Trăng Đêm
-
Quyển 5 - Chương 12: Vực tội
Cánh hoa màu trắng bay lất phất, mang đến chiếc áo ngoài giả tạo của
thiên nhiên, lau đi tội nghiệt của lừa dối vô tận, bộc lộ ra thực và ảo
thuần chất.
“Cô… cô…”, mấy đôi tay run rẩy chỉ vào ta.
“Ai?”, Phù Ngải kinh hã hỏi.
“Dạ Lạc”, Thập Tam Yến bình tĩnh nhất.
“Tiểu Linh Đang biến thành… đàn ông rồi?”, Hồng thiếu vạn phần kinh sợ.
“Tiểu Linh Đang của tôi”, Nhan Kỳ mặt mũi ủ dột.
“Tôi đang nằm mơ sao?”, Tú Mộng há miệng trợn mắt, vỗ vỗ vào hai gò má, “Dưới gầm trời tại sao lại có người đàn ông đẹp như thế này? Anh ấy và Ảo Nguyệt đứng cùng nhau, thật sự là một sự kết hợp tuyệt vời!”.
“Tú Mộng, anh ta là đàn ông, không phải là phụ nữ”, Ca Dư thuận theo lời của cô ta đờ đẫn nói.
Mọi người ngờ vực, toát cả mồ hôi…
Ta đi về hướng công chúa đang thất thần, nâng tay của cô ta lên, đem tinh thạch tím đặt vào trong lòng bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo đó, nắm chặt: “Bích Nhu, bảo quản nó cho tốt”.
Đôi mắt kinh hãi run rẩy tràn ngập những hạt nước chảy xuống thành hai dòng lệ long lanh, công chúa không hề rời mắt, chăm chú nhìn ta, môi son run rẩy, cổ họng gian nan đắng chát phát ra hai âm: “Liễu… Lang…”.
Ta ôm lấy thân thể lạnh băng của công chúa, ôn tồn an ủi: “Công chúa, người chết đã hết, luân hồi ba nghìn năm, Liễu Lang sớm đã rời xa người, nếu như thời gian chặt không đứt nổi nỗi lưu luyến này, thì hãy ghi tạc nó nơi đáy lòng, ngủ sâu chỉ là phương thức trốn tránh. Liễu Lang yêu người đã không còn nữa, nhưng thần dân yêu người sẽ cùng tồn tại với người, còn cả những chuyện người bắt buộc phải làm”.
“Nhưng mà, ngài muốn ta…”, công chúa nắm chặt áo của ta, không ngừng lắc đầu, “Không… ta không làm nổi, ta không làm nổi… đừng bức ta”.
“Người có thể làm được, Bích Nhu, đây là giao hẹn của chúng ta, ta đã thực hiện lời hứa của mình, còn lại lời hứa của người… cần phải hoàn thành.”
“Không… vì sao… vì sao ngài lại tàn nhẫn như vậy? Ta không muốn, thật sự không muốn…”, công chúa đau lòng nhỏ lệ.
… …
Nhan Kỳ ở bên cạnh cảm thấy hỗn loạn: “Công chúa gọi anh ta là Liễu Lang? Tiểu Linh Đang, Dạ Lạc… Liễu Lang? Đâu mới là anh ta?”.
“Ngươi thấy rồi đó, đây chính là chân thân của Phong Linh, Dạ Lạc”, Ảo Nguyệt chẳng biết đã đến bên cạnh anh ta từ khi nào.
“Chân thân của Tiểu Linh Đang là… đàn ông!”, Nhan Kỳ tiêu hóa xong sự thực này, rất muốn sụp đổ.
“Rất là xứng đôi với công chúa, Liễu Lang? Liễu Lang?”, Bộc Dương Huyễn vờ làm ra vẻ thâm trầm, “Tình nhân của công chúa sao? Nguyên nhân ngủ sâu là vì anh ta?”, liếc nhìn sang người nào đó, “Một cặp người yêu thất tán đáng thương, thất tán, Thập Tam , tên của anh rất không tốt lành đó, rốt cuộc không có cơ hội rồi”, lại nâng lòng bàn tay lên, huýt sáo với anh ta, sạch sẽ nhanh gọn, “Game over”.(1)
“Công chúa và Dạ Lạc?”, Thập Tam Yến lười nhác không thèm so đo với anh ta, “Bộc Dương, sức tưởng tượng của anh vẫn luôn rất tệ”.
“…”
“Vì sao công chúa gọi anh ta là Liễu Lang?”, Long Hoàn đột nhiên hỏi.
“Ở Vệ cung, mỗi một người đều gọi người là công chúa, chỉ Liễu tướng quân mới gọi tên của người”, Phù Ngải tròng mắt ươn ướt, nhớ lại người đàn ông duy nhất có thể mang đến sự ấm áp cho công chúa, thiếu tướng quân si tình ôn văn như ngọc, anh dũng trung thành, tại sao lại bị kẻ gian hãm hại, bị Vệ vương ban cho chết ở trong ngục, người có tình phải âm dương cách biệt.
“Dạ Lạc, anh ta muốn công chúa làm gì?”, Thập Tam Yến thắc mắc. … …
Bích Nhu ngây ngốc nhìn chằm chằm tinh thạch ở trong tay, ngậm nước mắt không nói.
“Nước mắt này Dạ Lạc không cách gì nhận được”, ta giúp công chúa lau những giọt nước lên trên mí mắt, “Ta chỉ có thể nhận quyết tâm của người”.
“Dạ Lạc, ta…”
“Dạ Lạc không thuộc về nơi này, Bích Nhu không cần phải do dự.”
Công chúa ngẩng mặt lên, cảm xúc rã rời, mím chặt bờ môi, nét bi thương trên mặt dần dần phai đi, trở thành vẻ mờ mịt suy tính thiệt hơn, sau vài giây, công chúa nhắm hai mắt, hít thở sâu: “Ta nguyện vĩnh viễn không phải gặp lại ngài nữa, vĩnh viễn… không có lần sau”, lúc nhìn thẳng vào ta lần nữa, trong mắt đã có sự quyết đoán giận dữ.
Ta đáp lại bằng cái mỉm cười bình thản, quay người sang hướng Hồng thiếu, xách một chiếc chuông nhỏ lên, nhãn cầu của tiểu thiếu gia đảo đảo, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
“Hồng thiếu, cái này trả lại cho ngươi, xin lỗi.”
Cậu ta không vui vẻ lẩm bẩm: “Đại lừa đảo, còn lấy ta ra làm trò cười, sớm biết…”, vừa nói vừa giằng lại chiếc chuông, đột nhiên rùng mình, kinh hãi ngẩng đầu, “Anh…”.
“Một món quà nhỏ đặc biệt, báo đáp ‘ơn tri ngộ’ của Hồng thiếu đối với Phong Linh”, ta đạo mạo đường hoàng nói, “Nhớ đeo ở trên người”.
“Tiểu Linh Đang?”
“Hử”, ta chuẩn bị tiếp nhận ý cảm ơn của cậu ta.
“Đại ngốc nghếch”, Hồng thiếu cất cao tiếng mắng.
“…?”, cái gì?
“Tôi nói Tiểu Linh Đang, không nói anh”, nhóc cơn mặt không đỏ tim không đập nhanh nói rất hùng hồn.
“…”, có gì khác biệt?
“Tiểu Phong?”, Thi Tuệ sán đến gần.
“Hử?”, trong lòng ta đề phòng cao hơn một bậc.
“Cái đó vốn dĩ không nên hỏi, nhưng tôi vẫn là không kìm được muốn hỏi”, tiểu cô nương thẹn thùng xấu hổ, “Quà của mẹ tôi làm thế nào? Bà ấy đã đặc biệt dặn dò tôi…”.
“Cứ nói đã đưa cho công chúa rồi, bà ấy muốn có thì đi tìm công chúa đòi đi!”
Cô ta bị dọa giật thót mình, vội vàng bịt chặt miệng lại.
“Dạ Lạc”, sắc mặt của Thập Tam Yến càng thêm u thâm khó lường, “Tôi tin tưởng Phong Linh, nhưng mà… có thể tin anh không?”.
“Yên tâm, ta sẽ không phóng hỏa ở sân sau nhà mình đâu”
“Sân sau nhà mình? Lời này nên hiểu thế nào?”
“Không có hàm nghĩa gì đặc thù”, ta đáp không đúng vào câu hỏi, “Cứ như vậy đi, Ảo Nguyệt, chúng ta đi”.
“Dạ Lạc, anh thật sự là…”, Long Hoàn đột nhiên trở nên kích động.
“Long Hoàn”, Bích Nhu quát, ngăn người đàn ông muốn ra tay, “Để bọn họ đ i “.
“Công chúa, anh ta…”
“Ta biết, không cần khuyên nữa”, Bích Nhu cắt ngang lời anh ta, trong lời nói yếu ớt có chứa sự bất lực, “Đển bọn họ đi, cứ coi như vì Yến Đê cốc, cũng vì báo đáp ngài ấy giúp đỡ phong kết Tố Uyên”.
“Vậy thì, các vị, tạm biệt nhé!”, ta chào tạm biệt mọi người.
“Tiểu Linh Đang”, Tú Mộng gọi lớn.
“Hử? Tú Mộng có chuyện gì sao?”
“Tôi… tôi…”, cô gái xinh đẹp ấp ủ cảm tình cả nửa ngày, đột nhiên ôm lấy Ca Dư khóc lớn, “Tôi không nỡ rời xa cô! Tiểu Phong Linh Đang… hu hu…”.
“Tú Mộng, cô ôm nhầm người rồi, tôi không phải là Tiểu Phong”, Ca Dư không ca thán nhẫn nhịn cho cô ta dụi nước mắt vào, “Được, được, được, đừng buồn bã nữa, lần này chia tay là để lần sau gặp lại mà! Đâu có phải là vĩnh biệt”.
“Nhưng người ta còn chưa có được một bước phát triển nào với Ảo Nguyệt mà, anh ấy cũng chưa thèm ngó ngàng đến tôi”, Tú Mộng thút thít khóc lóc nói.
“Ảo Nguyệt”, ta chuyển mắt sang thủ phạm đang làm ngơ phớt lờ tình hình trước mắt, thở dài, “Ngươi gây ra nghiệt duyên rồi à!”.
“Không nhiều bằng ngài”, anh ta lạnh nhạt hồi kính, “Ở đây hai nam một nữ, Cốc Giang hai nam hai nữ, ngài gánh hết”.
Trên trán ta bỗng chốc giăng đầy mây đen, Ảo Nguyệt, xem ra bình thường ta quá bạc đãi ngươi rồi.
“Tiểu Linh Đang ngốc nghếch, nhất định phải quay lại đó, nếu không ta sẽ đi tin cô!”, Hồng thiếu cất lên chất giọng ồm vang hét lên với ta.
“Tạm biệt!”, giọng nói của Thi Tuệ càng lúc càng xa.
Tạm biệt, hy vọng, không còn gặp lại nữa.
Có lẽ lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ là… kẻ địch.
“T à Thần Dạ Lạc, đúng là ngài ấy không sai rồi”, Bộc Dương Huyễn hối tiếc, “Ai có thể nghĩ được rằng nha đầu hồ đồ năm xưa lại có thân thế lớn như vậy, lúc đó đúng là nên giữ cô ấy lại chơi lâu hơn một chút thì không đến mức bây giờ muốn chơi cũng không được nữa rồi!”.
“Công chúa, người và ngài ấy đạt được thỏa thuận gì rồi?”, Thập Tam Yến hỏi sang người con gái đang ngưng trệ.
“Thỏa thuận?”, Phù Ngải bỗng thấy căng thẳng, “Công chúa… ngài ấy đưa ra yêu cầu quá đáng gì rồi?”.
“Phù Ngải, Thập Tam, Bộc Dương, Long Hoàn, Nhan Kỳ”, Bích Nhu khẽ nhẩm, khuôn mặt khuynh thành lóe lên một chút cảm thương “Truyền lệnh xuống dưới, thông cáo toàn cốc, Phong Linh không còn là anh hùng giải cứu Yến Đê cốc nữa, từ nay về sau, cô ấy và Yến Đê cốc ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan, tất cả mọi người… bắt buộc phải quên cô ấy đi, nếu ai vi phạm, trừng phạt nghiêm khắc”.
“Công chúa!”, nhũng người có mặt không ai không kinh ngạc.
“Công chúa, mặc dù Phong Linh là Dạ Lạc, làm như thế này người không cảm thấy là quá nhẫn tâm, quá không công bằng với cô ấy sao? Phong Linh từng cứu chúng ta, mọi người cùng nhau chứng kiến”, Nhan Kỳ thấy rất khó lý giải được.
“Công Chúa, nếu người ghét Tiểu Linh Đang cũng không cần phải tuyệt tình thế này”, Hồng thiếu lòng đầy căm phẫn, vặn chặt chiếc chuông, “… tôi sẽ không quên cô ấy. Người hạ lệnh cũng được, muốn xử phạt cũng được, tôi chết cũng sẽ không quên cô ấy”.
“Được, ta cho ngươi một lý do”, Bích Nhu lời nặng nề hơn, quyết định nhẫn tâm, “Nghe cho kỹ đây, hắn là tội nhân, một tà ma tội nghiệt nặng nề, người người đều có thể giết”.
“Nhưng linh khí trên người anh ta rõ ràng rất sạch sẽ”, Nhan Kỳ không bỏ cuộc.
“Lớp áo ngoài giả tạo lừa gạt, không đủ để nói lên điều gì, nếu không phải tà ma, tại sao hắn lại bị trục xuất?”, Bích Nhu nói chắc nịch từng chữ.
Bởi vì có tội, cho nên bị trục xuất, bởi vì bị trục xuất, cho nên lưu lạc làm tà ma.
“Cô ấy có tội gì?”, Thập Tam Yến chậm rãi hỏi.
“Phong Linh uy hiếp bổn công chúa, thậm chí đùa bỡn ta trước mặt mọi người, nhiều lần phạm thượng, tội không thể tha”, Bích Nhu nghiêm khắc nói ra, dứt khoát phất áo rời đi, chỉ còn lại sương đen vấn vít quanh rãnh vực sâu, xua không tan, gạt không đi.
Chú thích: l Thập Tam và thất tán trong tiếng Trung phiên âm giống nhau.
“Cô… cô…”, mấy đôi tay run rẩy chỉ vào ta.
“Ai?”, Phù Ngải kinh hã hỏi.
“Dạ Lạc”, Thập Tam Yến bình tĩnh nhất.
“Tiểu Linh Đang biến thành… đàn ông rồi?”, Hồng thiếu vạn phần kinh sợ.
“Tiểu Linh Đang của tôi”, Nhan Kỳ mặt mũi ủ dột.
“Tôi đang nằm mơ sao?”, Tú Mộng há miệng trợn mắt, vỗ vỗ vào hai gò má, “Dưới gầm trời tại sao lại có người đàn ông đẹp như thế này? Anh ấy và Ảo Nguyệt đứng cùng nhau, thật sự là một sự kết hợp tuyệt vời!”.
“Tú Mộng, anh ta là đàn ông, không phải là phụ nữ”, Ca Dư thuận theo lời của cô ta đờ đẫn nói.
Mọi người ngờ vực, toát cả mồ hôi…
Ta đi về hướng công chúa đang thất thần, nâng tay của cô ta lên, đem tinh thạch tím đặt vào trong lòng bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo đó, nắm chặt: “Bích Nhu, bảo quản nó cho tốt”.
Đôi mắt kinh hãi run rẩy tràn ngập những hạt nước chảy xuống thành hai dòng lệ long lanh, công chúa không hề rời mắt, chăm chú nhìn ta, môi son run rẩy, cổ họng gian nan đắng chát phát ra hai âm: “Liễu… Lang…”.
Ta ôm lấy thân thể lạnh băng của công chúa, ôn tồn an ủi: “Công chúa, người chết đã hết, luân hồi ba nghìn năm, Liễu Lang sớm đã rời xa người, nếu như thời gian chặt không đứt nổi nỗi lưu luyến này, thì hãy ghi tạc nó nơi đáy lòng, ngủ sâu chỉ là phương thức trốn tránh. Liễu Lang yêu người đã không còn nữa, nhưng thần dân yêu người sẽ cùng tồn tại với người, còn cả những chuyện người bắt buộc phải làm”.
“Nhưng mà, ngài muốn ta…”, công chúa nắm chặt áo của ta, không ngừng lắc đầu, “Không… ta không làm nổi, ta không làm nổi… đừng bức ta”.
“Người có thể làm được, Bích Nhu, đây là giao hẹn của chúng ta, ta đã thực hiện lời hứa của mình, còn lại lời hứa của người… cần phải hoàn thành.”
“Không… vì sao… vì sao ngài lại tàn nhẫn như vậy? Ta không muốn, thật sự không muốn…”, công chúa đau lòng nhỏ lệ.
… …
Nhan Kỳ ở bên cạnh cảm thấy hỗn loạn: “Công chúa gọi anh ta là Liễu Lang? Tiểu Linh Đang, Dạ Lạc… Liễu Lang? Đâu mới là anh ta?”.
“Ngươi thấy rồi đó, đây chính là chân thân của Phong Linh, Dạ Lạc”, Ảo Nguyệt chẳng biết đã đến bên cạnh anh ta từ khi nào.
“Chân thân của Tiểu Linh Đang là… đàn ông!”, Nhan Kỳ tiêu hóa xong sự thực này, rất muốn sụp đổ.
“Rất là xứng đôi với công chúa, Liễu Lang? Liễu Lang?”, Bộc Dương Huyễn vờ làm ra vẻ thâm trầm, “Tình nhân của công chúa sao? Nguyên nhân ngủ sâu là vì anh ta?”, liếc nhìn sang người nào đó, “Một cặp người yêu thất tán đáng thương, thất tán, Thập Tam , tên của anh rất không tốt lành đó, rốt cuộc không có cơ hội rồi”, lại nâng lòng bàn tay lên, huýt sáo với anh ta, sạch sẽ nhanh gọn, “Game over”.(1)
“Công chúa và Dạ Lạc?”, Thập Tam Yến lười nhác không thèm so đo với anh ta, “Bộc Dương, sức tưởng tượng của anh vẫn luôn rất tệ”.
“…”
“Vì sao công chúa gọi anh ta là Liễu Lang?”, Long Hoàn đột nhiên hỏi.
“Ở Vệ cung, mỗi một người đều gọi người là công chúa, chỉ Liễu tướng quân mới gọi tên của người”, Phù Ngải tròng mắt ươn ướt, nhớ lại người đàn ông duy nhất có thể mang đến sự ấm áp cho công chúa, thiếu tướng quân si tình ôn văn như ngọc, anh dũng trung thành, tại sao lại bị kẻ gian hãm hại, bị Vệ vương ban cho chết ở trong ngục, người có tình phải âm dương cách biệt.
“Dạ Lạc, anh ta muốn công chúa làm gì?”, Thập Tam Yến thắc mắc. … …
Bích Nhu ngây ngốc nhìn chằm chằm tinh thạch ở trong tay, ngậm nước mắt không nói.
“Nước mắt này Dạ Lạc không cách gì nhận được”, ta giúp công chúa lau những giọt nước lên trên mí mắt, “Ta chỉ có thể nhận quyết tâm của người”.
“Dạ Lạc, ta…”
“Dạ Lạc không thuộc về nơi này, Bích Nhu không cần phải do dự.”
Công chúa ngẩng mặt lên, cảm xúc rã rời, mím chặt bờ môi, nét bi thương trên mặt dần dần phai đi, trở thành vẻ mờ mịt suy tính thiệt hơn, sau vài giây, công chúa nhắm hai mắt, hít thở sâu: “Ta nguyện vĩnh viễn không phải gặp lại ngài nữa, vĩnh viễn… không có lần sau”, lúc nhìn thẳng vào ta lần nữa, trong mắt đã có sự quyết đoán giận dữ.
Ta đáp lại bằng cái mỉm cười bình thản, quay người sang hướng Hồng thiếu, xách một chiếc chuông nhỏ lên, nhãn cầu của tiểu thiếu gia đảo đảo, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
“Hồng thiếu, cái này trả lại cho ngươi, xin lỗi.”
Cậu ta không vui vẻ lẩm bẩm: “Đại lừa đảo, còn lấy ta ra làm trò cười, sớm biết…”, vừa nói vừa giằng lại chiếc chuông, đột nhiên rùng mình, kinh hãi ngẩng đầu, “Anh…”.
“Một món quà nhỏ đặc biệt, báo đáp ‘ơn tri ngộ’ của Hồng thiếu đối với Phong Linh”, ta đạo mạo đường hoàng nói, “Nhớ đeo ở trên người”.
“Tiểu Linh Đang?”
“Hử”, ta chuẩn bị tiếp nhận ý cảm ơn của cậu ta.
“Đại ngốc nghếch”, Hồng thiếu cất cao tiếng mắng.
“…?”, cái gì?
“Tôi nói Tiểu Linh Đang, không nói anh”, nhóc cơn mặt không đỏ tim không đập nhanh nói rất hùng hồn.
“…”, có gì khác biệt?
“Tiểu Phong?”, Thi Tuệ sán đến gần.
“Hử?”, trong lòng ta đề phòng cao hơn một bậc.
“Cái đó vốn dĩ không nên hỏi, nhưng tôi vẫn là không kìm được muốn hỏi”, tiểu cô nương thẹn thùng xấu hổ, “Quà của mẹ tôi làm thế nào? Bà ấy đã đặc biệt dặn dò tôi…”.
“Cứ nói đã đưa cho công chúa rồi, bà ấy muốn có thì đi tìm công chúa đòi đi!”
Cô ta bị dọa giật thót mình, vội vàng bịt chặt miệng lại.
“Dạ Lạc”, sắc mặt của Thập Tam Yến càng thêm u thâm khó lường, “Tôi tin tưởng Phong Linh, nhưng mà… có thể tin anh không?”.
“Yên tâm, ta sẽ không phóng hỏa ở sân sau nhà mình đâu”
“Sân sau nhà mình? Lời này nên hiểu thế nào?”
“Không có hàm nghĩa gì đặc thù”, ta đáp không đúng vào câu hỏi, “Cứ như vậy đi, Ảo Nguyệt, chúng ta đi”.
“Dạ Lạc, anh thật sự là…”, Long Hoàn đột nhiên trở nên kích động.
“Long Hoàn”, Bích Nhu quát, ngăn người đàn ông muốn ra tay, “Để bọn họ đ i “.
“Công chúa, anh ta…”
“Ta biết, không cần khuyên nữa”, Bích Nhu cắt ngang lời anh ta, trong lời nói yếu ớt có chứa sự bất lực, “Đển bọn họ đi, cứ coi như vì Yến Đê cốc, cũng vì báo đáp ngài ấy giúp đỡ phong kết Tố Uyên”.
“Vậy thì, các vị, tạm biệt nhé!”, ta chào tạm biệt mọi người.
“Tiểu Linh Đang”, Tú Mộng gọi lớn.
“Hử? Tú Mộng có chuyện gì sao?”
“Tôi… tôi…”, cô gái xinh đẹp ấp ủ cảm tình cả nửa ngày, đột nhiên ôm lấy Ca Dư khóc lớn, “Tôi không nỡ rời xa cô! Tiểu Phong Linh Đang… hu hu…”.
“Tú Mộng, cô ôm nhầm người rồi, tôi không phải là Tiểu Phong”, Ca Dư không ca thán nhẫn nhịn cho cô ta dụi nước mắt vào, “Được, được, được, đừng buồn bã nữa, lần này chia tay là để lần sau gặp lại mà! Đâu có phải là vĩnh biệt”.
“Nhưng người ta còn chưa có được một bước phát triển nào với Ảo Nguyệt mà, anh ấy cũng chưa thèm ngó ngàng đến tôi”, Tú Mộng thút thít khóc lóc nói.
“Ảo Nguyệt”, ta chuyển mắt sang thủ phạm đang làm ngơ phớt lờ tình hình trước mắt, thở dài, “Ngươi gây ra nghiệt duyên rồi à!”.
“Không nhiều bằng ngài”, anh ta lạnh nhạt hồi kính, “Ở đây hai nam một nữ, Cốc Giang hai nam hai nữ, ngài gánh hết”.
Trên trán ta bỗng chốc giăng đầy mây đen, Ảo Nguyệt, xem ra bình thường ta quá bạc đãi ngươi rồi.
“Tiểu Linh Đang ngốc nghếch, nhất định phải quay lại đó, nếu không ta sẽ đi tin cô!”, Hồng thiếu cất lên chất giọng ồm vang hét lên với ta.
“Tạm biệt!”, giọng nói của Thi Tuệ càng lúc càng xa.
Tạm biệt, hy vọng, không còn gặp lại nữa.
Có lẽ lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ là… kẻ địch.
“T à Thần Dạ Lạc, đúng là ngài ấy không sai rồi”, Bộc Dương Huyễn hối tiếc, “Ai có thể nghĩ được rằng nha đầu hồ đồ năm xưa lại có thân thế lớn như vậy, lúc đó đúng là nên giữ cô ấy lại chơi lâu hơn một chút thì không đến mức bây giờ muốn chơi cũng không được nữa rồi!”.
“Công chúa, người và ngài ấy đạt được thỏa thuận gì rồi?”, Thập Tam Yến hỏi sang người con gái đang ngưng trệ.
“Thỏa thuận?”, Phù Ngải bỗng thấy căng thẳng, “Công chúa… ngài ấy đưa ra yêu cầu quá đáng gì rồi?”.
“Phù Ngải, Thập Tam, Bộc Dương, Long Hoàn, Nhan Kỳ”, Bích Nhu khẽ nhẩm, khuôn mặt khuynh thành lóe lên một chút cảm thương “Truyền lệnh xuống dưới, thông cáo toàn cốc, Phong Linh không còn là anh hùng giải cứu Yến Đê cốc nữa, từ nay về sau, cô ấy và Yến Đê cốc ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan, tất cả mọi người… bắt buộc phải quên cô ấy đi, nếu ai vi phạm, trừng phạt nghiêm khắc”.
“Công chúa!”, nhũng người có mặt không ai không kinh ngạc.
“Công chúa, mặc dù Phong Linh là Dạ Lạc, làm như thế này người không cảm thấy là quá nhẫn tâm, quá không công bằng với cô ấy sao? Phong Linh từng cứu chúng ta, mọi người cùng nhau chứng kiến”, Nhan Kỳ thấy rất khó lý giải được.
“Công Chúa, nếu người ghét Tiểu Linh Đang cũng không cần phải tuyệt tình thế này”, Hồng thiếu lòng đầy căm phẫn, vặn chặt chiếc chuông, “… tôi sẽ không quên cô ấy. Người hạ lệnh cũng được, muốn xử phạt cũng được, tôi chết cũng sẽ không quên cô ấy”.
“Được, ta cho ngươi một lý do”, Bích Nhu lời nặng nề hơn, quyết định nhẫn tâm, “Nghe cho kỹ đây, hắn là tội nhân, một tà ma tội nghiệt nặng nề, người người đều có thể giết”.
“Nhưng linh khí trên người anh ta rõ ràng rất sạch sẽ”, Nhan Kỳ không bỏ cuộc.
“Lớp áo ngoài giả tạo lừa gạt, không đủ để nói lên điều gì, nếu không phải tà ma, tại sao hắn lại bị trục xuất?”, Bích Nhu nói chắc nịch từng chữ.
Bởi vì có tội, cho nên bị trục xuất, bởi vì bị trục xuất, cho nên lưu lạc làm tà ma.
“Cô ấy có tội gì?”, Thập Tam Yến chậm rãi hỏi.
“Phong Linh uy hiếp bổn công chúa, thậm chí đùa bỡn ta trước mặt mọi người, nhiều lần phạm thượng, tội không thể tha”, Bích Nhu nghiêm khắc nói ra, dứt khoát phất áo rời đi, chỉ còn lại sương đen vấn vít quanh rãnh vực sâu, xua không tan, gạt không đi.
Chú thích: l Thập Tam và thất tán trong tiếng Trung phiên âm giống nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook