Trăng Đêm
-
Quyển 4 - Chương 11: Lệ của trà my
Từ lúc bước vào phòng học đến khi tiếng chuông vào học vang lên rồi
lại đến khi kết thúc buổi học, cả một buổi sáng, ta đều không nhìn thấy
Giai Dĩnh, Đỗ An Trác thì dưỡng bệnh ở bệnh viện, Nghiêm Tuấn có thể là ở cùng cậu ta, Giai Dĩnh không có lý do gì không đến, không phải là đã
hòa giải với ta rồi sao?
Lời nói hôm đó… hòa giải? Bỏ đi!
Có cần phải đi thăm một chút không nhỉ?
Vừa ra khỏi giảng đường, ta nhận được một tin nhắn, Dĩ Tiên gửi đến bảy chữ: “An Trác tỉnh rồi, muốn gặp cậu”.
Ta dặn dò Tiểu Ly quay vể nhà trước, tự mình đi đến bệnh viện một chuyến, sau đó lánh đi nhanh chóng, một đám mê trai đang ầm ầm nhao lên.
“Này, huynh.”, cậu em phun lửa, giọng nói bị nhấn chìm trong tiếng thét sùng bái huyên náo. Đã lâu như vậy rồi, đám mê trai vẫn ngắm chưa ngắm mệt sao? Sao lại ngày càng mãnh liệt thế?
Mùi thuốc nước thấm vào tường vách của bệnh viện, sộc vào trong mũi, cảm giác khó chịu kỳ lạ lan tỏa khắp toàn thân. Ta đến phòng bệnh của Đỗ An Trác bên trong chỉ có Dĩ Tiên, không thấy Nghiêm Tuấn, hỏi cô ấy vì sao cậu ta không đến, Dĩ Tiên nói cậu ta đi tìm Giai Dĩnh rồi, bời vì nghe nói ta và cô ấy đang giận nhau.
Ta chẳng có lời nào đáp lại, lại hỏi thăm Đỗ An Trác. Hôm qua lúc anh ta tỉnh lại, vì sao lại nói những lời như căn phòng màu đen, yêu quái.
Anh ta chống trán, cố gắng nhớ lại, nhung mà ký ức trống không, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Tôi chẳng nhớ gì cả, chẳng nhớ được cái gì cả… không một chút ấn tượng”, đột nhiên anh ta ngơ ngác, miệng lẩm bẩm, “Tiểu Ngưng? Là Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng không thấy đâu nữa rồi, tôi không tìm thấy cô ấy, không cứu được cô ấy, tôi… tôi sắp mất đi, mất đi cô ấy rồi…”, thời khắc mất hồn đó giống như trong một bản nhạc du dương bỗng sợi dây đàn đột nhiên đứt phựt, trái tim bị rạch một vết thương nặng nề.
“Tiểu Phong không phải là muốn nghe cậu nói những điều này”, Dĩ Tiên xen lời, “Trước khi tìm thấy Âu Ngưng, không ai kết luận bừa bãi”, Ngước mắt lên nhìn ta thăm dò, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ nói, “Tôi đi mua chút đồ ăn”.
Cửa phòng được kéo ra, ta cười với bệnh nhân: “Tiểu Trác, đừng nghĩ nhiều nữa, Tiểu Ngưng chắc chắn sẽ không sao, cô ấy lòng dạ lương thiện, chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành, người tốt sẽ được báo đáp mà!”.
“Cậu và Linh Linh diện mạo thật sự rất giống nhau, bộ dạng khi cười lên, giống hệt như nhau”, cậu ta thấp giọng đau khổ, có chút bi thương.
Ta lại lần nữa không nói, cậu ta vốn dĩ chưa từng quên được Đinh Linh.
“Mất đi một lần, không thể lại bỏ lỡ lần thứ hai”, cậu ta nhìn sang ta, trong đôi mắt ngập tràn sự tự trách, áy náy và đau đớn, “Tiểu Phong, tôi hiểu rõ quá muộn, cho đến trước khi Tiểu Ngưng mất tích, tôi thật sự… vẫn đang do dự… thấp thỏm bất an”, giữa hai hàng mày hiện lên vẻ thê lương, “Con người luôn phải đến khi mất đi rồi mới biết trân trọng, câu nói này thật châm biếm”.
“Cũng là một câu cảnh cáo rất hay”, ta dịu giọng khuyên giải an ủi, “Hiểu được cách trân trọng rồi, sẽ càng thêm trần trọng thứ đang có được, Tiểu Trác, chưa đến thời khắc cuối cùng, quyết không thể vứt bỏ hy vọng”, chưa đến thời khắc cuối cùng, chẳng ai có thể đoán được kết quả, như trận bão sắp sửa ập đếm không ai biết trước được.
“Hiểu được cách trân trọng rồi, sẽ càng thêm trân trọng thứ đang có được?”, cậu ta lẩm bẩm nhắc lại, ánh mắt tản mạn, “Nhưng tôi còn có cơ hội không?”, nỗi mất mát không diễn tả được, giống như phát giác ra được một kết quả không thể xoay chuyển.
“Không gắng sức, tranh thủ, có nhiều cơ hội hơn nữa cũng chỉ là nói suông. Hy vọng là ở trong lòng, không phải trên môi, Tiểu Ngưng ở trong trái tim cậu chứ không phải bất cứ nơi đâu, cứ tin tưởng đi! Cậu sẽ tìm thấy được cô ấy… hoặc là, có thể tận tay giải cứu cô ấy”.
Linh hồn sạch như tờ giấy trắng, nhưng chôn giấu hắc ám không thể lường được, tương phản đến cực hạn, đúng là một nơi cất giấu quá hoàn mỹ, có phải đã định sẵn cậu ta sẽ đi đến hai loại cực đoan không? Đáp án không thể biết được.
Sau khi Đỗ An Trác Tỉnh lại liền nhanh chóng xuất viện muốn tìm thấy Âu Ngưng một cách sớm nhất, cho dù không chút manh mối, vẫn phải tiếp tục điều tra. Dĩ Tiên dùng thức thần tìm nhiều lần rồi, nhưng vẫn không chút thu hoạch, mỗi lần đều bị ác ý ngăn trở. Do vậy, suy đoán chắc chắn có kẻ đứng sau điều khiển trong bóng tối trước mắt không rõ mục đích của đối phương, trước khi mục đích đạt được, Âu Ngưng tạm thời sẽ không phải lo lắng đến tính mạng. Nếu Âu Ngưng đã chết, Vô Thương sẽ không thể không để ý, thái độ làm việc của Hú, ta chưa từng hoài nghi.
Còn về kẻ đứng ở phía sau, Thi Quỷ sao? Ta không hiểu rõ chuyện trong ma giới, hai năm trước, khi vẫn là Phong Linh, ở Yến Đê cốc đã diệt Vạn Yêu Vương của Ma Vực, kết hợp với Bích Nhu công chúa, Long Hoàn, Bộc Dương Huyễn, Nhan Kỳ tu sửa, khôi phục kết giới ngăn cách Yến Đê cốc và Ma Vực, bảo toàn Yến Đê cốc không còn bị Ma tộc quấy nhiễu nữa.
Vạn Yêu Vương ở Ma Vực từng có địa vị gì, có quan hệ gì với Thi Quỷ? Không ai biết rõ.
Ma Vực phải do Ma Vương thống trị, nhưng mà…
Mấy ngày trời, mèo con trốn trong phòng ngủ của ta, không chịu ra ngoài, Ảo Nguyệt một mình đi tìm Âu Ngưng, nhiệm vụ chăm sóc Ti Ti đã kết thúc, có lẽ cô ta cần một không gian và một sự lựa chọn tự do.
Từ lúc nhìn thấy U Mỵ đã chết sống lại, Ti Ti quay trở về trạng thái lúc ban đầu, cả ngày kinh hãi sợ sệt, càng không dám đối diện với Tiểu Ly.
Ta đang định đẩy cửa liền bị Tiểu Ly gọi lại: “Loài người, hay yêu ma, huynh đưa ra lựa chọn rồi?”.
“Hử?”, em trai sao lại hỏi sâu sắc như vậy?
“Nha đầu họ Lương tiêu điệt một con yêu thú, trước khi chết, nó nói ‘Dạ Lạc sẽ không buông tha các ngươi’… là trùng hợp sao?”, một đôi mắt đen láy vô cùng từng trải hỏi ta. Thấy ta không hề kinh động, hồi lâu không đáp, cậu ấy tưởng rằng ta mặc nhận, khóe miệng nhếch lên, rời đi.
Tình hình gì vậy?
Ta không suy nghĩ gì nhiều, bình thản đi vào trong phòng ngủ.
Ti Ti nằm ở góc tường, hai tay ôm gối, mặt vùi sâu xuống, vóc dáng nhỏ bé cuộn tròn lại thành một khối, có thể thấy cô ta đã phải chịu kinh hãi cực lớn. Tiểu Ly quả là không biết thương hoa tiếc ngọc, khung cảnh giết U Mỵ chắc chắn sẽ khó mà tan biến được trong tâm trí cô ta.
“Ti Ti…”, ta ngồi xổm xuống, dịu giọng gọi, ngón tay khẽ chạm lên đôi vai gầy gò, cô ta đang run rẩy toàn thân.
“Dạ Lạc”, cô ta ngước đôi mắt sưng đỏ lên, hai viên lục bảo thạch tối nhạt, mất đi ánh sáng, hai cánh tay vòng lên cổ của ta, “Dạ Lạc…”.
“Nhớ U Mỵ tỷ tỷ rồi?”, ta vòng lên lưng của cô ta, ôn hòa an ủi vỗ về .
“Tỷ tỷ không phải người xấu, tỷ tỷ không phải…”, cô ta nghẹn ngào, trong những lời biện giải lặp đi lặp lại ấy mang theo sự cầu khẩn đáng thương.
“Hy vọng tỷ tỷ đến chỗ này không?”
“Dạ Lạc?”, cô ta ngước mặt lên, mang theo chút kích động, nước mắt vương lại trong tròng mắt theo đó sôi sục, chỉ lát sau lại tuôn trào ra, “Nhưng mà… Điện hạ không thích tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không tin tôi, tỷ ấy muốn đưa tôi đi, tôi… muốn được ở cùng với tỷ tỷ, nhưng mà không muốn rời xa Dạ Lạc, không muốn rời xa ảo Nguyệt”.
“Tiểu Ly đã hiểu lầm cô ấy, U Mỵ tỷ tỷ đối xử với Ti Ti tốt, chính là tỷ tỷ tốt của Ti Ti, một tỷ tỷ tốt làm sao có thể là người xấu chứ? Chúng ta đi đón U Mỵ tỷ tỷ quay lại, được không?”
“Được” mèo con ngẩn ra mấy giây, gạt nước mắt để cười, “Dạ Lạc… tốt quá rồi!”.
Ta lau đi những giọt lệ còn sót lại trên lông my của cô ta, đôi mắt lục bảo thạch long lanh lại tỏa ra sắc màu rực rỡ.
A Mục lặng lẽ không tiếng động xuất hiện bên cạnh ta, nói là có khách đến thăm, là một nữ sinh.
Ta ôm mèo con thong thả xuống lầu, Tiểu Trinh đang ở trong phòng khách đợi, trong tay xách một chiếc túi vải màu trắng, đến trả lại bộ lễ phục tham gia vũ hội kia.
“Hóa ra giữa chúng ta còn có một khoảng cách”, ta làm bộ u oán than thở, “Làm bạn của mình, thật sự khó như vậy sao?”.
“Mình không phải là có ý đó…”
“Mình và Ti Ti ra ngoài đi dạo”, ta cắt ngang lời cô ấy, tiếp tục oán thán, “Diệu Âm và Tinh Hà chắc về nhà rồi, A Mục, cẩn thận tiếp đãi bạn học của tôi”, nói rồi cất bước đi ra cửa.
“Tiểu Phong…”, khẩu khí của Tiểu Trinh hơi gấp gáp.
“Đã không còn sớm nữa, A Mục, sắp xếp cho Tiểu Trinh một căn phòng khách, đừng để Tiểu Ly gây phiền phức cho cô ấy.”
“Không cần, mình đã bảo taxi đợi ở bên ngoài, trả xong đồ sẽ quay lại bệnh viện.”
“Hử?”, ta quay đầu, càng ai oán nhìn sang cô ấy, thân hình gầy gò kết hợp ánh mắt đau khổ, thêm vào đó là diễn xuất tuyệt vời, như dần dần mềm hóa được phòng tuyến cố chấp của cô ấy rồi. Thấy cô ấy chần chừ, ta liền cười, cô ấy cũng có vẻ chẳng biết làm thế nào.
Vừa khéo Tinh Hà đeo ba lô từ ngoài đi vào, lúc đi qua cửa lớn nhẹ nhàng buông ra một câu: “Tên đần độn chặn ở cửa, em đuổi ông ta đi rồi”, nếu như cậu ta nói “Dọa chạy rồi”, sẽ càng khiến người ta tín phục.
Diệu Âm bám sát ngay phía sau, hiếu kỳ hỏi: “Đại… tỷ tỷ, chị định ra ngoài?”.
“Đưa Ti Ti đi tản bộ một chút”, ta đơn giản nói, chuyển hướng sang cô gái đang đần ra, “Tiểu Trinh, ở đây cách xa thành phố, tối nay cậu tạm ở lại vậy, mẹ cậu sẽ có người của bệnh viện chăm sóc, không có vấn đề gì đâu”.
“… Được rồi!”, cô ấy miễn cưỡng đồng ý.
“Muốn ra ngoài, em đi cùng chị”, Tinh Hà vứt ba lô đi đến.
“Không ai đi cùng cả”, ta lạnh nhạt nói xong, nhanh chóng rời đi.
Lời nói hôm đó… hòa giải? Bỏ đi!
Có cần phải đi thăm một chút không nhỉ?
Vừa ra khỏi giảng đường, ta nhận được một tin nhắn, Dĩ Tiên gửi đến bảy chữ: “An Trác tỉnh rồi, muốn gặp cậu”.
Ta dặn dò Tiểu Ly quay vể nhà trước, tự mình đi đến bệnh viện một chuyến, sau đó lánh đi nhanh chóng, một đám mê trai đang ầm ầm nhao lên.
“Này, huynh.”, cậu em phun lửa, giọng nói bị nhấn chìm trong tiếng thét sùng bái huyên náo. Đã lâu như vậy rồi, đám mê trai vẫn ngắm chưa ngắm mệt sao? Sao lại ngày càng mãnh liệt thế?
Mùi thuốc nước thấm vào tường vách của bệnh viện, sộc vào trong mũi, cảm giác khó chịu kỳ lạ lan tỏa khắp toàn thân. Ta đến phòng bệnh của Đỗ An Trác bên trong chỉ có Dĩ Tiên, không thấy Nghiêm Tuấn, hỏi cô ấy vì sao cậu ta không đến, Dĩ Tiên nói cậu ta đi tìm Giai Dĩnh rồi, bời vì nghe nói ta và cô ấy đang giận nhau.
Ta chẳng có lời nào đáp lại, lại hỏi thăm Đỗ An Trác. Hôm qua lúc anh ta tỉnh lại, vì sao lại nói những lời như căn phòng màu đen, yêu quái.
Anh ta chống trán, cố gắng nhớ lại, nhung mà ký ức trống không, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Tôi chẳng nhớ gì cả, chẳng nhớ được cái gì cả… không một chút ấn tượng”, đột nhiên anh ta ngơ ngác, miệng lẩm bẩm, “Tiểu Ngưng? Là Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng không thấy đâu nữa rồi, tôi không tìm thấy cô ấy, không cứu được cô ấy, tôi… tôi sắp mất đi, mất đi cô ấy rồi…”, thời khắc mất hồn đó giống như trong một bản nhạc du dương bỗng sợi dây đàn đột nhiên đứt phựt, trái tim bị rạch một vết thương nặng nề.
“Tiểu Phong không phải là muốn nghe cậu nói những điều này”, Dĩ Tiên xen lời, “Trước khi tìm thấy Âu Ngưng, không ai kết luận bừa bãi”, Ngước mắt lên nhìn ta thăm dò, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ nói, “Tôi đi mua chút đồ ăn”.
Cửa phòng được kéo ra, ta cười với bệnh nhân: “Tiểu Trác, đừng nghĩ nhiều nữa, Tiểu Ngưng chắc chắn sẽ không sao, cô ấy lòng dạ lương thiện, chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành, người tốt sẽ được báo đáp mà!”.
“Cậu và Linh Linh diện mạo thật sự rất giống nhau, bộ dạng khi cười lên, giống hệt như nhau”, cậu ta thấp giọng đau khổ, có chút bi thương.
Ta lại lần nữa không nói, cậu ta vốn dĩ chưa từng quên được Đinh Linh.
“Mất đi một lần, không thể lại bỏ lỡ lần thứ hai”, cậu ta nhìn sang ta, trong đôi mắt ngập tràn sự tự trách, áy náy và đau đớn, “Tiểu Phong, tôi hiểu rõ quá muộn, cho đến trước khi Tiểu Ngưng mất tích, tôi thật sự… vẫn đang do dự… thấp thỏm bất an”, giữa hai hàng mày hiện lên vẻ thê lương, “Con người luôn phải đến khi mất đi rồi mới biết trân trọng, câu nói này thật châm biếm”.
“Cũng là một câu cảnh cáo rất hay”, ta dịu giọng khuyên giải an ủi, “Hiểu được cách trân trọng rồi, sẽ càng thêm trần trọng thứ đang có được, Tiểu Trác, chưa đến thời khắc cuối cùng, quyết không thể vứt bỏ hy vọng”, chưa đến thời khắc cuối cùng, chẳng ai có thể đoán được kết quả, như trận bão sắp sửa ập đếm không ai biết trước được.
“Hiểu được cách trân trọng rồi, sẽ càng thêm trân trọng thứ đang có được?”, cậu ta lẩm bẩm nhắc lại, ánh mắt tản mạn, “Nhưng tôi còn có cơ hội không?”, nỗi mất mát không diễn tả được, giống như phát giác ra được một kết quả không thể xoay chuyển.
“Không gắng sức, tranh thủ, có nhiều cơ hội hơn nữa cũng chỉ là nói suông. Hy vọng là ở trong lòng, không phải trên môi, Tiểu Ngưng ở trong trái tim cậu chứ không phải bất cứ nơi đâu, cứ tin tưởng đi! Cậu sẽ tìm thấy được cô ấy… hoặc là, có thể tận tay giải cứu cô ấy”.
Linh hồn sạch như tờ giấy trắng, nhưng chôn giấu hắc ám không thể lường được, tương phản đến cực hạn, đúng là một nơi cất giấu quá hoàn mỹ, có phải đã định sẵn cậu ta sẽ đi đến hai loại cực đoan không? Đáp án không thể biết được.
Sau khi Đỗ An Trác Tỉnh lại liền nhanh chóng xuất viện muốn tìm thấy Âu Ngưng một cách sớm nhất, cho dù không chút manh mối, vẫn phải tiếp tục điều tra. Dĩ Tiên dùng thức thần tìm nhiều lần rồi, nhưng vẫn không chút thu hoạch, mỗi lần đều bị ác ý ngăn trở. Do vậy, suy đoán chắc chắn có kẻ đứng sau điều khiển trong bóng tối trước mắt không rõ mục đích của đối phương, trước khi mục đích đạt được, Âu Ngưng tạm thời sẽ không phải lo lắng đến tính mạng. Nếu Âu Ngưng đã chết, Vô Thương sẽ không thể không để ý, thái độ làm việc của Hú, ta chưa từng hoài nghi.
Còn về kẻ đứng ở phía sau, Thi Quỷ sao? Ta không hiểu rõ chuyện trong ma giới, hai năm trước, khi vẫn là Phong Linh, ở Yến Đê cốc đã diệt Vạn Yêu Vương của Ma Vực, kết hợp với Bích Nhu công chúa, Long Hoàn, Bộc Dương Huyễn, Nhan Kỳ tu sửa, khôi phục kết giới ngăn cách Yến Đê cốc và Ma Vực, bảo toàn Yến Đê cốc không còn bị Ma tộc quấy nhiễu nữa.
Vạn Yêu Vương ở Ma Vực từng có địa vị gì, có quan hệ gì với Thi Quỷ? Không ai biết rõ.
Ma Vực phải do Ma Vương thống trị, nhưng mà…
Mấy ngày trời, mèo con trốn trong phòng ngủ của ta, không chịu ra ngoài, Ảo Nguyệt một mình đi tìm Âu Ngưng, nhiệm vụ chăm sóc Ti Ti đã kết thúc, có lẽ cô ta cần một không gian và một sự lựa chọn tự do.
Từ lúc nhìn thấy U Mỵ đã chết sống lại, Ti Ti quay trở về trạng thái lúc ban đầu, cả ngày kinh hãi sợ sệt, càng không dám đối diện với Tiểu Ly.
Ta đang định đẩy cửa liền bị Tiểu Ly gọi lại: “Loài người, hay yêu ma, huynh đưa ra lựa chọn rồi?”.
“Hử?”, em trai sao lại hỏi sâu sắc như vậy?
“Nha đầu họ Lương tiêu điệt một con yêu thú, trước khi chết, nó nói ‘Dạ Lạc sẽ không buông tha các ngươi’… là trùng hợp sao?”, một đôi mắt đen láy vô cùng từng trải hỏi ta. Thấy ta không hề kinh động, hồi lâu không đáp, cậu ấy tưởng rằng ta mặc nhận, khóe miệng nhếch lên, rời đi.
Tình hình gì vậy?
Ta không suy nghĩ gì nhiều, bình thản đi vào trong phòng ngủ.
Ti Ti nằm ở góc tường, hai tay ôm gối, mặt vùi sâu xuống, vóc dáng nhỏ bé cuộn tròn lại thành một khối, có thể thấy cô ta đã phải chịu kinh hãi cực lớn. Tiểu Ly quả là không biết thương hoa tiếc ngọc, khung cảnh giết U Mỵ chắc chắn sẽ khó mà tan biến được trong tâm trí cô ta.
“Ti Ti…”, ta ngồi xổm xuống, dịu giọng gọi, ngón tay khẽ chạm lên đôi vai gầy gò, cô ta đang run rẩy toàn thân.
“Dạ Lạc”, cô ta ngước đôi mắt sưng đỏ lên, hai viên lục bảo thạch tối nhạt, mất đi ánh sáng, hai cánh tay vòng lên cổ của ta, “Dạ Lạc…”.
“Nhớ U Mỵ tỷ tỷ rồi?”, ta vòng lên lưng của cô ta, ôn hòa an ủi vỗ về .
“Tỷ tỷ không phải người xấu, tỷ tỷ không phải…”, cô ta nghẹn ngào, trong những lời biện giải lặp đi lặp lại ấy mang theo sự cầu khẩn đáng thương.
“Hy vọng tỷ tỷ đến chỗ này không?”
“Dạ Lạc?”, cô ta ngước mặt lên, mang theo chút kích động, nước mắt vương lại trong tròng mắt theo đó sôi sục, chỉ lát sau lại tuôn trào ra, “Nhưng mà… Điện hạ không thích tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không tin tôi, tỷ ấy muốn đưa tôi đi, tôi… muốn được ở cùng với tỷ tỷ, nhưng mà không muốn rời xa Dạ Lạc, không muốn rời xa ảo Nguyệt”.
“Tiểu Ly đã hiểu lầm cô ấy, U Mỵ tỷ tỷ đối xử với Ti Ti tốt, chính là tỷ tỷ tốt của Ti Ti, một tỷ tỷ tốt làm sao có thể là người xấu chứ? Chúng ta đi đón U Mỵ tỷ tỷ quay lại, được không?”
“Được” mèo con ngẩn ra mấy giây, gạt nước mắt để cười, “Dạ Lạc… tốt quá rồi!”.
Ta lau đi những giọt lệ còn sót lại trên lông my của cô ta, đôi mắt lục bảo thạch long lanh lại tỏa ra sắc màu rực rỡ.
A Mục lặng lẽ không tiếng động xuất hiện bên cạnh ta, nói là có khách đến thăm, là một nữ sinh.
Ta ôm mèo con thong thả xuống lầu, Tiểu Trinh đang ở trong phòng khách đợi, trong tay xách một chiếc túi vải màu trắng, đến trả lại bộ lễ phục tham gia vũ hội kia.
“Hóa ra giữa chúng ta còn có một khoảng cách”, ta làm bộ u oán than thở, “Làm bạn của mình, thật sự khó như vậy sao?”.
“Mình không phải là có ý đó…”
“Mình và Ti Ti ra ngoài đi dạo”, ta cắt ngang lời cô ấy, tiếp tục oán thán, “Diệu Âm và Tinh Hà chắc về nhà rồi, A Mục, cẩn thận tiếp đãi bạn học của tôi”, nói rồi cất bước đi ra cửa.
“Tiểu Phong…”, khẩu khí của Tiểu Trinh hơi gấp gáp.
“Đã không còn sớm nữa, A Mục, sắp xếp cho Tiểu Trinh một căn phòng khách, đừng để Tiểu Ly gây phiền phức cho cô ấy.”
“Không cần, mình đã bảo taxi đợi ở bên ngoài, trả xong đồ sẽ quay lại bệnh viện.”
“Hử?”, ta quay đầu, càng ai oán nhìn sang cô ấy, thân hình gầy gò kết hợp ánh mắt đau khổ, thêm vào đó là diễn xuất tuyệt vời, như dần dần mềm hóa được phòng tuyến cố chấp của cô ấy rồi. Thấy cô ấy chần chừ, ta liền cười, cô ấy cũng có vẻ chẳng biết làm thế nào.
Vừa khéo Tinh Hà đeo ba lô từ ngoài đi vào, lúc đi qua cửa lớn nhẹ nhàng buông ra một câu: “Tên đần độn chặn ở cửa, em đuổi ông ta đi rồi”, nếu như cậu ta nói “Dọa chạy rồi”, sẽ càng khiến người ta tín phục.
Diệu Âm bám sát ngay phía sau, hiếu kỳ hỏi: “Đại… tỷ tỷ, chị định ra ngoài?”.
“Đưa Ti Ti đi tản bộ một chút”, ta đơn giản nói, chuyển hướng sang cô gái đang đần ra, “Tiểu Trinh, ở đây cách xa thành phố, tối nay cậu tạm ở lại vậy, mẹ cậu sẽ có người của bệnh viện chăm sóc, không có vấn đề gì đâu”.
“… Được rồi!”, cô ấy miễn cưỡng đồng ý.
“Muốn ra ngoài, em đi cùng chị”, Tinh Hà vứt ba lô đi đến.
“Không ai đi cùng cả”, ta lạnh nhạt nói xong, nhanh chóng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook