Trang Chủ, Mượn Một Chút! - Bạt Ti Đồng Thoại
-
Chương 10
“Chậc chậc, làm được như thế này cũng thật là tàn nhẫn nha.”
Nam tử mặc y phục màu xanh đem tay Nhạc Điềm thả vào lại trong chăn, lại khẽ chạm trán của cậu.
“Túng dục quá độ, còn có chút chấn kinh, cảm xúc dao động quá lớn, ngươi như thế nào có thể đem người làm thành như vậy?” Nam tử đứng yên ở bên cạnh Huyền Ngọc trêu đùa.
Thấy hắn trầm mặc không nói, nam tử kia cũng tập mãi thành quen, mở ra hòm thuốc của mình tìm tòi.
“Cổ họng nhiễm trùng cùng tâm lý kinh sợ dẫn tới sốt nhẹ, đêm qua có chảy máu không? Không có? Vậy thì khẳng định đã sưng rồi, cái này dùng được này, mỗi ngày dùng một lần vào buổi sáng và tối. Mấy thang thuốc này ngươi tìm người nấu cho tốt, sau khi ăn cơm liền cho uống.”
“Ta đây đi trước, thuốc mỡ ngươi muốn quá nhiều, ta cũng không nhiều như vậy đâu. Còn nữa, thân thể của đứa bé này chịu không nổi dày vò, cái này…” Cố Minh Đài nâng lên thứ nằm ở dưới gối đầu, là một sợi dây xích khóa lấy cổ tay của Nhạc Điềm quơ quơ, “Vẫn là bỏ đi, với võ công này của ngươi, còn sợ cậu ta chạy trốn được sao?”
Huyền Ngọc vẫn trầm mặc như cũ, nam tử kia không thèm để ý mà nhún nhún vai, sửa lại vật phẩm trong hòm rồi muốn rời đi.
“Cố Minh Đài” Đây là lần đầu tiên Huyền Ngọc mở miệng từ khi Cố Minh Đài tới đây, Huyền Ngọc nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt yên lặng “Nhiễu chỉ nhu, Xuân tình tán, hẳn là ngươi cho cậu ấy?”
Bước chân của nam tử kia ngưng lại, xoay người cười nói: “Chuyện này cũng biết rồi sao? Thế nào, người cũng đều ăn sạch xương rồi, còn muốn tìm ông mối ta đây gây phiền toái?”
“Trên thế gian này thuốc có thể ảnh hưởng được ta vốn rất ít, càng không tới phiên một người hầu nhỏ như cậu ấy có được thuốc, rốt cuộc là ngươi có mục đích gì?”
“Ta đây không phải là nhìn đứa nhỏ này yêu thầm đến mức đáng thương sao, hơn nữa vẫn là một song nhi, thịt đưa tới cửa, ngươi không ăn? Nếu không phải nhờ ta, cái khối băng ngàn năm như ngươi đây, chẳng biết khi nào mới tìm được tức phụ (vợ) nha.”
Huyền Ngọc căn bản không tin lời hắn nói, đường đường một y thánh nổi danh giang hồ, như thế nào lại tùy tiện lấy thuốc có thể ảnh hưởng Võ lâm chí tôn, đưa cho một người hầu nhỏ.
Hắn từ nhỏ lãnh tình lãnh dục, đối với vạn vật trên thế gian không có hứng thú, tính cách càng là lãnh đạm, từ nhỏ đến lớn, chỉ có tên Cố Minh Đài quấn lấy, đơn phương tuyên bố phải làm bằng hữu của hắn.
“Được rồi, nghĩ như vậy nhiều làm gì” Cố minh đài đánh gãy suy nghĩ của hắn “Hiện tại mỹ nhân trong ngực, nên thương cậu ấy thân là song nhi, thương cả đời……” Ánh mắt Cố Minh Đài hơi tối đi, như là nghĩ tới điều gì.
“Ta biết” Huyền Ngọc đi đến bên mép giường, lấy khăn lông trên trán đổi thành cái khác. “Là ta đã cứu hắn.”
Năm ấy hắn vừa mới 5 tuổi, cha mẹ hắn cuối cùng cũng phát hiện phương diện tình cảm hắn bị thiếu hụt, lúc dẫn hắn đi dạo phố, đi nhìn những đồ vật tầm thường mà hài tử yêu thích. Chỉ cần là vật hắn nhìn nhiều hơn một chút, phụ thân đều mua tất cả.
Ở trên đường về nhà, qua cửa sổ xe ngựa, hắn nhìn thấy một ngõ nhỏ âm u, trên đống rác dơ hề hề có một cái bọc, bên trong phát ra tiếng khóc vang dội nỉ non.
Hắn liếc mắt một cái, phụ thân hắn liền ôm đứa bé kia trở về.
Có lẽ là tuổi hắn còn quá nhỏ, phụ thân vẫn chưa nói cho hắn biết nguyên nhân đứa bé bị vứt bỏ, chỉ tắm rửa sạch sẽ cho ăn no rồi ôm tới đưa cho hắn, nghĩ chuyện này sẽ khiến hắn cười tươi một cái, hoặc là chú ý một chút.
Nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, phụ thân liền giao em bé cho quản gia xử lý, giống như những đồ vật ngày đó mua ở trên phố.
Sau đó, trong phủ nhiều thêm một người hầu nho nhỏ.
Cha mẹ mời y thánh nổi danh, cũng không thể chữa khỏi căn bệnh lãnh cảm của hắn, phụ thân Cố Minh Đài càng nghi hoặc “Hắn không bệnh, các ngươi tìm ta làm cái gì?”
Hắn là trời sinh lãnh tình, nói bệnh cũng không phải là bệnh, chỉ là không giống người bình thường thôi.
Thời thơ ấu của Huyền Ngọc cực kỳ không thú vị, mỗi ngày dựa theo sự sắp xếp của phụ mẫu đọc sách luyện kiếm, hắn như là rối gỗ trên sân khấu kịch, không có cảm xúc của chính mình, chỉ là dựa theo quy định mà hoạt động.
Theo tuổi lớn dần, tình huống vẫn không giảm bớt chút nào, chỉ là quy tắc trở nên nhiều lễ nghĩa liêm sỉ, thị phi trắng đen, phụ mẫu hắn nỗ lực dạy dỗ hắn trở thành một người bình thường, mà Cố Minh Đài quấn bên người hắn cũng yêu thích chuyện đi du lịch thăm thú đó đây nên kéo theo hắn.
Khuôn mặt hắn rút đi vẻ thiếu niên ngây ngô, thân mình cũng dần dần đĩnh bạt. Khi hắn luyện kiếm người nhìn lén cũng không phải chỉ mình người hầu nhỏ kia, ngược lại là có một đống thiếu nữ đậu khấu niên hoa (thiếu nữ tuổi dậy thì 13-15).
“Khát……” Thân hình nhỏ bé ở trên giường phát ra tiếng, Huyền Ngọc mới từ trong hồi ức bừng tỉnh, Cố Minh Đài đã sớm đi không biết bao lâu rồi.
Nhẹ đỡ Nhạc Điềm cho uống nước, rồi đỡ người nằm xuống, thay đổi một chiếc khăn lông mới.
Nhạc Điềm choáng đầu vì được trang chủ hầu hạ, ánh mắt mê ly đuổi theo bóng hình trang chủ, cảm thấy mọi thứ tốt đẹp này như một giấc mộng.
“Vì sao thích ta, là bởi vì ta cứu ngươi sao?”
Tay nhỏ của Nhạc Điềm bắt lấy chăn thẹn thùng kéo che nửa mặt, thanh âm mơ hồ từ trong chăn truyền ra tới: “Không…phải…đó…là……”
“Ngủ tiếp một chút đi, lát nữa ăn cơm xong liền uống thuốc.”
“Không…… Không muốn uống thuốc……” Nhạc Điềm lấy hết can đảm, dùng thanh âm nghẹn ngào lần đầu tiên cự tuyệt trang chủ.
“Chỉ là chút thuốc trị liệu cổ họng thôi. Hơn nữa lần trước ngươi vẫn chưa mang thai, nếu là có mang, đêm qua ta sẽ không phạt ngươi như thế.”
Bị phát hiện tính toán trong lòng, rồi nghĩ tới đêm qua kịch liệt như thế nào, mặt Nhạc Điềm liền hồng lên.
“Ngủ đi.”
Nhạc Điềm hạnh phúc nhắm mắt lại, lâm vào giấc ngủ sâu.
Hồi ức.
“Nhanh dọn dẹp một chút, thiếu gia sắp phải đi luyện kiếm!”
“Nhanh lên nhanh lên!”
Hai nữ hầu nhỏ vui cười chạy đi, Nhạc Điềm bẹp bẹp miệng, đám tỷ tỷ kia lại đi chiếm vị trí của cậu, rõ ràng là cậu vẫn luôn ở nơi đó trộm xem thiếu gia luyện kiếm.
Hự hự bò lên trên đại thụ, ngồi trên nhánh cây quen thuộc. Nhìn cách đó không xa, vừa lúc có thể nhìn thấy một mảnh đất trống trong rừng, thân ảnh một thiếu niên mặc bạch y múa kiếm nhanh nhẹn.
…… Ở phía sau tảng đá lớn ở bên sườn núi là một đám thiếu nữ mặc đủ loại y phục sặc sỡ.
“Đáng ghét, cái cây ở phía trước kia lớn lên quá cao mà, đều không nhìn thấy gì hết.” Nhạc Điềm nhỏ giọng oán giận, dịch dịch mông qua bên cạnh.
Hôm nay gió có chút lớn, thổi đến lá cây trong rừng vang lên sàn sạt, Nhạc Điềm nắm chặt nhánh cây, lắc lư theo nhánh cây trong gió, như là chơi đánh đu, vô cùng thú vị.
Cười khẽ “đánh đu” trên nhành cây, ánh mắt Nhạc Điềm theo sát thiếu niên bạch y kia.
Thiếu gia hôm nay vẫn lợi hại như vậy, nghe nói võ công đã luyện đến tầng cuối cùng rồi!
Tiểu hài tử đang chuyên chú rình coi không phát hiện ra, chính mình càng ngày càng lớn. Thiếu gia mỗi ngày tiến bộ không ngừng, chính cậu mỗi ngày cũng cao lớn hơn, vốn dĩ nhánh cây thô tráng đã đuổi không kịp thể trọng của cậu, từng vết đứt gãy dần xuất hiện.
Một tiếng vang thanh thúy, đại não Nhạc Điềm trống rỗng, không cảm giác được trọng lượng nháy mắt đánh úp lại, bên tai là tiếng gió gào thét bén nhọn, trước mắt là hình ảnh loang lổ màu xanh màu trắng.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua lớp y phục mỏng truyền đến, Nhạc Điềm đột nhiên mở to mắt, đối diện một đôi mắt đen khộng gợn chút sóng nào.
Lại được thiếu gia cứu một lần nữa…… Tiểu hài tử cuối cùng cũng lấy lại được ý thức, hai mắt khép lại ngất đi.
Tiểu kịch trường:
Huyền phụ: Mua mua mua! Con xem trọng cái gì ta đều mua cho con! Tiểu hài tử? Là tiểu hài tử nhà ai! Ôm về ngay!
Cố Minh Đài: Con heo nhỏ nhà ta cuối cùng biết thu hoạch cải trắng rồi!
Nhạc Điềm: Thật không dám giấu giếm, ta từ nhỏ đến lớn đều nhìn trang chủ mà lớn.
P/s: Mấy nay bịnh nên chậm trễ việc ra chương, xin lỗi mọi người nha:((
Còn 2 chương nữa là xong chuyện, ngày kia sẽ up lên nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook