Thay vì nôn nao say rượu không tỉnh dậy được, thì ngược lại ngày hôm sau Thẩm Tư Thanh đã dậy từ sáng sớm.

Cô ôm cái đầu đau nhức ra khỏi phòng, nhìn nửa chai rượu trên bàn, bèn đậy lại rồi cất đi.

Sau đó liên tục cọ rửa, lau nhà để không còn lại dấu vết những gì xảy ra đêm qua.

Cô sợ mình ngửi thấy mùi cồn nên đã xịt thêm nước xịt phòng.
Ngô Kỳ luôn dậy sớm, vì vậy khi nhìn thấy Thẩm Tư Thanh đang lau cửa sổ, anh liền vội vàng chạy đến nói với Thẩm Tư Thanh đang đứng trên ghế: “Để tôi làm cho.”
Thẩm Tư Thanh đưa giẻ lau cho Ngô Kỳ.

Cả hai cùng nhau dọn dẹp, căn nhà nhanh chóng đã được dọn sạch sẽ không tì vết.
Sau đó, Ngô Kỳ đi làm bữa sáng, còn Thẩm Tư Thanh thì đứng một bên học hỏi.

Hai người lại trải qua một buổi sáng buồn tẻ như thường lệ và không ai nhắc đến chuyện tối qua.

Như thể những gì diễn ra tối qua chỉ là giấc mơ của cả hai thôi vậy.
Vì Thẩm Tư Thanh là công thần lớn trong công ty, nên công ty đã cho cô nghỉ một ngày.


Sau bữa sáng, Ngô Kỳ ngồi bên ban công sưởi nắng, trong khi Thẩm Tư Thanh ngồi trên ghế trong phòng khách đọc sách.
Hết Lần này đến lần khác, Thẩm Tư Thanh phải ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, lặng lẽ liếc nhìn Ngô Kỳ ngoài ban công.

Anh đang tắm nắng, thả lỏng cơ thể, toàn thân có chút lười biếng, những lọn tóc xoăn nhẹ nhàng rơi trước trán.

Nhìn từ xa, toàn thân anh như được bao bọc bởi một vòng khí ấm, như thể đang hòa vào làm một với hơi ấm đó vậy.
Thẩm Tư Thanh đóng cuốn sách lại, đi ra ngoài ban công.

Đúng như cô nghĩ, Ngô Kỳ đã ngủ rồi, hơi thở của anh rất đều đặn.

Cô di chuyển một chiếc ghế đẩu thấp sang một bên rồi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh.

Ánh sáng mặt trời rất dịu nhẹ, tụ lại thành bóng trên mặt và cơ thể, vô cùng dễ chịu.
Thẩm Tư Thanh đặt cuốn sách lên đùi, cuối cùng cũng không bị phân tâm và có thể đọc nó một cách nghiêm túc.

Tiếng lật trang giấy khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh, kèm theo đó là tiếng thở không dễ nhận thấy.
Khi Ngô Kỳ tỉnh dậy, đập vào mắt anh là khuôn mặt đang nghiêm túc suy tư của Thẩm Tư Thanh.

Thẩm Tư Thanh không nhận ra rằng Ngô Kỳ đã tỉnh, nên vẫn nhập tâm vào cuốn sách.
Ngô Kỳ ngắm nhìn cô, cảm thấy có chút mê hoặc.

Thực ra cảnh tượng trước mắt anh rất đỗi quen thuộc, chỉ là nó đã qua rất lâu rồi mà thôi.

Anh rất trân trọng khoảnh khắc đáng nhớ này, nên rất lâu vẫn không làm phiền cô.
Thẩm Tư Thanh đọc đến mệt, cô gập cuốn sách lại, ngẩng đầu nhìn Ngô Kỳ, đột nhiên lại đụng phải đôi mắt đang mở to nhìn mình của anh.

Như bị bắt quả tang khi làm điều gì đó, cô có chút hoảng hốt nhìn sang chỗ khác, đứng dậy, không dám nhìn Ngô Kỳ nữa, rồi rời đi.
Ngô Kỳ cũng đứng dậy, anh đi theo Thẩm Tư Thanh vài bước và bảo cô trưa nay sẽ ăn món gì.

Thẩm Tư Thanh gật đầu, cô thế nào cũng được, tiếp đến thì đi theo Ngô Kỳ vào phòng bếp.
Các loại rau củ trong tủ lạnh đều đã được Ngô Kỳ rửa sạch, có thể lấy ra thái ngay.


Vì vậy, Thẩm Tư Thanh không có việc gì để làm, nhưng cô lại không muốn rời khỏi bếp.

Và để mục đích của mình không quá lộ liễu, cô đã đề nghị được thái rau.
Ngô Kỳ liếc nhìn đôi bàn tay trắng nõn, thon thả của cô, lắc đầu nói: “Cô sẽ thái vào tay mất.”
Lần trước, khi thái rau, Thẩm Tư Thanh đã suýt chút nữa thì thái vào tay, may là Ngô Kỳ luôn chăm chú quan sát nên đã kịp thời giữ con dao lại.
Thẩm Tư Thanh phản bác: “Luyện tập nhiều một chút sẽ không bị thái vào tay nữa, đợi đến khi anh đi rồi thì tôi cũng chỉ có một mình…” Cô nói đến đây bèn dừng lại.
Động tác của Ngô Kỳ cũng tạm dừng, nhưng rất nhanh lại tiếp tục, anh nói: “Ừm, vậy thì thái đi.”
Thẩm Tư Thanh không nói nữa, tay thì đang làm, nhưng suy nghĩ lại vẫn đặt ở những lời dang dở mà mình vừa nói.

Cô tính thời gian, còn bốn ngày nữa là Ngô Kỳ rời đi rồi.

Thì ra thời gian nửa tháng nhanh đến mức không kịp cho người ta có hội để phản ứng.
Cô thái xong một đĩa rau, rồi đứng sau lưng Ngô Kỳ, nhìn bờ vai rộng lớn của anh, eo anh đang buộc chiếc tạp dề mà cô chẳng mấy khi dùng đến.

Trong lòng Thẩm Tư Thanh chợt dâng lên một chút dấu vết của nỗi buồn.

Cô nhìn vào mắt Ngô Kỳ và trở nên lo lắng.
Ngô Kỳ khéo léo nấu các món ăn, động tác bình tĩnh, không hề vội vàng.

Càng nghĩ, tâm trí Thẩm Tư Thanh càng trở nên rối bời.

Cô rời khỏi bếp, uống một cốc nước đầy, để ép bản thân mình không hình dung ra những việc liên quan đến Ngô Kỳ.


Cô không thể chấp nhận được việc Ngô Kỳ ở trong bếp cùng một người phụ nữ khác và làm điều tương tự như anh đang làm với cô lúc này.
Nhưng sự thật là, nếu không nấu ăn thường xuyên, thì sao có thể khéo léo được như vậy? Đột nhiên Thẩm Tư Thanh cảm thấy tức ngực, dưỡng khí trở nên khan hiếm, khiến cô có chút khó thở.
Cô về phòng, ngôi trên ghế, đầu óc hỗn loạn như người máy bị hỏng, nhất thời trở nên trống rỗng.

Cô nắm chặt hai tay, rồi gọi điện cho đồng nghiệp, nói: “Chiều nay tôi sẽ đến công ty.”
Vì vậy, sau bữa trưa, Thẩm Tư Thanh, người được cho là sẽ ở nhà nghỉ một ngày lại xách túi đi làm.
Sau khi Thẩm Tư Thanh rời đi thì Ngô Kỳ mới lộ ra những cảm xúc hỗn loạn của mình.

Vì câu nói đó của Thẩm Tư Thanh, cuối cùng anh đành phải đối mặt với sự thật rằng mình sắp phải rời xa cô.
Đến tối, sau khi tạm biệt đồng nghiệp, Thẩm Tư Thanh lên lầu.

Vừa bước đến lối vào cầu thang thì nhìn thấy Ngô Kỳ.

Ngô Kỳ đi xuống vài bước, đến bên cạnh Thẩm Tư Thanh.

Cả hai vẫn luôn im lặng, sau khi vào nhà, Ngô Kỳ về phòng mình, còn Thẩm Tư Thanh thì đi tắm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương