Trấn Yêu Cung
Chương 21


"Lam tỷ tỷ! Ai dạy tỷ võ công vậy? Sư phụ của muội võ công cao lắm luôn.

Người có thể dùng khinh công đạp lên nước bay từ bờ hồ này sang tận bên kia kìa."
Yến Linh Nhi vừa nói vừa chỉ vào hồ nước lớn trước mặt Cố Tịch Lam.

Hiện tại đang là mùa thu thời tiết mát mẻ, từng chiếc lá vàng rụng xuống trên mặt hồ.

Nước hồ rất trong nhìn vào có thể thấy rõ từng con cá đầy màu sắc đang tung tăng bơi lội.

Cho dù không tò mò nhưng mỗi ngày đều nghe cô nàng tung hô sư phụ của mình như vậy cũng khiến Cố Tịch Lam không dằn được liền hỏi Yến Linh Nhi.
"Sư phụ của muội là ai?"
Nghe Cố Tịch Lam hỏi Yến Linh Nhi vô cùng tự hào nói với cô.
"Sư phụ muội là khi muội còn nhỏ đi lạc vô tình được người cứu.

Sau này còn dạy cho muội bế khí.

Có lần người ôm muội bay từ dưới đất lên tận ngọn cây như tỷ làm hôm trước đó."
Đúng là tiểu cô nương lắm lời thật, hỏi một đằng thì trả lời một nẻo.

Yến Linh Nhi không cho Cố Tịch Lam chen lời tiếp tục huyên thuyên.
"Sư phụ muội vô cùng thần bí lúc nào cũng mang mặt nạ.."
Chưa kịp lảm nhảm nói hết câu Yến Linh Nhi đã bị gương mặt nghiêm trọng của Cố Tịch Lam làm cho hoảng sợ.
"Có phải sư phụ muội mang mặt nạ màu đen, cả người y khoác tấm áo choàng dài rộng.

Dáng người rất cao có đúng không?"
Tưởng chuyện gì thì ra là đoán bừa Yến Linh Nhi vỗ ngực.
"Không phải, sư phụ muội là nữ mà.

Làm sao cao như tỷ nói được."
Cố Tịch Lam thở ra một hơi không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát.

Nghĩ xong lại buồn cười cung chủ của cô là người âm lãnh như thế nào.

Làm gì có chuyện dịu dàng mà dạy dỗ Yến Linh Nhi như lời cô nhóc này nói chứ.

Chuyện hoang đường như vậy mà cô vẫn có thể nghĩ ra đúng là thần hồn nát thần tính.
Yến Linh Nhi còn thao thao bất tuyệt nhưng Cố Tịch Lam chẳng lọt vào tai chữ nào.

Đầu óc cô đã theo gió mà bay trở về Trấn Yêu Cung rồi.

Về thân phận từng là hộ pháp của Trấn Yêu Cung Cố Tịch Lam chưa từng nói với Yến Linh Nhi, cô chẳng quan tâm Thanh Y và Tố Tâm liệu có biết không.

Bởi vì mục đích Cố Tịch Lam đến đây là nhờ Tiêu Hạc Vân luyện thuốc cho đệ đệ Cố Lâm Hàn của mình.

Sau khi có thuốc cô sẽ đi ngay ắt hẳn chẳng bao giờ đến nơi này lần nữa.
Tuy mấy ngày qua chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Tịch Lam vẫn không quên mình đang bị Trấn Yêu Cung truy lùng.

Trừ cô ra bên Đồng Ấn còn ba hộ pháp: Hạo Thiên, Đông Hoàng và Phục Hy.

Võ công của nhóm này không hề tầm thường.

Còn có hai kẻ vẫn luôn ẩn thân chính là Hắc Bạch Vô Thường.

Bạch Vô Thường thì Cố Tịch Lam đã từng gặp vài lần.

Tuy chưa giao thủ nhưng vẫn biết võ công của gã e rằng còn cao hơn cả ba người kia.

Hắc Vô Thường mới chính là ẩn số, có một lần duy nhất Cố Tịch Lam thấy hắn ra tay là toàn bộ người ám sát Đồng Ấn đều chết sạch.

Chẳng phải Cố Tịch Lam lo bóng gió chỉ là nhỡ may Đồng Ấn dốc toàn lực phái những người này lần theo dấu đến đây thì Thanh Vân Cốc e rằng không đỡ nổi.

Tuy Tiêu Hạc Vân từng đến Trấn Yêu Cung trị bệnh cho Đoan Phỉ nhưng với tính tình thất thường của Đồng Ấn thì chẳng ai biết được.

Nếu Đồng Ấn trân quý Hắc Ngọc Hoàn như lời đồn thì không có khả năng nể tình Tiêu Hạc Vân mà lùi bước.
Cố Tịch Lam chẳng muốn vì mình mà dẫn đến rắc rối cho nơi này.

Do vậy cứ mãi trông ngóng từng ngày để được gặp Tiêu Hạc Vân.
Mười ngày rốt cuộc cũng trôi qua trong sự chờ đợi của Cố Tịch Lam.

Tiêu Hạc Vân đúng hẹn xuất quan trong buổi sáng ngập tràn ánh nắng.
Sau khi Cố Tịch Lam trở thành hộ pháp thì Tiêu Hạc Vân cũng trở về Thanh Vân Cốc.

Mấy năm sau này hai người toàn liên lạc qua thư chứ không gặp mặt.
Bây giờ là buổi sáng sớm, khung cảnh xung quanh xanh mướt một màu giống như làm nền cho Tiêu Hạc Vân khiến cho Cố Tịch Lam phải ngỡ ngàng một phen.
Cụm từ tuấn tú không còn thích hợp để dùng trên gương mặt của Tiêu Hạc Vân nữa mà phải nói là câu nhân để hình dung.
Cố Tịch Lam là kiểu người không quan tâm đến ngoại hình bên ngoài cũng phải nghiêm túc đánh giá Tiêu Hạc Vân.
Ngũ quan của Tiêu Hạc Vân rất hài hòa, tách riêng từng điểm thì vô cùng nổi bật.
Tròng mắt y rất đen tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông bị đóng băng.

Nhưng khi nhìn ai thì lạnh lẽo giống như người ở trên đang nhìn một kẻ dưới mình.

Không phải kiểu khinh thường mà chính là thờ ơ lạnh nhạt.
Đặc biệt là vừa nhìn đến sống mũi cao thẳng của Tiêu Hạc Vân Cố Tịch Lam liền liên tưởng đến Đồng Ấn.

Tuy Đồng Ấn quanh năm ẩn mình trong chiếc mũ trùm đầu của áo choàng, nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra ngoài một chút.

Ví như sống mũi cao thẳng cùng nụ cười nhếch môi đã làm trái tim Cố Tịch Lam loạn nhịp.
Chẳng biết sao thấy Tiêu Hạc Vân liền làm cho Cố Tịch Lam nhớ tới cung chủ của cô.
Tiêu Hạc Vân vừa xuất quan liền có một hàng người đứng đợi.

Y lướt qua từng người sau đó dừng lại ở chỗ Cố Tịch Lam.
Lúc này cô nàng không biết nghĩ đến chuyện gì mà ngẩn người ánh mắt cứ dính chặt vào mặt mình khiến cho Tiêu Hạc Vân có chút ngại ngùng.
Tố Tâm đang vui mừng vì Tiêu Hạc Vân xuất quan nhưng không đợi được y nhìn đến mình thì trông thấy Tiêu Hạc Vân dừng ở nơi Cố Tịch Lam.
Hai người này cứ im lặng đối mắt nhau như thế giống như tình nhân lâu ngày gặp lại làm cho cơn ghen tức đã dồn nén lâu ngày lập tức xuất hiện.

Nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì dịu dàng nói với Tiêu Hạc Vân.
"Cốc chủ! Người cuối cùng cũng xuất quan rồi.

Tố Tâm và mọi người đã chờ từ sớm!"
Yến Linh Nhi bên này sau khi ngắm nghía đã đời lập tức mang vẻ mặt sùng bái đi tới bắt chuyện với Tiêu Hạc Vân.
"Cốc chủ Thanh Vân Cốc đúng thật là mỹ nam đệ nhất giang hồ.

Ta đang đói mà nhìn huynh liền no luôn."
Dù sao Yến Linh Nhi vẫn còn là tiểu cô nương chưa đến hai mươi, Tiêu Hạc Vân chẳng bao giờ chấp nhất.

Nhưng mà Cố Tịch Lam thì bị chọc cười lấy ngón tay chọc vào thái dương Yến Linh Nhi trêu đùa.
"Muội đó chỉ biết ăn thôi!"
Nhờ Yến Linh Nhi nên không khí lạ lùng giữa Tiêu Hạc Vân và Cố Tịch Lam đã tiêu tán.

Tiêu Hạc Vân ra lệnh cho Thanh Y và Tố Tâm tiếp tục công việc.


Chỉ còn Cố Tịch Lam và Yến Linh Nhi đi theo y.
Cố Tịch Lam ở phía sau Tiêu Hạc Vân phát hiện hắn rất cao, còn cao hơn trong trí nhớ.

Không phải kiểu vai u thịt bắp mà là dáng người dong dỏng cao kết hợp với khung xương tuyệt đẹp không hề có tí mỡ thừa nào.
Cung chủ của cô rất cao có thể nói là so với chiều cao của Tiêu Hạc Vân ngang ngửa nhau.

Bởi vì lúc nãy Tiêu Hạc Vân đi ngang Cố Tịch Lam đã âm thầm ước lượng cô cao tới ngang vai của Tiêu Hạc Vân cũng giống như khi đứng sau lưng Đồng Ấn.

Chỉ duy nhất gương mặt Đồng Ấn là Cố Tịch Lam chưa từng nhìn thấy.

Cố Tịch Lam vẫn luôn tự hỏi rất nhiều lần phía sau chiếc mặt nạ đó là gương mặt như thế nào mới xứng với đôi môi mỏng hay nhếch lên khi mỉm cười của y.

Nếu Cố Tịch Lam mà biết Tiêu Hạc Vân và người cô đang tưởng nhớ là một thì sẽ kinh ngạc đến mức nào đây.
Chẳng phải Cố Tịch Lam có mắt như mù không phân biệt được sự giống nhau giữa hai người.

Chỉ là Cố Tịch Lam bị ảnh hưởng bởi cách dạy dỗ nữ tử của mẫu thân mình.

Cô nương không được tự ý nhìn chằm chằm vào nam tử.

Do đó mỗi khi nói chuyện Cố Tịch Lam chỉ cố định vào một bộ phận trên gương mặt Tiêu Hạc Vân chính là đôi mắt, là nơi đơn giản nhất tránh cho đối phương nghĩ mình có tâm tư gì.

Vì thế suốt bao năm qua lại vẫn không hề phát hiện khuôn miệng và sống mũi thỉnh thoảng lộ ra ngoài mũ trùm của Đồng Ấn có bao nhiêu giống với Tiêu Hạc Vân.
Còn về phía thuộc hạ và người ngoài bởi vì hung danh lan xa làm gì có ai dại dột mà đi nhìn chằm chằm vào cung chủ Trấn Yêu Cung.

Trừ phi là muốn chết.
"Hắc Ngọc Hoàn ta đã y hẹn mang về.

Mong cốc chủ ra tay giúp đỡ!"
"Mới không gặp có bao lâu mà đã lạ lẫm khách sáo với ta rồi!"
Vừa nói Tiêu Hạc Vân cầm lấy viên Hắc Ngọc Hoàn Cố Tịch Lam đưa tới chơi đùa trong lòng bàn tay.
"Đoạn thời gian trước ta có cho người kiểm tra trong đường hầm thì phát hiện gã chuột chũi đã trốn đi rồi.

Chuyện về tên này muội đừng quan tâm nữa, ta sẽ giải quyết hắn."
Cố Tịch Lam chẳng gật cũng chẳng lắc đầu.

Tiêu Hạc Vân nhắc lại chuyện này khiến cho nỗi tức giận giống như một mồi lửa vừa được cho vào đống than đỏ lập tức phụt ra cháy lan cả cánh đồng.

Khi đó ỷ vào Cố Tịch Lam là một cô nương chân yếu tay mềm.

Tên đó mới dám có hành động như vậy.

Nếu là như bây giờ Cố Tịch Lam chắc chắn sẽ chém hắn thành trăm mảnh trước khi ngón tay dơ bẩn của hắn chạm đến cổ cô.

Nhìn thấy gương mặt lúc trắng lúc xanh của Cố Tịch Lam, Tiêu Hạc Vân nói tiếp.
"Đợi ta bắt được hắn sẽ để muội thoải mái trả thù!"
Cố Tịch Lam vẫn còn mối lo là đệ đệ Cố Lâm Hàn nên cũng chẳng có thời gian nghĩ đến việc này.

Tìm một kẻ lẩn trốn không hề đơn giản.
Quanh quẩn mãi ở chủ đề này chỉ làm mình bực bội thêm, Cố Tịch Lam chuyển câu chuyện sang hướng khác.
"Vậy viên ngọc này phải làm sao?"
Hắc Ngọc Hoàn toàn thân đen nhánh, kích cỡ như quả trứng bồ câu.

Khác ở chỗ nó hình tròn.

Vật giống như đá cuội Cố Tịch Lam nghĩ mãi vẫn không tin nó thực có công dụng như lời đồn.

Cho nên mấy ngày qua tâm trạng cứ lo lắng bất an, sợ rằng Tiêu Hạc Vân sẽ bảo rằng không dùng được.
May mắn tuy Tiêu Hạc Vân không để ý tới nó nhưng vẫn đáng tin nói với Cố Tịch Lam.
"Tối nay ta bắt đầu luyện thuốc, thảo dược bổ trợ ta đã thu thập đủ.

Chỉ cần hai ngày một đêm thì chúng ta có thể mang thuốc về cho a Hàn rồi.

Muội yên tâm!"
Khi xưa bởi vì nghe danh Hắc Ngọc Hoàn nên Đồng Ấn mới phải khiêu chiến với Phó Vọng Lư để đoạt chức cung chủ của Trấn Yêu Cung.

Ngoài mặt thì đường đường chính chính, thực ra mục đích là lấy đồ của người ta.
Ngay khi Phó Vọng Lư vừa tắt thở thì Trang Bạch Tế không hề kiêng dè lấy Hắc Ngọc Hoàn từ trong áo của gã.

Ngoài dự tính chính là Hắc Ngọc Hoàn tuy có thể trị bách bệnh nhưng về độc dược thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
Tuy thế Trang Bạch Tế không hề nhục chí vẫn cứ đinh ninh rằng nếu giữ nó bên cạnh lâu ngày ắt hẳn sẽ phát huy dược tính.

Ngay cả khi vừa nghe Cố Tịch Lam lấy trộm nó liền phẫn nộ muốn đi bắt Cố Tịch Lam về.
Luận về võ công Trang Bạch Tế thua Đồng Ấn nhưng với những người còn lại ở Trấn Yêu Cung thì hắn hoàn toàn bỏ xa.

Huống gì là một Cố Tịch Lam làm sao có thể là đối thủ của Trang Bạch Tế.
Nếu lúc đó không phải Đồng Ấn dùng bạo lực bắt Trang Bạch Tế nhốt vào nhà lao thì có lẽ Cố Tịch Lam chẳng giữ nổi viên Hắc Ngọc Hoàn.
Điều này Cố Tịch Lam hoàn toàn không biết, mà Tiêu Hạc Vân cũng không có ý định nói với cô làm gì.

Cố gia trang Đồng Ấn cũng từng nghe nói tới.

Gia chủ Cố Nhiễm là một người hiền đức luôn ra tay giúp đỡ mọi người.

Cố Tịch Lam và Cố Lâm Hàn trong một đêm trở thành cô nhi.

Gia cảnh đáng thương như vậy y không thể làm ngơ.
Cố Tịch Lam gật đầu, cô rất kiệm lời chỉ biết đưa Tiêu Hạc Vân đến tận lò luyện thuốc trông Tiêu Hạc Vân rời đi, rồi như sực nhớ ra bèn hỏi với theo.
"Nguyên liệu này có dư để làm thêm một phần thuốc hay không?"
Viên ngọc đang lăn tròn trong tay Tiêu Hạc Vân đột ngột dừng lại.

"Muội muốn cứu ai?"
Đây là câu hỏi mang tính thăm dò.

Cố Tịch Lam nở một nụ cười ngọt ngào trên gương mặt trắng mịn như gốm sứ.
"Dạo trước ra ngoài làm nhiệm vụ không cẩn thận trúng một đao.

Từ đó hễ trở trời là muội lại ẩn ẩn có cảm giác khó thở.

Nội lực cũng giảm đi vài phần.

Muội nghĩ thuốc này có thể cứu mạng được a Hàn vậy muội uống chắc cũng không sao nhỉ?"
Ý lạnh vừa lóe lên trong mắt Tiêu Hạc Vân lập tức tản đi.

Y đến gần bắt mạch cho Cố Tịch Lam.

"Nội lực bị gián đoạn do muội cố vận công trong quá trình bị thương.

Đợi ta luyện thuốc xong sẽ châm cứu cho muội.

Đừng lo có ta ở đây muội và a Hàn đều sẽ bình an."
"Đa tạ huynh!"
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Hạc Vân bỗng dưng Cố Tịch Lam thấy tội lỗi.


Giống như mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Chỉ là cô chỉ có mỗi đệ đệ này, không thể nào để sơ xuất nên dù có lỗi Cố Tịch Lam cũng đành phải làm theo suy nghĩ của mình.
Tiêu Hạc Vân vừa vào trong liền có hai người cao to lập tức xuất hiện đứng bên cửa hộ pháp.

Hơi thở này Cố Tịch Lam cảm giác võ công không hề thấp so với mình.

Vì thế ý định thăm dò Tiêu Hạc Vân đành phải đứt đoạn.
Trước đó Cố Tịch Lam từng ngỏ ý muốn vào trong giúp Tiêu Hạc Vân nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Nén lòng chờ đến thời gian cả ba người Cố Tịch Lam, Yến Linh Nhi và Tố Tâm đứng ở bên ngoài lò luyện thuốc, cửa vừa mở trông thấy Tiêu Hạc Vân Tố Tâm liền muốn đỡ y nhưng Tiêu Hạc Vân lập tức tỏ thái độ, cô nàng liền biết điều tránh qua một bên.
Ngay cả một góc áo của y Tố Tâm cũng không chạm được.

Trong lòng cô cười giễu cợt tự mỉa mai mình.
Sao lại quên mất cốc chủ rất ghét người khác chạm vào chứ!
Đi thêm vài bước đến đối diện Cố Tịch Lam Tiêu Hạc Vân mỉm cười đưa lọ thuốc bằng sứ trắng.
"Xong rồi! Trong đây có hai viên.

Một viên mang về cho a Hàn, tối nay ta sẽ đến châm kim cho muội sau đó muội dùng thuốc sẽ có tác dụng hơn."
Trước đó Tố Tâm đã nói muốn luyện được viên Hắc Ngọc Hoàn này phải dùng nội lực liên tục đánh vào tùy theo nội lực cao thấp thời gian sẽ theo đó mà dài ra cho đến khi nó vỡ tan.

Phải biết rằng Hắc Ngọc Hoàn là viên ngọc cứng nhất cho dù đem nó đập như thế nào cũng không nát được.

Tiếp đó là dùng đạo cụ mài ra thành bột rồi tiếp tục các công đoạn cầu kỳ khác cho thêm dược liệu phụ trợ.

Trong quá trình nấu thuốc phải canh lửa ổn định không được đột ngột cháy to hoặc quá nhỏ.

Nếu giữa chừng ngưng lại nó sẽ trở thành một hòn đá bình thường.
Công lực của Cố Tịch Lam e rằng không đủ để truyền liên tục như vậy, cô thừa biết viên Hắc Ngọc Hoàn này còn cứng hơn cả đá.

Bởi vì có lần một thích khách xông vào gặp ngay Đồng Ấn và Cố Tịch Lam.

Cô còn chưa kịp ra tay thì cung chủ của cô đã ném viên Hắc Ngọc Hoàn về phía thích khách.

Kết quả là nó còn ghê gớm hơn cả phi tiêu xuyên thẳng qua ngực khiến thích khách không kịp a một tiếng đã chết ngay.

Rồi nó theo đà ghim vào tảng thạch phía sau để lại một cái lõm rộng mà Hắc Ngọc Hoàn chắc hề có tí trầy xước nào.

Cố Tịch Lam nhận lấy lọ thuốc cẩn thận cất đi sau đó đỡ nhẹ cánh tay Tiêu Hạc Vân dìu y về phòng.
Mới đầu Tiêu Hạc Vân theo thói quen muốn từ chối nhưng trông thấy gương mặt tràn đầy cảm kích của Cố Tịch Lam y đành mặc kệ.

Thật ra y chẳng hề ảnh hưởng tí gì đến sức khỏe, chỉ là vừa mới bị độc hoành hành bây giờ lại thức trắng đêm còn dùng thêm tí công lực.

Do đó sắc mặt hơi nhợt nhạt.

Vốn dĩ y có thể dùng thuốc để bổ sung thể lực nhưng lại muốn thử Cố Tịch Lam.

Nữ nhân này tuy ngoài mặt dễ hòa đồng gặp ai cũng nói cười vui vẻ.

Nhưng nội tâm lại lạnh giá vô cùng.

Y với thân phận Tiêu Hạc Vân thường xuyên ở bên cạnh cô nàng từ trong khổ cực đến lúc trở thành hộ pháp.

Có thể nói là hoạn nạn có nhau vậy mà chỉ sau một lần vô ý để Cố Tịch Lam trông thấy mình giết người từ ngày đó Tiêu Hạc Vân phát hiện thái độ của cô đối với mình thay đổi.

Dù rằng trước đó cũng chẳng hề có tí tình cảm nào nhưng không đến nỗi phòng bị như bây giờ.

Còn cả phương diện nhận biết nam nữ thụ thụ bất thân thì càng miễn bàn.

Trấn Yêu Cung biết bao người ái mộ Cố Tịch Lam.

Nhưng mà có thể nói chuyện chứ chỉ cần đến gần quá năm bước là Cố Tịch Lam liền trở mặt.

Duy nhất chỉ có Đồng Ấn.

Có lẽ là vì muốn lấy lòng hắn để tiện trộm ngọc nên cô không hề tỏ ra bài xích.

Vậy mà giờ đây khi thấy y chật vật mệt mỏi Cố Tịch Lam liền tự giác dìu y.

Cũng chẳng phải hành động thân mật gì, Cố Tịch Lam rất có chừng mực cô chỉ đỡ cánh tay Tiêu Hạc Vân giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

Chỉ có như thế nhưng làm cho Tiêu Hạc Vân cảm thấy hài lòng.
Xem ra vẫn còn chút lương tâm!
Hai người vừa đi vừa trò chuyện nên không phát giác tầm mắt nha hoàn Tố Tâm trở nên u tối.
Dìu Tiêu Hạc Vân ngồi xuống chiếc ghế trong phòng Cố Tịch Lam chu đáo mang đến cho y một ly trà nóng.

Vẻ áy náy trong mắt Cố Tịch Lam vẫn chưa tan đi.
"Đừng có u sầu như vậy, chỉ là dùng tí công lực cỏn con.

Không hề ảnh hưởng gì đến ta đâu.

Muội an tâm!"
Cố Tịch Lam trịnh trọng nói ra lời chân thật trong lòng.
"Huynh vì cứu a Hàn không tiếc tổn hao công lực.

Món nợ ân tình này muội nhất định sẽ ghi nhớ suốt đời, sau này nếu huynh cần dù cho hy sinh tính mạng muội cũng không từ."
Tiêu Hạc Vân thật không vui nổi với Cố Tịch Lam.
"Cô nương mới hơn hai mươi tuổi mà mở miệng ra là đòi chết.

Ta muốn mạng muội làm gì? Cứu được a Hàn rồi sau này hai tỷ đệ nương tựa nhau tìm nơi yên bình mà sống.

Đừng cứ suốt ngày đánh đánh giết giết vì người khác mà bán mạng nữa.

Có hiểu không?"
Bị dạy dỗ một trận Cố Tịch Lam ngoan ngoãn không hề cãi lại một lời nào.

Cô thừa biết Tiêu Hạc Vân muốn tốt cho mình nên mới khuyên như vậy.

Ý tứ như thế nào cô còn không rõ hay sao? Lúc này đây Cố Tịch Lam mới thấy Tiêu Hạc Vân nói thật chứ không hề giả vờ như mọi lần.

Do đó cũng trịnh trọng lắng nghe rồi vâng dạ cho y vui lòng.
"Ta biết rồi! Huynh yên tâm!"
Nghe vậy ý cười nhẹ mới xuất hiện trên môi Tiêu Hạc Vân.
"Muội về đi lát nữa ta sẽ sang châm cứu cho muội."
Nghe đến châm cứu là Cố Tịch Lam trở nên ngại ngùng.
"Muội uống thuốc vào là được mà.


Chẳng phải Hắc Ngọc Hoàn là linh đơn trị bách bệnh sao? Huynh cứ nghỉ ngơi không cần lo cho muội đâu."
Hộ pháp Bàn Cổ người bên ngoài nghe tên đều sợ hãi vậy mà bây giờ đứng trước Tiêu Hạc Vân y chỉ thấy một cô nương đang bẽn lẽn.

Vì thế liền muốn chọc ghẹo.
"Sợ đau?"
Trông thấy Cố Tịch Lam gật đầu Tiêu Hạc Vân bỗng bật cười.
"Muốn lừa ta? Nói thật đi muội sợ cái gì?"
Châm cứu chính là kiểu cởi hết y phục nằm sấp để kim châm khắp người.

Cố Tịch Lam không sợ đau cô đã bị thương bao lần rồi chỉ là mấy cây kim nhỏ làm sao khiến cô lùi bước.

Chỉ là cô không thích bị người khác nhìn thấy thân thể.

Giống như lần trước chỉ kéo áo xuống một tí để Tiêu Hạc Vân bôi thuốc mà Cố Tịch Lam đã phải đắn đo rất nhiều.

Nhưng mà chuyện này biết nói sao đây.
Tiêu Hạc Vân hỏi xong thì phát hiện Cố Tịch Lam không trả lời, môi đang mím lại thật chặt.

Khỏi cần nói y cũng biết cô nương này đang lo lắng cái gì.
"Không châm thì không châm.

Lát về muội đừng ăn no tốt hơn hết là bảo Tố Tâm nấu cho muội ít cháo loãng.

Bởi vì thuốc này rất khó tiêu uống xong thì hãy tĩnh tọa ba canh giờ."
Như được ân xá Cố Tịch Lam gần như là thở phào nhẹ nhõm sau khi nói vài câu hàn huyên thì nhanh chân chạy đi giống như sợ Tiêu Hạc Vân gọi lại bắt cô châm cứu.
Từ lần đầu gặp Cố Tịch Lam, khi đó cô là tiểu thư tay yếu chân mềm vì đệ đệ mà lặn lội đến Thanh Vân Cốc cầu y.

Khi đó cho dù trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi lạ lẫm với mọi thứ thì bên ngoài vẫn cố ngụy trang là mình ổn.

Nhưng khí chất con người đâu phải muốn đổi là đổi.

Đến khi vào Trấn Yêu Cung từ cô nương yếu đuối đã cố gắng đi đến như bây giờ.

Chưa khi nào trông thấy Cố Tịch Lam cười thoải mái.

Lúc ở bên y với thân phận hộ pháp khi nào cô cũng e dè hỏi gì đáp nấy.

Chỉ duy nhất lúc này là có chút sinh khí của cô nương hơn hai mươi tuổi.

Tiêu Hạc Vân không phải người biết xót thương kẻ khác, y cũng khốn khổ từ lúc nhận biết thế giới này đến tận hôm nay.

Tuy có cả mọi thứ nhưng chất độc đang ngày ngày giết chết y.

Thân là thần y nổi tiếng giang hồ nhưng không thể trị cho mình.

Dù Tiêu Hạc Vân chẳng hề cảm thấy khổ bởi vì y không có thân sinh phụ mẫu, cũng chẳng có huynh đệ ruột.

Kể cả người trong lòng cũng không.

Cho nên nếu một ngày nào đó bất chợt ra đi thì cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Đáng sợ nhất chính là nếu có thứ trong lòng thì sẽ vương vấn mãi không thôi.

Khi đó trong vùng núi lân cận Thanh Vân Cốc bỗng dưng xuất hiện ác nhân gặp ai đi rừng một mình liền ra tay giết.

Tiêu Hạc Vân đang truy xét khắp nơi nên vừa thấy dáng vẻ sợ hãi của Cố Tịch Lam liền có một chút thương cảm.

Tiểu cô nương một thân một mình đến nơi này lại gặp phải tên ác nhân.

May mắn khi y bắt mạch phát hiện cô nàng không bị xâm hại trừ vết tích trên cổ.

Cho nên Tiêu Hạc Vân mới muốn giúp đỡ.
Bây giờ Cố Tịch Lam đã cứu được đệ đệ của mình.

Thiết nghĩ nên để cô nàng trở lại cuộc sống bình thường.
Thanh Vân Cốc buổi sáng trong trẻo mát mẻ nhưng không bằng một phần khi đêm xuống.

Suốt dọc đường từng ngọn đèn lồng treo trên cột gỗ chiếu sáng khắp nơi.
Hai người hẹn nhau đi dạo, bây giờ Cố Tịch Lam mới phát hiện có một con thuyền gỗ nhỏ đang được neo ở trên hồ.
Trông thấy vẻ mặt hưng phấn của cô Tiêu Hạc Vân liền đi đến cầu gỗ rồi xuống thuyền sau đó chìa tay ra.

Nhưng mà ngoài suy nghĩ của y cô nàng vậy mà dùng khinh công bay đến ngồi xuống bên mạn thuyền ngẩng đầu nhìn Tiêu Hạc Vân.
"Huynh tưởng ta vẫn là tiểu cô nương ngày đó sao?"
Lấy tay vuốt nhẹ sống mũi Tiêu Hạc Vân mỉm cười.
"Muội thật là! Lúc này vẫn nên cho ta chút mặt mũi chứ!"
Con thuyền chầm chậm ra giữa hồ, Cố Tịch Lam nhoài ra ngoài vớt lấy một đóa hoa sen vừa hé nở, hít lấy mùi hương tinh khiết trong lòng bỗng dưng thấy thật là thoải mái.
"Ở Trấn Yêu Cung cũng có một hồ sen rất lớn.

Huynh đến đó chưa?"
Tự dưng nghe nhắc nơi này Tiêu Hạc Vân ngừng chèo để thuyền tự trôi theo dòng nước.

Y nghiêng người nửa ngồi nữa nằm lười nhác chống tay sau đầu.
"Ta đến đó là để trị bệnh làm gì rảnh rỗi ngắm sen đâu."
Có lẽ vì không khí hôm nay quá an nhàn, hoặc là lâu rồi Cố Tịch Lam chưa thả lỏng như vậy nên bất giác nói hơi nhiều.
"Trà sen rất ngon!"
Tiêu Hạc Vân ngẩng người khi thấy đôi mắt của Cố Tịch Lam còn sáng hơn cả ánh sáng của ngọn đèn lồng.

"Ừ! Uống ngụm đầu tiên trên lưỡi sẽ có vị đắng, sau đó từ từ ngọt dần lan tràn trong khoan miệng.

Xuống đến vòm họng thì là mùi thơm thoang thoảng.

Dư vị thanh mát đọng lại quấn quyện mãi không tan."
Mắt Cố Tịch Lam mở to kinh ngạc vô cùng khi nghe những lời nói của Tiêu Hạc Vân.
"Cung chủ cũng từng nói giống huynh!"
Tiêu Hạc Vân chẳng vui nổi.

Y bỗng nhận ra điểm khác lạ khi Cố Tịch Lam nhắc đến Đồng Ấn.

Cô nương hai mươi tuổi dù thường ngày mạnh mẽ vô tình lúc này đây vẫn không thể nào che giấu được.

Tuy thế y vẫn mong là mình đoán nhầm.
Tiêu Hạc Vân ngồi lại nghiêm túc nói với Cố Tịch Lam.
"Muội chỉ mới làm hộ pháp cho Đồng Ấn được hai năm.

Còn ta đã ra vào Trấn Yêu Cung rất lâu rồi.

Nơi đó nhìn thì nguy nga tráng lệ thật ra bên trong thối rữa chẳng còn gì.

Muội vừa ra đời liền đến đó khó trách sẽ lệch lạc nhận thức.

Đồng Ấn chính là đại ác nhân.

Hôm nay hắn giết kẻ khác ngày sau có thể giết chết muội."
Nghe những lời trầm trọng của Tiêu Hạc Vân mày liễu của Cố Tịch Lam hơi nhíu lại.

Cảm giác thư thái vui vẻ liền bay biến.
"Cung chủ không như huynh nghĩ đâu.

Nếu ngài ấy muốn giết muội thì muội đã chết từ lâu rồi chứ không lành lặn mà ngồi ở nơi này!"
Phản bác nhẹ nhàng đổi lại là ánh mắt thâm trầm của Tiêu Hạc Vân vì thế Cố Tịch Lam liền chuyển đề tài.
"Đừng nói chuyện này nữa chúng ta về thôi!"
Cô không muốn tranh luận với Tiêu Hạc Vân.

Cố Tịch Lam sợ mình sẽ nổi giận làm ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.

Nhưng mà cố tình Tiêu Hạc Vân muốn chặt đứt tất cả ý niệm vừa manh nha của Cố Tịch Lam nên vẫn tiếp tục.
"Đừng bao giờ nảy sinh tình cảm với Đồng Ấn.

Ta là đang cảnh cáo muội!"

Kiểu nói chuyện ra lệnh giống như mọi lần y đối với thuộc hạ của mình.

Không còn là ám chỉ, Cố Tịch Lam cứng rắn trả lời.
"Huynh đang nói gì vậy? Đồng Ấn là cung chủ, muội không nghĩ gì hết."
"Tốt nhất là nên như vậy! Đừng để ta phải ra tay giết hắn!"
Theo thói quen Tiêu Hạc Vân gõ nhẹ lên cạnh thuyền.
"Tuy võ công ta không cao bằng Đồng Ấn nhưng luận về thủ pháp giết người ta bảo đảm hắn không nhanh bằng ta."
Như củng cố thêm lời nói của mình trong tay Tiêu Hạc Vân liền xuất hiện một cây kim dài một tấc, thân nó ánh lên từng trận tia sáng lạnh lẽo.

Nhìn màu xám xanh trên đó là đủ biết nó đã được ngâm qua chất kịch độc thế nào.

Như sợ Cố Tịch Lam không tinh Tiêu Hạc Vân vừa vung tay kim châm liền cắm vào thân hoa sen Cố Tịch Lam đang cầm.

Không đến một khắc hoa sen liền héo rũ bắt đầu nhũn ra thành chất lỏng sền sệt chảy từ kẽ tay của cô nhỏ giọt xuống sàn thuyền.
Lúc này đây Cố Tịch Lam chẳng hề muốn tâm tình của mình bị phát hiện, vì thế liền cực lực phủ nhận.
"Muội không hề có ý gì với cung chủ! Huynh đừng nghĩ bậy bạ rồi suy đoán lung tung."
Tiêu Hạc Vân lạnh lùng đối mắt với Cố Tịch Lam.
"Nếu muội không muốn chuyện đó xảy ra thì hãy cắt đứt tơ tưởng với hắn ngay.

Đợi khi chữa bệnh xong cho a Hàn muội cũng đừng quay lại Trấn Yêu Cung nữa.

Ngoan ngoãn trở lại làm cô nương thêu thùa may vá ta sẽ tìm một nam nhân tốt gả muội đi đảm bảo cuộc sống nửa đời sau của muội sẽ vô lo vô nghĩ."
Cố Tịch Lam không ngờ Tiêu Hạc Vân lại có suy nghĩ cổ hữu như vậy, vừa muốn giết Đồng Ấn vừa muốn gả cô cho người khác.

Cố Tịch Lam thừa biết những điều Tiêu Hạc Vân suy tính đều là muốn tốt cho mình nhưng trái tim cô đã hướng về Đồng Ấn nên dù cho bất cứ ai nói gì thì Cố Tịch Lam vẫn không thay đổi.

Nhưng mà chuyện này Cố Tịch Lam chỉ giữ trong lòng, Tiêu Hạc Vân có ơn với cô nhưng điều đó không có nghĩa rằng y sẽ là người biết được tất cả bí mật của Cố Tịch Lam.

"Muội nghe lời huynh!"
Tiêu Hạc Vân đang chuẩn bị nổi giận thì nghe thấy Cố Tịch Lam ngoan ngoãn như vậy nội tâm liền dịu lại.

Dù sao cũng chỉ là suy đoán, có thể là y nhầm lẫn rồi.

Y tự nhận từ khi Cố Tịch Lam trở thành hộ pháp mình chẳng hề đối xử gì đặc biệt với cô.

Cho nên việc Cố Tịch Lam thích y hẳn là không có cơ sở.

Nhưng như vậy liền thấy mất mát
Tiêu Hạc Vân hay Đồng Ấn chỉ là một người, đời này y đã quyết sẽ không liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ.

Do đó rất bài xích với tất cả nữ nhân để ý mình.
Nếu là kẻ khác thì y chỉ cần không gặp mặt tránh đi là được.

Nữ nhi vốn yếu lòng, một thời gian thôi rồi sẽ quên ngay.

Nhưng Cố Tịch Lam thì không như thế, nếu có mục đích sẽ quyết tâm theo đuổi đến cùng.

Đơn cử là việc cứu Cố Lâm Hàn.

Dù biết Trấn Yêu Cung nguy hiểm trùng trùng có nguy cơ mất mạng vậy mà cô vẫn giữ vững ý niệm của mình.
Quan sát vẻ mặt thờ ơ của Cố Tịch Lam một hồi Tiêu Hạc Vân mới an lòng.

Nữ nhân này nếu ai chiếm được trái tim cô hẳn là kẻ hạnh phúc nhất, chỉ tiếc đời này Tiêu Hạc Vân y không có may mắn đó.
Tiêu Hạc Vân thở dài bắt lấy tay của Cố Tịch Lam dùng khăn lau sạch vết tích dơ bẩn trên đó.

Thấy y đã thôi không nói nữa Cố Tịch Lam mới trút được lo lắng, nhưng ánh mắt không nhìn đến người đang tỉ mỉ lau tay cho mình mà trôi về phía khoảng không đen tối ánh đèn chiếu không tới.
Hai người đều trầm mặc, Tiêu Hạc Vân lau tay cho Cố Tịch Lam xong thì quẳng luôn khăn xuống nước.

Cả gương mặt y đều toát lên vẻ nặng nề.
"Thời gian trước ta hay xuất hiện ở Trấn Yêu Cung không phải để chữa bệnh cho Đoan Phỉ mà là vì Đồng Ấn."
Nghe đến đây tầm mắt Cố Tịch Lam mới trở lại chăm chú vào Tiêu Hạc Vân.
"Ý huynh là gì?"
"Đồng Ấn trúng một loại kỳ độc cứ nửa năm phát tác một lần.

Mỗi lần độc phát thì đau đớn xuyên tim cả người đều như bị lửa đốt.

Đã vậy thần trí còn mất hẳn như một loài dã thú chỉ biết tìm mồi.

Ta đã nghiên cứu rất nhiều năm vẫn không tìm ra thuốc giải.

Chỉ có thể tạm thời dùng thuốc để hắn nhanh chóng tìm lại chút thần trí.

Nhưng vậy cũng không phải là cách, muội biết mà đã là độc thì tất nhiên có hại.

Nếu trong vòng năm năm tới ta vẫn không có thuốc thì e rằng hắn sẽ chết không nghi ngờ."
Đôi mắt lúc nào cũng ngập nước của Cố Tịch Lam mở to như đang kiểm tra xem Tiêu Hạc Vân có phải đang lừa mình hay không.

Tiêu Hạc Vân môi mỏng khép mở tiếp tục nói như trần thuật.
"Ta không dối muội.

Chuyện này chỉ có ta và thuộc hạ thân tín của hắn rõ.

Vốn dĩ không muốn cho muội biết.

Nhưng muội rời khỏi Trấn Yêu Cung lần này xem như là ly biệt mãi mãi, nếu sau này đột ngột nghe tin hắn chết cũng đừng quá bất ngờ."
Cố Tịch Lam không trả lời, hàng mi dày rũ xuống chẳng biết là nghĩ gì.

Lát sau mới ôn tồn hỏi Tiêu Hạc Vân.
"Huynh nói mỗi lần phát độc đau đớn khôn cùng?"
"Là vạn tiễn xuyên tim, sống không bằng chết!"
Cố Tịch Lam khẽ chớp mắt giọng nói mỏng như sương mai nếu nghe k có phần run rẩy.
"Không có thuốc giảm đau?"
Đã nói hết bí mật đời mình rồi Tiêu Hạc Vân chẳng còn gì phải dấu nữa.
"Không có tác dụng, đây là loại kì độc duy nhất trên đời."
Như vẫn chưa đủ nặng Tiêu Hạc Vân còn bồi thêm chút lửa.
"Bởi vì trúng độc nên hắn bị hủy dung.

Không chỉ mặt mà toàn thân đều xấu xí.

Do đó nên mới phải ngày ngày giấu mình trong tấm áo choàng dày rộng."
"Chẳng phải huynh nói còn năm năm sao? Huynh là thần y biết đâu nay mai sẽ tìm ra thuốc giải.

Muội tin tưởng huynh."
Được Cố Tịch Lam đặt niềm tin nhưng tâm trạng Tiêu Hạc Vân rất nặng nề.
"Năm năm chỉ là phỏng đoán, độc trong người hắn biến hóa khôn lường.

Không chừng ngày mai hoặc tháng sau nghe tin hắn chết."
"Đừng nói nữa!"
Cố Tịch Lam ngắt ngang, cô mệt rã rời không còn đủ can đảm nghe Tiêu Hạc Vân nói thêm gì cả.

"Khuya rồi! Chúng ta về thôi!"
Với Tiêu Hạc Vân y chẳng có suy nghĩ muốn đến gần Cố Tịch Lam.

Thần y hay cung chủ cũng đều là y.

Lúc nãy lời Tiêu Hạc Vân nói tuy thêm thắt chút ít nhưng cũng có phần đúng.

Thân là thần y nhưng vẫn chưa tìm ra thuốc trị độc cho mình.

Tính mạng không đảm bảo làm sao dám gây thương nhớ phiền lụy cho kẻ khác.

Cho dù là phỏng đoán Tiêu Hạc Vân vẫn quyết tâm không để nó manh nha hình thành trong đầu Cố Tịch Lam
Lúc này đây Tiêu Hạc Vân chưa từng tự hỏi mình tại sao lại quan tâm đến suy nghĩ, cuộc sống của Cố Tịch Lam như thế? Khi Vân Mặc Sắc đệ nhất mỹ nhân khóc như hoa lê sau mưa trước mặt cung chủ Đồng Ấn.

Y còn chưa từng nhíu mày lấy một lần.

Vậy vì cớ gì mà cứ mãi gút mắt trong lòng chuyện của Cố Tịch Lam có thích mình hay không?
Sau này Tiêu Hạc Vân mới hiểu thì ra người tương tư trước chưa hẳn là Cố Tịch Lam mà chính là mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương