Trần Thế
-
Chương 23: Thừa nhận tình yêu sẽ là từ biệt
Về đến
nhà, Lâm Tự chưa nói gì ngay với Lạc Trần mà đi thẳng về phòng tắm rửa, thay
quần áo. Anh nghĩ nếu đã có dự định như vậy rồi thì cũng không cần phải quá vội
vàng.
Lạc Trần cũng về phòng mình thay quần áo. Hôm nay cô đột nhiên đưa ra đề nghị muốn chuyển đi, thực sự cũng cảm thấy có chút lỗ mãng, nhưng cả ngày hôm nay, khi ở một mình cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thấy quyết định của mình không có gì là sai cả. Không biết từ bao giờ, ý nghĩ phải rời xa Lâm Tự đã bén rễ trong lòng cô.
Lạc Trần lấy một cái đệm, để xuống đất rồi ngồi lên. Sàn nhà rất ấm. Cô dựa vào giường, ngồi đợi Lâm Tự vào. Trong căn nhà này thật sự không có nơi nào thích hợp để nói chuyện.
Lúc Lâm Tự vào thì Lạc Trần đang ngồi trên sàn nhà, cúi đầu đọc sách. Mái tóc dày thả xuôi xuống, chỉ để lộ ra phần gáy trắng nõn phía sau, toàn thân cô toát ra sự uể oải và mê hoặc. Lâm Tự cảm thấy tay mình như không thể điểu khiển được nữa, tê đi, muốn hất mái tóc của cô lên, vuốt ve chiếc cổ xinh đẹp kia, còn muốn vuốt ve xuống cả phía dưới nữa. Tay anh rất tê, dường như trái tim cũng theo đó mà tê dại.
Lâm Tự bước tới, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Lạc Trần, lấy cuốn sách ra khỏi tay cô, cúi xuống hôn lên môi cô, tay đỡ phía sau lưng Lạc Trần, bắt đầu vuốt ve khắp người cô từ trên xuống dưới. Lạc Trần không thể không thừa nhận, mỗi khi Lâm Tự muốn tán tỉnh làm tình thì có thể gọi là bậc cao thủ, mỗi lần gần gũi với anh Lạc Trần đều có cảm giác được tận hưởng, được thỏa mãn. Vì vậy, Lạc Trần nhất thời cảm thấy do dự, liệu có nên làm anh mất hứng mà đẩy anh ra, nói tiếp câu chuyện còn dang dở lúc sáng hay không.
Lâm Tự không cho Lạc Trần nhiều thời gian suy nghĩ, những nụ hôn của anh ngày càng dày đặc và nóng bỏng hơn, bàn tay anh nóng và ẩm ướt, trên người anh là mùi hương và hơi ấm mà Lạc Trần rất quen thuộc, mê hoặc Lạc Trần một cách vô thức.
Lâm Tự nâng mặt Lạc Trần lên, “Còn muốn không, sao nhiệt tình thế?”. Lạc Trần lập tức dừng toàn bộ hành động của mình, nhắm mắt lại, không dám nhìn vào ngọn lửa đang rực cháy trong đáy mắt anh. Cô biết khả năng nhẫn nại của Lâm Tự. Trong đầu Lạc Trần đột nhiên lóe lên một tia suy nghĩ đầy lý trí: bây giờ, vẫn phải nói chuyện.
“Lâm Tự, Lâm Tự”. Lạc Trần cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của Lâm Tự, dường như đã dùng chút nốt sức lực cuối cùng rồi, “Chúng ta còn có chuyện phải bàn bạc”.
Lâm Tự lại ôm Lạc Trần vào lòng, “Nói đi”. Đầu anh cọ nhẹ lên người Lạc Trần, cảm nhận làn da mát rượi của cô.
Lạc Trần dùng tay ôm quanh người mình như muốn tự vệ, “Anh làm thế làm sao em nói được? Anh xuống đi, muốn sẽ nói chuyện nghiêm túc”. Lạc Trần có cảm giác một phần nào đó trong tính cách của Lâm Tự bị phân liệt, bình thường anh đạo mạo trang nghiêm là thế, nhưng khi chỉ có hai người với nhau thì lại trở nên buông thả dục vọng, có phần nghịch ngợm nữa. Không có điểm nào là không tốt, nhưng nếu những tính cách đó mà tập hợp đầy đủ trên một người, thật khiến người ta phải suy nghĩ.
“Lạc Trần”. Lâm Tự không chịu buông cô ra mà vẫn nhẹ nhàng ôm cô trong lòng, nghiêm giọng nói, “Chuyện buổi sáng em nói rất dễ giải quyết. Để Lạc Sa về sống cùng chúng ta là được”.
Lạc Trần vốn không nghĩ Lâm Tự lại có thể nhượng bộ tới mức này. Lúc trước nghe người khác nói Lâm Tự không thích có người lạ trong nhà cô còn nửa tin nửa ngờ, không hiểu sựkhông thích đấy đã ở mức độ nào rồi. nhưng sau khi sống cùng Lâm Tự một thời gian dài, trong nhà luôn chỉ có hai người họ, không có bất kỳ ai khác lui tới, kể cả những người hết sức thân thiết với Lâm Tự như Utah và Lâm Đoan Tử đều chưa từng xuất hiện ở đây bao giờ. Căn hộ này là lâu đài riêng của Lâm Tự, một lâu đài tĩnh mịch. Trên thực tế, thứ đang đóng kín kia chính là trái tim Lâm Tự, trái tim anh không cho phép bất kỳ ai ghé thăm.
Lạc Trần không hề nghi ngờ quyết định của Lâm Tự, cô biết rằng Lâm Tự chắc chắn đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra lời đề nghị ấy, hoàn toàn không phải buột miệng nói.
“Ở đâu?”.
“Đập thông hai căn hộ, hoặc mua một căn nhà mới”.
Lạc Trần không biết làm thế nào để mở miệng từ chối ý tốt của Lâm Tự, nói rõ suy nghĩ của mình. Nửa năm nay, thái độ của anh đối với cô đều rất nhẫn nhịn. Bây giờ, cô vừa mới đưa ra đề nghị được cùng sống với Lạc Sa, anh lập tức đồng ý mở cửa mời Lạc Sa vào, do vậy Lạc Trần thấy vô cùng cảm kích. Nhưng Lạc Trần nhìn bộ dạng hăng hái của Lâm Tự, cô lại cảm thấy việc này nếu không giải quyết triệt để tận gốc thì không được. Sớm muộn cũng sẽ có ngày, dù không tìm được bất kỳ cái cớ nào, cô cũng sẽ rời đi, rời xa người đàn ông này, rời xa thế giới của anh, tìm đường đi cho chính mình, xây dựng thế giới của riêng bản thân cô. Cho dù bây giờ cô có chiều theo ý muốn của anh, nhưng đến cuối cùng rồi cũng có lúc cô phản bội lại mong muốn ấy mà thôi.
Lạc Trần cẩn thận mở lời, mặc dù cô biết có giải thích thế nào cũng vô ích, bởi vì từ chối bản thân nó đã mang tới sự tổn thương: “Lâm Tự, em vẫn muốn cùng Lạc Sa chuyển ra ngoài”.
“Không cần chuyển đi, để Lạc Sa chuyển về đây”. Lâm Tự kiên nhẫn nhắc lại lần nữa. Mặc dù anh không tin là Lạc Trần không nghe rõ, nhưng anh muốn nhấn mạnh lại ý kiến của mình một lần nữa: Rời đi, tuyệt đối không thể.
“Lâm Tự, Lạc Sa chỉ là một phần của nguyên nhân, phần còn lại là ở em”.
Lâm Tự bóp chặt vai Lạc Trần. Anh biết Lạc Trần muốn nói gì, cô chỉ muốn rời xa anh, đem Lạc Sa ra làm cái cớ mà thôi. “Lúc này phải bình tĩnh”, anh tự nói với chính mình. Hai người vừa rồi còn đang cùng nhau tận hưởng giây phút thân mật, giờ lại ngồi dựa vào nhau nói lời chia tay, Lâm Tự thế nào cũng nghĩ không ra, rốt cuộc cô ấy muốn gì?
“Tại sao?”.
“Lâm Tự, trước kia khi em quyết định sẽ sống với anh, hoàn toàn không phải vì tiền và gia thế nhà họ Lâm. Thứ thôi thúc em làm như vậy là vì nhu cầu của chính bản thân em. Lúc đó em cảm thấy em cần có một chỗ dựa, cần sự ấm áp, anh lại có đầy đủ những thứ ấy”.
“Giờ không phải nữa, hay em không cần nữa?”.
“Em cũng không rõ, những nhu cầu của con người luôn không ngừng nâng cao, vì vậy em lựa chọn ra đi”.
Quá hi vọng, lại không được như mong muốn, kết quả chính là sự chán ghét cực độ đến muốn vứt đi, chỉ ước gì chưa bao giờ gặp anh, ước gì chưa từng có được anh, đấy chính là tâm trạng của Lạc Trần. Cô biết, Lâm Tự đã cho tất cả những thứ anh ấy có thể cho rồi, nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ.
“Em lựa chọn? Em có tư cách gì mà lựa chọn?”. Lâm Tự ngồi dậy, biểu hiện của anh có chút hung hăng.
“Em không có tư cách. Đến việc quan tâm đến em, anh cũng cảm thấy như thế là đã coi trọng em lắm rồi phải không?”. Lạc Trần nói như tự chế giễu mình, “Trải qua những đêm bị anh cố ý lạnh nhạt, trải qua cảm giác tủi nhục khi bị anh xem thường, giờ em chỉ muốn thanh thản ra đi mà thôi”.
“Em muốn, em muốn, em có biết từ ‘muốn’ không thể tùy tiện như thế không, em cần có quyền được ‘muốn’ đấy!”. Lâm Tự đúng là chưa từng nghĩ đến trường hợp anh sẽ bị từ chối, cũng chưa từng nghĩ đến việc Lạc Trần muốn rời bỏ anh.
“Em không nghĩ được nhiều như thế. Chẳng phải anh cũng đã từng nói em phải biết giữ vững lập trường sao, em chỉ làm những gì em muốn”. Tâm trạng Lạc Trần đã có cảm giác ai oán của sự biệt ly rồi. Lâm Tự dù gì cũng đã từng là người cô yêu, họ đã cùng nhau trải qua biết bao thời khắc thân mật ngọt ngào. Một người đàn ông thành công như thế, đã từng là của cô, nhưng lại vĩnh viễn không thể thuộc về cô.
“Em nghĩ em muốn đi là đi, muốn ở là ở, anh không thể quản em được phải không? Tìm ông nội để nói chuyện, việc đấy mà em cũng nghĩ ra được! Em có biết nhà họ Lâm anh chưa từng có tiền lệ ly hôn không, di huấn của tổ tiên chính là phải Hòa hợp!”.
“Không phải, lúc đầu ký hợp đồng chẳng phải đã ghi rõ, chỉ cần em trả tiền, cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ kết thúc sao?”. Điều này, Lạc Trần nhớ rất rõ.
“Em cũng từng nói, dù có trả tiền rồi, chỉ cần anh không đồng ý thì em sẽ không ra đi. Em đừng chỉ biết tố cáo người khác thất tín”. Lâm Tự châm biếm nói.
Đúng vậy, Lạc Trần cảm thấy mình đúng là không giữ chữ tín, đã hứa rồi nhưng lại không muốn thực hiện, những việc mà cô phải chịu thiệt thì cô không muốn làm. Ích kỷ ư? Tùy tiện ư? Cũng có thể, Lạc Trần không có gì để biện giải. Lâm Tự thậm chí không hề có người phụ nữ khác, không hề có một vết tích gì về sự thiếu chung thủy, trong mắt người khác, việc cô vội vã muốn bỏ đi như thế thật khó hiểu. Nhưng bây giờ Lạc Trần chỉ mong sống cuộc sống giản dị cùng Lạc Sa, một cuộc sống không có Lâm Tự. Suy nghĩ đó một khi đã hình thành thì lập tức phát triển mạnh mẽ, không thể khống chế được.
“Lâm Tự, anh muốn em cứ ở bên anh như thế này đến hết đời sao?”.
“Có gì không đúng?”.
“Lâm Tự, có phải anh cho rằng em cũng giống như bác Vương, có một vị trí ở trong nhà anh, trong cuộc sống của anh, dù là quyền lợi hay nghĩa vụ, đều có giới hạn nhất định? Việc anh cần làm chính là cho em loại phúc lợi tốt nhất, để em hết lòng hết sức với anh, còn phải ôm sự cảm kích trong lòng nữa. Hay là, tại em không biết tự thỏa mãn. Bởi vì bây giờ em đã dần dần hiểu ra em muốn gì, không muốn gì”. Lạc Trần nhìn Lâm Tự, thấy thật chua xót.
“Em cũng muốn giữ lấy anh, cứ thế này mà giữ anh mãi, suốt đời suốt kiếp, bất luận là anh có yêu em hay không, chỉ cần nhìn thấy anh là được, chỉ cần được ở bên cạnh anh, thế cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng cuộc đời này rất dài, em cần có tình yêu để cổ vũ mình, dù chỉ là tình yêu đơn phương của em dành cho anh thôi cũng được. Nhưng anh không cần tình yêu của em, thậm chí không cho phép em yêu anh. Lâm Tự, em không thể chống lại bản thân mình, em không thể cứ chiến đấu với chính mình được, như thế thật sự rất mệt mỏi”. Lạc Trần vô thức kéo chiếc gối lại ôm chặt.
“Rời đi, có thể chỉ là tùy tiện làm bậy, có thể em sẽ hối hận. Nhưng nếu sống cùng nhau, em sợ em sẽ lại yêu anh, em không muốn phải trải qua cảm xúc đau khổ như thế một lần nữa, thậm chí là vài lần, là vô số lần lặp đi lặp lại không ngừng. em muốn nhân lúc mình vẫn đang kiểm soát được bản thân, rời xa anh”.
“Em hoàn toàn không có ý định nói với anh những tình cảm này, đối với anh, tất cả đều chỉ là hão huyền, nhưng đấy là những gì em nghĩ. Cũng có thể trước khi nói với anh, em đã không suy nghĩ kĩ. Nhưng bây giờ em chắc chắn, Lâm Tự, em chắc chắn việc mình muốn rời xa anh”. Lạc Trần chưa bao giờ nói với Lâm Tự rằng cô yêu anh. Cô không có ý định dùng tình yêu của mình để đổi hay đòi hỏi điều gì. Cô cho rằng tình yêu đối với những người biết yêu, không cần nói cũng có thể hiểu được; tình yêu đối với những người không biết yêu thì chỉ uổng phí. Vì vậy khi cô thừa nhận rằng mình yêu anh, cũng là lúc Lạc Trần muốn nói lời cáo biệt với tình yêu đó.
Đúng là, đối với Lâm Tự, tình cảm là thứ hão huyền, đấy không phải vấn đề anh có thể giải quyết. Vì yêu, nên mới ra đi, kiểu logic gì vậy? Cứ như mượn danh nghĩa của tình yêu thì việc gì cũng có thể được hiểu, được tha thứ vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Tự ghét từ này. Nó công khai phá hoại mọi trật tự, giờ nó đang phá hoại trật tự của chính anh. Lâm Tự xoa huyệt thái dương, dù sao Lạc Trần chịu nói ra cũng đã là một chuyện tốt rồi.
“Lạc Trần, anh nghĩ, anh đã hiểu ý em. Nhưng muốn thay đổi, muốn ra đi để từ bỏ, đối với em co thể chẳng có tác dụng gì. Không phải cứ rời xa anh là em sẽ an toàn, là em sẽ không bị làm phiền nữa, không bị tổn thương nữa. Em hãy nghĩ dưới một góc độ khác xem, những thứ em cho là tồi tệ nhất, xấu xa nhất mà chúng ta đã cùng trải qua cũng chỉ đến thế mà thôi, vì vậy anh tin tương lai nhất định sẽ tốt hơn hiện tại”.
“Chi bằng thế này, chúng ta hãy cùng Lạc Sa chung sống một thời gian, đợi đến khi em có thể tự mình lo liệu cho cuộc sống của em và em trai, đợi đến khi em biết rõ mình thật sự muốn gì, chúng ta lại bàn đến vấn đề này cũng chưa muộn”. Lâm Tự cố gắng để lời nói của mình có sức thuyết phục hết mức có thể, tỏ ra thành khẩn hết mức có thể, vì anh cũng không chắc chắn liệu mình có thể khiến Lạc Trần từ bỏ ý định đó hay không.
Lạc Trần thấy những điều Lâm Tự nói cũng không phải không có lý, nhưng cô lại cảm thấy mình đã moi hết tim gan ra tâm sự như thế mà lại dễ dàng bị anh hóa giải, dường như những gì cô nói cô làm trước đó đều trở thành vô ích. Lạc Trần biết rõ mình đã từng quyết tâm như thế nào, sao bây giờ trước mặt Lâm Tự lại trở nên ấu trĩ đến thế? Lạc Trần nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không thể xác định được là điều gì.
Đúng rồi, không thể để sau này mới nói được, nếu cứ tiếp tục kéo dài, cô làm sao có đủ dũng khí, làm sao còn quyết tâm? Giờ cô còn phải miễn cưỡng thế này, tương lai chắc cũng chỉ biết nghe lời mà thôi.
“Vậy anh cho em một thời hạn?”.
“Đợi sau khi em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ bàn tiếp”. Lâm Tự hứa.
“Đến khi đó, anh sẽ trả tự do cho em?”.
Lâm Tự trầm ngâm một lúc: “Lạc Trần, em nên biết rằng trên thế giới này không có sự tự do tuyệt đối. Nếu đến lúc đó mà em vẫn muốn rời xa anh, anh hứa với em là anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề ấy”. Lâm Tự kiên quyết. Anh cho rằng cũng nên để lại đường lui cho cả hai, không nên quá cứng nhắc.
Lâm Tự kéo Lạc Trần về phía mình, ôm cô nằm xuống. Lúc này Lạc Trần mới nhận ra hai người đều không một mảnh vải che thân, cứ thế này mà tiến hành thảo luận, làm sao có thể nghiêm túc đây? Chẳng trách Lâm Tự khéo léo chuyển chủ đề, chỉ vài câu đã hạ được cô. Vừa rồi Lạc Trần mải chìm đắm trong tâm trạng của mình, không cảm thấy gì, giờ mới thấy cái lạnh đang lan tỏa từ trong ra ngoài, bất giác cô rùng mình một cái. Thực ra nhiệt độ trong phòng lúc nào cũng ở mức hơn hai mươi độ C. Nhưng Lạc Trần sợ lạnh, cứ đến mùa đông là cô rất lạnh, chân tay dù có ủ thế nào cũng không ấm.
Lâm Tự áp sát lại, dùng tay ôm chặt lấy đôi bàn chân lạnh giá của cô: “Giờ mới lạnh? Lần sau trang bị vũ khí đầy đủ rồi hãy tham gia đàm phán”.
Lạc Trần rúc vào lòng Lâm Tự. Nằm trong vòng tay của anh thật ấm áp, có lẽ đến lúc cô không còn cảm giác với sự ấm áp này nữa, khi ấy mới có thể thật sự rời đi. Lạc Trần cứ thế thiếp đi trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình cùng hơi thở đều đều và vòng tay ấm áp của Lâm Tự.
Lạc Trần cũng về phòng mình thay quần áo. Hôm nay cô đột nhiên đưa ra đề nghị muốn chuyển đi, thực sự cũng cảm thấy có chút lỗ mãng, nhưng cả ngày hôm nay, khi ở một mình cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, thấy quyết định của mình không có gì là sai cả. Không biết từ bao giờ, ý nghĩ phải rời xa Lâm Tự đã bén rễ trong lòng cô.
Lạc Trần lấy một cái đệm, để xuống đất rồi ngồi lên. Sàn nhà rất ấm. Cô dựa vào giường, ngồi đợi Lâm Tự vào. Trong căn nhà này thật sự không có nơi nào thích hợp để nói chuyện.
Lúc Lâm Tự vào thì Lạc Trần đang ngồi trên sàn nhà, cúi đầu đọc sách. Mái tóc dày thả xuôi xuống, chỉ để lộ ra phần gáy trắng nõn phía sau, toàn thân cô toát ra sự uể oải và mê hoặc. Lâm Tự cảm thấy tay mình như không thể điểu khiển được nữa, tê đi, muốn hất mái tóc của cô lên, vuốt ve chiếc cổ xinh đẹp kia, còn muốn vuốt ve xuống cả phía dưới nữa. Tay anh rất tê, dường như trái tim cũng theo đó mà tê dại.
Lâm Tự bước tới, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Lạc Trần, lấy cuốn sách ra khỏi tay cô, cúi xuống hôn lên môi cô, tay đỡ phía sau lưng Lạc Trần, bắt đầu vuốt ve khắp người cô từ trên xuống dưới. Lạc Trần không thể không thừa nhận, mỗi khi Lâm Tự muốn tán tỉnh làm tình thì có thể gọi là bậc cao thủ, mỗi lần gần gũi với anh Lạc Trần đều có cảm giác được tận hưởng, được thỏa mãn. Vì vậy, Lạc Trần nhất thời cảm thấy do dự, liệu có nên làm anh mất hứng mà đẩy anh ra, nói tiếp câu chuyện còn dang dở lúc sáng hay không.
Lâm Tự không cho Lạc Trần nhiều thời gian suy nghĩ, những nụ hôn của anh ngày càng dày đặc và nóng bỏng hơn, bàn tay anh nóng và ẩm ướt, trên người anh là mùi hương và hơi ấm mà Lạc Trần rất quen thuộc, mê hoặc Lạc Trần một cách vô thức.
Lâm Tự nâng mặt Lạc Trần lên, “Còn muốn không, sao nhiệt tình thế?”. Lạc Trần lập tức dừng toàn bộ hành động của mình, nhắm mắt lại, không dám nhìn vào ngọn lửa đang rực cháy trong đáy mắt anh. Cô biết khả năng nhẫn nại của Lâm Tự. Trong đầu Lạc Trần đột nhiên lóe lên một tia suy nghĩ đầy lý trí: bây giờ, vẫn phải nói chuyện.
“Lâm Tự, Lâm Tự”. Lạc Trần cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của Lâm Tự, dường như đã dùng chút nốt sức lực cuối cùng rồi, “Chúng ta còn có chuyện phải bàn bạc”.
Lâm Tự lại ôm Lạc Trần vào lòng, “Nói đi”. Đầu anh cọ nhẹ lên người Lạc Trần, cảm nhận làn da mát rượi của cô.
Lạc Trần dùng tay ôm quanh người mình như muốn tự vệ, “Anh làm thế làm sao em nói được? Anh xuống đi, muốn sẽ nói chuyện nghiêm túc”. Lạc Trần có cảm giác một phần nào đó trong tính cách của Lâm Tự bị phân liệt, bình thường anh đạo mạo trang nghiêm là thế, nhưng khi chỉ có hai người với nhau thì lại trở nên buông thả dục vọng, có phần nghịch ngợm nữa. Không có điểm nào là không tốt, nhưng nếu những tính cách đó mà tập hợp đầy đủ trên một người, thật khiến người ta phải suy nghĩ.
“Lạc Trần”. Lâm Tự không chịu buông cô ra mà vẫn nhẹ nhàng ôm cô trong lòng, nghiêm giọng nói, “Chuyện buổi sáng em nói rất dễ giải quyết. Để Lạc Sa về sống cùng chúng ta là được”.
Lạc Trần vốn không nghĩ Lâm Tự lại có thể nhượng bộ tới mức này. Lúc trước nghe người khác nói Lâm Tự không thích có người lạ trong nhà cô còn nửa tin nửa ngờ, không hiểu sựkhông thích đấy đã ở mức độ nào rồi. nhưng sau khi sống cùng Lâm Tự một thời gian dài, trong nhà luôn chỉ có hai người họ, không có bất kỳ ai khác lui tới, kể cả những người hết sức thân thiết với Lâm Tự như Utah và Lâm Đoan Tử đều chưa từng xuất hiện ở đây bao giờ. Căn hộ này là lâu đài riêng của Lâm Tự, một lâu đài tĩnh mịch. Trên thực tế, thứ đang đóng kín kia chính là trái tim Lâm Tự, trái tim anh không cho phép bất kỳ ai ghé thăm.
Lạc Trần không hề nghi ngờ quyết định của Lâm Tự, cô biết rằng Lâm Tự chắc chắn đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra lời đề nghị ấy, hoàn toàn không phải buột miệng nói.
“Ở đâu?”.
“Đập thông hai căn hộ, hoặc mua một căn nhà mới”.
Lạc Trần không biết làm thế nào để mở miệng từ chối ý tốt của Lâm Tự, nói rõ suy nghĩ của mình. Nửa năm nay, thái độ của anh đối với cô đều rất nhẫn nhịn. Bây giờ, cô vừa mới đưa ra đề nghị được cùng sống với Lạc Sa, anh lập tức đồng ý mở cửa mời Lạc Sa vào, do vậy Lạc Trần thấy vô cùng cảm kích. Nhưng Lạc Trần nhìn bộ dạng hăng hái của Lâm Tự, cô lại cảm thấy việc này nếu không giải quyết triệt để tận gốc thì không được. Sớm muộn cũng sẽ có ngày, dù không tìm được bất kỳ cái cớ nào, cô cũng sẽ rời đi, rời xa người đàn ông này, rời xa thế giới của anh, tìm đường đi cho chính mình, xây dựng thế giới của riêng bản thân cô. Cho dù bây giờ cô có chiều theo ý muốn của anh, nhưng đến cuối cùng rồi cũng có lúc cô phản bội lại mong muốn ấy mà thôi.
Lạc Trần cẩn thận mở lời, mặc dù cô biết có giải thích thế nào cũng vô ích, bởi vì từ chối bản thân nó đã mang tới sự tổn thương: “Lâm Tự, em vẫn muốn cùng Lạc Sa chuyển ra ngoài”.
“Không cần chuyển đi, để Lạc Sa chuyển về đây”. Lâm Tự kiên nhẫn nhắc lại lần nữa. Mặc dù anh không tin là Lạc Trần không nghe rõ, nhưng anh muốn nhấn mạnh lại ý kiến của mình một lần nữa: Rời đi, tuyệt đối không thể.
“Lâm Tự, Lạc Sa chỉ là một phần của nguyên nhân, phần còn lại là ở em”.
Lâm Tự bóp chặt vai Lạc Trần. Anh biết Lạc Trần muốn nói gì, cô chỉ muốn rời xa anh, đem Lạc Sa ra làm cái cớ mà thôi. “Lúc này phải bình tĩnh”, anh tự nói với chính mình. Hai người vừa rồi còn đang cùng nhau tận hưởng giây phút thân mật, giờ lại ngồi dựa vào nhau nói lời chia tay, Lâm Tự thế nào cũng nghĩ không ra, rốt cuộc cô ấy muốn gì?
“Tại sao?”.
“Lâm Tự, trước kia khi em quyết định sẽ sống với anh, hoàn toàn không phải vì tiền và gia thế nhà họ Lâm. Thứ thôi thúc em làm như vậy là vì nhu cầu của chính bản thân em. Lúc đó em cảm thấy em cần có một chỗ dựa, cần sự ấm áp, anh lại có đầy đủ những thứ ấy”.
“Giờ không phải nữa, hay em không cần nữa?”.
“Em cũng không rõ, những nhu cầu của con người luôn không ngừng nâng cao, vì vậy em lựa chọn ra đi”.
Quá hi vọng, lại không được như mong muốn, kết quả chính là sự chán ghét cực độ đến muốn vứt đi, chỉ ước gì chưa bao giờ gặp anh, ước gì chưa từng có được anh, đấy chính là tâm trạng của Lạc Trần. Cô biết, Lâm Tự đã cho tất cả những thứ anh ấy có thể cho rồi, nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ.
“Em lựa chọn? Em có tư cách gì mà lựa chọn?”. Lâm Tự ngồi dậy, biểu hiện của anh có chút hung hăng.
“Em không có tư cách. Đến việc quan tâm đến em, anh cũng cảm thấy như thế là đã coi trọng em lắm rồi phải không?”. Lạc Trần nói như tự chế giễu mình, “Trải qua những đêm bị anh cố ý lạnh nhạt, trải qua cảm giác tủi nhục khi bị anh xem thường, giờ em chỉ muốn thanh thản ra đi mà thôi”.
“Em muốn, em muốn, em có biết từ ‘muốn’ không thể tùy tiện như thế không, em cần có quyền được ‘muốn’ đấy!”. Lâm Tự đúng là chưa từng nghĩ đến trường hợp anh sẽ bị từ chối, cũng chưa từng nghĩ đến việc Lạc Trần muốn rời bỏ anh.
“Em không nghĩ được nhiều như thế. Chẳng phải anh cũng đã từng nói em phải biết giữ vững lập trường sao, em chỉ làm những gì em muốn”. Tâm trạng Lạc Trần đã có cảm giác ai oán của sự biệt ly rồi. Lâm Tự dù gì cũng đã từng là người cô yêu, họ đã cùng nhau trải qua biết bao thời khắc thân mật ngọt ngào. Một người đàn ông thành công như thế, đã từng là của cô, nhưng lại vĩnh viễn không thể thuộc về cô.
“Em nghĩ em muốn đi là đi, muốn ở là ở, anh không thể quản em được phải không? Tìm ông nội để nói chuyện, việc đấy mà em cũng nghĩ ra được! Em có biết nhà họ Lâm anh chưa từng có tiền lệ ly hôn không, di huấn của tổ tiên chính là phải Hòa hợp!”.
“Không phải, lúc đầu ký hợp đồng chẳng phải đã ghi rõ, chỉ cần em trả tiền, cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ kết thúc sao?”. Điều này, Lạc Trần nhớ rất rõ.
“Em cũng từng nói, dù có trả tiền rồi, chỉ cần anh không đồng ý thì em sẽ không ra đi. Em đừng chỉ biết tố cáo người khác thất tín”. Lâm Tự châm biếm nói.
Đúng vậy, Lạc Trần cảm thấy mình đúng là không giữ chữ tín, đã hứa rồi nhưng lại không muốn thực hiện, những việc mà cô phải chịu thiệt thì cô không muốn làm. Ích kỷ ư? Tùy tiện ư? Cũng có thể, Lạc Trần không có gì để biện giải. Lâm Tự thậm chí không hề có người phụ nữ khác, không hề có một vết tích gì về sự thiếu chung thủy, trong mắt người khác, việc cô vội vã muốn bỏ đi như thế thật khó hiểu. Nhưng bây giờ Lạc Trần chỉ mong sống cuộc sống giản dị cùng Lạc Sa, một cuộc sống không có Lâm Tự. Suy nghĩ đó một khi đã hình thành thì lập tức phát triển mạnh mẽ, không thể khống chế được.
“Lâm Tự, anh muốn em cứ ở bên anh như thế này đến hết đời sao?”.
“Có gì không đúng?”.
“Lâm Tự, có phải anh cho rằng em cũng giống như bác Vương, có một vị trí ở trong nhà anh, trong cuộc sống của anh, dù là quyền lợi hay nghĩa vụ, đều có giới hạn nhất định? Việc anh cần làm chính là cho em loại phúc lợi tốt nhất, để em hết lòng hết sức với anh, còn phải ôm sự cảm kích trong lòng nữa. Hay là, tại em không biết tự thỏa mãn. Bởi vì bây giờ em đã dần dần hiểu ra em muốn gì, không muốn gì”. Lạc Trần nhìn Lâm Tự, thấy thật chua xót.
“Em cũng muốn giữ lấy anh, cứ thế này mà giữ anh mãi, suốt đời suốt kiếp, bất luận là anh có yêu em hay không, chỉ cần nhìn thấy anh là được, chỉ cần được ở bên cạnh anh, thế cũng đủ hạnh phúc rồi. Nhưng cuộc đời này rất dài, em cần có tình yêu để cổ vũ mình, dù chỉ là tình yêu đơn phương của em dành cho anh thôi cũng được. Nhưng anh không cần tình yêu của em, thậm chí không cho phép em yêu anh. Lâm Tự, em không thể chống lại bản thân mình, em không thể cứ chiến đấu với chính mình được, như thế thật sự rất mệt mỏi”. Lạc Trần vô thức kéo chiếc gối lại ôm chặt.
“Rời đi, có thể chỉ là tùy tiện làm bậy, có thể em sẽ hối hận. Nhưng nếu sống cùng nhau, em sợ em sẽ lại yêu anh, em không muốn phải trải qua cảm xúc đau khổ như thế một lần nữa, thậm chí là vài lần, là vô số lần lặp đi lặp lại không ngừng. em muốn nhân lúc mình vẫn đang kiểm soát được bản thân, rời xa anh”.
“Em hoàn toàn không có ý định nói với anh những tình cảm này, đối với anh, tất cả đều chỉ là hão huyền, nhưng đấy là những gì em nghĩ. Cũng có thể trước khi nói với anh, em đã không suy nghĩ kĩ. Nhưng bây giờ em chắc chắn, Lâm Tự, em chắc chắn việc mình muốn rời xa anh”. Lạc Trần chưa bao giờ nói với Lâm Tự rằng cô yêu anh. Cô không có ý định dùng tình yêu của mình để đổi hay đòi hỏi điều gì. Cô cho rằng tình yêu đối với những người biết yêu, không cần nói cũng có thể hiểu được; tình yêu đối với những người không biết yêu thì chỉ uổng phí. Vì vậy khi cô thừa nhận rằng mình yêu anh, cũng là lúc Lạc Trần muốn nói lời cáo biệt với tình yêu đó.
Đúng là, đối với Lâm Tự, tình cảm là thứ hão huyền, đấy không phải vấn đề anh có thể giải quyết. Vì yêu, nên mới ra đi, kiểu logic gì vậy? Cứ như mượn danh nghĩa của tình yêu thì việc gì cũng có thể được hiểu, được tha thứ vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Tự ghét từ này. Nó công khai phá hoại mọi trật tự, giờ nó đang phá hoại trật tự của chính anh. Lâm Tự xoa huyệt thái dương, dù sao Lạc Trần chịu nói ra cũng đã là một chuyện tốt rồi.
“Lạc Trần, anh nghĩ, anh đã hiểu ý em. Nhưng muốn thay đổi, muốn ra đi để từ bỏ, đối với em co thể chẳng có tác dụng gì. Không phải cứ rời xa anh là em sẽ an toàn, là em sẽ không bị làm phiền nữa, không bị tổn thương nữa. Em hãy nghĩ dưới một góc độ khác xem, những thứ em cho là tồi tệ nhất, xấu xa nhất mà chúng ta đã cùng trải qua cũng chỉ đến thế mà thôi, vì vậy anh tin tương lai nhất định sẽ tốt hơn hiện tại”.
“Chi bằng thế này, chúng ta hãy cùng Lạc Sa chung sống một thời gian, đợi đến khi em có thể tự mình lo liệu cho cuộc sống của em và em trai, đợi đến khi em biết rõ mình thật sự muốn gì, chúng ta lại bàn đến vấn đề này cũng chưa muộn”. Lâm Tự cố gắng để lời nói của mình có sức thuyết phục hết mức có thể, tỏ ra thành khẩn hết mức có thể, vì anh cũng không chắc chắn liệu mình có thể khiến Lạc Trần từ bỏ ý định đó hay không.
Lạc Trần thấy những điều Lâm Tự nói cũng không phải không có lý, nhưng cô lại cảm thấy mình đã moi hết tim gan ra tâm sự như thế mà lại dễ dàng bị anh hóa giải, dường như những gì cô nói cô làm trước đó đều trở thành vô ích. Lạc Trần biết rõ mình đã từng quyết tâm như thế nào, sao bây giờ trước mặt Lâm Tự lại trở nên ấu trĩ đến thế? Lạc Trần nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không thể xác định được là điều gì.
Đúng rồi, không thể để sau này mới nói được, nếu cứ tiếp tục kéo dài, cô làm sao có đủ dũng khí, làm sao còn quyết tâm? Giờ cô còn phải miễn cưỡng thế này, tương lai chắc cũng chỉ biết nghe lời mà thôi.
“Vậy anh cho em một thời hạn?”.
“Đợi sau khi em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ bàn tiếp”. Lâm Tự hứa.
“Đến khi đó, anh sẽ trả tự do cho em?”.
Lâm Tự trầm ngâm một lúc: “Lạc Trần, em nên biết rằng trên thế giới này không có sự tự do tuyệt đối. Nếu đến lúc đó mà em vẫn muốn rời xa anh, anh hứa với em là anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề ấy”. Lâm Tự kiên quyết. Anh cho rằng cũng nên để lại đường lui cho cả hai, không nên quá cứng nhắc.
Lâm Tự kéo Lạc Trần về phía mình, ôm cô nằm xuống. Lúc này Lạc Trần mới nhận ra hai người đều không một mảnh vải che thân, cứ thế này mà tiến hành thảo luận, làm sao có thể nghiêm túc đây? Chẳng trách Lâm Tự khéo léo chuyển chủ đề, chỉ vài câu đã hạ được cô. Vừa rồi Lạc Trần mải chìm đắm trong tâm trạng của mình, không cảm thấy gì, giờ mới thấy cái lạnh đang lan tỏa từ trong ra ngoài, bất giác cô rùng mình một cái. Thực ra nhiệt độ trong phòng lúc nào cũng ở mức hơn hai mươi độ C. Nhưng Lạc Trần sợ lạnh, cứ đến mùa đông là cô rất lạnh, chân tay dù có ủ thế nào cũng không ấm.
Lâm Tự áp sát lại, dùng tay ôm chặt lấy đôi bàn chân lạnh giá của cô: “Giờ mới lạnh? Lần sau trang bị vũ khí đầy đủ rồi hãy tham gia đàm phán”.
Lạc Trần rúc vào lòng Lâm Tự. Nằm trong vòng tay của anh thật ấm áp, có lẽ đến lúc cô không còn cảm giác với sự ấm áp này nữa, khi ấy mới có thể thật sự rời đi. Lạc Trần cứ thế thiếp đi trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình cùng hơi thở đều đều và vòng tay ấm áp của Lâm Tự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook