Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn
-
Chương 1: Giáo thảo và giáo thảo, học bá và học tra
Lục Giai Ý lần đầu tiên gợi ra sự chú ý của Thích Dương, là lúc thi tháng lần đầu tiên tại cao nhị, là mũi nhọn luôn đứng nhất toàn trường Lục Giai Ý, bỗng nhiên đứng nhất lớp từ dưới đếm lên.
Vị trí hạng bét của Thích Dương, cứ như vậy bị người đoạt mất!
Trước đó, hai người hoàn toàn là hai lối đi riêng. Thích Dương là thể dục sinh (học sinh có thành tích nổi bật trong môn thể dục), đánh bóng rổ, cao một mét chín. Cao lớn cường tráng lại không thích nói chuyện, trong lớp ngồi bàn cuối cùng cạnh cửa sau. Lục Giai Ý là học sinh mũi nhọn, người cũng như tên “căn chính miêu hồng”. Chỗ ngồi là hàng thứ ba ở chính giữa, trước nay vẫn luôn là học sinh ba tốt. Lần nào thi đứng thứ hai toàn trường, về đến nhà liền nhào lên giường khóc!
(Căn chính miêu hồng: rễ cây cứng cáp cành lá khỏe mạnh. Nghĩa đen: ý chỉ người kiên quyết, vững vàng.)
Học sinh mũi nhọn như thế, vậy mà lại ở trong một kỳ thi trở thành hạng nhất từ dưới đếm lên!
Tin động trời Lục Giai Ý thi được hạng bét, mọi người là đến lúc chuyển chỗ mới biết.
Cả lớp đứng bên ngoài sau đó chiếu theo thứ tự thành tích thi đọc tên, từ người đầu tiên đến người cuối cùng, từng người từng người đi vào chọn chỗ. Lúc đọc cái tên đầu tiên không phải Lục Giai Ý, mọi người xôn xao.
“Tôi nghe nhầm sao, thứ nhất là Chu Dương Liễu, không phải Lục Giai Ý?”
“Tôi đã nói rồi, buổi sáng lúc trả bài thi tiếng anh, trên mặt giấy thi của Lục Giai Ý vẽ một quả trứng gà to đùng, các cậu còn không tin. Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi thấy rõ ràng đó.”
“Lục Giai Ý thi được 0 điểm? Nhất định là vì cậu ấy không muốn thi.”
“Thật á? Nhưng mà sẽ không đến mức ăn trứng chứ? Đề lựa chọn dù làm bừa cũng không thể bị điểm 0 như vậy đi?”
“Ôi, mười cái tên đầu tiên đều không thấy Lục Giai Ý. Cậu ấy không phải là đệ nhất toàn khối
11 sao?”
Lục Giai Ý đứng ở hành lang, giữa ánh sáng và cái bóng. Mặt bị nắng chiếu ửng hồng. Tuy đã vào thu nhưng những ngày này nhiệt độ rất khác thường, cực kỳ nóng bức. Tất cả mọi người đều mặc áo cộc nhưng cậu lại mặc quần dài áo sơ mi trắng, cổ áo cài cúc trên cùng, nghiêm cẩn đoan chính.
Học bá kiêm giáo thảo lớp bọn họ, từ tiểu học đã là học sinh mũi nhọn. Khai giảng xếp chỗ ngồi đều là người đầu tiên được chọn. Bây giờ đừng nói chọn. 52 học sinh, nhìn đã hơn bốn mươi người đi vào rồi cậu vẫn còn đứng đó.
Lưu Hồng Dân ngồi ì trên bục giảng, hướng ra ngoài gọi tên. Giang Triều đụng tay Thích Dương một cái, nói: “Hầy, Lục Giai Ý kia phải ngồi cùng khu với bọn mình rồi.”
“Giang Triều.” Lưu Hồng Dân gọi tên.
Giang Triều đáp một tiếng liền đi vào, Lưu Hồng Dân lại nói: “Tiếp theo, Thích Dương.”
Không phải thứ nhất từ dưới đếm lên.
Thích Dương thoáng giật mình, liếc Lục Giai Ý một cái, tay đút túi quần, mặt không đổi sắc tiến vào. Hắn một thân cao chót vót, lúc đi vào chẳng hề nhìn nhiều, đi thẳng xuống cuối tới cửa sau lớp học, còn làm cho mấy nữ sinh đỏ mặt.
Lưu Hồng Dân cuối cùng từ bục giảng bước xuống, đi tới cửa trước, nhìn Lục Giai Ý mặt đầy mồ hôi nói: “Lục Giai Ý, em cũng vào đi.”
Giọng điệu vô cùng dịu dàng, dù sao cũng là hạt giống số một của lớp, một lần thi kém không thể xóa sạch ấn tượng tốt của y với Lục Giai Ý: “Lần này phát huy không tốt, lần sau phải cố gắng lên nhé.” Lưu Hồng Dân nói.
Lục Giai Ý mặt mũi đỏ bừng đi vào. Tất cả mọi người đã chọn chỗ xong, đều đang nhìn cậu. Lục Giai Ý trong tầm mắt chăm chú của mọi người ngẩng đầu lên, nhìn khắp cả lớp một vòng, thấy chỗ cuối cùng không có người, từ từ đi tới.
Lục Giai Ý thi xếp hạng chót, thoáng cái từ vị trí hoàng kim của lớp lưu lạc tới hàng cuối cùng, ngồi bên cạnh Thích Dương.
Hai giáo thảo của Phú Xuyên Nhất Trung, vậy mà lại ngồi cạnh nhau.
Không giống các trường khác, Phú Xuyên Nhất Trung có hai giáo thảo.
Sở dĩ có hai người bởi vì hai nam sinh này thực sự không phân cao thấp. Các nữ sinh ở ký túc xá thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả. Không còn cách nào, học bá giáo thảo và học tra giáo thảo, cả hai đều rất tốt mà.
Lục Giai Ý, Phú Xuyên cao trung chưa gặp qua cũng nghe danh học bá có giá trị nhan sắc cực cao này. Là loại “Lúc tan học lẫn lộn một đám người, nhưng chỉ cần liếc mắt là thấy được cậu ấy”. Rất có thực lực. Từ nhỏ đã là học sinh ba tốt, là cán bộ lớp ưu tú, cũng chính là nhân vật “con nhà người ta” tiêu biểu.
Còn Thích Dương lại là học tra. Cao ngạo không hòa đồng nhưng lớn lên thực quá soái, tay dài chân dài. Có người còn nói nhà hắn đặc biệt giàu, từ thành phố lớn chuyển đến, là cao phú soái điển hình. Hắn là thể dục sinh, chơi bóng rổ. Chiều nào ăn cơm xong cũng có một đống cả nam lẫn nữ vây quanh trên bãi tập nhìn hắn đánh bóng. Đẹp trai lại chơi bóng giỏi, là nhân vật phong vân của trường Nhất Trung.
Mỗi trường học chỉ có một giáo thảo, bây giờ thành hai, tự nhiên sẽ có cạnh tranh. Nghe nói hai giáo thảo này không hợp nhau, là tình địch!
Trường bọn họ cấm yêu sớm, những lời đồn bát quái này tất nhiên không có bằng chứng, đại khái đều là tin đồn nhảm. Lục Giai Ý thích một nữ sinh thích Thích Dương. Lục Giai Ý đố kỵ, tìm côn đồ xã hội đen ở ngoài trường chặn Thích Dương.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Tất nhiên là Thích Dương một người giải quyết, đem mấy tên côn đồ kia đánh cho lăn lộn hết! Hắn là dân bóng rổ, mặt lại ngầu như vậy, vừa nhìn là biết không dễ chọc!”
“A? Nếu là thật, hai người kia lại ngồi cùng bàn, chẳng phải là có trò hay xem?”
“Trậ tự, trật tự!” Lưu Hồng Dân ở trên bục giảng gõ bàn một cái, nói: “Thi xong liền xong. Người thi tốt đừng kiêu ngạo, thi không tốt thì cũng không cần hậm hực. Lớp 11 so với lớp 10 lớp 12 đều quan trọng hơn. Vừa phân khoa, nhưng mà chỉ mới thi lần đầu tiên, tất cả mọi người xem như bắt đầu lại lần nữa, chăm chỉ học hành, thời điểm chia lớp lên 12 đều phải tranh thủ tiến vào lớp trọng điểm!”
Lớp 10 ở Phú Xuyên Nhất Trung thì tất cả học sinh như nhau, lớp 11 phân ra tự nhiên và xã hội. Lớp 12 lại phân thành lớp trọng điểm và lớp phổ thông. Đại học Thanh Hoa đều từ lớp trọng điểm thi vào, lực lượng giáo viên cũng là tốt nhất, tất cả mọi người đều chen vỡ đầu muốn vào.
“Được rồi. Mọi người đem sách dọn xong thì tự học đi, lớp bên cạnh vẫn còn đang học, lúc chuyển chỗ đừng làm ồn.”
Hai ngày cuối thu nắng gắt, nóng bức vô cùng. Lưu Hồng Dân nói xong liền đi đến văn phòng mở điều hòa.
Lục Giai Ý nghĩ mình nên chào hỏi bạn cùng bàn mới một câu, gật đầu cười cười với Thích Dương, nói: “Xin chào.”
Bạn cùng bàn mới “Ừ” một tiếng, ngay cả chút xíu niềm nở cũng không có, mặt mũi lạnh tanh, nhưng thật rất đẹp trai. Khuôn mặt âm lãnh lại sắc bén, mũi cao thẳng tắp.
Vị này đẹp trai lai láng, trông quen quen như đã gặp ở đâu rồi.
Giang Triều vẫn ngồi chỗ cũ, thứ hai từ dưới lên sát vách tường phía nam. Ở đằng trước bọn họ. Lưu Hồng Dân vừa đi y liền bật người trở về nói: “Lục Giai Ý, cậu như thế nào lần này lại thi kém vậy?”
Lục Giai Ý chảy đầy mồ hôi đầy mặt, nói: “Phát huy không tốt!”
Giang Triều liền bò ra bàn cậu cười nói: “Hiếm thấy học bá Phú Xuyên lại ngồi bàn sau, vinh hạnh vinh hạnh!”
Học sinh ưu tú này quả là khác biệt, cho dù ngồi đến khu học tra bọn họ, vẫn là cảm giác “hạc giữa bầy gà”, sống lưng thẳng tắp, khí chất chính trực, nói chuyện thong dong bình thản, văn nhã lễ độ lại mang chút kiêu ngạo của con ngoan trò giỏi.
Nhưng mà cậu ta kiêu cái gì a, không phải thành tích vẫn là thứ nhất từ dưới đếm lên sao, đến y còn không bằng!
Giang Triều rất sung sướng. Y không ưa Lục Giai Ý này lâu lắm rồi. Y và Lục Giai Ý sống cùng khu, từ nhỏ đã sống trong bóng ma của Lục Giai Ý. Nghe nhiều nhất chính là: “Mày nhìn Lục Giai Ý nhà bên kìa!”
Ngày hôm nay y về đến nhà, nhất định phải đem chuyện Lục Giai Ý thi được hạng bét nói với tất cả mọi người!
Sau khi Lưu Hồng Dân rời khỏi, cả lớp liền đứng dậy tự mình đi đến vị trí cũ thu dọn sách vở. Lục Giai Ý đầu đầy mồ hôi đi lên đằng trước, Chu Dương Liễu lần này thi được hạng nhất đã ngồi vào chỗ của cậu. Y nhíu nhíu lông mày, mặt nhỏ đắc ý, cười nói: “Lục Giai Ý, cậu phải chuyển sách đi xa lắm nha. Cần tôi giúp không?”
“Không cần, tôi tự làm được.”
Cậu còn cự tuyệt ý tốt của bạn cùng bàn cũ Từ Lâm: “Để tớ tự chuyển.”
Từ Lâm không biết suy nghĩ trong lòng cậu, không dám cố ý đi giúp.
Chương trình học cấp ba rất nặng, cả lớp dọn sách vở cơ bản đều là chồng hết lên ôm vào ngực, mồ hôi ướt đẫm lưng mà dọn đi, chỉ có Lục Giai Ý cầm từng quyển từng quyển, không hề vội vàng.
Lúc đầu còn không có ai để ý, sau đó đi đi về về vài lượt mọi người xung quanh đều nhìn theo.
Thích Dương nằm bò ra bàn đeo tai nghe nghe nhạc, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bạn cùng bàn mới đang từng chuyến từng chuyến dọn đồ. Trên lưng Lục Giai Ý đã ướt đẫm, xương bả vai đều lộ rõ, xem ra cũng thật gầy. Cằm nhọn nhọn treo một giọt mồ hôi, cũng rất trắng, mang theo chút ửng hồng.
Mỗi lần bước tới đều có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, mùi bạc hà.
Ngày nóng bức trong đám nam sinh có thể ngửi được loại mùi hương này quả thực là ngoài ý muốn. Mọi người đều chảy rất nhiều mồ hôi, đặc biệt là đám thể dục sinh toàn thân thối hoắc.
Chắc là nóng quá, Lục Giai Ý mở cúc áo trên cùng. Ngón tay trắng nõn chạm lên cổ áo, cần cổ đều hồng lên, cơ bản là đỏ ửng. Ngày nóng thường có vẻ dính nị, nhưng Lục Giai Ý lại là dáng vẻ thanh mảnh sạch sẽ. Dường như đều do mùi bạc hà mát lạnh ảnh hưởng, đổ mồ hôi cũng thấy thơm tho.
Lục Giai Ý quả đúng là ưa sạch. Thật vất vả mới dọn sách xong, còn lấy khăn lau hết màu mực của mình lưu lại trên bàn cũ.
Lúc lau xong cậu liền trở về, cũng cầm khăn ướt cẩn thận lau qua lau lại bàn mới của mình. Cả mép và góc bàn cũng không bỏ qua. Còn không cần thận đụng vào khuỷu tay Thích Dương.
Bạn cùng bàn này của cậu lớn lên thật cao. Bởi vì cao quá, chân dài tay cũng dài, nằm một cái, cánh tay liền chiếm hơn nửa cái bàn. Lục Giai Ý liền đem sách của mình dịch về bên phải.
Bởi vì liên quan đến việc chuyển chỗ, trong phòng học ầm ầm ĩ ĩ. Lục Giai Ý lau bàn xong, định bắt chuyện với bàn cùng bàn mới. Kết quả hắn nằm quay mặt vào tường, chỉ để lộ ra cái ót. Nhưng mà tóc vừa đen vừa dày. Một tay lộ ra, ngón tay thon dài thẳng tắp, khớp xương rõ ràng. Có lẽ là do bị đầu đè nặng, mu bàn tay có mạch máu nổi lên, trông rất mạnh mẽ.
Ấn tượng đầu tiên của Lục Giai Ý đối với Thích Dương là cao lãnh.
Vừa cao.
Lại vừa lãnh.
Chuyển chỗ xong đã là 4 giờ hơn. Thể dục sinh bắt đầu lục tục đi ra ngoài. Giang Triều ngồi phía trước gõ bàn bọn họ một cái: “Thích Dương, đến giờ tập rồi.”
Bấy giờ hắn mới bỏ tai nghe ngồi thẳng dậy, xoay người cầm lấy quả bóng rổ trong góc tường. Lục Giai Ý quay đầu nhìn bạn cùng bàn mới của mình, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, dáng vẻ hờ hững lại biếng nhác. Một tay nâng bóng, một tay xách túi giấy liền đi ra ngoài.
Lớp 6 ở tầng một góc trong cùng về phía tây, ngay bên ngoài là bãi tập, có một ông lão đẩy xe cút kít, chậm chạp đi trên đường đua. Trên bức tường phía xa vẽ 5 vòng đồ án khó hiểu, bên cạnh có chữ đỏ viết: “Mỗi ngày tập 1 tiếng, khỏe mạnh công tác 50 năm!”
Lục Giai Ý nhìn bọn họ rời đi, thuận tiện đem bàn phía bên kia cũng lau một lượt. Sau đó lật qua lật lại đống sách của mình, do dự không biết nên bắt đầu đọc từ đâu.
Lần đầu tiên tham gia kỳ thi ở thế giới mới, thế mà lại rơi xuống hạng nhất từ dưới đếm lên. Thật là vô cùng nhục nhã!
Cậu vốn tên là Phương Thanh Diệm, tự Dạ Minh, là trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất trong triều. Từ nhỏ là thần đồng, đọc một lần liền nhớ, vô cùng thông minh, còn là mỹ nam tử nổi danh. Vừa mới đỗ trạng nguyên, xuân phong đắc ý vó ngựa phi nhanh, không ngờ đắc ý quá không cẩn thận ngã ngựa. Cậu xuyên qua đã được 2 tháng, cũng là 2 tháng hầu như không ngủ, người gầy đi trông thấy. Cậu mất rất nhiều thời gian mới tiếp thu chuyện chính mình xuyên tới một thế giới khác.
Đối với cậu, tất cả mọi thứ ở thế giới này đều xa lạ. Ở phương diện sinh hoạt đời thường, cậu vốn thông minh, dần dần cũng sẽ quen. Nhưng chờ đến khi cậu tới trường học, mới phát hiện…
Tiếng Anh… nghe không hiểu…
Thể dục… Theo không kịp…
Sinh học, vật lý, chính trị lại là thứ gì?
Bực bội nhất là, cậu đến cả ngữ văn cũng học không nổi. Những chữ giản thể này cậu nhận biết còn không tới một nửa!
Bởi vậy kỳ thi tháng gần đây nhất, tổng cậu chỉ đạt được mấy chục điểm. Một đời trạng nguyên lang, thế mà chỉ trong một đêm biến thành học tra. Quả là vô cùng nhục nhã!
Lần này thi kém không cần lo lắng, đường đường là trạng nguyên lang, như ở thời này chính là đứng đầu cả nước, lại còn thi không nổi vị trí số một toàn trường?
Lục Giai Ý sờ sờ sách giáo khoa, lòng nghĩ nhất định phải thi được thành tích tốt, sau này Thanh Hoa, Bắc Đại chọn một cái!
Vị trí hạng bét của Thích Dương, cứ như vậy bị người đoạt mất!
Trước đó, hai người hoàn toàn là hai lối đi riêng. Thích Dương là thể dục sinh (học sinh có thành tích nổi bật trong môn thể dục), đánh bóng rổ, cao một mét chín. Cao lớn cường tráng lại không thích nói chuyện, trong lớp ngồi bàn cuối cùng cạnh cửa sau. Lục Giai Ý là học sinh mũi nhọn, người cũng như tên “căn chính miêu hồng”. Chỗ ngồi là hàng thứ ba ở chính giữa, trước nay vẫn luôn là học sinh ba tốt. Lần nào thi đứng thứ hai toàn trường, về đến nhà liền nhào lên giường khóc!
(Căn chính miêu hồng: rễ cây cứng cáp cành lá khỏe mạnh. Nghĩa đen: ý chỉ người kiên quyết, vững vàng.)
Học sinh mũi nhọn như thế, vậy mà lại ở trong một kỳ thi trở thành hạng nhất từ dưới đếm lên!
Tin động trời Lục Giai Ý thi được hạng bét, mọi người là đến lúc chuyển chỗ mới biết.
Cả lớp đứng bên ngoài sau đó chiếu theo thứ tự thành tích thi đọc tên, từ người đầu tiên đến người cuối cùng, từng người từng người đi vào chọn chỗ. Lúc đọc cái tên đầu tiên không phải Lục Giai Ý, mọi người xôn xao.
“Tôi nghe nhầm sao, thứ nhất là Chu Dương Liễu, không phải Lục Giai Ý?”
“Tôi đã nói rồi, buổi sáng lúc trả bài thi tiếng anh, trên mặt giấy thi của Lục Giai Ý vẽ một quả trứng gà to đùng, các cậu còn không tin. Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi thấy rõ ràng đó.”
“Lục Giai Ý thi được 0 điểm? Nhất định là vì cậu ấy không muốn thi.”
“Thật á? Nhưng mà sẽ không đến mức ăn trứng chứ? Đề lựa chọn dù làm bừa cũng không thể bị điểm 0 như vậy đi?”
“Ôi, mười cái tên đầu tiên đều không thấy Lục Giai Ý. Cậu ấy không phải là đệ nhất toàn khối
11 sao?”
Lục Giai Ý đứng ở hành lang, giữa ánh sáng và cái bóng. Mặt bị nắng chiếu ửng hồng. Tuy đã vào thu nhưng những ngày này nhiệt độ rất khác thường, cực kỳ nóng bức. Tất cả mọi người đều mặc áo cộc nhưng cậu lại mặc quần dài áo sơ mi trắng, cổ áo cài cúc trên cùng, nghiêm cẩn đoan chính.
Học bá kiêm giáo thảo lớp bọn họ, từ tiểu học đã là học sinh mũi nhọn. Khai giảng xếp chỗ ngồi đều là người đầu tiên được chọn. Bây giờ đừng nói chọn. 52 học sinh, nhìn đã hơn bốn mươi người đi vào rồi cậu vẫn còn đứng đó.
Lưu Hồng Dân ngồi ì trên bục giảng, hướng ra ngoài gọi tên. Giang Triều đụng tay Thích Dương một cái, nói: “Hầy, Lục Giai Ý kia phải ngồi cùng khu với bọn mình rồi.”
“Giang Triều.” Lưu Hồng Dân gọi tên.
Giang Triều đáp một tiếng liền đi vào, Lưu Hồng Dân lại nói: “Tiếp theo, Thích Dương.”
Không phải thứ nhất từ dưới đếm lên.
Thích Dương thoáng giật mình, liếc Lục Giai Ý một cái, tay đút túi quần, mặt không đổi sắc tiến vào. Hắn một thân cao chót vót, lúc đi vào chẳng hề nhìn nhiều, đi thẳng xuống cuối tới cửa sau lớp học, còn làm cho mấy nữ sinh đỏ mặt.
Lưu Hồng Dân cuối cùng từ bục giảng bước xuống, đi tới cửa trước, nhìn Lục Giai Ý mặt đầy mồ hôi nói: “Lục Giai Ý, em cũng vào đi.”
Giọng điệu vô cùng dịu dàng, dù sao cũng là hạt giống số một của lớp, một lần thi kém không thể xóa sạch ấn tượng tốt của y với Lục Giai Ý: “Lần này phát huy không tốt, lần sau phải cố gắng lên nhé.” Lưu Hồng Dân nói.
Lục Giai Ý mặt mũi đỏ bừng đi vào. Tất cả mọi người đã chọn chỗ xong, đều đang nhìn cậu. Lục Giai Ý trong tầm mắt chăm chú của mọi người ngẩng đầu lên, nhìn khắp cả lớp một vòng, thấy chỗ cuối cùng không có người, từ từ đi tới.
Lục Giai Ý thi xếp hạng chót, thoáng cái từ vị trí hoàng kim của lớp lưu lạc tới hàng cuối cùng, ngồi bên cạnh Thích Dương.
Hai giáo thảo của Phú Xuyên Nhất Trung, vậy mà lại ngồi cạnh nhau.
Không giống các trường khác, Phú Xuyên Nhất Trung có hai giáo thảo.
Sở dĩ có hai người bởi vì hai nam sinh này thực sự không phân cao thấp. Các nữ sinh ở ký túc xá thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả. Không còn cách nào, học bá giáo thảo và học tra giáo thảo, cả hai đều rất tốt mà.
Lục Giai Ý, Phú Xuyên cao trung chưa gặp qua cũng nghe danh học bá có giá trị nhan sắc cực cao này. Là loại “Lúc tan học lẫn lộn một đám người, nhưng chỉ cần liếc mắt là thấy được cậu ấy”. Rất có thực lực. Từ nhỏ đã là học sinh ba tốt, là cán bộ lớp ưu tú, cũng chính là nhân vật “con nhà người ta” tiêu biểu.
Còn Thích Dương lại là học tra. Cao ngạo không hòa đồng nhưng lớn lên thực quá soái, tay dài chân dài. Có người còn nói nhà hắn đặc biệt giàu, từ thành phố lớn chuyển đến, là cao phú soái điển hình. Hắn là thể dục sinh, chơi bóng rổ. Chiều nào ăn cơm xong cũng có một đống cả nam lẫn nữ vây quanh trên bãi tập nhìn hắn đánh bóng. Đẹp trai lại chơi bóng giỏi, là nhân vật phong vân của trường Nhất Trung.
Mỗi trường học chỉ có một giáo thảo, bây giờ thành hai, tự nhiên sẽ có cạnh tranh. Nghe nói hai giáo thảo này không hợp nhau, là tình địch!
Trường bọn họ cấm yêu sớm, những lời đồn bát quái này tất nhiên không có bằng chứng, đại khái đều là tin đồn nhảm. Lục Giai Ý thích một nữ sinh thích Thích Dương. Lục Giai Ý đố kỵ, tìm côn đồ xã hội đen ở ngoài trường chặn Thích Dương.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Tất nhiên là Thích Dương một người giải quyết, đem mấy tên côn đồ kia đánh cho lăn lộn hết! Hắn là dân bóng rổ, mặt lại ngầu như vậy, vừa nhìn là biết không dễ chọc!”
“A? Nếu là thật, hai người kia lại ngồi cùng bàn, chẳng phải là có trò hay xem?”
“Trậ tự, trật tự!” Lưu Hồng Dân ở trên bục giảng gõ bàn một cái, nói: “Thi xong liền xong. Người thi tốt đừng kiêu ngạo, thi không tốt thì cũng không cần hậm hực. Lớp 11 so với lớp 10 lớp 12 đều quan trọng hơn. Vừa phân khoa, nhưng mà chỉ mới thi lần đầu tiên, tất cả mọi người xem như bắt đầu lại lần nữa, chăm chỉ học hành, thời điểm chia lớp lên 12 đều phải tranh thủ tiến vào lớp trọng điểm!”
Lớp 10 ở Phú Xuyên Nhất Trung thì tất cả học sinh như nhau, lớp 11 phân ra tự nhiên và xã hội. Lớp 12 lại phân thành lớp trọng điểm và lớp phổ thông. Đại học Thanh Hoa đều từ lớp trọng điểm thi vào, lực lượng giáo viên cũng là tốt nhất, tất cả mọi người đều chen vỡ đầu muốn vào.
“Được rồi. Mọi người đem sách dọn xong thì tự học đi, lớp bên cạnh vẫn còn đang học, lúc chuyển chỗ đừng làm ồn.”
Hai ngày cuối thu nắng gắt, nóng bức vô cùng. Lưu Hồng Dân nói xong liền đi đến văn phòng mở điều hòa.
Lục Giai Ý nghĩ mình nên chào hỏi bạn cùng bàn mới một câu, gật đầu cười cười với Thích Dương, nói: “Xin chào.”
Bạn cùng bàn mới “Ừ” một tiếng, ngay cả chút xíu niềm nở cũng không có, mặt mũi lạnh tanh, nhưng thật rất đẹp trai. Khuôn mặt âm lãnh lại sắc bén, mũi cao thẳng tắp.
Vị này đẹp trai lai láng, trông quen quen như đã gặp ở đâu rồi.
Giang Triều vẫn ngồi chỗ cũ, thứ hai từ dưới lên sát vách tường phía nam. Ở đằng trước bọn họ. Lưu Hồng Dân vừa đi y liền bật người trở về nói: “Lục Giai Ý, cậu như thế nào lần này lại thi kém vậy?”
Lục Giai Ý chảy đầy mồ hôi đầy mặt, nói: “Phát huy không tốt!”
Giang Triều liền bò ra bàn cậu cười nói: “Hiếm thấy học bá Phú Xuyên lại ngồi bàn sau, vinh hạnh vinh hạnh!”
Học sinh ưu tú này quả là khác biệt, cho dù ngồi đến khu học tra bọn họ, vẫn là cảm giác “hạc giữa bầy gà”, sống lưng thẳng tắp, khí chất chính trực, nói chuyện thong dong bình thản, văn nhã lễ độ lại mang chút kiêu ngạo của con ngoan trò giỏi.
Nhưng mà cậu ta kiêu cái gì a, không phải thành tích vẫn là thứ nhất từ dưới đếm lên sao, đến y còn không bằng!
Giang Triều rất sung sướng. Y không ưa Lục Giai Ý này lâu lắm rồi. Y và Lục Giai Ý sống cùng khu, từ nhỏ đã sống trong bóng ma của Lục Giai Ý. Nghe nhiều nhất chính là: “Mày nhìn Lục Giai Ý nhà bên kìa!”
Ngày hôm nay y về đến nhà, nhất định phải đem chuyện Lục Giai Ý thi được hạng bét nói với tất cả mọi người!
Sau khi Lưu Hồng Dân rời khỏi, cả lớp liền đứng dậy tự mình đi đến vị trí cũ thu dọn sách vở. Lục Giai Ý đầu đầy mồ hôi đi lên đằng trước, Chu Dương Liễu lần này thi được hạng nhất đã ngồi vào chỗ của cậu. Y nhíu nhíu lông mày, mặt nhỏ đắc ý, cười nói: “Lục Giai Ý, cậu phải chuyển sách đi xa lắm nha. Cần tôi giúp không?”
“Không cần, tôi tự làm được.”
Cậu còn cự tuyệt ý tốt của bạn cùng bàn cũ Từ Lâm: “Để tớ tự chuyển.”
Từ Lâm không biết suy nghĩ trong lòng cậu, không dám cố ý đi giúp.
Chương trình học cấp ba rất nặng, cả lớp dọn sách vở cơ bản đều là chồng hết lên ôm vào ngực, mồ hôi ướt đẫm lưng mà dọn đi, chỉ có Lục Giai Ý cầm từng quyển từng quyển, không hề vội vàng.
Lúc đầu còn không có ai để ý, sau đó đi đi về về vài lượt mọi người xung quanh đều nhìn theo.
Thích Dương nằm bò ra bàn đeo tai nghe nghe nhạc, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bạn cùng bàn mới đang từng chuyến từng chuyến dọn đồ. Trên lưng Lục Giai Ý đã ướt đẫm, xương bả vai đều lộ rõ, xem ra cũng thật gầy. Cằm nhọn nhọn treo một giọt mồ hôi, cũng rất trắng, mang theo chút ửng hồng.
Mỗi lần bước tới đều có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, mùi bạc hà.
Ngày nóng bức trong đám nam sinh có thể ngửi được loại mùi hương này quả thực là ngoài ý muốn. Mọi người đều chảy rất nhiều mồ hôi, đặc biệt là đám thể dục sinh toàn thân thối hoắc.
Chắc là nóng quá, Lục Giai Ý mở cúc áo trên cùng. Ngón tay trắng nõn chạm lên cổ áo, cần cổ đều hồng lên, cơ bản là đỏ ửng. Ngày nóng thường có vẻ dính nị, nhưng Lục Giai Ý lại là dáng vẻ thanh mảnh sạch sẽ. Dường như đều do mùi bạc hà mát lạnh ảnh hưởng, đổ mồ hôi cũng thấy thơm tho.
Lục Giai Ý quả đúng là ưa sạch. Thật vất vả mới dọn sách xong, còn lấy khăn lau hết màu mực của mình lưu lại trên bàn cũ.
Lúc lau xong cậu liền trở về, cũng cầm khăn ướt cẩn thận lau qua lau lại bàn mới của mình. Cả mép và góc bàn cũng không bỏ qua. Còn không cần thận đụng vào khuỷu tay Thích Dương.
Bạn cùng bàn này của cậu lớn lên thật cao. Bởi vì cao quá, chân dài tay cũng dài, nằm một cái, cánh tay liền chiếm hơn nửa cái bàn. Lục Giai Ý liền đem sách của mình dịch về bên phải.
Bởi vì liên quan đến việc chuyển chỗ, trong phòng học ầm ầm ĩ ĩ. Lục Giai Ý lau bàn xong, định bắt chuyện với bàn cùng bàn mới. Kết quả hắn nằm quay mặt vào tường, chỉ để lộ ra cái ót. Nhưng mà tóc vừa đen vừa dày. Một tay lộ ra, ngón tay thon dài thẳng tắp, khớp xương rõ ràng. Có lẽ là do bị đầu đè nặng, mu bàn tay có mạch máu nổi lên, trông rất mạnh mẽ.
Ấn tượng đầu tiên của Lục Giai Ý đối với Thích Dương là cao lãnh.
Vừa cao.
Lại vừa lãnh.
Chuyển chỗ xong đã là 4 giờ hơn. Thể dục sinh bắt đầu lục tục đi ra ngoài. Giang Triều ngồi phía trước gõ bàn bọn họ một cái: “Thích Dương, đến giờ tập rồi.”
Bấy giờ hắn mới bỏ tai nghe ngồi thẳng dậy, xoay người cầm lấy quả bóng rổ trong góc tường. Lục Giai Ý quay đầu nhìn bạn cùng bàn mới của mình, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, dáng vẻ hờ hững lại biếng nhác. Một tay nâng bóng, một tay xách túi giấy liền đi ra ngoài.
Lớp 6 ở tầng một góc trong cùng về phía tây, ngay bên ngoài là bãi tập, có một ông lão đẩy xe cút kít, chậm chạp đi trên đường đua. Trên bức tường phía xa vẽ 5 vòng đồ án khó hiểu, bên cạnh có chữ đỏ viết: “Mỗi ngày tập 1 tiếng, khỏe mạnh công tác 50 năm!”
Lục Giai Ý nhìn bọn họ rời đi, thuận tiện đem bàn phía bên kia cũng lau một lượt. Sau đó lật qua lật lại đống sách của mình, do dự không biết nên bắt đầu đọc từ đâu.
Lần đầu tiên tham gia kỳ thi ở thế giới mới, thế mà lại rơi xuống hạng nhất từ dưới đếm lên. Thật là vô cùng nhục nhã!
Cậu vốn tên là Phương Thanh Diệm, tự Dạ Minh, là trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất trong triều. Từ nhỏ là thần đồng, đọc một lần liền nhớ, vô cùng thông minh, còn là mỹ nam tử nổi danh. Vừa mới đỗ trạng nguyên, xuân phong đắc ý vó ngựa phi nhanh, không ngờ đắc ý quá không cẩn thận ngã ngựa. Cậu xuyên qua đã được 2 tháng, cũng là 2 tháng hầu như không ngủ, người gầy đi trông thấy. Cậu mất rất nhiều thời gian mới tiếp thu chuyện chính mình xuyên tới một thế giới khác.
Đối với cậu, tất cả mọi thứ ở thế giới này đều xa lạ. Ở phương diện sinh hoạt đời thường, cậu vốn thông minh, dần dần cũng sẽ quen. Nhưng chờ đến khi cậu tới trường học, mới phát hiện…
Tiếng Anh… nghe không hiểu…
Thể dục… Theo không kịp…
Sinh học, vật lý, chính trị lại là thứ gì?
Bực bội nhất là, cậu đến cả ngữ văn cũng học không nổi. Những chữ giản thể này cậu nhận biết còn không tới một nửa!
Bởi vậy kỳ thi tháng gần đây nhất, tổng cậu chỉ đạt được mấy chục điểm. Một đời trạng nguyên lang, thế mà chỉ trong một đêm biến thành học tra. Quả là vô cùng nhục nhã!
Lần này thi kém không cần lo lắng, đường đường là trạng nguyên lang, như ở thời này chính là đứng đầu cả nước, lại còn thi không nổi vị trí số một toàn trường?
Lục Giai Ý sờ sờ sách giáo khoa, lòng nghĩ nhất định phải thi được thành tích tốt, sau này Thanh Hoa, Bắc Đại chọn một cái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook