Trăng Sáng Và Em
-
Chương 2
Edit: Thanh Vy
Chu Lẫm không có giới thiệu địa chỉ tiểu khu của anh, tình trạng căn phòng, Lâm Nguyệt tự nhiên khôngthể xác định mình có hứng thú hay không, nhưng hai chú cháu hảo tâm hỗ trợ, xuất phát từ lễ phép, Lâm Nguyệt đồng ý chiều mai cùng Chu Lẫm gặp mặt nói chuyện.
“Được, ngày mai gặp.” Chu Lẫm ngắt điện thoại.
Lâm Nguyệt nhìn di động, vài giây sau, cô cất di động vào túi, tiếp tục đi xem phòng buổi chiều đã liên hệ. Nhà văn Ngô cho cô thời gian 3 ngày để chuyển nhà, cô cần đi xem nhiều, không thể bởi vì chú của Phó Nam gọi điện một lần mà về nhà chờ ngày mai, vạn nhất phòng của chú Phó Nam không thích hợp thì cô làm sao bây giờ?
Đầy đầu đều là phòng ở, Lâm Nguyệt cơm chiều cũng không ăn, cố gắng trước khi trời tối, liên tục đixem phòng khắp nơi, trong đó có hai nơi ở một tiểu khu. Đáng tiếc Lâm Nguyệt chạy mỏi cả chân cũng không thể tìm được, có một phòng có giá cả, hoàn cảnh tiểu khu cô đều vừa lòng, nhưng Lâm Nguyệt xem phòng xong, vừa lúc gặp được khách thuê cách vách trở lại, là một người đàn ông đầu trọc cánh tay xăm hình, dáng vẻ lưu manh mà nhìn chằm chằm cô, Lâm Nguyệt sợ hãi, không dám thuê nơi đó.
đi xe quay về tiểu khu đang ở, đã hơn 8 giờ tối.
Tâm phiền ý loạn, bò đến tầng hai, nhìn cửa chống trộm của Hàn gia đóng chặt, Lâm Nguyệt do dự hai phút, dời mắt tiếp tục đi lên trên. Phòng ở là của Hàn gia, người ta không muốn cho cô thuê, cô phân rõphải trái lại có ích lợi gì. Thành phố lớn phồn hoa, cũng vô tình, không có tiền không có nhà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vào cửa, Lâm Nguyệt nhìn quanh một vòng, yên lặng thu thập hành lý.
Gần tới rạng sáng, Lâm Nguyệt rốt cuộc dọn xong khóa lại, tắt đèn nằm lên giường, mất ngủ. Mơ tưởng, chính mình có một đống phòng ở.
Ngủ đến sáng, đồng hồ báo thức kêu vang, Lâm Nguyệt đúng giờ rời giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo tốt ra khỏi cửa. đi đến gần cửa chính tiểu khu, thấy Hàn Dương xách theo một phần bữa sáng trở về, cao cao gầy gầy, mặc sơ mi trắng sạch sẽ, nắng sớm tươi đẹp xuyên qua bóng cây chiếu tới, trêngương mặt thanh tú của cậu ta nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa.
“Chào buổi sáng.” Hàn Dương thả chậm bước chân, cười cùng cô chào hỏi, đôi mắt dưới mắt kính tìm tòi mà quan sát Lâm Nguyệt. Hôm qua hắn chờ ở bên ngoài đến hơn 6 giờ, đều không thấy cô, cũng không biết khi nào cô về, Hàn Dương có phần lo lắng, càng hối hận vì sao không có dũng khí xin cách liên lạc của cô.
hắn tươi cười giống như bình thường gặp nhau, hẳn là không biết việc cô bị nhà văn Ngô đuổi đi, Lâm Nguyệt lên tiếng “Chào buổi sáng”, giống như không có việc gì mà gặp thoáng qua. cô cùng nhà văn Ngô không thoải mái, không cần thiết chuyển lên người Hàn Dương.
cô vội vã đuổi kịp tàu điện ngầm, Hàn Dương chậm rãi đi xa vài bước, sau đó làm bộ xem phong cảnh một bên, khóe mắt liếc về phía sau, thấy cô quẹo vào, đảo mắt liền biến mất. Hàn Dương buồn bã mất mát, mà bữa sáng hắn mua một giờ trước đã sớm lạnh.
~
Hôm nay Lâm Nguyệt tổng cộng có ba tiết dạy, hai tiết buổi sáng đều là lớp khác, tiết buổi chiều kia mới là lớp Phó Nam. Ôm sách giáo khoa đi đến trước cửa phòng học, Lâm Nguyệt theo bản năng nhìn hướng chỗ ngồi của Phó Nam, sau đó liền thấy một đôi mắt đen hưng phấn mong chờ, thích cô, đơn giản thuần túy.
Lâm Nguyệt bỗng chốc liền quên phiền não thuê nhà, mỉm cười bước vào phòng học.
Lớp trưởng hô đứng lên, 46 bạn học sinh cùng chào “Con chào cô”, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Lâm Nguyệt thoải mái mà giảng bài. Tư duy trẻ con không giống người lớn, Lâm Nguyệt thích thông qua hứng thú để dạy học, ví dụ như đề toán “3 – 1”, cô sẽ kể một câu chuyện đơn giản, có ba con khỉ ngồi trên cây, có một con bởi vì lười tắm rửa nên trên người ngứa ngáy muốn ra sông tắm, vậy trên cây còn mấy con khỉ?
Học sinh vừa cười vang nói con khỉ mất vệ sinh, vừa đếm đếm con khỉ trong sách giáo khoa.
Bốn mươi phút bất tri bất giác kết thúc.
Phó Nam muốn cùng các bạn ra cổng trường chờ người nhà, Lâm Nguyệt đi về văn phòng trước, hẹn lát nữa gặp. Khoảng 5 giờ, Lâm Nguyệt đi tới trước cổng trường, các học sinh lục tục được đón đi rồi, Phó Nam ngồi trên chiếc ghế dưới bóng cây, đầu nhìn vào trong vườn trường, nhìn thấy cô, Phó Nam cao hứng mà hướng cô vẫy tay.
“Chú con còn chưa tới sao?” Lâm Nguyệt ngồi vào bên người Phó Nam, cười hỏi.
Phó Nam dẩu miệng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn về đường lớn: “Chú ấy mỗi ngày đều đến muộn.”
Lâm Nguyệt lại lần nữa sinh ra tò mò với tình huống gia đình Phó Nam, sờ sờ đầu Phó Nam, cô nhẹgiọng hỏi: “Tại sao chú tới đón Nam Nam, ba mẹ đâu?” cô chỉ là cô giáo mới tốt nghiệp đại học, chủ nhiệm các lớp mới có thông tin gia đình học sinh.
Ba mẹ…
Phó Nam cúi thấp đầu, tay nhỏ kéo khóa cặp sách lặp đi lặp lại, từ góc độ Lâm Nguyệt nhìn, miệng nhỏcủa cậu bé dẩu lên thật cao.
“Ba đi công tác, phải đi thật lâu, không biết khi nào trở về.” Phó Nam rầu rĩ nói, nói xong ba, cậu bé nghiêng đầu, nhìn một người mẹ đón bạn học đi, hốc mắt đột nhiên chứa đầy nước mắt, hai tay nhỏ lau một phen, mới một lần nữa cúi đầu: “Mẹ đi Bắc Kinh cùng chú Lý.”
không cần nó.
Nghĩ đến mẹ, nước mắt cậu bé liên tục rơi xuống.
Lâm Nguyệt mơ hồ đoán được, Phó Nam hiện tại đại khái là gửi nuôi ở nhà chú, còn quan hệ Phó Nam cùng Chu Lẫm, Lâm Nguyệt không đoán được.
“Nam Nam đừng khóc, cô ở đây.” Lâm Nguyệt ngồi xổm trước mặt Phó Nam, rút ra khăn giấy giúp cậu bé lau nước mắt. Phó Nam dùng sức thút tha thút thít hai lần, nín khóc, nhưng vẫn nước mắt lưng tròng như cũ, ỷ lại mà nhìn cô giáo ôn nhu dễ gần.
Lâm Nguyệt vừa muốn dỗ cậu bé vui vẻ, một bóng người đột nhiên từ bên phải bao phủ xuống, Lâm Nguyệt theo bản năng nhìn lên trên, liền thấy cách ba bước không biết từ khi nào có một người đàn ông cao lớn đứng đó, áo sơ mi đen quần đen, tóc ngắn gọn gàng, mắt đen như chim ưng nhìn chằm chằm cô, giống như đang xem kỹ cái gì. Ánh mắt chạm vào nhau, Lâm Nguyệt còn đang kinh ngạc, tầm mắt người đàn ông vừa chuyển, dừng ở trên mặt Phó Nam.
Phó Nam khóc trước mặt cô Lâm không thấy xấu hổ, lại ngượng ngùng cho chú Chu thấy, dụi dụi mắt, lại nỗ lực đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng kêu “Chú Chu.”
Hóa ra đây là chú của Phó Nam, Lâm Nguyệt vội vàng đứng thẳng, sau đó càng khiếp sợ phát hiện, côchỉ cao đến ngực người ta… Đối phương giống như một ngọn núi đen, cả người đều tản ra hơi thở cường thế khiến người khẩn trương, nhưng lại không giống với người đầu trọc có hình xăm tối hôm qua Lâm Nguyệt gặp, tại đây trước mặt chú Chu này, Lâm Nguyệt chỉ có khẩn trương, cũng không sợ hãi.
“Xin chào, tôi là Chu Lẫm, ba Phó Nam đi công tác, trước khi anh ấy về, tôi sẽ chăm sóc Phó Nam.” Chu Lẫm đưa tay, tự giới thiệu.
Thanh âm anh trầm thấp, động tác đưa tay có loại hương vị đặc biệt, phảng phất như được huấn luyện, nhưng ai lại rảnh không có việc gì đi huấn luyện bắt tay?
Miên man suy nghĩ, tầm mắt Lâm Nguyệt rũ xuống, bỗng nhiên phát hiện trong tay người đàn ông này có vết sẹo, dài chừng hai centimet, khép lại nhưng chưa đóng vảy, có chút dữ tợn. Lâm Nguyệt bất giác e ngại, chỉ là nhìn thấy một người đàn ông có sẹo, trên gương mặt thanh tú trắng nõn liền lộ ra một tia sợ hãi.
Cho nên Chu Lẫm không muốn giao tiếp với phụ nữ, đề nghị cho cô giáo thuê nhà lần này, hoàn toàn là vì Phó Nam.
Thu hồi tay, Chu Lẫm sờ sờ túi, móc ra giấy chứng nhận đưa cho Lâm Nguyệt: “Tôi là cảnh sát hình sự, vết thương là do bọn cướp động thủ gây ra.”
Động tác anh ta quá nhanh, Lâm Nguyệt còn chưa có phản ứng, một cái giấy chứng nhận liền hiện ra trước mắt, huy hiệu cảnh sát trang nghiêm bắt mắt.
Lâm Nguyệt xẩu hổ cực kỳ, cô thiếu chút nữa hoài nghi một cảnh sát hình sự là lưu manh rồi!
“Xin chào…” Lần đầu tiên trong đời cùng cảnh sát giao tiếp, Lâm Nguyệt càng không biết làm sao, nghĩ đến đồng chí cảnh sát vừa mới muốn bắt tay cô, Lâm Nguyệt vội vàng đưa tay, cụp mắt xuống, khôngdám nhìn thẳng anh ta.
Chu Lẫm nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn non mịn, lại nhìn gương mặt ửng hồng của cô, lúc này mới đơn giản nắm lấy, thời gian ngắn như chưa chạm vào, sau đó chỉ ra đường: “Lên xe thôi, trước tìm chỗ ăn cơm.” nói xong mặc kệ Lâm Nguyệt có đồng ý hay không, anh thu lại giấy chứng nhận, đi thẳng tới chiếc SUV màu đen bên đường.
Lâm Nguyệt bị thân phận của anh ta làm kinh sợ, đi theo Phó Nam đi đến trước xe, đại não mới khôi phục chuyển động, bắt đầu do dự lên xe có thích hợp hay không. cô căn bản không quen biết Chu Lẫm, cảnh sát hình sự, cảnh sát hình sự liền nhất định là người tốt sao? Tưởng tượng như vậy, Lâm Nguyệt nhìn trộm về phía ghế lái, vừa lúc Chu Lẫm cũng nhìn cô, nhăn mày, ẩn ý không vui.
Trong lòng Lâm Nguyệt chột dạ.
“cô giáo, lên xe a.” Phó Nam lôi kéo cửa xe, nghi hoặc mà nhìn cô giáo.
Bị cậu bé thúc giục, Lâm Nguyệt mơ màng hồ đồ liền lên xe, Phó Nam vui vẻ ngồi bên cạnh cô giáo, lại dùng sức kéo cửa xe lên.
Chỗ ngồi phía sau thật rộng, Lâm Nguyệt có chút khẩn trương, Phó Nam nhìn cô, cô cũng nhìn Phó Nam, nỗ lực duy trì mỉm cười.
“Thắt dây an toàn.” Phía trước truyền đến giọng đàn ông lạnh lùng nhắc nhở.
Giống như phản xạ có điều kiện, Lâm Nguyệt liền cúi đầu tìm dây an toàn.
một lớn một nhỏ đều ngồi tốt, Chu Lẫm nhìn phía trước, trở tay đem di động của anh đưa ra sau: “Hai người chọn chỗ đi.”
Lâm Nguyệt chần chừ, Phó Nam thuần thục mà đoạt lấy di động chú Chu, mở ứng dụng ra, tay nhỏ chỉ lướt nhanh, rất nhanh chọn được một nhà hàng, nhiệt tình đề cử cho cô giáo: “Nhà hàng này ăn ngon! Lần trước chú Chu mời đội ăn cơm cũng mang con đi!”
Lâm Nguyệt trước tiên là nhìn đến mức giá đề ra, …
“Đổi chỗ khác thôi, chỗ này hơi xa.” Lâm Nguyệt nhỏ giọng thương lượng, cô chỉ là nói vấn đề thuê nhà với Chu Lẫm, tùy tiện ăn một chút là được.
Phó Nam nóng nảy, nó thích cô Lâm, muốn đưa cô tới nhà hàng tốt.
“Liền chọn chỗ đó, 5 rưỡi là có thể đến nơi.” Chu Lẫm một tay nắm tay lái, một tay chống cằm, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn vào mắt học sinh tiểu học.
Phó Nam vừa lòng, Lâm Nguyệt không được tự nhiên mà ngồi, lát nữa vẫn là chia đều đi.
Sau hai mươi phút, ba người trước sau vào phòng ăn.
Chu Lẫm trực tiếp gọi phần ăn cho ba người, tính cách Lâm Nguyệt như thế nào, anh liếc mắt một cái liền nhìn ra được, đưa cho cô gọi cô cũng không chịu.
Người phục vụ cầm thực đơn đi, Chu Lẫm dựa vào lưng ghế, nhìn vào mắt Lâm Nguyệt, đi thẳng vào vấn đề: “Công việc của tôi bận rộn, không thể đúng hẹn đưa đón Phó Nam, nếu cô dọn tới, vừa vặn tiện đường đón nó giúp tôi, tôi miễn tiền thuê nhà cho cô. Phó Nam không thích ăn đồ bên ngoài, nếu côđồng ý nấu cơm, một ngày hai bữa, mỗi tháng tôi trả cô hai ngàn.”
anh đã tra qua thị trường bảo mẫu, điều kiện như vậy thực công bằng.
Lâm Nguyệt để ý nhất chính là phòng ở, chỉ cần phòng ở thích hợp, cô nguyện ý trả tiền thuê, hơn nữa miễn phí chăm sóc Phó Nam.
“Xin hỏi phòng cho thuê của anh ở tiểu khu nào, là tôi ở cùng Phó Nam sao?” Lâm Nguyệt ngẩng đầu, thu đủ dũng khí nhìn về phía Chu Lẫm.
Chu Lẫm ý vị không rõ mà cười nhẹ: “Tiểu khu Cảnh An, đi bộ mười phút là đến bến tàu điện ngầm, có ba phòng hai sảnh, cô muốn thuê thì phòng ngủ chính cho cô, tôi cùng Phó Nam mỗi người một phòng ngủ phụ, à, phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng.”
Giới thiệu phòng ở thật bình thường, nhưng nghe đến câu anh cố ý bổ sung sau kia, Lâm Nguyệt đỏ mặt.
“cô giáo, cô làm sao vậy?” Phó Nam mờ mịt hỏi.
không hỏi còn tốt, vừa hỏi Lâm Nguyệt càng quẫn bách.
“cô suy xét trước đi, tôi đi rửa tay.” Chu Lẫm nhàn nhạt nói, cầm di động lên đi ra ngoài.
Lâm Nguyệt giương mắt, nhìn lên bóng dáng chững chạc, khi trở tay đóng cửa, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về bên này, ánh mắt sắc bén.
Lâm Nguyệt đúng lúc thu hồi tầm mắt, thật hoảng hốt.
Chu Lẫm không có giới thiệu địa chỉ tiểu khu của anh, tình trạng căn phòng, Lâm Nguyệt tự nhiên khôngthể xác định mình có hứng thú hay không, nhưng hai chú cháu hảo tâm hỗ trợ, xuất phát từ lễ phép, Lâm Nguyệt đồng ý chiều mai cùng Chu Lẫm gặp mặt nói chuyện.
“Được, ngày mai gặp.” Chu Lẫm ngắt điện thoại.
Lâm Nguyệt nhìn di động, vài giây sau, cô cất di động vào túi, tiếp tục đi xem phòng buổi chiều đã liên hệ. Nhà văn Ngô cho cô thời gian 3 ngày để chuyển nhà, cô cần đi xem nhiều, không thể bởi vì chú của Phó Nam gọi điện một lần mà về nhà chờ ngày mai, vạn nhất phòng của chú Phó Nam không thích hợp thì cô làm sao bây giờ?
Đầy đầu đều là phòng ở, Lâm Nguyệt cơm chiều cũng không ăn, cố gắng trước khi trời tối, liên tục đixem phòng khắp nơi, trong đó có hai nơi ở một tiểu khu. Đáng tiếc Lâm Nguyệt chạy mỏi cả chân cũng không thể tìm được, có một phòng có giá cả, hoàn cảnh tiểu khu cô đều vừa lòng, nhưng Lâm Nguyệt xem phòng xong, vừa lúc gặp được khách thuê cách vách trở lại, là một người đàn ông đầu trọc cánh tay xăm hình, dáng vẻ lưu manh mà nhìn chằm chằm cô, Lâm Nguyệt sợ hãi, không dám thuê nơi đó.
đi xe quay về tiểu khu đang ở, đã hơn 8 giờ tối.
Tâm phiền ý loạn, bò đến tầng hai, nhìn cửa chống trộm của Hàn gia đóng chặt, Lâm Nguyệt do dự hai phút, dời mắt tiếp tục đi lên trên. Phòng ở là của Hàn gia, người ta không muốn cho cô thuê, cô phân rõphải trái lại có ích lợi gì. Thành phố lớn phồn hoa, cũng vô tình, không có tiền không có nhà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vào cửa, Lâm Nguyệt nhìn quanh một vòng, yên lặng thu thập hành lý.
Gần tới rạng sáng, Lâm Nguyệt rốt cuộc dọn xong khóa lại, tắt đèn nằm lên giường, mất ngủ. Mơ tưởng, chính mình có một đống phòng ở.
Ngủ đến sáng, đồng hồ báo thức kêu vang, Lâm Nguyệt đúng giờ rời giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo tốt ra khỏi cửa. đi đến gần cửa chính tiểu khu, thấy Hàn Dương xách theo một phần bữa sáng trở về, cao cao gầy gầy, mặc sơ mi trắng sạch sẽ, nắng sớm tươi đẹp xuyên qua bóng cây chiếu tới, trêngương mặt thanh tú của cậu ta nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa.
“Chào buổi sáng.” Hàn Dương thả chậm bước chân, cười cùng cô chào hỏi, đôi mắt dưới mắt kính tìm tòi mà quan sát Lâm Nguyệt. Hôm qua hắn chờ ở bên ngoài đến hơn 6 giờ, đều không thấy cô, cũng không biết khi nào cô về, Hàn Dương có phần lo lắng, càng hối hận vì sao không có dũng khí xin cách liên lạc của cô.
hắn tươi cười giống như bình thường gặp nhau, hẳn là không biết việc cô bị nhà văn Ngô đuổi đi, Lâm Nguyệt lên tiếng “Chào buổi sáng”, giống như không có việc gì mà gặp thoáng qua. cô cùng nhà văn Ngô không thoải mái, không cần thiết chuyển lên người Hàn Dương.
cô vội vã đuổi kịp tàu điện ngầm, Hàn Dương chậm rãi đi xa vài bước, sau đó làm bộ xem phong cảnh một bên, khóe mắt liếc về phía sau, thấy cô quẹo vào, đảo mắt liền biến mất. Hàn Dương buồn bã mất mát, mà bữa sáng hắn mua một giờ trước đã sớm lạnh.
~
Hôm nay Lâm Nguyệt tổng cộng có ba tiết dạy, hai tiết buổi sáng đều là lớp khác, tiết buổi chiều kia mới là lớp Phó Nam. Ôm sách giáo khoa đi đến trước cửa phòng học, Lâm Nguyệt theo bản năng nhìn hướng chỗ ngồi của Phó Nam, sau đó liền thấy một đôi mắt đen hưng phấn mong chờ, thích cô, đơn giản thuần túy.
Lâm Nguyệt bỗng chốc liền quên phiền não thuê nhà, mỉm cười bước vào phòng học.
Lớp trưởng hô đứng lên, 46 bạn học sinh cùng chào “Con chào cô”, thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Lâm Nguyệt thoải mái mà giảng bài. Tư duy trẻ con không giống người lớn, Lâm Nguyệt thích thông qua hứng thú để dạy học, ví dụ như đề toán “3 – 1”, cô sẽ kể một câu chuyện đơn giản, có ba con khỉ ngồi trên cây, có một con bởi vì lười tắm rửa nên trên người ngứa ngáy muốn ra sông tắm, vậy trên cây còn mấy con khỉ?
Học sinh vừa cười vang nói con khỉ mất vệ sinh, vừa đếm đếm con khỉ trong sách giáo khoa.
Bốn mươi phút bất tri bất giác kết thúc.
Phó Nam muốn cùng các bạn ra cổng trường chờ người nhà, Lâm Nguyệt đi về văn phòng trước, hẹn lát nữa gặp. Khoảng 5 giờ, Lâm Nguyệt đi tới trước cổng trường, các học sinh lục tục được đón đi rồi, Phó Nam ngồi trên chiếc ghế dưới bóng cây, đầu nhìn vào trong vườn trường, nhìn thấy cô, Phó Nam cao hứng mà hướng cô vẫy tay.
“Chú con còn chưa tới sao?” Lâm Nguyệt ngồi vào bên người Phó Nam, cười hỏi.
Phó Nam dẩu miệng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn về đường lớn: “Chú ấy mỗi ngày đều đến muộn.”
Lâm Nguyệt lại lần nữa sinh ra tò mò với tình huống gia đình Phó Nam, sờ sờ đầu Phó Nam, cô nhẹgiọng hỏi: “Tại sao chú tới đón Nam Nam, ba mẹ đâu?” cô chỉ là cô giáo mới tốt nghiệp đại học, chủ nhiệm các lớp mới có thông tin gia đình học sinh.
Ba mẹ…
Phó Nam cúi thấp đầu, tay nhỏ kéo khóa cặp sách lặp đi lặp lại, từ góc độ Lâm Nguyệt nhìn, miệng nhỏcủa cậu bé dẩu lên thật cao.
“Ba đi công tác, phải đi thật lâu, không biết khi nào trở về.” Phó Nam rầu rĩ nói, nói xong ba, cậu bé nghiêng đầu, nhìn một người mẹ đón bạn học đi, hốc mắt đột nhiên chứa đầy nước mắt, hai tay nhỏ lau một phen, mới một lần nữa cúi đầu: “Mẹ đi Bắc Kinh cùng chú Lý.”
không cần nó.
Nghĩ đến mẹ, nước mắt cậu bé liên tục rơi xuống.
Lâm Nguyệt mơ hồ đoán được, Phó Nam hiện tại đại khái là gửi nuôi ở nhà chú, còn quan hệ Phó Nam cùng Chu Lẫm, Lâm Nguyệt không đoán được.
“Nam Nam đừng khóc, cô ở đây.” Lâm Nguyệt ngồi xổm trước mặt Phó Nam, rút ra khăn giấy giúp cậu bé lau nước mắt. Phó Nam dùng sức thút tha thút thít hai lần, nín khóc, nhưng vẫn nước mắt lưng tròng như cũ, ỷ lại mà nhìn cô giáo ôn nhu dễ gần.
Lâm Nguyệt vừa muốn dỗ cậu bé vui vẻ, một bóng người đột nhiên từ bên phải bao phủ xuống, Lâm Nguyệt theo bản năng nhìn lên trên, liền thấy cách ba bước không biết từ khi nào có một người đàn ông cao lớn đứng đó, áo sơ mi đen quần đen, tóc ngắn gọn gàng, mắt đen như chim ưng nhìn chằm chằm cô, giống như đang xem kỹ cái gì. Ánh mắt chạm vào nhau, Lâm Nguyệt còn đang kinh ngạc, tầm mắt người đàn ông vừa chuyển, dừng ở trên mặt Phó Nam.
Phó Nam khóc trước mặt cô Lâm không thấy xấu hổ, lại ngượng ngùng cho chú Chu thấy, dụi dụi mắt, lại nỗ lực đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng kêu “Chú Chu.”
Hóa ra đây là chú của Phó Nam, Lâm Nguyệt vội vàng đứng thẳng, sau đó càng khiếp sợ phát hiện, côchỉ cao đến ngực người ta… Đối phương giống như một ngọn núi đen, cả người đều tản ra hơi thở cường thế khiến người khẩn trương, nhưng lại không giống với người đầu trọc có hình xăm tối hôm qua Lâm Nguyệt gặp, tại đây trước mặt chú Chu này, Lâm Nguyệt chỉ có khẩn trương, cũng không sợ hãi.
“Xin chào, tôi là Chu Lẫm, ba Phó Nam đi công tác, trước khi anh ấy về, tôi sẽ chăm sóc Phó Nam.” Chu Lẫm đưa tay, tự giới thiệu.
Thanh âm anh trầm thấp, động tác đưa tay có loại hương vị đặc biệt, phảng phất như được huấn luyện, nhưng ai lại rảnh không có việc gì đi huấn luyện bắt tay?
Miên man suy nghĩ, tầm mắt Lâm Nguyệt rũ xuống, bỗng nhiên phát hiện trong tay người đàn ông này có vết sẹo, dài chừng hai centimet, khép lại nhưng chưa đóng vảy, có chút dữ tợn. Lâm Nguyệt bất giác e ngại, chỉ là nhìn thấy một người đàn ông có sẹo, trên gương mặt thanh tú trắng nõn liền lộ ra một tia sợ hãi.
Cho nên Chu Lẫm không muốn giao tiếp với phụ nữ, đề nghị cho cô giáo thuê nhà lần này, hoàn toàn là vì Phó Nam.
Thu hồi tay, Chu Lẫm sờ sờ túi, móc ra giấy chứng nhận đưa cho Lâm Nguyệt: “Tôi là cảnh sát hình sự, vết thương là do bọn cướp động thủ gây ra.”
Động tác anh ta quá nhanh, Lâm Nguyệt còn chưa có phản ứng, một cái giấy chứng nhận liền hiện ra trước mắt, huy hiệu cảnh sát trang nghiêm bắt mắt.
Lâm Nguyệt xẩu hổ cực kỳ, cô thiếu chút nữa hoài nghi một cảnh sát hình sự là lưu manh rồi!
“Xin chào…” Lần đầu tiên trong đời cùng cảnh sát giao tiếp, Lâm Nguyệt càng không biết làm sao, nghĩ đến đồng chí cảnh sát vừa mới muốn bắt tay cô, Lâm Nguyệt vội vàng đưa tay, cụp mắt xuống, khôngdám nhìn thẳng anh ta.
Chu Lẫm nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn non mịn, lại nhìn gương mặt ửng hồng của cô, lúc này mới đơn giản nắm lấy, thời gian ngắn như chưa chạm vào, sau đó chỉ ra đường: “Lên xe thôi, trước tìm chỗ ăn cơm.” nói xong mặc kệ Lâm Nguyệt có đồng ý hay không, anh thu lại giấy chứng nhận, đi thẳng tới chiếc SUV màu đen bên đường.
Lâm Nguyệt bị thân phận của anh ta làm kinh sợ, đi theo Phó Nam đi đến trước xe, đại não mới khôi phục chuyển động, bắt đầu do dự lên xe có thích hợp hay không. cô căn bản không quen biết Chu Lẫm, cảnh sát hình sự, cảnh sát hình sự liền nhất định là người tốt sao? Tưởng tượng như vậy, Lâm Nguyệt nhìn trộm về phía ghế lái, vừa lúc Chu Lẫm cũng nhìn cô, nhăn mày, ẩn ý không vui.
Trong lòng Lâm Nguyệt chột dạ.
“cô giáo, lên xe a.” Phó Nam lôi kéo cửa xe, nghi hoặc mà nhìn cô giáo.
Bị cậu bé thúc giục, Lâm Nguyệt mơ màng hồ đồ liền lên xe, Phó Nam vui vẻ ngồi bên cạnh cô giáo, lại dùng sức kéo cửa xe lên.
Chỗ ngồi phía sau thật rộng, Lâm Nguyệt có chút khẩn trương, Phó Nam nhìn cô, cô cũng nhìn Phó Nam, nỗ lực duy trì mỉm cười.
“Thắt dây an toàn.” Phía trước truyền đến giọng đàn ông lạnh lùng nhắc nhở.
Giống như phản xạ có điều kiện, Lâm Nguyệt liền cúi đầu tìm dây an toàn.
một lớn một nhỏ đều ngồi tốt, Chu Lẫm nhìn phía trước, trở tay đem di động của anh đưa ra sau: “Hai người chọn chỗ đi.”
Lâm Nguyệt chần chừ, Phó Nam thuần thục mà đoạt lấy di động chú Chu, mở ứng dụng ra, tay nhỏ chỉ lướt nhanh, rất nhanh chọn được một nhà hàng, nhiệt tình đề cử cho cô giáo: “Nhà hàng này ăn ngon! Lần trước chú Chu mời đội ăn cơm cũng mang con đi!”
Lâm Nguyệt trước tiên là nhìn đến mức giá đề ra, …
“Đổi chỗ khác thôi, chỗ này hơi xa.” Lâm Nguyệt nhỏ giọng thương lượng, cô chỉ là nói vấn đề thuê nhà với Chu Lẫm, tùy tiện ăn một chút là được.
Phó Nam nóng nảy, nó thích cô Lâm, muốn đưa cô tới nhà hàng tốt.
“Liền chọn chỗ đó, 5 rưỡi là có thể đến nơi.” Chu Lẫm một tay nắm tay lái, một tay chống cằm, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn vào mắt học sinh tiểu học.
Phó Nam vừa lòng, Lâm Nguyệt không được tự nhiên mà ngồi, lát nữa vẫn là chia đều đi.
Sau hai mươi phút, ba người trước sau vào phòng ăn.
Chu Lẫm trực tiếp gọi phần ăn cho ba người, tính cách Lâm Nguyệt như thế nào, anh liếc mắt một cái liền nhìn ra được, đưa cho cô gọi cô cũng không chịu.
Người phục vụ cầm thực đơn đi, Chu Lẫm dựa vào lưng ghế, nhìn vào mắt Lâm Nguyệt, đi thẳng vào vấn đề: “Công việc của tôi bận rộn, không thể đúng hẹn đưa đón Phó Nam, nếu cô dọn tới, vừa vặn tiện đường đón nó giúp tôi, tôi miễn tiền thuê nhà cho cô. Phó Nam không thích ăn đồ bên ngoài, nếu côđồng ý nấu cơm, một ngày hai bữa, mỗi tháng tôi trả cô hai ngàn.”
anh đã tra qua thị trường bảo mẫu, điều kiện như vậy thực công bằng.
Lâm Nguyệt để ý nhất chính là phòng ở, chỉ cần phòng ở thích hợp, cô nguyện ý trả tiền thuê, hơn nữa miễn phí chăm sóc Phó Nam.
“Xin hỏi phòng cho thuê của anh ở tiểu khu nào, là tôi ở cùng Phó Nam sao?” Lâm Nguyệt ngẩng đầu, thu đủ dũng khí nhìn về phía Chu Lẫm.
Chu Lẫm ý vị không rõ mà cười nhẹ: “Tiểu khu Cảnh An, đi bộ mười phút là đến bến tàu điện ngầm, có ba phòng hai sảnh, cô muốn thuê thì phòng ngủ chính cho cô, tôi cùng Phó Nam mỗi người một phòng ngủ phụ, à, phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng.”
Giới thiệu phòng ở thật bình thường, nhưng nghe đến câu anh cố ý bổ sung sau kia, Lâm Nguyệt đỏ mặt.
“cô giáo, cô làm sao vậy?” Phó Nam mờ mịt hỏi.
không hỏi còn tốt, vừa hỏi Lâm Nguyệt càng quẫn bách.
“cô suy xét trước đi, tôi đi rửa tay.” Chu Lẫm nhàn nhạt nói, cầm di động lên đi ra ngoài.
Lâm Nguyệt giương mắt, nhìn lên bóng dáng chững chạc, khi trở tay đóng cửa, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về bên này, ánh mắt sắc bén.
Lâm Nguyệt đúng lúc thu hồi tầm mắt, thật hoảng hốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook