Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài
Chương 27: Cử nhân Lý Dật

Thẩm Lai Phúc đã làm đầu bếp trong tiệm cơm nhiều năm rồi, đã từng nhìn qua không ít tửu lâu và tiệm cơm khác nhau, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy một cái tửu lâu nào lại có cách bố trí kỳ lạ bắt mắt như vậy.

Cách bố trí không hề dính dáng một chút nào tới tráng lệ và huy hoàng, nhưng chỗ ngồi trong đại sảnh lại ngay ngắn, trật tự, cây xanh hoa lá chung quanh, nhìn thôi cũng khiến tâm tình thoải mái, chứ đừng nói đến thêm trang trí không gian chỗ ngồi bao lịch sự, bao trang nhã.

Cách bố trí chỗ ngồi tuyệt vời, các chi tiết khác trong tửu lâu cũng được xử lý vô cùng tận tâm. Ấm trà, chén trà hay thậm chí là bát đũa được mang lên bàn đều khắc chữ "Phúc", càng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác. Mà tiểu nhị lại mặc đồng phục một sắc xanh, trên ngực đều có thêm một chữ "Phúc" tên tửu lâu, trông phấn khởi vô cùng...

Thẩm Lai Phúc cũng không rõ là người đọc sách thôi mà lôi đâu ra lắm ý tưởng như vậy, giờ phút này trong lòng hắn bội phục cuồn cuộn như sông Đông Giang, đúng là lợi hại

"Thẩm... Thẩm Yến này, ta thấy hình như giá cả đồ ăn quán ta hơi cao phỏng?" Thẩm Lai Phúc nhìn thấy thẻ bài thực đơn mới ra, kinh ngạc tới mức tròng mắt cũng sắp rớt ra luôn.

"Đồ ăn của chúng ta ngon lắm, tửu lâu lại độc đáo không nói, dân chúng bình thường sẽ không dễ dàng ghé đến, nhưng giá cả đồ ăn này cũng quá..." Tửu lâu Trường Thịnh là tửu lâu tốt nhất huyện thành, nhưng dù là bố trí trong tiệm hay hương vị đồ ăn, Thẩm Lai Phúc cảm thấy tửu lâu Đồng Phúc của bọn họ bỏ xa Trường Thịnh mấy con phố luôn rồi! Tại tửu lâu Trường Thịnh món ăn ngon một chút lên tới một lượng bạc, nhưng vừa rồi hắn đã tính qua, món ăn tửu lâu bọn họ lên tới năm sáu trăm văn rồi, thế này thì sao được!

Thẩm Nghiên Bắc giải thích cho hắn nghe: "Bởi vì cấp bậc tửu lâu của chúng ta không thấp, người thường sẽ cố kỵ điều này điều nọ mà không ghé ăn, cho nên nhân dịp tửu lâu khai trương, hai ngày đầu để giá thấp xuống một chút làm khuyến mại. Đây là vì lôi kéo khách hàng, cũng là vì tuyên truyền, mua chút danh tiếng cho Đổng Phúc chúng ta." Giá cả trong hai ngày mới khai trương sẽ có chút thấp cơ mà hắn cũng không lo lỗ vốn, người giàu ở huyện thành không thiếu, người nghèo cũng không phải nhiều. Mấy năm nay mưa thuận gió hoà, dân chúng bình thường đều có chút dư giả. Tửu lâu nhà hắn mới mẻ như vậy, dân chúng gia cảnh nho nhỏ cũng sẽ muốn chi ít tiền ra xem náo nhiệt. Náo nhiệt xem xong rồi, đồ ăn cũng nếm qua luôn, sau hai ngày danh tiếng của tửu lâu sẽ được lan rộng ra, đến ngày thứ ba giá cả có trở về bình thường vẫn sẽ có người ghé đến.

Thẩm Lai Phúc bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn Thẩm Nghiên Bắc cũng thay đổi. Lúc trước hắn còn lo Thẩm Nghiên Bắc là thư sinh không sõi việc kinh doanh, nhưng bây giờ lại thấy hắn thông minh lắm, cũng đã tính đến việc bá tính bình dân muốn xem náo nhiệt. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Mọi thứ đã sẵn sàng, Thẩm Nghiên Bắc chọn ngày hoàng đạo để chuẩn bị khai trương tửu lâu.

Mới sáng sớm, tại tửu lâu mới mở tại phố Trường Xuân trong huyện thành vang lên từng đợt pháo nổ nhộn nhịp, vải đỏ phủ trên bảng hiệu cũng được kéo xuống, bốn chữ "Đồng Phúc tửu lầu" to lớn màu vàng lấp lánh xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc mà tửu lâu trang hoàng đã có người để ý đến, bây giờ lại khai trương nên tiến lại hỏi thăm.

"Lưu chưởng quỹ? Sao lão bản nhà các ngươi lại chịu bỏ ra nhiều vốn để sửa chữa thế? Chẳng lẽ mặt trời mọc tử đằng Tây sao?" Lão bản của tửu lâu danh tiếng bủn xỉn truyền xa không ai không biết, cứ tưởng rằng tửu lâu đã đổi chủ rồi, nhưng lại thấy chưởng quỹ trước kia, mọi người đều cảm thấy hơi kỳ quái.

Lưu chưởng quỹ vuốt râu cười ha ha hai tiếng nói: "Tửu lâu cũng đổi chủ rồi, hôm nay là ngày đại hỷ của tửu lâu Đồng Phúc, vị lão bản mới nói, nhân dịp khai trương, hai ngày đầu khách nhân đến ăn sẽ được hưởng ưu đãi." Tới đây, Lưu chưởng quỹ dừng một chút, ra vẻ bí mật nói: "Nếu khách quan ngài có hứng thú thì thử vào xem chút đi."

"Há há, còn có chuyện tốt thế này á?" Mọi người tò mò hẳn ra.

"Ta nói này Lý chưởng quỹ, nhìn mặt ngươi thần bí dư vậy, chẳng lẽ tửu lâu này còn có điều gì đó giấu giếm sao?" Một người khác trêu ghẹo nói.

"Điều gì giấu giếm thì không có, chỉ là tửu lâu Đồng Phúc nhà chúng ta khác hẳn những tửu lâu khác, tuyệt đối sẽ làm khách quan ngài vừa lòng."

"Được, vì những lời này của ngươi, hôm nay ta vào thử xem sao!"

Lưu chưởng quỹ cười đưa tay: "Mời ngài tiến vào bên trong!"

Người nọ mới tiến vào cửa, lập tức bị phong cách khác lạ của tửu lâu làm chấn kinh.

"Này... Sao phong cách trang hoàng lại giống hoa viên đến như vậy?"

Người nọ rất hứng thú đánh giá khắp xung quanh một lượt, một tiểu nhị mặc đồng phục màu xanh vui vẻ tiến đến tiếp đón: "Chào mừng khách quan, ngài xem ngài muốn ngồi chỗ nào?" Đại sảnh tổng cộng có mười tám cái bàn dài, là khách hàng đầu tiên ghé thăm, chỗ ngồi có thể tùy tiện chọn!

"Tửu lâu nhà các ngươi độc đáo ghê..." Người nọ nhín giáo giác khắp nơi, cuối cùng cũng chọn một chỗ gần cửa sổ để ngồi.

"Khách quan ngài muốn ăn cái gì?" Tiểu nhị cung kính hỏi.

Người nọ ngồi ở một góc nho nhỏ, nhìn đông nhìn tây một hồi, thấy mới lạ vô cùng.

"Nơi này các ngươi có gì ăn? Bữa sáng ta còn chưa dùng đâu!"

Tường ngoài đại sảnh, trên đó treo rất nhiều mộc bài ghi tên các món ăn. Tiểu nhị đưa ra mấy cái gợi ý, tồi lại đề cử một số món điểm tâm sáng.

Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên. Bát cháo trước mặt được trang trí đẹp đẽ, khói nóng bốc lên cũng tạo cảm giác thơm ngon, lại mang dáng vẻ tinh xảo, người nọ ngây ngẩn cả người, hơi không nỡ xuống tay.

Lục tục lại có khách hàng tiến vào, mọi người đều giống như người đầu tiên tiến vào, bị không gian mê hoặc, kinh ngạc không thôi...

Trên phòng ở lầu hai, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đang bên trong ăn sáng. Hôm nay là ngày tửu lâu khai trương, hắn là lão bản không thể không có mặt được.

"Nào, nếm thử cái này đi!" Thẩm Nghiên Bắc dùng đũa gắp một cái thang bao(*) vào bát Cố Trường Phong, sau đó mới dạy y ăn thế nào. "Trước tiên em cắn phần da lộ ra một lỗ nhỏ, uống canh bên trong rồi hãy ăn bánh bao. Cẩn thận nước canh bên trong làm bỏng miệng."

Tửu lâu Đồng Phúc hướng tới phong cách hiện đại hóa, chủ yếu là bán điểm tâm sáng và đồ ăn. Đồ ăn bình thường thì không nói, điểm tâm sáng thế này cũng đủ hấp dẫn những người khác rồi.

Sau khi có ý định khai trương tửu lâu, Thẩm Nghiên Bắc đã đi thăm dò tìm hiểu tình huống ẩm thực nơi đây. Bữa sáng loanh quanh cũng chỉ bán mấy món như cháo, bánh bao, hoành thánh, bánh bột ngô..., lựa chọn hữu hạn vô cùng.

Bởi vì đường quý giá quá, dùng đường làm điểm tâm ngọt thì lại càng đắt đỏ, dân chúng bình thường không cách nào ăn được, cũng chỉ nhân mấy ngày lễ tết mua một ít cho bọn trẻ trong nhà ăn đỡ thèm. Cho nên ngày ấy hắn tìm quài trên trấn không có tiệm điểm tâm ngọt nào. Mà thứ điểm tâm tửu lâu bọn họ bán, đều là hắn ghi nhớ được những phương pháp từ hiện đại, rồi tìm cách tối giản phí tổn, trăm chọn nghìn tuyển cũng lựa được một số món ngon, như sủi cảo tôm, bột trái cây, xíu mại, bánh xốp, bánh nghìn lớp, bánh chưng, vân vân. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng!

Cố Trường Phong thử ăn một miếng, đánh giá đúng trọng tâm: "Canh rất thơm ngon, bánh bao vỏ mỏng nhân dày, ăn rất ngon!"

Thẩm Nghiên Bắc cười, đẩy nhẹ bát sứ màu xanh in chữ "Phúc" qua: "Cháo không còn nóng, em ăn thử xem?"

Bát cháo trắng ngần tỏa ra hương thơm mê người, con tôm màu đỏ nửa ẩn nửa hiện, trong cháo còn có thêm chút hành thái, màu sắc hương vị đều đầy đủ.

Cố Trường Phong không chút do dự đưa một muỗng cháo lên miệng, nhấm nháp rồi nuốt xuống.

"Như thế nào?"

Cố Trường Phong gật đầu: "Rất thơm, ăn vào khiến dạ dày ấm áp."

"Những đồ này em đều ăn thử đi, nếu thích, về nhà ta làm cho em." Thẩm Nghiên Bắc cười đôi mắt cong cong. Tiêu trắng có thể xua tan khí lạnh, tăng thêm hương vị, còn thêm hương thơm, cháo thêm chút tiêu trắng càng khiến cháo thơm ngon.

Một miếng sườn hầm được đặt vào trong chén, Cố Trường Phong đưa ánh mắt nhìn hắn: "Ta không đói bụng, huynh ăn đi." Thẩm Nghiên Bắc chỉ nhìn y ăn mãi, chính hắn lại chẳng động miếng nào.

Thẩm Nghiên Bắc ngoan ngoãn nghe lời gắp lên một miếng sườn: "Lát nữa em với ta đi xung quanh một chút nhé?" Sau khi tửu lâu khai trương rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút, vừa lúc cảnh xuân đương đẹp, đi dạo phố với tức phụ là tuyệt nhất!

"Được."

Dưới lầu dần dần náo nhiệt hẳn lên, còn có khách nhân muốn bao phòng, tiểu nhị vô cùng ân cần tiếp đón khách nhân lên lầu.

Chỗ cửa vang lên âm thanh ồn ào nho nhỏ, giống như có người đang đàm luận gì đó. Thẩm Nghiên Bắc vừa mở cửa ra, vừa lúc nhìn thấy một nam nhân mặc cẩm y, thần sắc kiêu ngạo nói chuyện: "Tửu lâu này đúng là không giống nơi khác, xem ra chủ nhân của tửu lâu này xem ra cũng không thiếu nghiên cứu, kỹ xảo."

Người trẻ tuổi mặc thanh bào đứng bên cạnh gã nịnh nọt: "Huynh nói đúng, nếu không làm sao có thể hấp dẫn khách nhân?"

Một thanh niên lụa y xanh ngọc cũng phụ họa nói theo: "Thương nhân trục lợi, dù có dùng nhiều tâm tư nhưng cũng chỉ là vật kiếm tiền, cũng chỉ là tục vật mà thôi."

Khi nói chuyện nốt ruồi dưới khóe miệng đung đưa, nhìn buồn cười vô cùng.

Thẩm Nghiên Bắc: "..."

Hắn dùng chút thủ đoạn hấp dẫn khách hàng cũng là sai à?

Nam nhân giống như vô cùng hài lòng với lời hai người vừa nói, trên mặt biểu hiện sung sướng rõ ràng, ai ngờ vừa quay đầu đã nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc, ánh mắt lập tức thay đổi.

Thẩm Nghiên Bắc: "..."

Hắn lớn lên dọa người lắm hả?

"Người này không phải Thẩm tú tài ở Thẩm gia thôn sao?" Nam nhân cố tình kéo dài âm điệu, lông mày nhếch cao, dùng ánh mắt sâu sa liếc nhìn Thẩm Nghiên Bắc.

Nguyên chủ biết người này á hả? Thẩm Nghiên Bắc lướt qua ký ức của nguyên chủ, cuối cùng cũng tìm thấy thân phận của gã —— tú tài Lý Dật của Lý gia thôn.

Lý gia thôn và Thẩm gia thôn quan hệ không tốt lắm, nguyên chủ và đối phương không có gì cũng không lui tới, vậy nên Thẩm Nghiên Bắc chỉ gật đầu chào hỏi.

Nam nhân xụ mặt xuống, tỏ rõ không vui.

Thiếu niên mặc thanh bào mở miệng quát lớn: "Ngươi người này thật là vô lễ, thấy cử nhân lão gia mà cũng không hành lễ, vậy mà bảo là tú tài, sách đọc được đều đã ném cho chó rồi hả! Không biết liêm sỉ không hiểu tôn ti!"

Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt. Hóa ra trưởng thôn nói nói Lý gia thôn xuất hiện một vị cử nhân, hóa ra là Lý Dật ấy hả?

Quả nhiên là tiểu nhân đắc chí.

Mới ngày thứ nhất khai trương tửu lâu, Thẩm Nghiên Bắc không muốn gây chuyện làm hỏng mất không khí, lập tức xin lỗi nói: "Tại hạ đã lâu không ra cửa, cũng không biết là cử nhân lão gia, thật sự hổ thẹn."

Lý Dật hừ một tiếng, biểu tình ngạo mạn đánh giá Thẩm Nghiên Bắc một lượt: "Nghe nói lần trước ngươi bị bệnh nặng? Xem ra tin đồn không phải giả, bệnh ảnh hưởng tới đầu óc luôn rồi." Nói xong còn tỏ vẻ hào phóng mà xua tay: "Thôi, người không biết không có tội."

Thiếu niên thanh bào lập tức nói: "Không hổ là cử nhân lão gia, với trí tuệ này ta có thúc ngựa cũng không đuổi kịp!"

Thanh niên lụa y xanh ngọc cũng không chịu thua kém, mạnh mẽ lên án Thẩm Nghiên Bắc: "Cử nhân lão gia rộng lòng không so đo với ngươi, nếu lần tới ngươi tiếp tục vô lễ như thế, ngươi cũng đừng tự xưng làm người đọc sách nữa, mau chóng chạy về nhà trồng trọt đi!"

Thẩm Nghiên Bắc chỉ cười không nói, Cố Trường Phong đứng ở bên cạnh siết chặt bàn tay.

Nhìn khuôn mặt Thẩm Nghiên Bắc không có một tia quẫn bách, Lý Dật mặt lạnh chất vấn: "Nhà ngươi không phải không có gì ăn sao? Làm sao lại phí phạm tới nơi này?"

Thẩm Nghiên Bắc mặt không đổi sắc, há mồm chém gió: "Nghe nói tửu lâu nhân dịp khai trương khuyến mãi tận hai ngày, ta với phu lang cùng nhau tới thử xem thế nào."

Thanh niên lam y cười nhạo một tiếng, ánh mắt khinh thường: "Đây là phùng má giả làm người mập? Thế ngươi có ăn nổi không? Không ăn nổi, nhìn xem cử nhân lão gia với ngươi có quen biết, bữa này ta mời!"

Sắc mặt Cố Trường Phong trầm xuống, Thẩm Nghiên Bắc vội vàng nói: "Đa tạ đã mời, cơ mà hai bọn ta vẫn trả nổi. Vậy không quấy rối nhã hứng của cử nhân lão gia, ta đi trước."

Lý Dật mí mắt vừa nhấc, lúc này mới nhìn thấy thân hình cao lớn của Cố Trường Phong đứng bên cạnh Thẩm Nghiên Bắc.

"... Đây là song nhi ngươi bỏ tiền mua về để song hỷ? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."

Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc trở nên lạnh lùng, bàn tay dưới tay áo không tự giác mà nắm chặt.

"Rất xứng đôi với ngươi." Lý Dật cười khẽ, ý vị thâm trường mà nói.

Lời này vừa dứt, hai người bên cạnh gã nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong.

"Cử nhân lão gia nói đúng, Thẩm tú tài, thân thể này của ngươi, vừa hợp để vị phụ lang này che chở, cơ mà tối lửa tắt đèn ngươi phải cận thận! Ha ha ha..."

"Không sai, Thẩm tú tài ngươi nhỏ gầy như vậy, cẩn thận nếu không bị đè thì hỏng!"

Gân xanh trên cánh tay Cố Trường Phong như ẩn như hiện, Thẩm Nghiên Bắc dùng sức nắm chặt tay y, cười ngượng ngùng: "Để cho các vị chê cười. Ta thích y như thế ấy."

Tươi cười trên khuôn mặt thiếu niên thanh bào cứng lại, giống như kẻ ngốc trước mặt Thẩm Nghiên Bắc. Thanh niên lam y bày ra khuôn mặt khinh thường.

"Sở thích của ngươi rất đặc biệt." Lý Dật ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Ngài nói đúng." Thoải mái nắm lấy tay tức phụ, Thẩm Nghiên Bắc cười tủm tỉm nói: "Ta với phu lang còn muốn đi dạo trong huyện thành, vậy chúng ta cáo từ thôi."

Nhìn Thẩm Nghiên Bắc xoay người muốn đi, Lý Dật đột nhiên mở miệng hỏi: "Không biết hai ngày nay có nhìn thấy Uyên Như cô nương? Ngày ấy nàng tặng hà bao cho ta, còn nói thích thơ ta làm, ta còn chưa gặp mặt cảm tạ nàng đây."

"Uyển như cô nương? Lâm cô nương?" Thẩm Nghiên Bắc vẻ mặt mờ mịt, "Ngày ấy nàng tới tìm ta hỏi xem có thể khất nợ tiền thuê ruộng hay không, ta cự tuyệt nàng, nhiều ngày vậy còn chưa gặp lại nè." Nói xong, ân cần an ủi Lý Dật, "Nếu gặp được nàng, ta sẽ thay ngài nói lời biết ơn, không cần lo lắng."

Sắc mặt Lý Dật thoáng chốc khó coi hẳn.

Thẩm Nghiên Bắc cười cười, chắp tay xong liền rời đi.

Nhìn Lý Dật đen mặt, thiếu niên thanh bào mở miệng: "Đây là ý gì?"

"Quỷ nghèo này cũng chỉ có thể nhặt được tên xấu xí thế thôi!" Thanh niên lam y tươi cười nói: "Chúng ta đừng quan tâm tới tên nghèo mạt xác này, đi nếm thử xem tửu lâu này có gì ăn ngon không!"

"Đúng đúng! Lát nữa chúng ta còn phải đi bái phỏng Huyện lệnh đại nhân nữa, không thể vì thứ vở vẩn như vậy mà làm hỏng tâm tình được!"

Sắc mặt Lý Dật khá hơn. Năm đó Thẩm Yến còn trẻ đã đậu công danh tú tài, vang danh khắp làng xóm, gia cảnh lại còn giàu có, diện mạo anh tuấn, lập tức trở thành đối tượng tốt của mấy nữ nhân mỹ mạo và song nhi. Đáng thương gã hơn mười năm gian khổ đọc sách, thân là tú tài duy nhất của thôn lại bị quên mất.

Sau đó phụ mẫu Thẩm Yến ngoài ý muốn bỏ mình, Thẩm gia thua thiệt, Thẩm Yến cũng trở nên nghèo túng, mà gã công tâm đọc sách, dù lạnh dù nóng, cuối cùng tại lần thứ bat ham gia khoa cử cũng đỗ danh cử nhân!

Nghĩ đến đây, Lý Dật mãn nguyện hẳn.

Một tên tú tài nghèo túng mà thôi, chờ đến lúc gã trở thành quan phụ mẫu, muốn tròn muốn dẹt còn không phải gã nói một câu là xong ư?

***

(*) Thang Bao là món ăn rất độc đáo ở Thượng Hải nói riêng và Trung Quốc nói chung, bởi cũng là chiếc bánh bên ngoài là bột mì, vỏ mỏng, bên trong là nhân thịt như biết bao loại bánh dim sum khác, nhưng để ăn được Thang Bao, du khách nhất định phải nhờ đến sự trợ giúp của chiếc ống hút.

Thang Bao được làm từ những nguyên liệu giống như bánh bao thông thường nhưng thêm một thành phần rất đặc biệt, đó là "thạch da lợn". Để làm thành phần này, đầu bếp sẽ đun nóng nước với da lợn, gừng và hành, sau đó để đông thành thạch, trộn chung với các thành phần còn lại và ngồi vào nhân bánh. Khi hấp ở nhiệt độ cao, thạch sẽ tan ra, tạo thành một dung dịch nóng sốt, vừa miệng và ngon tuyệt hảo. Chiếc bánh sau khi hấp cũng sẽ "béo" hơn nhiều so với bánh bao thông thường.

Với những ai lần đầu nếm thử, việc cắm ống hút vào chiếc bánh sẽ khiến du khách hơi bỡ ngỡ, nhưng hương vị nóng sốt, ấm nồng của gừng, béo béo của thịt lợn, đậm đà của các gia vị hài hòa sẽ khiến du khách thực sự ngỡ ngàng. Sau khi hút xong nước, du khách có thể dùng đũa để ăn vỏ và phần nhân còn lại như một chiếc bánh thông thường. Bánh thường được ăn kèm xì dầu hay một loại nước sốt hơi chua chua.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương