Trăng Đêm
-
Quyển 6 - Chương 9: Bữa cơm sum họp
Đi ra khỏi tòa cao ốc, mặt trời nóng bức chiếu trên cao, bên đường có quán Mcdonal, ta mua một cây kem ốc quế, giải cơn thèm cho dạ dày. Đang hưởng thụ, sau lưng có một cơn gió lạnh khác thường, ta vẫn tiếp tục
đi, thuận tiện nói một câu: “Không cần lo lắng, quay về đi! Ta muốn đi
một mình”.
Nhớ lại trước đó không lâu…
“A Kiếm, trong lòng anh có thù hận?”, ta nằm trên một chiếc sofa trong phòng làm việc, hỏi người ngồi bên cạnh.
“Lại muốn bắt đầu lời thuyết giáo của em rồi?”, khẩu khí của anh ta không vui.
“Tôi chỉ cảm thấy sinh mệnh của con người rất ngắn, rất yếu ớt, một người có sinh ắt sẽ có tử, dù sao cũng đang còn sống, hà cớ gì không lấy phương pháp tốt nhất để tiếp tục sống, đối xử với bản thân mình tốt một chút?”
“Em muốn rời đi thì đừng nói những lời kiểu này, nỗi đau của anh, em sẽ không hiểu được đâu, không giống như cơn đau tim khi em phát bệnh… Chúng ta từ đầu đến cuối đều khác nhau…”, nụ cười cay đắng đó giống như tự cười nhạo mình, trên mặt có chứa một chút ưu thương tuyệt tình, “Anh để em đi, sau này… chúng ta thành người xa lạ, không liên quan gì đến nhau”.
Có nên nói là anh ta thay đổi nhanh như gió không? Một khắc trước còn dịu dàng giống như lửa nóng nhiệt tình, một giây sau đã có thể tuyệt giao không chớp mắt như thế này.
Vạn tiễn xuyên tâm, đau không muốn sống, nỗi đau ấy chỉ của riêng một người, người khác vĩnh viễn không thể hiểu được vết thương của người kia sâu đến mức độ nào, ta cũng như vậy mà thôi, đành trưng ra một nụ cười vô tội: “Tôi đã đồng ý vói Mạc Tân đến Quảng An thực tập”.
Trên mặt anh ta lóe qua một chút thay đổi không rõ, ta nỗ lực tìm ra được ba chữ rất khiên cưỡng từ trong đó: Không phản đối.
Tinh thạch tạm thời không lấy về được, trước khi giải quyết bằng vũ lực thì cứ hòa bình quan sát đã! Anh ta có thể sử dụng nó mà không bị nuốt chửng sao? Nếu có thể triệu gọi ra linh thể cổ xưa đó, thực sự không tầm thường.
“… T hông qua điều tra và tính toán đối với mẫu thử, chúng ta có được hàm số thức này, bên dưới dùng phép phân tích sai số để tiến hành kiểm nghiệm đối với nó, đầu tiên nhìn vào hình phương sai làm ra được…”, buổi chiều, trong giờ học môn Xác suất Thống kê khô khan, giáo viên giảng đến mức nước bọt văng tứ tung khắp nơi.
Ta chẳng hiểu gì, chằm chằm nhìn vào từng chuỗi số liệu chạy ra trên màn hình tinh thể lỏng, say sưa buồn ngủ, khóe mắt nhìn thấy bóng lưng ở phía trước ba hàng phương hướng bốn mươi lăm độ, Giai Dĩnh. Hôm nay cô ấy rất khác thường, dùng từ này có thể hình dung: mặt mày rạng rỡ, vui mừng lộ ngay trên mặt, vượt ra ngoài biểu đạt ngôn ngữ, mặt đầy gió xuân, sa vào hồ yêu, hạnh phúc vô hạn, vân vân…
Hình như hiểu nhầm càng ngày càng lớn.
Sau tiết học, bốn người cùng ra khỏi phòng học, Giai Dĩnh hữu tình vô ý duy trì khoảng cách mấy bước chân với ta. Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn không có gì để nói với nhau, ai nấy lặng thinh, thế là không khí… rất quái lạ, không giống như đi ăn cơm mà giống vào chiến trường Iraq hơn.
Sau khi Âu Ngưng và Dĩ Tiên gia nhập vào đội, mùi vị ra chiến trường giảm đi chút ít, chuyển thành khảo sát khu hậu chiến không người, cảm xúc nặng nề vắng vẻ, thái độ cẩn trọng không dám phạm sai lầm.
Ta cảm thấy nên tìm chủ đền để thả lỏng một chút, cả đoạn đường trôi đi trong không khí trầm buồn thì lãng phí quá, ảnh hưởng tới tâm trạng là điều tối kỵ. Ôm suy nghĩ như vậy, ta mở ra chủ đề để nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp!”.
“Buổi tối có thể ngắm sao”, Dĩ Tiên phối hợp một câu.
“Sao?”, Âu Ngưng đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, tối này có mưa sao băng”, cô ấy hưng phấn kéo bạn trai, “An Trác, cùng nhau đi ngắm được không?”, đang đợi câu trả lời của anh ta thì phát giác ra ta đang chăm chú nhìn, cô ấy hơi kinh sợ, “Tiểu… Tiểu Phong… cậu, tại sao lại nhìn tôi như vậy”.
“À, không có gì, xem mưa sao băng, được thôi, được thôi!”, ta vội phát biểu cảm khái, đi ngang hàng với Dĩ Tiên.
“Hai giờ sáng, ký túc đóng cửa rồi, không thuận tiện lắm!”, Dĩ Tiên dội cho bạn bè gáo nước lạnh.
Tâm trạng cô ấy… bởi vì người đàn ông hôm qua kia nên mới…? Chỉ cần không phải là đấu khẩu với Tiểu Ly tức giận là được, ta ích kỷ nghĩ.
“Cùng lắm là hy sinh một đêm không ngủ, hôm sau ngủ bù, mưa sao băng không phải đêm nào cũng có, hiếm có một lần, có thể cùng xem với người mình yêu, vừa lãng mạn, vừa hạnh phúc!”, Giai Dĩnh vui mừng không tự kiềm chế được.
“Điền đại mê trai, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt đó! Không trưng ra khuôn mặt chết người, tên quỷ xui xẻo nào bị cậu độc hại rồi?” Nghiêm Tuấn trong lời nói chứa gai.
“Cậu quản nổi sao?”, Giai Dĩnh lườm cậu ta một cái, đắc ý khinh bỉ, “Bản cô nương hôm nay tâm trạng tốt, không thèm so đo với cậu, hừ”.
“Ha, cậu không tự nhìn xem bản thân mình bây giờ trông thế nào, giống hệt một con mèo ăn vụng”, Nghiêm Tuấn câu chữ sắc nhọn.
“Nghiêm Tuấn chết hệt”, Giai Dĩnh nửa bên mặt đỏ ửng, “Cậu còn nói linh tinh, tôi xé nát miệng cậu ra”.
“Ôi ôi, bị tôi nói trúng rồi sao?”
Một trận dầu muối tương dấm gà bay trứng đánh, ta đứng gần Dĩ Tiên không quan tâm, tránh đi thật xa, để tránh bị trận chiến ấy liên lụy.
Rẽ hai con đường đi đến đích, quán ăn không lớn, nhưng rất sạch sẽ, tinh tế, đồ ăn cực kỳ phong phú hương vị, nào là sườn xào chua ngọt, đậu phụ thập cẩm, mã não ngân hạnh, canh lá liễu rau yến, ngó sen nhứ hấp… đầy đủ, đặc sắc, một nồi canh cá được đưa lên, khiến cho người ta không ngừng chảy nước miếng thèm thuồng.
Nếm một miếng, mùi vị thật chính thống!
“Thật là ngon quá! Mọi người làm thế nào phát hiện ra quán này vậy?”, ta vui vẻ nuốt miếng cá xuống.
“Trước đây, tôi với… Linh Linh đã từng đến”, Đỗ An Trác trả lời, ngữ điệu nhỏ nhẹ, “Cô ấy tìm ra”.
Một câu nói khiến tất cả mọi người trên bàn ăn im lặng.
Có lẽ ta hỏi sai rồi, muốn nói chút gì đó để vãn hồi không khí, ngượng ngập không cười lên nổi, tuyết lại thêm sương, trái tim đau càng thêm kịch liệt: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút”, ta bình tĩnh rời khỏi hiện trường.
Trong gian phòng không người, ta khóa cửa lại, lưng dán vào bức tường gạch men màu trắng mát lạnh, mồ hôi túa ra như mưa. Vết thương tiễn đâm đau muốn chết, thật sự khiến người ta muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.
Qua một lúc rất lâu rồi? Ta không biết nữa, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, liền cố chịu đựng cơn đau đớn, cảm thấy đỡ hơn một chút rồi mới chầm chậm đi ra mở cửa, nhìn thấy cô gái bên ngoài cửa: “Giai Dĩnh!”.
“Mình tìm cậu”, cô ấy đi vào trong khép cánh cửa lại, hai tay để ra sau dựa lên cánh cửa.
“Tìm… mình?”
“Là Dạ Lạc”, cô ấy nói thẳng vấn đề, “Mình và anh ấy… đã có quan hệ rồi”.
“…?”
“Buổi tối hôm qua, mình và anh ấy đã…”, khuôn mặt cô ấy hiện lên một mảng đỏ hồng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Gạo đã nấu thành cơm”.
Đột nhiên, một nỗi kích động muốn chết tấn công toàn thân, ta có thể biện hộ cho mình vài câu không? Dạ Lạc không bẩn thỉu như vậy.
Ta nhanh chóng nhớ lại tình hình tối qua, nhất cử nhất động của ta… hình như là rất mờ ám, rất… có phần dụ dỗ, rất… khiến người ta hiểu lầm.
Ta khó xử, thật sự là khó xử, làm cái gì chẳng được, lại đi lột sạch y phục của cô ấy, lại còn thêm một câu: “Có thể để lại ký hiệu của ta ở trên người của em không?”, đây, đây là lời lẽ gì chứ? Quá trắng trợn quá vô sĩ rồi, không được? Ta xin thề, Dạ Lạc tuyệt đối không có một chút tà niệm không trong sáng nào. Ta có lỗi với Giai Dĩnh, hễ biến thành Dạ Lạc, tư duy lại có chút không theo sự khống chế của Phong Linh nữa, có lúc sẽ làm ra một số hành vi ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy kỳ lạ chẳng hiểu ra sao.
Nhưng mà, cô ấy có bị… hay không, tự bản thân cũng không biết sao?
“Cậu không tin?”, xem ra là thấy khuôn mặt ta thản, cô ấy không kiềm chế nổi nữa.
Ta kiên quyết dứt khoát phủ định: “Không tin”.
Cô ấy đột nhiên kéo cổ áo xuống, bên dưới xương quai xanh có một mảng ấn xanh vẫn có thể nhận ra: “Đây là anh ấy lưu lại trên người mình, tuy dấu vết đã không rõ lắm, nhưng mà cảm giác đó rất thật… anh ấy muốn mình, là sự thực không cần phải bàn cãi”.
“Cậu…”, ta chăm chú nhìn cô ấy, tốc độ nói rất chậm, “Chắc chắn?”.
Cô ấy hơi ngẩn ra hồi lâu, khẩu khí kiên định khác thường: “Chắn chắn”.
“Giai Dĩnh, cậu thật sự rất đáng yêu đó!”, ta đột nhiên rất buồn cười.
“Tại sao cậu lại biết nói câu anh ấy đã nói?”, Giai Dĩnh trợn tròn mắt.
“…”, bởi vì ta chính là anh ấy, có thể tách rời sao?
Nhớ lại trước đó không lâu…
“A Kiếm, trong lòng anh có thù hận?”, ta nằm trên một chiếc sofa trong phòng làm việc, hỏi người ngồi bên cạnh.
“Lại muốn bắt đầu lời thuyết giáo của em rồi?”, khẩu khí của anh ta không vui.
“Tôi chỉ cảm thấy sinh mệnh của con người rất ngắn, rất yếu ớt, một người có sinh ắt sẽ có tử, dù sao cũng đang còn sống, hà cớ gì không lấy phương pháp tốt nhất để tiếp tục sống, đối xử với bản thân mình tốt một chút?”
“Em muốn rời đi thì đừng nói những lời kiểu này, nỗi đau của anh, em sẽ không hiểu được đâu, không giống như cơn đau tim khi em phát bệnh… Chúng ta từ đầu đến cuối đều khác nhau…”, nụ cười cay đắng đó giống như tự cười nhạo mình, trên mặt có chứa một chút ưu thương tuyệt tình, “Anh để em đi, sau này… chúng ta thành người xa lạ, không liên quan gì đến nhau”.
Có nên nói là anh ta thay đổi nhanh như gió không? Một khắc trước còn dịu dàng giống như lửa nóng nhiệt tình, một giây sau đã có thể tuyệt giao không chớp mắt như thế này.
Vạn tiễn xuyên tâm, đau không muốn sống, nỗi đau ấy chỉ của riêng một người, người khác vĩnh viễn không thể hiểu được vết thương của người kia sâu đến mức độ nào, ta cũng như vậy mà thôi, đành trưng ra một nụ cười vô tội: “Tôi đã đồng ý vói Mạc Tân đến Quảng An thực tập”.
Trên mặt anh ta lóe qua một chút thay đổi không rõ, ta nỗ lực tìm ra được ba chữ rất khiên cưỡng từ trong đó: Không phản đối.
Tinh thạch tạm thời không lấy về được, trước khi giải quyết bằng vũ lực thì cứ hòa bình quan sát đã! Anh ta có thể sử dụng nó mà không bị nuốt chửng sao? Nếu có thể triệu gọi ra linh thể cổ xưa đó, thực sự không tầm thường.
“… T hông qua điều tra và tính toán đối với mẫu thử, chúng ta có được hàm số thức này, bên dưới dùng phép phân tích sai số để tiến hành kiểm nghiệm đối với nó, đầu tiên nhìn vào hình phương sai làm ra được…”, buổi chiều, trong giờ học môn Xác suất Thống kê khô khan, giáo viên giảng đến mức nước bọt văng tứ tung khắp nơi.
Ta chẳng hiểu gì, chằm chằm nhìn vào từng chuỗi số liệu chạy ra trên màn hình tinh thể lỏng, say sưa buồn ngủ, khóe mắt nhìn thấy bóng lưng ở phía trước ba hàng phương hướng bốn mươi lăm độ, Giai Dĩnh. Hôm nay cô ấy rất khác thường, dùng từ này có thể hình dung: mặt mày rạng rỡ, vui mừng lộ ngay trên mặt, vượt ra ngoài biểu đạt ngôn ngữ, mặt đầy gió xuân, sa vào hồ yêu, hạnh phúc vô hạn, vân vân…
Hình như hiểu nhầm càng ngày càng lớn.
Sau tiết học, bốn người cùng ra khỏi phòng học, Giai Dĩnh hữu tình vô ý duy trì khoảng cách mấy bước chân với ta. Đỗ An Trác và Nghiêm Tuấn không có gì để nói với nhau, ai nấy lặng thinh, thế là không khí… rất quái lạ, không giống như đi ăn cơm mà giống vào chiến trường Iraq hơn.
Sau khi Âu Ngưng và Dĩ Tiên gia nhập vào đội, mùi vị ra chiến trường giảm đi chút ít, chuyển thành khảo sát khu hậu chiến không người, cảm xúc nặng nề vắng vẻ, thái độ cẩn trọng không dám phạm sai lầm.
Ta cảm thấy nên tìm chủ đền để thả lỏng một chút, cả đoạn đường trôi đi trong không khí trầm buồn thì lãng phí quá, ảnh hưởng tới tâm trạng là điều tối kỵ. Ôm suy nghĩ như vậy, ta mở ra chủ đề để nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp!”.
“Buổi tối có thể ngắm sao”, Dĩ Tiên phối hợp một câu.
“Sao?”, Âu Ngưng đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, tối này có mưa sao băng”, cô ấy hưng phấn kéo bạn trai, “An Trác, cùng nhau đi ngắm được không?”, đang đợi câu trả lời của anh ta thì phát giác ra ta đang chăm chú nhìn, cô ấy hơi kinh sợ, “Tiểu… Tiểu Phong… cậu, tại sao lại nhìn tôi như vậy”.
“À, không có gì, xem mưa sao băng, được thôi, được thôi!”, ta vội phát biểu cảm khái, đi ngang hàng với Dĩ Tiên.
“Hai giờ sáng, ký túc đóng cửa rồi, không thuận tiện lắm!”, Dĩ Tiên dội cho bạn bè gáo nước lạnh.
Tâm trạng cô ấy… bởi vì người đàn ông hôm qua kia nên mới…? Chỉ cần không phải là đấu khẩu với Tiểu Ly tức giận là được, ta ích kỷ nghĩ.
“Cùng lắm là hy sinh một đêm không ngủ, hôm sau ngủ bù, mưa sao băng không phải đêm nào cũng có, hiếm có một lần, có thể cùng xem với người mình yêu, vừa lãng mạn, vừa hạnh phúc!”, Giai Dĩnh vui mừng không tự kiềm chế được.
“Điền đại mê trai, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt đó! Không trưng ra khuôn mặt chết người, tên quỷ xui xẻo nào bị cậu độc hại rồi?” Nghiêm Tuấn trong lời nói chứa gai.
“Cậu quản nổi sao?”, Giai Dĩnh lườm cậu ta một cái, đắc ý khinh bỉ, “Bản cô nương hôm nay tâm trạng tốt, không thèm so đo với cậu, hừ”.
“Ha, cậu không tự nhìn xem bản thân mình bây giờ trông thế nào, giống hệt một con mèo ăn vụng”, Nghiêm Tuấn câu chữ sắc nhọn.
“Nghiêm Tuấn chết hệt”, Giai Dĩnh nửa bên mặt đỏ ửng, “Cậu còn nói linh tinh, tôi xé nát miệng cậu ra”.
“Ôi ôi, bị tôi nói trúng rồi sao?”
Một trận dầu muối tương dấm gà bay trứng đánh, ta đứng gần Dĩ Tiên không quan tâm, tránh đi thật xa, để tránh bị trận chiến ấy liên lụy.
Rẽ hai con đường đi đến đích, quán ăn không lớn, nhưng rất sạch sẽ, tinh tế, đồ ăn cực kỳ phong phú hương vị, nào là sườn xào chua ngọt, đậu phụ thập cẩm, mã não ngân hạnh, canh lá liễu rau yến, ngó sen nhứ hấp… đầy đủ, đặc sắc, một nồi canh cá được đưa lên, khiến cho người ta không ngừng chảy nước miếng thèm thuồng.
Nếm một miếng, mùi vị thật chính thống!
“Thật là ngon quá! Mọi người làm thế nào phát hiện ra quán này vậy?”, ta vui vẻ nuốt miếng cá xuống.
“Trước đây, tôi với… Linh Linh đã từng đến”, Đỗ An Trác trả lời, ngữ điệu nhỏ nhẹ, “Cô ấy tìm ra”.
Một câu nói khiến tất cả mọi người trên bàn ăn im lặng.
Có lẽ ta hỏi sai rồi, muốn nói chút gì đó để vãn hồi không khí, ngượng ngập không cười lên nổi, tuyết lại thêm sương, trái tim đau càng thêm kịch liệt: “Tôi đi nhà vệ sinh một chút”, ta bình tĩnh rời khỏi hiện trường.
Trong gian phòng không người, ta khóa cửa lại, lưng dán vào bức tường gạch men màu trắng mát lạnh, mồ hôi túa ra như mưa. Vết thương tiễn đâm đau muốn chết, thật sự khiến người ta muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.
Qua một lúc rất lâu rồi? Ta không biết nữa, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, liền cố chịu đựng cơn đau đớn, cảm thấy đỡ hơn một chút rồi mới chầm chậm đi ra mở cửa, nhìn thấy cô gái bên ngoài cửa: “Giai Dĩnh!”.
“Mình tìm cậu”, cô ấy đi vào trong khép cánh cửa lại, hai tay để ra sau dựa lên cánh cửa.
“Tìm… mình?”
“Là Dạ Lạc”, cô ấy nói thẳng vấn đề, “Mình và anh ấy… đã có quan hệ rồi”.
“…?”
“Buổi tối hôm qua, mình và anh ấy đã…”, khuôn mặt cô ấy hiện lên một mảng đỏ hồng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Gạo đã nấu thành cơm”.
Đột nhiên, một nỗi kích động muốn chết tấn công toàn thân, ta có thể biện hộ cho mình vài câu không? Dạ Lạc không bẩn thỉu như vậy.
Ta nhanh chóng nhớ lại tình hình tối qua, nhất cử nhất động của ta… hình như là rất mờ ám, rất… có phần dụ dỗ, rất… khiến người ta hiểu lầm.
Ta khó xử, thật sự là khó xử, làm cái gì chẳng được, lại đi lột sạch y phục của cô ấy, lại còn thêm một câu: “Có thể để lại ký hiệu của ta ở trên người của em không?”, đây, đây là lời lẽ gì chứ? Quá trắng trợn quá vô sĩ rồi, không được? Ta xin thề, Dạ Lạc tuyệt đối không có một chút tà niệm không trong sáng nào. Ta có lỗi với Giai Dĩnh, hễ biến thành Dạ Lạc, tư duy lại có chút không theo sự khống chế của Phong Linh nữa, có lúc sẽ làm ra một số hành vi ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy kỳ lạ chẳng hiểu ra sao.
Nhưng mà, cô ấy có bị… hay không, tự bản thân cũng không biết sao?
“Cậu không tin?”, xem ra là thấy khuôn mặt ta thản, cô ấy không kiềm chế nổi nữa.
Ta kiên quyết dứt khoát phủ định: “Không tin”.
Cô ấy đột nhiên kéo cổ áo xuống, bên dưới xương quai xanh có một mảng ấn xanh vẫn có thể nhận ra: “Đây là anh ấy lưu lại trên người mình, tuy dấu vết đã không rõ lắm, nhưng mà cảm giác đó rất thật… anh ấy muốn mình, là sự thực không cần phải bàn cãi”.
“Cậu…”, ta chăm chú nhìn cô ấy, tốc độ nói rất chậm, “Chắc chắn?”.
Cô ấy hơi ngẩn ra hồi lâu, khẩu khí kiên định khác thường: “Chắn chắn”.
“Giai Dĩnh, cậu thật sự rất đáng yêu đó!”, ta đột nhiên rất buồn cười.
“Tại sao cậu lại biết nói câu anh ấy đã nói?”, Giai Dĩnh trợn tròn mắt.
“…”, bởi vì ta chính là anh ấy, có thể tách rời sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook