“Lãnh cô nương.” Sư Hồi Tuyết lên tiếng, tự tiếu phi tiếu nhìn Lãnh Cầm đang tiến gần tới hắn.

Lãnh Cầm giật mình, trừng mắt nhìn Sư Hồi Tuyết.

Vốn dĩ Lãnh Cầm cảm thấy người trước mắt vô cùng giống với người trong lòng, vậy nên nàng mới đột nhiên nói chuyện với người đó, nhưng nàng thật sự không ngờ, Sư Hồi Tuyết lại trả lời nàng như vậy, thế thì…

“Ngươi là…Rốt cuộc ngươi là ai?” Lãnh Cầm không hề nhận ra trong tiếng nói của mình có một chút run rẩy.

Sư Hồi Tuyết không trả lời, chỉ thản nhiên cười nhìn Lãnh Cầm.

Mà Đinh Việt đang ở đằng sau Lãnh Cầm, vốn đang mơ hồ rốt cuộc phản ứng kịp, nhìn vẻ mặt của Sư Hồi Tuyết, mở to hai mắt lớn tiếng nói: “Là ngươi! Ngươi là Phương huynh đệ! Đúng không?”

Ánh mắt Sư Hồi Tuyết hơi trầm xuống, lập tức gật đầu nói: “Đinh huynh đệ, ngươi quả nhiên nhớ rõ ta…”

“Huynh đệ của Đinh Việt ta, cả đời đều nhớ rõ!” Đinh Việt khẽ cắn môi mở miệng nói.

Vẻ mặt Đinh Việt có chút kích động, hắn vốn còn muốn nói gì nữa lại bị Cổ Thậm của Bắc môn phái ngắt lời. Nam tử này nhìn cảnh tượng trước mắt vô cùng hỗn loạn, không khỏi mở miệng nói: “Thì ra Sư thiếu hiệp quen biết những người này?”

Sư Hồi Tuyết nghe vậy, hơi ngẩn ra, khẽ nói: “Coi như quen biết, ta đã từng ở khách điếm này một thời gian.”

Khi Sư Hồi Tuyết nói những lời này, Lãnh Cầm vẫn đứng trước mặt hắn, nghe hắn nói chuyện, nhìn vẻ mặt hắn, ý nghĩ trong lòng đều là bộ dáng ba năm trước khi rời đi của hắn.

Phương Tiểu An khi đó trầm mặc, nội tâm, luôn luôn là người yên lặng trong phòng bếp. Khi đó nàng luôn nghĩ mọi cách để trêu đùa hắn đỏ mặt, không vì lí do gì, chỉ là muốn người này không cần lúc nào cũng nghiêm mặt, luôn luôn không tự giác…muốn gỡ bộ mặt lạnh nhạt của người này xuống.

Nhưng mà, tuy rằng người này có vẻ lạnh nhạt nhưng lại luôn đối tốt với nàng, biết nàng nửa đêm sẽ tìm đồ ăn nên luôn luôn chuẩn bị cháo đặt ở phòng bếp cho nàng. Hắn cũng luôn luôn ở bên nàng, giúp nàng đưa ra ý kiến, nghe nàng tâm sự cảm tình với Du Tú.

Mà hiện giờ…Người đó, có còn như thế không?

Hiện giờ Phương Tiểu An đã trở thành Sư Hồi Tuyết, có còn là Phương Tiểu An hay không?

“Nếu mọi chuyện đã rõ ràng thì ta xin cáo từ.” Khi mọi người còn đang phân tích quan hệ giữa Hạ lão bản và Hạ Hoàn Nguyệt, Sư Hồi Tuyết mở miệng nói.

Những lời này của Sư Hồi Tuyết khiến Cổ Thậm ngẩn người, hắn vội vàng nói: “Rời đi? Sư thiếu hiệp muốn đi đâu?”

“Lần này ta vì Hạ Hoàn Nguyệt nên mới tới, nếu Hạ Hoàn Nguyệt không ở đây thì đương nhiên ta sẽ đi tìm tiếp rồi.” Khi Sư Hồi Tuyết nói những lời này, hắn quay đầu lại nhìn Đới Linh Sương đằng sau hắn. Ánh mắt Đới Linh Sương hơi trầm xuống, nhưng không mở miệng.

Lúc này, Hạ lão bản từ lúc đầu vẫn không mở miệng, đột nhiên nói: “Sư thiếu hiệp, ngươi có thể đồng ý với Hạ mỗ hai việc được không?”

Tuy rằng tên tuổi của Hạ lão bản đã lâu không xuất hiện trên giang hồ nhưng uy tín vẫn còn đó. Hắn vừa mở lời mọi người đã nhìn qua hắn. Hạ lão bản hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người, lại nói tiếp với Sư Hồi Tuyết: “Nếu Sư thiếu hiệp phát hiện ra hành tung của Hạ Hoàn Nguyệt, có thể nói cho tại hạ biết trước được không?”

Sư Hồi Tuyết không do dự, gật đầu nói: “Được.”

“Này…” Cổ Thậm có chút lo lắng, định ngăn cản.

Sư Hồi Tuyết liếc mắt nhìn Cổ Thậm một cái, mở miệng nói: “Không cần lo lắng, Hạ lão bản, hắn...còn muốn đối phó với Hạ Hoàn Nguyệt hơn bất kì ai trong chúng ta.”

Sư Hồi Tuyết nói xong câu đó, thấy Cổ Thậm còn muốn nói gì nữa, nên hắn mở miệng nói: “Hạ lão bản, chuyện thứ hai…Là cái gì?”

Hạ lão bản gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu chỉ Lãnh Cầm bên cạnh, nói: “Nghe nàng nói một chuyện.”

“Hạ lão bản...” Đột nhiên nghe thấy Hạ lão bản nói như vậy, Lãnh Cầm không khỏi ngẩn người. Nàng quả thật có rất nhiều điều muốn nói với Sư Hồi Tuyết, nhưng sau khi thấy thái độ đó của Sư Hồi Tuyết, đột nhiên cảm giác lo sợ.

Lãnh Cầm vậy mà cũng sẽ cảm thấy khiếp sợ, nếu như bình thường thì nàng tuyệt đối không cho phép.

Nhưng lúc này, nàng lại có chút không xác định rồi.

Trong mấy năm qua, Lãnh Cầm luôn luôn tìm kiếm tung tích của Phương Tiểu An, nhưng luôn luôn thất vọng, bất luận thế nào cũng không tìm thấy hắn. Thời khắc đầu tiên khi tỉnh lại, nàng đã ngay lập tức muốn tìm Phương Tiểu An, nhất định phải nói cho hắn biết, người trong lòng nàng chính là Phương Tiểu An, không còn là Du Tú, từ nay về sau chỉ có thể là Phương Tiểu An.

Mà hiện tại, nàng đã tìm thấy Phương Tiểu An, nhưng Phương Tiểu An…Đã không còn là Phương Tiểu An trước kia nữa rồi.

Hắn là Sư Hồi Tuyết, là Thiếu chủ Tháp Dạ Ẩn, đại danh đỉnh đỉnh trong chống võ lâm, là người được mọi người gọi là thiếu hiệp.

Hắn không còn là đầu bếp Phương Tiểu An nữa, không còn là người chỉ nấu ăn trong khách điếm Lâm Nhân nữa, không còn là Phương Tiểu An nấu cháo cho nàng nữa rồi.

Còn có thể nói gì?

“Lãnh cô nương?” Sư Hồi Tuyết nhìn Lãnh Cầm, hơi nghi ngờ nói.

Lãnh Cầm phục hồi tinh thần, đưa mắt nhìn xuống đất, nói: “Ta chỉ muốn hỏi huynh, huynh có từng nghĩ tới việc tìm ta?” Giờ khắc này, khi nàng nói ra lời, đột nhiên lại nhớ lại ba năm trước, khi đó Du Tú tới khách điếm Lâm Nhân, đặc biệt muốn hỏi nàng một chuyện, đó là hỏi những lời này.

Bây giờ nhớ lại, có lẽ khi đó tâm trạng của Du Tú cũng giống như nàng bây giờ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương