Trăng Đêm
-
Quyển 7 - Chương 9: Tâm lý học của tiểu ly
Đứng ở trước phòng Tiểu Ly, ta gõ cửa rất quy củ, nhưng không có động tĩnh, rõ ràng ở trong mà, tại sao lại không đáp tiếng nào? Trừ phi cậu
ta biết là ta nên mới không muốn ngó ngàng đến. Không đến mức cứng như
vậy chứ? Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, ta đã vô thức vặn mở cánh cửa.
Không vào thì không biết được, vừa vào ta liền cắn phải lưỡi: Thùng thuốc nổ nguy hiểm dễ dàng phát nổ từ lúc nào đã biến thành con mọt sách cần cù học hành rồi? Con mọt sách chuyên tâm chăm chú gặm sách trong đống sách bừa bộn là… em trai của ta sao?
Bốn mặt tường chi chít tờ giấy, còn có không ít tờ đang lơ lửng giữa không trung, cậu ấy thi chứng chỉ Master quốc gia gì đó sao? Ta cảm động đến mức hồ đồ rồi, cậu em cuối cùng cũng coi như đã cải tà quy chính! Trường học thật sự là một nơi rất tốt để tạo nên kỳ tích!
Không muốn làm phiền cậu ấy, ta tự mình thưởng thức những chữ viết tay trên giấy dán đầy ở trong phòng: … Ngày X tháng X, đưa người về nhà, đêm đó cho phép một cô gái ngủ lại…
Tờ tiếp theo: … Cùng một người đàn ông nắm tay thân mật, và bảo vệ hết lần này đến lần khác…
Tờ tiếp nữa: … Nhặt được một con mèo, đối với cô ta răm rắp nghe theo, còn cưỡng ép hạ lệnh cho Ảo Nguyệt chăm sóc…
Lại một tờ : … Chung giường với một cô gái…
Lại một tờ nữa: … Đem tinh thạch quan trọng như tinh mệnh giao cho một người đàn ông… mỗi tối đều đi tìm phụ nữ…
Trong lòng ta xoắn lại: Cậu ấy ghi chép hành tung của ta?
Cuối cùng là tổng kết: Thích làm phụ nữ chứ không phải đàn ông nhưng thích phụ nữ hơn thích đàn ông.
Dựa vào chút sức lực còn sót lại, ta lê bước chân không phát ra tiếng động tiến gần về phía con mọt sách nào đó, quét mắt nhìn một đống trên bàn: Tâm lý học nhân cách, Đàn ông đến từ Sao Hỏa, đàn bà đến từ Sao Kim, Eros và văn minh…
Yêu nghề! Thì ra, hai ngày này cậu ta nạp điện ở trong nhà!
“Tiểu Ly, đang nghiên cứu gì vậy?”
“Huynh”, mi mắt cậu ta không buồn ngước lên.
“…!!!”
Lão đệ phát giác ra động tĩnh, quay đầu lại, thuận tay gấp trang sách vào, cẩn thận quan sát ta trên dưới trái phải, giống như chuyên gia của Hiệp hội Động vật đang nghiên cứu một loại sinh vật chưa biết tên nào đó, rồi lại cúi đầu mở sách ra, tiếp tục nghiền ngẫm.
Ta nhìn năm chữ lớn trên bìa sách: Tâm Lý Học Biến Thái.
Bỗng chốc đóng băng…
“Tiểu Ly, ta phải nói chuyện với đệ”, ta cố gắng kìm nén nội thương.
“Đối thoại giữa đàn ông và đàn ông?”, cậu ấy lơ đễnh hỏi lại.
“Đối thoại giữa chị gái và em trai.”
Đệ ấy đặt sách xuống, chầm chậm dựa vào lưng ghế, cánh tay lười nhác gác lên tay vịn, nghiêng mắt ném cho ta một tảng băng: “Chị… chị thật phiền phức!”.
Ta đau lòng hơn là bi phẫn, không thể nhịn được cũng vẫn phải nhịn. Ta giật lấy cuốn sách của đệ ấy, trang đang đọc kia: Chia tách, quá trình cùng tồn tại hoặc thay nhau vận hành của hai loại hoặc nhiều loại tâm lý, giữa sự tương hỗ không có liên quan, không ảnh hưởng, một bộ phận ký ức bị phân liệt hoặc bị tách ra từ trong ý thức… trong đó, rối loạn chia tách danh tính thân phận, tồn tại hai loại hoặc nhiều loại thân phận khác nhau trên cùng một thân thể mỗi loại thân phận đều có sinh hoạt tương đối hoàn chỉnh của riêng mình…
” …”
“Phát hiện rồi?”, cậu ấy nghiêng đầu chậm rãi nói, “Đệ lựa chọn tâm lý học hoàn toàn là vì muốn nghiên cứu suy nghĩ trong lòng… huynh”.
Trong lòng ta muốn đập đầu vào tường: “Thành quả thế nào?”.
“Cho phép”, cậu ấy hất cằm về một đống nhỏ trên bàn, “Quá trình”, lại chỉ chỉ vào một cuốn trong tay ta, “Kết luận”.
Ta thở dài một hơi cho thư thái, ném cuốn sách trong tay về vị trí cũ dựa vào bên bàn, khoanh tay nhàn nhã hỏi: “Cụ thể?”.
“Hỏi một vấn đề đơn giản nhất, huynh cho rằng bản thân mình là đàn ông hay phụ nữ?”
“Giới tính siêu việt”, cậu ấy thấy ta trả lời, “Hai loại nhân cách, tinh thần của huynh đã bị phân liệt, giữa thân phận phụ nữ Phong Linh và đàn ông Dạ Lạc, huynh thiên về loại phía trước hơn, nhưng sở thích lại thiên về đàn ông, đồng thời tồn tại rối loạn nhận dạng giới tính và rối loạn khuynh hướng giới tính, nhân cách phân liệt tuyệt đối, mơ hồ không rõ đối với thân phận của mình, lại cho thấy có mắc chứng rối loạn chia tách”, ánh mắt cậu ấy nhìn ta thật chuyên nghiệp, tiếc nuối mà thâm thúy, “Dạ Lạc, bây giờ đệ mới phát hiện, trong lòng huynh méo mó nghiêm trọng thế nào, biểu hiện tâm lý khác thường loại này, loài người gọi là… Biến Thái”.
Dạ dày ta quặn thắt, lại lần nữa hoài nghi, người này… là em trai của ta sao? Chắc ta đã nhăm rồi, Tiểu Ly không phải là cải tà quy chính, mà là bị thần kinh nghiêm trọng. Cũng may năng lực chịu đựng của ta mạnh, được bọn họ huấn luyện, chút đả kích này không đáng đếm xỉa tới. Ta nắm tay phải lại, đưa lên miệng khẽ ho mấy tiếng: “Tiểu Ly, đệ càng ngày càng giống con người rồi. Đây là chuyện tốt, tiếp tục phát huy”, quả là một sự thay đổi mang tính đột phá.
“Dạ Lạc…”, thùng thuốc nổ bị châm ngòi, lão đệ một chưởng đập xuống bàn, bàn sách đáng thương lập tức nứt vỡ thành mấy phần, trở thành một đống tử thi, núi sách ào ào sụp đổ, đắp thành một ngôi mộ cho tử thi. Những tờ giấy lờ lững bay lượn trôi nổi trong phòng, lả tả bay xuống, tiền vàng rắc thành một mảng hỗn độn: “Tiểu Ly cúi đầu giận dữ gầm gừ: “Huynh không thể bình thường một chút sao.”
Ta hơi nhếch khóe miệng, đã quá quen với bộ dạng tức giận của cậu ấy rồi, đáng sợ thì có đáng sợ một xíu, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Ta cúi người xuống nâng khuôn mặt tuyệt đẹp thoát tục kia lên: “Tiểu Ly, thời gian của Phong Linh không còn nhiều nữa rồi, đại ca của trước đây, sau này vẫn sẽ là đại ca của đệ”.
“Xí, ai thèm chứ”, cậu ấy cao ngạo gạt tay của ta ra.
Miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo, ta mỉm cười: “Tiểu Ly, chị đến đây là có chuyện muốn nhờ vả em”.
Lời vừa nói, con nhím trên ghế lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cấp độ đỏ, sẵn sàng đập nát nhừ vật uy hiếp xâm phạm đến.
Đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt mà địch ý mãnh liệt, ta duy trì nụ cười cứng ngắc: “Đối tượng là Tiên Tiên, Lương Dĩ Tiên”.
Một sự im lặng đến kỳ lạ ập đến, không phải im lặng trong diệt vong, mà là im lặng trước khi nổ tung. Sau khi áp chế cảm xúc rất lâu, Tiểu Ly hoàn toàn bạo phát: “Còn lâu!”, tiếng nổ bom đinh tai nhức óc.
May mà bịt tai được kịp thời, cảm khái vô hạn, bình tĩnh thong thả: “Chị không phải đến để thương lượng với em”.
“Nha đầu thối đó, huynh biết rõ đệ với cô ta lửa nước bất dung…”, lão đệ nổi khùng, đột nhiên nhãn cầu chuyển động, “Hừ, hừ, nếu như có thể tùy đệ xử trí thì dễ thôi”.
“Không được, nếu em muốn làm gì không đứng đắn với cô ấy, cẩn thận chị sẽ trừng phạt, ta cười rất rạng rỡ.
“Huynh còn dám nói?”, cậu ấy giận rồi, gai trên người từng chiếc, từng chiếc dựng đứng lên, “Thiếu nợ đệ nhiều như vậy, huynh còn dám nói phạt đệ? Món nợ hơn ba nghìn năm trước vẫn còn chưa tìm huynh tính sổ đó? Giờ chỉ vì một nha đầu loài người mà huynh muốn phạt đệ? Chứng động kinh gì vậy chứ?”, cậu ấy tức giận đến cực độ, nhảy dựng lên, một tay tóm lấy cổ áo của ta lắc mạnh, muốn chứng tỏ thêm sự giỏi giang hiểu thấu mọi thứ, “Đệ thấy huynh là bệnh ngấm vào tận xương cốt hết thuốc chữa rồi, từ giờ đừng đi đến cái trường học vớ vẩn đó nữa. Ở nhà tẩy não đi, đệ phải cẩn thận tẩy rửa cái đầu óc biến thái dị dạng khác thường của huynh, không cứng rắn với huynh thì huynh coi người khác là thiểu năng hả? Hừ, Dạ Lạc, nói cho huynh biết, đệ sẽ quản chặt huynh, ngày mai từ bỏ chuyện muốn trốn đi đi, nghe rõ chưa?”.
Nếu mà còn tiếp tục tàn bạo như thế này nữa, không đợi đến ngày mai, ta sẽ oanh liệt trước. Kỳ quái, thời khắc nguy cấp thế này, Ảo Nguyệt mất tích đến xó xỉnh nào của vũ trụ rồi? Kẻ đáng chết không mau đến cứu chủ nhân đi. Thường ngày không có việc thì cứ như âm hồn bất tán, bây giờ có việc lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lão đệ thân yêu cuối cùng cũng phát tiết xong. Ta chỉ cảm thấy trước mắt có một mảng tinh quang lấp lóe, vô ý “rầm” rơi xuống: Bạo lực gia đình!
Cậu ấy là đệ đệ ta thừa nhận, mình đen đủi, từ từ bò dậy, nhìn vào ánh mắt hậm hực bùn nhão không trát được tường kia của cậu ấy, đột nhiên cười, nhẫn nhục chịu đựng.
Đúng vậy, cho dù Tiểu Ly có làm gì, ta cũng sẽ không tức giận. Mặc dù trên thực tế, Dạ Lạc rất ít tức giận, khi bị Thần Vương bày mưu hãm hại cũng chưa từng nổi giận, trong ấn tượng xa xôi, chỉ có một lần phẫn nộ đó, một lần trời long đất lở, một lần viết lại vận mệnh của Dạ Lạc…
Không vào thì không biết được, vừa vào ta liền cắn phải lưỡi: Thùng thuốc nổ nguy hiểm dễ dàng phát nổ từ lúc nào đã biến thành con mọt sách cần cù học hành rồi? Con mọt sách chuyên tâm chăm chú gặm sách trong đống sách bừa bộn là… em trai của ta sao?
Bốn mặt tường chi chít tờ giấy, còn có không ít tờ đang lơ lửng giữa không trung, cậu ấy thi chứng chỉ Master quốc gia gì đó sao? Ta cảm động đến mức hồ đồ rồi, cậu em cuối cùng cũng coi như đã cải tà quy chính! Trường học thật sự là một nơi rất tốt để tạo nên kỳ tích!
Không muốn làm phiền cậu ấy, ta tự mình thưởng thức những chữ viết tay trên giấy dán đầy ở trong phòng: … Ngày X tháng X, đưa người về nhà, đêm đó cho phép một cô gái ngủ lại…
Tờ tiếp theo: … Cùng một người đàn ông nắm tay thân mật, và bảo vệ hết lần này đến lần khác…
Tờ tiếp nữa: … Nhặt được một con mèo, đối với cô ta răm rắp nghe theo, còn cưỡng ép hạ lệnh cho Ảo Nguyệt chăm sóc…
Lại một tờ : … Chung giường với một cô gái…
Lại một tờ nữa: … Đem tinh thạch quan trọng như tinh mệnh giao cho một người đàn ông… mỗi tối đều đi tìm phụ nữ…
Trong lòng ta xoắn lại: Cậu ấy ghi chép hành tung của ta?
Cuối cùng là tổng kết: Thích làm phụ nữ chứ không phải đàn ông nhưng thích phụ nữ hơn thích đàn ông.
Dựa vào chút sức lực còn sót lại, ta lê bước chân không phát ra tiếng động tiến gần về phía con mọt sách nào đó, quét mắt nhìn một đống trên bàn: Tâm lý học nhân cách, Đàn ông đến từ Sao Hỏa, đàn bà đến từ Sao Kim, Eros và văn minh…
Yêu nghề! Thì ra, hai ngày này cậu ta nạp điện ở trong nhà!
“Tiểu Ly, đang nghiên cứu gì vậy?”
“Huynh”, mi mắt cậu ta không buồn ngước lên.
“…!!!”
Lão đệ phát giác ra động tĩnh, quay đầu lại, thuận tay gấp trang sách vào, cẩn thận quan sát ta trên dưới trái phải, giống như chuyên gia của Hiệp hội Động vật đang nghiên cứu một loại sinh vật chưa biết tên nào đó, rồi lại cúi đầu mở sách ra, tiếp tục nghiền ngẫm.
Ta nhìn năm chữ lớn trên bìa sách: Tâm Lý Học Biến Thái.
Bỗng chốc đóng băng…
“Tiểu Ly, ta phải nói chuyện với đệ”, ta cố gắng kìm nén nội thương.
“Đối thoại giữa đàn ông và đàn ông?”, cậu ấy lơ đễnh hỏi lại.
“Đối thoại giữa chị gái và em trai.”
Đệ ấy đặt sách xuống, chầm chậm dựa vào lưng ghế, cánh tay lười nhác gác lên tay vịn, nghiêng mắt ném cho ta một tảng băng: “Chị… chị thật phiền phức!”.
Ta đau lòng hơn là bi phẫn, không thể nhịn được cũng vẫn phải nhịn. Ta giật lấy cuốn sách của đệ ấy, trang đang đọc kia: Chia tách, quá trình cùng tồn tại hoặc thay nhau vận hành của hai loại hoặc nhiều loại tâm lý, giữa sự tương hỗ không có liên quan, không ảnh hưởng, một bộ phận ký ức bị phân liệt hoặc bị tách ra từ trong ý thức… trong đó, rối loạn chia tách danh tính thân phận, tồn tại hai loại hoặc nhiều loại thân phận khác nhau trên cùng một thân thể mỗi loại thân phận đều có sinh hoạt tương đối hoàn chỉnh của riêng mình…
” …”
“Phát hiện rồi?”, cậu ấy nghiêng đầu chậm rãi nói, “Đệ lựa chọn tâm lý học hoàn toàn là vì muốn nghiên cứu suy nghĩ trong lòng… huynh”.
Trong lòng ta muốn đập đầu vào tường: “Thành quả thế nào?”.
“Cho phép”, cậu ấy hất cằm về một đống nhỏ trên bàn, “Quá trình”, lại chỉ chỉ vào một cuốn trong tay ta, “Kết luận”.
Ta thở dài một hơi cho thư thái, ném cuốn sách trong tay về vị trí cũ dựa vào bên bàn, khoanh tay nhàn nhã hỏi: “Cụ thể?”.
“Hỏi một vấn đề đơn giản nhất, huynh cho rằng bản thân mình là đàn ông hay phụ nữ?”
“Giới tính siêu việt”, cậu ấy thấy ta trả lời, “Hai loại nhân cách, tinh thần của huynh đã bị phân liệt, giữa thân phận phụ nữ Phong Linh và đàn ông Dạ Lạc, huynh thiên về loại phía trước hơn, nhưng sở thích lại thiên về đàn ông, đồng thời tồn tại rối loạn nhận dạng giới tính và rối loạn khuynh hướng giới tính, nhân cách phân liệt tuyệt đối, mơ hồ không rõ đối với thân phận của mình, lại cho thấy có mắc chứng rối loạn chia tách”, ánh mắt cậu ấy nhìn ta thật chuyên nghiệp, tiếc nuối mà thâm thúy, “Dạ Lạc, bây giờ đệ mới phát hiện, trong lòng huynh méo mó nghiêm trọng thế nào, biểu hiện tâm lý khác thường loại này, loài người gọi là… Biến Thái”.
Dạ dày ta quặn thắt, lại lần nữa hoài nghi, người này… là em trai của ta sao? Chắc ta đã nhăm rồi, Tiểu Ly không phải là cải tà quy chính, mà là bị thần kinh nghiêm trọng. Cũng may năng lực chịu đựng của ta mạnh, được bọn họ huấn luyện, chút đả kích này không đáng đếm xỉa tới. Ta nắm tay phải lại, đưa lên miệng khẽ ho mấy tiếng: “Tiểu Ly, đệ càng ngày càng giống con người rồi. Đây là chuyện tốt, tiếp tục phát huy”, quả là một sự thay đổi mang tính đột phá.
“Dạ Lạc…”, thùng thuốc nổ bị châm ngòi, lão đệ một chưởng đập xuống bàn, bàn sách đáng thương lập tức nứt vỡ thành mấy phần, trở thành một đống tử thi, núi sách ào ào sụp đổ, đắp thành một ngôi mộ cho tử thi. Những tờ giấy lờ lững bay lượn trôi nổi trong phòng, lả tả bay xuống, tiền vàng rắc thành một mảng hỗn độn: “Tiểu Ly cúi đầu giận dữ gầm gừ: “Huynh không thể bình thường một chút sao.”
Ta hơi nhếch khóe miệng, đã quá quen với bộ dạng tức giận của cậu ấy rồi, đáng sợ thì có đáng sợ một xíu, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Ta cúi người xuống nâng khuôn mặt tuyệt đẹp thoát tục kia lên: “Tiểu Ly, thời gian của Phong Linh không còn nhiều nữa rồi, đại ca của trước đây, sau này vẫn sẽ là đại ca của đệ”.
“Xí, ai thèm chứ”, cậu ấy cao ngạo gạt tay của ta ra.
Miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo, ta mỉm cười: “Tiểu Ly, chị đến đây là có chuyện muốn nhờ vả em”.
Lời vừa nói, con nhím trên ghế lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cấp độ đỏ, sẵn sàng đập nát nhừ vật uy hiếp xâm phạm đến.
Đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt mà địch ý mãnh liệt, ta duy trì nụ cười cứng ngắc: “Đối tượng là Tiên Tiên, Lương Dĩ Tiên”.
Một sự im lặng đến kỳ lạ ập đến, không phải im lặng trong diệt vong, mà là im lặng trước khi nổ tung. Sau khi áp chế cảm xúc rất lâu, Tiểu Ly hoàn toàn bạo phát: “Còn lâu!”, tiếng nổ bom đinh tai nhức óc.
May mà bịt tai được kịp thời, cảm khái vô hạn, bình tĩnh thong thả: “Chị không phải đến để thương lượng với em”.
“Nha đầu thối đó, huynh biết rõ đệ với cô ta lửa nước bất dung…”, lão đệ nổi khùng, đột nhiên nhãn cầu chuyển động, “Hừ, hừ, nếu như có thể tùy đệ xử trí thì dễ thôi”.
“Không được, nếu em muốn làm gì không đứng đắn với cô ấy, cẩn thận chị sẽ trừng phạt, ta cười rất rạng rỡ.
“Huynh còn dám nói?”, cậu ấy giận rồi, gai trên người từng chiếc, từng chiếc dựng đứng lên, “Thiếu nợ đệ nhiều như vậy, huynh còn dám nói phạt đệ? Món nợ hơn ba nghìn năm trước vẫn còn chưa tìm huynh tính sổ đó? Giờ chỉ vì một nha đầu loài người mà huynh muốn phạt đệ? Chứng động kinh gì vậy chứ?”, cậu ấy tức giận đến cực độ, nhảy dựng lên, một tay tóm lấy cổ áo của ta lắc mạnh, muốn chứng tỏ thêm sự giỏi giang hiểu thấu mọi thứ, “Đệ thấy huynh là bệnh ngấm vào tận xương cốt hết thuốc chữa rồi, từ giờ đừng đi đến cái trường học vớ vẩn đó nữa. Ở nhà tẩy não đi, đệ phải cẩn thận tẩy rửa cái đầu óc biến thái dị dạng khác thường của huynh, không cứng rắn với huynh thì huynh coi người khác là thiểu năng hả? Hừ, Dạ Lạc, nói cho huynh biết, đệ sẽ quản chặt huynh, ngày mai từ bỏ chuyện muốn trốn đi đi, nghe rõ chưa?”.
Nếu mà còn tiếp tục tàn bạo như thế này nữa, không đợi đến ngày mai, ta sẽ oanh liệt trước. Kỳ quái, thời khắc nguy cấp thế này, Ảo Nguyệt mất tích đến xó xỉnh nào của vũ trụ rồi? Kẻ đáng chết không mau đến cứu chủ nhân đi. Thường ngày không có việc thì cứ như âm hồn bất tán, bây giờ có việc lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lão đệ thân yêu cuối cùng cũng phát tiết xong. Ta chỉ cảm thấy trước mắt có một mảng tinh quang lấp lóe, vô ý “rầm” rơi xuống: Bạo lực gia đình!
Cậu ấy là đệ đệ ta thừa nhận, mình đen đủi, từ từ bò dậy, nhìn vào ánh mắt hậm hực bùn nhão không trát được tường kia của cậu ấy, đột nhiên cười, nhẫn nhục chịu đựng.
Đúng vậy, cho dù Tiểu Ly có làm gì, ta cũng sẽ không tức giận. Mặc dù trên thực tế, Dạ Lạc rất ít tức giận, khi bị Thần Vương bày mưu hãm hại cũng chưa từng nổi giận, trong ấn tượng xa xôi, chỉ có một lần phẫn nộ đó, một lần trời long đất lở, một lần viết lại vận mệnh của Dạ Lạc…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook