Trấn Yêu Cung
Chương 19


Nhưng Phong Vân chỉ là hộ vệ thân cận của Lệnh Ngọc Tùy.

So về đối diện với sinh tử trong gang tấc bọn họ sao có thể đọ với Cố Tịch Lam.

Tuy cô chỉ mới trở thành thuộc hạ của Đồng Ấn hơn hai năm nhưng đã vào sinh ra tử biết bao lần.

Cộng với khoảng thời gian năm năm lăn lộn tìm đường sống giữa một đám người quyết tử trong cuộc đào tạo hộ pháp của Si Cuồng.

Nếu không đối phó được với hai kẻ này thì quả thật làm nhục danh tiếng của Trấn Yêu Cung.
Một kiếm Cố Tịch Lam vung lên nhắm vào đầu của Phong khiến hắn phải làm thế thủ nhưng đó chỉ là trò lừa bịp của Cố Tịch Lam, mục tiêu cô nhắm vào là Vân kẻ yếu hơn huynh đệ mình một chút.

Không ngờ được chiêu hiểm của Cố Tịch Lam kiếm của cô đã rạch một đường ngang bụng của Vân.

Cố Tịch Lam nhảy lùi ra sau hai bước cười dài khi trông thấy Phong đang trở nên lúng túng.
"Lúc nữa ta đảm bảo không chỉ là rách một mảng da đâu!"
Giơ lưỡi kiếm sáng bóng có một vệt máu đỏ thẫm đang chảy xuôi Cố Tịch Lam mím môi.
"Ta không nhớ là mình có bôi độc lên lưỡi kiếm không?"
Vì cố tình dọa sợ hai huynh đệ nên Cố Tịch Lam diễn rất sâu, ít ra mỗi ngày nhìn thấy Đồng Ấn cũng giúp cô học được thế nào là không giận tự uy.

Đương đầu đối thủ áp chế tinh thần cũng là một biện pháp.
Thế là trong khi Phong loay hoay không biết làm thế nào vì đệ đệ nhà mình đã sợ đến nỗi da mặt tái xanh thì Cố Tịch Lam đã chuồn mất.
Khinh công của cô là học được từ công pháp của Trấn Yêu Cung.

Sau này làm hộ pháp lại được đích thân Đồng Ấn chỉ dạy thêm, ngay cả y còn khen cô có thiên phú về môn này vì vậy Cố Tịch Lam tin tưởng chẳng ai có thể theo đuôi được.
Nhưng Cố Tịch Lam đã lầm cô chưa đi được bao xa liền phát hiện sau lưng có người đang âm thầm theo sát mình, Cố Tịch Lam gia tăng khoảng cách trà trộn vào một đoàn người đông đúc trên phố mới cắt được cái đuôi này.
Người đuổi theo Cố Tịch Lam không hề có ý muốn lộ diện chỉ duy trì một khoảng cách nhất định với cô, vì vậy một chút khí tức để Cố Tịch Lam nhận biết cũng không có.

Nhưng do trải qua chế độ huấn luyện gắt gao sau khi trở thành hộ pháp của Đồng Ấn.

Cô đã có thể phán đoán được có người theo sau mình nhờ vào hướng gió vụt qua bên tai.
An toàn trở về phòng trong quán trọ của mình Cố Tịch Lam nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Vết thương vẫn còn chưa lành mà mấy ngày nay vừa bận giao thủ vừa trốn người của Trấn Yêu Cung cơ thể Cố Tịch Lam đã bắt đầu suy kiệt.

Cô ngủ đến tận khi mặt trời lặn mới tỉnh lại sau đó trả phòng rồi tục cuộc hành trình.
Cố Tịch Lam không sợ huynh đệ Phong Vân đuổi đến vì lúc này ắt hẳn bọn chúng đang lo đi kiểm tra tình hình vết thương của Vân.

Chắc chắn đến nơi nào đều cho ra kết quả là không.

Nhưng với bản tính đa nghi của đám giang hồ chính thống càng nói không thì sẽ càng lo sợ bất an.

Thật sự Cố Tịch Lam không hề bôi độc vào lưỡi kiếm, Trấn Yêu Cung tuy mang danh ma giáo nhưng chẳng hề hành xử kiểu lén lút đê tiện như thế bao giờ.

Vả lại độc đâu phải như củ cải, để bên người có khi còn tự hại mình.
Từ nơi này đến Thanh Vân Cốc không xa nữa.

Vì vậy tranh thủ màn đêm buông xuống lúc này mới dễ dàng che giấu hành tung của mình Cố Tịch Lam vội vã lên đường.

Cô không đi đường lớn mà băng theo rừng núi, vừa đi vừa cố ý tung hỏa mù khiến cho Trấn Yêu Cung không thể lần theo manh mối cổ trùng trên cánh tay mình.
Màn đêm âm u khiến cho Cố Tịch Lam tự tin chạy thật nhanh bỗng từ xa vang lên tiếng bước chân đổ dồn về phía này.

Cố Tịch Lam nhấc thứ đang trốn sau gốc cây nhảy lên một cành cây cổ thụ rậm rạp từ trên cao nhìn xuống.
Đoàn người chạy đến dưới cây cổ thụ thì dừng lại.
Trông thấy một người trong số đó mày liễu của Cố Tịch Lam hơi nhíu lại.

Tên Yến Vô Tâm này tay trái hắn vẫn còn đang quấn một lớp băng dày do kiếm của Cố Tịch Lam gây ra.

Vậy mà mới một ngày đã sinh long hoạt hổ chạy tới đây rồi.

Nhưng lần này Yến Vô Tâm không phải đuổi theo Cố Tịch Lam mà là đang đi tìm sư muội Yến Linh Nhi bỏ trốn.
Hắn chỉ tay vào mấy gốc tối trong rừng.
"Các ngươi chia nhau ra tìm nhất định phải mang Linh Nhi trở về!"
Đợi cho bọn chúng đi khuất Cố Tịch Lam mới khôi phục trạng thái bế khí ngồi xuống nhánh cây hai chân thả qua cành lá thoải mái nói với tiểu cô nương đang ngồi ở trạc cây bên cạnh mình.

"Cô nhóc giỏi thật, võ công không cao lại có thể bế khí lâu như vậy?"
Cô nương tên Yến Linh Nhi này chỉ khoảng mười tám tuổi vì là ban đêm nên Cố Tịch Lam không nhìn rõ cô ta có gương mặt thế nào, nhưng giọng nói phát ra vô cùng đáng yêu.
"Công phu này do sư phụ của ta dạy đó.

Thế nào? Tỷ thấy có lợi hại không?"
Cố Tịch Lam gật gù.
"Lợi hại!"
Nói xong cô nhảy xuống đất tiếp tục đi về phía trước.

Yến Linh Nhi vội vã chạy theo vừa đi vừa líu ríu.
"Sao tỷ không hỏi sư phụ muội là ai? Tại sao lại bị đuổi bắt?"
Mắt Cố Tịch Lam vẫn nhìn về phía trước nhưng vẫn bớt thời gian nói chuyện với Yến Linh Nhi.
"Bớt giở trò! Đừng đi theo, ta không bảo vệ ngươi đâu."
Khi nãy Cố Tịch Lam ra tay giúp Yến Linh Nhi vì mình cũng có một đệ đệ cỡ tuổi cô nàng.

Nhưng cô cũng biết mình đang chạy đua với thời gian để đem Hắc Ngọc Hoàn đến cho Tiêu Hạc Vân luyện thuốc không tiện mang theo gánh nặng.

Vả lại lúc nãy nghe Yến Vô Tâm nói thì cũng đoán được người bên cạnh có quan hệ thân thuộc với y.

Vì thế không lo để cô nàng lại trong rừng một mình bị nguy hại gì.
Yến Linh Nhi vẫn không nản lòng, giống như con chim sẻ vừa đi theo vừa cười khúc khích.
"Tỷ thật là người ngoài lạnh trong nóng, nếu không nhờ tỷ ta đã bị đại ca bắt lại rồi.

À! ta quên chưa nói với tỷ ta là Yến Linh Nhi."
Dù từ nãy đến giờ gương mặt của Cố Tịch Lam chỉ mang một vẻ lạnh lùng khó gần nhưng Yến Linh Nhi không hề nản lòng thoái chí.

Miệng cười tươi như hoa hai tay chắp thành quyền.
"Cảm ơn tỷ đã cứu ta!"
Cố Tịch Lam xua tay.
"Không cần cảm ơn!"
"Sao lại không cần, sư phụ ta nói cứu một mạng người giống như xây được bảy tầng tháp.

Tỷ vừa mới cứu ta dĩ nhiên ta phải mang ơn rồi.

Vì vậy ta sẽ theo tỷ đến khi nào trả ơn cho tỷ xong mới thôi."
Yến Linh Nhi vẫn vừa đi vừa liến thoắng không ngừng chẳng thèm quan tâm Cố Tịch Lam có để tâm nghe cô nói hay không.

Đến khi ra khỏi khu rừng trời cũng vừa sáng, tầm mắt Cố Tịch Lam đã trông thấy từ đằng xa tảng đá với ba chữ Thanh Vân Cốc chói lọi ở trên.
Cố Tịch Lam dừng chân lúc này mới rảnh rỗi để ý Yến Linh Nhi.

Cô gái này có khuôn mặt bầu bĩnh đôi mắt to tròn.

Vừa nhìn đã biết là tiểu thư được La Phong Môn bảo bọc sống trong nhung lụa từ nhỏ.

Nhớ tới mình trước đây cũng mang bộ dáng liễu yếu đào tơ như vậy tâm tình Cố Tịch Lam bỗng dưng trở nên hoài niệm, giọng nói bất giác mang vài phần dịu dàng.
"Ta đưa ngươi đến đây thôi, ngươi tự mình đi đoạn đường còn lại.

Cẩn thận một chút!"
Nhét vào tay Yến Linh Nhi một con dao găm Cố Tịch Lam dứt khoát xoay người dùng khinh công bay về phía Thanh Vân Cốc mặc kệ tiếng gọi lảnh lót của Yến Linh Nhi từ phía sau.
"Tỷ tỷ! đừng bỏ ta mà!"
Cố Tịch Lam dừng trước tảng đá lớn có hàng chữ Thanh Vân Cốc.
Cô im lặng đứng đó nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Sáng hôm nay sau khi trà trộn vào chốn đông người cắt được kẻ theo đuôi, nhưng khi Cố Tịch Lam vừa nằm xuống giường nhắm mắt lại.

Giác quan lại vô cùng rõ ràng phát hiện có một người đang đứng bên giường nhìn mình.

Cố Tịch Lam vẫn giả vờ như mình đã ngủ nhưng ám khí liền xuất hiện trong lòng bàn tay của cô.

Chỉ cần gã này có bất cứ hành động nào cô sẽ biến gã thành con nhím.

Nhưng ngoài dự liệu của Cố Tịch Lam hắn chỉ quan sát cô một lúc sau đó rời khỏi.

Không rõ mục đích của tên này là gì nhưng Cố Tịch Lam biết hắn không có ý giết mình.


Nên cô an tâm ngủ đến khi rời khỏi quán trọ người này lại lẳng lặng bám theo sau lưng.
Cố Tịch Lam cũng mặc kệ hắn việc quan trọng nhất là cô đã đến Thanh Vân Cốc.

Nhưng từ khi vào đến địa phận cốc khí tức của người này cũng biến mất.
Đây là miệng giếng mà bảy năm trước cô lọt vào đó.

Một màn kinh tâm động phách trong đường hầm vẫn còn in đậm trong tâm trí mình Cố Tịch Lam nghiến răng tay nắm chặt thành quyền.

Cô hứa với lòng sau khi hoàn thành xong chuyện cứu đệ đệ của mình Cố Tịch Lam sẽ đến đây để trả mối thù bảy năm trước với tên chuột chũi này.
Quả thật Cố Tịch Lam là người thù dai, cho dù hôm đó gã không giết cô nhưng một tên nam tử lại ra tay với cô nương yếu đuối như thế nếu thật sự hôm đó cô bị bóp cổ chết ở đó thì sao? Vậy ai sẽ đi lấy Hắc Ngọc Hoàn về chữa bệnh cho đệ đệ?
Nghĩ tới gã đối với mình như vậy thì cũng có thể ra tay với người khác là Cố Tịch Lam lại sôi một bụng lửa.

Nhưng dù có muốn nhanh chóng giết hắn thế nào thì Cố Tịch Lam vẫn biết tính mạng của đệ đệ mình quan trọng hơn.

Vì thế sau khi trừng trừng nhìn xuống đáy giếng một lúc Cố Tịch Lam cũng rời khỏi nơi đó hướng về phía Thanh Vân Cốc gần đây.
Vì được Tiêu Hạc Vân căn dặn trước nên thuộc hạ trong Thanh Vân Cốc không hề ngăn cản Cố Tịch Lam.

Một nha hoàn đến thông báo với cô.
"Cốc chủ hiện tại vẫn đang bế quan có bảo ta nói với Cố cô nương ở nơi này đợi người mười ngày.

Sau khi xuất quan người sẽ lập tức điều chế thuốc."
Cố Tịch Lam gật đầu theo nha hoàn về lại căn phòng khi xưa mình từng ở đó một đêm.

Nha hoàn rất hiểu chuyện làm một bàn thức ăn ngon đem đến tận nơi cho Cố Tịch Lam.

Đợi cô ăn xong còn chu đáo pha thêm một ấm trà Bích Loa Xuân.

Cố Tịch Lam nhấp một ngụm trà thư thái hỏi người đang đứng bên cạnh mình.
"Lần trước đến đây cũng là cô nương chăm sóc ta đúng không?"
Tố Tâm chẳng phải là nha hoàn thân tín của Tiêu Hạc Vân.

Bởi vì Tiêu Hạc Vân không thích ồn ào nên Thanh Vân Cốc có rất ít người phục vụ.

Trong viện của Tiêu Hạc Vân lúc trước khi y chưa trở thành cung chủ Trấn Yêu Cung thì chỉ có Tiểu Lỵ là được vào.

Vả lại chuyện y có hai thân phận cực ít người biết.

Bây giờ đa phần thời gian y đều là Đồng Ấn nên cũng mang nha hoàn thân tín Tiểu Lỵ theo cùng.

Do đó khi y về đây thì Tố Tâm xem như thay thế Tiểu Lỵ lo chuyện ăn uống của y.
Tố Tâm đúng nghĩa là nha hoàn, chỉ lo việc sinh hoạt ăn uống chứ chẳng hề biết được chuyện cơ mật liên quan giữa Thanh Vân Cốc và Trấn Yêu Cung.

Mà người thân cận biết được hai thân phận thật sự của y cũng chỉ có Trang Bạch Tế, Phục Hy, huynh đệ Hắc Bạch Vô Thường và Tiểu Lỵ.
Tố Tâm mỉm cười rót thêm trà vào ly cho Cố Tịch Lam.
"Cố tiểu thư có trí nhớ thật tốt, đã bảy năm rồi mà vẫn còn nhớ đến chuyện nhỏ nhặt này.

Tố Tâm thật sự rất vui."
Ngắm bộ dạng xinh xắn của Tố Tâm Cố Tịch Lam cũng như bao người cái đẹp thường ghi nhớ trong lòng.

Vả lại cũng chỉ mới bảy năm Cố Tịch Lam vừa hai mươi hai tuổi trí nhớ cũng không đến nỗi tệ lắm.

Cô cũng chẳng hề thấy lạ vì sao Tố Tâm biết mình là nữ trong khi lần đầu đến Thanh Vân Cốc cô đã giả nam trang.

Dù sao nam nữ cũng có khác biệt rất lớn, mà khi ấy Cố Tịch Lam còn chưa biết dịch dung nên hẳn là chỉ có cô ngây thơ nghĩ rằng mình đã lừa được mọi người.

Thế mới biết khoảng cách giữa thoại bản và đời sống chính là hai chữ mang tên sự thật.
Mà sự thật thường rất phũ phàng.
"Thời gian qua Tố Tâm cô nương sống có tốt không?"
Tố Tâm vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn của mình.

"Đa tạ tiểu thư quan tâm.

Cốc chủ đối với Tố Tâm rất tốt."
Giống như là vô tình Cố Tịch Lam hỏi tiếp.
"Cốc chủ bế quan bao lâu rồi?"
"Dạ! Mười ngày nữa là tròn nửa năm!"
Không phải Cố Tịch Lam suy nghĩ quá mà nghi ngờ Tiêu Hạc Vân chính là kẻ theo dõi mình mấy ngày nay.
Bởi vì khi Cố Tịch Lam vừa bước chân vào thành Nhạn Hồi kẻ đó đã liên tục ở phía sau quan sát nhưng không lộ ra thân phận của mình.

Bây giờ lại không tung tích biến mất tại Thanh Vân Cốc.

Cứ cho là Cố Tịch Lam lo xa một chút nhưng điều này vẫn cần phải tra xét một phen.

Không thể khinh suất lơ là.

Vì vậy để tránh bứt dây động rừng Cố Tịch Lam lảng sang hỏi thăm Tố Tâm những chuyện không đầu không đuôi một lúc sau đó mới để Tố Tâm lui ra ngoài.
Cô nằm ôm chăn bắt đầu nghĩ lại đoạn đường đã qua trong lòng chia ra hai thái cực.

Một là rất biết ơn và cảm kích Tiêu Hạc Vân đã giúp đỡ mình.

Lúc cô mới chân ướt chân ráo vào Trấn Yêu Cung mỗi ngày trôi qua cực kỳ khốn khổ.

Chính Tiêu Hạc Vân cách vài tháng sẽ ghé thăm động viên trò chuyện và mang cho Cố Tịch Lam ít thuốc bổ.

Ân tình này cô chẳng bao giờ quên được và nguyện với lòng sau này sẽ cố gắng báo đáp y.
Nhưng một bên thì vẫn thấy nghi ngờ, bởi lẽ theo như những gì Tiêu Hạc Vân để lộ ra bên ngoài y là người thoải mái vui vẻ và rất lương thiện.

Cố Tịch Lam rất ư là tán thưởng bản tính này, chỉ là có một sự kiện làm cho cô phải đánh giá lại vị thần y này một lần.

Có phải tính cách hòa đồng này là do y muốn cho mình và mọi người thấy hay không.
Đó là khi Cố Tịch Lam vừa trở thành hộ pháp theo thông tục sau khi được chính Đồng Ấn ban tên thì sẽ trực tiếp ra mắt các trưởng lão từ lớn tới nhỏ như là một loại xã giao để biết mặt nhau.

Chào hỏi xong xuôi thì Phục Hy, Hạo Thiên và Đông Hoàng mời Cố Tịch Lam đến Hoa Tâm Liên dùng bữa.

Món vừa lên thì có thêm vài người cũng là thuộc hạ trong Trấn Yêu Cung đến làm quen.

Một nhóm đông thanh niên chỉ có mỗi Cố Tịch Lam là nữ lại rất xinh đẹp nên là tâm điểm của mọi người.

Cho nên ai cũng tỏ ra biết thương hoa tiếc ngọc tuy là lễ ra mắt nhưng chẳng hề ép uổng cô uống rượu.

Nhưng mà bọn họ thì ta mời ngươi xoay vần uống cho say mèm.

Rượu vào lời ra.
Một người tên là Kỳ Tử huyên thuyên kể chuyện.

Đại ý chính là có lần gã ra ngoài làm công vụ vô tình trông thấy thần y Tiêu Hạc Vân đang giết người.
"Người trong giang hồ nếu có ai chưa từng giết người thì hẳn là hòa thượng ở thiếu lâm tự đi!"
Cả đám cười to hùa theo lời nói trêu chọc của Đông Hoàng.
Nhưng Kỳ Tử này không hề cười mà còn tỏ ra thận trọng giọng nói bắt đầu giảm âm lượng chỉ còn tiếng thì thầm.
"Các ngươi thì biết gì, bình thường Tiêu Hạc Vân hòa ái dễ gần.

Ta cứ nghĩ khi thần y ra tay một là phun một mớ độc hoặc võ công cao hơn thì phi châm.

Một châm là đối phương ngã thẳng cẳng.

Đằng này y chẳng hề làm vậy mà đương trường bẻ gãy cô tên đó luôn, vẻ mặt y lúc đó khủng bố lắm."
Lời nói cộng thêm ánh mắt trầm trọng của Kỳ Tử thành công khơi gợi sự tò mò của mọi người.
Hạo Thiên tiếp lời.
"Thế thì có gì, gãy cỗ hay phi châm đằng nào chẳng chết.

Ngươi là đang nghiêm trọng hóa vấn đề.

Chẳng phải cung chủ thường giết người kiểu đó sao? Chúng ta thấy hằng ngày có gì lạ đâu."
Bình thường khi ở trong Trấn Yêu Cung thì Kỳ Tử là phó chỉ huy phụ trách tuần tra xung quanh.

Nếu so về chức vụ thì thua xa bốn người đều là hộ pháp thân cận của Đồng Ấn.

Nhưng bọn họ thường xuyên tụ tập nên gặp nhau ở bên ngoài thì bình đẳng cả.

Kỳ Tử thấy Hạo Thiên chẳng để tâm thì tức lắm cầm nguyên bình rượu lên tu một hơi.

Rượu vào miệng ít đến đáng thương mà chảy ra áo thì nhiều.


Nhưng gã chả quan tâm.
"Ngươi thì biết gì, cung chủ chúng ta giết người xưa giờ.

Sát khí tụ tập lâu ngày mới sinh ra được kiểu không giận mà tự uy.

Ngươi không thể đánh đồng Tiêu Hạc Vân với cung chủ được.

Tiêu Hạc Vân là thần y trời sinh chẳng phải thiên tính là cứu người sao.

Nếu muốn giết bất cứ ai cũng là cho người ta ra đi nhanh gọn không đau đớn.

Đằng này khi y bẻ cổ tên kia ta thấy rõ y còn cười.

Vẻ mặt lúc đó giống như quỷ từ địa ngục chui ra ấy."
Lần này đến Cố Tịch Lam thắc mắc.
"Vậy ngươi có biết lý do vì sao Tiêu Hạc Vân giết người không?"
Kỳ Tử trợn mắt.
"Ta là vô tình chứng kiến thôi.

Nếu là nghe được từ đầu có khi đã bị diệt khẩu mất rồi.

Còn đâu đứng đây nói chuyện với các ngươi nữa."
Câu chuyện đó Cố Tịch Lam nghe tai này lọt tai kia.

Cô biết từ lâu võ công Tiêu Hạc Vân cao bao nhiêu.

Vả lại y không phải kiểu giết người vô tội vạ nên không bỏ trong đầu.
Nhưng giống như trùng hợp, tối đó khi mọi người giải tán ai về nhà nấy.

Vì thời tiết có chút nóng nên Cố Tịch Lam tản bộ ra ngoài để hóng mát.
Đến gần bìa rừng nơi lần đầu tiên Đồng Ấn cứu cô khi rình trộm Si Cuồng thì nghe có tiếng nói chuyện thì thầm.

Thế là Cố Tịch Lam thả nhẹ bước chân, bế khí nấp vào một hốc tối.
Cô trông thấy Tiêu Hạc Vân mặc bộ hắc y đang nhấc bổng một người.

Vì võ công Tiêu Hạc Vân cực cao nên Cố Tịch Lam không dám đến gần chỉ nghe được tiếng la hét của người đang bị bóp cổ.
"Ta không biết gì hết, làm ơn tha cho ta đi mà!"
Tiêu Hạc Vân nói gì đó Cố Tịch Lam lắng tai nhưng chẳng nghe được gì.

Tiếp theo vẫn là người này hô to.
"Ta biết rồi Tiêu Hạc Vân ngươi chính là!"
Sau đó thì người này bị bẻ gãy cổ chết ngay lập tức.
Tiêu Hạc Vân giết người xong thong thả đi đến mép vực rồi thả cái xác xuống.

Toàn bộ quá trình Cố Tịch Lam chỉ có thể trông thấy bóng lưng cao lớn của y.
Đến khi chắc chắn Tiêu Hạc Vân đi rồi Cố Tịch Lam mới dám rời khỏi chổ ẩn nấp đến bên mép vực nhìn xuống.

Phía dưới là một khoảng không âm u chỉ có từng cơn gió lạnh thổi vào người vậy mà lưng cô vẫn thấm đẫm mồ hôi.

Kể từ lần đó lòng nghi kỵ với Tiêu Hạc Vân dần dần hình thành.
Cho dù là thần y thì cũng không thể tự do đi lại trong Trấn Yêu Cung như vậy.

Đã thế việc Tang Phần Phần Cố Tịch Lam còn điều tra ra chính y ra lệnh cho cô ta đến ở Tiêu Dao Cư.
Tiêu Dao Cư của Đồng Ấn chính là cấm địa trong Trấn Yêu Cung.

Có lần một nha hoàn cả gan lớn mật muốn lẻn vào đó nhưng còn chưa qua cổng lớn thì đã bị hộ vệ giết ngay lập tức không cần hỏi lý do.

Ấy vậy mà chỉ bằng Tiêu Hạc Vân thì liền nhét được Tang Phần Phần vào.

Cho dù đó là tương kế tựu kế để giăng lưới bẫy Tang Phần Phần và đồng bọn thì cũng nên là Đồng Ấn ra lệnh mới phải.
Tiêu Hạc Vân này có một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú trên đời hiếm có nam tử nào sánh bằng, nhưng hễ mỗi lần Cố Tịch Lam nói chuyện với y, thấy y cười giỡn thì lại có cảm giác không chân thật.

Giống như y đang giả vờ đóng kịch với mình.

Bởi lẽ cho dù Tiêu Hạc Vân cười thì đáy mắt vẫn là một mảnh lạnh lùng.

Bằng vào giác quan nhạy cảm của mình Cố Tịch Lam vẫn không thể xua được nghi ngờ cùng cảnh giác trong lòng.
Cô đang lo rằng Hắc Ngọc Hoàn là do y cố tình dùng kế để mình mang đến tay.

Nếu là như vậy thì tính mạng của đệ đệ khó bảo toàn.

Vì thế trước khi Cố Lâm Hàn đệ đệ mình khỏe mạnh trở lại thì trong lòng Cố Tịch Lam vẫn giữ một phần dè chừng với Tiêu Hạc Vân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương