Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài
-
Chương 89: Vết sẹo
Edit: Thanh
Beta: Meo
- ---
"Trường Phong..." Ăn chay nửa năm, Thẩm Nghiên Bắc không dễ dàng gì mới khai trai. Hắn vòng tay ôm vòm ngực gợi cảm của tức phụ vào lòng than thở một tiếng, ngón tay vẫn vuốt ve yêu thích không buông vì lưu luyến xúc cảm chân thật trên da thịt.
Cố Trường Phong nghiêng gương mặt hiếm khi lộ vẻ lười biếng ghé trên gối. Khóe mắt hơi phiếm hồng, tình cảm mãnh liệt qua đi nhưng dư vị vẫn chưa tan, nên thân thể y vô cùng mẫn cảm. Y bị Thẩm Nghiên Bắc khẽ vuốt như vậy, thì người không khỏi run nhè nhẹ, phía dưới theo đó lại nổi phản ứng, bên tai nhiệt độ mới vừa hạ lại nhiễm sắc hồng diễm tình.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn thấy thế, thể xác và tinh thần hắn cũng khô nóng, nhưng tức phụ nhà hắn mới từ chiến trường trở về, nên cần nghỉ ngơi thật tốt, tinh thần phấn chấn mới có thể dẫn binh đánh trận. Vì thế hắn chỉ đành lưu luyến định vuốt ve một lượt nữa mới buông ra, nhưng đầu ngón tay lại chạm đến phần da thịt mấp mô.
Thẩm Nghiên Bắc cẩn thận chạm vào, trong lòng đột nhiên hẫng một cái, tâm tư kiều diễm gì đó nháy mắt biến mất.
Đó là một vết sẹo ở sườn eo dài khoảng mười mấy cm.
Vết sẹo bị người ta vuốt ve tạo cảm giác khác thường quá mức mãnh liệt, thân thể Cố Trường Phong chợt căng thẳng, vẻ mặt y bỗng nhiên hơi hoảng loạn.
Thẩm Nghiên Bắc rất thích thân thể y, nhưng giờ trên người y lại có vết sẹo khó coi như vậy...
"Sao lại bị thương thế này?" Thẩm Nghiên Bắc chau mày. Dưới ánh nến bập bùng hắn quan sát tỉ mỉ vết sẹo dữ tợn kia.
Lúc trước hắn còn ngây thơ cho rằng Cố Trường Phong võ công cao cường nên nhất định sẽ không bị thương, nhưng hiện thực đã tát hắn tỉnh lại.
"Ta..." Cố Trường Phong căng thẳng nhìn hắn và nói: "Ngày trước trên chiến trường có tân binh giả chết bị quân địch phát hiện nên muốn giết hắn, ta mới chắn giúp hắn một đao." Nói xong y còn lộ ra vẻ mặt trịnh trọng bảo đảm: "Huynh yên tâm, về sau ta sẽ không để người ta có thêm vết sẹo nữa!"
Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày.
Không cam đoan lần sau không bị thương, mà lại bảo đảm không để lại sẹo trên người, đây là có ý gì?
Cố Trường Phong nuốt nước miếng, ánh mắt y nhìn Thẩm Nghiên Bắc có ý cẩn thận.
"Còn đau không?" Thẩm Nghiên Bắc duỗi tay khẽ vuốt vết sẹo mà đau lòng muốn chết. Quân doanh đều là nam nhân, mà tức phụ nhà hắn lại là song nhi, nên bị thương như vậy tất nhiên chỉ có thể nhờ quân doanh cho thuốc để bôi, còn tự mình băng bó.
Cố Trường Phong vội lắc đầu: "Đã không còn đau nữa rồi."
Thẩm Nghiên Bắc vẫn trầm mặc: "Chiến trường đao kiếm không có mắt, mọi việc đều phải lượng sức. Ta không hy vọng em dùng an nguy của mình để đổi lấy mạng của những binh sĩ không hề giác ngộ cũng không biết cảm ơn đó."
"Không có lần sau." Tức phụ của hắn mềm lòng, lại đi quản tên tân binh ngu ngốc nhút nhát tìm chết!
"Được." Cố Trường Phong rầu rĩ.
Thẩm Nghiên Bắc sờ mặt y, nghiêm mặt nói: "Ta không phải không cho em cứu người, mà là trong lòng người luôn tồn tại một loại tâm lý may mắn. Lần đầu tiên có thể tránh thoát, lần thứ hai như vậy, lần thứ ba vẫn như cũ, đến một ngày nào đó bị phát hiện thì nhất định sẽ bỏ mạng."
"Loại người này vốn dĩ không coi trọng tính mạng của mình, chính hắn không chịu trách nhiệm với bản thân, em cần gì phải tự mua dây buộc mình? Không đáng chút nào!"
"Ta biết, nhưng mà..." Cố Trường Phong rũ mắt nói, "Ta hy vọng bọn họ đều có thể sống sót trở về bên người thân quan trọng nhất của mình."
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, trong lòng hắn mềm nhũn. Tức phụ của hắn sao lại khiến người ta trân quý như vậy chứ!
"Được rồi, ta tôn trọng suy nghĩ của em." Thẩm Nghiên Bắc thở dài, nhìn vết sẹo chướng mắt kia thì nói, "Vẫn là câu nói kia, mọi việc chỉ cần cố gắng nỗ lực, lượng sức mà làm, không thẹn với lòng là được."
"Ừ." Cố Trường Phong nhìn hắn, "Trong cung có thuốc làm mờ sẹo, đợi lúc hồi kinh ta sẽ xin Hoàng Thượng một ít..."
Đây là ý tưởng kỳ quái gì không biết? Thẩm Nghiên Bắc trong lòng nghi hoặc. Tức phụ nhà hắn không phải tự luyến, sao lại vì trên người có sẹo mà muốn xóa đi?
Hắn cẩn thận mà quan sát vẻ mặt Cố Trường Phong, thì phát hiện mắt y xuất hiện sự căng thẳng.
Một suy nghĩ hoang đường chợt xuất hiện trong đầu hắn.
"Vì sao lại muốn xóa vết sẹo? Bởi vì xấu? Hay bởi vì sợ ta không thích?" Thẩm Nghiên Bắc chăm chú nhìn thẳng vào mắt Cố Trường Phong, không cho y trốn tránh.
Cố Trường Phong trề miệng một cái giống như đứa nhỏ gây chuyện có lỗi, y rất áy náy mà nói: "Sợ huynh không thích."
So với các song nhi yêu kiều nhẹ nhàng khác, y lớn lên nhìn khó coi, cơ thể lại cao lớn cường tráng, tính tình trầm lặng. Vóc dáng là điểm mạnh duy nhất, mà vừa lúc Thẩm Nghiên Bắc lại vô cùng yêu thích thân thể y.
Sau khi Thẩm Nghiên Bắc khỏi bệnh vẫn luôn thích thú với cơ thể y, kí ức này vẫn còn rất mới mẻ với Cố Trường Phong.
Thẩm Nghiên Bắc thiếu chút nữa bị sặc khí mà cười ra tiếng.
"Em không phải vẫn luôn cho rằng ta thích em vì ta thích cơ thể em đấy chứ?"
Cố Trường Phong không trả lời, nhưng ánh mắt kia đã cho Thẩm Nghiên Bắc biết đáp án.
Nghĩ lại lúc mình mới vừa xuyên qua đã như quỷ háo sắc động tay động chân với Cố Trường Phong, còn nhìn chằm chằm cơ ngực, mông cùng chân y, thậm chí chảy nước miếng xịt máu mũi lúc nào không biết. Nghĩ vậy, Thẩm Nghiên Bắc không khỏi che mặt.
Còn có mỗi lần thân thiết, hắn đều si mê thân thể Cố Trường Phong, quả thực như kẻ nghiện! Cũng khó trách sẽ khiến y có suy nghĩ kì quái này.
"Là lỗi của ta." Thẩm Nghiên Bắc ho nhẹ hai tiếng, "Không thể phủ nhận cơ thể em vô cùng hấp dẫn ta, làm ta nổi hứng thú..."
"Nhưng mà Trường Phong à, tuy là đẹp nghiêng thành, nhưng hồng nhan chung quy cũng thành xương trắng," Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc, giọng nói dịu dàng, "Vẻ ngoài đẹp đến mấy cuối cùng cũng sẽ có ngày già đi, chỉ có nơi này..."
"Mãi không thay lòng."
Cố Trường Phong thật sự rung động. Thẩm Nghiên Bắc bắt lấy tay y ấn vào trái tim mình, xuyên qua làn da mỏng y có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực cùng nhịp đập trái tim trầm ổn hữu lực.
Thịch, thịch, thịch, trái tim Cố Trường Phong theo đó cũng hòa chung nhịp đập.
Cúi người hôn lên môi Thẩm Nghiên Bắc, lòng Cố Trường Phong tràn đầy áy náy: "Xin lỗi, ta không nên hoài nghi huynh là người nông cạn như vậy."
Thẩm Nghiên Bắc sờ mũi: "Lần này thôi đi, tiếp theo..."
Nhìn đồng hồ cát, thời gian cũng không còn sớm, lát nữa binh lính đi tuần tra, tức phụ của hắn sẽ quay về lều của mình. Thẩm Nghiên Bắc liền đứng dậy đi lấy nước, giặt sạch khăn lau người cho Cố Trường Phong. Trong quân doanh điều kiện có hạn, đa số đều là những nam nhân thô kệch, nên cũng không chuẩn bị được khăn tắm chậu rửa đầy đủ, hắn chỉ đành để tức phụ chịu thiệt thòi.
"Để ta tự làm..." Cố Trường Phong khàn giọng, sắc mặt y đỏ bừng mà bắt lấy tay Thẩm Nghiên Bắc. Mặc dù hai người vừa mới quấn quýt, nhưng chuyện rửa ráy này y vẫn rất ngượng ngùng khi để Thẩm Nghiên Bắc làm.
"Em không với tới phía sau, để ta làm được rồi." Thẩm Nghiên Bắc không nói hai lời trực tiếp bắt đầu luôn.
Vậy mà lại bị tức phụ hoài nghi hắn chỉ yêu thân thể y, chẳng lẽ là bởi vì ngay từ đầu hai người đã bỏ qua bước yêu đương hẹn hò, mà trực tiếp xác nhận quan hệ luôn?
...
"Được rồi." Thẩm Nghiên Bắc lấy y phục của mình cho y mặc tạm. Vừa rồi "chiến đấu" quá mức kịch liệt, nên xiêm y hai người đều rách rồi.
Dưới ánh mắt nóng bỏng không rời mắt của hắn, Cố Trường Phong không thể từ chối đành mặc vào. Cơ bắp và đường cong tuyệt đẹp theo từng cử động hiện ra của làm trong lòng Thẩm Nghiên Bắc chảy nước miếng đầy đất.
Trên y phục có mùi hương thoang thoảng dễ chịu, là mùi hương trên người Thẩm Nghiên Bắc, lòng Cố Trường Phong chợt cảm thấy ấm áp. Ai ngờ Thẩm Nghiên Bắc bỗng nhiên vén áo y, trực tiếp hôn lên vết sẹo, dọa y nhảy dựng.
Chỉnh đốn lại đầu tóc quần áo xong, Thẩm Nghiên Bắc nói: "Ta không tiễn em nữa. Tự em cẩn thận một chút."
Thế tử Trấn Quốc Công vẫn chưa có hôn ước, nếu để người lạ thấy tức phụ của hắn nửa đêm từ nơi này đi ra ngoài sẽ để lại lời ra tiếng vào, cũng ảnh hưởng không tốt đối với quân doanh.
Cố Trường Phong gật gật đầu, y đang chuẩn bị đi thì một nhịp trống cao vút cắt xé màn đêm yên tĩnh của bộ đại doanh biên cảnh, khiến chúng tướng sĩ đều bị đánh thức.
Thẩm Nghiên Bắc nhăn mày: "Có quân tình?"
Cố Trường Phong liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng kéo trướng vội ra ngoài.
Thẩm Nghiên Bắc nối gót đi ra đã không thấy bóng dáng Cố Trường Phong đâu, tướng lĩnh ở lều đối diện vừa mặc giáp vừa rít gào: "Mẹ kiếp bọn man di các ngươi! Có để cho người ta ngủ hay không hả!"
Toàn bộ quân doanh đều ồn ào cả lên, binh tướng nhận mệnh nhanh chóng mặc áo giáp cầm vũ khí đến giáo trường tập hợp.
Đại tướng quân Thái Tề Cương điểm binh xuất chiến, mệnh cho cả đội hữu quân do Lý tướng quân lãnh đạo lập tức xuất phát.
Thẩm Nghiên Bắc nghe một lão binh kêu: "Lão tử cực khổ lắm mới ăn được một bữa cơm hẳn hoi, thịt trong bụng chưa qua một đêm đã sắp hết sạch rồi! Lão tử phải chặt đồ chó chết các người thành bùn mới xứng với món thịt hầm này!"
Tức giận khủng bố như vậy à? Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy kỳ quái.
Các tướng lĩnh chưa xuất chiến đều đến chủ trương tập hợp. Thẩm Nghiên Bắc làm giám quân nên cũng đi theo.
Bầu không khí bên trong hơi căng thẳng. Thái Tề Cương nói với quân sư đang cầm quạt lông phe phẩy rất có khí phách kia: "Còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ tướng sĩ sẽ không chịu nổi."
Sắc mặt của quân sư trầm trọng. Hắn phỏng đoán một lúc nữa đại chiến sẽ nổ ra trước mắt, nhưng đại chiến còn chưa bắt đầu, quân man di đã sử dụng thủ đoạn khiến bọn họ suy sụp tinh thần.
Mấy người thương nghị không có kết quả. Thái Tề Cương đành phải phân phó các tướng lĩnh tăng cường luyện binh để bảo đảm tùy thời có thể xuất binh, mặt khác chú ý giải tỏa cảm xúc của binh lính tránh gây ầm ĩ trong quân doanh.
Thẩm Nghiên Bắc ngồi một bên nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, đại khái cũng hiểu được chuyện gì sắp xảy ra nên hắn cũng rất lo lắng. Hắn cố gắng nhớ lại các tài liệu, phim ảnh về đối phó với kỵ binh ở hiện đại đã từng xem qua, chỉ mơ hồ nhớ được trong tam quốc có chính trị gia kiệt xuất nào đó khi đối phó kỵ binh cường địch đã dùng một chút thủ đoạn. Nhưng hắn là quan văn, không hiểu biết quá nhiều về binh lực Đại Tề, lại vừa mới đến nên không tiện đưa ra ý kiến.
Trời đã sắp bình minh, hữu quân đã trở về, vẫn là công cốc.
Binh sĩ bọn chúng truy kích hưng sư động chúng như vậy, nhưng trận nửa đêm quấy rầy này vốn chỉ như mèo vờn chuột. Mặt ngoài xem bọn họ là mèo, nhưng luôn bị con chuột giảo hoạt dắt mũi chạy lòng vòng. Kỵ binh man di đồng loạt chạy tán loạn, chia thành nhiều toán quân và chạy về các hướng khác nhau. Vì phòng ngừa có bẫy, Lý tướng quân không dám hạ lệnh cho toàn quân phân tán truy kích, chỉ chọn một trong số các tiểu đội đuổi theo giết địch.
Kết quả trận đánh này không phải nhằm vào chủ quân biên cảnh Đại Tề ở Trường Dũng Quan, mà chúng chĩa mũi nhọn vào thành Hắc Thủy gần Trường Dũng Quan. Đến thời điểm hữu quân nhận được tin báo nguy của thành Hắc Thủy đuổi theo để cứu viện, thì quân man di đã sớm cướp sạch toàn bộ thành Hắc Thủy, ung dung mà đi! Lý tướng quân chỉ có thể cắn răng phẫn hận mà thu binh.
Mỗi lần chuẩn bị đều trọng quyền xuất kích, nhưng lại như đấm vào bịch bông, thật sự là làm mọi người đều tức anh ách.
Hôm sau lúc man di lại tiếp tục cố làm ra vẻ huyền bí như hôm trước, toàn bộ quân doanh Đại Tề bị bao phủ bởi cảm xúc nôn nóng không cam lòng. Mỗi người đều cảm thấy bức bối, lửa giận nghẹn trong lòng không cách nào phát tiết dẫn đến số lượng các binh tướng buổi tối ngủ không nổi nên đến thao trường luyện võ cũng càng ngày càng nhiều.
Cố Trường Phong cũng bị loại cảm xúc này ảnh hưởng.
Nam nhân sắc mặt tối tăm, ánh mắt lạnh lùng sắc như dao, đùa nghịch cây ngân thương trong tay mà uy vũ sinh phong.
"Hạ quan bái kiến thế tử." Trước mắt bao người, Thẩm Nghiên Bắc đi đến trước mặt Cố Trường Phong đang một mình ở một góc thao trường, rồi chắp tay nói.
Xưng hô xa lạ này làm động tác Cố Trường Phong cứng lại, mắt đen của y nhìn chăm chú hắn, rồi chần chờ nói: "Thẩm đại nhân."
Thẩm Nghiên Bắc nhướn mày, hắn luôn cảm thấy ba chữ "Thẩm đại nhân" này từ trong miệng Cố Trường Phong nói ra mang theo ý gì đó làm hắn không khỏi phải suy nghĩ.
Hắn ổn định lại mới nói tiếp: "Hạ quan có việc muốn thương lượng, liệu có thể đứng sang một bên nói chuyện không?"
Cố Trường Phong lập tức thu lại ngân thương trong tay, ánh mắt y bình tĩnh nhìn hắn. Lúc hai người nhìn nhau, dưới ánh mắt âm thầm đánh giá của các tướng lĩnh, Thẩm Nghiên Bắc đến gần y và hạ giọng nói: "Ta có biện pháp phá vỡ cục diện bị động của quân đội Đại Tề..."
Beta: Meo
- ---
"Trường Phong..." Ăn chay nửa năm, Thẩm Nghiên Bắc không dễ dàng gì mới khai trai. Hắn vòng tay ôm vòm ngực gợi cảm của tức phụ vào lòng than thở một tiếng, ngón tay vẫn vuốt ve yêu thích không buông vì lưu luyến xúc cảm chân thật trên da thịt.
Cố Trường Phong nghiêng gương mặt hiếm khi lộ vẻ lười biếng ghé trên gối. Khóe mắt hơi phiếm hồng, tình cảm mãnh liệt qua đi nhưng dư vị vẫn chưa tan, nên thân thể y vô cùng mẫn cảm. Y bị Thẩm Nghiên Bắc khẽ vuốt như vậy, thì người không khỏi run nhè nhẹ, phía dưới theo đó lại nổi phản ứng, bên tai nhiệt độ mới vừa hạ lại nhiễm sắc hồng diễm tình.
Thẩm Nghiên Bắc nhìn thấy thế, thể xác và tinh thần hắn cũng khô nóng, nhưng tức phụ nhà hắn mới từ chiến trường trở về, nên cần nghỉ ngơi thật tốt, tinh thần phấn chấn mới có thể dẫn binh đánh trận. Vì thế hắn chỉ đành lưu luyến định vuốt ve một lượt nữa mới buông ra, nhưng đầu ngón tay lại chạm đến phần da thịt mấp mô.
Thẩm Nghiên Bắc cẩn thận chạm vào, trong lòng đột nhiên hẫng một cái, tâm tư kiều diễm gì đó nháy mắt biến mất.
Đó là một vết sẹo ở sườn eo dài khoảng mười mấy cm.
Vết sẹo bị người ta vuốt ve tạo cảm giác khác thường quá mức mãnh liệt, thân thể Cố Trường Phong chợt căng thẳng, vẻ mặt y bỗng nhiên hơi hoảng loạn.
Thẩm Nghiên Bắc rất thích thân thể y, nhưng giờ trên người y lại có vết sẹo khó coi như vậy...
"Sao lại bị thương thế này?" Thẩm Nghiên Bắc chau mày. Dưới ánh nến bập bùng hắn quan sát tỉ mỉ vết sẹo dữ tợn kia.
Lúc trước hắn còn ngây thơ cho rằng Cố Trường Phong võ công cao cường nên nhất định sẽ không bị thương, nhưng hiện thực đã tát hắn tỉnh lại.
"Ta..." Cố Trường Phong căng thẳng nhìn hắn và nói: "Ngày trước trên chiến trường có tân binh giả chết bị quân địch phát hiện nên muốn giết hắn, ta mới chắn giúp hắn một đao." Nói xong y còn lộ ra vẻ mặt trịnh trọng bảo đảm: "Huynh yên tâm, về sau ta sẽ không để người ta có thêm vết sẹo nữa!"
Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày.
Không cam đoan lần sau không bị thương, mà lại bảo đảm không để lại sẹo trên người, đây là có ý gì?
Cố Trường Phong nuốt nước miếng, ánh mắt y nhìn Thẩm Nghiên Bắc có ý cẩn thận.
"Còn đau không?" Thẩm Nghiên Bắc duỗi tay khẽ vuốt vết sẹo mà đau lòng muốn chết. Quân doanh đều là nam nhân, mà tức phụ nhà hắn lại là song nhi, nên bị thương như vậy tất nhiên chỉ có thể nhờ quân doanh cho thuốc để bôi, còn tự mình băng bó.
Cố Trường Phong vội lắc đầu: "Đã không còn đau nữa rồi."
Thẩm Nghiên Bắc vẫn trầm mặc: "Chiến trường đao kiếm không có mắt, mọi việc đều phải lượng sức. Ta không hy vọng em dùng an nguy của mình để đổi lấy mạng của những binh sĩ không hề giác ngộ cũng không biết cảm ơn đó."
"Không có lần sau." Tức phụ của hắn mềm lòng, lại đi quản tên tân binh ngu ngốc nhút nhát tìm chết!
"Được." Cố Trường Phong rầu rĩ.
Thẩm Nghiên Bắc sờ mặt y, nghiêm mặt nói: "Ta không phải không cho em cứu người, mà là trong lòng người luôn tồn tại một loại tâm lý may mắn. Lần đầu tiên có thể tránh thoát, lần thứ hai như vậy, lần thứ ba vẫn như cũ, đến một ngày nào đó bị phát hiện thì nhất định sẽ bỏ mạng."
"Loại người này vốn dĩ không coi trọng tính mạng của mình, chính hắn không chịu trách nhiệm với bản thân, em cần gì phải tự mua dây buộc mình? Không đáng chút nào!"
"Ta biết, nhưng mà..." Cố Trường Phong rũ mắt nói, "Ta hy vọng bọn họ đều có thể sống sót trở về bên người thân quan trọng nhất của mình."
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, trong lòng hắn mềm nhũn. Tức phụ của hắn sao lại khiến người ta trân quý như vậy chứ!
"Được rồi, ta tôn trọng suy nghĩ của em." Thẩm Nghiên Bắc thở dài, nhìn vết sẹo chướng mắt kia thì nói, "Vẫn là câu nói kia, mọi việc chỉ cần cố gắng nỗ lực, lượng sức mà làm, không thẹn với lòng là được."
"Ừ." Cố Trường Phong nhìn hắn, "Trong cung có thuốc làm mờ sẹo, đợi lúc hồi kinh ta sẽ xin Hoàng Thượng một ít..."
Đây là ý tưởng kỳ quái gì không biết? Thẩm Nghiên Bắc trong lòng nghi hoặc. Tức phụ nhà hắn không phải tự luyến, sao lại vì trên người có sẹo mà muốn xóa đi?
Hắn cẩn thận mà quan sát vẻ mặt Cố Trường Phong, thì phát hiện mắt y xuất hiện sự căng thẳng.
Một suy nghĩ hoang đường chợt xuất hiện trong đầu hắn.
"Vì sao lại muốn xóa vết sẹo? Bởi vì xấu? Hay bởi vì sợ ta không thích?" Thẩm Nghiên Bắc chăm chú nhìn thẳng vào mắt Cố Trường Phong, không cho y trốn tránh.
Cố Trường Phong trề miệng một cái giống như đứa nhỏ gây chuyện có lỗi, y rất áy náy mà nói: "Sợ huynh không thích."
So với các song nhi yêu kiều nhẹ nhàng khác, y lớn lên nhìn khó coi, cơ thể lại cao lớn cường tráng, tính tình trầm lặng. Vóc dáng là điểm mạnh duy nhất, mà vừa lúc Thẩm Nghiên Bắc lại vô cùng yêu thích thân thể y.
Sau khi Thẩm Nghiên Bắc khỏi bệnh vẫn luôn thích thú với cơ thể y, kí ức này vẫn còn rất mới mẻ với Cố Trường Phong.
Thẩm Nghiên Bắc thiếu chút nữa bị sặc khí mà cười ra tiếng.
"Em không phải vẫn luôn cho rằng ta thích em vì ta thích cơ thể em đấy chứ?"
Cố Trường Phong không trả lời, nhưng ánh mắt kia đã cho Thẩm Nghiên Bắc biết đáp án.
Nghĩ lại lúc mình mới vừa xuyên qua đã như quỷ háo sắc động tay động chân với Cố Trường Phong, còn nhìn chằm chằm cơ ngực, mông cùng chân y, thậm chí chảy nước miếng xịt máu mũi lúc nào không biết. Nghĩ vậy, Thẩm Nghiên Bắc không khỏi che mặt.
Còn có mỗi lần thân thiết, hắn đều si mê thân thể Cố Trường Phong, quả thực như kẻ nghiện! Cũng khó trách sẽ khiến y có suy nghĩ kì quái này.
"Là lỗi của ta." Thẩm Nghiên Bắc ho nhẹ hai tiếng, "Không thể phủ nhận cơ thể em vô cùng hấp dẫn ta, làm ta nổi hứng thú..."
"Nhưng mà Trường Phong à, tuy là đẹp nghiêng thành, nhưng hồng nhan chung quy cũng thành xương trắng," Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc, giọng nói dịu dàng, "Vẻ ngoài đẹp đến mấy cuối cùng cũng sẽ có ngày già đi, chỉ có nơi này..."
"Mãi không thay lòng."
Cố Trường Phong thật sự rung động. Thẩm Nghiên Bắc bắt lấy tay y ấn vào trái tim mình, xuyên qua làn da mỏng y có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực cùng nhịp đập trái tim trầm ổn hữu lực.
Thịch, thịch, thịch, trái tim Cố Trường Phong theo đó cũng hòa chung nhịp đập.
Cúi người hôn lên môi Thẩm Nghiên Bắc, lòng Cố Trường Phong tràn đầy áy náy: "Xin lỗi, ta không nên hoài nghi huynh là người nông cạn như vậy."
Thẩm Nghiên Bắc sờ mũi: "Lần này thôi đi, tiếp theo..."
Nhìn đồng hồ cát, thời gian cũng không còn sớm, lát nữa binh lính đi tuần tra, tức phụ của hắn sẽ quay về lều của mình. Thẩm Nghiên Bắc liền đứng dậy đi lấy nước, giặt sạch khăn lau người cho Cố Trường Phong. Trong quân doanh điều kiện có hạn, đa số đều là những nam nhân thô kệch, nên cũng không chuẩn bị được khăn tắm chậu rửa đầy đủ, hắn chỉ đành để tức phụ chịu thiệt thòi.
"Để ta tự làm..." Cố Trường Phong khàn giọng, sắc mặt y đỏ bừng mà bắt lấy tay Thẩm Nghiên Bắc. Mặc dù hai người vừa mới quấn quýt, nhưng chuyện rửa ráy này y vẫn rất ngượng ngùng khi để Thẩm Nghiên Bắc làm.
"Em không với tới phía sau, để ta làm được rồi." Thẩm Nghiên Bắc không nói hai lời trực tiếp bắt đầu luôn.
Vậy mà lại bị tức phụ hoài nghi hắn chỉ yêu thân thể y, chẳng lẽ là bởi vì ngay từ đầu hai người đã bỏ qua bước yêu đương hẹn hò, mà trực tiếp xác nhận quan hệ luôn?
...
"Được rồi." Thẩm Nghiên Bắc lấy y phục của mình cho y mặc tạm. Vừa rồi "chiến đấu" quá mức kịch liệt, nên xiêm y hai người đều rách rồi.
Dưới ánh mắt nóng bỏng không rời mắt của hắn, Cố Trường Phong không thể từ chối đành mặc vào. Cơ bắp và đường cong tuyệt đẹp theo từng cử động hiện ra của làm trong lòng Thẩm Nghiên Bắc chảy nước miếng đầy đất.
Trên y phục có mùi hương thoang thoảng dễ chịu, là mùi hương trên người Thẩm Nghiên Bắc, lòng Cố Trường Phong chợt cảm thấy ấm áp. Ai ngờ Thẩm Nghiên Bắc bỗng nhiên vén áo y, trực tiếp hôn lên vết sẹo, dọa y nhảy dựng.
Chỉnh đốn lại đầu tóc quần áo xong, Thẩm Nghiên Bắc nói: "Ta không tiễn em nữa. Tự em cẩn thận một chút."
Thế tử Trấn Quốc Công vẫn chưa có hôn ước, nếu để người lạ thấy tức phụ của hắn nửa đêm từ nơi này đi ra ngoài sẽ để lại lời ra tiếng vào, cũng ảnh hưởng không tốt đối với quân doanh.
Cố Trường Phong gật gật đầu, y đang chuẩn bị đi thì một nhịp trống cao vút cắt xé màn đêm yên tĩnh của bộ đại doanh biên cảnh, khiến chúng tướng sĩ đều bị đánh thức.
Thẩm Nghiên Bắc nhăn mày: "Có quân tình?"
Cố Trường Phong liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng kéo trướng vội ra ngoài.
Thẩm Nghiên Bắc nối gót đi ra đã không thấy bóng dáng Cố Trường Phong đâu, tướng lĩnh ở lều đối diện vừa mặc giáp vừa rít gào: "Mẹ kiếp bọn man di các ngươi! Có để cho người ta ngủ hay không hả!"
Toàn bộ quân doanh đều ồn ào cả lên, binh tướng nhận mệnh nhanh chóng mặc áo giáp cầm vũ khí đến giáo trường tập hợp.
Đại tướng quân Thái Tề Cương điểm binh xuất chiến, mệnh cho cả đội hữu quân do Lý tướng quân lãnh đạo lập tức xuất phát.
Thẩm Nghiên Bắc nghe một lão binh kêu: "Lão tử cực khổ lắm mới ăn được một bữa cơm hẳn hoi, thịt trong bụng chưa qua một đêm đã sắp hết sạch rồi! Lão tử phải chặt đồ chó chết các người thành bùn mới xứng với món thịt hầm này!"
Tức giận khủng bố như vậy à? Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy kỳ quái.
Các tướng lĩnh chưa xuất chiến đều đến chủ trương tập hợp. Thẩm Nghiên Bắc làm giám quân nên cũng đi theo.
Bầu không khí bên trong hơi căng thẳng. Thái Tề Cương nói với quân sư đang cầm quạt lông phe phẩy rất có khí phách kia: "Còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ tướng sĩ sẽ không chịu nổi."
Sắc mặt của quân sư trầm trọng. Hắn phỏng đoán một lúc nữa đại chiến sẽ nổ ra trước mắt, nhưng đại chiến còn chưa bắt đầu, quân man di đã sử dụng thủ đoạn khiến bọn họ suy sụp tinh thần.
Mấy người thương nghị không có kết quả. Thái Tề Cương đành phải phân phó các tướng lĩnh tăng cường luyện binh để bảo đảm tùy thời có thể xuất binh, mặt khác chú ý giải tỏa cảm xúc của binh lính tránh gây ầm ĩ trong quân doanh.
Thẩm Nghiên Bắc ngồi một bên nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, đại khái cũng hiểu được chuyện gì sắp xảy ra nên hắn cũng rất lo lắng. Hắn cố gắng nhớ lại các tài liệu, phim ảnh về đối phó với kỵ binh ở hiện đại đã từng xem qua, chỉ mơ hồ nhớ được trong tam quốc có chính trị gia kiệt xuất nào đó khi đối phó kỵ binh cường địch đã dùng một chút thủ đoạn. Nhưng hắn là quan văn, không hiểu biết quá nhiều về binh lực Đại Tề, lại vừa mới đến nên không tiện đưa ra ý kiến.
Trời đã sắp bình minh, hữu quân đã trở về, vẫn là công cốc.
Binh sĩ bọn chúng truy kích hưng sư động chúng như vậy, nhưng trận nửa đêm quấy rầy này vốn chỉ như mèo vờn chuột. Mặt ngoài xem bọn họ là mèo, nhưng luôn bị con chuột giảo hoạt dắt mũi chạy lòng vòng. Kỵ binh man di đồng loạt chạy tán loạn, chia thành nhiều toán quân và chạy về các hướng khác nhau. Vì phòng ngừa có bẫy, Lý tướng quân không dám hạ lệnh cho toàn quân phân tán truy kích, chỉ chọn một trong số các tiểu đội đuổi theo giết địch.
Kết quả trận đánh này không phải nhằm vào chủ quân biên cảnh Đại Tề ở Trường Dũng Quan, mà chúng chĩa mũi nhọn vào thành Hắc Thủy gần Trường Dũng Quan. Đến thời điểm hữu quân nhận được tin báo nguy của thành Hắc Thủy đuổi theo để cứu viện, thì quân man di đã sớm cướp sạch toàn bộ thành Hắc Thủy, ung dung mà đi! Lý tướng quân chỉ có thể cắn răng phẫn hận mà thu binh.
Mỗi lần chuẩn bị đều trọng quyền xuất kích, nhưng lại như đấm vào bịch bông, thật sự là làm mọi người đều tức anh ách.
Hôm sau lúc man di lại tiếp tục cố làm ra vẻ huyền bí như hôm trước, toàn bộ quân doanh Đại Tề bị bao phủ bởi cảm xúc nôn nóng không cam lòng. Mỗi người đều cảm thấy bức bối, lửa giận nghẹn trong lòng không cách nào phát tiết dẫn đến số lượng các binh tướng buổi tối ngủ không nổi nên đến thao trường luyện võ cũng càng ngày càng nhiều.
Cố Trường Phong cũng bị loại cảm xúc này ảnh hưởng.
Nam nhân sắc mặt tối tăm, ánh mắt lạnh lùng sắc như dao, đùa nghịch cây ngân thương trong tay mà uy vũ sinh phong.
"Hạ quan bái kiến thế tử." Trước mắt bao người, Thẩm Nghiên Bắc đi đến trước mặt Cố Trường Phong đang một mình ở một góc thao trường, rồi chắp tay nói.
Xưng hô xa lạ này làm động tác Cố Trường Phong cứng lại, mắt đen của y nhìn chăm chú hắn, rồi chần chờ nói: "Thẩm đại nhân."
Thẩm Nghiên Bắc nhướn mày, hắn luôn cảm thấy ba chữ "Thẩm đại nhân" này từ trong miệng Cố Trường Phong nói ra mang theo ý gì đó làm hắn không khỏi phải suy nghĩ.
Hắn ổn định lại mới nói tiếp: "Hạ quan có việc muốn thương lượng, liệu có thể đứng sang một bên nói chuyện không?"
Cố Trường Phong lập tức thu lại ngân thương trong tay, ánh mắt y bình tĩnh nhìn hắn. Lúc hai người nhìn nhau, dưới ánh mắt âm thầm đánh giá của các tướng lĩnh, Thẩm Nghiên Bắc đến gần y và hạ giọng nói: "Ta có biện pháp phá vỡ cục diện bị động của quân đội Đại Tề..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook