Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
-
Quyển 6 - Chương 12
Loan Loan cảm thấy dường như mình đang chìm trong một biển máu.
Đội kị binh trong đó có Loan Loan đã bị quân địch tấn công tan tác, rơi vào hỗn chiến. Thị trấn Sa Loan không lớn đã trở thành địa ngục trần gian không dám nhìn vào, sắc máu mịt mờ, khói mù tràn ngập.
Một ngày trước, Loan Loan đi theo năm ngàn tinh kị Hắc Vân của Tống Bách Lý đến tiếp viện Sa Loan. Vốn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một trận chiến đấu quy mô nhỏ, mọi người đều xác định tinh thần tốc chiến tốc thắng, sau khi đánh xong lại trở về tiếp viện Yên Cát.
Không ngờ sau khi ngày đêm thần tốc chạy tới Sa Loan, bọn họ lại phát hiện đây là một thị trấn bỏ không.
Sa Loan là một lòng chảo được các dãy núi vây quanh, xung quanh núi cao liên miên, lúc này thị trấn không có một bóng người, tịch liêu rách nát, chỉ còn lại những lá cờ lay lắt cô liêu trong gió bắc, yên tĩnh đáng sợ, nào có dấu hiệu quân đội bị bao vây.
Tống Bách Lý thân kinh bách chiến, vừa nhìn qua đã biết không ổn. Đến khi phát ra cảnh báo cho năm ngàn tinh kị cấp tốc rút lui thì đã nghe thấy ba tiếng tên lửa xé gió lên cao. Bên ngoài thị trấn Sa Loan ầm ĩ rung trời, chân núi Lộc như có một dòng nước thép chảy xuống, vẽ nên một đường nét xanh thẫm lạnh lùng. Hàng vạn quân Sóc mai phục dưới chân núi Lộc như đàn kiến vỡ tổ nhanh chóng tràn tới vây chặt Sa Loan như nêm cối.
Trúng kế rồi! Tống Bách Lý sắc mặt xanh mét, không kịp nghĩ nơi nào xảy ra vấn đề, lập tức hạ lệnh nghênh địch.
Năm ngàn người này đều là tinh nhuệ của Hắc Vân kị, mỗi người đều có sức chiến đấu ngang ngửa dăm người. Nhưng tình hình xảy ra quá bất ngờ, chiến mã không đủ khoảng cách để tăng tốc độ, bọn họ lại tiêu hao quá nhiều thể lực trên chiến trường Yên Cát, vì vậy nhanh chóng rơi vào khổ chiến trong sự vây công điên cuồng của quân địch đông gấp nhiều lần.
Gió vẫn rít gào, ngựa vẫn hí vang, trời đất như sụp đổ. Tuyết và gió điên cuồng quyện chặt vào nhau, máu và lửa tàn nhẫn va đập vào nhau.
Tống Bách Lý rơi vào trong loạn quân, mất liên lạc với đại đa số quân sĩ. Bên cạnh ông ta chỉ có vài chục quân sĩ đang ương ngạnh chiến đấu, còn có Lưu Chinh vẫn kiên trì giữ tấm đại kì chữ Lâu của Hắc Vân kị không đổ.
"Lưu Chinh, ngươi chỉ huy!" Tống Bách Lý đột nhiên hô to.
Lưu Chinh vung đao chém gục một tên quân Sóc, kinh ngạc quay lại, nhìn thấy trước ngực Tống Bách Lý cắm ba mũi tên sâu vào đến nội tạng, phần thân tên sắt bên ngoài đã chuyển sang màu nâu xỉn.
Tống Bách Lý há miệng thở dốc, chỉ về phía tây nam núi Lộc, nói: "Ngươi dẫn đội từ nơi này phá vòng vây, bên kia địa thế hiểm yếu, với kị thuật của quân Sóc sẽ không thể đi lên. Đóng cao thủ vững chờ viện binh".
"Tống tướng quân, thuộc hạ mang tướng quân ra ngoài.” Lưu Chinh không nói thêm lời nào, xoay người xuống ngựa định cõng Tống Bách Lý lên lưng.
"Ngươi đi đi!" Tống Bách Lý nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao chém lung tung. Ông ta mất quá nhiều máu, trước mắt tối sầm, đã không thấy rõ địch ta mà chỉ còn chém bừa để đuổi Lưu Chinh đi: "Các ngươi mau đi! Ta cản phía sau cho các ngươi!"
"Không được, ta không đi". Lưu Chinh suýt nữa bị Tống Bách Lý chém trúng nhưng vẫn tránh né lưỡi đao, ôm chặt lấy ông ta định kéo lên ngựa.
Tống Bách Lý vùng thoát được. Hai mắt ông ta đã không nhìn thấy gì nữa, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười như có như không, cầm cán cờ trong tay Lưu Chinh, giọng nói run run: "Lưu Chinh, ta không qua khỏi được. Ngươi nhất định phải dẫn bọn chúng ra ngoài". Nói xong Tống Bách Lý nghe âm thanh đoán phương hướng, lao vào chỗ tiếng chém giết tập trung nhất, gầm lên giận dữ: "Giết!"
Lưu Chinh mắt hổ rưng rưng, hai tay run rẩy kịch liệt, không dám quay lại nhìn, xoay người lên ngựa giơ cao chiến kì, gầm lên theo tiếng rống giận của Tống Bách Lý: "Giết! Hắc Vân kị đi theo ta, mở đường máu ra ngoài!"
Chiến kì phần phật tung bay không đổ.
Vô số tướng sĩ Hắc Vân kị tựa hồ đều nghe thấy tiếng gầm này, tới tấp tụ tập về phía chiến kì.
Sau lưng bọn họ có vô số tướng sĩ Hắc Vân kị đã bị trọng thương giống như Tống Bách Lý mang quyết tâm cảm tử một lần nữa lao vào đội kị binh quân địch đen kịt như một cơn sóng đục ngầu, dùng thân thể đã không còn nguyên vẹn của mình ngăn cản gót sắt quân thù, chặn lại lưỡi đao kẻ thù, đoạn hậu cho các đồng đội cố gắng phá vòng vây. Bọn họ sẵn sàng trả giá bằng cái chết để đổi lấy cơ hội sống sót cho những người anh em của mình.
Trong tai Loan Loan tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của chiến mã, tiếng đao búa chém vào cơ thể người, trong mắt toàn là các quân sĩ đầm đìa máu tươi. Các quân sĩ đang hỗn chiến toàn thân bị máu nhuộm đỏ tươi, không phân biệt được là quân phục màu đen của Hắc Vân kị hay là quân phục màu xanh da trời của quân Sóc, chỉ có thể dựa vào chiến mã và binh khí của đối phương để phán đoán địch ta.
Đây là trận chiến đấu thảm thiết nhất Loan Loan trải qua từ khi nhập ngũ tới nay. Trong mưa máu gió tanh, cô bé kêu đến rách cổ họng, đến tận lúc không phát ra âm thanh nào nữa, hoàn toàn quên âm thanh của mình vốn non nớt ngọt dịu cỡ nào. Cánh tay đã đau nhức vì chém nhưng lại không thể không tiếp tục chém giết trong tê liệt.
Đột nhiên bờ vai tê rần, một mũi tên lạc bắn xuyên qua vai phải, Loan Loan mất trọng tâm từ trên ngựa ngã xuống đất.
Móng ngựa đạp xuống như mưa, mũi trọng tiễn trên vai bị đè gãy khi cô bé rơi xuống đất, chỉ còn lại đầu mũi tên sắc nhọn đâm ngập trong bả vai, bên ngoài là một lỗ thủng sâu hun hút.
Trong nháy mắt Loan Loan rơi xuống đất, một bóng người màu xanh thúc chiến mã lao tới mang theo bóng tối chết chóc, ánh đao lóe lên định chém Loan Loan thành hai nửa. Loan Loan lập tức lăn một vòng, rút Li Quang từ trong ống giày ra, cắn răng vung đao chém chân ngựa của đối phương.
Li Quang sắc bén vô cùng, chân ngựa lập tức đứt rời, con ngựa nặng nề đổ vật xuống, chỉ một chớp mắt nữa sẽ đè Loan Loan thành bánh thịt.
Loan Loan đành phải lăn người lần nữa, đầu mũi tên trên vai lại đâm sâu thêm vài phần, đâm thẳng vào xương bả vai, cọ vào xương phát ra âm thanh ken két.
Cô bé lăn người tránh thoát chiến mã đổ xuống, bất chấp đau đớn phi thân lao lên, đè lên trên người gã quân Sóc vừa rồi nhân lúc hắn chưa kịp bò lên, vung Li Quang cắt đứt cổ họng hắn.
Máu tươi phun đẩy lên mặt Loan Loan như một chuỗi hạt san hô đỏ tươi ướt át. Ánh đao một lần nữa lóe lên trên đỉnh đầu, Loan Loan đã không còn sức lực chống trả, đành phải gắng gượng xoay người, bấm lẫy, mũi tên nỏ giấu ở trước ngực bay ra như một tia chớp màu đen, bắn chính xác vào mắt tên kị binh nước Sóc.
Trong thời khắc mấu chốt, chiếc nỏ xinh xắn Lâu Dự tặng đã cứu mạng Loan Loan.
Loan Loan vòng ngón trỏ vào ngón cái cho vào miệng huýt sáo, tiếng vó ngựa lộc cộc, trong loạn quân, một con ngựa to lớn màu đỏ trên người đầy rẫy vết thương lao vọt ra, vô cùng dũng mãnh đá tung mấy con ngựa nước Sóc, cuối cùng chạy đến bên người Loan Loan.
Loan Loan tóm cương ngựa, một lần nữa nhảy lên yên cương, phát hiện đội ngũ của mình đang phá vòng vây về phía tây nam liền ra sức thúc ngựa chạy về phía đó.
Lưu Chinh giơ cao chiến kì, dẫn đầu đội ngũ chạy đi theo hướng Tống Bách Lý chỉ. Tống Bách Lý không hổ là lão tướng, mặc dù thân hãm vòng vây nhưng vẫn duy trì được khả năng phán đoán tỉnh táo. Phía tây nam núi Lộc có địa thế cao dốc, không có lợi cho mai phục, quả thật là phương hướng lực lượng địch mỏng yếu nhất.
Theo sự chỉ dẫn của tấm đại kì trong tay Lưu Chinh, hàng ngàn kị binh Hắc Vân kị hung hãn lao đi không sợ chết, dần dần mở được một lỗ hổng trên phương hướng này. Ỷ vào kị thuật cao siêu, các kị binh Hắc Vân kị thúc ngựa chạy lên dốc đứng, đã có không ít người chạy ra khỏi vòng vây, chạy lên trên sườn dốc phủ một lớp cỏ màu trắng xám nhợt nhạt vì bị băng tuyết bao phủ suốt mùa đông.
Lưu Chinh nhìn chằm chằm phía trước, dẫn đội điên cuồng xông tới. Sau lưng hắn, đội kị binh quân Sóc mang theo gió tuyết lạnh buốt nhanh chóng vây kín, chặn các kị binh Hắc Vân kị ở lại đoạn hậu trong vòng vây.
Sâu trong vòng vây, Tống Bách Lý mặc giáp đen toàn thân lạnh như băng, ngay cả máu tươi trên miệng vết thương cũng đã đóng thành băng, vung đao chém bay đầu một tên quân Sóc, hai mắt không có tiêu cự ngỡ ngàng nhìn về phương hướng ông ta cho rằng là hướng tây nam, trong tai loáng thoáng có âm thanh Hắc Vân kị lớn tiếng hô hét tập kết, khóe miệng nở nụ cười an ủi. Bọn nhỏ quả nhiên đã lớn, biết tập hợp lực lượng mở đường máu xông ra.
Đỉnh đầu đột nhiên chấn động mãnh liệt, cảm giác đau đớn xuyên thấu qua đầu, trước mắt vốn đã tối sầm đột nhiên lóe lên một quầng sáng màu đỏ, nụ cười nhạt bên khóe miệng đông lại cứng đờ...
Tuyết rơi như sương mù che lấp hết thảy, vị lão tướng quân khoan dung cần mẫn nhất của Hắc Vân kị dần dần biến mất trong gió tuyết.
Gần như cùng lúc đó, trên chiến trường Yên Cát cách đó ngoài ba trăm dặm, Lâu Dự vung đao gầm thét, dẫn theo kị binh như một con rồng đen nổi giận, điên cuồng lao tới trên biển máu đầy sóng tanh.
Chiến trường tối sầm, mùi máu tanh nồng nặc.
Trận chiến công thành Yên Cát cũng đã tới thời điểm mấu chốt.
Đội kị binh trong đó có Loan Loan đã bị quân địch tấn công tan tác, rơi vào hỗn chiến. Thị trấn Sa Loan không lớn đã trở thành địa ngục trần gian không dám nhìn vào, sắc máu mịt mờ, khói mù tràn ngập.
Một ngày trước, Loan Loan đi theo năm ngàn tinh kị Hắc Vân của Tống Bách Lý đến tiếp viện Sa Loan. Vốn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một trận chiến đấu quy mô nhỏ, mọi người đều xác định tinh thần tốc chiến tốc thắng, sau khi đánh xong lại trở về tiếp viện Yên Cát.
Không ngờ sau khi ngày đêm thần tốc chạy tới Sa Loan, bọn họ lại phát hiện đây là một thị trấn bỏ không.
Sa Loan là một lòng chảo được các dãy núi vây quanh, xung quanh núi cao liên miên, lúc này thị trấn không có một bóng người, tịch liêu rách nát, chỉ còn lại những lá cờ lay lắt cô liêu trong gió bắc, yên tĩnh đáng sợ, nào có dấu hiệu quân đội bị bao vây.
Tống Bách Lý thân kinh bách chiến, vừa nhìn qua đã biết không ổn. Đến khi phát ra cảnh báo cho năm ngàn tinh kị cấp tốc rút lui thì đã nghe thấy ba tiếng tên lửa xé gió lên cao. Bên ngoài thị trấn Sa Loan ầm ĩ rung trời, chân núi Lộc như có một dòng nước thép chảy xuống, vẽ nên một đường nét xanh thẫm lạnh lùng. Hàng vạn quân Sóc mai phục dưới chân núi Lộc như đàn kiến vỡ tổ nhanh chóng tràn tới vây chặt Sa Loan như nêm cối.
Trúng kế rồi! Tống Bách Lý sắc mặt xanh mét, không kịp nghĩ nơi nào xảy ra vấn đề, lập tức hạ lệnh nghênh địch.
Năm ngàn người này đều là tinh nhuệ của Hắc Vân kị, mỗi người đều có sức chiến đấu ngang ngửa dăm người. Nhưng tình hình xảy ra quá bất ngờ, chiến mã không đủ khoảng cách để tăng tốc độ, bọn họ lại tiêu hao quá nhiều thể lực trên chiến trường Yên Cát, vì vậy nhanh chóng rơi vào khổ chiến trong sự vây công điên cuồng của quân địch đông gấp nhiều lần.
Gió vẫn rít gào, ngựa vẫn hí vang, trời đất như sụp đổ. Tuyết và gió điên cuồng quyện chặt vào nhau, máu và lửa tàn nhẫn va đập vào nhau.
Tống Bách Lý rơi vào trong loạn quân, mất liên lạc với đại đa số quân sĩ. Bên cạnh ông ta chỉ có vài chục quân sĩ đang ương ngạnh chiến đấu, còn có Lưu Chinh vẫn kiên trì giữ tấm đại kì chữ Lâu của Hắc Vân kị không đổ.
"Lưu Chinh, ngươi chỉ huy!" Tống Bách Lý đột nhiên hô to.
Lưu Chinh vung đao chém gục một tên quân Sóc, kinh ngạc quay lại, nhìn thấy trước ngực Tống Bách Lý cắm ba mũi tên sâu vào đến nội tạng, phần thân tên sắt bên ngoài đã chuyển sang màu nâu xỉn.
Tống Bách Lý há miệng thở dốc, chỉ về phía tây nam núi Lộc, nói: "Ngươi dẫn đội từ nơi này phá vòng vây, bên kia địa thế hiểm yếu, với kị thuật của quân Sóc sẽ không thể đi lên. Đóng cao thủ vững chờ viện binh".
"Tống tướng quân, thuộc hạ mang tướng quân ra ngoài.” Lưu Chinh không nói thêm lời nào, xoay người xuống ngựa định cõng Tống Bách Lý lên lưng.
"Ngươi đi đi!" Tống Bách Lý nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao chém lung tung. Ông ta mất quá nhiều máu, trước mắt tối sầm, đã không thấy rõ địch ta mà chỉ còn chém bừa để đuổi Lưu Chinh đi: "Các ngươi mau đi! Ta cản phía sau cho các ngươi!"
"Không được, ta không đi". Lưu Chinh suýt nữa bị Tống Bách Lý chém trúng nhưng vẫn tránh né lưỡi đao, ôm chặt lấy ông ta định kéo lên ngựa.
Tống Bách Lý vùng thoát được. Hai mắt ông ta đã không nhìn thấy gì nữa, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười như có như không, cầm cán cờ trong tay Lưu Chinh, giọng nói run run: "Lưu Chinh, ta không qua khỏi được. Ngươi nhất định phải dẫn bọn chúng ra ngoài". Nói xong Tống Bách Lý nghe âm thanh đoán phương hướng, lao vào chỗ tiếng chém giết tập trung nhất, gầm lên giận dữ: "Giết!"
Lưu Chinh mắt hổ rưng rưng, hai tay run rẩy kịch liệt, không dám quay lại nhìn, xoay người lên ngựa giơ cao chiến kì, gầm lên theo tiếng rống giận của Tống Bách Lý: "Giết! Hắc Vân kị đi theo ta, mở đường máu ra ngoài!"
Chiến kì phần phật tung bay không đổ.
Vô số tướng sĩ Hắc Vân kị tựa hồ đều nghe thấy tiếng gầm này, tới tấp tụ tập về phía chiến kì.
Sau lưng bọn họ có vô số tướng sĩ Hắc Vân kị đã bị trọng thương giống như Tống Bách Lý mang quyết tâm cảm tử một lần nữa lao vào đội kị binh quân địch đen kịt như một cơn sóng đục ngầu, dùng thân thể đã không còn nguyên vẹn của mình ngăn cản gót sắt quân thù, chặn lại lưỡi đao kẻ thù, đoạn hậu cho các đồng đội cố gắng phá vòng vây. Bọn họ sẵn sàng trả giá bằng cái chết để đổi lấy cơ hội sống sót cho những người anh em của mình.
Trong tai Loan Loan tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của chiến mã, tiếng đao búa chém vào cơ thể người, trong mắt toàn là các quân sĩ đầm đìa máu tươi. Các quân sĩ đang hỗn chiến toàn thân bị máu nhuộm đỏ tươi, không phân biệt được là quân phục màu đen của Hắc Vân kị hay là quân phục màu xanh da trời của quân Sóc, chỉ có thể dựa vào chiến mã và binh khí của đối phương để phán đoán địch ta.
Đây là trận chiến đấu thảm thiết nhất Loan Loan trải qua từ khi nhập ngũ tới nay. Trong mưa máu gió tanh, cô bé kêu đến rách cổ họng, đến tận lúc không phát ra âm thanh nào nữa, hoàn toàn quên âm thanh của mình vốn non nớt ngọt dịu cỡ nào. Cánh tay đã đau nhức vì chém nhưng lại không thể không tiếp tục chém giết trong tê liệt.
Đột nhiên bờ vai tê rần, một mũi tên lạc bắn xuyên qua vai phải, Loan Loan mất trọng tâm từ trên ngựa ngã xuống đất.
Móng ngựa đạp xuống như mưa, mũi trọng tiễn trên vai bị đè gãy khi cô bé rơi xuống đất, chỉ còn lại đầu mũi tên sắc nhọn đâm ngập trong bả vai, bên ngoài là một lỗ thủng sâu hun hút.
Trong nháy mắt Loan Loan rơi xuống đất, một bóng người màu xanh thúc chiến mã lao tới mang theo bóng tối chết chóc, ánh đao lóe lên định chém Loan Loan thành hai nửa. Loan Loan lập tức lăn một vòng, rút Li Quang từ trong ống giày ra, cắn răng vung đao chém chân ngựa của đối phương.
Li Quang sắc bén vô cùng, chân ngựa lập tức đứt rời, con ngựa nặng nề đổ vật xuống, chỉ một chớp mắt nữa sẽ đè Loan Loan thành bánh thịt.
Loan Loan đành phải lăn người lần nữa, đầu mũi tên trên vai lại đâm sâu thêm vài phần, đâm thẳng vào xương bả vai, cọ vào xương phát ra âm thanh ken két.
Cô bé lăn người tránh thoát chiến mã đổ xuống, bất chấp đau đớn phi thân lao lên, đè lên trên người gã quân Sóc vừa rồi nhân lúc hắn chưa kịp bò lên, vung Li Quang cắt đứt cổ họng hắn.
Máu tươi phun đẩy lên mặt Loan Loan như một chuỗi hạt san hô đỏ tươi ướt át. Ánh đao một lần nữa lóe lên trên đỉnh đầu, Loan Loan đã không còn sức lực chống trả, đành phải gắng gượng xoay người, bấm lẫy, mũi tên nỏ giấu ở trước ngực bay ra như một tia chớp màu đen, bắn chính xác vào mắt tên kị binh nước Sóc.
Trong thời khắc mấu chốt, chiếc nỏ xinh xắn Lâu Dự tặng đã cứu mạng Loan Loan.
Loan Loan vòng ngón trỏ vào ngón cái cho vào miệng huýt sáo, tiếng vó ngựa lộc cộc, trong loạn quân, một con ngựa to lớn màu đỏ trên người đầy rẫy vết thương lao vọt ra, vô cùng dũng mãnh đá tung mấy con ngựa nước Sóc, cuối cùng chạy đến bên người Loan Loan.
Loan Loan tóm cương ngựa, một lần nữa nhảy lên yên cương, phát hiện đội ngũ của mình đang phá vòng vây về phía tây nam liền ra sức thúc ngựa chạy về phía đó.
Lưu Chinh giơ cao chiến kì, dẫn đầu đội ngũ chạy đi theo hướng Tống Bách Lý chỉ. Tống Bách Lý không hổ là lão tướng, mặc dù thân hãm vòng vây nhưng vẫn duy trì được khả năng phán đoán tỉnh táo. Phía tây nam núi Lộc có địa thế cao dốc, không có lợi cho mai phục, quả thật là phương hướng lực lượng địch mỏng yếu nhất.
Theo sự chỉ dẫn của tấm đại kì trong tay Lưu Chinh, hàng ngàn kị binh Hắc Vân kị hung hãn lao đi không sợ chết, dần dần mở được một lỗ hổng trên phương hướng này. Ỷ vào kị thuật cao siêu, các kị binh Hắc Vân kị thúc ngựa chạy lên dốc đứng, đã có không ít người chạy ra khỏi vòng vây, chạy lên trên sườn dốc phủ một lớp cỏ màu trắng xám nhợt nhạt vì bị băng tuyết bao phủ suốt mùa đông.
Lưu Chinh nhìn chằm chằm phía trước, dẫn đội điên cuồng xông tới. Sau lưng hắn, đội kị binh quân Sóc mang theo gió tuyết lạnh buốt nhanh chóng vây kín, chặn các kị binh Hắc Vân kị ở lại đoạn hậu trong vòng vây.
Sâu trong vòng vây, Tống Bách Lý mặc giáp đen toàn thân lạnh như băng, ngay cả máu tươi trên miệng vết thương cũng đã đóng thành băng, vung đao chém bay đầu một tên quân Sóc, hai mắt không có tiêu cự ngỡ ngàng nhìn về phương hướng ông ta cho rằng là hướng tây nam, trong tai loáng thoáng có âm thanh Hắc Vân kị lớn tiếng hô hét tập kết, khóe miệng nở nụ cười an ủi. Bọn nhỏ quả nhiên đã lớn, biết tập hợp lực lượng mở đường máu xông ra.
Đỉnh đầu đột nhiên chấn động mãnh liệt, cảm giác đau đớn xuyên thấu qua đầu, trước mắt vốn đã tối sầm đột nhiên lóe lên một quầng sáng màu đỏ, nụ cười nhạt bên khóe miệng đông lại cứng đờ...
Tuyết rơi như sương mù che lấp hết thảy, vị lão tướng quân khoan dung cần mẫn nhất của Hắc Vân kị dần dần biến mất trong gió tuyết.
Gần như cùng lúc đó, trên chiến trường Yên Cát cách đó ngoài ba trăm dặm, Lâu Dự vung đao gầm thét, dẫn theo kị binh như một con rồng đen nổi giận, điên cuồng lao tới trên biển máu đầy sóng tanh.
Chiến trường tối sầm, mùi máu tanh nồng nặc.
Trận chiến công thành Yên Cát cũng đã tới thời điểm mấu chốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook