Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim
-
Chương 7
6.
Văn Kỳ về nhà sau khi nhận được điện thoại của mẹ, Lâm Thông Thông năm ba đại học cũng đã từ trường trở về, Văn Kỳ – người trước nay chưa từng nặng lời với cô ta sau khi gặp đã tát cô ta một cái thật mạnh, cha Văn mẹ Văn hoảng sợ tột độ, vội vàng kéo Văn Kỳ ra.
“Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, động tay động chân làm gì, Văn Kỳ, có phải con điên rồi không!” Mẹ Văn không tin nổi nhìn anh, hoảng hốt vội vàng kiểm tra má Lâm Thông Thông.
“Con đánh nó một cái mọi người đã đau lòng, Vưu Hạ bị nó hại đến thân bại danh liệt thì ai đau lòng cho cô ấy?” Văn Kỳ tức đến phát điên: “Xem hai người chiều nó thành cái dạng gì rồi kìa?”
Lâm Thông Thông bật khóc lớn: “Văn Kỳ, anh vậy mà lại đánh em, anh lại vì con hồ ly tinh đó mà ra tay đánh em, anh trai em còn chưa bao giờ đánh em.”
Văn Kỳ nói: “Ban đầu tôi nên chết ở Florida, tránh để hôm nay cô hại Vưu Hạ thế này.”
Lâm Thông Thông sắc mặt tái nhợt, cô ta đưa tay ra đẩy đổ giàn hoa, đập vỡ hết mọi thứ có thể đập ở bên cạnh, nói: “Trước khi mất anh trai em nhờ anh chăm sóc em, anh đã đồng ý sẽ chăm sóc em thật tốt, bây giờ anh hối hận rồi đúng không, đều tại Vưu Hạ, em phải giết cô ta, em phải giết Vưu Hạ!”
“Muốn giết Vưu Hạ chẳng bằng cô giết tôi trước đi!” Văn Kỳ còn chưa nói hết đã bị cha Văn mắng.
Văn Kỳ nhìn đống hỗn độn trước mắt cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, anh ném điện thoại đến trước mặt mấy người: “Vợ chưa cưới cút mẹ đi, vợ chưa cưới cái rắm chó, chăm sóc cô không có nghĩa là sẽ cưới cô, Lâm Thông Thông, nếu Vưu Hạ có chuyện gì thì cô chờ nhặt xác cho tôi đi.”
Nói xong anh liền đóng sầm cửa rời đi.
******
Chuyện của Vưu Hạ sau mấy ngày đầu sôi nổi liền dần dần lắng xuống, ngày thứ tư Văn Kỳ kết hợp với công ty quản lý của Vưu Hạ đăng một bài thanh minh ngắn gọn, chỉ nói Lâm Thông Thông là em gái của một người bạn, đối với anh mà nói cũng chỉ là sự tồn tại như em gái mà thôi, còn Vưu Hạ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Lâm Thông Thông này nên đã có sự hiểu nhầm.
Cha Văn mẹ Văn đã mời bác sĩ tâm lý cho Lâm Thông Thông, hôm đó sau khi bác sĩ rời đi, Văn Kỳ hiếm khi trở về nhà, Lâm Thông Thông nhìn thấy anh liền xoay người trốn sau lưng mẹ Văn. Mẹ Văn thở dài: “Là chúng ta đã lơ là vấn đề tâm lý của Thông Thông, Văn Kỳ à con đừng hung dữ với con bé nữa, đứa nhỏ này bị bệnh rồi.”
Giọng điệu của Văn Kỳ dịu xuống: “Thông Thông, xin lỗi Vưu Hạ đi.”
Một ngày sau khi đăng bài thanh minh, thông qua công ty quản lý Văn Kỳ đã liên lạc được với Tần Cửu, Tần Cửu nói Vưu Hạ đã hoãn hết công việc nửa năm lại, ra nước ngoài thư giãn cho khuây khoả, anh ta cũng không rõ nơi cụ thể.
Văn Kỳ vận dụng mối quan hệ, tìm ra được hướng đi của Vưu Hạ.
******
Thị trấn Kaikoura không hề gục ngã sau thiệt hại nghiêm trọng do trận động đất gây ra mà vẫn là thị trấn nhỏ xinh đẹp yên tĩnh bên bờ biển ấy, Văn Kỳ đi lại một lượt trên con đường từng đi với Vưu Hạ.
Lúc đến trang trại ở nhờ khi ấy, anh gặp con trai của chủ trang trại ở cổng, từ xa cậu bé đã vẫy hai tay chào anh. Văn Kỳ đi tới, vừa đến gần thì chợt có người từ phía sau cậu bé bước ra.
Vưu Hạ mặc một chiếc váy dài màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, cô cúi đầu nói gì đó với cậu bé, một lọn tóc rơi nơi khóe miệng cô, không biết cậu bé đã nói gì, cô mỉm cười, nụ cười trong sáng thong thả biết bao.
Văn Kỳ nín thở, sợ quấy rầy đến sự yên tĩnh lúc này của cô, nhưng lại không nhịn được muốn bước tới ôm cô vào lòng.
Đến giờ Vưu Hạ mới phát hiện ra Văn Kỳ.
Cậu bé reo hò chạy vào sân, hét lớn gọi cha, nói chồng của chị gái tới rồi.
******
Vưu Hạ không biết người bên ngoài đã ngừng mắng nhiếc cô, không biết người trong giới đều đang nói giúp cô, không biết Lâm Thông Thông đã viết thư xin lỗi công khai, cô tắt điện thoại rời xa sự đông đúc ồn ào, sống ở trang trại này đã nửa tháng, nơi đây không có lòng người đổi thay và lợi ích phức tạp, chỉ có trời xanh và biển rộng.
Văn Kỳ đưa Vưu Hạ đến con đường ván gỗ bên sườn núi cạnh biển, Vưu Hạ nhẹ nhàng dựa vào người anh, nói: “Văn Kỳ, có phải nếu em nhảy từ đây xuống, bọn họ sẽ không còn mắng em nữa không.”
Văn Kỳ nắm chặt tay cô, chậm rãi nói: “Dù là ở trên trời hay dưới địa ngục, sống chết có nhau.”
Vưu Hạ quay đầu nhìn về phía xa xa, ủ rũ nói: “Em không dám tìm anh để xác nhận, em sợ anh thực sự đã đính hôn với Lâm Thông Thông.”
Cô nói: “Văn Kỳ, anh tìm được em có phải là vì anh yêu em không?”
Văn Kỳ nói: “Vưu Hạ, ngoài em ra anh chưa từng yêu bất kỳ ai khác.”
Đón lấy gió biển, nụ cười của cô dần trở nên rạng rỡ, cô nói: “Chết không hối tiếc rồi.”
Người đời đều nói con nhà quan tiền đồ rộng mở và nữ minh tinh xinh đẹp ở bên nhau quả thực không xứng đôi, Văn Kỳ chắc chắn đã bị Vưu Hạ bỏ bùa mê, bị sắc mê hoặc rồi.
Vưu Hạ muốn phản bác lại bọn họ biết bao, rõ ràng người bị sắc mê hoặc là cô.
Bị mê hoặc nhiều năm như thế.
Văn Kỳ về nhà sau khi nhận được điện thoại của mẹ, Lâm Thông Thông năm ba đại học cũng đã từ trường trở về, Văn Kỳ – người trước nay chưa từng nặng lời với cô ta sau khi gặp đã tát cô ta một cái thật mạnh, cha Văn mẹ Văn hoảng sợ tột độ, vội vàng kéo Văn Kỳ ra.
“Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, động tay động chân làm gì, Văn Kỳ, có phải con điên rồi không!” Mẹ Văn không tin nổi nhìn anh, hoảng hốt vội vàng kiểm tra má Lâm Thông Thông.
“Con đánh nó một cái mọi người đã đau lòng, Vưu Hạ bị nó hại đến thân bại danh liệt thì ai đau lòng cho cô ấy?” Văn Kỳ tức đến phát điên: “Xem hai người chiều nó thành cái dạng gì rồi kìa?”
Lâm Thông Thông bật khóc lớn: “Văn Kỳ, anh vậy mà lại đánh em, anh lại vì con hồ ly tinh đó mà ra tay đánh em, anh trai em còn chưa bao giờ đánh em.”
Văn Kỳ nói: “Ban đầu tôi nên chết ở Florida, tránh để hôm nay cô hại Vưu Hạ thế này.”
Lâm Thông Thông sắc mặt tái nhợt, cô ta đưa tay ra đẩy đổ giàn hoa, đập vỡ hết mọi thứ có thể đập ở bên cạnh, nói: “Trước khi mất anh trai em nhờ anh chăm sóc em, anh đã đồng ý sẽ chăm sóc em thật tốt, bây giờ anh hối hận rồi đúng không, đều tại Vưu Hạ, em phải giết cô ta, em phải giết Vưu Hạ!”
“Muốn giết Vưu Hạ chẳng bằng cô giết tôi trước đi!” Văn Kỳ còn chưa nói hết đã bị cha Văn mắng.
Văn Kỳ nhìn đống hỗn độn trước mắt cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, anh ném điện thoại đến trước mặt mấy người: “Vợ chưa cưới cút mẹ đi, vợ chưa cưới cái rắm chó, chăm sóc cô không có nghĩa là sẽ cưới cô, Lâm Thông Thông, nếu Vưu Hạ có chuyện gì thì cô chờ nhặt xác cho tôi đi.”
Nói xong anh liền đóng sầm cửa rời đi.
******
Chuyện của Vưu Hạ sau mấy ngày đầu sôi nổi liền dần dần lắng xuống, ngày thứ tư Văn Kỳ kết hợp với công ty quản lý của Vưu Hạ đăng một bài thanh minh ngắn gọn, chỉ nói Lâm Thông Thông là em gái của một người bạn, đối với anh mà nói cũng chỉ là sự tồn tại như em gái mà thôi, còn Vưu Hạ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Lâm Thông Thông này nên đã có sự hiểu nhầm.
Cha Văn mẹ Văn đã mời bác sĩ tâm lý cho Lâm Thông Thông, hôm đó sau khi bác sĩ rời đi, Văn Kỳ hiếm khi trở về nhà, Lâm Thông Thông nhìn thấy anh liền xoay người trốn sau lưng mẹ Văn. Mẹ Văn thở dài: “Là chúng ta đã lơ là vấn đề tâm lý của Thông Thông, Văn Kỳ à con đừng hung dữ với con bé nữa, đứa nhỏ này bị bệnh rồi.”
Giọng điệu của Văn Kỳ dịu xuống: “Thông Thông, xin lỗi Vưu Hạ đi.”
Một ngày sau khi đăng bài thanh minh, thông qua công ty quản lý Văn Kỳ đã liên lạc được với Tần Cửu, Tần Cửu nói Vưu Hạ đã hoãn hết công việc nửa năm lại, ra nước ngoài thư giãn cho khuây khoả, anh ta cũng không rõ nơi cụ thể.
Văn Kỳ vận dụng mối quan hệ, tìm ra được hướng đi của Vưu Hạ.
******
Thị trấn Kaikoura không hề gục ngã sau thiệt hại nghiêm trọng do trận động đất gây ra mà vẫn là thị trấn nhỏ xinh đẹp yên tĩnh bên bờ biển ấy, Văn Kỳ đi lại một lượt trên con đường từng đi với Vưu Hạ.
Lúc đến trang trại ở nhờ khi ấy, anh gặp con trai của chủ trang trại ở cổng, từ xa cậu bé đã vẫy hai tay chào anh. Văn Kỳ đi tới, vừa đến gần thì chợt có người từ phía sau cậu bé bước ra.
Vưu Hạ mặc một chiếc váy dài màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, cô cúi đầu nói gì đó với cậu bé, một lọn tóc rơi nơi khóe miệng cô, không biết cậu bé đã nói gì, cô mỉm cười, nụ cười trong sáng thong thả biết bao.
Văn Kỳ nín thở, sợ quấy rầy đến sự yên tĩnh lúc này của cô, nhưng lại không nhịn được muốn bước tới ôm cô vào lòng.
Đến giờ Vưu Hạ mới phát hiện ra Văn Kỳ.
Cậu bé reo hò chạy vào sân, hét lớn gọi cha, nói chồng của chị gái tới rồi.
******
Vưu Hạ không biết người bên ngoài đã ngừng mắng nhiếc cô, không biết người trong giới đều đang nói giúp cô, không biết Lâm Thông Thông đã viết thư xin lỗi công khai, cô tắt điện thoại rời xa sự đông đúc ồn ào, sống ở trang trại này đã nửa tháng, nơi đây không có lòng người đổi thay và lợi ích phức tạp, chỉ có trời xanh và biển rộng.
Văn Kỳ đưa Vưu Hạ đến con đường ván gỗ bên sườn núi cạnh biển, Vưu Hạ nhẹ nhàng dựa vào người anh, nói: “Văn Kỳ, có phải nếu em nhảy từ đây xuống, bọn họ sẽ không còn mắng em nữa không.”
Văn Kỳ nắm chặt tay cô, chậm rãi nói: “Dù là ở trên trời hay dưới địa ngục, sống chết có nhau.”
Vưu Hạ quay đầu nhìn về phía xa xa, ủ rũ nói: “Em không dám tìm anh để xác nhận, em sợ anh thực sự đã đính hôn với Lâm Thông Thông.”
Cô nói: “Văn Kỳ, anh tìm được em có phải là vì anh yêu em không?”
Văn Kỳ nói: “Vưu Hạ, ngoài em ra anh chưa từng yêu bất kỳ ai khác.”
Đón lấy gió biển, nụ cười của cô dần trở nên rạng rỡ, cô nói: “Chết không hối tiếc rồi.”
Người đời đều nói con nhà quan tiền đồ rộng mở và nữ minh tinh xinh đẹp ở bên nhau quả thực không xứng đôi, Văn Kỳ chắc chắn đã bị Vưu Hạ bỏ bùa mê, bị sắc mê hoặc rồi.
Vưu Hạ muốn phản bác lại bọn họ biết bao, rõ ràng người bị sắc mê hoặc là cô.
Bị mê hoặc nhiều năm như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook