Trăng Hướng Phía Tây
-
Chương 26
Hôm đó Phương Nhạc tới khuya mới ngủ, sáng 5 giờ 45 phút, chuông báo trong phòng ngủ vang lên. Phương Nhạc duỗi tay tắt chuông báo thức, không cẩn thận đụng phải quyển sách trên tủ đầu giường. “Cốp” một tiếng, sách gõ vào sàn nhà gỗ, trong buổi sáng ánh mặt trời tối tăm, tiếng vang này to như bổ núi xẻ đá.
Phương Nhạc ngồi dậy từ trên giường, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa nhỏ thông với căn phòng trẻ em kia, một đầu khác của cánh cửa đó im lìm không tiếng động, dưới kẹt cửa cũng không nhìn thấy ánh sáng.
Phương Nhạc xoa mặt, sau đó xuống giường, khom người nhặt sách lên, bỏ lại trên tủ đầu giường.
Thay quần áo xong, anh xuống lầu uống một li nước, ra ngoài chạy bộ.
Thông thường vào ngày đi học Phương Nhạc sẽ xuống lầu vào khoảng 6 giờ sáng chạy bộ nửa tiếng, ngày lễ ngày nghỉ anh sẽ ngủ nhiều hơn, nhưng trước 7 rưỡi sẽ ra ngoài, chạy bộ buổi sáng này cũng không phải kệ gió kệ mưa, lúc thời tiết không tốt, anh sẽ nghỉ ngơi.
Giờ mới khoảng 6 giờ mặt trời đã mọc, lúc Phương Nhạc xuống lầu mặt trời nửa che nửa lộ, sáng sớm thưa người có một hơi thở mát lạnh, trong không khí mát lạnh này anh nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở dưới lầu vào thời gian này.
Trước căn nhà số 7 của nhà họ Phương là một quảng trường nhỏ, buổi tối chỗ này không có người già và người trung niên trong tiểu khu nhảy quảng trường thì cũng là học sinh tiểu học luyện nhảy dây. Lúc này mới 6 giờ sáng
, một chú tầm 50 tuổi mặc áo thời Đường, tay cầm kiếm bạc, nhìn dáng vẻ này chắc hồi nãy tập thể dục buổi sáng ở quảng trường.
Đối diện chú đó là một cô đang đứng, bên chân cô đó còn đặt một chiếc xe đẩy để mua đồ ăn, chắc là chuẩn bị đến chợ rau, hai người bên cạnh mặc áo bảo vệ tiểu khu đang ngơ ngác không chen miệng vào nổi, đều đang nghe hai vị này đấu đá.
Giọng của cô đó rất khỏe: “Tôi nói có gì sai à, trong tòa nhà có bao nhiêu phụ nữ trẻ em, các người làm người sao có thể ích kỷ như vậy, còn có thể có chút đạo đức không. Ông biết luyện kiếm sáng sớm rèn luyện thân thể, vậy sao lại có thể thiếu đạo đức đến nỗi không màng đến sức khỏe của người khác?”
Chú kia kiêu căng ngạo mạn: “Tôi vẫn luôn nhẹ nhàng nói chuyện với bà, bà cứ một hai phải cãi nhau hoài với tôi, oan có đầu nợ có chủ, bà nói với tôi làm đếch gì, nói tiếp, nếu tôi đi tìm bọn họ, bọn họ chịu nghe tôi à?”
Cô kia cả giận bảo: “Bọn họ là công nhân nhà ông, bọn họ không nghe ông? À, tôi biết rồi, tôi đã thấy ông hút thuốc ở thang máy rất nhiều lần, ông và mấy kẻ kia cũng tám lạng nửa cân thôi, cũng là hàng cùng loại, vậy bọn họ sẽ không nghe ông.”
Chú kia không thua kém: “Bà hài hước ghê đó, nhìn xem bây giờ là ai không có đạo đức, bây giờ bà đang tấn công cá nhân tôi đấy nhé, bảo vệ, anh làm chứng cho tôi, tôi muốn khiếu nại!”
Cô kia: “Ông có xấu hổ hay không, kẻ ác đi tố cáo trước à!”
Hai bên ông tới bà đi cãi ỏm tỏi, Phương Nhạc đi đến bảng tuyên truyền sau bậc thang của quảng trường nhỏ, mở miệng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“A!” Trần Hề bị dọa cho nhảy dựng, nghiêng đầu nhìn thấy là Phương Nhạc, cô mới thở phào, nói với anh: “Tôi đang xem họ cãi nhau.”
“… Tôi đang nói, sao em lại ở dưới lầu vào giờ này.”
“À.” Trần Hề lấy lại tinh thần, “Tôi chạy bộ buổi sáng đó.”
Năng lực thể chất của Trần Hề vẫn luôn chẳng ra gì, môn thể dục hồi cấp hai đều là qua môn với điểm thấp, giờ đã cấp ba, cô chạy tập thể một lần đã chịu không nổi, cô rất rõ mình phải thay đổi, nếu không nền mà không vững chắc, nhà lầu xây lên dù đẹp cũng vô dụng.
Phương Nhạc hỏi cô: “Xuống lúc mấy giờ?”
Trần Hề nói: “Sớm hơn anh mười phút.” Cô dậy lúc 5 giờ, đọc sách nửa tiếng mới xuống lầu.
Phương Nhạc dừng vài giây, mới nói: “Vì sao không gọi tôi?”
“Tôi phải lệch thời gian với anh chứ.” Trần Hề suy nghĩ rất chu đáo: “Nếu không sáng sớm chúng ta dùng một nhà vệ sinh thì thời gian gấp rút quá.”
“… Vậy à.”
“Ừ.”
Phương Nhạc quay đầu sang một bên, khóe miệng căng ra. Bên cạnh là bảng tuyên truyền tiểu khu, bên trên dán thông báo hoạt động gần đây của tiểu khu, Trần Hề cho rằng anh đang xem thông báo, bèn không quan tâm đến anh nữa. Bên kia vẫn còn đang cãi nhau tiếp, Trần Hề quay đầu muốn tiếp tục xem, Phương Nhạc bên cạnh lại mở miệng.
“Em chạy xong rồi?”
“Tôi vừa chạy một vòng.”
“Chạy nữa không?”
Trần Hề thiếu vận động, lúc chạy được nửa vòng bụng cô đã hơi đau, cắn răng chạy xong một vòng cô cũng không dám chạy tiếp nữa. Đúng lúc ở quảng trường nhỏ trước tòa nhà có người cãi nhau, cô vừa nghỉ ngơi vừa hóng. Trần Hề nói với Phương Nhạc: “Tôi không chạy, anh chạy đi.”
Phương Nhạc không vội chạy, anh nhìn giữa quảng trường, hỏi: “Em xem lâu rồi?”
“Không có.” Giọng điệu của Trần Hề mang theo chút tiếc nuối: “Tôi đến trễ, không nghe được nguyên do.”
“Rất muốn biết nguyên do?”
Trần Hề nghe giọng điệu của anh, hỏi lại: “Anh biết?”
Phương Nhạc nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Sao anh lại biết?” Trần Hề tò mò.
“Hôm qua tôi ngủ trễ, nghe thấy.”
“Hôm qua? Tối qua anh ra ngoài sao?”
“Không có.”
“Vậy sao lại như thế này?”
Phương Nhạc cười cười: “Lát nữa nói tiếp, tôi chạy bộ đã.” Đã hơn 6 giờ, nếu còn không chạy bộ sẽ muộn giờ đến trường.
Trần Hề không phải Phan Đại Châu, Phan Đại Châu mà hiếu kỳ thì sẽ vò đầu bứt tai, trằn trọc khó ngủ. Vốn dĩ Trần Hề cũng không định dò hỏi tới cùng, nhưng Phương Nhạc thả câu, Trần Hề liền có chút vấn vương.
Hai cô chú kia đã bị bảo vệ mời đi, Trần Hề không nghe được kết quả, chỉ có thể lên lầu lại. Bởi vì chỉ chạy một vòng không đổ mồ hôi, cô cũng không tắm, thời gian trống nhiều, trần Hề vào bếp làm bữa sáng nhanh gọn, lúc cô ăn xong Phương Nhạc cũng đã chạy bộ về.
Phương Nhạc muốn tắm trước, Trần Hề hỏi: “Tôi làm bữa sáng, anh ăn không?”
Phương Nhạc nhìn bàn ăn, trên bàn chỉ có đĩa trống không của Trần Hề.
Trần Hề nói: “Có cháo trắng và bánh bao trứng gà, tôi đang hâm trong bếp, lát nữa chú Phương và Phương Mạt dậy cũng có thể ăn.”
“Tôi không kịp ăn, em giúp tôi gói bánh bao lại, tôi sẽ ăn trên đường.”
“Được.”
Trần Hề gói cả bánh bao và trứng gà, Phương Nhạc tắm rửa ra tới, gần tới giờ bắt xe buýt.
Trần Hề đưa túi cho anh, Phương Nhạc vừa đi đường vừa ăn, Trần Hề đi cạnh anh nghiêng đầu chờ, Phương Nhạc nhìn thoáng qua, thấy đôi mắt sáng long lanh của cô, anh mới nhớ tới.
Phương Nhạc đè khóe miệng xuống, ăn sáng rồi nói: “Tối qua khoảng 11 giờ rưỡi tôi nghe thấy tiếng cãi nhau dưới lầu.”
Trong khu chung cư nhỏ, lầu càng cao thì tiếng ồn truyền lên trên lại càng lớn, lầu 25 trở lên cơ bản tương đối yên tĩnh. Nhưng hôm qua đêm khuya tĩnh lặng, hai bên cãi nhau tương đối lớn giọng, nhà Phương Nhạc ở tầng 28, cửa sổ phòng ngủ của anh đang mở, tạp ẩm vọng đến tận trời.
Nguyên nhân gây ra chính là, hộ gia đình ở lầu mười trong tòa nhà, cũng chính là ông chú cãi nhau lúc trước đó, ông ta còn một căn nhà ở tầng chín, trước mắt đang tu sửa lại. Tiểu khu quy định thời gian sửa nhà từ 8 giờ sáng tới 5 giờ chiều, nhưng công nhân sửa nhà của ông ta đẩy nhanh tốc độ, tối hôm qua làm đến gần 11 giờ rưỡi.
“Không liên quan đến chuyện sửa nhà.” Phương Nhạc nói: “Công nhân nhà ông ta hút thuốc trong thang máy, bị cái cô tầng 16 kia bắt gặp, cô đó chắc ngăn họ lại, hai bên không biết nói chuyện như thế nào, rồi xảy ra cự cãi, sau đó bảo vệ tiểu khu thông báo chủ căn nhà đang sửa xuống xử lý, hai người đó cãi ầm ĩ dưới tầng.”
Phương Nhạc không cảm thấy hứng thú với chuyện hóng hớt này, tối qua anh không ngủ được, nghe tiếng cãi nhau vốn định đóng cửa sổ, nhưng ban đêm gió mát nhè nhẹ, anh vịn cửa sổ để gió thổi một lát, cũng nghe được toàn bộ câu chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Cuối cùng Trần Hề cũng được giải thích sự nghi hoặc, cô thỏa mãn mà gật đầu: “Thì ra là như vậy sao.”
Phương Nhạc nhìn mà muốn cười, anh không khỏi nhớ tới lúc trước ông chủ Phương đã từng nói qua.
“Đứa bé Hề Hề thú vị lắm, năm đó nó mới chút xíu đã thích ngồi trong nhà xưởng chúng ta, thích nghe người lớn nói chuyện, người lớn nói được cái gì đâu chứ, chỉ là chút đông dài tây ngắn, con bé còn ngồi đó, mỗi ngày đều nghe rất thích thú, cũng không xen mồm. Chúng ta nói mệt con bé còn rót nước cho, hai mắt tỏa sáng nhìn người đối diện, chờ người ta tiếp tục nói, nhóc quỷ này buồn cười thật, con nói xem con bé chẳng hề chê ngồi trong nhà xưởng nhàm chán gì cả.”
Sau đó bà nội Phương thuận miệng tiếp chuyện: “Về nhà con bé cũng chán lắm, trong nhà không ai nói chuyện với nó.”
Phương Nhạc nghĩ đến đây, đột nhiên nhận ra, đứa bé Trần Hề này có sở thích đó, có lẽ bắt nguồn từ việc cô trưởng thành trong môi trường im lặng.
Bước chân Phương Nhạc chậm lại, tầm mắt đặt trên người Trần Hề, lúc này phía sau truyền đến tiếng hét to: “Hai người tản bộ à, xe buýt tới, chạy mau đi!”
Là Phan Đại Châu, cậu chàng vừa xuất hiện, ngay cả dòng khí xung quanh cũng đều thay đổi, chúng đang nhanh nhẹn nhảy nhót.
Trần Hề cũng thấy được xe buýt sắp dừng lại, nói: “Chạy thôi ——”
Phương Nhạc bất đắc dĩ đuổi kịp hai người.
Hôm nay là ngày cuối cùng của đại hội thể thao, bận cả buổi sáng, lúc trưa, câu lạc bộ Hán phục trong trường múa cổ điển trên sân cỏ sân điền kinh, mười hai nữ sinh tay áo rộng eo thon, thướt tha lịch sự tao nhã. Phan Đại Châu xem đến hưng phấn, lắc cánh tay Phương Nhạc: “Người thứ ba đẹp nhất, như nữ diễn viên Loan Loan kia, tên là gì ——”
Quay đầu cậu thấy Phương Nhạc căn bản không xem mấy cô gái múa, Phan Đại Châu nhìn theo tầm mắt anh, thấy Trần Hề đang chạy tới chạy lui trên khán đài.
Trương Tiêu Hạ chịu trách nhiệm làm poster kết quả của đại hội thể thao, cô ấy muốn mỗi người trong lớp viết một câu, số từ không cần nhiều, trong vòng hai mươi chữ là đủ rồi, trong lớp tổng cộng 48 người, Trần Hề chạy vặt đi thu thập giúp Trương Tiêu Hạ.
Phan Đại Châu nhìn Phương Nhạc mà cười ngây ngô, tiếng cười như tiếng lừa hí.
Giọng điệu Phương Nhạc nhàn nhạt khiến cậu chàng nghẹn lại: “Khùng hả?”
“Mày mới khùng á.” Phan Đại Châu bắn trả về. Bắn xong nhìn biểu cảm của Phương Nhạc, hình như anh không vui lắm, cậu nghĩ thầm sáng nay không phải Phương Nhạc trò chuyện với Trần Hề rất tốt sao, cậu đi theo sau gần nửa chặng đường, nhìn hai người kia vẫn nói không ngừng, cũng đủ nghĩa khí không quấy rầy họ, sau đó nhìn thấy xe buýt tới cậu mới xông lên mà.
Bây giờ nhìn Phương Nhạc cứ nhìn chằm chằm Trần Hề, không biết đang nghĩ gì đây.
Lòng dạ thiếu nam đúng là kim đáy biển, Phan Đại Châu ói trong lòng.
Trần Hề thu thập hơn nửa số giấy, gửi QQ báo tiến độ hoàn thành nhiệm vụ cho Trương Tiêu Hạ.
Trương Tiêu Hạ trả lời: “Cậu tới lớp học nhỏ cạnh hồ bơi đi, tớ và Bạch Chỉ ở đây.”
Hồ bơi ở sân vận động lầu hai, Trần Hề chưa từng đến nơi này. Cô bỏ tờ giấy vào túi xách nhỏ, băng qua sân điền kinh chạy tới sân vận động lầu hai, chậm rãi tìm dọc hành lang. Lúc đi ngang một lớp học, cô nghe thấy trong lớp truyền đến tiếng cãi vả, có một giọng là giọng quen. Cửa phòng học lộ ra một kẽ hở chừng ngón tay, trong lúc vô tình Trần Hề nhìn thấy hai nữ sinh đang đứng bên trong, cô đi nhanh chân hơn qua hành lang này, tìm một lát, cuối cùng cũng tìm thấy lớp học nhỏ như lời Trương Tiêu Hạ.
Nhưng Trương Tiêu Hạ chẳng đáng tin gì, trong lớp đã không còn ai, chỉ còn một đống bút vẽ và giấy lung tung.
Trần Hề nhìn điện thoại, mấy phút trước Trương Tiêu Hạ gửi tin nhắn tới: “Sao cậu còn chưa tới, tớ và Bạch Chỉ đến siêu thị nhỏ mua kem, hay là cậu tới siêu thị trước đi.”
Trần Hề hỏi: “Lát nữa cậu còn qua chỗ hồ bơi này không?”
Trương Tiêu Hạ: “Bọn tớ muốn ăn gì đó rồi mới quá, mệt quá nên tớ cần bổ sung năng lượng, cậu cũng qua đây đi, mau lên chờ cậu đó.”
Trần Hề đành phải quay lại đường cũ, kết quả ở cửa cầu thang đụng phải một nữ sinh đang vui đầu khóc thút thít trên bậc cầu thang, nhất thời Trần Hề không phản ứng kịp, đối phương cũng đã thấy cô.
“Vừa rồi cậu nghe hết rồi à?” Phan Tiểu Khê nghẹn ngào hỏi.
Thật ra Trần Hề mới chỉ nghe được nửa câu ——
Phan Tiểu Khê nói: “Cậu ngăn tôi lại chỉ muốn nói chuyện này sao?”
Sau đó một nữ sinh khác nói: “Cậu giả vờ làm cô chủ cái gì, cậu chỉ là cùng mẹ cậu tái hôn vào nhà họ Phan thôi, lúc lớp 5 chính cậu trộm thước của tôi…”
Lúc ấy Trần Hề đi ngang qua nghe câu nói đó rồi chạy nhanh qua, bây giờ Phan Tiểu Khê hỏi cô, cô rất khó phủ nhận mình chưa nghe thấy gì hết.
Phan Tiểu Khê cũng chỉ tự nói một mình: “Cậu nghe thấy cũng không sao, đây cũng không phải bí mật gì, có lẽ anh tôi đã nói với cậu.”
Trần Hề vội nói: “Không có, Phan Đại Châu chưa từng nói đến chuyện của cậu.”
“À…” Phan Tiểu Khê giữ quá nhiều nước mũi, bèn dùng sức hít mũi mấy cái.
Trong túi Trần Hề đúng lúc có khăn giấy, là hôm qua Bạch Chỉ mua trả cho cô, cô lấy ra đưa cho Phan Tiểu Khê.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Trần Hề nói xong định đi xuống lầu, chân vừa mới bước ra một bước, lại nghe Phan Tiểu Khê nói: “Anh tôi từng kể về cậu.”
… Trần Hề biết ý, âm thầm rút chân về.
Từ trước giờ cái tên mà Phan Đại Châu đề cập đến nhiều nhất ở nhà họ Phan là Phương Nhạc, sau đó thành Phương Nhạc và Trần Hề.
Cậu nói ba mẹ Trần Hề là người điếc, cậu còn phổ cập khoa học cho người nhà, nói người điếc không phải người câm điếc, đừng gọi sai.
Cậu nói Trần Hề rất giỏi, thi đậu tuyển sinh tỉnh vào trường số 8, Trần Hề rất thú vị, tính cách vô cùng tốt, mỗi ngày đều cười ngây ngô với cậu, cực kì hoạt bát cởi mở.
Vào năm lớp 6 tiểu học, Phan Tiểu Khê cùng mẹ tái hôn đến nhà bác cả của Phan Đại Châu, hiện giờ người ta nghe tên cô ta cứ cho rằng cô ta là con cái máu mủ của nhà họ Phan, nhưng tên cũ của cô ta trùng hợp là Tiểu Khê, chẳng qua họ lúc trước là họ Vương.
Phan Tiểu Khê nói rất nhiều điều: “Tôi rất ngưỡng mộ cậu, tôi biết việc nhà của cậu, cũng biết cậu sống nhờ nhà người ta, nhưng tính cách cậu tốt.”
Hôm trước giữa trưa ở nhà ăn, Phan Tiểu Khê nhìn thấy Trần Hề và Phương Nhạc Phan Đại Châu vừa nói vừa cười, bàn bên cạnh, nghe nói nam sinh kia tên Liêu Tri Thời, Trần Hề cũng nói được mấy câu với Liêu Tri Thời.
Mà cô ta muốn chào hỏi Trần Hề cũng phải do dự hồi lâu, cô ta không sống như Trần Hề được.
Giữa trưa sân vận động im ắng, nơi này tựa như chỉ còn hai người họ, Phan Tiểu Khê lau nước mắt, nói lời thật lòng: “… Phương Nhạc cũng rất thích nói chuyện với cậu, tôi nhìn ra được. Thật sự tôi rất hâm mộ tính cách của cậu, cậu vui tươi như vậy, tỏa sáng như ánh mặt trời như vậy.”
Trần Hề là một người nghe đạt tiêu chuẩn, cô chỉ lẳng lặng nghe Phan Tiểu Khê trút cảm xúc, ngay cả lúc trút nỗi lòng Phan Tiểu Khê cũng rất nhỏ nhẹ.
Hàng hiên ngoài cửa sổ, nắng gắt chói chang.
Trần Hề nói trong lòng, ánh mặt trời sao? Cậu xem xem, dưới ánh mặt trời, mỗi người đều có cái bóng màu đen.
Phương Nhạc ngồi dậy từ trên giường, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa nhỏ thông với căn phòng trẻ em kia, một đầu khác của cánh cửa đó im lìm không tiếng động, dưới kẹt cửa cũng không nhìn thấy ánh sáng.
Phương Nhạc xoa mặt, sau đó xuống giường, khom người nhặt sách lên, bỏ lại trên tủ đầu giường.
Thay quần áo xong, anh xuống lầu uống một li nước, ra ngoài chạy bộ.
Thông thường vào ngày đi học Phương Nhạc sẽ xuống lầu vào khoảng 6 giờ sáng chạy bộ nửa tiếng, ngày lễ ngày nghỉ anh sẽ ngủ nhiều hơn, nhưng trước 7 rưỡi sẽ ra ngoài, chạy bộ buổi sáng này cũng không phải kệ gió kệ mưa, lúc thời tiết không tốt, anh sẽ nghỉ ngơi.
Giờ mới khoảng 6 giờ mặt trời đã mọc, lúc Phương Nhạc xuống lầu mặt trời nửa che nửa lộ, sáng sớm thưa người có một hơi thở mát lạnh, trong không khí mát lạnh này anh nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở dưới lầu vào thời gian này.
Trước căn nhà số 7 của nhà họ Phương là một quảng trường nhỏ, buổi tối chỗ này không có người già và người trung niên trong tiểu khu nhảy quảng trường thì cũng là học sinh tiểu học luyện nhảy dây. Lúc này mới 6 giờ sáng
, một chú tầm 50 tuổi mặc áo thời Đường, tay cầm kiếm bạc, nhìn dáng vẻ này chắc hồi nãy tập thể dục buổi sáng ở quảng trường.
Đối diện chú đó là một cô đang đứng, bên chân cô đó còn đặt một chiếc xe đẩy để mua đồ ăn, chắc là chuẩn bị đến chợ rau, hai người bên cạnh mặc áo bảo vệ tiểu khu đang ngơ ngác không chen miệng vào nổi, đều đang nghe hai vị này đấu đá.
Giọng của cô đó rất khỏe: “Tôi nói có gì sai à, trong tòa nhà có bao nhiêu phụ nữ trẻ em, các người làm người sao có thể ích kỷ như vậy, còn có thể có chút đạo đức không. Ông biết luyện kiếm sáng sớm rèn luyện thân thể, vậy sao lại có thể thiếu đạo đức đến nỗi không màng đến sức khỏe của người khác?”
Chú kia kiêu căng ngạo mạn: “Tôi vẫn luôn nhẹ nhàng nói chuyện với bà, bà cứ một hai phải cãi nhau hoài với tôi, oan có đầu nợ có chủ, bà nói với tôi làm đếch gì, nói tiếp, nếu tôi đi tìm bọn họ, bọn họ chịu nghe tôi à?”
Cô kia cả giận bảo: “Bọn họ là công nhân nhà ông, bọn họ không nghe ông? À, tôi biết rồi, tôi đã thấy ông hút thuốc ở thang máy rất nhiều lần, ông và mấy kẻ kia cũng tám lạng nửa cân thôi, cũng là hàng cùng loại, vậy bọn họ sẽ không nghe ông.”
Chú kia không thua kém: “Bà hài hước ghê đó, nhìn xem bây giờ là ai không có đạo đức, bây giờ bà đang tấn công cá nhân tôi đấy nhé, bảo vệ, anh làm chứng cho tôi, tôi muốn khiếu nại!”
Cô kia: “Ông có xấu hổ hay không, kẻ ác đi tố cáo trước à!”
Hai bên ông tới bà đi cãi ỏm tỏi, Phương Nhạc đi đến bảng tuyên truyền sau bậc thang của quảng trường nhỏ, mở miệng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“A!” Trần Hề bị dọa cho nhảy dựng, nghiêng đầu nhìn thấy là Phương Nhạc, cô mới thở phào, nói với anh: “Tôi đang xem họ cãi nhau.”
“… Tôi đang nói, sao em lại ở dưới lầu vào giờ này.”
“À.” Trần Hề lấy lại tinh thần, “Tôi chạy bộ buổi sáng đó.”
Năng lực thể chất của Trần Hề vẫn luôn chẳng ra gì, môn thể dục hồi cấp hai đều là qua môn với điểm thấp, giờ đã cấp ba, cô chạy tập thể một lần đã chịu không nổi, cô rất rõ mình phải thay đổi, nếu không nền mà không vững chắc, nhà lầu xây lên dù đẹp cũng vô dụng.
Phương Nhạc hỏi cô: “Xuống lúc mấy giờ?”
Trần Hề nói: “Sớm hơn anh mười phút.” Cô dậy lúc 5 giờ, đọc sách nửa tiếng mới xuống lầu.
Phương Nhạc dừng vài giây, mới nói: “Vì sao không gọi tôi?”
“Tôi phải lệch thời gian với anh chứ.” Trần Hề suy nghĩ rất chu đáo: “Nếu không sáng sớm chúng ta dùng một nhà vệ sinh thì thời gian gấp rút quá.”
“… Vậy à.”
“Ừ.”
Phương Nhạc quay đầu sang một bên, khóe miệng căng ra. Bên cạnh là bảng tuyên truyền tiểu khu, bên trên dán thông báo hoạt động gần đây của tiểu khu, Trần Hề cho rằng anh đang xem thông báo, bèn không quan tâm đến anh nữa. Bên kia vẫn còn đang cãi nhau tiếp, Trần Hề quay đầu muốn tiếp tục xem, Phương Nhạc bên cạnh lại mở miệng.
“Em chạy xong rồi?”
“Tôi vừa chạy một vòng.”
“Chạy nữa không?”
Trần Hề thiếu vận động, lúc chạy được nửa vòng bụng cô đã hơi đau, cắn răng chạy xong một vòng cô cũng không dám chạy tiếp nữa. Đúng lúc ở quảng trường nhỏ trước tòa nhà có người cãi nhau, cô vừa nghỉ ngơi vừa hóng. Trần Hề nói với Phương Nhạc: “Tôi không chạy, anh chạy đi.”
Phương Nhạc không vội chạy, anh nhìn giữa quảng trường, hỏi: “Em xem lâu rồi?”
“Không có.” Giọng điệu của Trần Hề mang theo chút tiếc nuối: “Tôi đến trễ, không nghe được nguyên do.”
“Rất muốn biết nguyên do?”
Trần Hề nghe giọng điệu của anh, hỏi lại: “Anh biết?”
Phương Nhạc nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Sao anh lại biết?” Trần Hề tò mò.
“Hôm qua tôi ngủ trễ, nghe thấy.”
“Hôm qua? Tối qua anh ra ngoài sao?”
“Không có.”
“Vậy sao lại như thế này?”
Phương Nhạc cười cười: “Lát nữa nói tiếp, tôi chạy bộ đã.” Đã hơn 6 giờ, nếu còn không chạy bộ sẽ muộn giờ đến trường.
Trần Hề không phải Phan Đại Châu, Phan Đại Châu mà hiếu kỳ thì sẽ vò đầu bứt tai, trằn trọc khó ngủ. Vốn dĩ Trần Hề cũng không định dò hỏi tới cùng, nhưng Phương Nhạc thả câu, Trần Hề liền có chút vấn vương.
Hai cô chú kia đã bị bảo vệ mời đi, Trần Hề không nghe được kết quả, chỉ có thể lên lầu lại. Bởi vì chỉ chạy một vòng không đổ mồ hôi, cô cũng không tắm, thời gian trống nhiều, trần Hề vào bếp làm bữa sáng nhanh gọn, lúc cô ăn xong Phương Nhạc cũng đã chạy bộ về.
Phương Nhạc muốn tắm trước, Trần Hề hỏi: “Tôi làm bữa sáng, anh ăn không?”
Phương Nhạc nhìn bàn ăn, trên bàn chỉ có đĩa trống không của Trần Hề.
Trần Hề nói: “Có cháo trắng và bánh bao trứng gà, tôi đang hâm trong bếp, lát nữa chú Phương và Phương Mạt dậy cũng có thể ăn.”
“Tôi không kịp ăn, em giúp tôi gói bánh bao lại, tôi sẽ ăn trên đường.”
“Được.”
Trần Hề gói cả bánh bao và trứng gà, Phương Nhạc tắm rửa ra tới, gần tới giờ bắt xe buýt.
Trần Hề đưa túi cho anh, Phương Nhạc vừa đi đường vừa ăn, Trần Hề đi cạnh anh nghiêng đầu chờ, Phương Nhạc nhìn thoáng qua, thấy đôi mắt sáng long lanh của cô, anh mới nhớ tới.
Phương Nhạc đè khóe miệng xuống, ăn sáng rồi nói: “Tối qua khoảng 11 giờ rưỡi tôi nghe thấy tiếng cãi nhau dưới lầu.”
Trong khu chung cư nhỏ, lầu càng cao thì tiếng ồn truyền lên trên lại càng lớn, lầu 25 trở lên cơ bản tương đối yên tĩnh. Nhưng hôm qua đêm khuya tĩnh lặng, hai bên cãi nhau tương đối lớn giọng, nhà Phương Nhạc ở tầng 28, cửa sổ phòng ngủ của anh đang mở, tạp ẩm vọng đến tận trời.
Nguyên nhân gây ra chính là, hộ gia đình ở lầu mười trong tòa nhà, cũng chính là ông chú cãi nhau lúc trước đó, ông ta còn một căn nhà ở tầng chín, trước mắt đang tu sửa lại. Tiểu khu quy định thời gian sửa nhà từ 8 giờ sáng tới 5 giờ chiều, nhưng công nhân sửa nhà của ông ta đẩy nhanh tốc độ, tối hôm qua làm đến gần 11 giờ rưỡi.
“Không liên quan đến chuyện sửa nhà.” Phương Nhạc nói: “Công nhân nhà ông ta hút thuốc trong thang máy, bị cái cô tầng 16 kia bắt gặp, cô đó chắc ngăn họ lại, hai bên không biết nói chuyện như thế nào, rồi xảy ra cự cãi, sau đó bảo vệ tiểu khu thông báo chủ căn nhà đang sửa xuống xử lý, hai người đó cãi ầm ĩ dưới tầng.”
Phương Nhạc không cảm thấy hứng thú với chuyện hóng hớt này, tối qua anh không ngủ được, nghe tiếng cãi nhau vốn định đóng cửa sổ, nhưng ban đêm gió mát nhè nhẹ, anh vịn cửa sổ để gió thổi một lát, cũng nghe được toàn bộ câu chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Cuối cùng Trần Hề cũng được giải thích sự nghi hoặc, cô thỏa mãn mà gật đầu: “Thì ra là như vậy sao.”
Phương Nhạc nhìn mà muốn cười, anh không khỏi nhớ tới lúc trước ông chủ Phương đã từng nói qua.
“Đứa bé Hề Hề thú vị lắm, năm đó nó mới chút xíu đã thích ngồi trong nhà xưởng chúng ta, thích nghe người lớn nói chuyện, người lớn nói được cái gì đâu chứ, chỉ là chút đông dài tây ngắn, con bé còn ngồi đó, mỗi ngày đều nghe rất thích thú, cũng không xen mồm. Chúng ta nói mệt con bé còn rót nước cho, hai mắt tỏa sáng nhìn người đối diện, chờ người ta tiếp tục nói, nhóc quỷ này buồn cười thật, con nói xem con bé chẳng hề chê ngồi trong nhà xưởng nhàm chán gì cả.”
Sau đó bà nội Phương thuận miệng tiếp chuyện: “Về nhà con bé cũng chán lắm, trong nhà không ai nói chuyện với nó.”
Phương Nhạc nghĩ đến đây, đột nhiên nhận ra, đứa bé Trần Hề này có sở thích đó, có lẽ bắt nguồn từ việc cô trưởng thành trong môi trường im lặng.
Bước chân Phương Nhạc chậm lại, tầm mắt đặt trên người Trần Hề, lúc này phía sau truyền đến tiếng hét to: “Hai người tản bộ à, xe buýt tới, chạy mau đi!”
Là Phan Đại Châu, cậu chàng vừa xuất hiện, ngay cả dòng khí xung quanh cũng đều thay đổi, chúng đang nhanh nhẹn nhảy nhót.
Trần Hề cũng thấy được xe buýt sắp dừng lại, nói: “Chạy thôi ——”
Phương Nhạc bất đắc dĩ đuổi kịp hai người.
Hôm nay là ngày cuối cùng của đại hội thể thao, bận cả buổi sáng, lúc trưa, câu lạc bộ Hán phục trong trường múa cổ điển trên sân cỏ sân điền kinh, mười hai nữ sinh tay áo rộng eo thon, thướt tha lịch sự tao nhã. Phan Đại Châu xem đến hưng phấn, lắc cánh tay Phương Nhạc: “Người thứ ba đẹp nhất, như nữ diễn viên Loan Loan kia, tên là gì ——”
Quay đầu cậu thấy Phương Nhạc căn bản không xem mấy cô gái múa, Phan Đại Châu nhìn theo tầm mắt anh, thấy Trần Hề đang chạy tới chạy lui trên khán đài.
Trương Tiêu Hạ chịu trách nhiệm làm poster kết quả của đại hội thể thao, cô ấy muốn mỗi người trong lớp viết một câu, số từ không cần nhiều, trong vòng hai mươi chữ là đủ rồi, trong lớp tổng cộng 48 người, Trần Hề chạy vặt đi thu thập giúp Trương Tiêu Hạ.
Phan Đại Châu nhìn Phương Nhạc mà cười ngây ngô, tiếng cười như tiếng lừa hí.
Giọng điệu Phương Nhạc nhàn nhạt khiến cậu chàng nghẹn lại: “Khùng hả?”
“Mày mới khùng á.” Phan Đại Châu bắn trả về. Bắn xong nhìn biểu cảm của Phương Nhạc, hình như anh không vui lắm, cậu nghĩ thầm sáng nay không phải Phương Nhạc trò chuyện với Trần Hề rất tốt sao, cậu đi theo sau gần nửa chặng đường, nhìn hai người kia vẫn nói không ngừng, cũng đủ nghĩa khí không quấy rầy họ, sau đó nhìn thấy xe buýt tới cậu mới xông lên mà.
Bây giờ nhìn Phương Nhạc cứ nhìn chằm chằm Trần Hề, không biết đang nghĩ gì đây.
Lòng dạ thiếu nam đúng là kim đáy biển, Phan Đại Châu ói trong lòng.
Trần Hề thu thập hơn nửa số giấy, gửi QQ báo tiến độ hoàn thành nhiệm vụ cho Trương Tiêu Hạ.
Trương Tiêu Hạ trả lời: “Cậu tới lớp học nhỏ cạnh hồ bơi đi, tớ và Bạch Chỉ ở đây.”
Hồ bơi ở sân vận động lầu hai, Trần Hề chưa từng đến nơi này. Cô bỏ tờ giấy vào túi xách nhỏ, băng qua sân điền kinh chạy tới sân vận động lầu hai, chậm rãi tìm dọc hành lang. Lúc đi ngang một lớp học, cô nghe thấy trong lớp truyền đến tiếng cãi vả, có một giọng là giọng quen. Cửa phòng học lộ ra một kẽ hở chừng ngón tay, trong lúc vô tình Trần Hề nhìn thấy hai nữ sinh đang đứng bên trong, cô đi nhanh chân hơn qua hành lang này, tìm một lát, cuối cùng cũng tìm thấy lớp học nhỏ như lời Trương Tiêu Hạ.
Nhưng Trương Tiêu Hạ chẳng đáng tin gì, trong lớp đã không còn ai, chỉ còn một đống bút vẽ và giấy lung tung.
Trần Hề nhìn điện thoại, mấy phút trước Trương Tiêu Hạ gửi tin nhắn tới: “Sao cậu còn chưa tới, tớ và Bạch Chỉ đến siêu thị nhỏ mua kem, hay là cậu tới siêu thị trước đi.”
Trần Hề hỏi: “Lát nữa cậu còn qua chỗ hồ bơi này không?”
Trương Tiêu Hạ: “Bọn tớ muốn ăn gì đó rồi mới quá, mệt quá nên tớ cần bổ sung năng lượng, cậu cũng qua đây đi, mau lên chờ cậu đó.”
Trần Hề đành phải quay lại đường cũ, kết quả ở cửa cầu thang đụng phải một nữ sinh đang vui đầu khóc thút thít trên bậc cầu thang, nhất thời Trần Hề không phản ứng kịp, đối phương cũng đã thấy cô.
“Vừa rồi cậu nghe hết rồi à?” Phan Tiểu Khê nghẹn ngào hỏi.
Thật ra Trần Hề mới chỉ nghe được nửa câu ——
Phan Tiểu Khê nói: “Cậu ngăn tôi lại chỉ muốn nói chuyện này sao?”
Sau đó một nữ sinh khác nói: “Cậu giả vờ làm cô chủ cái gì, cậu chỉ là cùng mẹ cậu tái hôn vào nhà họ Phan thôi, lúc lớp 5 chính cậu trộm thước của tôi…”
Lúc ấy Trần Hề đi ngang qua nghe câu nói đó rồi chạy nhanh qua, bây giờ Phan Tiểu Khê hỏi cô, cô rất khó phủ nhận mình chưa nghe thấy gì hết.
Phan Tiểu Khê cũng chỉ tự nói một mình: “Cậu nghe thấy cũng không sao, đây cũng không phải bí mật gì, có lẽ anh tôi đã nói với cậu.”
Trần Hề vội nói: “Không có, Phan Đại Châu chưa từng nói đến chuyện của cậu.”
“À…” Phan Tiểu Khê giữ quá nhiều nước mũi, bèn dùng sức hít mũi mấy cái.
Trong túi Trần Hề đúng lúc có khăn giấy, là hôm qua Bạch Chỉ mua trả cho cô, cô lấy ra đưa cho Phan Tiểu Khê.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Trần Hề nói xong định đi xuống lầu, chân vừa mới bước ra một bước, lại nghe Phan Tiểu Khê nói: “Anh tôi từng kể về cậu.”
… Trần Hề biết ý, âm thầm rút chân về.
Từ trước giờ cái tên mà Phan Đại Châu đề cập đến nhiều nhất ở nhà họ Phan là Phương Nhạc, sau đó thành Phương Nhạc và Trần Hề.
Cậu nói ba mẹ Trần Hề là người điếc, cậu còn phổ cập khoa học cho người nhà, nói người điếc không phải người câm điếc, đừng gọi sai.
Cậu nói Trần Hề rất giỏi, thi đậu tuyển sinh tỉnh vào trường số 8, Trần Hề rất thú vị, tính cách vô cùng tốt, mỗi ngày đều cười ngây ngô với cậu, cực kì hoạt bát cởi mở.
Vào năm lớp 6 tiểu học, Phan Tiểu Khê cùng mẹ tái hôn đến nhà bác cả của Phan Đại Châu, hiện giờ người ta nghe tên cô ta cứ cho rằng cô ta là con cái máu mủ của nhà họ Phan, nhưng tên cũ của cô ta trùng hợp là Tiểu Khê, chẳng qua họ lúc trước là họ Vương.
Phan Tiểu Khê nói rất nhiều điều: “Tôi rất ngưỡng mộ cậu, tôi biết việc nhà của cậu, cũng biết cậu sống nhờ nhà người ta, nhưng tính cách cậu tốt.”
Hôm trước giữa trưa ở nhà ăn, Phan Tiểu Khê nhìn thấy Trần Hề và Phương Nhạc Phan Đại Châu vừa nói vừa cười, bàn bên cạnh, nghe nói nam sinh kia tên Liêu Tri Thời, Trần Hề cũng nói được mấy câu với Liêu Tri Thời.
Mà cô ta muốn chào hỏi Trần Hề cũng phải do dự hồi lâu, cô ta không sống như Trần Hề được.
Giữa trưa sân vận động im ắng, nơi này tựa như chỉ còn hai người họ, Phan Tiểu Khê lau nước mắt, nói lời thật lòng: “… Phương Nhạc cũng rất thích nói chuyện với cậu, tôi nhìn ra được. Thật sự tôi rất hâm mộ tính cách của cậu, cậu vui tươi như vậy, tỏa sáng như ánh mặt trời như vậy.”
Trần Hề là một người nghe đạt tiêu chuẩn, cô chỉ lẳng lặng nghe Phan Tiểu Khê trút cảm xúc, ngay cả lúc trút nỗi lòng Phan Tiểu Khê cũng rất nhỏ nhẹ.
Hàng hiên ngoài cửa sổ, nắng gắt chói chang.
Trần Hề nói trong lòng, ánh mặt trời sao? Cậu xem xem, dưới ánh mặt trời, mỗi người đều có cái bóng màu đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook