Trân Quý
Chương 5

Lạc Chi Dực nghỉ ngơi ba ngày. Trong ba ngày ngoại trừ cùng bố đến bệnh viện kiểm tra bệnh cũ về thoát vị đĩa đệm ở thắt lưng, thời gian còn lại cô đều ở trong phòng điêu khắc gỗ. Vừa lúc bạn cũ của bố là chú Trương tới làm khách, nhân tiện mang cho cô chút gỗ bị người khác vứt bỏ, cô coi như bảo bối mà cất giữ.


“Đại Lạc à, trước khi cháu được sinh ra chú đã nói với bố mẹ cháu, nếu cháu là con gái, khi lớn lên sẽ làm con dâu của dì Xuân Cầm.” Chú Trương lần nào đến làm khách cũng nhắc đến điều này. //lantruyen.vn/


Lạc Chi Dực cười cười, không coi là thật, sau khi pha trà cho bố cùng chú Trương xong thì quay về phòng mình.


Ba Lạc nhẹ giọng hỏi người bạn cũ: “Khản Khản về rồi à?”


“Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp đã vào làm ở bộ phận tiếp thị một năm, ngày nào cũng ăn thức ăn bên ngoài, thuê căn phòng nhỏ có lượng formaldehyde (*) vượt quá tiêu chuẩn, khiến cho sức khỏe không đảm bảo, chúng tôi thuyết phục mãi, bây giờ mới trở về.” Chú Trương tay cầm bình trà gốm nhỏ, thanh thản nói, “Chúng tôi dự định để nó ở nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi mới nộp hồ sơ, thế nhưng nó lại không chịu ngồi yên, ngày nào cũng ra ngoài tìm việc. Không phải tôi khen gì, nhưng nó thật sự là đứa trẻ chăm chỉ, không giống như mấy thanh niên lười biếng bây giờ. Lùi lại một bước, cho dù năng lực làm việc của nó có bình thường thì chúng tôi cũng nuôi nổi. Ông cũng biết rõ gia cảnh nhà chúng tôi mà, có hai căn nhà trong thành phố, căn nhà vùng ngoại ô của mẹ tôi đang ở cũng nói rõ về sau sẽ để lại cho chúng tôi...”


(*) Formaldehyde là hợp chất hữu cơ không màu dễ bay hơi và có khả năng chuyển sang thể khí ở điều kiện bình thường, có mùi cay xốc, khó ngửi, tan nhiều trong nước (nếu dung dịch này có khoảng 40% theo thể tích hoặc 37% theo khối lượng gọi là formon hay formalin) chất này thường được tìm thấy trong vài loại dung dịch lỏng có công thức hóa học là H2CO.


“Khoan, dừng chút đã.” Ba Lạc nhíu mày, nhẹ giọng truy hỏi một câu: “Khản Khản thật sự cao một mét bảy mươi?”


Vẻ mặt chú Trương vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng đặt ấm trà lên trán mình, nói nhỏ: “Kém hơn chút.”


“Kém bao nhiêu?” Ba Lạc rất thận trọng.


“Một hai centimet gì đó.”


“Ồ.” Ba Lạc trầm ngâm, nghĩ đến cảnh tượng một người cao một mét sáu tám nép vào bên cạnh con gái mình sẽ như thế nào.


“Mang giày vào là thành một mét bảy, dáng người gầy nên trông cũng cao.” Chú Trương vì con trai mà tâng bốc, “Lão Lạc, con người tôi thế nào chắc ông là người rõ ràng nhất, tôi là một thê nô chính hiệu đấy! Khản Khản từ nhỏ đã hiểu được ở nhà nấu ăn rửa bát đều là việc của đàn ông, phụ nữ trong nhà mười ngón tay không dính nước. Ông nhìn phong cách gia đình tôi đi, đâu dễ tìm được một gia đình như chúng tôi chứ?”


“Không sai, Xuân Cầm bà ấy tốt số mới có thể gặp được ông.” Ba Lạc chân thành nói, “Lần trước tôi gặp bà ấy mặc chiếc váy dài vừa đi khiêu vũ về, dáng vẻ thật sự rất trẻ trung, nhìn không ra đã năm mươi tuổi.”


“Đương nhiên, chuyện trong nhà không có việc gì làm phiền bà ấy, ngoại trừ khiêu vũ, bà ấy chỉ có mua sắm và mua sắm, có thể không trẻ được sao? Ông xem cái mặt già của tôi đi, cùng bà ấy tay trong tay đi ra ngoài, không ít người đều nhìn chúng tôi với ánh mắt lạ!”


Ba Lạc không khỏi mỉm cười.


“Sau này ai mà bước vào cửa nhà chúng tôi, tôi với Xuân Cầm cũng sẽ đối xử như con gái trong nhà.”


Ba Lạc gật đầu, chậm rãi nói: “Tôi biết.”


Sau khi chú Trương rời đi, Ba Lạc lê thân thể nặng nhọc bước từng bước đến cửa phòng con gái, nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: “Đại Lạc, con đang bận sao?”


“Con đang định ra uống nước đây.” Lạc Chi Dực mở cửa bước ra ngoài, chạy tới cây nước nóng lạnh bên cạnh, “Chú Trương đi rồi ạ?”


“Đúng vậy, vừa đi.” Ba Lạc muốn nói gì lại thôi.


Lạc Chi Dực uống một ngụm nước lớn, nhìn dáng vẻ của bố mình, cười nói: “Chú Trương thật tốt bụng, lần nào cũng mang đồ đến cho con.”


“Ông ấy tốt lắm, Xuân Cầm vợ ông ấy thì tính tình giống như con gái mới lớn, có sao nói vậy, một chút bụng dạ xấu xa cũng không có, Khản Khản nhà họ cũng là người chăm chỉ.” Ba Lạc nói đến đây thì dừng lại mấy giây, sau đó buộc miệng nói ra, “Một mét sáu tám, con có thể chấp nhận không?”


Vẻ mặt của Lạc Chi Dực lập tức dại ra.


“Ý bố là chiều cao của Khản Khản đại khái có một mét sáu tám, nhưng đi vào giày vào thì một mét bảy.”


“Con cũng đi giày mà.” Cô cũng không thể đi chân trần ra ngoài được.


“Cũng đúng, bố không nghĩ tới điểm này.” Ba Lạc gãi đầu, “Thôi bỏ đi, cứ coi như bố chưa nói, bố cũng biết có sự chênh lệch nhẹ.”


“Không phải, con không nói về chiều cao của cậu ta, nhưng con và cậu ta không phải quá không thích hợp sao? Con đã từng gặp qua cậu ta mấy lần rồi, cũng không có gì để nói.”


“Bây giờ cậu ta lớn rồi, tính cách cũng khác trước. Con không thể lấy chuyện trước đây làm tiêu chuẩn được.” Ba Lạc cười nói, “Hơn nữa, không phải con cứ nhắc mãi chuyện muốn có bạn trai sao?”


Là chuyện của một năm trước, lúc đó Lạc Chi Dực xem một bộ phim thần tượng đến mê mẩn, suốt ngày la hét “Tôi muốn có một người bạn trai”.


“Chi bằng để ngày mai chú Trương đưa Khản Khản sang nhà mình chơi nhé?” Ba Lạc thăm dò.


Lạc Chi Dực có chút nghẹn lời, nhưng vì nể mặt chú Trương cũng không muốn từ chối người cách xa cả ngàn dặm.


Chiều ngày hôm sau, chú Trương đưa Trương Xuyên Khản tới thăm nhà.


Cho dù trước buổi gặp mặt Ba Lạc đã nhắc nhở con gái ăn mặc chỉnh tề, nhưng Lạc Chi Dực cũng chỉ thay bộ đồ ngủ pijama bằng áo phông và quần thun để đi chơi, đứng trước gương chải tóc lại gọn gàng, cảm thấy như vậy là được rồi.


Phải biết là vì chuyện này mà sáng ra cô đã đi gội đầu, như vậy cũng đã đủ chứng minh thành ý.


So với Lạc Chi Dực giản dị, Trương Xuyên Khản sửa soạn kỹ càng hơn. Anh ta mặc một bộ đồ vest nhẹ nhàng và thoáng khí, trong tay xách theo một hộp quà, vừa vào cửa đã cởi giày da ra, hai tay dâng hộp quà lên, kính cẩn nói: “Chào chú, đây là một chút tấm lòng con đã chuẩn bị, hi vọng chú có thể dùng đến.”


Ba Lạc cũng dùng hai tay đón lấy, vội vàng kêu hai người cứ tự nhiên thoải mái, vào uống chén trà và ăn chút trái cây.


Lạc Chi Dực nhìn về phía Trương Xuyên Khản, Trương Xuyên Khản cũng ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn cô, sau đó nói: “Xin chào, hôm nay làm phiền rồi.”


“Anh đừng khách sáo.” Lạc Chi Dực mỉm cười.


Không biết có phải nhận ra độ cao của mình chưa đủ hay không, Trương Xuyên Khản luôn giữ một khoảng cách nhất định với Lạc Chi Dực và tránh lại gần cô. Lạc Chi Dực mang trái cây tới, vừa đứng bên cạnh anh ta đã lập tức ngồi xuống, sau khi Lạc Chi Dực ngồi xuống, anh ta mới thận trọng đứng lên, cẩn thận cởi áo khoác.


Sự bối rối này tiếp tục kéo dài hơn một giờ đồng hồ, xấu hổ đến mức tiếng cười của Ba Lạc cũng trở nên khàn khàn. Cuối cùng, chú Trương khẽ chọc chọc người con trai, phân phó: “Con đưa con bé đến quán Starbucks hay Haagen-Dazs đi”.


Nghe vậy, Trương Xuyên Khản mở lời với Lạc Chi Dực: “Đi nhé, tôi mời em ăn kem.”


“Được thôi, cám ơn anh.” Lạc Chi Dực khách sáo nói.


Trương Xuyên Khản cùng Lạc Chi Dực một trước một sau đi ra ngoài.


“Tôi có lái xe đến đây.” Trương Xuyên Khản nói, “Nếu em muốn đi xa hơn cũng có thể.”


“Không cần đâu, chúng ta đi dạo một vòng gần đây là được rồi.” Lạc Chi Dực nói, “Mấy hôm nay tôi ở trong nhà cũng rất bí bách.”


“Được, tùy em quyết định.” Trương Xuyên Khản từ nãy đến giờ vẫn đi trước mặt Lạc Chi Dực, thường xuyên quay đầu lại, “Gần đây có cửa hàng kem nào không?”


“Có, McDonald’s.”


“McDonald’s? Cái này liệu có bình thường quá không?” Trương Xuyên Khản bước khá nhanh, một lần nữa quay đầu lại nói chuyện với người phía sau, “Tôi muốn mời em ăn thứ đắt tiền hơn.”


“Tôi cảm thấy McFlurry (*) rất ngon.” Lạc Chi Dực cười, “Anh cứ mời tôi ăn McFlurry là được rồi.”


(*) 麦旋风 (tiếng Anh: McFlurry) là một loại kem Oreo do McDonald’s tung ra, là một món tráng miệng được làm từ vụn bánh quy Oreo.


Cô cảm thấy Trương Xuyên Khản không muốn đứng gần mình, nên cố ý giảm tốc độ đi sau lưng anh ta, nhân tiện liếc mắt nhìn đôi giày của mình, là đôi giày bệt mỏng đến mức gần như không có đế.


Đến cửa hàng McDonald’s, Trương Xuyên Khản gọi nguyên một bàn đồ ăn, Lạc Chi Dực ngượng ngùng nói: “Nhiều vậy sao? Hay là chúng ta chia nhau trả nhé?”


“Em đang nói đùa sao? Chẳng lẽ nhìn tôi giống một kẻ keo kiệt thế à?” Trương Xuyên Khản sau khi ngồi xuống, cả người cũng buông lỏng không ít, “Em muốn ở trước mặt tôi trả tiền, trừ khi tìm sợi dây trói tay tôi lại.”


Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí so với lúc ở nhà tốt hơn rất nhiều.


“Tôi từ nhỏ đã có một khuyết điểm là tính cách nhàm chán.” Trương Xuyên Khản dém sốt cà chua vào một góc nhỏ, “Để thoát ra khỏi vùng an toàn của mình, tôi đã làm ở phòng tiêu thụ một năm để rèn luyện bản thân. Nhưng sự thật nói cho tôi biết, bất kể làm việc trong lĩnh vực nào thì thiên phú là rất quan trọng. Con người phải tự phát triển theo tư chất của mình. Nếu không phù hợp thì không thể ép buộc. Vì vậy tôi đã trở về, tôi cũng không biết đây có phải là trốn tránh hay không.”


Lạc Chi Dực vừa nghe anh ta nói vừa xúc thìa kem.


“Em từng yêu đương chưa?” Trương Xuyên Khản kết thúc câu chuyện, mở ra một chủ đề mới.


Lạc Chi Dực lắc đầu.


“Khéo thật, tôi cũng chưa từng.” Trương Xuyên Khản cắn miếng khoai tây chiên, nói tiếp, “Bố tôi nói em là một cô gái tốt, vừa lương thiện lại hiếu thảo, bàn tay còn khéo léo.”


“Quá khen rồi.” Lạc Chi Dực lịch sự đáp.


“Tôi cũng cảm thấy em rất tốt.” Trương Xuyên Khản nở nụ cười, “Nhìn dáng vẻ em ăn kem rất thỏa mãn, trông rất đơn thuần đáng yêu.”


Lạc Chi Dực vừa định tiếp lời, đôi mắt bỗng nhiên đụng phải một chàng trai cao lớn đang đẩy cửa bước vào, đối phương lại là Nhiễm Khải Minh. Chẳng biết tại sao, phản ứng tức thì của cô là cúi đầu xuống.


Có chút xấu hổ, Lạc Chi Dực nghĩ thầm, vậy mà thời khắc này lại đụng phải cậu.


Nhiễm Khải Minh hình như không nhìn thấy cô, đi thẳng đến chọn món ăn.


Trương Xuyên Khản vẫn đang nói gì đó, Lạc Chi Dực có chút lơ đễnh, ánh mắt cô lặng lẽ di chuyển theo từng cử chỉ của Nhiễm Khải Minh.


Chờ sau khi Nhiễm Khải Minh ngồi xuống cái ghế ở cạnh cửa sổ, ánh mắt của Lạc Chi Dực mới thôi không dõi theo nữa.


Trương Xuyên Khản quan sát phản ứng của cô, thầm đoán chắc cô đã được gặp người quen, anh ta cũng không truy hỏi, nhấp một ngụm Coca rồi tạm dừng chủ đề trước đó.


Lạc Chi Dực lại nhìn về phía Trương Xuyên Khản, hỏi anh ta: “Thật ngại quá, vừa nãy anh nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ?”


“Không có gì.” Trương Xuyên Khản lúng túng cười, cúi đầu uống Coca.


Sau đó, Lạc Chi Dực chủ động nói về những tác phẩm điêu khắc mà cô thích, nói rất nhiều, nhưng Trương Xuyên Khản chỉ đáp lại “Ừm, không tệ”, xem ra có vẻ anh ta không hứng thú lắm.


Một lúc sau, hai người không còn gì để nói, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.


Lạc Chi Dực không khỏi liếc nhìn thời gian.


Trương Xuyên Khản nhân cơ hội nói: “Nói thực ra, hôm nay có chút xấu hổ, tôi nghĩ chúng ta đều là.. Nói như thế nào nhỉ? Chúng ta quả thực không phù hợp, chỉ nhìn chiều cao thôi đã không hợp, là tôi quá thấp, không xứng với em.”


Lạc Chi Dực kinh ngạc, cô hiện tại đã không còn để ý đến chuyện chiều cao của Trương Xuyên Khản.


“Là em không thích tôi, sau khi trở về em cứ nói như vậy, tôi nghĩ mọi người đều có thể hiểu được.” Trương Xuyên Khản lịch sự mỉm cười, “Được không?”


“Tôi không cảm thấy ai không xứng với ai, cũng không phải rất để ý đến chiều cao.” Lạc Chi Dực nói.


“Thật không? Nhưng ở cùng một chỗ với người như tôi em phải chịu rất nhiều áp lực, bình thường em không thể đi giày cao gót, gặp được người quen còn phải tránh đi.” Trương Xuyên Khản cân nhắc kỹ lưỡng rồi nói, “Tôi cũng cảm thấy rất có áp lực.”


“Tôi không hề trốn tránh ai cả.” Lạc Chi Dực lúc này mới hiểu, có lẽ cách cư xử của cô đã khiến Trương Xuyên Khản hiểu lầm, nhưng giải thích có vẻ cũng vô ích, hiện tại cô đã nhận ra anh ta rất để ý đến việc mình thấp bé hơn cô.


“Bỏ qua vấn đề chiều cao, anh có thích tôi không?” Lạc Chi Dực hỏi thêm một câu.


Trương Xuyên Khản không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh nói: “Cũng bình thường.”


“Ồ, hóa ra là anh không thích tôi.” Lúc Lạc Chi Dực nói lời này, khóe mắt nhìn thấy một bóng người từ phía sau đi tới, vừa hay đi qua bàn của cô, cô liền cảm thấy có chút quen mắt, ngước mắt nhìn theo thì đó thực sự là Nhiễm Khải Minh.


Tại sao cậu lại lượn quanh một vòng, từ chỗ của cô đi về chỗ ngồi của mình? Cậu đang đi dạo trong cửa hàng ư?


À không, nhớ ra rồi, không xa sau lưng cô là nhà vệ sinh.


“Chỉ là cảm giác bình thường thôi.” Trương Xuyên Khản lúng túng nói.


Cô hiểu điều này có nghĩa là từ chối.


“Được rồi, vậy quay về chúng ta cứ nói sự thật đi.” Lạc Chi Dực thẳng thắn nói, “Đừng lấy chuyện chiều cao ra, vì tôi không hề chê ghét anh.”


Trương Xuyên Khản nghe như vậy thì có hơi ngạc nhiên, muốn nói gì đó nhưng vẫn chưa chuẩn bị xong.


“Cám ơn anh đã mời khách, tôi đi trước đây.” Lạc Chi Dực đứng lên, lười biếng vươn vai một cái, “Mấy hôm nay không ra ngoài, tôi phải đi phơi nắng một chút đây.”


Trương Xuyên Khản: “...”


Lạc Chi Dực bước đi chậm rãi dưới ánh mặt trời, thời tiết oi bức giờ mới thoảng qua chút gió, trong gió có lẫn mùi bùn đất và cỏ cây.


Cô tạm thời dành ra chút không gian cho riêng mình, suy nghĩ cũng thả trôi lơ lửng.


Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện thêm một bóng đen.


Lạc Chi Dực quay đầu lại, nhìn thấy Nhiễm Khải Minh.


Cậu mặc áo phông và quần thể thao, tay xách ba lô, không ngạc nhiên khi thấy cô quay đầu lại.


Cậu không cố ý đi theo cô, nhưng cô đi quá chậm. Vốn dĩ cách cô cả nghìn mét, nhưng từ từ trở thành mấy trăm mét, cuối cùng thu hẹp lại khoảng cách như hiện tại, thậm chí cậu có thể ngửi thấy mùi thức ăn ngọt ngào trên người cô.


“Vừa rồi tôi có nhìn thấy cậu.” Lạc Chi Dực thờ ơ cười một tiếng, “Cậu nghe thấy hết rồi sao?”


“Nghe thấy cái gì?”


“Tôi bị anh ta từ chối.”


“Chị thích anh ta sao?”


“Cũng không thể nói là thích.”


“Vậy cũng chưa tính là bị từ chối.”


Lạc Chi Dực cảm thấy câu nói này có lý.


“Tôi chỉ cảm thấy, nói thế nào nhỉ? Từ nhỏ đến lớn chưa từng có chàng trai nào tỏ tình với tôi, thậm chí ngay cả lời ám chỉ cũng không có. Đến tận bây giờ vẫn vậy.” Lạc Chi Dực thở dài, “Tôi nản rồi.”


“Đó là bởi vì chị chưa gặp nhiều người thôi.”


“Cũng có thể.” Lạc Chi Dực suy nghĩ một chút rồi bật cười, “Nghe cậu nói như vậy tôi lại nhen nhóm thêm chút hy vọng.”


Cậu nhìn nụ cười của cô, nhàn nhạt nói: “Ví dụ như không có ai tỏ tình với chị luôn thì sẽ thế nào?”


“Thì tôi sẽ rất thất vọng.” Lạc Chi Dực nói thẳng, “Chắc là tôi đã xem quá nhiều phim thần tượng, cho nên rất muốn thử yêu đương. Tôi muốn trải nghiệm cảm giác được bạn trai chiều chuộng là như thế nào, như con chim non nép vào người sẽ cảm thấy ra sao, thực sự rất muốn biết.”


“Chị đi tìm một cây cột điện hoặc một cái cây nào đó dựa vào một chút là biết ngay ấy mà.”


“...”


Một lúc sau, Lạc Chi Dực mới chán nản hỏi cậu: “Chẳng nhẽ cậu không khao khát tình yêu sao? Loại cảm giác ngọt ngào đó, bất kể giới tính hay chỉ số thông minh thì ai cũng muốn thử một chút.”


“Loại ngọt ngào này rất ngắn ngủi, chẳng lẽ chị không biết sao?”


“Sao cậu có thể khẳng định là cảm giác ngọt ngào đó rất ngắn? Nói thật đi, có phải cậu đã yêu rất nhiều lần rồi đúng không?” Lạc Chi Dực hỏi đùa cậu.


“Cần gì yêu mới biết.” Cậu giải thích, “Đơn giản từ gốc độ sinh vật học mà nói, cái chị gọi là tình yêu và cảm giác được nuông chiều đó là một loại cơ chế khen thưởng, nhằm khuyến khích con người tích cực sản sinh ra thế hệ con cái. Việc tiếp nối gien này như một cây kẹo vậy, cây kẹo này ăn xong rồi sẽ không còn nữa, và mọi thứ sau đó đều liên quan đến lý trí và trách nhiệm.”


“…” Lạc Chi Dực bỗng nhiên không thể phân biệt được liệu một người lý trí như cậu sống hạnh phúc hơn hay đau khổ hơn.


Mà thôi bỏ đi, đang yên đang lành tự nhiên hỏi cậu những thứ này làm gì?


“Cậu đây là đang về nhà sao?” Lạc Chi Dực nói sang chuyện khác. Cô biết con đường này có thể dẫn đến tiểu khu cũ, vừa vặn cô cũng đang cân nhắc có nên đi tìm Trang Y Manh tám chuyện không, “Tôi cũng định đi tìm bạn, nếu không ngại thì cùng nhau đi nhé.”


Thế là hai người đi cạnh nhau, cách nhau một đoạn, tốc độ có chút lười biếng.


“Sao vậy? Hôm nay cậu muốn ăn hamburger à?” Lạc Chi Dực không có gì để nói.


“Tôi ở McDonald’s đợi người, nhưng dì ấy tạm thời có việc nên không đến được.”


“Ồ, là người quan trọng sao?”


“Là dì nhỏ của tôi.”


“Ồ, vậy bữa tối cậu muốn ăn cái gì?”


Nhiễm Khải Minh hơi khó hiểu nhìn người bên cạnh: “Tôi vừa ăn xong, tạm thời chưa nghĩ đến bữa tối sẽ ăn gì.”


“Tôi là đang lo trước tính sau thôi. Bình thường trước bữa tối ba tiếng đồng hồ là tôi đã cân nhắc xem tối đó ăn gì rồi.”


“Tôi thì thường nghĩ trước ba phút.” Cậu nói, “Không cần thiết phải lên kế hoạch cho một việc nhỏ như vậy”.


“Ừm, tôi biết cậu không có hứng thú đối với đồ ăn.” Lạc Chi Dực nói, “Cậu thiếu niên à, không thể không nói là cậu đã bỏ qua một thú vui lớn đấy.”


Nhiễm Khải Minh không trả lời.


Lạc Chi Dực lại hỏi: “Mẹ tôi nói cậu gầy quá, một ngày cậu có ăn đủ ba bữa cơm không?”


“Nếu không thì sao? Chị ăn năm bữa một ngày à?”


“Ý của tôi là ăn khuya, cậu không ăn sao? Trước kỳ thi đại học ngày nào tôi cũng đọc sách đến rạng sáng, nên mỗi đêm đều phải ăn khuya.”


“Tôi mười giờ hơn đã đi ngủ rồi.”


“Vậy ư? Cậu còn ngủ sớm hơn cả chưởng môn nhân phái gào thét nữa đấy.” Lạc Chi Dực kinh ngạc, “Thánh luôn rồi.”


Nhắc đến bà nội của Trang Y Manh, hai người ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ.


“Phải rồi, tiện thể nhắc nhở cậu một câu, cậu mà có đi ngang qua tòa nhà đối diện đó thì nhớ ngẩng đầu lên nhìn một chút.” Lạc Chi Dực nói, “Trang Tiểu Duệ, là cháu trai của bà ta, thường xuyên quên trước quên sau, cứ hễ quên thứ gì là kêu bà ta đứng trên đó vứt đồ xuống, có một lần suýt nữa đụng trúng xe đẩy em bé, may mà không có chuyện gì xảy ra.”


“Xem ra lại thêm một tầng rủi ro tiềm ẩn nữa.” Nhiễm Khải Minh ra vẻ tỉnh ngộ.


“Đúng vậy, nếu chẳng may đập vào đầu là xong luôn đấy.”


“Còn điều gì bất ngờ mà tôi chưa biết nữa không?” Nhiễm Khải Minh hỏi cô.


“Nếu cậu muốn biết thì nhất định có. Có một ông bác trung niên ở tòa nhà mười hai, quanh năm mặc áo vest với quần đùi, thân hình rất vạm vỡ, thoạt nhìn khá dẻo miệng và thân thiện, nhưng thật ra đang cất giấu….” Lạc Chi Dực úp úp mở mở.


“Bây giờ chị có nói ông ấy là một kẻ giết người hàng loạt thì tôi cũng không có gì bất ngờ đâu.”


“Haha, không đến mức đó. Ý tôi là ông ấy thường xuyên khạc nhổ khắp nơi, đặc biệt là khi chạy bộ. Cậu trông thấy ông ta thì nên trốn xa một chút. Sức khạc của ông ta rất mạnh và tốc độ, đi theo một đường parabol không thua gì trái bóng rổ, không chừng còn văng lên đầu của cậu nữa.”


“Chị từng trải nghiệm rồi à?”


“Rõ ràng như vậy sao?” Cô ngạc nhiên.


“Đúng vậy, quá mức rõ ràng.” Nhiễm Khải Minh lười biếng nói, “Đừng hỏi làm sao tôi biết được.”


Lạc Chi Dực có chút sửng sốt, sau đó cười không ngừng lại được.


Sao thỉnh thoảng cô lại cảm thấy cậu có chút đáng yêu nhỉ? Chí ít là sau khi nói chuyện cùng cậu, tâm tình của cô đã tốt hơn rất nhiều.


Nhiễm Khải Minh nhìn cô, càng nhìn càng khó hiểu, hoàn toàn không biết là cô đang cười chuyện gì.


Hai người thả bước trở về tiểu khu cũ, lúc vòng qua bồn hoa, Lạc Chi Dực còn muốn giải thích điều gì đó với cậu, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một đồ vật lờ mờ phát sáng đang rơi xuống với một tốc độ rất nhanh.


May mắn là Nhiễm Khải Minh đã kịp thời kéo cô ra. Túi ni lông rơi xuống đất, vô tình để lộ ra một đôi dép lê, một cặp kính bơi và một chiếc thẻ.


Lạc Chi Dực vừa định mở miệng mắng người thì Trang Tiểu Duệ từ phía sau chạy tới, nói một câu “Xin lỗi, nhường đường cho”, sau đó nhanh nhẹn nhặt cái túi lên, quay người bỏ chạy.


Lạc Chi Dực không bắt được Trang Tiểu Duệ, bèn hét lớn về phía cửa sổ nhà họ Trang: “Từ trên cao ném đồ vật xuống dưới là phải chịu trách nhiệm đó nha!”


“Đứa nào hù dọa tầng số 3 đấy!” Đầu của Ngô Nga Liên thò ra ngoài cửa sổ, híp mắt xem xét, nhìn thấy là Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh thì nở nụ cười quỷ dị, “Yo, hóa ra là cái sào gỗ lớn, đứng bên cạnh là ai ấy nhỉ? Mặt mày thì trắng muốt nõn nà, cứ như bôi son trét phấn, tính làm ngưu lang* à?”


(*) một dạng như Geisha nam, chỉ những người đàn ông chuyên đi tiếp rượu trong các hộp đêm.


Lạc Chi Dực giậm chân, định mắng trả lại thì được Nhiễm Khải Minh bình tĩnh khuyên nhủ: “Đừng lãng phí thời gian nói chuyện với bà ta.”


Lời này không sai, Lạc Chi Dực kịp phản ứng lại. Thứ bà lão này dư dả là thời gian, nếu để mắc lừa cùng bà ta chửi nhau, có khi đến rạng sáng cũng chưa kết thúc.


Ngô Nga Liên lại lớn giọng gọi mấy tiếng “Sào gỗ lớn”, sau đó cười bật cười ha hả.


Thấy Lạc Chi Dực có vẻ do dự, Nhiễm Khải Minh nói: “Hay là chị về luôn đi, hôm nay đừng tìm bạn của chị nữa.”


Lạc Chi Dực khẽ gật đầu.


“Đi đây.” Nhiễm Khải Minh phớt lờ nụ cười quái dị của Ngô Nga Liên, đi về hướng tòa nhà số 6.


“Chậc chậc, sào gỗ lớn bây giờ biết yêu rồi, còn biết đi tìm hạnh phúc cho bản thân, đúng là hiếm lạ!” Ngô Nga Liên đứng bên cửa sổ, đụng tới chỗ hào hứng thì nói không ngừng nghỉ, “Năm nay bao lớn rồi ấy nhỉ? Nhìn bộ dạng này của cô, chừng hai năm nữa là sinh con đúng không? Ha ha ha...”


Lạc Chi Dực cắn răng, lập tức bịt chặt lỗ tai, xoay người chạy nhanh ra ngoài.


*


Tác giả có lời muốn nói:


Lúc này Đại Lạc lại chấp nhận lời đề nghị bạn học Nhiễm, muốn dựa vào cái cây.


Bạn học Nhiễm: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương