Ngày hôm đó ở trong kho lạnh, tôi bị một nhóm côn đồ làm nhục cho đến chết.

Người anh trai nuôi của tôi Phó Hàn Thanh vừa xuống tay mua cho ảnh hậu một bộ trang sức định chế cao cấp trị giá 800 vạn tệ.

Ảnh hậu che mặt nghẹn ngào khóc trước màn hình:
"Mặc dù em gái của Phó Hàn Thanh năm đó bắt nạt tôi, hại tôi suýt chút nữa thì mất đi sự trong sạch, nhưng chỉ cần cô ấy xin lỗi, tôi sẽ đồng ý cho cô ấy một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm.”
Đối mặt với sự phẫn nộ lan tràn khắp mạng xã hội của người hâm mộ, Phó Hàn Thanh đã gửi cho tôi một tin nhắn:
"Lúc nào em công khai quỳ xuống xin lỗi Vi Vi, lúc đó anh sẽ thả em ra khỏi kho lạnh.”
Anh ta sẽ chẳng bao giờ đợi được câu trả lời của tôi.

Đợi được chính là cuộc điện thoại của đồn cảnh sát gọi anh ta đến xác nhận thi thể.

Anh ta cuối cùng cũng nhận ra, từ trước đến nay tôi chưa từng bắt nạt ánh trăng sáng của anh ta, tất cả đều là do cô ta tự biên tự diễn.

1.


"Bảo mày làm nhẹ nhàng một chút, bây giờ cô ta sắp ngừng thở rồi đây này, mày nói phải làm sao đây hả!"
Trong kho lạnh tối tăm, tôi nằm mềm nhũn trên mặt đất, mí mắt nặng trĩu không thể mở ra.

Đau, đau quá...!
Toàn thân không có chỗ nào là không đau...!
Mấy tên côn đồ tạt một chậu nước lạnh vào người tôi, thấy tôi không có phản ứng, thì liền hoảng sợ.

"Tống Kinh Mặc dù gì cũng là đại tiểu thư của nhà họ Tống, lỡ như..."
"Sợ cái gì! Nhà họ Tống sớm đã không còn nữa rồi, hơn nữa đây còn là ý của Phó tổng."
Đúng vậy, nhà họ Tống sớm đã không còn nữa rồi.

Trong lúc tôi mê man nghe được câu này, khóe miệng nhếch lên cười trào phúng.

Năm đó tôi bỏ mặc sự khuyên ngăn của ông nội, nhất định phải đem Phó Hàn Thanh về nhà cho bằng được, nhưng không ngờ đó lại là dẫn sói vào nhà, nhận kết cục như ngày hôm nay.

Nếu như ông nội trên trời có linh, nhất định sẽ vô cùng thất vọng về tôi nhỉ?
"Ầm" một tiếng.

Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại trước mặt tôi, trước mắt là một mảng đen kịt.

Không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, vết thương trên người cũng dần dần trở nên tê dại.

Mãi cho đến cuối cùng, tôi vậy mà lại cảm nhận được một chút ấm áp đã lâu rồi không thấy.

Thật tốt quá...!
Sẽ không còn đau nữa rồi...!
Đây là ý nghĩ cuối cùng của tôi trước khi hồn lìa khỏi xác.

2.


Một lần nữa nghe thấy những âm thanh ồn ào truyền đến bên tai, tôi có chút không dám tin.

Ngước mắt nhìn lên thì thấy một người đàn ông tuấn tú giống như thiên thần vậy.

Anh ta mặc một bộ vest đắt tiền, ngồi trên một chiếc ghế VIP, đôi mắt đen tuyền nhìn về phía trước không chớp mắt.

Phó Hàn Thanh… Anh ta nhìn thấy tôi sao?
Tim tôi lỡ mất một nhịp không có lý do, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại.

Từ 7 năm trước, ánh trăng sáng của anh ta là Tống Thanh Vi xuất hiện, ánh mắt của anh ta đã không còn dịu dàng và chăm chú nhìn tôi như thế nữa rồi.

“Chúc mừng Phó tổng, anh đã lấy được bộ trang sức này với giá 800 vạn! Nhân viên công tác sẽ mang bộ trang sức này đến biệt thự của anh....”
Giọng của người dẫn chương trình vang lên, Phó Hàn Thanh cuối cùng cũng cười nhạt một tiếng.

“Không cần phiền phức, trực tiếp đưa đến chỗ ảnh hậu Tống đi.

Chúc mừng cô ấy đã nhận được giải.”
Tất cả phương tiện truyền thông trong chớp mắt sôi sục lên.


Màn hình lớn đúng lúc chuyển qua phát trực tiếp, Tống Thanh Vi mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc, tay nâng chiếc cúp vàng ảnh hậu, giống như một con thiên nga cao quý.

Bàn tay trắng nõn của cô ta che miệng, nghẹn ngào, cười rưng rưng nước mắt.

“Mặc dù năm đó Tống Kinh Mặc bắt nạt tôi, hại tôi suýt chút nữa mất đi sự trong sạch, nhưng tôi không trách cô ấy...”
“Tôi có được ngày hôm nay thật không dễ dàng gì, người mà tôi muốn cảm ơn nhất là giám đốc tập đoàn Phó thị, Phó Hàn Thanh.”
“…….”
Một màn bày tỏ thâm tình của cô ta, thành công khiến cả hội trường càng trở nên náo nhiệt.

Tôi nhìn kĩ từng biểu cảm của Phó Hàn Thanh, cứ tưởng rằng trên mặt anh ta sẽ lộ ra chút ý cười, nhưng anh ta chỉ bình tĩnh nhìn Phó Thanh Vi trong màn hình, không biết đang nghĩ cái gì.

Có phóng viên mạnh dạn giơ mic lên, “Phó tổng, nghe nói Tống Kinh Mặc - Cũng là em gái của ngài đã từng bắt nạt ảnh hậu, ngài có muốn nói gì không?”
Nghe đến tên của tôi, ánh mắt của Phó Hàn Thanh bỗng đen lại.

“Không có gì để nói.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương