Trân Quý
-
Chương 25
Nhiệm vụ thực tập của Lạc Chi Dực trong kì nghỉ đông này rất nặng. Bắt đầu làm việc từ 8 giờ sáng đến 11 giờ 30, trong một tiếng nghỉ trưa phải dành hơn nửa giờ để học thuộc cuốn sách từ vựng chuyên môn Trung – Anh về giới thiệu sản phẩm của công ty, còn phải học cách hiểu các dữ liệu liên quan. Những dòng chữ dày đặc bò trên trang sách như giun đất, cô phải vất vả ghi nhớ hết lần này đến lần khác, mãi cũng không thấy dừng lại. Sang buổi chiều, cô lại tiếp tục làm việc đến 4 giờ, sau đó chờ tất cả nhân viên chính thức hoàn thành xong công việc mới được rời đi.
Mặc dù cô vẫn chưa chính thức đi làm, nhưng đã hiểu được đạo lý kiếm tiền không dễ.
Bởi vì bận rộn nên những chuyện khác cô cũng tạm thời không để ý tới. Sau khi Nhiễm Khải Minh dọn tới khu 6 Hà Nguyên, cô không liên lạc nhiều với cậu nữa. Cách tháng Sáu còn không xa, cậu phải chuẩn bị cho kỳ thi, cô cũng phải đối mặt với nhiệm vụ bài vở càng ngày càng nặng, bọn họ đều bận rộn nhiều việc, thật sự không có thời gian nói chuyện phiếm.
Hứa Lẫm bị kỳ thực tập mà khoa sắp xếp cho Lạc Chi Dực dọa sợ, cảm thấy vô cùng may mắn khi mình vẫn có thể nằm ườn trên ghế sô pha, ăn lẩu tự sôi, xem phim Hàn Quốc, hưởng thụ thời gian nghỉ nhàn rỗi. Bây giờ Lạc Chi Dực chỉ có thể phàn nàn với cô ấy, bởi vì Trang Y Manh đang điều dưỡng cơ thể nên cần yên tĩnh.
Nhắc đến Trang Y Manh, tất cả hàng xóm cũ ở tiểu khu đều cảm thấy cô gái này quá thê thảm. Vừa ra viện, cô ấy bị ba mình gửi đến sống ở một nơi mà ông ta đã liên lạc từ trước. Người ba Trang liên lạc là một người bạn cũ, ở trong khu phố cổ buôn bán nhỏ, làm thợ sửa khóa, vừa đúng lúc có một gác xép ở trên mái nhà bỏ không, nhỏ đến mức mới đi mấy bước mũi đã đụng tường, vốn dĩ là dùng để chất đồ lặt vặt, nhưng hiện tại không có đồ lặt vặt nên để cho Trang Y Manh ở, mỗi tháng thu giá hữu nghị một ngàn hai trăm đồng, cũng cung cấp một ngày hai bữa ăn, vợ ông ta làm xong sẽ đưa lên cho Trang Y Manh.
Trang Y Manh sau khi bị Trang Tiểu Duệ đánh thì cả người cứ choáng váng, uể oải nằm dài trên gác xép, có một khoảng thời gian rất dài lười đi xuống tầng, ngoại trừ đọc sách ra thì chỉ cầm điện thoại di động để chụp những chú chim bồ câu đậu trên cửa sổ. Lạc Chi Dực lo lắng nếu tiếp tục như vậy sẽ bị trầm cảm, nên vừa có thời gian liền gọi cô ấy ra ngoài một chút, nhưng lần nào cô ấy cũng lấy lý do bản thân rất mệt đề từ chối.
“Bất luận thế nào cậu cũng phải nói chuyện với người khác, nếu không sẽ phát bệnh đó.” Lạc Chi Dực lo lắng.
“Tớ có người để nói chuyện mà.” Trang Y Manh tuy là nói như vậy, nhưng không nói cho Lạc Chi Dực biết đối phương là ai.
Lạc Chi Dực không nghĩ tới người kia chính là Tào Diễn Hạo.
Ngày Trang Y Manh được đưa đến bệnh viện trùng hợp bị bác của Tào Diễn Hạo làm việc trong bệnh viện bắt gặp, sau khi Tào Diễn Hạo biết được chuyện này rất trăn trở lo lắng. Tiếp đó, anh ta gửi những bức ảnh chúc ngủ ngon và những câu chuyện đầy cảm hứng liên tục suốt mười tám ngày, Trang Y Manh có lẽ đã bị anh ta làm cho cảm động, hoặc có lẽ là quá cô độc, cuối cùng không chịu được không gian nhỏ hẹp và tình trạng không có người giao lưu, cô ấy bắt đầu nói chuyện phiếm với anh ta, từ từ nói ra chút tâm sự giấu kín trong lòng.
Lạc Chi Dực bắt đầu đi học lại thì gặp được Tào Diễn Hạo trong trường, Tào Diễn Hạo hưng phấn nói cho cô biết, Trang Y Manh đã nói cô ấy sẽ đồng ý làm bạn với anh ta.
Lạc Chi Dực nghe vậy rất kinh ngạc, lập tức đi hỏi Trang Y Manh xem việc này có phải thật hay không, Trang Y Manh trả lời một câu: “Ừm.”
Sau đó không đến một tháng, Lạc Chi Dực nhìn thấy Tào Diễn Hạo đăng lên vòng bạn bè một tấm hình, viết một câu đầy ẩn ý: “Cảnh hoàng hôn hôm nay là cảnh hoàng hôn đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Cô vừa liếc mắt đã nhận ra bóng lưng dưới hoàng hôn trong tấm ảnh kia chính là Trang Y Manh, tâm trạng có thể nói là tương đối dao động.
Hứa Lẫm rất nhanh cũng biết chuyện này, thế là nhóm Ba Chị Em lập tức náo nhiệt, Lạc Chi Dực và Hứa Lẫm nhanh chóng tập trung lại, vặn hỏi Trang Y Manh cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Sau khi các cô gửi hơn hai mươi tin nhắn “Người đâu rồi?” “Thật hay giả?” Trang Y Manh mới xuất hiện thừa nhận: “Ừm, là thật.”
Hai người nhận được tin vui đều rất mừng cho Trang Y Manh, hận không thể nghe kể chi tiết ngay lập tức, nhưng Trang Y Manh từ chối trả lời, ngay cả vòng bạn bè cũng không có một chút dấu vết tình cảm nào. Sau khi nếm mùi thất bại mấy lần, hai cô nhìn ra thái độ của cô ấy là nghiêm túc chứ không phải thẹn thùng, bèn ngừng buôn chuyện.
Lúc gọi video, Hứa Lẫm nói với Lạc Chi Dực: “Nữ thần hệ lạnh lùng của chúng ta cũng yêu đương rồi, chúng ta còn chờ gì nữa? Có thể yêu thì cứ yêu thôi!”
Lạc Chi Dực hỏi cô ấy: “Yêu? Yêu ai giờ? Hơn nữa tớ bận rộn như chó, làm gì có thời gian để yêu đương?”
Hứa Lẫm hỏi: “Cậu nhóc khách trọ kiêm tiểu học bá của cậu đâu?”
Nhắc đến Nhiễm Khải Minh, Lạc Chi Dực hơi ảm đạm trong lòng, sực nhớ ra đã rất lâu rồi không liên lạc với cậu.
Thấy Lạc Chi Dực không trả lời, Hứa Lẫm còn nói: “Được rồi, coi như tớ chưa nói. Cậu đổi qua một người khác đi, tớ quên cậu ấy vẫn chưa lên đại học, mặc dù chênh lệch không đến ba tuổi, nhưng trình tự cuộc đời của các cậu không giống nhau.”
Lạc Chi Dực nghĩ thầm, tớ đã suy nghĩ ra từ sớm rồi.
–
Kỳ thi đại học vào tháng Sáu đảo mắt đã đến. Trước kỳ thi đại học một đêm, Lạc Chi Dực cuối cùng cũng gửi một tin nhắn với nội dung “Cố lên, thuận buồn xuôi gió nhé” cho Nhiễm Khải Minh, Nhiễm Khải Minh trả lời cô bằng một biểu tượng cảm xúc OK.
Hai ngày thi đại học không may đều có mưa, Lạc Chi Dực ngồi trong giảng đường, đôi mắt thi thoảng lại liếc nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, hy vọng cậu không mắc mưa để bị cảm.
May mắn là Nhiễm Khải Minh không mắc mưa, cũng không gặp phải tình huống gì khác, thuận lợi kết thúc tất cả các môn trong kỳ thi.
Lạc Chi Dực thở phào nhẹ nhõm. Cho dù vẫn chưa có điểm số, nhưng cô tin dựa vào thực lực của cậu, chỉ cẩn thuận lợi thi xong thì kết quả sẽ không thấp.
Chờ đến nửa cuối tháng Sáu là có thể kiểm tra điểm số, nhưng Lạc Chi Dực cũng không hỏi cậu kết quả. Nguyên nhân rất đơn giản, do cô không dám hỏi. Nghĩ đến chuyện cậu rất có thể sẽ đến nơi khác học khiến cô không dám hỏi bất cứ chuyện gì.
Kết quả là thành tích của Nhiễm Khải Minh rất cao, tổng điểm các môn khoa học tự nhiên lọt vào tốp 20 toàn tỉnh, có thể lựa chọn vào rất nhiều trường danh tiếng, cuối cùng cậu chọn một ngôi trường lâu năm có uy tín ở Quảng Châu. Lạc Chi Dực biết được tin tức tốt này thông qua điện thoại, đương nhiên là do cậu tự gọi tới.
Trong điện thoại, Nhiễm Khải Minh nói muốn mời gia đình Lạc Chi Dực ăn cơm, bày tỏ sự cảm ơn của mình với bọn họ, cảm ơn bọn họ đã chiếu cố cậu một năm qua.
Rất lâu rồi không nghe cậu nói cảm ơn, bây giờ nghe lại lần nữa, tâm trạng của Lạc Chi Dực rất phức tạp, thấy vui khi cậu đạt được thành tích tốt, nhưng cũng không thể kìm nén một chút đau buồn. Nhưng cô che giấu cảm xúc rất tốt, vui vẻ nói vào điện thoại: “Mưa gió bão bùng đều cùng nhau trải qua, chúng ta gần như đã trở thành mối quan hệ chiến hữu, nói cảm ơn gì chứ? Hai chữ này rút lại đi. Được rồi, tôi sẽ nói lại với ba mẹ, sau đó mọi người chọn một ngày tốt để liên hoan.”
“Tùy chị quyết định.” Nhiễm Khải Minh nói.
Lạc Chi Dực còn muốn nói gì đó, nhưng lập tức ngừng lại. Cậu muốn đi xa đã là sự thật, cô sợ nói càng nhiều càng giấu không được sự buồn bã trong lòng.
Ba Lạc và mẹ Lạc vô cùng vui vẻ sau khi biết được tin tốt của Nhiễm Khải Minh. Ba Lạc nói tuyệt đối không để cho Nhiễm Khải Minh mời khách, nên để cậu đích thân tới cầm muôi, nấu ra một bàn tiệc xa hoa.
Không ngờ, Lạc Chi Dực rất nhanh đã thay đổi chủ ý, đưa ra một thỉnh cầu ích kỷ với ba mẹ: “Có thể chỉ có hai người là con và cậu ấy không ạ?”
Ba Lạc và mẹ Lạc nhất thời ngẩn ngơ.
“Đoán chừng sau này sẽ không còn cơ hội ăn cơm riêng với cậu ấy nữa.” Lạc Chi Dực hít sâu một hơi, cố gắng thu lại sự chua xót trong xoang mũi, “Con muốn ăn bữa cơm này với cậu ấy, chỉ có hai người, được không?”
Mẹ Lạc lập tức hiểu ra, chầm chậm vươn tay vỗ vỗ sau lưng con gái, hợp tình hợp lý nói: “Được chứ.”
Ba Lạc cũng không ngốc, cười nói: “Đại Lạc, bữa cơm này con hãy thay chúng ta đi đi. Hai người già chúng ta ở đó, người trẻ tuổi các con cũng có nhiều lời khó nói.”
Lạc Chi Dực khẽ gật đầu, khi xoay người rời đi đôi mắt đã đỏ lên, sợ ba mẹ phát hiện nên cô lập tức chạy về phòng.
Mẹ Lạc muốn kêu con gái chậm một chút, nhưng lại nuốt lời nói vào trong, có chút lo âu quay đầu nhìn chồng. Ba Lạc thì cười cười, không hề cảm thấy lo lắng, ra vẻ rộng lượng nói: “Để con nó đi đi, dù cười hay khóc cũng không sao. Tuổi trẻ có ai không trải qua những chuyện như vậy đâu? Khi còn trẻ thích một người vừa đẹp vừa ưu tú là chuyện rất bình thường, kết quả không quan trọng, có đoạn kỷ niệm này là được rồi.”
Mẹ Lạc suy tư nói: “Tiểu Nhiễm quả thực rất tốt, nhưng hai đứa nhỏ còn trẻ, trong tương lai chuyện tình cảm sẽ có nhiều biến động, làm cha mẹ cũng không đủ tin tưởng để ủng hộ.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, tùy duyên đi.” Ba Lạc vỗ vai vợ mình.
Đêm nay Lạc Chi Dực đã khóc. Cô tự hỏi bản thân không phải là loại người đạo đức giả, từ nhỏ đã vô ưu vô lo mà lớn lên, vẫn luôn may mắn sống qua những ngày tốt đẹp dưới sự bao bọc của ba mẹ, đây là lần đầu tiên cô trốn trong chăn khóc nức nở. Lúc đầu cô chỉ muốn rơi một hai giọt nước mắt để trút bỏ cảm xúc phiền muộn, ai ngờ vừa khóc đã không thể dừng lại được, khóc ướt cả vỏ gối.
Lần đầu tiên khóc thành như vậy, cũng là lần đầu tiên nếm trải mùi vị ‘mất mát’.
Cô không muốn Nhiễm Khải Minh đi, không muốn để cho cậu rời khỏi tầm mắt của mình, nhưng cô biết mình nên vui vẻ tiễn cậu đến trạm đầu tiên của tương lai.
Cô nhất định phải kiềm chế, cô không thể ích kỷ được, không thể chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân.
Cuối cùng bọn họ hẹn nhau ở một quán đồ nướng bên cạnh tiệm mì Hân Hân. Đây là nơi do Lạc Chi Dực chọn, cô nói mình rất lâu rồi không ăn đồ nướng nên rất thèm mùi vị kia. Trước khi đi cô cũng nói thẳng với cậu, rằng mình muốn nói chuyện riêng với cậu, không muốn có người khác tới làm phiền, cho nên cô đã cản ba mẹ tới.
Rất lâu không gặp mặt, Lạc Chi Dực phát hiện Nhiễm Khải Minh đã gầy hơn một chút, làn da trắng, đôi mắt cũng long lanh hơn, dường như còn tỏa ra chút ánh sáng bình tĩnh và lanh lợi. Mặt đối mặt sau khi ngồi xuống, cảm xúc của cô có chút bất ổn, ngoài thấy hãnh diện vì cậu thì cũng có cảm giác vô cùng miễn cưỡng. Thật ra thì trước hôm nay, cô đã nghĩ tới khi mặt đối mặt với cậu phải biểu hiện thật tốt, phải vui vẻ ăn mừng với cậu, tùy tiện vỗ vai cậu, nói cho cậu biết: “Chàng trai trẻ, cứ đạp gió rẽ sóng đi, chị sẽ luôn ở sau lưng ủng hộ cho cậu”. Cô tự nói với bản thân là phải vứt hết những mập mờ, phiền muộn, lo được lo mất ra sau đầu.
Chỉ có điều, vừa nhìn thấy cậu, cô đã cảm giác bản thân sắp tiêu tùng.
Nhiễm Khải Minh cũng rất lâu rồi không gặp Lạc Chi Dực, gặp lại cô phản ứng đầu tiên là thấy tóc cô đã dài ra không ít, miễn cưỡng vắt hờ lên vai, khí chất cả người cũng có chút thay đổi, dường như là dịu dàng hơn.
“Tóc của chị dài ra không ít.” Cậu nói.
“Ừm, sẽ đi cắt sớm thôi.” Lạc Chi Dực thoải mái nói, “Thật ra thì như bây giờ đã là phá kỷ lục rồi, sau khi tôi mười tuổi thì không còn để tóc dài như vậy nữa.”
“Khi còn bé chị để tóc dài sao?” Cậu hỏi.
“Đúng vậy, khi còn bé tôi để tóc dài, do mẹ quyết định. Đến khi lớn lên tôi đã yêu cầu cắt tóc vì lười gội đầu. Cậu thử tưởng tượng xem tóc của tôi nếu nuôi dài đến eo, mỗi lần gội đầu phải tốn bao nhiêu nước?”
“Do chị quyết định, thích thế nào thì làm thế đấy.” Nhiễm Khải Minh cười dịu dàng.
“Đó là đương nhiên.” Cô nhìn thấy nụ cười của cậu thì lại càng không nỡ, một lát sau rủ mắt xuống.
Gió đêm ấm nóng của mùa hè mang theo hương vị cay nồng của rượu bia và đồ nướng không ngừng lởn vởn trên chóp mũi người khác, tiếng ve xa xa cũng dần dần truyền đến bên tai. Giờ phút này rất dễ chịu, giọng nói dễ nghe trong trẻo của cậu khiến cô có một loại ảo giác thời gian thanh xuân nóng bỏng và dài vô tận, khiến cô có thể đặc biệt cảm nhận được vẻ đẹp thuộc về tuổi trẻ.
“Nhiễm Khải Minh, cậu thật trẻ trung.” Cô bỗng nhiên cảm thán.
“Vậy chị già rồi sao?”
“So với cậu thì tôi vẫn già hơn một chút. Tôi nhớ lại cái đêm tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển, mắt cứ nhìn ra đèn đường ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng ve, một đêm không ngủ được, cả người vô cùng kích động, có một loại cảm giác ‘tất cả vừa mới bắt đầu’. Mặc dù loại cảm giác này chỉ thoáng qua. Mùa hè năm đó tôi hoàn toàn buông thả bản thân. Sau khi vào đại học thì cuộc sống bắt đầu hỗn loạn, mãi cho đến bây giờ.” Nói đến đây, cô có chút xấu hổ cười cười, “Có điều, tôi sẽ không quên cái đêm hôm ấy, loại cảm giác dâng trào trong lòng đó chính là cảm giác thuộc về thanh xuân.”
Cô biết cậu hiện tại đang chìm trong cảm giác như vậy, cô có thể cảm nhận được.
“Bây giờ chị muốn làm gì vẫn chưa muộn.” Nhiễm Khải Minh nhìn vào đôi mắt cô, nghiêm túc nói, “Chị vẫn còn rất trẻ.”
“Có lý.” Lạc Chi Dực nhìn cậu, bỗng nhiên nghĩ, với ý chí của cậu nhất định sẽ không để thời gian mặt trời mọc mỗi ngày trở nên vô nghĩa, cuộc sống đại học của cậu nhất định rất phong phú và đặc sắc.
Nhiều điều tốt như vậy, cô nên cảm thấy vui cho cậu.
Khi bọn họ đang nói chuyện, bà chủ mang tạp dề vải xanh tự mình bưng lên một cái mâm tròn bằng inox có thịt xiên vừa nướng xong, đặt trên bàn bọn họ rồi nhiệt tình nói: “Ăn nhiều một chút, không đủ lại lấy thêm, phần thứ hai lấy giá hữu nghị, giảm luôn 50%. Rượu và đĩa trái cây đều miễn phí cho các cháu, lão Dư còn nói muốn xào hai đĩa đồ ăn tặng cho các cháu nữa đó.”
Lạc Chi Dực cười nói: “Bà chủ, dì cũng hào phóng quá rồi.”
Bà chủ cởi mở cười nói: “Đại Lạc, cháu còn khách sáo với dì làm gì? Dì và chú Dư của cháu mỗi lần tới nhà cháu ăn mì không phải cũng được đối xử như vậy sao? Đều là bạn cũ cả, chúng ta đã sớm coi cháu như người nhà. Hôm nay cháu có thể đưa một anh chàng đẹp trai tới ủng hộ, dì và chú Dư cháu đều rất vui.”
“Cháu muốn đến từ lâu rồi, nhưng mỗi lần trông thấy nhiều người xếp hàng như vậy là lại rút lui, cũng ngại tìm dì để đi cửa sau, sợ làm cho nhiều người tức giận.” Lạc Chi Dực nói, “Hôm nay cháu đặc biệt đến sớm, ai ngờ trong quán khách vẫn kín bàn, may là nhanh tay lẹ mắt nhìn thấy ngoài trời vẫn còn một bàn, nên vội vàng quăng túi tiền chiếm lấy. Cuối cùng cháu cũng được nếm xiên nướng ngon nhất khu rồi.”
“Đứa nhỏ này miệng thật là ngọt.” Bà chủ được nịnh nên rất vui vẻ, lại hỏi Lạc Chi Dực, “Uống bia hay nước ngọt?”
Lạc Chi Dực nói: “Cho chúng cháu mỗi người một chai nước ngọt.”
“Thật hiểu chuyện.” Bà chủ hướng vào quán gọi tên một nhân viên phục vụ, bảo cô ấy mở hai chai đưa tới.
Chờ chai nước ngọt mở nắp đặt lên bàn, Lạc Chi Dực giơ chai nước ngọt lên cụng một cái với Nhiễm Khải Minh, vui vẻ nói: “Chúc mừng một người ưu tú như cậu sắp bắt đầu cuộc sống mới!”
Cô nói xong thì thoải mái uống hơn nửa chai nước ngọt, Nhiễm Khải Minh cũng uống không ít.
Đồ ăn rất nhanh đã được đưa ra đủ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, đồ ăn ngon loại bỏ không ít muộn phiền của việc sắp biệt ly.
Chỉ là lúc gần ăn xong, trong nháy mắt hai người lại lẳng lặng nhìn nhau, nhất thời không ai nói thêm điều gì. Bọn họ dường như đang chờ đối phương nói tiếp nhưng không người nào mở miệng, chỉ nhìn đối phương như thế, giống như muốn nhìn đủ một lần.
Cuối cùng vẫn là Nhiễm Khải Minh mở miệng trước: “Sau này chị ăn ít đồ ăn vặt thôi, ban đêm đi ngủ sớm một chút, biết chưa?”
“Biết rồi.” Lạc Chi Dực gật đầu, “Cậu còn muốn nhắn nhủ gì với tôi nữa không?”
“Tạm thời không có, chờ đến khi nhớ ra sẽ từ từ nói, cũng không phải là không có phương thức liên lạc.” Nhiễm Khải Minh nhàn nhạt cười, “ Chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
Nhưng chỉ dựa vào phương tiện liên lạc thì cho dù tình cảm tốt đến đâu cũng sẽ phai nhạt, Lạc Chi Dực nghĩ như vậy, có chút uể oải nở nụ cười, từ từ chống cằm lên bàn, cụp mắt nhìn chai nước ngọt thủy tinh dày cộp mà không nói một lời.
Cô không muốn che giấu tâm trạng chán nản của mình nữa, bởi vì cô dường như không thể giả vờ nổi nữa rồi. Thế là cô từ bỏ, cúi đầu xuống không nói một lời, mặc cho sự đau xót càng ngày càng đậm trong xoang mũi.
Không biết qua bao lâu, cô rõ ràng cảm nhận được trên đầu mình có thêm một bàn tay đang liên tục xoa tóc cô, dùng sức rất nhẹ nhàng,
Lạc Chi Dực trợn tròn mắt, cố gắng chống hơn hai mươi giây mới nháy một cái.
Nhiễm Khải Minh nhìn thấy, buông tóc cô ra, sau đó dùng tay lau khóe mắt ướt nhòe của cô.
Toàn bộ thế giới trong tầm mắt của cô đều mơ hồ, chỉ nhìn thấy ngón tay của cậu lờ mờ dán nơi khóe mắt cô, cảm giác dịu dàng ập đến như một cái lông vũ lướt qua.
Năm cái bàn ngoài trời đều đang kín khách, còn thêm không ít ghế nhỏ, tiếng nói chuyện phiếm, âm thanh vui đùa ầm ĩ, tiếng ồn ào không ngừng truyền tới, so với không gian yên tĩnh không lời ở bên bàn bọn họ quả thực là một thế giới khác.
Lạc Chi Dực giơ tay đè tay của cậu xuống, nhẹ nhàng nói: “Ăn no rồi, đi dạo chút đi.”
“Ừm, tôi đi tính tiền.” Nhiễm Khải Minh nói.
Lạc Chi Dực khẽ gật đầu, từ từ buông lỏng tay ra.
Bọn họ rời khỏi quán đồ nướng, đi dạo trong màn đêm một cách không có mục đích. Lạc Chi Dực hỏi cậu đã chuẩn bị xong những thứ nên chuẩn bị chưa, cậu nói vẫn chưa, ngoại trừ vật dụng hàng ngày thì cũng không có gì đặc biệt cần chuẩn bị.
“Đến Quảng Châu thì cậu có thể đoàn tụ với mẹ rồi.” Lạc Chi Dực nói, “Tôi thật sự vui cho cậu.”
Cô mơ hồ đoán cậu chọn nơi đó để học là vì mẹ của cậu, như vậy cũng tốt, sau này cậu có chuyện gì cũng không trở thành người ngay cả một người thân bên cạnh cũng không có. Đương nhiên cô rất muốn hỏi cậu một câu, sau khi tốt nghiệp cậu có quay về không? Nhưng cô cảm thấy có hỏi cũng không biết được đáp án chính xác, bởi vì rất nhiều thứ không thể biết được, cho dù bây giờ cậu nói sẽ quay về, nhưng cũng không chắc chắn thật sự sẽ như vậy.
“Có chuyện gì chị cứ liên lạc với tôi, tôi nhất định sẽ trả lời, chị muốn tôi về gấp để giúp đỡ cũng không thành vấn đề.” Nhiễm Khải Minh nói.
“Ừm.” Lạc Chi Dực chân thành nói, “Tôi biết cậu rất tốt bụng.”
“Phải không?” Nhiễm Khải Minh nghe cô nói như vậy thì hơi thu lại nụ cười trong mắt, cảm xúc cũng sâu hơn, bước chân có hơi chậm lại, nói: “Tôi kể cho chị nghe một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chị tới gần chút rồi tôi kể.”
Thế là Lạc Chi Dực tới gần cậu, nghe cậu kể một chuyện giống như chuyện bí mật. Vốn dĩ cậu biết là ai đã treo túi rau héo trộn với nước bẩn lên nắm cửa nhà Ngô Nga Liên vào năm ngoái, là một cậu bé tầng mười một.
Ngày ấy Nhiễm Khải Minh nhặt túi rau mà Trang Y Manh quẳng xuống đất ném vào thùng rác, sau khi quay về vẫn đứng ở trên hành lang cầu thang tầng sáu nhìn xuống, cậu không biết tại sao muốn nhìn, nhưng trong lòng có dự cảm có lẽ sẽ phát hiện ra chuyện gì đó. Chính là trùng hợp như vậy, hơn nửa giờ sau cậu nhìn thấy một cậu bé cúi đầu mang theo hai cái túi đầy rác đến thùng rác công cộng, sau gần mười phút nữa, cậu thấy cậu bé kia quay về, trên tay mang theo thứ gì đó, nhanh chóng chuồn qua tòa nhà đối diện kia. Cậu thấy thế liền đi xuống tầng rồi tiến về phía đối diện, sau đó đứng chờ ở cửa tầng, rất nhanh đã nhìn thấy cậu bé kia đi ra, cúi đầu phủi phủi lòng bàn tay.
“Nó đi ra, nhìn thấy tôi đang đứng đó thì tròn mắt chết trân tại chỗ. Tôi hẹn nó ra chòi nghỉ mát, hỏi nó tại sao lại muốn treo rau héo lên cửa nhà người ta. Nó nói là Ngô Nga Liên hắt nước qua nhà nó, mẹ nó đã giải thích rất nhiều lần, còn dọa sẽ báo cảnh sát, nhưng Ngô Nga Liên không tin, quấy rầy bọn họ mấy ngày.” Nhiễm Khải Minh từ từ kể cho Lạc Chi Dực nghe.
Lạc Chi Dực thử nghĩ lại, lúc trước chú Trang bị tạm giam, Ngô Nga Liên nổi điên đi khắp nơi nghi ngờ người khác vô căn cứ, còn hắt nước vào cửa mấy đối tượng nghi ngờ.
“Tôi hỏi nó còn có nguyên nhân khác không, nó cũng nói thẳng. Nó nói nó chán ghét Trang Tiểu Duệ, bọn họ học chung một trường, trong trường có xảy ra mâu thuẫn, nó bị Trang Tiểu Duệ cầm sách đánh mấy lần, ở tiểu khu cũ cũng từng bị Trang Tiểu Duệ bắt nạt. Thế là mỗi ngày nó đều suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến cho gia đình bọn họ biến ra khỏi tiểu khu cũ. Nó nói mọi người đều biết Ngô Nga Liên là một người bị bệnh tâm thần, thích nghi thần nghi quỷ, nó muốn dọa bà ta, tốt nhất là dọa cho bà ta đổ bệnh để đưa đến bệnh viện tâm thần, như vậy thì Trang Tiểu Duệ cũng có thể yên lặng một thời gian. Nó nghĩ ra trò đùa ác ý, sáng sớm mang theo bao tay đi ra ngoài, chạy tới thùng rác lớn trong chợ lục tìm rau nát, bỏ vào trong một cái túi rồi bỏ thêm một chút nước bẩn, sau đó treo ở cửa nhà bà ta.”
“Sau khi nghe xong cậu phản ứng như thế nào?” Lạc Chi Dực nghe rất nghiêm túc, chờ cậu nói xong mới hỏi.
“Tôi không có phản ứng gì cả, nhưng trong lòng cũng có chút cười trên nỗi đau của gia đình bọn họ.” Nhiễm Khải Minh nói đến đây, nhìn mặt cô, “Chị luôn nói tôi tốt bụng, thật ra thì sự tốt bụng của tôi rất có giới hạn.”
“Không sao, cậu tốt bụng với tôi là được rồi.” Lạc Chi Dực thờ ơ cười một tiếng, “Có ai không phải là người bình thường chứ?”
Nhiễm Khải Minh nhìn nụ cười của cô, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp. Bởi vì đang đi dạo trên một con phố thương mại náo nhiệt, bốn phía đều là ánh đèn, nên cậu có thể thấy rõ nụ cười trong sáng pha lẫn chút che chở của cô dưới ánh sáng rực rỡ, bỗng nhiên cậu có một loại cảm giác rõ ràng là được cô ưu ái, và cảm giác này khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.
Nhiễm Khải Minh cảm thấy cô rất đáng yêu, cậu không nỡ rời xa cô như thế, nhưng cậu không định nói ra chuyện này.
Hai người lại đi một đoạn đường, sau khi hàn huyên không ít chuyện, cuối cùng cậu nói: “Ngày tôi đến trường, chị sẽ đến tiễn tôi chứ?”
“Cậu muốn tôi tiễn cậu, tôi sẽ tới.” Lạc Chi Dực hứa.
“Hứa với tôi, chị nhất định phải tới.” Cậu nói rồi đưa tay giữ lấy tay của cô.
“Ừm, được.” Lòng bàn tay của cô nhanh chóng cảm nhận được sự ấm áp của cậu truyền tới.
–
Nhiễm Khải Minh mua vé đường sắt cao tốc, thời gian là sáng sớm. Hiện tại giao thông phát triển nên thời gian ngồi cao tốc đến Quảng Châu cũng không còn quá lâu. Mặc dù từ khi công việc kinh doanh của mẹ cậu trở lại bình thường cậu đã không còn thiếu tiền, nhưng có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm, dù sao đây cũng không phải là tiền do mình kiếm được, cậu không có tư cách tiêu xài.
Lạc Chi Dực cùng đi với cậu đến trạm đường sắt cao tốc. Ở bên ngoài cửa soát vé, bọn họ rốt cuộc cũng đối diện với giây phút chia ly.
“Cậu không cảm thấy tò mò tại sao hôm nay tôi lại vác theo một cái túi lớn như vậy sao?” Lạc Chi Dực hỏi Nhiễm Khải Minh.
“Vừa rồi hỏi chị, chị nói là cất món đồ gì đó, phải giữ bí mật.” Nhiễm Khải Minh đáp, “Bây giờ chị có thể nói được rồi chứ?”
Lạc Chi Dực bỏ túi xuống, kéo khóa kéo rồi lấy ra một cái hộp đóng gói quen thuộc, đưa cho cậu, nói: “Là quả cầu thủy tinh con mèo kia, lần này cậu giữ nó đi. Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn là muốn đặt nó trên bàn sách của cậu, tôi cảm thấy nó có thể mang may mắn đến cho cậu.”
“Được, tôi sẽ đặt trên bàn trong phòng ngủ của tôi, mỗi ngày đều nhìn nó.” Nhiễm Khải Minh lần này nhận rất dứt khoát, cất quả cầu thủy tinh vào trong túi của mình. Thật ra thì trong hành lý của cậu còn mang theo một con mèo do chính tay cô điêu khắc.
“Cậu…” Lạc Chi Dực thở một hơi thật dài, nói tiếp, “Chăm sóc cho bản thân thật tốt, ăn ngon một chút, cố gắng vỗ béo bản thân… Sau đó có thời gian thì tìm tôi tán gẫu.”
“Được, không thành vấn đề.” Nhiễm Khải Minh cầm quả cầu thủy tinh, vẫn luôn nhìn cô không rời.
“Tạm biệt.” Lạc Chi Dực vẫy vẫy tay, từ từ lui lại mấy bước, “Cậu mau vào đi.”
Cô sợ nhìn cậu thêm một chút sẽ bật khóc, cố mở to hai mắt rồi đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Lạc Chi Dực đi được vài bước, sau lưng truyền đến một tiếng “chị”. Cô lập tức dừng bước, sau đó nghe thấy tiếng “chị” biến thành “Lạc Chi Dực”. Cô vội vàng xoay người lại, nhìn thấy Nhiễm Khải Minh đang đi về phía mình với tốc độ cực nhanh.
Trái tim cô như bị một bàn tay nắm lấy, có chút không thở nổi.
Cậu nhanh chóng đi tới, rẽ ra khỏi đám người rồi đưa tay ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Đừng quên tôi.”
Lạc Chi Dực cũng đưa tay ôm chặt lấy lưng cậu, dùng sức gật đầu.
Cậu ôm cô rất chặt, giống như muốn khảm cô vào cơ thể mình, trở thành một phần của chính cậu. Sau một lúc lâu, chờ đến khi cậu buông tay ra, cả người Lạc Chi Dực đều nóng hổi.
Đang lúc muốn gọi tên Nhiễm Khải Minh một lần nữa, cậu rất tự nhiên xích lại gần mặt cô, rồi đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.
Đúng vị trí mà cô từng hôn cậu trước đó.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới của Lạc Chi Dực bao gồm cả khuôn mặt và bóng dáng của cậu đều mơ hồ. Nhịp tim cô như sấm vang, có một loại trải nghiệm như ngồi tàu Apollo khi còn bé, cảm giác trái tim lơ lửng trong không trung rồi nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu.
Cô không nằm mơ đấy chứ? Cậu chủ động hôn cô? Cô cuối cùng cũng xác nhận được mọi chuyện không phải là tự mình đa tình, cậu thích cô nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, sự thật này khiến cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Cho dù bọn họ sắp phải chia tay, có lẽ theo thời gian cũng sẽ dần dần phai nhạt, sau này cuộc sống như đường thẳng song song không gặp lại nhau, nhưng giờ phút này cô thật sự cảm thấy cuộc sống hơn hai mươi năm của mình thật đáng giá.
Lạc Chi Dực chưa bao giờ trải qua cảm giác hạnh phúc như thế, hạnh phúc đến mức khiến cô choáng ngợp. Cô thậm chí nghi ngờ thời khắc này có lẽ chính là điểm nhấn trong cuộc đời mình, sau này có thể sẽ không có được cảm giác hạnh phúc nào ngoài khoảnh khắc này nữa.
Cô….gạt nước mắt, bật cười từ đáy lòng, quyết định không tiếp tục đau buồn nữa, phải cố gắng chia tay cậu trong vui vẻ.
Một năm này, sự xuất hiện của cậu trong cuộc đời cô khiến cô cảm thấy bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì cũng không thành vấn đề, vì cuộc đời cô đã xứng đáng rồi.
Cảm giác thích một người, cảm giác được một người thích, thực sự quá đẹp đẽ, quá quý giá, quý giá đến mức cô cảm thấy mình không thể rời bỏ thế giới này một cách vô ích.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Lạc sẽ không quên bạn học Nhiễm. Bạn học Nhiễm cũng sẽ không quên Đại Lạc. Đối với họ, cả hai đều là người rất quý giá trong cuộc sống của mình.
Mặc dù cô vẫn chưa chính thức đi làm, nhưng đã hiểu được đạo lý kiếm tiền không dễ.
Bởi vì bận rộn nên những chuyện khác cô cũng tạm thời không để ý tới. Sau khi Nhiễm Khải Minh dọn tới khu 6 Hà Nguyên, cô không liên lạc nhiều với cậu nữa. Cách tháng Sáu còn không xa, cậu phải chuẩn bị cho kỳ thi, cô cũng phải đối mặt với nhiệm vụ bài vở càng ngày càng nặng, bọn họ đều bận rộn nhiều việc, thật sự không có thời gian nói chuyện phiếm.
Hứa Lẫm bị kỳ thực tập mà khoa sắp xếp cho Lạc Chi Dực dọa sợ, cảm thấy vô cùng may mắn khi mình vẫn có thể nằm ườn trên ghế sô pha, ăn lẩu tự sôi, xem phim Hàn Quốc, hưởng thụ thời gian nghỉ nhàn rỗi. Bây giờ Lạc Chi Dực chỉ có thể phàn nàn với cô ấy, bởi vì Trang Y Manh đang điều dưỡng cơ thể nên cần yên tĩnh.
Nhắc đến Trang Y Manh, tất cả hàng xóm cũ ở tiểu khu đều cảm thấy cô gái này quá thê thảm. Vừa ra viện, cô ấy bị ba mình gửi đến sống ở một nơi mà ông ta đã liên lạc từ trước. Người ba Trang liên lạc là một người bạn cũ, ở trong khu phố cổ buôn bán nhỏ, làm thợ sửa khóa, vừa đúng lúc có một gác xép ở trên mái nhà bỏ không, nhỏ đến mức mới đi mấy bước mũi đã đụng tường, vốn dĩ là dùng để chất đồ lặt vặt, nhưng hiện tại không có đồ lặt vặt nên để cho Trang Y Manh ở, mỗi tháng thu giá hữu nghị một ngàn hai trăm đồng, cũng cung cấp một ngày hai bữa ăn, vợ ông ta làm xong sẽ đưa lên cho Trang Y Manh.
Trang Y Manh sau khi bị Trang Tiểu Duệ đánh thì cả người cứ choáng váng, uể oải nằm dài trên gác xép, có một khoảng thời gian rất dài lười đi xuống tầng, ngoại trừ đọc sách ra thì chỉ cầm điện thoại di động để chụp những chú chim bồ câu đậu trên cửa sổ. Lạc Chi Dực lo lắng nếu tiếp tục như vậy sẽ bị trầm cảm, nên vừa có thời gian liền gọi cô ấy ra ngoài một chút, nhưng lần nào cô ấy cũng lấy lý do bản thân rất mệt đề từ chối.
“Bất luận thế nào cậu cũng phải nói chuyện với người khác, nếu không sẽ phát bệnh đó.” Lạc Chi Dực lo lắng.
“Tớ có người để nói chuyện mà.” Trang Y Manh tuy là nói như vậy, nhưng không nói cho Lạc Chi Dực biết đối phương là ai.
Lạc Chi Dực không nghĩ tới người kia chính là Tào Diễn Hạo.
Ngày Trang Y Manh được đưa đến bệnh viện trùng hợp bị bác của Tào Diễn Hạo làm việc trong bệnh viện bắt gặp, sau khi Tào Diễn Hạo biết được chuyện này rất trăn trở lo lắng. Tiếp đó, anh ta gửi những bức ảnh chúc ngủ ngon và những câu chuyện đầy cảm hứng liên tục suốt mười tám ngày, Trang Y Manh có lẽ đã bị anh ta làm cho cảm động, hoặc có lẽ là quá cô độc, cuối cùng không chịu được không gian nhỏ hẹp và tình trạng không có người giao lưu, cô ấy bắt đầu nói chuyện phiếm với anh ta, từ từ nói ra chút tâm sự giấu kín trong lòng.
Lạc Chi Dực bắt đầu đi học lại thì gặp được Tào Diễn Hạo trong trường, Tào Diễn Hạo hưng phấn nói cho cô biết, Trang Y Manh đã nói cô ấy sẽ đồng ý làm bạn với anh ta.
Lạc Chi Dực nghe vậy rất kinh ngạc, lập tức đi hỏi Trang Y Manh xem việc này có phải thật hay không, Trang Y Manh trả lời một câu: “Ừm.”
Sau đó không đến một tháng, Lạc Chi Dực nhìn thấy Tào Diễn Hạo đăng lên vòng bạn bè một tấm hình, viết một câu đầy ẩn ý: “Cảnh hoàng hôn hôm nay là cảnh hoàng hôn đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Cô vừa liếc mắt đã nhận ra bóng lưng dưới hoàng hôn trong tấm ảnh kia chính là Trang Y Manh, tâm trạng có thể nói là tương đối dao động.
Hứa Lẫm rất nhanh cũng biết chuyện này, thế là nhóm Ba Chị Em lập tức náo nhiệt, Lạc Chi Dực và Hứa Lẫm nhanh chóng tập trung lại, vặn hỏi Trang Y Manh cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Sau khi các cô gửi hơn hai mươi tin nhắn “Người đâu rồi?” “Thật hay giả?” Trang Y Manh mới xuất hiện thừa nhận: “Ừm, là thật.”
Hai người nhận được tin vui đều rất mừng cho Trang Y Manh, hận không thể nghe kể chi tiết ngay lập tức, nhưng Trang Y Manh từ chối trả lời, ngay cả vòng bạn bè cũng không có một chút dấu vết tình cảm nào. Sau khi nếm mùi thất bại mấy lần, hai cô nhìn ra thái độ của cô ấy là nghiêm túc chứ không phải thẹn thùng, bèn ngừng buôn chuyện.
Lúc gọi video, Hứa Lẫm nói với Lạc Chi Dực: “Nữ thần hệ lạnh lùng của chúng ta cũng yêu đương rồi, chúng ta còn chờ gì nữa? Có thể yêu thì cứ yêu thôi!”
Lạc Chi Dực hỏi cô ấy: “Yêu? Yêu ai giờ? Hơn nữa tớ bận rộn như chó, làm gì có thời gian để yêu đương?”
Hứa Lẫm hỏi: “Cậu nhóc khách trọ kiêm tiểu học bá của cậu đâu?”
Nhắc đến Nhiễm Khải Minh, Lạc Chi Dực hơi ảm đạm trong lòng, sực nhớ ra đã rất lâu rồi không liên lạc với cậu.
Thấy Lạc Chi Dực không trả lời, Hứa Lẫm còn nói: “Được rồi, coi như tớ chưa nói. Cậu đổi qua một người khác đi, tớ quên cậu ấy vẫn chưa lên đại học, mặc dù chênh lệch không đến ba tuổi, nhưng trình tự cuộc đời của các cậu không giống nhau.”
Lạc Chi Dực nghĩ thầm, tớ đã suy nghĩ ra từ sớm rồi.
–
Kỳ thi đại học vào tháng Sáu đảo mắt đã đến. Trước kỳ thi đại học một đêm, Lạc Chi Dực cuối cùng cũng gửi một tin nhắn với nội dung “Cố lên, thuận buồn xuôi gió nhé” cho Nhiễm Khải Minh, Nhiễm Khải Minh trả lời cô bằng một biểu tượng cảm xúc OK.
Hai ngày thi đại học không may đều có mưa, Lạc Chi Dực ngồi trong giảng đường, đôi mắt thi thoảng lại liếc nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, hy vọng cậu không mắc mưa để bị cảm.
May mắn là Nhiễm Khải Minh không mắc mưa, cũng không gặp phải tình huống gì khác, thuận lợi kết thúc tất cả các môn trong kỳ thi.
Lạc Chi Dực thở phào nhẹ nhõm. Cho dù vẫn chưa có điểm số, nhưng cô tin dựa vào thực lực của cậu, chỉ cẩn thuận lợi thi xong thì kết quả sẽ không thấp.
Chờ đến nửa cuối tháng Sáu là có thể kiểm tra điểm số, nhưng Lạc Chi Dực cũng không hỏi cậu kết quả. Nguyên nhân rất đơn giản, do cô không dám hỏi. Nghĩ đến chuyện cậu rất có thể sẽ đến nơi khác học khiến cô không dám hỏi bất cứ chuyện gì.
Kết quả là thành tích của Nhiễm Khải Minh rất cao, tổng điểm các môn khoa học tự nhiên lọt vào tốp 20 toàn tỉnh, có thể lựa chọn vào rất nhiều trường danh tiếng, cuối cùng cậu chọn một ngôi trường lâu năm có uy tín ở Quảng Châu. Lạc Chi Dực biết được tin tức tốt này thông qua điện thoại, đương nhiên là do cậu tự gọi tới.
Trong điện thoại, Nhiễm Khải Minh nói muốn mời gia đình Lạc Chi Dực ăn cơm, bày tỏ sự cảm ơn của mình với bọn họ, cảm ơn bọn họ đã chiếu cố cậu một năm qua.
Rất lâu rồi không nghe cậu nói cảm ơn, bây giờ nghe lại lần nữa, tâm trạng của Lạc Chi Dực rất phức tạp, thấy vui khi cậu đạt được thành tích tốt, nhưng cũng không thể kìm nén một chút đau buồn. Nhưng cô che giấu cảm xúc rất tốt, vui vẻ nói vào điện thoại: “Mưa gió bão bùng đều cùng nhau trải qua, chúng ta gần như đã trở thành mối quan hệ chiến hữu, nói cảm ơn gì chứ? Hai chữ này rút lại đi. Được rồi, tôi sẽ nói lại với ba mẹ, sau đó mọi người chọn một ngày tốt để liên hoan.”
“Tùy chị quyết định.” Nhiễm Khải Minh nói.
Lạc Chi Dực còn muốn nói gì đó, nhưng lập tức ngừng lại. Cậu muốn đi xa đã là sự thật, cô sợ nói càng nhiều càng giấu không được sự buồn bã trong lòng.
Ba Lạc và mẹ Lạc vô cùng vui vẻ sau khi biết được tin tốt của Nhiễm Khải Minh. Ba Lạc nói tuyệt đối không để cho Nhiễm Khải Minh mời khách, nên để cậu đích thân tới cầm muôi, nấu ra một bàn tiệc xa hoa.
Không ngờ, Lạc Chi Dực rất nhanh đã thay đổi chủ ý, đưa ra một thỉnh cầu ích kỷ với ba mẹ: “Có thể chỉ có hai người là con và cậu ấy không ạ?”
Ba Lạc và mẹ Lạc nhất thời ngẩn ngơ.
“Đoán chừng sau này sẽ không còn cơ hội ăn cơm riêng với cậu ấy nữa.” Lạc Chi Dực hít sâu một hơi, cố gắng thu lại sự chua xót trong xoang mũi, “Con muốn ăn bữa cơm này với cậu ấy, chỉ có hai người, được không?”
Mẹ Lạc lập tức hiểu ra, chầm chậm vươn tay vỗ vỗ sau lưng con gái, hợp tình hợp lý nói: “Được chứ.”
Ba Lạc cũng không ngốc, cười nói: “Đại Lạc, bữa cơm này con hãy thay chúng ta đi đi. Hai người già chúng ta ở đó, người trẻ tuổi các con cũng có nhiều lời khó nói.”
Lạc Chi Dực khẽ gật đầu, khi xoay người rời đi đôi mắt đã đỏ lên, sợ ba mẹ phát hiện nên cô lập tức chạy về phòng.
Mẹ Lạc muốn kêu con gái chậm một chút, nhưng lại nuốt lời nói vào trong, có chút lo âu quay đầu nhìn chồng. Ba Lạc thì cười cười, không hề cảm thấy lo lắng, ra vẻ rộng lượng nói: “Để con nó đi đi, dù cười hay khóc cũng không sao. Tuổi trẻ có ai không trải qua những chuyện như vậy đâu? Khi còn trẻ thích một người vừa đẹp vừa ưu tú là chuyện rất bình thường, kết quả không quan trọng, có đoạn kỷ niệm này là được rồi.”
Mẹ Lạc suy tư nói: “Tiểu Nhiễm quả thực rất tốt, nhưng hai đứa nhỏ còn trẻ, trong tương lai chuyện tình cảm sẽ có nhiều biến động, làm cha mẹ cũng không đủ tin tưởng để ủng hộ.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, tùy duyên đi.” Ba Lạc vỗ vai vợ mình.
Đêm nay Lạc Chi Dực đã khóc. Cô tự hỏi bản thân không phải là loại người đạo đức giả, từ nhỏ đã vô ưu vô lo mà lớn lên, vẫn luôn may mắn sống qua những ngày tốt đẹp dưới sự bao bọc của ba mẹ, đây là lần đầu tiên cô trốn trong chăn khóc nức nở. Lúc đầu cô chỉ muốn rơi một hai giọt nước mắt để trút bỏ cảm xúc phiền muộn, ai ngờ vừa khóc đã không thể dừng lại được, khóc ướt cả vỏ gối.
Lần đầu tiên khóc thành như vậy, cũng là lần đầu tiên nếm trải mùi vị ‘mất mát’.
Cô không muốn Nhiễm Khải Minh đi, không muốn để cho cậu rời khỏi tầm mắt của mình, nhưng cô biết mình nên vui vẻ tiễn cậu đến trạm đầu tiên của tương lai.
Cô nhất định phải kiềm chế, cô không thể ích kỷ được, không thể chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân.
Cuối cùng bọn họ hẹn nhau ở một quán đồ nướng bên cạnh tiệm mì Hân Hân. Đây là nơi do Lạc Chi Dực chọn, cô nói mình rất lâu rồi không ăn đồ nướng nên rất thèm mùi vị kia. Trước khi đi cô cũng nói thẳng với cậu, rằng mình muốn nói chuyện riêng với cậu, không muốn có người khác tới làm phiền, cho nên cô đã cản ba mẹ tới.
Rất lâu không gặp mặt, Lạc Chi Dực phát hiện Nhiễm Khải Minh đã gầy hơn một chút, làn da trắng, đôi mắt cũng long lanh hơn, dường như còn tỏa ra chút ánh sáng bình tĩnh và lanh lợi. Mặt đối mặt sau khi ngồi xuống, cảm xúc của cô có chút bất ổn, ngoài thấy hãnh diện vì cậu thì cũng có cảm giác vô cùng miễn cưỡng. Thật ra thì trước hôm nay, cô đã nghĩ tới khi mặt đối mặt với cậu phải biểu hiện thật tốt, phải vui vẻ ăn mừng với cậu, tùy tiện vỗ vai cậu, nói cho cậu biết: “Chàng trai trẻ, cứ đạp gió rẽ sóng đi, chị sẽ luôn ở sau lưng ủng hộ cho cậu”. Cô tự nói với bản thân là phải vứt hết những mập mờ, phiền muộn, lo được lo mất ra sau đầu.
Chỉ có điều, vừa nhìn thấy cậu, cô đã cảm giác bản thân sắp tiêu tùng.
Nhiễm Khải Minh cũng rất lâu rồi không gặp Lạc Chi Dực, gặp lại cô phản ứng đầu tiên là thấy tóc cô đã dài ra không ít, miễn cưỡng vắt hờ lên vai, khí chất cả người cũng có chút thay đổi, dường như là dịu dàng hơn.
“Tóc của chị dài ra không ít.” Cậu nói.
“Ừm, sẽ đi cắt sớm thôi.” Lạc Chi Dực thoải mái nói, “Thật ra thì như bây giờ đã là phá kỷ lục rồi, sau khi tôi mười tuổi thì không còn để tóc dài như vậy nữa.”
“Khi còn bé chị để tóc dài sao?” Cậu hỏi.
“Đúng vậy, khi còn bé tôi để tóc dài, do mẹ quyết định. Đến khi lớn lên tôi đã yêu cầu cắt tóc vì lười gội đầu. Cậu thử tưởng tượng xem tóc của tôi nếu nuôi dài đến eo, mỗi lần gội đầu phải tốn bao nhiêu nước?”
“Do chị quyết định, thích thế nào thì làm thế đấy.” Nhiễm Khải Minh cười dịu dàng.
“Đó là đương nhiên.” Cô nhìn thấy nụ cười của cậu thì lại càng không nỡ, một lát sau rủ mắt xuống.
Gió đêm ấm nóng của mùa hè mang theo hương vị cay nồng của rượu bia và đồ nướng không ngừng lởn vởn trên chóp mũi người khác, tiếng ve xa xa cũng dần dần truyền đến bên tai. Giờ phút này rất dễ chịu, giọng nói dễ nghe trong trẻo của cậu khiến cô có một loại ảo giác thời gian thanh xuân nóng bỏng và dài vô tận, khiến cô có thể đặc biệt cảm nhận được vẻ đẹp thuộc về tuổi trẻ.
“Nhiễm Khải Minh, cậu thật trẻ trung.” Cô bỗng nhiên cảm thán.
“Vậy chị già rồi sao?”
“So với cậu thì tôi vẫn già hơn một chút. Tôi nhớ lại cái đêm tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển, mắt cứ nhìn ra đèn đường ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng ve, một đêm không ngủ được, cả người vô cùng kích động, có một loại cảm giác ‘tất cả vừa mới bắt đầu’. Mặc dù loại cảm giác này chỉ thoáng qua. Mùa hè năm đó tôi hoàn toàn buông thả bản thân. Sau khi vào đại học thì cuộc sống bắt đầu hỗn loạn, mãi cho đến bây giờ.” Nói đến đây, cô có chút xấu hổ cười cười, “Có điều, tôi sẽ không quên cái đêm hôm ấy, loại cảm giác dâng trào trong lòng đó chính là cảm giác thuộc về thanh xuân.”
Cô biết cậu hiện tại đang chìm trong cảm giác như vậy, cô có thể cảm nhận được.
“Bây giờ chị muốn làm gì vẫn chưa muộn.” Nhiễm Khải Minh nhìn vào đôi mắt cô, nghiêm túc nói, “Chị vẫn còn rất trẻ.”
“Có lý.” Lạc Chi Dực nhìn cậu, bỗng nhiên nghĩ, với ý chí của cậu nhất định sẽ không để thời gian mặt trời mọc mỗi ngày trở nên vô nghĩa, cuộc sống đại học của cậu nhất định rất phong phú và đặc sắc.
Nhiều điều tốt như vậy, cô nên cảm thấy vui cho cậu.
Khi bọn họ đang nói chuyện, bà chủ mang tạp dề vải xanh tự mình bưng lên một cái mâm tròn bằng inox có thịt xiên vừa nướng xong, đặt trên bàn bọn họ rồi nhiệt tình nói: “Ăn nhiều một chút, không đủ lại lấy thêm, phần thứ hai lấy giá hữu nghị, giảm luôn 50%. Rượu và đĩa trái cây đều miễn phí cho các cháu, lão Dư còn nói muốn xào hai đĩa đồ ăn tặng cho các cháu nữa đó.”
Lạc Chi Dực cười nói: “Bà chủ, dì cũng hào phóng quá rồi.”
Bà chủ cởi mở cười nói: “Đại Lạc, cháu còn khách sáo với dì làm gì? Dì và chú Dư của cháu mỗi lần tới nhà cháu ăn mì không phải cũng được đối xử như vậy sao? Đều là bạn cũ cả, chúng ta đã sớm coi cháu như người nhà. Hôm nay cháu có thể đưa một anh chàng đẹp trai tới ủng hộ, dì và chú Dư cháu đều rất vui.”
“Cháu muốn đến từ lâu rồi, nhưng mỗi lần trông thấy nhiều người xếp hàng như vậy là lại rút lui, cũng ngại tìm dì để đi cửa sau, sợ làm cho nhiều người tức giận.” Lạc Chi Dực nói, “Hôm nay cháu đặc biệt đến sớm, ai ngờ trong quán khách vẫn kín bàn, may là nhanh tay lẹ mắt nhìn thấy ngoài trời vẫn còn một bàn, nên vội vàng quăng túi tiền chiếm lấy. Cuối cùng cháu cũng được nếm xiên nướng ngon nhất khu rồi.”
“Đứa nhỏ này miệng thật là ngọt.” Bà chủ được nịnh nên rất vui vẻ, lại hỏi Lạc Chi Dực, “Uống bia hay nước ngọt?”
Lạc Chi Dực nói: “Cho chúng cháu mỗi người một chai nước ngọt.”
“Thật hiểu chuyện.” Bà chủ hướng vào quán gọi tên một nhân viên phục vụ, bảo cô ấy mở hai chai đưa tới.
Chờ chai nước ngọt mở nắp đặt lên bàn, Lạc Chi Dực giơ chai nước ngọt lên cụng một cái với Nhiễm Khải Minh, vui vẻ nói: “Chúc mừng một người ưu tú như cậu sắp bắt đầu cuộc sống mới!”
Cô nói xong thì thoải mái uống hơn nửa chai nước ngọt, Nhiễm Khải Minh cũng uống không ít.
Đồ ăn rất nhanh đã được đưa ra đủ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, đồ ăn ngon loại bỏ không ít muộn phiền của việc sắp biệt ly.
Chỉ là lúc gần ăn xong, trong nháy mắt hai người lại lẳng lặng nhìn nhau, nhất thời không ai nói thêm điều gì. Bọn họ dường như đang chờ đối phương nói tiếp nhưng không người nào mở miệng, chỉ nhìn đối phương như thế, giống như muốn nhìn đủ một lần.
Cuối cùng vẫn là Nhiễm Khải Minh mở miệng trước: “Sau này chị ăn ít đồ ăn vặt thôi, ban đêm đi ngủ sớm một chút, biết chưa?”
“Biết rồi.” Lạc Chi Dực gật đầu, “Cậu còn muốn nhắn nhủ gì với tôi nữa không?”
“Tạm thời không có, chờ đến khi nhớ ra sẽ từ từ nói, cũng không phải là không có phương thức liên lạc.” Nhiễm Khải Minh nhàn nhạt cười, “ Chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
Nhưng chỉ dựa vào phương tiện liên lạc thì cho dù tình cảm tốt đến đâu cũng sẽ phai nhạt, Lạc Chi Dực nghĩ như vậy, có chút uể oải nở nụ cười, từ từ chống cằm lên bàn, cụp mắt nhìn chai nước ngọt thủy tinh dày cộp mà không nói một lời.
Cô không muốn che giấu tâm trạng chán nản của mình nữa, bởi vì cô dường như không thể giả vờ nổi nữa rồi. Thế là cô từ bỏ, cúi đầu xuống không nói một lời, mặc cho sự đau xót càng ngày càng đậm trong xoang mũi.
Không biết qua bao lâu, cô rõ ràng cảm nhận được trên đầu mình có thêm một bàn tay đang liên tục xoa tóc cô, dùng sức rất nhẹ nhàng,
Lạc Chi Dực trợn tròn mắt, cố gắng chống hơn hai mươi giây mới nháy một cái.
Nhiễm Khải Minh nhìn thấy, buông tóc cô ra, sau đó dùng tay lau khóe mắt ướt nhòe của cô.
Toàn bộ thế giới trong tầm mắt của cô đều mơ hồ, chỉ nhìn thấy ngón tay của cậu lờ mờ dán nơi khóe mắt cô, cảm giác dịu dàng ập đến như một cái lông vũ lướt qua.
Năm cái bàn ngoài trời đều đang kín khách, còn thêm không ít ghế nhỏ, tiếng nói chuyện phiếm, âm thanh vui đùa ầm ĩ, tiếng ồn ào không ngừng truyền tới, so với không gian yên tĩnh không lời ở bên bàn bọn họ quả thực là một thế giới khác.
Lạc Chi Dực giơ tay đè tay của cậu xuống, nhẹ nhàng nói: “Ăn no rồi, đi dạo chút đi.”
“Ừm, tôi đi tính tiền.” Nhiễm Khải Minh nói.
Lạc Chi Dực khẽ gật đầu, từ từ buông lỏng tay ra.
Bọn họ rời khỏi quán đồ nướng, đi dạo trong màn đêm một cách không có mục đích. Lạc Chi Dực hỏi cậu đã chuẩn bị xong những thứ nên chuẩn bị chưa, cậu nói vẫn chưa, ngoại trừ vật dụng hàng ngày thì cũng không có gì đặc biệt cần chuẩn bị.
“Đến Quảng Châu thì cậu có thể đoàn tụ với mẹ rồi.” Lạc Chi Dực nói, “Tôi thật sự vui cho cậu.”
Cô mơ hồ đoán cậu chọn nơi đó để học là vì mẹ của cậu, như vậy cũng tốt, sau này cậu có chuyện gì cũng không trở thành người ngay cả một người thân bên cạnh cũng không có. Đương nhiên cô rất muốn hỏi cậu một câu, sau khi tốt nghiệp cậu có quay về không? Nhưng cô cảm thấy có hỏi cũng không biết được đáp án chính xác, bởi vì rất nhiều thứ không thể biết được, cho dù bây giờ cậu nói sẽ quay về, nhưng cũng không chắc chắn thật sự sẽ như vậy.
“Có chuyện gì chị cứ liên lạc với tôi, tôi nhất định sẽ trả lời, chị muốn tôi về gấp để giúp đỡ cũng không thành vấn đề.” Nhiễm Khải Minh nói.
“Ừm.” Lạc Chi Dực chân thành nói, “Tôi biết cậu rất tốt bụng.”
“Phải không?” Nhiễm Khải Minh nghe cô nói như vậy thì hơi thu lại nụ cười trong mắt, cảm xúc cũng sâu hơn, bước chân có hơi chậm lại, nói: “Tôi kể cho chị nghe một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chị tới gần chút rồi tôi kể.”
Thế là Lạc Chi Dực tới gần cậu, nghe cậu kể một chuyện giống như chuyện bí mật. Vốn dĩ cậu biết là ai đã treo túi rau héo trộn với nước bẩn lên nắm cửa nhà Ngô Nga Liên vào năm ngoái, là một cậu bé tầng mười một.
Ngày ấy Nhiễm Khải Minh nhặt túi rau mà Trang Y Manh quẳng xuống đất ném vào thùng rác, sau khi quay về vẫn đứng ở trên hành lang cầu thang tầng sáu nhìn xuống, cậu không biết tại sao muốn nhìn, nhưng trong lòng có dự cảm có lẽ sẽ phát hiện ra chuyện gì đó. Chính là trùng hợp như vậy, hơn nửa giờ sau cậu nhìn thấy một cậu bé cúi đầu mang theo hai cái túi đầy rác đến thùng rác công cộng, sau gần mười phút nữa, cậu thấy cậu bé kia quay về, trên tay mang theo thứ gì đó, nhanh chóng chuồn qua tòa nhà đối diện kia. Cậu thấy thế liền đi xuống tầng rồi tiến về phía đối diện, sau đó đứng chờ ở cửa tầng, rất nhanh đã nhìn thấy cậu bé kia đi ra, cúi đầu phủi phủi lòng bàn tay.
“Nó đi ra, nhìn thấy tôi đang đứng đó thì tròn mắt chết trân tại chỗ. Tôi hẹn nó ra chòi nghỉ mát, hỏi nó tại sao lại muốn treo rau héo lên cửa nhà người ta. Nó nói là Ngô Nga Liên hắt nước qua nhà nó, mẹ nó đã giải thích rất nhiều lần, còn dọa sẽ báo cảnh sát, nhưng Ngô Nga Liên không tin, quấy rầy bọn họ mấy ngày.” Nhiễm Khải Minh từ từ kể cho Lạc Chi Dực nghe.
Lạc Chi Dực thử nghĩ lại, lúc trước chú Trang bị tạm giam, Ngô Nga Liên nổi điên đi khắp nơi nghi ngờ người khác vô căn cứ, còn hắt nước vào cửa mấy đối tượng nghi ngờ.
“Tôi hỏi nó còn có nguyên nhân khác không, nó cũng nói thẳng. Nó nói nó chán ghét Trang Tiểu Duệ, bọn họ học chung một trường, trong trường có xảy ra mâu thuẫn, nó bị Trang Tiểu Duệ cầm sách đánh mấy lần, ở tiểu khu cũ cũng từng bị Trang Tiểu Duệ bắt nạt. Thế là mỗi ngày nó đều suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến cho gia đình bọn họ biến ra khỏi tiểu khu cũ. Nó nói mọi người đều biết Ngô Nga Liên là một người bị bệnh tâm thần, thích nghi thần nghi quỷ, nó muốn dọa bà ta, tốt nhất là dọa cho bà ta đổ bệnh để đưa đến bệnh viện tâm thần, như vậy thì Trang Tiểu Duệ cũng có thể yên lặng một thời gian. Nó nghĩ ra trò đùa ác ý, sáng sớm mang theo bao tay đi ra ngoài, chạy tới thùng rác lớn trong chợ lục tìm rau nát, bỏ vào trong một cái túi rồi bỏ thêm một chút nước bẩn, sau đó treo ở cửa nhà bà ta.”
“Sau khi nghe xong cậu phản ứng như thế nào?” Lạc Chi Dực nghe rất nghiêm túc, chờ cậu nói xong mới hỏi.
“Tôi không có phản ứng gì cả, nhưng trong lòng cũng có chút cười trên nỗi đau của gia đình bọn họ.” Nhiễm Khải Minh nói đến đây, nhìn mặt cô, “Chị luôn nói tôi tốt bụng, thật ra thì sự tốt bụng của tôi rất có giới hạn.”
“Không sao, cậu tốt bụng với tôi là được rồi.” Lạc Chi Dực thờ ơ cười một tiếng, “Có ai không phải là người bình thường chứ?”
Nhiễm Khải Minh nhìn nụ cười của cô, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp. Bởi vì đang đi dạo trên một con phố thương mại náo nhiệt, bốn phía đều là ánh đèn, nên cậu có thể thấy rõ nụ cười trong sáng pha lẫn chút che chở của cô dưới ánh sáng rực rỡ, bỗng nhiên cậu có một loại cảm giác rõ ràng là được cô ưu ái, và cảm giác này khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.
Nhiễm Khải Minh cảm thấy cô rất đáng yêu, cậu không nỡ rời xa cô như thế, nhưng cậu không định nói ra chuyện này.
Hai người lại đi một đoạn đường, sau khi hàn huyên không ít chuyện, cuối cùng cậu nói: “Ngày tôi đến trường, chị sẽ đến tiễn tôi chứ?”
“Cậu muốn tôi tiễn cậu, tôi sẽ tới.” Lạc Chi Dực hứa.
“Hứa với tôi, chị nhất định phải tới.” Cậu nói rồi đưa tay giữ lấy tay của cô.
“Ừm, được.” Lòng bàn tay của cô nhanh chóng cảm nhận được sự ấm áp của cậu truyền tới.
–
Nhiễm Khải Minh mua vé đường sắt cao tốc, thời gian là sáng sớm. Hiện tại giao thông phát triển nên thời gian ngồi cao tốc đến Quảng Châu cũng không còn quá lâu. Mặc dù từ khi công việc kinh doanh của mẹ cậu trở lại bình thường cậu đã không còn thiếu tiền, nhưng có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm, dù sao đây cũng không phải là tiền do mình kiếm được, cậu không có tư cách tiêu xài.
Lạc Chi Dực cùng đi với cậu đến trạm đường sắt cao tốc. Ở bên ngoài cửa soát vé, bọn họ rốt cuộc cũng đối diện với giây phút chia ly.
“Cậu không cảm thấy tò mò tại sao hôm nay tôi lại vác theo một cái túi lớn như vậy sao?” Lạc Chi Dực hỏi Nhiễm Khải Minh.
“Vừa rồi hỏi chị, chị nói là cất món đồ gì đó, phải giữ bí mật.” Nhiễm Khải Minh đáp, “Bây giờ chị có thể nói được rồi chứ?”
Lạc Chi Dực bỏ túi xuống, kéo khóa kéo rồi lấy ra một cái hộp đóng gói quen thuộc, đưa cho cậu, nói: “Là quả cầu thủy tinh con mèo kia, lần này cậu giữ nó đi. Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn là muốn đặt nó trên bàn sách của cậu, tôi cảm thấy nó có thể mang may mắn đến cho cậu.”
“Được, tôi sẽ đặt trên bàn trong phòng ngủ của tôi, mỗi ngày đều nhìn nó.” Nhiễm Khải Minh lần này nhận rất dứt khoát, cất quả cầu thủy tinh vào trong túi của mình. Thật ra thì trong hành lý của cậu còn mang theo một con mèo do chính tay cô điêu khắc.
“Cậu…” Lạc Chi Dực thở một hơi thật dài, nói tiếp, “Chăm sóc cho bản thân thật tốt, ăn ngon một chút, cố gắng vỗ béo bản thân… Sau đó có thời gian thì tìm tôi tán gẫu.”
“Được, không thành vấn đề.” Nhiễm Khải Minh cầm quả cầu thủy tinh, vẫn luôn nhìn cô không rời.
“Tạm biệt.” Lạc Chi Dực vẫy vẫy tay, từ từ lui lại mấy bước, “Cậu mau vào đi.”
Cô sợ nhìn cậu thêm một chút sẽ bật khóc, cố mở to hai mắt rồi đột nhiên xoay người đi ra ngoài.
Lạc Chi Dực đi được vài bước, sau lưng truyền đến một tiếng “chị”. Cô lập tức dừng bước, sau đó nghe thấy tiếng “chị” biến thành “Lạc Chi Dực”. Cô vội vàng xoay người lại, nhìn thấy Nhiễm Khải Minh đang đi về phía mình với tốc độ cực nhanh.
Trái tim cô như bị một bàn tay nắm lấy, có chút không thở nổi.
Cậu nhanh chóng đi tới, rẽ ra khỏi đám người rồi đưa tay ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Đừng quên tôi.”
Lạc Chi Dực cũng đưa tay ôm chặt lấy lưng cậu, dùng sức gật đầu.
Cậu ôm cô rất chặt, giống như muốn khảm cô vào cơ thể mình, trở thành một phần của chính cậu. Sau một lúc lâu, chờ đến khi cậu buông tay ra, cả người Lạc Chi Dực đều nóng hổi.
Đang lúc muốn gọi tên Nhiễm Khải Minh một lần nữa, cậu rất tự nhiên xích lại gần mặt cô, rồi đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.
Đúng vị trí mà cô từng hôn cậu trước đó.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới của Lạc Chi Dực bao gồm cả khuôn mặt và bóng dáng của cậu đều mơ hồ. Nhịp tim cô như sấm vang, có một loại trải nghiệm như ngồi tàu Apollo khi còn bé, cảm giác trái tim lơ lửng trong không trung rồi nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu.
Cô không nằm mơ đấy chứ? Cậu chủ động hôn cô? Cô cuối cùng cũng xác nhận được mọi chuyện không phải là tự mình đa tình, cậu thích cô nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, sự thật này khiến cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Cho dù bọn họ sắp phải chia tay, có lẽ theo thời gian cũng sẽ dần dần phai nhạt, sau này cuộc sống như đường thẳng song song không gặp lại nhau, nhưng giờ phút này cô thật sự cảm thấy cuộc sống hơn hai mươi năm của mình thật đáng giá.
Lạc Chi Dực chưa bao giờ trải qua cảm giác hạnh phúc như thế, hạnh phúc đến mức khiến cô choáng ngợp. Cô thậm chí nghi ngờ thời khắc này có lẽ chính là điểm nhấn trong cuộc đời mình, sau này có thể sẽ không có được cảm giác hạnh phúc nào ngoài khoảnh khắc này nữa.
Cô….gạt nước mắt, bật cười từ đáy lòng, quyết định không tiếp tục đau buồn nữa, phải cố gắng chia tay cậu trong vui vẻ.
Một năm này, sự xuất hiện của cậu trong cuộc đời cô khiến cô cảm thấy bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì cũng không thành vấn đề, vì cuộc đời cô đã xứng đáng rồi.
Cảm giác thích một người, cảm giác được một người thích, thực sự quá đẹp đẽ, quá quý giá, quý giá đến mức cô cảm thấy mình không thể rời bỏ thế giới này một cách vô ích.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Lạc sẽ không quên bạn học Nhiễm. Bạn học Nhiễm cũng sẽ không quên Đại Lạc. Đối với họ, cả hai đều là người rất quý giá trong cuộc sống của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook