Trăng Đêm
Quyển 4 - Chương 7: Thi ngữ – hoài nặc gặp bất hạnh

Đối thoại giữa ta và Hoài Nặc khiến mọi người nổi giận, ta nghe thấy A Mục đan ngón tay vào nhau vặn bóp phát ra tiếng răng rắc, “Cương thi khốn nạn, làm bị thương chủ nhân ta, ta phải bắt ngươi hoàn trả gấp mười lần”.

Hoài Nặc đại thúc nhanh chóng để hai tay giao nhau ngăn chặn, lòng vô cùng sợ hãi, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Đợi đã… đợi đã Tiểu Phong, Tiểu Phong, đại anh hùng của Yến Đê cốc, Tiểu Phong lương thiện nhất, mau bảo anh ta dừng tay,… nhất quyết không được đánh ta, sẽ gây ra chết người đó”.

“Ông cũng coi là người?”, A Mục cười nhạo.

“A Mục, không cần tính toán với ông ta, ta lấy đức báo oán, thù hận đã kết thúc rồi”, ta vô cùng độ lượng thể hiện thái độ.

“Lấy đức báo oán? Tác phong giống của ngài, nhưng không đủ khiến ta hả giận.”

“A Mục, ở trước mặt đại nhân phải biết điều, đợi lúc ông tiễn ông ta đi ở bên ngoài động thủ cũng chưa muộn”, Tinh Hà ngồi bên cạnh cương thi bình tĩnh đưa ra kiến nghị.

“Chủ ý hay”, A Mục nắm tay thành nắm đấm, khóe mắt chứa ý cười lóe lên ánh sáng sắc nhọn như dao.

Tên cương thi nào đó nhìn trời kêu than, nước mắt tràn trề.

Ta thong thả uống trà, biểu thị sự bất lực chẳng thể làm gì, mấy kẻ này ở vài phương diện nào đó không bao giờ nghe lời ta.

“Sinh nhật dì Dung là ngày nào?”

“Mười hôm nữa, ngày hai mốt tháng này”, tốc độ trả lời của ông ta còn nhanh hơn cả sấm chớp, khuôn mặt khóc lóc lập tức đổi thành dáng vẻ cười híp mắt nịnh bợ.

“Ngày hai mốt, tôi sẽ cố hết sức.”

“Cương thi, không phiền nếu có thêm người chứ?”, Tinh Hà khẩu khí lạnh lùng.

“Này nhóc con, thái độ gì vậy?”, Hoài Nặc dường như đã ghi thù lại dám có thái độ như vậy.

Ta thầm thương xót cho ông ta, A Mục huýt sáo một cái, cười càng vui vẻ hơn. Diệu Âm nhìn sang ông ta, đồng cảm vô hạn, dịch dịch thân người, tiến gần về phía ta. Nhưng cương thi tuyệt nhiên không hề phát giác ra nguy hiểm đang đến gần, thản nhiên nhìn bọn ta đang mỗi người một biểu cảm khác nhau.

“Cương thi thúc thúc, mời lặp lại một lượt lời vừa rồi”, cậu bé nở nụ cười thiên sứ mê hoặc chúng sinh với ông ta.

“Ồ ha ha…, cậu bạn nhỏ thật ngoan đó, con cái nhà ai vậy! Đáng yêu thế này, thúc thúc thương”, Hoài Nặc mặt mày hớn hở, vui mừng đến mức gật gù, rất hài lòng với tiếng “thúc thúc” ngọt ngào đó, hai chiếc móng vuốt hướng đến phía khuôn mặt hoàn mỹ không khuyết điểm kia.

Tinh Hà duy trì khuôn mặt cười ngây thơ vô hạn, vuốt tay cách mặt cậu ta chỉ vài milimet, không biết từ đâu bay ra hai đường lưu quang tím nhạt từ cổ tay ông ta cắt xuống, không kịp ngờ tới. Một chiếc rơi xuống bên mép sofa, một chiếc rớt trên mặt đất, tức thì hai vũng hoa máu đậm đặc lan ra, nối liền thành một mảng với chất dịch đỏ cuồn cuộn trào ra miệng cắt chỗ tay, nghìn vạn phân tử huyết cầu phát tán trong không khí.

“Á!”, nửa phút sau, cương thi tiên sinh kinh hãi với sự cố đột ngột này, sực tỉnh, phát ra tiếng khóc gào thảm thiết cực hạn, xuyên thấu đêm đen trầm lặng.

Khuôn mặt sạch sẽ của cậu bé nhìn thật vô tội, lại một đường phi quang bắn đến cổ của cương thi, gần chạm vào làn da thì kịp thời phanh lại. Tất cả cử động và biểu cảm của Hoài Nặc, ngay cả tiếng kêu cuồng loạn đều bỗng chốc ngưng bặt, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, hô hấp ngừng lại, một đao đó mà cắt xuống, đầu của ông ta sẽ chuyển nhà, cái mạng nhỏ sẽ kết thúc.

Cương thi giơ hai đầu cổ tay máu lên, nhìn sang ta với ánh mắt cầu cứu.

“Tinh Hà, giáo huấn một chút là được rồi, không cần làm quá” ta chậm rãi thong thả nói, “Diệu Âm, giúp ông ta nối tay lại”.

Qua một khắc, Hoài Nặc xoa xoa hai bàn tay, chuyển động cổ tay vừa mới nối xong, mở lời tán gẫu: “Hự hự, Tiểu Phong, người bên cạnh cháu ai ai cũng phi phàm vậy, thật không thể tin được, trước đây tại sao không nghe cháu nhắc đến?”.

“Trước đây bọn họ không ở đây, nếu ông muốn làm quen, tôi có thể giới thiệu cho ông, người ném bay ông đi là A Mục, chặt đứt tay ông là Tinh Hà, giúp ông nối tay là Diệu Âm, mau cảm ơn cô ấy đi!”.

Diệu Âm chẳng vui vẻ gì cười với ông ta, dọa cho ông ta run rẩy: “Tiểu, tiểu cô nương chắc là… bình, bình thường… nhỉ?”, trong lòng đã sản sinh ra phản ứng dây xích đối với Tinh Hà ma quỷ khoác lớp áo ngoài thiên sứ.

Tiểu cô nương lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt với ông ta một cái, quay đầu không thèm đếm xỉa đến.

Hoài Nặc lúng túng gãi đầu: “Cảm… cảm ơn nhé, Diệu Âm”.

“Yên tâm, tuy tôi không thể bảo đảm những trường hợp khác bọn họ sẽ làm gì với ông, nhưng ở trước mặt tôi, không được sự cho phép của tôi, bọn họ sẽ không lấy mạng của ông, ít nhất có thể để lại một hơi thở, cũng may ông là cương thi, đãi ngộ nặng chút cũng không sao”, ta huênh hoang an ủi.

“Cô nhóc điên, rốt cuộc cháu là ai vậy?”, Hoài Nặc muốn khóc mà chẳng có nước mắt.

“Cô nhóc điên?”, Tinh Hà nghi hoặc cảnh cáo.

“Không, không… không phải, là… là Tiểu Phong, Phong nữ hiệp, Phong lão đại”, Hoài Nặc kinh hãi liên tục đổi cách xưng hô, “Ở trong Yến Đê cốc sớm đã nghe Bích Nhu công chúa và bốn vị công tử bàn luận, nói trên người cháu thấp thoáng có luồng khí thánh linh kỳ quái, không biết là thật hay giả?”.

“Chủ nhân vốn là thần linh chí cao vô thượng, tất nhiên có khí thánh linh thần minh, có gì đáng kỳ lạ chứ?”, A Mục khinh miệt ông ta.

“Hả… hả?!”, Hoài Nặc trợn mắt lắp bắp.

Ta kể qua loa ngọn nguồn của sự việc, từ lúc bị ông ta cắn thành cương thi, chẳng bao lâu sau, hai người bạn cùng ký túc phát hiện ra sự dị thường của ta, biết rõ sự tình, bọn họ không những không kinh hoảng, còn nghĩ cách tìm biện pháp an ủi ta, thậm chí để giúp ta vui vẻ, còn lên kế hoạch đi du lịch, ở trên mạng, thấy Kỳ Sơn có lời đồn kỳ lạ, liên quyết định đến đó thăm dò.

Giống như vận mệnh đã sắp xếp, Lão Đầu Nhi trong cổ mộ ở Kỳ Sơn, đợi ta đến đó…

“Thật là chẳng thể ngờ tới được”, Hoài Nặc mấp máy bờ môi, nhớ lại câu chuyện của ta, lẩm bẩm nói, “Hự hự… chẳng trách mà cháu lại đặc biệt hơn những cương thi bình thường, có thể đánh bại Vạn Yêu Vương của Ma Vực, cứu được Yến Đê cốc, còn có thể từ cương thi biến thành người, thật sự là chỉ có Thần mới có thể làm được. Thần ơi, Thần ơi…”.

“Dạ Lạc đại nhân, tên tạp chủng này thực vô lễ với ngài, A Mục và Tinh Hà đều ra tay rồi, tôi cũng muốn giáo huấn hắn”, Diệu Âm vặn chặt nắm đấm. Tiểu cô nương phần lớn thời gian đều ngoan hiền giống như chú cừu con, nhưng mà sở thích không cố định, nếu không cẩn thận nổi giận thì…

“Dạ Lạc?”, Hoài Nặc bắt được từ ngữ then chốt, hình như rất kinh ngạc, trong cổ họng chẳng hiểu sao đột nhiên không phát ra được âm nào. Ông ta há hốc miệng, cơ thể không chịu sự khống chế đổ về sau, con ngươi trợn tròn, mặt trắng bệnh, biến thành màu xanh đen, trong ý thức tỉnh táo dường như có đôi tay vô hình đang bóp chặt trái tim, lồng ngực phập phồng co rút. Trong miệng, nước bọt trắng trào lên, mồ hôi lạnh chảy đầy sau lưng khiến ông ta ướt như chuột lột, không cử động nổi, càng không thể kêu thành tiếng, cầu sống không được, cầu chết không xong, có thể so sánh được với mười đại cực hình thời Mãn Thanh.

Một khắc trước khi trái tim nứt vỡ, Diệu Âm dừng tay đúng lúc, nếu trái tim chết rồi, ông ta cũng toi luôn.

Hoài Nặc biến thành một vũng bùn nát, đờ đẫn nằm rạp trên mặt đất. Thủ đoạn của Diệu Âm, ta không dám khen ngợi, nó đã chứng thực được rằng ngoại trừ bạo lực, máu tanh ra, mềm mỏng cũng không hề dễ chịu!

Cũng phải nói lại, coi như đã đem mối thù của ta một lần báo hết cả thể rồi!

“Hoài Nặc, nghe thấy hai chữ Dạ Lạc, phản ứng của ông rất lớn?”, ta hỏi tên cương thi “giả chết” trên mặt đất.

“Mau đứng dậy trả lời, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết giả biến thành chết thật”, A Mục nghiêm giọng uy hiếp “thi thể” không động cựa gì.

“Haizzz, đừng, đừng, đừng…”, Hoài Nặc nhanh chóng bò dậy, giơ hai tay lên đầu hàng, “Tôi nói, tôi nói, nói thật sự, tôi chỉ thấy rất kỳ lạ, Tiểu Phong còn có một cái tên khác là Dạ Lạc, không có suy nghĩ khác”, vừa buông tay vừa lùi về phía cửa lớn, “He he… Dạ Lạc,… điều cần nói tôi đã nói xong rồi, không làm phiền thêm nữa, cáo từ!”, cùng lúc với lời nói đó, một cơn gió mạnh cuốn ông ta đi.

“Tôi đi tiễn hắn ta”, A Mục rất là cấp bách, ý cười bên miệng mở rộng vô hạn.

“Chú ý giữ lại một hơi thở”, phải giữ thể diện cho dì Dung và con gái bà Thi Tuệ, trong Yến Đê cốc, Thi Tuệ từng có giao tình rất tốt với ta, đối với người bố dượng này của cô ấy, không thể quá tuyệt tình, vừa khéo, lợi dụng sức sống dai dẳng của ông ta, để cho A Mục phát tiết một chút.

Hành lang âm u của bệnh viện vọng lại tiếng bước chân dồn dập, hai nữ sinh ngẩng mặt nhìn nhau, xung quanh rơi vào yên lặng…

“Lương Dĩ Tiên”, Hàn Tiểu Trinh cất tiếng trước, “Cô là âm dương sư?”.

“Nghe ai nói vậy?”

“Điều này không quan trọng, tôi muốn trở thành người giống như cô.”

“Tôi phải đi làm việc đây”, Lương Dĩ Tiên lướt qua bên người Tiểu Trinh.

“Tôi có thể nhìn thấy những thứ đó”, Hàn Tiểu Trinh nhấn mạnh hơn, hai tay nắm chặt, nặng nề lặp lại, “Tôi có thể nhìn thấy”.

Lương Dĩ Tiên không dừng bước chân đi về phía trước.

“Vì sao…”, Tiểu Trinh cúi đầu tự nói tự nghe, trong bóng tối không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt, lặng lẽ âm thầm rơi nước mắt, “Không, không thể nào vứt bỏ… bố ơi… bọn chúng lại xuất hiện rồi, khó khăn lắm mới tìm được… con nhất định sẽ trả thù cho bố… nhất định…”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương