàn kiệt sức, dựa đầu vào cánh tay gập lại khi phủ phục trên bàn bếp. Chỉ vài phút nghỉ ngơi và mình sẽ lại ổn, cô tự nhủ.
Chỉ vài phút thôi...
“Thôi nào, May, đến lúc dậy rồi”, một giọng nói dịu dàng phỉnh phờ. “May?” Một cái kéo tay nhẹ sau tiếng gọi lần hai.
Đang có một giấc mơ đẹp, cô cau mặt nuối tiếc. Cô đang mơ nằm trên một bãi biển cát vàng, mặt trời ấm áp và dịu dàng, biển xanh nhiệt đới bập bềnh dịu nhẹ ở cát dưới chân. Song cánh tay gập lại bị tê cứng khi dần tỉnh lại cộng với cơn đau lưng, nói cho cô biết rõ ràng rằng tiếc thay đó chỉ là giấc mơ!
“May, nếu cô không dậy trong vòng một phút, tôi giả định rằng lần này cô bị đột quỵ - và sẽ bắt đầu hô hấp nhân tạo khẩn cấp bằng miệng!”, giọng nói không mời mà đến lại kéo dài ra chế giễu.
Giọng của Jude Marshall!
Lần này thì cô nhận ra âm điệu của người Anh nhanh và gọn đó quá dễ dàng, cô ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm với sự bực bội, nhận thức được rằng có lẽ mình trông còn tệ hơn ban sáng, vẫn mặc bộ quần áo đó, vẫn bẩn thỉu như vậy... Và để bổ sung thêm vào bộ dạng lộn xộn đó, có thể cô đã làm hằn mặt mình vì đã ngủ trong một tư thế không thoải mái như vậy!
Anh ta cúi xuống nhìn cô cười toe toét một cách vô tư lự. “Tôi nghĩ chính cái đề nghị hô hấp nhân tạo bằng miệng của tôi đã làm cô tỉnh lại!”
Cô thở ra một cách bực tức. “Anh muốn gì, anh Marshall?”
“Cô có vẻ rất thích hỏi tôi câu đó.” Anh ta nhướn cặp mày chế giễu. “Đó là cách lịch thiệp để nói chuyện với người mang đến cho cô bữa tối”, anh ta trách móc một cách giễu cợt, tay cầm một chiếc túi nhựa. “Đồ ăn nhanh Trung Quốc đấy”, anh giải thích vắn tắt. “Nhìn thấy cô mệt mỏi như thế nào ban sáng, tôi không nghĩ là cô sẽ đủ khỏe để tự nấu một bữa ăn nóng sốt cho mình tối nay.”
May cáu kỉnh nhìn anh ta nhưng vẫn đủ tỉnh táo, dù vẫn chưa hoàn toàn, để đánh giá sự tử tế của anh ta - và loại người như anh ta - với thái độ ngờ vực. Vấn đề không phải ở chỗ phỏng đoán hiển nhiên là đúng của anh ta - mà là ở cách anh ta hành động.
“Và tại sao điều đó lại làm anh băn khoăn, anh Marshall?”, cô hỏi một cách đề phòng, cơn ngái ngủ tan biến khi nhìn anh ta đầy ngờ vực.
“Hãy ngừng run lập cập lại, cô gái, và cho tôi biết những chiếc đĩa ở đâu để tôi có thể bày chỗ đồ ăn này ra trước khi chúng nguội mất!” Anh đặt chiếc túi lên mặt bàn trước mặt cô.
“Ngăn tủ thứ hai bên phải”, cô trả lời, có đôi chút sửng sốt. Anh ta nói là những chiếc đĩa, số nhiều. Chắc người đàn ông này không định ngồi ăn tối với cô đấy chứ?
Nhưng khi anh ta chuẩn bị hai chiếc đĩa lớn trên bàn và sau đó bắt đầu bày ra những hộp carton đồ ăn Trung Quốc, thì đã rõ chính xác anh ta định làm gì!
“Ơ... anh Marshall...”
“Chúng ta có thể giải quyết một số thứ ngay bây giờ được không, May?” Anh ngồi thẳng lên, nheo mắt nhìn. Cô cứng người lại một cách cảnh giác, băn khoăn tự hỏi anh ta sẽ nói gì. “Được?”
Anh nhanh chóng gật đầu. “Tôi chắc rằng cô có những lý do để cố tình thô lỗ với tôi - tôi chắc cô nghĩ mình đã thô lỗ”, anh nói một cách chắc chắn như thể cô sẽ phản đối. “Nhưng tôi không hề có ý định ngồi ăn tối - một bữa tối do tôi mang đến đây, nhớ không - với một người cứ nhất định gọi tôi là ‘anh Marshall’ bằng giọng điệu không thân thiện như vậy.” Anh nhướn cặp lông mày đen. Má May ửng lên khi nghe lời buộc tội. Cô đã cố ý thô lỗ, không thể phủ nhận được điều đó. Nhưng anh ta đang cố ý thân thiện, điều đó là không thể chấp nhận được!
“Được không?”, anh hỏi một cách quyết đoán.
May nhìn anh ta không chớp mắt, muốn bảo anh ta đi đi và mang bữa tối của anh ta đi luôn. Song mùi thức ăn quả thật hấp dẫn, cô chảy nước miếng khi ngửi hương vị hỗn hợp bay lên từ những hộp carton anh ta đặt giữa bàn. Nếu cô bảo anh ta biến đi, anh ta có thể sẽ mang cả đống đồ ăn ngon tuyệt này đi mất!
“Được”, cô đồng ý nhanh gọn. “Mặc dù...”
“Được cho lúc này thôi”, Jude cắt ngang giễu cợt. “Ăn thôi”, anh nói cụt lủn rồi ngồi vào vị trí đối diện.
Cô không thể nhớ được lần cuối cùng có ai đó ra lệnh cho mình như vậy là khi nào. Có lẽ là không có lần nào kể từ khi cha cô mất một năm trước, May cau mặt nhớ lại.
Nhưng khó mà gặp được ai ít giống cha cô hơn Jude Marshall!
Đó là điều mà cô nhận thức được rõ ràng khi họ cùng ngồi ăn. Từ sức mạnh của những ngón tay mảnh khảnh không đeo nhẫn, túm lông đen bắt đầu từ cổ tay và có lẽ là chạy suốt cánh tay và bộ ngực, từ cách món tóc đen của anh ta rơi xuống trán một cách dễ thương dù có bị vuốt ngược lại bằng một bàn tay nôn nóng, từ sự thông minh sắc sảo của đôi mắt xám bạc, tới vùng da sẫm dưới cằm cho thấy có lẽ anh ta phải cạo râu hai lần mỗi ngày, song chắc là đã không có thời gian cho lần cạo thứ hai ngày hôm nay.
Vì anh ta đã lựa chọn việc lái xe tới đây và mang cho cô bữa tối? Có lẽ vậy, cô thừa nhận với một chút ngạc nhiên. Thực ra, cô cảm thấy khó mà tin được là mình lại ngồi đây ăn đồ ăn Trung Quốc với Jude Marshall, người khó tưởng tượng nhất trong tất cả mọi người!
“Rất ngon, cảm ơn anh”, cô khàn giọng nói, món ăn nóng và ngon hơn cô đã nghĩ. Và nó do Jude Marshall mang đến, một người mà cô coi là kẻ thù...
Anh nhìn cô qua bàn, đôi mắt ánh bạc thể hiện sự thích thú. “Nói điều đó thật khó phải không nào?”, anh đăm chiêu hỏi.
“Rất khó”, cô xác nhận với vẻ mặt sầu não. “Tôi hy vọng mình đã không làm anh lỡ việc gì? Hay là lỡ gặp ai đó chứ?”, cô nói thêm.
“Không có gì là không đợi được cả.” Anh nhún vai bỏ qua.
May nhìn anh ta giễu cợt. Có phải điều đó có nghĩa là không có ai đợi anh ta quay về khách sạn? Hay là người đang đợi không đủ quan trọng để anh ta phải vội quay về?
Jude cau mày khi thấy cách cô nhìn mình. “Tôi đã nói gì nào?”, anh hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.
“Không có gì”, cô đột ngột bỏ qua, cố tình tập trung vào thức ăn.
Dù vậy cô vẫn biết rõ là anh ta đang nhìn mình. Nếu thẳng thắn - và cô thì vẫn luôn như vậy - May phải thừa nhận rằng mình chưa từng cảnh giác với một người nào khác như vậy trong đời.
Chỉ vì cô cảm thấy thương hại cho ai đó - có lẽ vậy - có thể người đó đang ngồi đợi anh ta quay về khách sạn; thật khủng khiếp, người đàn ông này lại ưu tiên ăn tối với một cô gái nông thôn lôi thôi thay vì người đó.
Kể cả với động cơ mua trang trại này.
“Tôi đã nói chuyện với Max đầu giờ tối nay.”
May nhìn anh ta sắc lẻm, nhưng cách nói chuyện nhạt nhẽo hoàn toàn không làm sáng tỏ điều gì. Cô liếm môi, chọn từ cẩn thận, cố gắng dịu giọng. “Anh đã nói với anh ấy cuối cùng thì chúng ta cũng đã gặp nhau chưa?”, cô không thể cưỡng lại câu hỏi.
Jude ngả người ra, nhìn chăm chú một cách giễu cợt. “Tôi nên làm vậy ư?”, anh dài giọng.
Anh ta lại như vậy - trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi.
Vì anh biết rõ rằng cô sẽ không muốn Max, và tiếp theo đó là January, biết về sự hiện diện của mình ở đây, hay biết hai người đã làm quen - và đặc biệt là cô đang phải tự xoay xở với trang trại.
January đã có một thời kỳ tệ hại đầu năm nay, bị cuốn vào những việc điên rồ của một gã gàn dở, nên May cảm thấy nhẹ nhõm khi em gái đính hôn với Max và vui hơn khi anh ta đề nghị đưa January đi nghỉ vài tuần để phục hồi hoàn toàn.
Song cô không nghi ngờ gì về việc, nếu January biết Jude Marshall ở đây, và biết rằng May đang đơn độc một mình ở trang trại, em gái cô sẽ khăng khăng đòi về ngay trên chuyến bay tiếp theo!
“Sao?”, cô nóng nảy hỏi.
Jude rầu rĩ lắc đầu khi cô trả miếng. “Cô nói đúng chúng ta có thể sẽ như thế này suốt cả đêm, trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi!”
“Không phải cả đêm, không”, May khẳng định gay gắt. “Tối nay tôi định đi ngủ sớm, rất sớm - và một mình”, cô nói thêm để không có hiểu lầm nào liên quan chủ đề cụ thể đó!
“Thực ra...”, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, May ngừng lại và bắn sang Jude Marshall một cái nhìn buộc tội.
“January sẽ không gõ cửa để vào nhà mình đâu”, anh dễ dàng đọc được sự buộc tội trong cái nhìn của cô - và lý do của nó.
Điều đó vẫn chưa cho cô biết anh ta đã nói với Max về việc mình quyết định đến đây sau khi Max và Will thất bại trong vụ mua lại trang trại nhà Calendar hay chưa. Tuy nhiên, với sự quen biết ngắn ngủi này, May cũng đã biết rằng Jude Marshall hà tiện một cách cố ý trong việc cung cấp bất kỳ thông tin nào về bất kỳ thứ gì.
May đứng dậy khi nghe thấy tiếng gõ cửa lần hai.
“Chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau khi tôi xong việc với khách”, cô cảnh báo trước khi vội vã đi ra cửa, có ý định làm rõ với người đàn ông này trước khi anh ta rời đi là không được để January lo lắng về tình hình ở đây.
Và tình hình thay đổi thật nhanh chóng, cô sửng sốt khi mở cửa và nhìn thấy David Melton đứng trên bậc cửa.
Vốn yêu thích nghệ thuật kịch không chuyên, May đã tham gia hội kịch nghệ địa phương vài năm trước đây và được David Melton phát hiện. Anh là một đạo diễn phim có tiếng tăm, khi đến thăm gia đình chị mình dịp Noel và phát hiện ra May khi cô biểu diễn một vở kịch câm ở địa phương.
Thật ngạc nhiên là anh đã đề nghị cô tham gia một vai diễn trong một bộ phim sắp bấm máy mùa hè này, nếu việc diễn thử thành công. Nó đã thành công. Song, với những lý do riêng, May đã quyết định từ chối đề nghị này...
Đó là lý do cô không hiểu anh lại đến đây làm gì vào lúc này.
Jude nhìn gương mặt của May khi cô rõ ràng là đã nhận ra người khách của mình song lại rõ ràng là không mong đợi như vậy. Gương mặt cô là sự kết hợp của sự ngạc nhiên và mất tinh thần.
Anh chuyển cái nhìn chăm chú sang phía người đàn ông kia; có thể quãng 40 tuổi, cao và mảnh khảnh, tóc vàng cắt gọn và một gương mặt đẹp trai như trẻ thơ. Điều này chẳng cho anh biết được gì, Jude thừa nhận một cách chán nản. Người đàn ông đó có thể chỉ là một người bán hàng hoặc một ai đó vô thưởng vô phạt tương tự vậy - mặc dù, từ phản ứng của May khi nhìn thấy hắn ta - Jude nghi ngờ điều đó...
“David”, anh nghe thấy May khẽ thấp giọng chào.
“Tôi đến vùng này... tôi phải đến, May”, người đàn ông trả lời một cách kiên quyết.
May lắc đầu. “Tôi vẫn chưa đổi ý”, cô nói với anh ta bằng giọng chắc chắn.
“Nhưng...”
“Anh sẽ tìm được người khác”, cô trấn an, liếc nhìn một cách không thoải mái về phía Jude để người đàn ông đó biết cô không ở một mình.
David liếc nhìn Jude một cách thiếu kiên nhẫn trước khi quay trở lại May. “Tôi không muốn người khác, May”, anh ta nói với cô một cách mạnh mẽ. “Phải là cô. Cô rất hoàn hảo...”
“Bây giờ, tôi thực sự không muốn nói về việc này”, May kiên quyết cắt ngang, hiển nhiên cô biết Jude đang nghe, ngay cả khi người đàn ông kia có vẻ không quan tâm đến sự có mặt của anh.
Jude nhận ra mình ngày càng tò mò hơn. Liệu anh chàng David này có phải là một người tình bị hắt hủi mà vẫn không chịu rời đi? Hay là gì khác đây? Mặc dù vậy, Jude hoàn toàn không có ý tưởng gì về việc anh ta có thể là “gì khác đây”. Vì vậy anh trở lại với ý tưởng về một người tình bị bỏ rơi... Mặc dù trong trường hợp đó, nếu là anh ta, Jude sẽ quan ngại nhiều hơn về sự có mặt của một người đàn ông khác ở đây một mình cùng May. Trừ phi người đàn ông đó coi anh hoàn toàn không có ý nghĩa gì trong mối quan hệ giữa anh ta và May? Ý nghĩ rằng mình hoàn toàn không có nghĩa lý gì trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mà Jude thì chưa bao giờ nghĩ vậy, làm anh phát cáu.
Anh đứng dậy, bước tới đứng cạnh May, cố tình đặt tay lên cửa cạnh cô. “Có vấn đề gì không, May?”, anh ngạo mạn hỏi.
Cô nhìn anh cau có. “Chẳng có gì mà tôi không thể giải quyết được. Cám ơn anh.” Cô nói thêm.
Jude quay sang người đàn ông kia, cố tình nhìn xuống để chứng tỏ mình cao hơn anh ta ít nhất là 3 inch. “Tôi e rằng anh đến đúng lúc chúng tôi đang ăn tối...”, anh nói một cách chua cay.
Người đàn ông kia có vẻ bực về sự xen vào này.
“Tôi chỉ muốn nói vài câu với May...”
“Và như tôi vừa mới nói, chúng tôi đang ăn tối”, Jude xua đuổi thằng thừng, mắt trừng trừng thách thức.
May bực bội nhìn anh, có vẻ như cảm nhận được rằng tình hình đang vượt nhanh ra ngoài tầm kiểm soát, cô quay lại mỉm cười với David. “Tôi cảm ơn anh vẫn tiếp tục quan tâm”, cô nói với giọng ấm áp. “Nhưng, như tôi vừa nói, thực sự tôi không thích thú.”
David lắc đầu. “Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Trông May hoàn toàn thất vọng vì không biết phải làm gì hay nói gì tiếp với người đàn ông này, cô lắc đầu mệt mỏi.
“Tôi không hiểu có gì gây trở ngại cho cô”, David tiếp tục thuyết phục. “Lúc đầu cô đồng ý với tất cả những gì chúng ta đã thảo luận, kế hoạch chúng ta đưa ra, và sau đó thì...”
“Cô ấy cần phải nói với anh bao nhiêu lần là cô ấy không quan tâm?” Jude lạnh lùng xen vào, bước lên trước một chút và đặt một bàn tay sở hữu lên đôi vai mảnh dẻ của May. Mảnh quá, anh nhận xét. Cô ấy quá gầy, quá mỏng manh, để sống cuộc sống vất vả hiện giờ.
Cái nhìn của David trở nên cảnh giác hơn khi thấy cánh tay sở hữu choàng trên vai May. “Và anh là...?”, anh ta chậm rãi hỏi.
“Tôi là một trong những người bạn của May.” Jude cay nghiệt trả lời.
“Tôi hiểu”, người đàn ông kia nói khẽ, quay sang nhìn May dò hỏi.
“Tôi thực sự không muốn nói về việc này nữa, David”, cô nói với thái độ ân hận. “Tôi... đó thực sự đã là một giấc mơ đẹp”, cô đăm chiêu nói thêm. “Nhưng nó không dành cho tôi. Tôi xin lỗi.” Cô nhăn mặt.
Người khách thở mạnh và so vai khi đút tay vào túi chiếc áo khoác da cừu. “Tôi sẽ còn trở lại.” Anh ta gật đầu kiên quyết. “Có lẽ khi đó chúng ta có thể nói chuyện.”
“Tôi không tin vậy”, Jude xen ngang gay gắt, dần mất kiên nhẫn với người đàn ông này. Anh ta không thể thấy, và nên chấp nhận, là May không quan tâm? Rằng cô ấy muốn anh ta đi đi và đừng quay lại làm phiền nữa?
Có phải Max và Will cũng đã cảm thấy như vậy không nhỉ? Anh tự hỏi với một chút kinh ngạc; cảm giác muốn bảo vệ, đồng thời cũng thấy cô gái nhà Calendar của mình hấp dẫn đến không thể tin nổi?
Ngoại trừ việc May Calendar không phải người phụ nữ của anh. Sẽ không bao giờ là người phụ nữ của anh. Không, nếu như anh phải nói điều gì đó về mối quan hệ này. Và anh hoàn toàn chắc chắn.
“Anh vẫn đang ở với chị gái ư?” May đang nói chuyện với người đàn ông kia. “Tôi sẽ gọi điện đến đó cho anh lúc nào đó trong ngày mai”, cô nói nhanh sau khi nhận được sự xác nhận với cái gật đầu của David.
“Tôi sẽ chờ điện thoại của cô”, anh khẳng định trước khi hướng cái nhìn màu xanh nghiêm khắc vào Jude. “Tạm biệt”, anh lạnh lùng nói.
“Tạm biệt”, Jude trả lời với một cái nhướn mày thách thức.
Người đàn ông kia mỉm cười lạnh lùng khi nhận được sự thách đố hiển nhiên giữa hai gã đàn ông với nhau trước khi quay lưng bước ra xe. Một chiếc Jaguar thể thao, Jude nhận ra một cách không vui vẻ gì; rõ ràng anh chàng David này, dù anh ta là ai, thì cũng đủ giàu có để giúp May nếu anh ta muốn. Và, từ những trao đổi của họ, rõ ràng là anh ta muốn.
Tuy nhiên, cô ấy dường như không quan tâm đến bất kỳ cái gì mà người đàn ông đề nghị, có lẽ như vậy.
“Và anh nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?” May giận dữ quay sang Jude sau khi đóng sầm cửa, má ửng đỏ vì tức giận, cặp mắt ánh xanh sâu thẳm.
Anh nhướn mày chế giễu trước đợt tấn công bất ngờ.
“Cố gắng giúp đỡ cô mà?”, anh sắc bén nói nhanh. “Người đàn ông đó rõ ràng là làm phiền cô và do đó tôi...”
“Giúp? Giúp cái gì?”, cô nhắc lại đầy vẻ nghi ngờ, tay siết chặt bên mình. “Anh lái được máy kéo không?”
Anh chớp mắt kinh ngạc. “Đáng tiếc là không.”
“Vắt sữa bò được không?”
Anh nhăn mặt. “Đương nhiên là không!”
“Chăm sóc một con cừu ốm?”
Anh so vai. “Có lẽ là không.”
“Cho gà ăn và nhặt trứng?”
Anh thở dài một cách thiếu kiên nhẫn, giờ đã hiểu đoạn hội thoại này sẽ đi đến đâu. “Xem này, May...”
“Không, đương nhiên là anh không thể làm bất kỳ việc gì trong số đó!”, cô tự trả lời đầy nóng nảy. “Nhưng tôi có thể và tôi làm thật. Và đó mới là những việc duy nhất mà anh có thể giúp được tôi, anh Marshall”, cô thô bạo nói. “Tôi thực sự không hiểu anh lấy ở đâu ra cái cảm giác rằng tôi là một người phụ nữ yếu đuối cần che chở...”
“Không phải vậy ư?”, anh cao giọng.
Cô thực yêu kiều khi đỏ mặt, tình trạng kiệt sức khi trước là không thể lầm lẫn được. “Đó là một trường hợp ngoại lệ”, cô thừa nhận. “Giờ, nếu không phản đối thì anh có thể đi về...?” Cô đứng hướng ra phía cửa, vẻ mặt đầy thách thức.
Jude nhìn cô đầy bực bội. Cô ta thật là người...
Có phải anh đã nhìn thấy những giọt lệ trong đôi mắt xanh đến khó tin kia không? Và nếu đúng, chúng là do những phiền muộn với công việc, hay vì lý do nào khác?
“Chúng ta vẫn chưa ăn xong mà”, anh nhận xét nhẹ nhàng.
Cô lắc đầu. “Tôi e rằng tôi thấy mất ngon rồi.”
“May...”
“Anh có thể đi ngay không?”, cô gào lên không thể kiềm chế nổi, nước mắt trào ra hai hàng mi dày và đậm.
“Không, tôi sẽ không đi ngay”, anh trả lời một cách thiếu kiên nhẫn.
“May, tôi chưa từng nghĩ dù chỉ một phút cô là một người phụ nữ yếu ớt.”
Sao anh có thể đi, khi rõ ràng cô áy là cột trụ chính của gia đình này trong khi cũng chỉ là một đứa trẻ? “Nhưng cô đang suy nhược, ai cũng có thể thấy điều đó nếu nhìn thấy cô...”
“Cảm ơn!”, cô bật lại.
Anh thở dài nặng nề. “Không thể nói lý lẽ với cô được, đúng không?”
“Không”, cô lạnh lùng nói.
Jude lắc đầu. Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như May Calendar. Chưa bao giờ cảm thấy muốn túm lấy vai và lắc mạnh một người phụ nữ mà rồi lại muốn hôn cô ta như vậy. Hôn à...?
Khỉ thật, đúng, anh muốn hôn May Calendar! Muốn ôm cô vào vòng tay và hôn cô đến lúc cô mất hết cảm giác. Cho đến lúc cả hai đều mất hết lý trí.
Đó là lý do tại sau anh lại không làm điều đó!
“Được”, anh nghiêm túc nói, nhặt áo khoác trên lưng ghế tựa trước khi quả quyết bước ra cửa. “Cô muốn nhắn gì cho Max hay em gái cô nếu anh ấy gọi điện lại cho tôi không?”, anh hỏi, dù đã hiểu từ phản ứng của May khi nhắc đến việc nói chuyện với Max là cô không muốn em gái út của mình biết cô đang phải đơn độc chiến đấu ở đây.
Cô nuốt khan, đôi má đột nhiên trở nên nhợt nhạt. “Không”, cô liếm đôi môi khô nẻ “không nhắn gì cả. Trừ...”
“Gì nào?”, anh dừng lại ở cửa.
Cô thoáng nét cười. “Anh có thể bảo January là Ginny và hai con rất ổn. Con cừu mẹ sinh tối qua và hai con của nó đấy”, cô giải thích một cách tội nghiệp khi thấy cái nhìn sửng sốt của anh.
Jude gật đầu chấp nhận, không cảm thấy thích thú nếu hơn thua gì, về chuyện thông tin cho Max và January, với một người phụ nữ kiệt sức đến mức cô ta khó có thể nhìn thẳng được nữa.
“Tôi sẽ đi ngủ sớm nếu tôi là cô, May - trước khi cô sụp xuống!”, anh nói ngắn gọn.
Cô lắc đầu. “Tôi vẫn còn việc phải làm.”
Anh nhún vai đầy vẻ thiếu kiên nhẫn trước sự bướng bỉnh của cô gái này. “Tùy cô thôi”, anh nói cộc lốc. “Song, công việc sẽ vẫn ở đấy để cô làm vào ngày mai.”
Cô gần như mỉm cười. “Cha tôi thường nói như vậy.”
Đã nói. Vì, như Jude giờ đã biết quá rõ, khi kiểm tra chị em nhà Calendar kỹ lưỡng hơn sau khi Max đính hôn với một cô, rằng ông bà Calendar đều đã mất, người mẹ mất khi các cô còn nhỏ, người cha thì mất một năm trước đây.
Điều này khiến anh cảm thấy vui khi cố mua trang trại chỉ từ ba cô gái!
“Vậy thì cô nên nghe lời ông ấy!”, anh cao giọng, không rõ là đang bực mình với May hay chính bản thân nữa.
Có một điều mà Jude biết rõ, anh cần đưa mọi việc vào đúng khuôn khổ, tập trung vào mục tiêu, đó là mua mảnh đất này và sau đó sẽ rời đi.
Và để làm được điều đó, anh phải rời xa May Calendar.
Ngoài ra, April đang chờ anh ở khách sạn. April quyến rũ, vui vẻ và hoàn toàn dễ chịu.
May Calendar nhìn anh không chớp mắt. “Tôi luôn nghe lời cha, anh Marshall, nhưng tôi không phải nghe lời anh.”
“Thế đấy!” Sự kiên nhẫn của anh, nếu có chút ít, đã bị thổi tan sau khi cô tiếp tục sử dụng cách gọi xã giao “anh Marshall”. Khỉ thật, anh đã cố hết sức để tử tế với cô ta - mặc dù rõ ràng là cô ta mong anh đừng tử tế thế - cố gắng tỏ ra biết điều; thậm chí còn mua bữa tối cho cô ta.
Mà không hề có động cơ thầm kín nào chứ? Một giọng nói vang lên chế nhạo trong đầu.
Và nếu có động cơ thì sao nào? Cô ấy đáng ra vẫn có thể tỏ ra biết ơn hơn chứ.
May nhìn anh giễu cợt. “Cái gì vậy, anh Marshall?” Cô mỉm cười châm chọc.
“Là cái này”, anh nói mạnh mẽ - vài giây trước khi kéo cô vào vòng tay của mình và hôn cô khiến nụ cười châm chọc biến mất.
Mình sai rồi, Jude, anh tự thú với một lời rên rỉ bên trong. Sai rồi!
Cô có hương vị mật ong. Đôi môi mềm và dễ điều khiển - có thể vì cô quá ngạc nhiên để phản ứng, anh phiền muộn nghĩ. Anh ghì thân hình cô vào người mình, hơi ám từ bộ ngực cọ vào khuôn ngực anh, vạt tóc mềm như lụa đen sẫm rơi trên tay anh khi anh nghiêng đầu cô ra phía sau để hôn sâu hơn.
Rượu ngọt.
Ngọt, ngọt quá, rượu ngọt.
Anh mê mải nếm vị rượu ngọt này tới mức lúc đầu hoàn toàn không để ý đến những nắm tay nhỏ bé đấm liên hồi vào ngực mình. Jude chỉ nhận thức được sự phản kháng của May khi cô giật mạnh đầu để tách môi khỏi anh và giận dữ nhìn anh trừng trừng.
“Buông tôi ra”, cô ra lệnh một cách cuồng nộ, cố gắng đẩy vào ngực anh một cách vô ích. “Anh... anh...”
“Hả?”, anh nhạo báng một cách đầy thách thức khi rút tay lại và rời khỏi cô.
Phải mất vài giây anh mới kiểm soát được những xúc cảm dữ dội của mình, nhưng giờ thì đã có thể...
Chính xác thì anh nghĩ mình đang làm gì nhỉ? À, thì May rất xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ, đầy thách thức - nhưng cô ấy cũng là đối thủ của anh, trong tình huống đặc biệt này.
Cô đặt một tay lên cặp môi hơi sưng của mình, mắt mở to và đầy buộc tội khi ngước nhìn anh. “Tôi không hiểu anh nghĩ gì mà cư xử như vậy, nhưng... mời anh đi đi”, cô nói nhỏ, lắc đầu mệt mỏi. “Xin hãy đi đi.”
Ồ, anh đi đây và dự định sẽ giữ khoảng cách càng xa càng tốt với người phụ nữ này.
Cô ta thực nguy hiểm. Với khả năng tự kiểm soát của anh. Với tính tự tôn của anh. Với sự tự chủ của anh.
Anh nhìn cô mỉm cười chế nhạo. “Đừng cảm thấy quá tệ về việc đã đáp lại tôi, May”, anh giễu cợt. “Cô không phải là người phụ nữ đầu tiên làm thế đâu - và cũng chẳng phải là người cuối cùng”, anh bổ sung đầy nhạo báng.
Gương mặt cô nhợt nhạt hơn bao giờ hết, chỉ còn đôi mắt xanh lóe lên. “Đi ngay!”, cô nhắc lại giữa hai hàm răng nghiến chặt.
Jude bình tĩnh cúi xuống nhặt chiếc áo khoác anh buông xuống vài giây trước để ôm cô, dễ dàng nhận thấy cái nhìn buộc tội của cô khi anh mặc áo khoác, cố tình chậm rãi, khiến cô càng lúc càng thiếu kiên nhẫn hơn.
“Ăn thêm gì đó đi, May”, anh nói khi bước ra phía cửa. “Thật phí phạm nếu bỏ chỗ đồ ăn đó chỉ vì cô không thích người mang nó đến”, anh nói khô khốc.
“Tạm biệt, anh Marshall”, giọng cô sắc nhọn giống hệt như cách anh đã nói với người đàn ông tên David vài phút trước.
Jude dừng lại bên ngưỡng cửa.
“Ồ, chưa tạm biệt hẳn đâu, May”, anh khẳng định đầy dứt khoát.
“Không giống như các... đồng nghiệp của tôi, tôi không có ý định bỏ đi trước khi đạt được mục tiêu mà mình đặt ra khi đến đây đâu.”
Cô cười đầy khinh miệt. “Vậy thì tôi nghĩ anh nên bắt đầu tìm mua một ngôi nhà trong vùng này đi - vì tôi không định bán trang trại này, cho anh hay cho bất kỳ ai.”
“Phải, cô đương nhiên là không bán”, anh chấp nhận một cách nhẹ nhàng. “Nhưng các em cô có thể sẽ nghĩ khác vì họ giờ đều đã đính hôn và chuẩn bị cưới.”
Jude hối tiếc vì đã đưa ra lời thách thức cuối cùng này ngay khi nói xong. Anh thấy đôi má cô lại nhợt nhạt một lần nữa, cái nhìn ám ảnh trong đôi mắt xanh sâu thẳm cho anh biết giờ cô cũng không chắc chắn về suy nghĩ của các em gái về việc này, như cô muốn anh nghĩ vậy.
Khiến anh cảm thấy mình thật ti tiện.
Ồ, anh rất quyết tâm, đầy sức mạnh, và chưa từng để cho một đối thủ kinh doanh nào được lợi hơn mình, nhưng trước đây anh chưa bao giờ cảm thấy mình tàn nhẫn.
Điều quái quỷ gì đang xảy ra với anh vậy?
May Calendar, với đôi mắt to xanh thẳm, với làn da trắng như hoa mộc lan, với sự yếu ớt mảnh dẻ của mình, đó là những điều không đúng với anh.
Và giờ thì hãy ngừng ngay lập tức!
“Chúc một ngày tốt lành”, anh láu lỉnh nói, khẽ khép cánh cửa đằng sau lưng trước khi bước tới chiếc xe mà anh thuê.
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook