Trăng Lạnh Trường Bình
-
Quyển 1 - Chương 3: Hà y hề huệ đái
Cách phủ Tín Lăng quân nửa dặm về phía nam có một con đường nhỏ vắng vẻ, một gian tửu quán được dựng lên lẻ loi ven đường.
Phủ Ngộ Quán, Trịnh Giao Phủ dạo chơi Hán Giang tương ngộ giai nhân*, ấp ủ chí nguyện tìm tri kỷ khắp giang hải, nơi này dựng lên ấy cũng vì lẽ đó. Mười năm trước, Tín Lăng quân cho xây nên nơi này để người trong thiên hạ, từ vương hầu tướng sĩ cho tới lưu dân bách tính, chỉ cần muốn đều có thể nhập lâu ăn uống no say, không tốn một xu.
*Liệt tiên truyện chép Trịnh Giao Phủ đi chơi Hán Giang, tới dưới đài Hán Cao gặp hai cô gái đeo hai viên ngọc to bằng quả trứng gà, Giao Phủ tới chuyện trò rồi xin ngọc, hai nàng bèn cởi ra cho. Giao Phủ chào đi, lại muốn được cả hai nàng, ngoảnh nhìn thì không thấy đâu nữa mà ngọc cũng biến mất.
Mà rượu nơi này, là rượu Lan Lăng được đặc biệt vận chuyển từ nước Sở tới.
Lan Lăng mỹ tửu, hổ phách rực rỡ*; công tử khảng khái, nhất chí vu tư**.
*Lan Lăng mỹ tửu: một loại rượu ngon nổi tiếng của Trung Quốc, khi uống phải dùng chén ngọc màu hổ phách để chén rượu phát sáng màu hổ phách rực rỡ.
**Nhất chí vu tư (一至于斯): đã đạt đến mức, trình độ như vậy.
Nơi này vốn mỗi ngày đông như trẩy hội, duy đã nhiều ngày qua, Tín Lăng quân đại hôn, bên trong phủ đại yến ba ngày, người người kéo tới xem, người người cũng đều say ngã trong phủ Tín Lăng quân, Phủ Ngộ Quán này lập tức vắng lạnh.
Hôm nay là đêm đại yến thứ ba, bên trong quán quạnh quẽ, chỉ có một vị khách nhân. Chưởng quỹ và tiểu nhị ngồi cạnh cửa, thừa dịp nhàn rỗi kiểm kê rượu còn trữ trong điếm.
Gió từ ngoài ngõ luồn vào, thổi cánh cửa chính lắc lư kẽo kẹt. Đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa dồn dập theo gió truyền đến. Sắc mặt chưởng quỹ chợt biến, nháy mắt với tiểu nhị một cái, tiểu nhị lập tức đứng dậy, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy ba gã võ sĩ vận trang phục màu đỏ tía, cầm trường kiếm trong tay, từ ngoài cửa tiệm nhanh chóng tiến vào.
Gã võ sĩ cầm đầu đảo nhanh ánh mắt nhìn qua trong điếm, thấy chỉ có một khách nhân, bên cạnh đặt một kiện áo lông tuyết hồ trắng muốt, tựa say mà chưa say, nghiêng người dựa vào một góc nhàn nhã uống rượu. Chưởng quỹ lập tức tiến ra đón, thấp giọng hỏi: “Có chuyện khẩn cấp sao?”
Gã võ sĩ cầm đầu nói nhỏ bên tai chưởng quỹ, bàn tính trong tay chưởng quỹ lập tức rơi xuống đất, thấp giọng hô lên: “Là thật sao?”
Gã võ sĩ cầm đầu chưa kịp trả lời, ngoài cửa lại có tiếng cười của một nữ tử truyền vào, chậm rãi nói từng chữ từng từ: “Là ta giết thì sao? Không phải ta giết thì thế nào?” Giọng nói vô cùng cuồng ngạo nhưng cũng rất mềm mại trong trẻo, tựa như chim hoàng oanh xuất cốc.
Ba gã võ sĩ lập tức xông ra ngoài, vừa mở cửa tiệm ra đã trông thấy ngay một nữ tử đang đứng ngoài hẻm nhỏ, trên người khoác áo choàng xanh, cười ngọt ngào. Xung quanh là năm gã võ sĩ vận trang phục đồng dạng, đang đứng vây nàng vào giữa.
“Yêu nữ thủ đoạn độc ác, không cần nhiều lời vô ích, bắt trở lại gặp công tử.” Gã võ sĩ cầm đầu quát lên.
Bảy gã kia vừa nghe, không quan tâm trước mắt là một nữ tử, lớn tiếng đánh trống reo hò, đều rút kiếm nhất tề xông lên. Áo choàng tung bay lộ ra một thân áo la trắng như tuyết; bên hông thắt một ti đái màu xanh; hai tay áo dài theo gió lay động lộ ra hai cổ tay trắng muốt.
Toàn thân nàng một màu trắng thuần, mặt như ngọc trong, ánh trăng chiếu lên người nàng phảng như dùng tuyết khắc nên tượng băng. Nàng vén áo choàng, đưa hai tay ra bày trước mặt mọi người, cười khanh khách nói: “Các ngươi nhìn đôi tay này, giống như vừa giết người lắm sao?”
Nàng cười ngây thơ hồn nhiên, có thể dùng một câu “Mỹ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề”* để hình dung vậy. Tám gã võ sĩ hai mặt nhìn nhau, không biết là bị nàng mê hoặc hay là thẹn trong lòng mà ngừng thế tiến công; khách nhân trong quán tựa hồ bị kinh động, chuyển mình, ngồi dậy. (*Mỹ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề: miệng cười lúng liếng, mắt long lanh sáng ngời)
Nàng lại thuận thế hất tay lên ném áo choàng về phía hai gã võ sĩ phía tây nam, người như mây bay lướt trên áo choàng, thân hình vọt lên không định nhảy lên mái nhà rời đi.
Chợt nghe trên mái nhà vang lên một tràng cười hùng hồn, tiếp theo là một thanh âm thô kệch cao vút quát lên: “Giết người còn muốn chạy sao? Quay lại cho ta.” Một thân ảnh dài, một chưởng phong mạnh mẽ đánh về phía nữ tử.
Nàng đang ở giữa không trung, không có chỗ đặt chân, mắt thấy không thể tránh được chưởng phong này, nàng khẽ cười một tiếng, thân hình đột nhiên bay lên vài thước, khó khăn tránh được một chưởng thình lình này.
“Hảo khinh công”. Thanh âm thô kệch trên nóc nhà lên tiếng khen ngợi, ngay sau đó lại phóng một chưởng lên cao. Nhưng lúc này nữ tử đột nhiên nhíu chặt mày, đưa tay ôm ngực, thân người rơi xuống, đúng lúc gặp phải một chưởng này nặng nề đánh vào trên người nàng. Thân hình nàng tựa như con diều đứt dây, trong nháy mắt bay xa mấy trượng, tà tà rơi xuống phía cửa chính Phủ Ngộ Quán.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một dải mây trắng từ trong quán bay ra, bao lấy thân thể nàng, lập tức một thân ảnh màu xanh nhảy ra, giữa khung trung ôm lấy cụm mây trắng này, chậm rãi hạ xuống trước cửa Phủ Ngộ Quán.
Hắn một thân áo xanh, mày kiếm môi mỏng, phong nghi như ngọc, khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười nhàn nhạt. Nữ tử nhìn thấy hắn, mặt mũi tái nhợt lạnh băng miễn cưỡng mỉm cười: “Là ngươi…” Hóa ra chính là Triệu Tử Phục nàng đã gặp hai ngày trước.
“Bị thương nặng sao?” Triệu Tử Phục cúi đầu nhìn người trong lòng, than thở: “Ta chỉ rời khỏi một lúc, rốt cuộc lại chậm một bước, để người đả thương cô.”
“Chỉ chút thương nhỏ, không đáng kể gì.” Nàng lắc đầu, khi hắn dùng lông tuyết hồ bao lấy nàng, nàng thuận thế dựa vào ngực hắn. Hai người chỉ lo thì thầm to nhỏ, không hề để tám gã võ sĩ phía trước vào mắt.
“Thì ra ngươi là đồng đảng của yêu nữ này.” Gã võ sĩ cầm đầu thấy hắn chính là khách nhân vừa rồi ngồi uống rượu trong quán, hai mắt trừng lớn, tay vẫy một cái, tám gã còn lại vây quanh hai người bọn họ. Chỉ nghe trên mái nhà đối diện có tiếng gạch ngói vỡ lỡ, một thân ảnh cao lớn từ trên mái nhà nhảy xuống đứng giữa tám người.
Người này tóc vàng xõa vai, sắc mặt khô vàng, vóc người vạm vỡ, tuổi chừng bốn mươi, tuy chỉ mặc một kiện áo gai màu nâu nhưng khí thế kinh người như vực sâu thăm thẳm núi cao sừng sững. Hai tay hắn giấu trong tay áo rộng, vừa đứng vững liền trầm giọng nói: “Người thanh niên, cô nương tốt còn rất nhiều, chớ để nhất thời hồ đồ mà đi sai đường.” Thanh âm hắn dù thô kệch nhưng con người lại tinh tường, vừa nghe nàng nói câu “Là ngươi” liền biết hai người này không thân quen, bởi vậy mới mở miệng khuyên bảo.
Một tay Triệu Tử Phục ôm nữ tử, cười tủm tỉm nhìn người tóc vàng: “Trên đời này cô nương tốt quả thực rất nhiều, nhưng người trước mặt lại chỉ có một, có thể ôm một lúc thì cứ ôm một lúc thôi.”
“Ngươi chỉ thấy nàng ta thiên kiều bá mị*, nhưng ngươi có biết nàng ta thủ đoạn tàn độc?” Người tóc vàng hừ lạnh, nhìn nữ tử trong ngực hắn không chớp mắt. (*thiên kiều bá mị: xinh đẹp, quyến rũ)
“Cô với bọn họ có chuyện gì vậy? Cớ sao bọn họ phải bắt cô?” Triệu Tử Phục cúi đầu, ôn nhu hỏi nàng.
Nàng khẽ hừ một tiếng, trầm mặc không nói lời nào. Người tóc vàng trầm giọng nói: “Tối nay nàng ta vào phủ Tín Lăng quân giết tân phu nhân của tướng quân. Bây giờ thành Đại Lương đã bày thiên la địa võng, dù nàng ta có mọc cánh cũng đừng hòng bay thoát.”
“Cô thật sự giết phu nhân của hắn sao?” Triệu Tử Phục vẫn ôn nhu hỏi nàng. Tân phu nhân của Tín Lăng quân chính là em gái ruột của Hàn vương, vừa kết hôn ba ngày đã bị giết hại, tự nhiên kinh động thiên hạ, thảo nào trong thành Đại Lương lại bày trận thế lớn như vậy.
Nàng im lặng một lúc, mới hơi bĩu môi nói: “Chẳng qua ta chỉ nhất thời nổi hứng, muốn đi nhìn trộm chút xem phu nhân hắn dung mạo ra sao, nhưng hóa ra nàng ta chẳng có gì nổi bật, không có một điểm hấp dẫn, ai còn hiếm lạ mà giết nàng.”
Sắc mặt nàng tái nhợt, trong vòng vây cao thủ mà vẫn bình tĩnh như thường. Lại còn bày ra bộ dáng oán trách, vừa đáng yêu lại xinh đẹp, tựa như một hài tử được cưng chiều quá mức không hề ý thức mình đã gây ra đại họa.
Triệu Tử Phục than nhỏ trong lòng, mặt cười nói: “Chư vị đã nghe thấy chưa, chẳng qua nàng tính tình trẻ con, mến mộ phu nhân Tín Lăng quân, nhưng tuyệt không động thủ giết người. Chư vị tìm lầm người rồi, chi bằng dừng tại đây thôi?”
*Câu thơ trích trong bài Thạc nhân 2 (碩人 2)
碩人 2
手如柔荑,
膚如凝脂。
領如蝤蠐,
齒如瓠犀。
螓首蛾眉,
巧笑倩兮,
美目盼兮。
* * *
Thạc nhân 2
Thủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phán hề!
* * *
Dịch nghĩa: Người đẹp 2
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
Phủ Ngộ Quán, Trịnh Giao Phủ dạo chơi Hán Giang tương ngộ giai nhân*, ấp ủ chí nguyện tìm tri kỷ khắp giang hải, nơi này dựng lên ấy cũng vì lẽ đó. Mười năm trước, Tín Lăng quân cho xây nên nơi này để người trong thiên hạ, từ vương hầu tướng sĩ cho tới lưu dân bách tính, chỉ cần muốn đều có thể nhập lâu ăn uống no say, không tốn một xu.
*Liệt tiên truyện chép Trịnh Giao Phủ đi chơi Hán Giang, tới dưới đài Hán Cao gặp hai cô gái đeo hai viên ngọc to bằng quả trứng gà, Giao Phủ tới chuyện trò rồi xin ngọc, hai nàng bèn cởi ra cho. Giao Phủ chào đi, lại muốn được cả hai nàng, ngoảnh nhìn thì không thấy đâu nữa mà ngọc cũng biến mất.
Mà rượu nơi này, là rượu Lan Lăng được đặc biệt vận chuyển từ nước Sở tới.
Lan Lăng mỹ tửu, hổ phách rực rỡ*; công tử khảng khái, nhất chí vu tư**.
*Lan Lăng mỹ tửu: một loại rượu ngon nổi tiếng của Trung Quốc, khi uống phải dùng chén ngọc màu hổ phách để chén rượu phát sáng màu hổ phách rực rỡ.
**Nhất chí vu tư (一至于斯): đã đạt đến mức, trình độ như vậy.
Nơi này vốn mỗi ngày đông như trẩy hội, duy đã nhiều ngày qua, Tín Lăng quân đại hôn, bên trong phủ đại yến ba ngày, người người kéo tới xem, người người cũng đều say ngã trong phủ Tín Lăng quân, Phủ Ngộ Quán này lập tức vắng lạnh.
Hôm nay là đêm đại yến thứ ba, bên trong quán quạnh quẽ, chỉ có một vị khách nhân. Chưởng quỹ và tiểu nhị ngồi cạnh cửa, thừa dịp nhàn rỗi kiểm kê rượu còn trữ trong điếm.
Gió từ ngoài ngõ luồn vào, thổi cánh cửa chính lắc lư kẽo kẹt. Đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa dồn dập theo gió truyền đến. Sắc mặt chưởng quỹ chợt biến, nháy mắt với tiểu nhị một cái, tiểu nhị lập tức đứng dậy, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy ba gã võ sĩ vận trang phục màu đỏ tía, cầm trường kiếm trong tay, từ ngoài cửa tiệm nhanh chóng tiến vào.
Gã võ sĩ cầm đầu đảo nhanh ánh mắt nhìn qua trong điếm, thấy chỉ có một khách nhân, bên cạnh đặt một kiện áo lông tuyết hồ trắng muốt, tựa say mà chưa say, nghiêng người dựa vào một góc nhàn nhã uống rượu. Chưởng quỹ lập tức tiến ra đón, thấp giọng hỏi: “Có chuyện khẩn cấp sao?”
Gã võ sĩ cầm đầu nói nhỏ bên tai chưởng quỹ, bàn tính trong tay chưởng quỹ lập tức rơi xuống đất, thấp giọng hô lên: “Là thật sao?”
Gã võ sĩ cầm đầu chưa kịp trả lời, ngoài cửa lại có tiếng cười của một nữ tử truyền vào, chậm rãi nói từng chữ từng từ: “Là ta giết thì sao? Không phải ta giết thì thế nào?” Giọng nói vô cùng cuồng ngạo nhưng cũng rất mềm mại trong trẻo, tựa như chim hoàng oanh xuất cốc.
Ba gã võ sĩ lập tức xông ra ngoài, vừa mở cửa tiệm ra đã trông thấy ngay một nữ tử đang đứng ngoài hẻm nhỏ, trên người khoác áo choàng xanh, cười ngọt ngào. Xung quanh là năm gã võ sĩ vận trang phục đồng dạng, đang đứng vây nàng vào giữa.
“Yêu nữ thủ đoạn độc ác, không cần nhiều lời vô ích, bắt trở lại gặp công tử.” Gã võ sĩ cầm đầu quát lên.
Bảy gã kia vừa nghe, không quan tâm trước mắt là một nữ tử, lớn tiếng đánh trống reo hò, đều rút kiếm nhất tề xông lên. Áo choàng tung bay lộ ra một thân áo la trắng như tuyết; bên hông thắt một ti đái màu xanh; hai tay áo dài theo gió lay động lộ ra hai cổ tay trắng muốt.
Toàn thân nàng một màu trắng thuần, mặt như ngọc trong, ánh trăng chiếu lên người nàng phảng như dùng tuyết khắc nên tượng băng. Nàng vén áo choàng, đưa hai tay ra bày trước mặt mọi người, cười khanh khách nói: “Các ngươi nhìn đôi tay này, giống như vừa giết người lắm sao?”
Nàng cười ngây thơ hồn nhiên, có thể dùng một câu “Mỹ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề”* để hình dung vậy. Tám gã võ sĩ hai mặt nhìn nhau, không biết là bị nàng mê hoặc hay là thẹn trong lòng mà ngừng thế tiến công; khách nhân trong quán tựa hồ bị kinh động, chuyển mình, ngồi dậy. (*Mỹ mục phán hề, xảo tiếu thiến hề: miệng cười lúng liếng, mắt long lanh sáng ngời)
Nàng lại thuận thế hất tay lên ném áo choàng về phía hai gã võ sĩ phía tây nam, người như mây bay lướt trên áo choàng, thân hình vọt lên không định nhảy lên mái nhà rời đi.
Chợt nghe trên mái nhà vang lên một tràng cười hùng hồn, tiếp theo là một thanh âm thô kệch cao vút quát lên: “Giết người còn muốn chạy sao? Quay lại cho ta.” Một thân ảnh dài, một chưởng phong mạnh mẽ đánh về phía nữ tử.
Nàng đang ở giữa không trung, không có chỗ đặt chân, mắt thấy không thể tránh được chưởng phong này, nàng khẽ cười một tiếng, thân hình đột nhiên bay lên vài thước, khó khăn tránh được một chưởng thình lình này.
“Hảo khinh công”. Thanh âm thô kệch trên nóc nhà lên tiếng khen ngợi, ngay sau đó lại phóng một chưởng lên cao. Nhưng lúc này nữ tử đột nhiên nhíu chặt mày, đưa tay ôm ngực, thân người rơi xuống, đúng lúc gặp phải một chưởng này nặng nề đánh vào trên người nàng. Thân hình nàng tựa như con diều đứt dây, trong nháy mắt bay xa mấy trượng, tà tà rơi xuống phía cửa chính Phủ Ngộ Quán.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một dải mây trắng từ trong quán bay ra, bao lấy thân thể nàng, lập tức một thân ảnh màu xanh nhảy ra, giữa khung trung ôm lấy cụm mây trắng này, chậm rãi hạ xuống trước cửa Phủ Ngộ Quán.
Hắn một thân áo xanh, mày kiếm môi mỏng, phong nghi như ngọc, khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười nhàn nhạt. Nữ tử nhìn thấy hắn, mặt mũi tái nhợt lạnh băng miễn cưỡng mỉm cười: “Là ngươi…” Hóa ra chính là Triệu Tử Phục nàng đã gặp hai ngày trước.
“Bị thương nặng sao?” Triệu Tử Phục cúi đầu nhìn người trong lòng, than thở: “Ta chỉ rời khỏi một lúc, rốt cuộc lại chậm một bước, để người đả thương cô.”
“Chỉ chút thương nhỏ, không đáng kể gì.” Nàng lắc đầu, khi hắn dùng lông tuyết hồ bao lấy nàng, nàng thuận thế dựa vào ngực hắn. Hai người chỉ lo thì thầm to nhỏ, không hề để tám gã võ sĩ phía trước vào mắt.
“Thì ra ngươi là đồng đảng của yêu nữ này.” Gã võ sĩ cầm đầu thấy hắn chính là khách nhân vừa rồi ngồi uống rượu trong quán, hai mắt trừng lớn, tay vẫy một cái, tám gã còn lại vây quanh hai người bọn họ. Chỉ nghe trên mái nhà đối diện có tiếng gạch ngói vỡ lỡ, một thân ảnh cao lớn từ trên mái nhà nhảy xuống đứng giữa tám người.
Người này tóc vàng xõa vai, sắc mặt khô vàng, vóc người vạm vỡ, tuổi chừng bốn mươi, tuy chỉ mặc một kiện áo gai màu nâu nhưng khí thế kinh người như vực sâu thăm thẳm núi cao sừng sững. Hai tay hắn giấu trong tay áo rộng, vừa đứng vững liền trầm giọng nói: “Người thanh niên, cô nương tốt còn rất nhiều, chớ để nhất thời hồ đồ mà đi sai đường.” Thanh âm hắn dù thô kệch nhưng con người lại tinh tường, vừa nghe nàng nói câu “Là ngươi” liền biết hai người này không thân quen, bởi vậy mới mở miệng khuyên bảo.
Một tay Triệu Tử Phục ôm nữ tử, cười tủm tỉm nhìn người tóc vàng: “Trên đời này cô nương tốt quả thực rất nhiều, nhưng người trước mặt lại chỉ có một, có thể ôm một lúc thì cứ ôm một lúc thôi.”
“Ngươi chỉ thấy nàng ta thiên kiều bá mị*, nhưng ngươi có biết nàng ta thủ đoạn tàn độc?” Người tóc vàng hừ lạnh, nhìn nữ tử trong ngực hắn không chớp mắt. (*thiên kiều bá mị: xinh đẹp, quyến rũ)
“Cô với bọn họ có chuyện gì vậy? Cớ sao bọn họ phải bắt cô?” Triệu Tử Phục cúi đầu, ôn nhu hỏi nàng.
Nàng khẽ hừ một tiếng, trầm mặc không nói lời nào. Người tóc vàng trầm giọng nói: “Tối nay nàng ta vào phủ Tín Lăng quân giết tân phu nhân của tướng quân. Bây giờ thành Đại Lương đã bày thiên la địa võng, dù nàng ta có mọc cánh cũng đừng hòng bay thoát.”
“Cô thật sự giết phu nhân của hắn sao?” Triệu Tử Phục vẫn ôn nhu hỏi nàng. Tân phu nhân của Tín Lăng quân chính là em gái ruột của Hàn vương, vừa kết hôn ba ngày đã bị giết hại, tự nhiên kinh động thiên hạ, thảo nào trong thành Đại Lương lại bày trận thế lớn như vậy.
Nàng im lặng một lúc, mới hơi bĩu môi nói: “Chẳng qua ta chỉ nhất thời nổi hứng, muốn đi nhìn trộm chút xem phu nhân hắn dung mạo ra sao, nhưng hóa ra nàng ta chẳng có gì nổi bật, không có một điểm hấp dẫn, ai còn hiếm lạ mà giết nàng.”
Sắc mặt nàng tái nhợt, trong vòng vây cao thủ mà vẫn bình tĩnh như thường. Lại còn bày ra bộ dáng oán trách, vừa đáng yêu lại xinh đẹp, tựa như một hài tử được cưng chiều quá mức không hề ý thức mình đã gây ra đại họa.
Triệu Tử Phục than nhỏ trong lòng, mặt cười nói: “Chư vị đã nghe thấy chưa, chẳng qua nàng tính tình trẻ con, mến mộ phu nhân Tín Lăng quân, nhưng tuyệt không động thủ giết người. Chư vị tìm lầm người rồi, chi bằng dừng tại đây thôi?”
*Câu thơ trích trong bài Thạc nhân 2 (碩人 2)
碩人 2
手如柔荑,
膚如凝脂。
領如蝤蠐,
齒如瓠犀。
螓首蛾眉,
巧笑倩兮,
美目盼兮。
* * *
Thạc nhân 2
Thủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phán hề!
* * *
Dịch nghĩa: Người đẹp 2
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook