Trăng Lạnh Trường Bình
-
Quyển 1 - Chương 9: Giang hồ ngộ cố tri
Nguyệt Tịch một thân áo trắng được đặt nằm trên tịch tháp. Ánh mắt người thanh niên chỉ vừa lướt qua mặt nàng một cái liền nở nụ cười đắc ý, nhưng khi thấy trên mặt nàng tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh thì lại lập tức nhíu mày.
Hắn chậm rãi dùng ngón trỏ phải thăm dò hơi thở của nàng, trong nháy mắt lại trượt xuống đặt trên cổ tay nàng. Không có hơi thở, mạch đập hỗn loạn, như có như không. Hắn lại nhìn Tịch Nguyệt từ trên xuống dưới, bỗng vươn hai ngón tay, tìm tòi bên hông nàng lấy ra một hộp gỗ nhỏ.
Hộp gỗ này nhìn rất bình thường, ngay ngắn vuông vức, giữa mặt hộp khắc một chữ Triện cổ* “Thái”. Người thanh niên không biết nhấn một cái thế nào, nắp hộp bật mở, lập tức một mùi hương mi vu cực nhạt tràn ra. Bên trong hộp được lót bởi một tấm lụa trắng, phía trên đặt một viên thuốc màu đỏ to cỡ ngón tay út. (*chữ Triện: một kiểu chữ Hán)
“Chỉ còn một viên sao?” Hắn hơi giật mình, rồi hừ lạnh nói, “Bất cần tính mệnh mà xuống núi, đáng đời ngươi chịu khổ?”
Hắn lấy viên thuốc nhét vào miệng Nguyệt Tịch, rồi cất hộp vào trong ngực mình. Thân hình hắn bất động, xuất thủ ung dung thong thả, hai tay từng chút từng chút chậm rãi điểm qua mười bốn huyệt Dương Duy và tám huyệt Âm Duy trên người Nguyệt Tịch, hồi lâu mới thu tay, không kìm được mà thở hổn hển.
Mùi hương mi vu thoang thoảng thoát ra từ người Nguyệt Tịch trong nháy mắt tràn ngập căn phòng. Nét mặt người thanh niên bày vẻ khinh thường, lại không tự chủ hít sâu một hơi. Chốc lát thì thấy Nguyệt Tịch cau mày, từ từ mở mắt ra.
Ánh mắt nàng đen trắng rõ ràng, thanh khiết tĩnh lặng như làn thu thủy. Vừa rồi nàng nằm nơi đó, toàn thân lạnh buốt như băng, mà lúc này chỉ mới chớp chớp đôi mi thật dài, đột nhiên lại hóa hoạt sắc sinh hương*. (*hoạt sắc sinh hương: ý ẩn dụ hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ)
Nguyệt Tịch ngồi dậy dựa vào trên tịch tháp, ánh mắt mềm mại nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn cũng đang nhìn nàng, nhưng nét mặt bày ra vẻ khinh thường.
“Tiểu sư huynh…” Nàng bỗng nhiên vui mừng gọi một tiếng, đưa hai tay ôm người thanh niên, “Cận Vi, là ngươi thật à?”
Người thanh niên liền đẩy nàng ra, hờ hững nói: “Ngươi tự xuống núi, hay bị lão bất tử trục xuất như ta?”
Nguyệt Tịch cúi đầu, một lát mới nói nhỏ: “Ta lén xuống núi, sư phụ không biết.”
“Lão bất tử còn chưa chết sao?” Cận Vi ngồi xuống bên tháp, lạnh lùng nói.
“Tiểu sư huynh…” Nguyệt Tịch oán trách trừng hắn một cái, “Ngươi học trộm Huyền giám công, phạm vào tối kỵ của bản môn, sư phụ chỉ trục xuất ngươi khỏi Thái Nhất môn; nhưng ngươi còn mượn gió bẻ măng, lấy luôn y kinh ‘Trường tang’ của sư phụ. Ngươi làm sai, còn dám bất kính với sư phụ?”
“Giám huyền công khó luyện dễ phá, ta mà muốn học, nói không chừng giống ngươi lúc này, thiếu chút nữa chết đuối dưới sông…” Cận Vi cười nói.
“Vậy vì sao ngươi còn học trộm?” Nguyệt Tịch ôm hắn cười hỏi.
Lần này Cận Vi không đẩy nàng ra nữa, nụ cười cứng đờ: “Lão đã giấu giếm, chẳng lẽ ta không thể học trộm?”
“Ngươi còn trách sư phụ.” Nguyệt Tịch khẽ nói, “Trước đây chính ngươi từng nói, sư phụ vốn muốn truyền võ công cho ngươi, nhưng ngươi lại không thích tập võ, chỉ thích thuật kỳ hoàng, cho nên mới học y không học võ.”
“Ta nói khi nào? Trước giờ ta chưa từng nói như vậy.” Cận Vi vừa tức vừa bực, kiên quyết phủ nhận.
Nguyệt Tịch thấy hắn thẹn quá hóa giận, trái lại bật cười: “Chưa nói thì chưa nói, nào bé ngoan, ngàn vạn lần đừng khóc đấy.”
Nàng gọi Cận Vi là sư huynh, tuổi tác lại nhỏ hơn hắn, nhưng lúc này lại giống như trường tỷ đang dỗ dành hắn. Giữa hai người giống như những đứa trẻ, hồ đồ cùng một giuộc.
Cận Vi vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ, lại không phát tác ra được. Hắn miễn cưỡng cười hai tiếng, đưa tay vuốt vuốt tóc Nguyệt Tịch: “Nha đầu chết tiệt, làm gì để rơi xuống sông?”
“Huyền giám công của ta vừa luyện đến chỗ trọng yếu, mấy ngày nay vừa đúng kỳ hạn công tán nên mới rơi xuống nước.”
“Ngươi bày cái vẻ vớ vẩn ấy với ta làm gì?” Cận Vi không nhịn được nói to, “Rõ ràng biết luyện công cần phải bế quan, không ngoan ngoãn ở trên núi lại mò xuống núi tìm chết?” Tuy hắn nói năng cay nghiệt, song Nguyệt Tịch không coi là thật, chỉ cúi đầu thấp giọng nói: “Ta đâu có biết…”
“Hừ! Ngươi không biết thì ai biết? Còn nữa, trong cơ thể ngươi có một luồng chân khí không phải là công phu của Thái Nhất môn. Có người chữa thương cho ngươi phải không?”
Nguyệt Tịch nhất thời nhớ tới sự cấp tòng quyền* lần đó, lúc ở Di sơn thỉnh Triệu Tử Phục khai thông chân khí cho mình, liền gật đầu. (*sự cấp tòng quyền: việc gấp phải tùy cơ ứng biến)
“Người nọ công phu dù tốt nhưng không biết phương pháp điều trị của Thái Nhất môn, làm nhiều công ít, cho nên ngươi mới bị phát tác lại lần nữa, không những thế còn rơi xuống nước.” Lời nói dứt khoát trôi chảy giống như hắn tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn nói rất hưng phấn, đang định tiếp tục châm chọc Tịch Nguyệt mấy câu, nhưng khi quay đầu thấy người nàng ướt nhẹp thì trong lòng lại không đành lòng, thở dài nói, “Âm dương thất hành này tính cực hàn, nếu nhất thời không chịu đựng được, tính mệnh sớm tối nguy hiểm, sao ngươi lại hồ đồ như vậy?” Hắn nói một hồi lâu với Nguyệt Tịch, châm chọc mỉa mai không ngừng, tới lúc này trong lời nói mới hơi lộ ra một chút dịu dàng.
Nguyệt Tịch chỉ cười cười, nhẹ giọng nói: “Sống chết do trời, chết thì chết, có gì đâu.”
“Có ta ở đây, ngươi chết thế nào được?” Cận Vi cười nói, “Dù bản lĩnh ta không cao, nhưng có ‘Trường tang’ trong tay thì vẫn có thể tạm thời cứu ngươi.”
“Cứu được một lúc, sao cứu được một đời? ‘Mi tâm hoàn’ vừa rồi cũng đã dùng hết, nhưng vẫn còn một cửa ải ‘Huyết trùng’ chưa qua, nếu không qua được, không biết còn phiền toái gì? Chẳng lẽ ngươi định trông chừng ta mỗi ngày sao?”
“Đương nhiên ta có thể,” Cận Vi cười ha ha nói, “Ngươi cứ ở lại đây, có ta, đảm bảo ngươi vô sự.”
“…Ta bồi tiểu sư huynh một tháng, ngươi sẽ đưa kinh ‘Trường tang’ trả lại cho sư phụ, thế nào?” Nguyệt Tịch cười nói.
“Mơ mộng hão huyền!” Cận Vi cười nhạt, bấm ngón tay tính toán, “Coi như ta giao kinh ‘Trường tang’ cho ngươi đi. Vớt ngươi từ dưới sông lên, chữa thương cho ngươi, trước sau cứu mạng ngươi hai lần, hai kiện công đức gộp vào một chỗ, ngươi không những phải giao lại ‘Trường tang’ cho ta, còn phải sao lại một quyển ‘Huyền giám lục’ cho ta.”
Nguyệt Tịch nghe tiếng đàn biết ngay nhã ý, lắc đầu cười nói: “Tiểu sư huynh, ngươi tính toán tinh khôn như vậy thì còn học võ công làm gì? Đổi sang buôn bán đi thôi.”
“Không nhọc ngươi quan tâm, ta từ lâu bỏ võ theo thương, hôm nay đang làm chút buôn bán nhỏ. Ngươi cứ an tâm ở đây, ta đảm bảo ngươi ăn ngon uống say, suốt đời không lo cơm áo.” Cận Vi cười nói.
“Ngươi sao có thể giữ được ta? Ta chỉ cần bắt ngươi, ngươi sẽ phải để ta đi…” Nguyệt Tịch cười nói xong câu này, bàn tay khẽ lật, đang muốn xuất lực chế trụ Cận Vi, nhưng vừa vận khí, ngực liền đau đớn, toàn thân vô lực.
Nàng ngẩn ra, vội vàng giải tán nội lực, trong nháy mắt đau đớn dịu lại rồi tan đi. Nàng nhìn bàn tay mình, rồi ngẩng mắt lên nhìn Cận Vi, liền thấy hắn đang dương dương tự đắc mà nhìn nàng, hiển nhiên tình huống này đã nằm trong dự liệu của hắn.
Nguyệt Tịch chớp mắt, xoay người nhào tới trên tịch tháp, khóc thút thít nói: “Tiểu sư huynh, ngươi phong bế võ công của ta làm gì? Sợ ta ức hiếp ngươi như trước kia sao?” Xong nàng lại cười rộ lên: “Trước đây ngươi rất vô dụng, chỉ vì không trị khỏi cho một con nai nhỏ mà lén lút lau nước mắt…”
Cận Vi vốn đang rất đắc ý, bị nàng thốt ra lời này lập tức lộ vẻ mặt lúng túng đứng ngồi không yên. Hắn bĩu môi, mỉa mai nói: “Nha đầu chết tiệt, ngươi bớt lắm mồm đi. Ta cứu ngươi, nhưng công phu của ta ngươi cũng rõ ràng, mấy huyệt vị dụng sức không đến nơi đến chốn vẫn còn nguy hiểm, có điều cũng chỉ khiến ngươi trong một tháng này không dùng được võ công. Ngươi nên chấp nhận đi…”
Hắn nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng, ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại: “Ngươi ngoan ngoãn ở trên thuyền này cho ta, ngoan ngoãn chép lại ‘Huyền giám lục’, ngày nào xong, ngày đó lại về Vân Mông sơn.”
Giải thích một chút về xưng hô trong chương này: Cận Vi và Nguyệt Tịch là sư huynh muội, nhưng vì sao không xưng huynh gọi muội mà lại là ta - ngươi?
Như trong chương, m.n có thể thấy tuy Cận Vi & Nguyệt Tịch là sư huynh muội đồng môn, nhưng hai người này khá khắc khẩu nhau, gặp nhau là chí chóe (cộng thêm tính cách cả hai đều khá bướng và trẻ con), nhưng điều này không có nghĩa là hai người ghét nhau mà ngược lại còn rất thân thiết, xưng ta - ngươi ở đây kiểu như hai đứa bạn thân với nhau thì xưng tao - mày vậy.
Hắn chậm rãi dùng ngón trỏ phải thăm dò hơi thở của nàng, trong nháy mắt lại trượt xuống đặt trên cổ tay nàng. Không có hơi thở, mạch đập hỗn loạn, như có như không. Hắn lại nhìn Tịch Nguyệt từ trên xuống dưới, bỗng vươn hai ngón tay, tìm tòi bên hông nàng lấy ra một hộp gỗ nhỏ.
Hộp gỗ này nhìn rất bình thường, ngay ngắn vuông vức, giữa mặt hộp khắc một chữ Triện cổ* “Thái”. Người thanh niên không biết nhấn một cái thế nào, nắp hộp bật mở, lập tức một mùi hương mi vu cực nhạt tràn ra. Bên trong hộp được lót bởi một tấm lụa trắng, phía trên đặt một viên thuốc màu đỏ to cỡ ngón tay út. (*chữ Triện: một kiểu chữ Hán)
“Chỉ còn một viên sao?” Hắn hơi giật mình, rồi hừ lạnh nói, “Bất cần tính mệnh mà xuống núi, đáng đời ngươi chịu khổ?”
Hắn lấy viên thuốc nhét vào miệng Nguyệt Tịch, rồi cất hộp vào trong ngực mình. Thân hình hắn bất động, xuất thủ ung dung thong thả, hai tay từng chút từng chút chậm rãi điểm qua mười bốn huyệt Dương Duy và tám huyệt Âm Duy trên người Nguyệt Tịch, hồi lâu mới thu tay, không kìm được mà thở hổn hển.
Mùi hương mi vu thoang thoảng thoát ra từ người Nguyệt Tịch trong nháy mắt tràn ngập căn phòng. Nét mặt người thanh niên bày vẻ khinh thường, lại không tự chủ hít sâu một hơi. Chốc lát thì thấy Nguyệt Tịch cau mày, từ từ mở mắt ra.
Ánh mắt nàng đen trắng rõ ràng, thanh khiết tĩnh lặng như làn thu thủy. Vừa rồi nàng nằm nơi đó, toàn thân lạnh buốt như băng, mà lúc này chỉ mới chớp chớp đôi mi thật dài, đột nhiên lại hóa hoạt sắc sinh hương*. (*hoạt sắc sinh hương: ý ẩn dụ hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ)
Nguyệt Tịch ngồi dậy dựa vào trên tịch tháp, ánh mắt mềm mại nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn cũng đang nhìn nàng, nhưng nét mặt bày ra vẻ khinh thường.
“Tiểu sư huynh…” Nàng bỗng nhiên vui mừng gọi một tiếng, đưa hai tay ôm người thanh niên, “Cận Vi, là ngươi thật à?”
Người thanh niên liền đẩy nàng ra, hờ hững nói: “Ngươi tự xuống núi, hay bị lão bất tử trục xuất như ta?”
Nguyệt Tịch cúi đầu, một lát mới nói nhỏ: “Ta lén xuống núi, sư phụ không biết.”
“Lão bất tử còn chưa chết sao?” Cận Vi ngồi xuống bên tháp, lạnh lùng nói.
“Tiểu sư huynh…” Nguyệt Tịch oán trách trừng hắn một cái, “Ngươi học trộm Huyền giám công, phạm vào tối kỵ của bản môn, sư phụ chỉ trục xuất ngươi khỏi Thái Nhất môn; nhưng ngươi còn mượn gió bẻ măng, lấy luôn y kinh ‘Trường tang’ của sư phụ. Ngươi làm sai, còn dám bất kính với sư phụ?”
“Giám huyền công khó luyện dễ phá, ta mà muốn học, nói không chừng giống ngươi lúc này, thiếu chút nữa chết đuối dưới sông…” Cận Vi cười nói.
“Vậy vì sao ngươi còn học trộm?” Nguyệt Tịch ôm hắn cười hỏi.
Lần này Cận Vi không đẩy nàng ra nữa, nụ cười cứng đờ: “Lão đã giấu giếm, chẳng lẽ ta không thể học trộm?”
“Ngươi còn trách sư phụ.” Nguyệt Tịch khẽ nói, “Trước đây chính ngươi từng nói, sư phụ vốn muốn truyền võ công cho ngươi, nhưng ngươi lại không thích tập võ, chỉ thích thuật kỳ hoàng, cho nên mới học y không học võ.”
“Ta nói khi nào? Trước giờ ta chưa từng nói như vậy.” Cận Vi vừa tức vừa bực, kiên quyết phủ nhận.
Nguyệt Tịch thấy hắn thẹn quá hóa giận, trái lại bật cười: “Chưa nói thì chưa nói, nào bé ngoan, ngàn vạn lần đừng khóc đấy.”
Nàng gọi Cận Vi là sư huynh, tuổi tác lại nhỏ hơn hắn, nhưng lúc này lại giống như trường tỷ đang dỗ dành hắn. Giữa hai người giống như những đứa trẻ, hồ đồ cùng một giuộc.
Cận Vi vừa lúng túng vừa bất đắc dĩ, lại không phát tác ra được. Hắn miễn cưỡng cười hai tiếng, đưa tay vuốt vuốt tóc Nguyệt Tịch: “Nha đầu chết tiệt, làm gì để rơi xuống sông?”
“Huyền giám công của ta vừa luyện đến chỗ trọng yếu, mấy ngày nay vừa đúng kỳ hạn công tán nên mới rơi xuống nước.”
“Ngươi bày cái vẻ vớ vẩn ấy với ta làm gì?” Cận Vi không nhịn được nói to, “Rõ ràng biết luyện công cần phải bế quan, không ngoan ngoãn ở trên núi lại mò xuống núi tìm chết?” Tuy hắn nói năng cay nghiệt, song Nguyệt Tịch không coi là thật, chỉ cúi đầu thấp giọng nói: “Ta đâu có biết…”
“Hừ! Ngươi không biết thì ai biết? Còn nữa, trong cơ thể ngươi có một luồng chân khí không phải là công phu của Thái Nhất môn. Có người chữa thương cho ngươi phải không?”
Nguyệt Tịch nhất thời nhớ tới sự cấp tòng quyền* lần đó, lúc ở Di sơn thỉnh Triệu Tử Phục khai thông chân khí cho mình, liền gật đầu. (*sự cấp tòng quyền: việc gấp phải tùy cơ ứng biến)
“Người nọ công phu dù tốt nhưng không biết phương pháp điều trị của Thái Nhất môn, làm nhiều công ít, cho nên ngươi mới bị phát tác lại lần nữa, không những thế còn rơi xuống nước.” Lời nói dứt khoát trôi chảy giống như hắn tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn nói rất hưng phấn, đang định tiếp tục châm chọc Tịch Nguyệt mấy câu, nhưng khi quay đầu thấy người nàng ướt nhẹp thì trong lòng lại không đành lòng, thở dài nói, “Âm dương thất hành này tính cực hàn, nếu nhất thời không chịu đựng được, tính mệnh sớm tối nguy hiểm, sao ngươi lại hồ đồ như vậy?” Hắn nói một hồi lâu với Nguyệt Tịch, châm chọc mỉa mai không ngừng, tới lúc này trong lời nói mới hơi lộ ra một chút dịu dàng.
Nguyệt Tịch chỉ cười cười, nhẹ giọng nói: “Sống chết do trời, chết thì chết, có gì đâu.”
“Có ta ở đây, ngươi chết thế nào được?” Cận Vi cười nói, “Dù bản lĩnh ta không cao, nhưng có ‘Trường tang’ trong tay thì vẫn có thể tạm thời cứu ngươi.”
“Cứu được một lúc, sao cứu được một đời? ‘Mi tâm hoàn’ vừa rồi cũng đã dùng hết, nhưng vẫn còn một cửa ải ‘Huyết trùng’ chưa qua, nếu không qua được, không biết còn phiền toái gì? Chẳng lẽ ngươi định trông chừng ta mỗi ngày sao?”
“Đương nhiên ta có thể,” Cận Vi cười ha ha nói, “Ngươi cứ ở lại đây, có ta, đảm bảo ngươi vô sự.”
“…Ta bồi tiểu sư huynh một tháng, ngươi sẽ đưa kinh ‘Trường tang’ trả lại cho sư phụ, thế nào?” Nguyệt Tịch cười nói.
“Mơ mộng hão huyền!” Cận Vi cười nhạt, bấm ngón tay tính toán, “Coi như ta giao kinh ‘Trường tang’ cho ngươi đi. Vớt ngươi từ dưới sông lên, chữa thương cho ngươi, trước sau cứu mạng ngươi hai lần, hai kiện công đức gộp vào một chỗ, ngươi không những phải giao lại ‘Trường tang’ cho ta, còn phải sao lại một quyển ‘Huyền giám lục’ cho ta.”
Nguyệt Tịch nghe tiếng đàn biết ngay nhã ý, lắc đầu cười nói: “Tiểu sư huynh, ngươi tính toán tinh khôn như vậy thì còn học võ công làm gì? Đổi sang buôn bán đi thôi.”
“Không nhọc ngươi quan tâm, ta từ lâu bỏ võ theo thương, hôm nay đang làm chút buôn bán nhỏ. Ngươi cứ an tâm ở đây, ta đảm bảo ngươi ăn ngon uống say, suốt đời không lo cơm áo.” Cận Vi cười nói.
“Ngươi sao có thể giữ được ta? Ta chỉ cần bắt ngươi, ngươi sẽ phải để ta đi…” Nguyệt Tịch cười nói xong câu này, bàn tay khẽ lật, đang muốn xuất lực chế trụ Cận Vi, nhưng vừa vận khí, ngực liền đau đớn, toàn thân vô lực.
Nàng ngẩn ra, vội vàng giải tán nội lực, trong nháy mắt đau đớn dịu lại rồi tan đi. Nàng nhìn bàn tay mình, rồi ngẩng mắt lên nhìn Cận Vi, liền thấy hắn đang dương dương tự đắc mà nhìn nàng, hiển nhiên tình huống này đã nằm trong dự liệu của hắn.
Nguyệt Tịch chớp mắt, xoay người nhào tới trên tịch tháp, khóc thút thít nói: “Tiểu sư huynh, ngươi phong bế võ công của ta làm gì? Sợ ta ức hiếp ngươi như trước kia sao?” Xong nàng lại cười rộ lên: “Trước đây ngươi rất vô dụng, chỉ vì không trị khỏi cho một con nai nhỏ mà lén lút lau nước mắt…”
Cận Vi vốn đang rất đắc ý, bị nàng thốt ra lời này lập tức lộ vẻ mặt lúng túng đứng ngồi không yên. Hắn bĩu môi, mỉa mai nói: “Nha đầu chết tiệt, ngươi bớt lắm mồm đi. Ta cứu ngươi, nhưng công phu của ta ngươi cũng rõ ràng, mấy huyệt vị dụng sức không đến nơi đến chốn vẫn còn nguy hiểm, có điều cũng chỉ khiến ngươi trong một tháng này không dùng được võ công. Ngươi nên chấp nhận đi…”
Hắn nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng, ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại: “Ngươi ngoan ngoãn ở trên thuyền này cho ta, ngoan ngoãn chép lại ‘Huyền giám lục’, ngày nào xong, ngày đó lại về Vân Mông sơn.”
Giải thích một chút về xưng hô trong chương này: Cận Vi và Nguyệt Tịch là sư huynh muội, nhưng vì sao không xưng huynh gọi muội mà lại là ta - ngươi?
Như trong chương, m.n có thể thấy tuy Cận Vi & Nguyệt Tịch là sư huynh muội đồng môn, nhưng hai người này khá khắc khẩu nhau, gặp nhau là chí chóe (cộng thêm tính cách cả hai đều khá bướng và trẻ con), nhưng điều này không có nghĩa là hai người ghét nhau mà ngược lại còn rất thân thiết, xưng ta - ngươi ở đây kiểu như hai đứa bạn thân với nhau thì xưng tao - mày vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook