Trăng Đêm
-
Quyển 4 - Chương 2: Sẽ không vứt bỏ nữa
“Ảo Nguyệt nói với đệ rồi, cô gái nhìn trông rất giống Anh Hàm Nhi
chính là em gái của Doãn Kiếm”, Tiểu Ly kìm nén lửa giận, “Huynh còn đem tinh thạch cho cô gái bên cạnh Doãn Kiếm, thật sự không biết huynh nghĩ thế nào, cặp huynh muội đó sớm muộn gì cũng sẽ hủy diệt huynh, đặc biệt là Doãn Điệp, đệ sẽ không để cô ta có cơ hội lần thứ hai”.
“Tiểu Điệp không phải là Anh Hàm Nhi, đừng vô cớ làm tỮ hại đến người vô tội”, ta lạnh nhạt đáp.
“Cô ta vô tội? Huynh thì không vô tội? Hừ, Dạ Lạc, đệ thấy huynh mê muội không còn sáng suốt nữa rồi, đúng là hết thuốc chữa”, cậu ấy giận dữ huých ta rồ i đ i .
Mê muội không còn sáng suốt nữa sao? Ta không biết, nhưng có thể lý giải được tâm trạng của Tiểu Ly, cũng giống như ta không thể mất đi cô ấy, cậu ấy cũng chẳng thể mất đi ta.
Trong phòng khách, Toàn Cơ uống say chẳng biết trời đất gì, đổ gục xuống sofa, miệng còn lẩm bẩm nói: “Dạ Lạc… Dạ Lạc, vì sao ngài… phải đối xử với tôi như vậy? Dạ Lạc, ngài ra đây… ngài ra đây… nói cho tôi biết, phải làm như thế nào… ngài mới vui vẻ… vui vẻ, ha ha…”.
Ebook: Mèo
Nguồn: Ebook Fun&Free
https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/
Diệu Âm đón lấy cốc nước Ti Ti đưa đến, định cho cô ta uống để giải rượu.
“Dạ Lạc!”, Ti Ti nhìn thấy ta đi vào, đôi mắt lục bảo thạch sáng lấp lánh.
“Dạ Lạc đại nhân!”, Diệu Âm cũng vui mừng ngạc nhiên như vậy.
Ta đã khôi phục lại nguyên diện mạo, gần đây số lần biến thành Dạ Lạc nhiều hơn rồi, không tránh khỏi khiến cho bọn họ bất ngờ. Trăng đầu tháng qua rồi, cũng không phải do chuyện gì đặc biệt, ta lần đầu tiên khôi phục chân thân trong tình huống không có bất cứ lý do nào. Không, có lẽ có một, một dấu ấn khắc tên linh hồn, vì ta vốn là Dạ Lạc.
“Dạ Lạc…”, Toàn Cơ chống nửa cơ thể dậy, hơi hé mắt, cẩn thận nhìn ta, cả cơ thể cố gắng đứng vững. Diệu Âm và Ti Ti tốt bụng đỡ một tay, nhưng lại bị cô ta không khách khí đẩy ra, loạng choạng lao về phía ta, không cẩn thận ngã nhào một cái. Thấy cô ta sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà, ta chủ động đưa tay ra đón lấy.
Khuôn mặt của Toàn Cơ dính lên ngực của ta, cánh tay ngọc ngà nhỏ nhắn thuận thế vòng đến sau đầu, điệu đà cất giọng gọi, “Dạ Lạc”.
Ta không cự tuyệt sự ân cần của Toàn Cơ, tay di chuyển lên lưng của cô ta, ngữ khí hòa dịu thân thiện: “Toàn Cơ, uống rượu không biết nặng nhẹ, nhưng giả vờ say là thói quen không tốt, sau này sửa đổi cho tử tế”.
Cô ta trầm mặc không nói.
“Ngài là thần sứ của tôi, uống có nhiều rượu hơn nữa cũng sẽ không say, tôi biết rõ hơn bất cứ người nào”, thấy hai tiểu cô nương đang choáng váng, và Ảo Nguyệt mặt lạnh xuất hiện ở phía sau bọn họ, ta bình thản nở nụ cười, tiếp tục an ủi cô gái trong lòng, “Toàn Cơ, ta biết ngươi đang lấy phương thức của mình để thu hút sự chú ý của ta, muốn để ta biết rõ mình có tầm quan trọng như thế nào trong lòng ngươi, sợ ta lại có những hành vi đối với các ngươi như hai nghìn năm trước, không để ý đến cách nghĩ và tâm tư của các ngươi… Xin lỗi, hại sáu người các ngươi chịu đủ mọi cực khổ nghìn năm đi đày. Ta không có cách nào bảo đảm sau này như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ các ngươi nữa, tất cả mọi khổ sở và tội lỗi đau đớn và trừng phạt, ta sẽ gánh vác cùng các ngươi, bảo vệ cho tôn nghiêm và tương lai của các ngươi”.
Mặt của Toàn Cơ chầm chậm ngước lên đến đầu vai, vượt qua cổ, vươn cao đến tận bên vành tai ta khẽ nói: “Dạ Lạc, nhớ kỹ lời mà ngài vừa nói, đừng vứt bỏ chúng tôi nữa, nếu không thì tôi chẳng có cách nào, hết lần này đến lần khác, tự tìm cho mình lý do để giao bản thân cho ngài, đạo nghĩa không cho phép chùn bước”, bờ môi ướt mềm ấn lên má của ta, dịu dàng như gió mát lướt qua.
Biểu cảm trên mặt Diệu Âm và Ti Ti thiên biến vạn hóa, duy chỉ có Ảo Nguyệt nhìn mà như không, đúng là kỳ tích!
“Ha ha… Dạ Lạc, cuối cùng ngài đã là của tôi rồi, ha ha…”, Toàn Cơ gian kế thành công, cười lớn không ngừng, hai cánh tay trắng như tuyết ôm càng chặt hơn, giống như dải lưu vân của sống chết cuốn chặt lấy cổ ta.
Ta sắp nghẹt thở, khó khăn lắm mới phát ra được tiếng cầu cứu về phía Ảo Nguyệt.
Một luồng không khí lạnh mạnh mẽ tấn công đến, Toàn Cơ theo bản năng cứng đờ lại, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy người đi đến liền co rúm lại trong lòng ta, giống như chú thỏ bị kinh hãi.
Cô gái bị lôi ra khỏi người ta rồi ném sang bên cạnh một cách vô tình, ta bỗng cảm thấy chóng mặt, chân hơi lảo đảo, cảm giác vô lực bỗng chốc truyền khắp toàn thân, vô thức nâng tay chống lên vai trái của Ảo Nguyệt, đổ về phía anh ta, dựa vào bên vai của anh ta chống đỡ cơ thể đang lảo đảo muốn đổ xuống.
“Dạ Lạc!”, Ảo Nguyệt căng thẳng giữ ta lại, ba người còn lại vây đến xung quanh, mặt đầy kinh hãi lo lắng, Toàn Cơ thậm chí còn lộ ra chút hối hận về hành động vừa rồi của mình, có lẽ không ngờ được rằng, thể phách của ta lại không mạnh khỏe như trong tưởng tượng của cô ta.
“Không sao rồi,” Lúc nói câu này, cảm giác vô lực đột nhiên dần dần mất đi, ta bình thản cười, đứng thẳng người lên, “Ảo Nguyệt, giao cho ngươi một chuyện, đi tìm Âu Ngưng”.
“Vừa rồi biểu hiện của ngài không giống như vết thương của ngân tiễn phát tác”, anh ta nói một câu chẳng ăn nhập gì với nhau.
“Vậy ngươi cứ coi như là ta muốn cùng ngươi thân mật một chút cũng chẳng sao”, ta tiện miệng nói ra, không kịp cân nhắc đến câu đùa này sẽ dẫn đến hiệu ứng hồ điệp(1).
Ảo Nguyệt khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi cũng bị kinh hãi, tảng băng lập tức nứt ra mấy đường, vô cùng ngoạn mục.
“Hả? Hai người quả nhiên là gian díu với nhau, Ảo Nguyệt, ngươi lại… lại tấn công tranh giành sau lưng ta!”, Toàn Cơ lừ mắt giận dữ chỉ, sớm đem sự sợ hãi đối với anh ta gạt ra khỏi đầu rồi. Ảo Nguyệt thì mặt lạnh tanh, không thèm liếc nhìn, không thèm đếm xỉa đến cô ta, lạ ở chỗ anh ta không hề dọa dẫm cũng không hề động thủ.
“Vô vị” hai chữ không cảm xúc, chỉ có thể được phát ra từ miệng của Tinh Hà. Cậu ta và A Mục, một lớn một bé, đang yên tĩnh ở bên cạnh xem biểu diễn tấu hài trực tiếp ngay tại hiện trường.
“Vì sao chỉ có Ảo Nguyệt?”, A Mục giả bộ suy nghĩ sâu sắc, “Cẩn thận nghĩ lại cũng thấy bình thường, đáng tiếc là Hú bị điều đi không thể thu được vinh quang chiến thắng này!”.
“Làm sao có thể chỉ nhìn bề ngoài? Rõ ràng là đại nhân thiên vị”, Diệu Âm không hục chu miệng lên.
“Đúng vậy, đúng vậy.”, Ti Ti cũng nói giúp.
“Tất cả câm miệng”, Toàn Cơ không nhịn được nữa quát ầm một tiếng, “Một đám bại não, hai người đàn ông làm sao có thể ở bên nhau?”, cứ coi như phát hiện ra vấn đề này rồi, “Ta là người phụ nữ trưởng thành duy nhất ở đây, có tư cách ở bênh cạnh Dạ Lạc nhất, kề bên hầu hạ…”, không biết nghĩ đến điều gì, cô ta thẹn thùng che mặt đi, “Ha… ha ha…”.
Mọi người tự giác không ai thèm nhìn người phụ nữ vừa điên vừa ngu si đang cười ngốc ấy.
“Tinh Hà và Diệu Âm đi học bình thường, Toàn Cơ đến quán bar giao cho Hú trông quản, A Mục ở lại nhà chăm nom và chú ý động tĩnh của Phong Sơn, để tránh lại xảy ra tình hình thu hút sự chú ý của ngự linh sư giống như tối thứ bảy tuần trước”, ta sắp xếp cho mấy người xong, “Ti Ti, bằng lòng cùng Ảo Nguyệt đi tìm Âu Ngưng không?”.
“Tôi…”, cô ta ngước mặt lên nhìn sang Ảo Nguyệt, nở nụ cười ngọt ngào, “Vâng”, rồi sán đến bên cạnh anh ta, hai bàn tay nhỏ bé kéo lấy bàn tay to lớn của anh ta, “Đi cùng với Ảo Nguyệt”.
Hôm nay thật nhiều kỳ tích, Ảo Nguyệt không chán ghét hất cô ta ra, cũng chẳng lộ biểu cảm gì, lớp băng dưỡng như đã mỏng hơn rồi.
“Dạ Lạc”, Toàn Cơ có ý kiến, “Tôi không đi đến quán bar đâu, bảo Hú quản tôi chẳng thà đặt tôi ở bên cạnh để ngài đích thân trông chừng, càng an toàn hơn đúng không?”, cô ta chớp chớp mắt dạt dào tinh ý.
“Có lý, nhưng không được, lập tức đi ngày cho ta”, ta biểu hiện sự thân thiết đặc biệt quyến rũ, ai dại gì mà lúc nào cũng đem một quả bom không hẹn giờ mang theo bên mình chứ?
“Vì sao người mệnh khổ chịu tổn thương luôn luôn là tôi?”, ánh mắt ai oán của cô ta lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Oán hận, cần có chỗ để phát tiết và đối tượng để trút ra…
Ta chưa từng lo lắng cho Hú, anh ta đối với phụ nữ rất có nghề, có thể gần gũi với bọn họ, vừa không xa xách cũng không vượt quá giới hạn, thái độ nhã nhặn dịu dàng, lịch sự khiêm tốn, quan tâm chu đáo lại thấu hiểu lòng người, kết hợp với tướng mạo anh tuấn mày thanh mắt tú, mỗi một cử động bình thường cũng toát lên vẻ mỹ cảm ngời ngời, sẽ chiếm được trái tim người khác nhưng lại không khiến người ta cảm thấy bị xâm phạm, thích hợp nhất để làm tri kỉ của phụ nữ.
“Ảo Nguyệt, bắt buộc phải tìm được Âu Ngưng, rất quan trọng”, ta dặn dò lần nữa, có vài chuyện cần phải làm rõ ràng.
Ta ngồi ở trước giá vẽ, cửa sổ trông ra hoa viên của hậu viện, hoa đua màu khoe sắc, một chú bướm đang dập dờn bay, một khóm trà lặng lẽ nở rộ, như ngọc, như tuyết, như cô ấy…
Bút vẽ thấm đầy mực đen, phác họa ra đường nét đẹp đẽ, mày ngài nhẹ lướt, mái tóc đen bóng bẩy, khuôn mặt xinh đẹp, phủ lên một lớp phấn hồng, đôi môi anh đào, kiều diễm như làn nước, nở nụ cười thanh khiết, bộ váy màu trắng nhạt. Gió khẽ thổi chiếc rèm cửa bay bay, bộ váy áo trong tranh cũng theo đó mà bay lất phất, lả lướt như tiên.
“Anh Hàm Nhi, Doãn Điệp?”, ta suýt rơi bút vẽ, cớ sao lại có cảm giác mất mát? Cảm xúc rối bời trong lòng không cách nào nói rõ được.
Thế sự luôn trêu chọc con người như vậy, đã sa vào phàm trần, bất kể là ai cũng chẳng thể tránh được bị cuốn vào thế tục. Hầu như tất cả các giới đều biết rõ, phải cách ly lẫn nhau, không chỉ là vì sự cân bằng giữa tam giả, thế giới loài người giàu có nhất chính là tính kịch và sức cảm nhiễm, giống như một cơn lốc xoáy cuồn cuộn, vừa chạm đến đã có thể bị cuốn vào biển sâu vạn trượng. Thần tự mệnh danh là thanh cao thì sẽ không muốn nếm trải, nguyện chấp nhận tránh xa huyên náo, yên tĩnh hưởng thụ cảnh thanh bình, chỉ quan tâm việc dệt nên chiếc lưới khổng lồ của vũ trụ, chiếc lưới nắm giữ mỗi một sinh linh.
Chú thích: 1 Butterfly effect: trong hệ thống động lực, hiện tượng từ một giao động cực nhỏ lúc ban đầu dẫn đến thay đổi cực lớn của hệ thống.
“Tiểu Điệp không phải là Anh Hàm Nhi, đừng vô cớ làm tỮ hại đến người vô tội”, ta lạnh nhạt đáp.
“Cô ta vô tội? Huynh thì không vô tội? Hừ, Dạ Lạc, đệ thấy huynh mê muội không còn sáng suốt nữa rồi, đúng là hết thuốc chữa”, cậu ấy giận dữ huých ta rồ i đ i .
Mê muội không còn sáng suốt nữa sao? Ta không biết, nhưng có thể lý giải được tâm trạng của Tiểu Ly, cũng giống như ta không thể mất đi cô ấy, cậu ấy cũng chẳng thể mất đi ta.
Trong phòng khách, Toàn Cơ uống say chẳng biết trời đất gì, đổ gục xuống sofa, miệng còn lẩm bẩm nói: “Dạ Lạc… Dạ Lạc, vì sao ngài… phải đối xử với tôi như vậy? Dạ Lạc, ngài ra đây… ngài ra đây… nói cho tôi biết, phải làm như thế nào… ngài mới vui vẻ… vui vẻ, ha ha…”.
Ebook: Mèo
Nguồn: Ebook Fun&Free
https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/
Diệu Âm đón lấy cốc nước Ti Ti đưa đến, định cho cô ta uống để giải rượu.
“Dạ Lạc!”, Ti Ti nhìn thấy ta đi vào, đôi mắt lục bảo thạch sáng lấp lánh.
“Dạ Lạc đại nhân!”, Diệu Âm cũng vui mừng ngạc nhiên như vậy.
Ta đã khôi phục lại nguyên diện mạo, gần đây số lần biến thành Dạ Lạc nhiều hơn rồi, không tránh khỏi khiến cho bọn họ bất ngờ. Trăng đầu tháng qua rồi, cũng không phải do chuyện gì đặc biệt, ta lần đầu tiên khôi phục chân thân trong tình huống không có bất cứ lý do nào. Không, có lẽ có một, một dấu ấn khắc tên linh hồn, vì ta vốn là Dạ Lạc.
“Dạ Lạc…”, Toàn Cơ chống nửa cơ thể dậy, hơi hé mắt, cẩn thận nhìn ta, cả cơ thể cố gắng đứng vững. Diệu Âm và Ti Ti tốt bụng đỡ một tay, nhưng lại bị cô ta không khách khí đẩy ra, loạng choạng lao về phía ta, không cẩn thận ngã nhào một cái. Thấy cô ta sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà, ta chủ động đưa tay ra đón lấy.
Khuôn mặt của Toàn Cơ dính lên ngực của ta, cánh tay ngọc ngà nhỏ nhắn thuận thế vòng đến sau đầu, điệu đà cất giọng gọi, “Dạ Lạc”.
Ta không cự tuyệt sự ân cần của Toàn Cơ, tay di chuyển lên lưng của cô ta, ngữ khí hòa dịu thân thiện: “Toàn Cơ, uống rượu không biết nặng nhẹ, nhưng giả vờ say là thói quen không tốt, sau này sửa đổi cho tử tế”.
Cô ta trầm mặc không nói.
“Ngài là thần sứ của tôi, uống có nhiều rượu hơn nữa cũng sẽ không say, tôi biết rõ hơn bất cứ người nào”, thấy hai tiểu cô nương đang choáng váng, và Ảo Nguyệt mặt lạnh xuất hiện ở phía sau bọn họ, ta bình thản nở nụ cười, tiếp tục an ủi cô gái trong lòng, “Toàn Cơ, ta biết ngươi đang lấy phương thức của mình để thu hút sự chú ý của ta, muốn để ta biết rõ mình có tầm quan trọng như thế nào trong lòng ngươi, sợ ta lại có những hành vi đối với các ngươi như hai nghìn năm trước, không để ý đến cách nghĩ và tâm tư của các ngươi… Xin lỗi, hại sáu người các ngươi chịu đủ mọi cực khổ nghìn năm đi đày. Ta không có cách nào bảo đảm sau này như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ các ngươi nữa, tất cả mọi khổ sở và tội lỗi đau đớn và trừng phạt, ta sẽ gánh vác cùng các ngươi, bảo vệ cho tôn nghiêm và tương lai của các ngươi”.
Mặt của Toàn Cơ chầm chậm ngước lên đến đầu vai, vượt qua cổ, vươn cao đến tận bên vành tai ta khẽ nói: “Dạ Lạc, nhớ kỹ lời mà ngài vừa nói, đừng vứt bỏ chúng tôi nữa, nếu không thì tôi chẳng có cách nào, hết lần này đến lần khác, tự tìm cho mình lý do để giao bản thân cho ngài, đạo nghĩa không cho phép chùn bước”, bờ môi ướt mềm ấn lên má của ta, dịu dàng như gió mát lướt qua.
Biểu cảm trên mặt Diệu Âm và Ti Ti thiên biến vạn hóa, duy chỉ có Ảo Nguyệt nhìn mà như không, đúng là kỳ tích!
“Ha ha… Dạ Lạc, cuối cùng ngài đã là của tôi rồi, ha ha…”, Toàn Cơ gian kế thành công, cười lớn không ngừng, hai cánh tay trắng như tuyết ôm càng chặt hơn, giống như dải lưu vân của sống chết cuốn chặt lấy cổ ta.
Ta sắp nghẹt thở, khó khăn lắm mới phát ra được tiếng cầu cứu về phía Ảo Nguyệt.
Một luồng không khí lạnh mạnh mẽ tấn công đến, Toàn Cơ theo bản năng cứng đờ lại, từ từ quay đầu lại, nhìn thấy người đi đến liền co rúm lại trong lòng ta, giống như chú thỏ bị kinh hãi.
Cô gái bị lôi ra khỏi người ta rồi ném sang bên cạnh một cách vô tình, ta bỗng cảm thấy chóng mặt, chân hơi lảo đảo, cảm giác vô lực bỗng chốc truyền khắp toàn thân, vô thức nâng tay chống lên vai trái của Ảo Nguyệt, đổ về phía anh ta, dựa vào bên vai của anh ta chống đỡ cơ thể đang lảo đảo muốn đổ xuống.
“Dạ Lạc!”, Ảo Nguyệt căng thẳng giữ ta lại, ba người còn lại vây đến xung quanh, mặt đầy kinh hãi lo lắng, Toàn Cơ thậm chí còn lộ ra chút hối hận về hành động vừa rồi của mình, có lẽ không ngờ được rằng, thể phách của ta lại không mạnh khỏe như trong tưởng tượng của cô ta.
“Không sao rồi,” Lúc nói câu này, cảm giác vô lực đột nhiên dần dần mất đi, ta bình thản cười, đứng thẳng người lên, “Ảo Nguyệt, giao cho ngươi một chuyện, đi tìm Âu Ngưng”.
“Vừa rồi biểu hiện của ngài không giống như vết thương của ngân tiễn phát tác”, anh ta nói một câu chẳng ăn nhập gì với nhau.
“Vậy ngươi cứ coi như là ta muốn cùng ngươi thân mật một chút cũng chẳng sao”, ta tiện miệng nói ra, không kịp cân nhắc đến câu đùa này sẽ dẫn đến hiệu ứng hồ điệp(1).
Ảo Nguyệt khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi cũng bị kinh hãi, tảng băng lập tức nứt ra mấy đường, vô cùng ngoạn mục.
“Hả? Hai người quả nhiên là gian díu với nhau, Ảo Nguyệt, ngươi lại… lại tấn công tranh giành sau lưng ta!”, Toàn Cơ lừ mắt giận dữ chỉ, sớm đem sự sợ hãi đối với anh ta gạt ra khỏi đầu rồi. Ảo Nguyệt thì mặt lạnh tanh, không thèm liếc nhìn, không thèm đếm xỉa đến cô ta, lạ ở chỗ anh ta không hề dọa dẫm cũng không hề động thủ.
“Vô vị” hai chữ không cảm xúc, chỉ có thể được phát ra từ miệng của Tinh Hà. Cậu ta và A Mục, một lớn một bé, đang yên tĩnh ở bên cạnh xem biểu diễn tấu hài trực tiếp ngay tại hiện trường.
“Vì sao chỉ có Ảo Nguyệt?”, A Mục giả bộ suy nghĩ sâu sắc, “Cẩn thận nghĩ lại cũng thấy bình thường, đáng tiếc là Hú bị điều đi không thể thu được vinh quang chiến thắng này!”.
“Làm sao có thể chỉ nhìn bề ngoài? Rõ ràng là đại nhân thiên vị”, Diệu Âm không hục chu miệng lên.
“Đúng vậy, đúng vậy.”, Ti Ti cũng nói giúp.
“Tất cả câm miệng”, Toàn Cơ không nhịn được nữa quát ầm một tiếng, “Một đám bại não, hai người đàn ông làm sao có thể ở bên nhau?”, cứ coi như phát hiện ra vấn đề này rồi, “Ta là người phụ nữ trưởng thành duy nhất ở đây, có tư cách ở bênh cạnh Dạ Lạc nhất, kề bên hầu hạ…”, không biết nghĩ đến điều gì, cô ta thẹn thùng che mặt đi, “Ha… ha ha…”.
Mọi người tự giác không ai thèm nhìn người phụ nữ vừa điên vừa ngu si đang cười ngốc ấy.
“Tinh Hà và Diệu Âm đi học bình thường, Toàn Cơ đến quán bar giao cho Hú trông quản, A Mục ở lại nhà chăm nom và chú ý động tĩnh của Phong Sơn, để tránh lại xảy ra tình hình thu hút sự chú ý của ngự linh sư giống như tối thứ bảy tuần trước”, ta sắp xếp cho mấy người xong, “Ti Ti, bằng lòng cùng Ảo Nguyệt đi tìm Âu Ngưng không?”.
“Tôi…”, cô ta ngước mặt lên nhìn sang Ảo Nguyệt, nở nụ cười ngọt ngào, “Vâng”, rồi sán đến bên cạnh anh ta, hai bàn tay nhỏ bé kéo lấy bàn tay to lớn của anh ta, “Đi cùng với Ảo Nguyệt”.
Hôm nay thật nhiều kỳ tích, Ảo Nguyệt không chán ghét hất cô ta ra, cũng chẳng lộ biểu cảm gì, lớp băng dưỡng như đã mỏng hơn rồi.
“Dạ Lạc”, Toàn Cơ có ý kiến, “Tôi không đi đến quán bar đâu, bảo Hú quản tôi chẳng thà đặt tôi ở bên cạnh để ngài đích thân trông chừng, càng an toàn hơn đúng không?”, cô ta chớp chớp mắt dạt dào tinh ý.
“Có lý, nhưng không được, lập tức đi ngày cho ta”, ta biểu hiện sự thân thiết đặc biệt quyến rũ, ai dại gì mà lúc nào cũng đem một quả bom không hẹn giờ mang theo bên mình chứ?
“Vì sao người mệnh khổ chịu tổn thương luôn luôn là tôi?”, ánh mắt ai oán của cô ta lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Oán hận, cần có chỗ để phát tiết và đối tượng để trút ra…
Ta chưa từng lo lắng cho Hú, anh ta đối với phụ nữ rất có nghề, có thể gần gũi với bọn họ, vừa không xa xách cũng không vượt quá giới hạn, thái độ nhã nhặn dịu dàng, lịch sự khiêm tốn, quan tâm chu đáo lại thấu hiểu lòng người, kết hợp với tướng mạo anh tuấn mày thanh mắt tú, mỗi một cử động bình thường cũng toát lên vẻ mỹ cảm ngời ngời, sẽ chiếm được trái tim người khác nhưng lại không khiến người ta cảm thấy bị xâm phạm, thích hợp nhất để làm tri kỉ của phụ nữ.
“Ảo Nguyệt, bắt buộc phải tìm được Âu Ngưng, rất quan trọng”, ta dặn dò lần nữa, có vài chuyện cần phải làm rõ ràng.
Ta ngồi ở trước giá vẽ, cửa sổ trông ra hoa viên của hậu viện, hoa đua màu khoe sắc, một chú bướm đang dập dờn bay, một khóm trà lặng lẽ nở rộ, như ngọc, như tuyết, như cô ấy…
Bút vẽ thấm đầy mực đen, phác họa ra đường nét đẹp đẽ, mày ngài nhẹ lướt, mái tóc đen bóng bẩy, khuôn mặt xinh đẹp, phủ lên một lớp phấn hồng, đôi môi anh đào, kiều diễm như làn nước, nở nụ cười thanh khiết, bộ váy màu trắng nhạt. Gió khẽ thổi chiếc rèm cửa bay bay, bộ váy áo trong tranh cũng theo đó mà bay lất phất, lả lướt như tiên.
“Anh Hàm Nhi, Doãn Điệp?”, ta suýt rơi bút vẽ, cớ sao lại có cảm giác mất mát? Cảm xúc rối bời trong lòng không cách nào nói rõ được.
Thế sự luôn trêu chọc con người như vậy, đã sa vào phàm trần, bất kể là ai cũng chẳng thể tránh được bị cuốn vào thế tục. Hầu như tất cả các giới đều biết rõ, phải cách ly lẫn nhau, không chỉ là vì sự cân bằng giữa tam giả, thế giới loài người giàu có nhất chính là tính kịch và sức cảm nhiễm, giống như một cơn lốc xoáy cuồn cuộn, vừa chạm đến đã có thể bị cuốn vào biển sâu vạn trượng. Thần tự mệnh danh là thanh cao thì sẽ không muốn nếm trải, nguyện chấp nhận tránh xa huyên náo, yên tĩnh hưởng thụ cảnh thanh bình, chỉ quan tâm việc dệt nên chiếc lưới khổng lồ của vũ trụ, chiếc lưới nắm giữ mỗi một sinh linh.
Chú thích: 1 Butterfly effect: trong hệ thống động lực, hiện tượng từ một giao động cực nhỏ lúc ban đầu dẫn đến thay đổi cực lớn của hệ thống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook