Trân Quý
-
Chương 13
Kết quả việc Nhiễm Khải Minh không nhận quà của Lạc Chi Dực chính là hai ngày sau cậu phát hiện Lạc Chi Dực không nói chuyện với mình nữa.
Bao gồm cả giờ phút này, dù cùng nhau ăn cơm trưa ở quán mì thì cô cũng không nói với cậu một câu.
Mặc dù Nhiễm Khải Minh không cho rằng nhất định mỗi ngày đều phải nói chuyện với cô, cũng không quá để ý đến tình trạng không giao tiếp như vậy, nhưng cô lại tỏ thái độ thế này thì rõ là có chuyện gì đó, cậu cảm nhận được.
“Món cá kho này ăn ngon không?” Mẹ Lạc hỏi Nhiễm Khải Minh.
“Rất ngon ạ.” Nhiễm Khải Minh nhân tiện liếc mắt nhìn Lạc Chi Dực ngồi bên cạnh, cô vẫn đang xem tin tức trên điện thoại di động.
“Súp vịt cũng ngon chứ?” Mẹ Lạc lại hỏi.
“Cũng ngon ạ.” Nhiễm Khải Minh thấy cô từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu.
“Ngày mai muốn ăn cái gì?” Mẹ Lạc tiếp tục hỏi.
Nhiễm Khải Minh nói: “Hỏi chị là được rồi, chị muốn ăn cái gì cháu sẽ ăn cái đó.”
Cậu cố ý nhắc tới cô một chút, ai ngờ cô vẫn không ngẩng đầu lên.
Tốc độ ăn cơm của Lạc Chi Dực hôm nay cực kỳ chậm, mẹ Lạc lười chờ cô, ăn xong phần mình bèn đi tìm ông chủ Dư và vợ ông ta tụm lại mua hàng online. Chờ Lạc Chi Dực ăn xong miếng cơm cuối cùng, Nhiễm Khải Minh theo thói quen đi tới thu dọn chén đũa của cô, ai ngờ tay cậu vừa mới đụng vào mép chén đã bị cô nhanh nhẹn giữ lại, sau đó mang đi mất.
Cô đứng lên, thẳng thừng cầm cái chén đi vào phòng bếp rửa.
“Chị để đó đi, tôi rửa cho.” Cậu đi theo cô.
Cô tự rửa chén của mình, nhìn thấy cậu định tới cướp thì giữ chặt lấy cái chén, sau đó bỏ lại một câu: “Đừng có mà không biết lớn nhỏ.”
Nhiễm Khải Minh không giành với cô, đi ra ngoài ngồi xuống đọc sách.
Lúc Lạc Chi Dực đi ra thấy cậu đang yên lặng đọc sách thì cũng không quấy nhiễu cậu, trực tiếp cầm túi đi về.
Cô mới vừa ra cửa, Nhiễm Khải Minh vốn đang chuyên chú đọc sách lập tức khép sách lại, ngước mắt nhìn ra cửa một cái, lúc này trời đang nắng to, chạy xe về sẽ rất mệt.
Lạc Chi Dực mới vừa về đến phòng thì nghe thấy âm báo WeChat vang lên không ngừng, mở ra xem thì thấy là Hứa Lẫm rủ đi đánh bida. Nếu là ngày thường cô nhất định sẽ tích cực tham dự, nhưng hôm nay cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là vì lúc nãy rửa chén.
Trang Y Manh hiếm khi thấy cô nói mệt mỏi nên tìm cô nói chuyện riêng, hỏi cô: “Sao vậy? Tâm trạng không tốt hả?”
Lạc Chi Dực không nhịn được nói chuyện mình tặng quà nhưng bị từ chối cho Trang Y Manh nghe.
“Nói thật, nếu là tớ thì tớ cũng sẽ từ chối cậu. Cậu nghĩ đi, rõ ràng đã nói là sẽ mua quà tặng cậu để tỏ lòng biết ơn, kết quả cậu lại trở tay đưa tới một cái quý hơn, mặt mũi biết vứt đi đâu.” Trang Y Manh trả lời.
Là vậy sao? Lạc Chi Dực đột nhiên cảm thấy bị Nhiễm Khải Minh từ chối cũng không còn ngại ngùng nữa.
“Đây cũng chưa phải là điểm chính, vấn đề là tại sao cậu lại tặng cho cậu ấy một món quà quý hơn? Nói thế nào thì cậu ấy cũng là một người con trai, cậu tùy tiện tặng quà cho người ta như vậy có thích hợp không?”
“Có lẽ vậy, suy nghĩ cẩn thận một chút thì đúng là hơi không thích hợp.” Lạc Chi Dực trả lời.
“Nói cho cùng, hai người cũng không có mối quan hệ gì đặc biệt, cậu nhiệt tình với cậu ấy như vậy sẽ dọa cậu ấy đấy.”
“Được, tớ biết rồi.”
Lạc Chi Dực không biết làm sao, đành bỏ điện thoại di động xuống, nhìn quả cầu thủy tinh trên bàn sách một cái.
Đây là một quả cầu thủy tinh đáng yêu, có một cái đế gỗ, bên trong quả cầu tròn trịa có một con mèo nhỏ đang ngồi đọc sách, trên chân mèo cột một cái vòng “Luck”, chỗ nó ngồi có một công tắc, sau khi mở lên, quả cầu thủy tinh bắt đầu biến đổi thành ba loại màu sắc. Nhìn vào ban đêm, quả cầu thủy tinh nhất định rất đẹp mắt, khiến cho tâm trạng người xem rất tốt.
Đáng tiếc cậu lại không cần.
Có điều cậu quả thật có quyền từ chối.
Cô vì thế mà phớt lờ cậu đúng thực có chút ngây thơ. Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi cô không có ngây thơ như vậy, trình độ có thể so với câu nói thời mẫu giáo: Nếu cậu từ chối tôi thì tôi cũng không thèm quan tâm tới cậu nữa.
Dầu gì cô cũng lớn hơn cậu, sao lại có thể so đo vậy chứ? Bình tĩnh lại suy nghĩ mới thấy, cảm xúc lúc đó của cô thật kỳ lạ, ngay cả cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngày hôm sau, Lạc Chi Dực ship hàng ra bên ngoài xong trở lại quán mì, mẹ Lạc nói cho cô biết Nhiễm Khải Minh đang ở trong phòng bếp nhỏ, hôm nay cậu làm cơm trưa.
“Sáng sớm hôm nay thằng bé lại tới, xách theo một túi thức ăn rất tươi.” Mẹ Lạc nói, “Nói là làm mấy món thường ngày cho chúng ta.”
Lạc Chi Dực gật đầu một cái, cởi nón ra rồi ngồi xuống uống một hớp nước sôi để nguội.
Chốc lát sau, Nhiễm Khải Minh bưng thức ăn ra, một đĩa cà kho, một đĩa gà xào khoai tây và một đĩa đậu phụ xào thịt băm.
Khá đơn giản, nhưng nhìn cũng không tệ lắm.
Nhiễm Khải Minh đưa đũa cho hai người, để hai người nếm thử xem mặn nhạt thế nào.
“Ơ? Tài nấu nướng của Tiểu Nhiễm tốt thật đấy.” Mẹ Lạc gắp một miếng cà nhai nhai, đôi mắt nhanh chóng hiện lên vẻ ngạc nhiên, “Mặc dù nhìn thì cũng bình thường.”
Nhiễm Khải Minh nhìn về phía Lạc Chi Dực, hiển nhiên là đang đợi cô trả lời.
Lạc Chi Dực cũng nếm thử ba món, sau khi nhai kỹ nuốt chậm thì gật đầu một cái, nói: “Ừm, không tệ.”
“Vậy chị ăn nhiều một chút.” Nhiễm Khải Minh nghe được những lời này, cuối cùng cũng ngồi xuống ăn cơm cùng hai người.
Mẹ Lạc là một người thông minh, biết kiểu người nào sẽ biết lo liệu việc nhà sớm, cho nên bà cũng không hỏi mấy câu như “Sao cháu lại biết nấu ăn” để chạm vào vết sẹo của người khác.
“Cậu đi mua thức ăn từ sáng sớm hả?” Lạc Chi Dực hỏi Nhiễm Khải Minh.
Nhiễm Khải Minh thầm nghĩ cuối cùng cô cũng chủ động nói chuyện với cậu rồi, nhưng đương nhiên ngoài mặt cậu không để lộ chút thay đổi nào, nói với giọng điệu hết sức bình thường: “Ừm, đến cửa hàng nông sản trước đây chị nói với tôi, giá cả quả thật tương đối rẻ.”
“À.” Lạc Chi Dực gật đầu.
“Thức ăn bên đó bán rất có lương tâm, nhưng mà phải đi sớm, tới trễ sẽ không còn thức ăn.” Mẹ Lạc cười nói, “Hôm nay là lần đầu tiên cháu đi qua đó mua thức ăn hả?”
“Không phải ạ, cháu qua đó nhiều lần rồi. Tại cháu thức dậy cũng khá sớm, lúc đến thì thức ăn vẫn còn đầy đủ.” Nhiễm Khải Minh trả lời.
Lạc Chi Dực nghĩ thầm, vậy chẳng phải là năm giờ rưỡi cậu đã thức dậy rồi sao?
“Đại Lạc nhà dì hình như không biết nấu ăn.” Mẹ Lạc đột nhiên bóc khuyết điểm của cô.
“Làm gì tới phiên con nấu chứ, nhà bếp cứ bị ba xưng bá một mình.” Lạc Chi Dực nói.
“Con lại tìm lý do.” Mẹ Lạc lắc đầu.
Lúc đang nói chuyện, bà chủ ở cách vách đi vào, trong tay cầm một cái hộp, nhiệt tình nói với mẹ Lạc: “Vừa mua được một ít bánh quai chèo nhỏ, tôi mang qua tặng cho bà.”
Mẹ Lạc vội vàng đứng lên nhận lấy cái hộp, liên tục nói cảm ơn, trò chuyện được mấy câu, biết đối phương vẫn chưa ăn cơm nên nhất định đi lấy một cái chén múc thức ăn cho đối phương.
“Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu đấy, miếng gà này ngửi rất thơm.” Bà chủ biết được là thức ăn Nhiễm Khải Minh làm thì không khỏi tán thưởng, “Nhóc con vừa đẹp trai vừa được việc, hôm nào sang chỗ tôi ăn đồ nướng miễn phí nhé.”
Lạc Chi Dực chầm chậm nói: “Đồ nướng của nhà dì ấy ăn rất ngon.”
Nhiễm Khải Minh nghe vậy liền đồng ý.
Cơm nước xong, mẹ Lạc buồn miệng nên mở hộp ra lấy một cái bánh quai chèo nhỏ để ăn, cảm thấy mùi vị rất ngon nên nhét vào túi xách của Nhiễm Khải Minh mấy cái.
“Con có chút buồn ngủ, về nhà ngủ đây.” Lạc Chi Dực cầm túi lên chuẩn bị đi.
“Bây giờ trời đang nắng gắt, ở lại đây nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi.” Mẹ Lạc nói.
“Không sao đâu ạ.” Lạc Chi Dực đội nón lên, lười biếng đi ra cửa.
Chưa được mấy bước thì cô đã nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, mặc dù vẫn còn chút lúng túng như cũ nhưng cũng tự giác thả chậm bước chân chờ cậu đi lên.
“Hôm đó không nhận quà của chị, chị giận à?” Nhiễm Khải Minh đi tới, nhàn nhạt hỏi.
“Không tới mức giận, chỉ là có hơi buồn, nhưng mà bây giờ không sao rồi.” Lạc Chi Dực không nhìn cậu, nói tiếp, “Suy nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy bất ngờ cũng bình thường.”
“Không phải bất ngờ, chỉ là cảm thấy nó đắt.” Nhiễm Khải Minh cảm thấy không nên thiếu cô nhiều thêm nữa.
“Có hơi đắt nhưng nó rất đẹp. Cậu biết tại sao tôi lại chọn quả cầu thủy tinh kia không? Tôi cảm thấy dáng vẻ của cậu và con mèo đọc sách kia hơi giống nhau, đều có vẻ trong trẻo lạnh lùng và nghiêm túc, cũng rất thú vị.” Lạc Chi Dực cười, “Hơn nữa, đặt quả cầu thủy tinh ở trên bàn sách còn có thể tiếp thêm năng lượng, mang lại vận may cho cậu.”
“Coi như tôi gửi may mắn ở chỗ chị đi.” Nhiễm Khải Minh nói.
Lạc Chi Dực không muốn miễn cưỡng người khác, gật đầu một cái rồi lại hỏi cậu: “Hai ngày trước tôi không để ý tới cậu, có phải cậu bị dọa rồi không?”
“Cũng bình thường, tôi biết cuối cùng chị cũng sẽ không nhịn được nói chuyện với tôi.”
“… Tại sao?”
“Trực giác. Chị không phải là một người tính toán xét nét.” Nhất là khi hôm nay cậu mua thức ăn nấu cơm cho cô, coi đây là một cách bày tỏ sự áy náy, cậu nghĩ cô ăn đồ ăn cậu làm sẽ lập tức hết giận, sự thật quả nhiên là như vậy.
“Nếu như tôi vẫn không để ý tới cậu thì sao?”
“Vậy thì cứ không để ý tới thôi, tôi có thể làm gì?”
“…”
Lạc Chi Dực nghĩ chứ, cậu không thể cầu xin tôi để ý tới cậu được sao? Mặc dù như vậy có chút b.iến thái, nhưng không hiểu sao cô lại rất muốn trải nghiệm loại cảm giác này một chút.
Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên một hình ảnh thần kỳ: Nhiễm Khải Minh hốt hoảng không thôi nắm lấy vạt áo cô, cố chấp nói: “Sao chị lại không để ý tới tôi? Thật sự không nói chuyện với tôi nữa sao? Không được, tôi không cho phép, chị phải lập tức nói chuyện với tôi.”
“Chị đang suy nghĩ gì?” Nhiễm Khải Minh nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô.
“Không có gì.” Lạc Chi Dực lấy lại tinh thần, nghiêm túc nhìn Nhiễm Khải Minh, tâm trạng lập tức tốt trở lại, “Được rồi, tôi sẽ không phớt lờ cậu nữa, cậu yên tâm đi.”
Nhiễm Khải Minh dời mắt, từ từ nói: “Tôi cũng đâu có gì không yên tâm đâu chứ.”
Cảm xúc của chị gái này thật khó đoán, vừa ngây thơ vừa rộng lượng, cậu chưa từng nghĩ rằng hai điều này lại có thể xuất hiện trên cùng một người.
Đến ngã ba, Lạc Chi Dực đi bên phải, trước khi tách ra còn không quên nhắc nhở Nhiễm Khải Minh: “Chạng vạng tối có thể trời sẽ mưa, đừng quên lấy quần áo vào.”
Thấy cô đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái năng lượng dồi dào như thường ngày, tâm trạng Nhiễm Khải Minh cũng thoải mái lên không ít.
Nhiễm Khải Minh trở về tiểu khu cũ, lúc sắp đến lầu sáu thì nhìn thấy Trang Y Manh ở lầu đối diện xách một túi đồ chạy tới.
“Chờ một chút, đây là đồ của cậu sao?” Trang Y Manh chạy đến trước mặt Nhiễm Khải Minh, đưa một túi rau thối có lẫn nước bẩn trên tay qua, nghiêm túc hỏi: “Có phải cậu đem nó treo ở cửa nhà tôi hay không?”
Ánh mắt Nhiễm Khải Minh dừng lại ở túi nilon trong chốc lát, thấy trong túi đựng không ít rau thối, còn có một mùi tanh hôi bay ra.
“Gần đây tôi không có đi qua nhà chị.” Cậu nói.
Hai chữ “gần đây” làm cho huyệt thái dương Trang Y Manh giật giật, không chút nghĩ ngợi đã ném cái túi ướt nhẹp xuống đất, nghiêm nghị nói: “Cậu nói không phải cậu, tôi cũng chỉ có thể xem như không phải cậu, có điều tôi phải chân thành khuyên cậu, mọi việc nên có chừng mực.”
“Tại sao chị lại nói là tôi treo?” Nhiễm Khải Minh hỏi ngược lại, “Tùy tiện suy đoán người khác không tốt vậy sao?”
“Tôi không có chứng cứ, nhưng nhà tôi ở chỗ này gần hai mươi năm rồi, chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.” Trang Y Manh nói, “Ngoại trừ cậu, tôi tạm thời không nghĩ ra người nào lại có thú vui như vậy.”
“Với tình trạng đặc biệt của nhà chị, hẳn là đắc tội không ít người, tại sao không phải người khác làm mà nhất định phải là tôi?”
“Lần trước chính cậu là người báo cảnh sát, người khác làm gì có bản lĩnh xen vào việc nhà người khác thế này?” Trang Y Manh dần bị giọng điệu thờ ơ của cậu chọc giận, ngữ khí cũng trở nên không khách sáo.
“Chuyện lần trước tôi báo cảnh sát và chuyện bây giờ chị chất vấn tôi có sự liên quan mật thiết nào sao? Còn nữa, chị xem chuyện ngăn cản bạo lực gia đình là hành động xen vào việc của người khác?” Vẻ mặt Nhiễm Khải Minh không cảm xúc, chỉ có đôi mắt rất lạnh lùng, “Bất kể như thế nào thì chị cũng là con gái, nhìn thấy người phụ nữ khác bị đánh, chị lại có thái độ này sao?”
Trang Y Manh lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Sáng nay bởi vì cái túi đựng rau thối này mà bà nội đã đứng ở cửa mắng chửi như điên, nhiều lần vung gậy muốn chạy tới đối diện tìm cậu, đều là cô ấy liều mạng cản lại.
Mặc dù cô ấy không có chứng cứ cho thấy đây là cậu làm, nhưng suy đoán trong lòng đối với cậu càng ngày càng nhiều. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt ‘Không liên quan đến tôi’ của cậu, cô ấy nhịn rồi nhịn, mang suy nghĩ ‘Có lẽ không phải cậu ấy’ xoay người chuẩn bị đi.
“Chờ một chút, nhặt rác của chị vứt đi.” Nhiễm Khải Minh nhắc nhở cô ấy.
Trang Y Manh quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn người phía sau một cái, sau đó phủi mông bỏ đi một mạch.
Nhiễm Khải Minh hờ hững nhìn bóng lưng của cô ấy, đợi đến khi cô ấy về đến lầu đối diện thì khom người nhặt túi rác lên, tự mình đi vứt vào thùng rác công cộng.
Chạng vạng tối mưa rơi tí tách tí tách. Nhiễm Khải Minh đọc sách hai tiếng đồng hồ, sau đó nhận được điện thoại của dì út, nói đã chuẩn bị một hộp thức ăn cho cậu, đã tìm giao hàng hỏa tốc cùng thành phố giao tới, có lẽ sắp tới rồi, bảo cậu xuống lầu lấy.
Nhiễm Khải Minh đi xuống lầu, tiếng mưa bên ngoài dần lớn hơn.
Cậu đợi một hồi, ai ngờ không chờ được giao hàng hỏa tốc mà lại chờ được một người quen.
Dáng người thấp bé không thể quen thuộc hơn che một cây dù hoa tuy lảo đảo nhưng lại đầy khí thế hung hăng xông tới.
Một giọt nước mưa từ mái hiên lầu một nhỏ xuống, rơi vào mi mắt Nhiễm Khải Minh, thế giới lập tức trở nên mơ hồ. Cậu còn chưa thấy rõ vẻ mặt người đi tới thì đối phương đã ném dù ra, tay kia quăng mạnh túi rau thối quen mắt lên cánh cửa bên tường, sau đó mạnh mẽ xông tới giơ một cánh tay khỏe mạnh lên, dùng hết sức lực tát một bạt tai vào mặt cậu.
“Bà nội!” Trang Y Manh đội mưa chạy tới, lớn tiếng gọi.
“Thứ súc sinh, mày dám khi dễ bà già này sao! Cái thứ có cha sinh không có mẹ dạy! Toàn ở sau lưng làm chuyện hạ lưu!” Ngô Nga Liên bùng nổ, giọng nói cũng run rẩy, cả người bổ nhào vào Nhiễm Khải Minh giống như điên, kéo tới kéo lui cổ áo cậu.
Trang Y Manh chạy như bay tới, từ đằng sau ôm lấy người bà nội muốn kéo về, bà ta lại giận đến cả người phát run, tặng cho cháu gái mình một cước tàn nhẫn, sau đó mắng: “Mày buông tay ra cho tao! Sao vậy? Mày cũng thiếu đòn à?”
Lỗ tai Nhiễm Khải Minh bị Ngô Nga Liên tát một tát trở nên ong ong, một lát sau tiếng ong ong không còn nữa, hai người trước mắt giống như đang diễn kịch câm vậy.
“Con đánh nhau với họ thì có ích lợi gì chứ? Họ là đám tôm tép trong cống rãnh, con cũng muốn trở thành như vậy sao?”
“Con chỉ cần học cho giỏi, sau này đã có thể cách xa bọn họ.”
“Bây giờ con phải nhẫn nhịn. Không phải việc nào cũng nhẫn nhịn, nhưng những chuyện như vậy nhẫn nhịn chính là biện pháp tốt nhất. Nếu con không muốn bị bọn họ coi thường thì rất đơn giản, nhớ kỹ, đầu óc phải kiên cường hơn so với bọn họ là được rồi.”
“Không được đánh nhau với bọn họ nữa, nhớ không?”
…
Đây là những lời từ nhỏ cậu đã được nghe qua vô số lần, trong nháy mắt lại xông lên đầu cậu. Là mẹ cậu đã nói với cậu, muốn cậu đừng so đo với những kẻ không bình thường sống trong cống rãnh kia, vì nó rất không đáng.
Trang Y Manh gắng sức ôm lấy bà nội mình, kéo bà ta ra khỏi người Nhiễm Khải Minh, nước mưa gần như đã làm ướt hết quần áo của hai người. Ngô Nga Liên dù sao cũng đã lớn tuổi, làm loạn một trận như vậy cũng nhanh chóng mệt mỏi, đá vào chân Trang Y Manh một hồi thì bắt đầu khóc lóc tỉ tê, khóc đến tan nát cõi lòng, như sắp vỡ cuống họng đến nơi.
Khóe mắt Trang Y Manh nhìn thấy Nhiễm Khải Minh dường như cười lạnh một tiếng, cậu giống như lười xem tiếp trận ầm ĩ chẳng ra làm sao này, quay người lại kéo cửa đi lên lầu.
Tâm trạng cô ấy rất phức tạp. Buổi chiều bà nội ngủ trưa xong lại lên cơn mở cửa ra nhìn, sau đó cao giọng la lên, cô ấy nghe giọng bà mình thì chạy nhanh tới nhìn một cái, chợt thấy túi rau thối cô ấy vừa quăng đi ban nãy bây giờ lại treo trên chốt cửa nhà mình, giống như muốn dính chặt lấy chốt cửa không chịu đi, mùi hôi thối ngày càng đậm, nước bẩn nhỏ tí tách từ chốt cửa xuống đất, toàn bộ cảnh tượng làm cho ai nhìn vào cũng muốn ói.
Cô ấy đột nhiên vô cùng sợ hãi, trong lòng đã chắc chắn là ai làm nhưng ngoài miệng lại không dám nói tên cậu, chỉ có thể khuyên bà nội đừng để ý tới chuyện này nữa. Nhưng Ngô Nga Liên đâu chịu nghe, không quan tâm bên ngoài đang đổ mưa, cũng không chống thêm gậy mà đã cầm lấy cây dù cạnh cửa, chộp lấy túi đồ bẩn thỉu kia đi ngay xuống lầu dưới.
Trên đường cô ấy kéo bà nội lại phát hiện có không ít người che dù đang vây xem bọn họ. Cái bạt tai mới vừa rồi nhìn thấy mà giật mình, sân thượng có không ít người lấy quần áo vào cũng nhìn thấy, sau đó là màn khóc lóc nức nở của Ngô Nga Liên, tâm trạng của mọi người cũng theo đó khẩn trương, tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, còn có người lục tục che dù đi xuống nhìn một cái.
Sau khi Ngô Nga Liên đại náo trong màn mưa thì đêm đến bà ta đã bị bệnh, nằm ở trên giường mê sảng, cách một tiếng lại bảo Trang Y Manh ra cửa nhìn một cái, kiểm tra xem trên chốt cửa có còn rau thối hay không, có dây thừng hay dao gì không, nghi thần nghi quỷ đến mức Trang Y Manh gần như suy sụp.
Trang Y Manh từ đầu đến cuối đều không dám nói chuyện này cho Lạc Chi Dực nghe, chẳng biết tại sao mà cô ấy lại có dự cảm rằng Lạc Chi Dực biết chuyện thì sẽ vô cùng tức giận.
Có điều nhất cử nhất động của nhà Trang Y Manh ở tiểu khu cũ này cũng là một loại tin tức, người bàn tán rất nhiều. Cho nên buổi tối khi mẹ Lạc ngâm chân thì nhận được tin WeChat từ hàng xóm cũ gửi tới: “Huệ Bình à, khách trọ nhà bà chạng vạng tối bị bà già điên ở đối diện đánh, bà có biết chuyện này không?”
Bao gồm cả giờ phút này, dù cùng nhau ăn cơm trưa ở quán mì thì cô cũng không nói với cậu một câu.
Mặc dù Nhiễm Khải Minh không cho rằng nhất định mỗi ngày đều phải nói chuyện với cô, cũng không quá để ý đến tình trạng không giao tiếp như vậy, nhưng cô lại tỏ thái độ thế này thì rõ là có chuyện gì đó, cậu cảm nhận được.
“Món cá kho này ăn ngon không?” Mẹ Lạc hỏi Nhiễm Khải Minh.
“Rất ngon ạ.” Nhiễm Khải Minh nhân tiện liếc mắt nhìn Lạc Chi Dực ngồi bên cạnh, cô vẫn đang xem tin tức trên điện thoại di động.
“Súp vịt cũng ngon chứ?” Mẹ Lạc lại hỏi.
“Cũng ngon ạ.” Nhiễm Khải Minh thấy cô từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu.
“Ngày mai muốn ăn cái gì?” Mẹ Lạc tiếp tục hỏi.
Nhiễm Khải Minh nói: “Hỏi chị là được rồi, chị muốn ăn cái gì cháu sẽ ăn cái đó.”
Cậu cố ý nhắc tới cô một chút, ai ngờ cô vẫn không ngẩng đầu lên.
Tốc độ ăn cơm của Lạc Chi Dực hôm nay cực kỳ chậm, mẹ Lạc lười chờ cô, ăn xong phần mình bèn đi tìm ông chủ Dư và vợ ông ta tụm lại mua hàng online. Chờ Lạc Chi Dực ăn xong miếng cơm cuối cùng, Nhiễm Khải Minh theo thói quen đi tới thu dọn chén đũa của cô, ai ngờ tay cậu vừa mới đụng vào mép chén đã bị cô nhanh nhẹn giữ lại, sau đó mang đi mất.
Cô đứng lên, thẳng thừng cầm cái chén đi vào phòng bếp rửa.
“Chị để đó đi, tôi rửa cho.” Cậu đi theo cô.
Cô tự rửa chén của mình, nhìn thấy cậu định tới cướp thì giữ chặt lấy cái chén, sau đó bỏ lại một câu: “Đừng có mà không biết lớn nhỏ.”
Nhiễm Khải Minh không giành với cô, đi ra ngoài ngồi xuống đọc sách.
Lúc Lạc Chi Dực đi ra thấy cậu đang yên lặng đọc sách thì cũng không quấy nhiễu cậu, trực tiếp cầm túi đi về.
Cô mới vừa ra cửa, Nhiễm Khải Minh vốn đang chuyên chú đọc sách lập tức khép sách lại, ngước mắt nhìn ra cửa một cái, lúc này trời đang nắng to, chạy xe về sẽ rất mệt.
Lạc Chi Dực mới vừa về đến phòng thì nghe thấy âm báo WeChat vang lên không ngừng, mở ra xem thì thấy là Hứa Lẫm rủ đi đánh bida. Nếu là ngày thường cô nhất định sẽ tích cực tham dự, nhưng hôm nay cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là vì lúc nãy rửa chén.
Trang Y Manh hiếm khi thấy cô nói mệt mỏi nên tìm cô nói chuyện riêng, hỏi cô: “Sao vậy? Tâm trạng không tốt hả?”
Lạc Chi Dực không nhịn được nói chuyện mình tặng quà nhưng bị từ chối cho Trang Y Manh nghe.
“Nói thật, nếu là tớ thì tớ cũng sẽ từ chối cậu. Cậu nghĩ đi, rõ ràng đã nói là sẽ mua quà tặng cậu để tỏ lòng biết ơn, kết quả cậu lại trở tay đưa tới một cái quý hơn, mặt mũi biết vứt đi đâu.” Trang Y Manh trả lời.
Là vậy sao? Lạc Chi Dực đột nhiên cảm thấy bị Nhiễm Khải Minh từ chối cũng không còn ngại ngùng nữa.
“Đây cũng chưa phải là điểm chính, vấn đề là tại sao cậu lại tặng cho cậu ấy một món quà quý hơn? Nói thế nào thì cậu ấy cũng là một người con trai, cậu tùy tiện tặng quà cho người ta như vậy có thích hợp không?”
“Có lẽ vậy, suy nghĩ cẩn thận một chút thì đúng là hơi không thích hợp.” Lạc Chi Dực trả lời.
“Nói cho cùng, hai người cũng không có mối quan hệ gì đặc biệt, cậu nhiệt tình với cậu ấy như vậy sẽ dọa cậu ấy đấy.”
“Được, tớ biết rồi.”
Lạc Chi Dực không biết làm sao, đành bỏ điện thoại di động xuống, nhìn quả cầu thủy tinh trên bàn sách một cái.
Đây là một quả cầu thủy tinh đáng yêu, có một cái đế gỗ, bên trong quả cầu tròn trịa có một con mèo nhỏ đang ngồi đọc sách, trên chân mèo cột một cái vòng “Luck”, chỗ nó ngồi có một công tắc, sau khi mở lên, quả cầu thủy tinh bắt đầu biến đổi thành ba loại màu sắc. Nhìn vào ban đêm, quả cầu thủy tinh nhất định rất đẹp mắt, khiến cho tâm trạng người xem rất tốt.
Đáng tiếc cậu lại không cần.
Có điều cậu quả thật có quyền từ chối.
Cô vì thế mà phớt lờ cậu đúng thực có chút ngây thơ. Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi cô không có ngây thơ như vậy, trình độ có thể so với câu nói thời mẫu giáo: Nếu cậu từ chối tôi thì tôi cũng không thèm quan tâm tới cậu nữa.
Dầu gì cô cũng lớn hơn cậu, sao lại có thể so đo vậy chứ? Bình tĩnh lại suy nghĩ mới thấy, cảm xúc lúc đó của cô thật kỳ lạ, ngay cả cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ngày hôm sau, Lạc Chi Dực ship hàng ra bên ngoài xong trở lại quán mì, mẹ Lạc nói cho cô biết Nhiễm Khải Minh đang ở trong phòng bếp nhỏ, hôm nay cậu làm cơm trưa.
“Sáng sớm hôm nay thằng bé lại tới, xách theo một túi thức ăn rất tươi.” Mẹ Lạc nói, “Nói là làm mấy món thường ngày cho chúng ta.”
Lạc Chi Dực gật đầu một cái, cởi nón ra rồi ngồi xuống uống một hớp nước sôi để nguội.
Chốc lát sau, Nhiễm Khải Minh bưng thức ăn ra, một đĩa cà kho, một đĩa gà xào khoai tây và một đĩa đậu phụ xào thịt băm.
Khá đơn giản, nhưng nhìn cũng không tệ lắm.
Nhiễm Khải Minh đưa đũa cho hai người, để hai người nếm thử xem mặn nhạt thế nào.
“Ơ? Tài nấu nướng của Tiểu Nhiễm tốt thật đấy.” Mẹ Lạc gắp một miếng cà nhai nhai, đôi mắt nhanh chóng hiện lên vẻ ngạc nhiên, “Mặc dù nhìn thì cũng bình thường.”
Nhiễm Khải Minh nhìn về phía Lạc Chi Dực, hiển nhiên là đang đợi cô trả lời.
Lạc Chi Dực cũng nếm thử ba món, sau khi nhai kỹ nuốt chậm thì gật đầu một cái, nói: “Ừm, không tệ.”
“Vậy chị ăn nhiều một chút.” Nhiễm Khải Minh nghe được những lời này, cuối cùng cũng ngồi xuống ăn cơm cùng hai người.
Mẹ Lạc là một người thông minh, biết kiểu người nào sẽ biết lo liệu việc nhà sớm, cho nên bà cũng không hỏi mấy câu như “Sao cháu lại biết nấu ăn” để chạm vào vết sẹo của người khác.
“Cậu đi mua thức ăn từ sáng sớm hả?” Lạc Chi Dực hỏi Nhiễm Khải Minh.
Nhiễm Khải Minh thầm nghĩ cuối cùng cô cũng chủ động nói chuyện với cậu rồi, nhưng đương nhiên ngoài mặt cậu không để lộ chút thay đổi nào, nói với giọng điệu hết sức bình thường: “Ừm, đến cửa hàng nông sản trước đây chị nói với tôi, giá cả quả thật tương đối rẻ.”
“À.” Lạc Chi Dực gật đầu.
“Thức ăn bên đó bán rất có lương tâm, nhưng mà phải đi sớm, tới trễ sẽ không còn thức ăn.” Mẹ Lạc cười nói, “Hôm nay là lần đầu tiên cháu đi qua đó mua thức ăn hả?”
“Không phải ạ, cháu qua đó nhiều lần rồi. Tại cháu thức dậy cũng khá sớm, lúc đến thì thức ăn vẫn còn đầy đủ.” Nhiễm Khải Minh trả lời.
Lạc Chi Dực nghĩ thầm, vậy chẳng phải là năm giờ rưỡi cậu đã thức dậy rồi sao?
“Đại Lạc nhà dì hình như không biết nấu ăn.” Mẹ Lạc đột nhiên bóc khuyết điểm của cô.
“Làm gì tới phiên con nấu chứ, nhà bếp cứ bị ba xưng bá một mình.” Lạc Chi Dực nói.
“Con lại tìm lý do.” Mẹ Lạc lắc đầu.
Lúc đang nói chuyện, bà chủ ở cách vách đi vào, trong tay cầm một cái hộp, nhiệt tình nói với mẹ Lạc: “Vừa mua được một ít bánh quai chèo nhỏ, tôi mang qua tặng cho bà.”
Mẹ Lạc vội vàng đứng lên nhận lấy cái hộp, liên tục nói cảm ơn, trò chuyện được mấy câu, biết đối phương vẫn chưa ăn cơm nên nhất định đi lấy một cái chén múc thức ăn cho đối phương.
“Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu đấy, miếng gà này ngửi rất thơm.” Bà chủ biết được là thức ăn Nhiễm Khải Minh làm thì không khỏi tán thưởng, “Nhóc con vừa đẹp trai vừa được việc, hôm nào sang chỗ tôi ăn đồ nướng miễn phí nhé.”
Lạc Chi Dực chầm chậm nói: “Đồ nướng của nhà dì ấy ăn rất ngon.”
Nhiễm Khải Minh nghe vậy liền đồng ý.
Cơm nước xong, mẹ Lạc buồn miệng nên mở hộp ra lấy một cái bánh quai chèo nhỏ để ăn, cảm thấy mùi vị rất ngon nên nhét vào túi xách của Nhiễm Khải Minh mấy cái.
“Con có chút buồn ngủ, về nhà ngủ đây.” Lạc Chi Dực cầm túi lên chuẩn bị đi.
“Bây giờ trời đang nắng gắt, ở lại đây nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi.” Mẹ Lạc nói.
“Không sao đâu ạ.” Lạc Chi Dực đội nón lên, lười biếng đi ra cửa.
Chưa được mấy bước thì cô đã nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, mặc dù vẫn còn chút lúng túng như cũ nhưng cũng tự giác thả chậm bước chân chờ cậu đi lên.
“Hôm đó không nhận quà của chị, chị giận à?” Nhiễm Khải Minh đi tới, nhàn nhạt hỏi.
“Không tới mức giận, chỉ là có hơi buồn, nhưng mà bây giờ không sao rồi.” Lạc Chi Dực không nhìn cậu, nói tiếp, “Suy nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy bất ngờ cũng bình thường.”
“Không phải bất ngờ, chỉ là cảm thấy nó đắt.” Nhiễm Khải Minh cảm thấy không nên thiếu cô nhiều thêm nữa.
“Có hơi đắt nhưng nó rất đẹp. Cậu biết tại sao tôi lại chọn quả cầu thủy tinh kia không? Tôi cảm thấy dáng vẻ của cậu và con mèo đọc sách kia hơi giống nhau, đều có vẻ trong trẻo lạnh lùng và nghiêm túc, cũng rất thú vị.” Lạc Chi Dực cười, “Hơn nữa, đặt quả cầu thủy tinh ở trên bàn sách còn có thể tiếp thêm năng lượng, mang lại vận may cho cậu.”
“Coi như tôi gửi may mắn ở chỗ chị đi.” Nhiễm Khải Minh nói.
Lạc Chi Dực không muốn miễn cưỡng người khác, gật đầu một cái rồi lại hỏi cậu: “Hai ngày trước tôi không để ý tới cậu, có phải cậu bị dọa rồi không?”
“Cũng bình thường, tôi biết cuối cùng chị cũng sẽ không nhịn được nói chuyện với tôi.”
“… Tại sao?”
“Trực giác. Chị không phải là một người tính toán xét nét.” Nhất là khi hôm nay cậu mua thức ăn nấu cơm cho cô, coi đây là một cách bày tỏ sự áy náy, cậu nghĩ cô ăn đồ ăn cậu làm sẽ lập tức hết giận, sự thật quả nhiên là như vậy.
“Nếu như tôi vẫn không để ý tới cậu thì sao?”
“Vậy thì cứ không để ý tới thôi, tôi có thể làm gì?”
“…”
Lạc Chi Dực nghĩ chứ, cậu không thể cầu xin tôi để ý tới cậu được sao? Mặc dù như vậy có chút b.iến thái, nhưng không hiểu sao cô lại rất muốn trải nghiệm loại cảm giác này một chút.
Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên một hình ảnh thần kỳ: Nhiễm Khải Minh hốt hoảng không thôi nắm lấy vạt áo cô, cố chấp nói: “Sao chị lại không để ý tới tôi? Thật sự không nói chuyện với tôi nữa sao? Không được, tôi không cho phép, chị phải lập tức nói chuyện với tôi.”
“Chị đang suy nghĩ gì?” Nhiễm Khải Minh nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô.
“Không có gì.” Lạc Chi Dực lấy lại tinh thần, nghiêm túc nhìn Nhiễm Khải Minh, tâm trạng lập tức tốt trở lại, “Được rồi, tôi sẽ không phớt lờ cậu nữa, cậu yên tâm đi.”
Nhiễm Khải Minh dời mắt, từ từ nói: “Tôi cũng đâu có gì không yên tâm đâu chứ.”
Cảm xúc của chị gái này thật khó đoán, vừa ngây thơ vừa rộng lượng, cậu chưa từng nghĩ rằng hai điều này lại có thể xuất hiện trên cùng một người.
Đến ngã ba, Lạc Chi Dực đi bên phải, trước khi tách ra còn không quên nhắc nhở Nhiễm Khải Minh: “Chạng vạng tối có thể trời sẽ mưa, đừng quên lấy quần áo vào.”
Thấy cô đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái năng lượng dồi dào như thường ngày, tâm trạng Nhiễm Khải Minh cũng thoải mái lên không ít.
Nhiễm Khải Minh trở về tiểu khu cũ, lúc sắp đến lầu sáu thì nhìn thấy Trang Y Manh ở lầu đối diện xách một túi đồ chạy tới.
“Chờ một chút, đây là đồ của cậu sao?” Trang Y Manh chạy đến trước mặt Nhiễm Khải Minh, đưa một túi rau thối có lẫn nước bẩn trên tay qua, nghiêm túc hỏi: “Có phải cậu đem nó treo ở cửa nhà tôi hay không?”
Ánh mắt Nhiễm Khải Minh dừng lại ở túi nilon trong chốc lát, thấy trong túi đựng không ít rau thối, còn có một mùi tanh hôi bay ra.
“Gần đây tôi không có đi qua nhà chị.” Cậu nói.
Hai chữ “gần đây” làm cho huyệt thái dương Trang Y Manh giật giật, không chút nghĩ ngợi đã ném cái túi ướt nhẹp xuống đất, nghiêm nghị nói: “Cậu nói không phải cậu, tôi cũng chỉ có thể xem như không phải cậu, có điều tôi phải chân thành khuyên cậu, mọi việc nên có chừng mực.”
“Tại sao chị lại nói là tôi treo?” Nhiễm Khải Minh hỏi ngược lại, “Tùy tiện suy đoán người khác không tốt vậy sao?”
“Tôi không có chứng cứ, nhưng nhà tôi ở chỗ này gần hai mươi năm rồi, chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.” Trang Y Manh nói, “Ngoại trừ cậu, tôi tạm thời không nghĩ ra người nào lại có thú vui như vậy.”
“Với tình trạng đặc biệt của nhà chị, hẳn là đắc tội không ít người, tại sao không phải người khác làm mà nhất định phải là tôi?”
“Lần trước chính cậu là người báo cảnh sát, người khác làm gì có bản lĩnh xen vào việc nhà người khác thế này?” Trang Y Manh dần bị giọng điệu thờ ơ của cậu chọc giận, ngữ khí cũng trở nên không khách sáo.
“Chuyện lần trước tôi báo cảnh sát và chuyện bây giờ chị chất vấn tôi có sự liên quan mật thiết nào sao? Còn nữa, chị xem chuyện ngăn cản bạo lực gia đình là hành động xen vào việc của người khác?” Vẻ mặt Nhiễm Khải Minh không cảm xúc, chỉ có đôi mắt rất lạnh lùng, “Bất kể như thế nào thì chị cũng là con gái, nhìn thấy người phụ nữ khác bị đánh, chị lại có thái độ này sao?”
Trang Y Manh lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Sáng nay bởi vì cái túi đựng rau thối này mà bà nội đã đứng ở cửa mắng chửi như điên, nhiều lần vung gậy muốn chạy tới đối diện tìm cậu, đều là cô ấy liều mạng cản lại.
Mặc dù cô ấy không có chứng cứ cho thấy đây là cậu làm, nhưng suy đoán trong lòng đối với cậu càng ngày càng nhiều. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt ‘Không liên quan đến tôi’ của cậu, cô ấy nhịn rồi nhịn, mang suy nghĩ ‘Có lẽ không phải cậu ấy’ xoay người chuẩn bị đi.
“Chờ một chút, nhặt rác của chị vứt đi.” Nhiễm Khải Minh nhắc nhở cô ấy.
Trang Y Manh quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn người phía sau một cái, sau đó phủi mông bỏ đi một mạch.
Nhiễm Khải Minh hờ hững nhìn bóng lưng của cô ấy, đợi đến khi cô ấy về đến lầu đối diện thì khom người nhặt túi rác lên, tự mình đi vứt vào thùng rác công cộng.
Chạng vạng tối mưa rơi tí tách tí tách. Nhiễm Khải Minh đọc sách hai tiếng đồng hồ, sau đó nhận được điện thoại của dì út, nói đã chuẩn bị một hộp thức ăn cho cậu, đã tìm giao hàng hỏa tốc cùng thành phố giao tới, có lẽ sắp tới rồi, bảo cậu xuống lầu lấy.
Nhiễm Khải Minh đi xuống lầu, tiếng mưa bên ngoài dần lớn hơn.
Cậu đợi một hồi, ai ngờ không chờ được giao hàng hỏa tốc mà lại chờ được một người quen.
Dáng người thấp bé không thể quen thuộc hơn che một cây dù hoa tuy lảo đảo nhưng lại đầy khí thế hung hăng xông tới.
Một giọt nước mưa từ mái hiên lầu một nhỏ xuống, rơi vào mi mắt Nhiễm Khải Minh, thế giới lập tức trở nên mơ hồ. Cậu còn chưa thấy rõ vẻ mặt người đi tới thì đối phương đã ném dù ra, tay kia quăng mạnh túi rau thối quen mắt lên cánh cửa bên tường, sau đó mạnh mẽ xông tới giơ một cánh tay khỏe mạnh lên, dùng hết sức lực tát một bạt tai vào mặt cậu.
“Bà nội!” Trang Y Manh đội mưa chạy tới, lớn tiếng gọi.
“Thứ súc sinh, mày dám khi dễ bà già này sao! Cái thứ có cha sinh không có mẹ dạy! Toàn ở sau lưng làm chuyện hạ lưu!” Ngô Nga Liên bùng nổ, giọng nói cũng run rẩy, cả người bổ nhào vào Nhiễm Khải Minh giống như điên, kéo tới kéo lui cổ áo cậu.
Trang Y Manh chạy như bay tới, từ đằng sau ôm lấy người bà nội muốn kéo về, bà ta lại giận đến cả người phát run, tặng cho cháu gái mình một cước tàn nhẫn, sau đó mắng: “Mày buông tay ra cho tao! Sao vậy? Mày cũng thiếu đòn à?”
Lỗ tai Nhiễm Khải Minh bị Ngô Nga Liên tát một tát trở nên ong ong, một lát sau tiếng ong ong không còn nữa, hai người trước mắt giống như đang diễn kịch câm vậy.
“Con đánh nhau với họ thì có ích lợi gì chứ? Họ là đám tôm tép trong cống rãnh, con cũng muốn trở thành như vậy sao?”
“Con chỉ cần học cho giỏi, sau này đã có thể cách xa bọn họ.”
“Bây giờ con phải nhẫn nhịn. Không phải việc nào cũng nhẫn nhịn, nhưng những chuyện như vậy nhẫn nhịn chính là biện pháp tốt nhất. Nếu con không muốn bị bọn họ coi thường thì rất đơn giản, nhớ kỹ, đầu óc phải kiên cường hơn so với bọn họ là được rồi.”
“Không được đánh nhau với bọn họ nữa, nhớ không?”
…
Đây là những lời từ nhỏ cậu đã được nghe qua vô số lần, trong nháy mắt lại xông lên đầu cậu. Là mẹ cậu đã nói với cậu, muốn cậu đừng so đo với những kẻ không bình thường sống trong cống rãnh kia, vì nó rất không đáng.
Trang Y Manh gắng sức ôm lấy bà nội mình, kéo bà ta ra khỏi người Nhiễm Khải Minh, nước mưa gần như đã làm ướt hết quần áo của hai người. Ngô Nga Liên dù sao cũng đã lớn tuổi, làm loạn một trận như vậy cũng nhanh chóng mệt mỏi, đá vào chân Trang Y Manh một hồi thì bắt đầu khóc lóc tỉ tê, khóc đến tan nát cõi lòng, như sắp vỡ cuống họng đến nơi.
Khóe mắt Trang Y Manh nhìn thấy Nhiễm Khải Minh dường như cười lạnh một tiếng, cậu giống như lười xem tiếp trận ầm ĩ chẳng ra làm sao này, quay người lại kéo cửa đi lên lầu.
Tâm trạng cô ấy rất phức tạp. Buổi chiều bà nội ngủ trưa xong lại lên cơn mở cửa ra nhìn, sau đó cao giọng la lên, cô ấy nghe giọng bà mình thì chạy nhanh tới nhìn một cái, chợt thấy túi rau thối cô ấy vừa quăng đi ban nãy bây giờ lại treo trên chốt cửa nhà mình, giống như muốn dính chặt lấy chốt cửa không chịu đi, mùi hôi thối ngày càng đậm, nước bẩn nhỏ tí tách từ chốt cửa xuống đất, toàn bộ cảnh tượng làm cho ai nhìn vào cũng muốn ói.
Cô ấy đột nhiên vô cùng sợ hãi, trong lòng đã chắc chắn là ai làm nhưng ngoài miệng lại không dám nói tên cậu, chỉ có thể khuyên bà nội đừng để ý tới chuyện này nữa. Nhưng Ngô Nga Liên đâu chịu nghe, không quan tâm bên ngoài đang đổ mưa, cũng không chống thêm gậy mà đã cầm lấy cây dù cạnh cửa, chộp lấy túi đồ bẩn thỉu kia đi ngay xuống lầu dưới.
Trên đường cô ấy kéo bà nội lại phát hiện có không ít người che dù đang vây xem bọn họ. Cái bạt tai mới vừa rồi nhìn thấy mà giật mình, sân thượng có không ít người lấy quần áo vào cũng nhìn thấy, sau đó là màn khóc lóc nức nở của Ngô Nga Liên, tâm trạng của mọi người cũng theo đó khẩn trương, tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, còn có người lục tục che dù đi xuống nhìn một cái.
Sau khi Ngô Nga Liên đại náo trong màn mưa thì đêm đến bà ta đã bị bệnh, nằm ở trên giường mê sảng, cách một tiếng lại bảo Trang Y Manh ra cửa nhìn một cái, kiểm tra xem trên chốt cửa có còn rau thối hay không, có dây thừng hay dao gì không, nghi thần nghi quỷ đến mức Trang Y Manh gần như suy sụp.
Trang Y Manh từ đầu đến cuối đều không dám nói chuyện này cho Lạc Chi Dực nghe, chẳng biết tại sao mà cô ấy lại có dự cảm rằng Lạc Chi Dực biết chuyện thì sẽ vô cùng tức giận.
Có điều nhất cử nhất động của nhà Trang Y Manh ở tiểu khu cũ này cũng là một loại tin tức, người bàn tán rất nhiều. Cho nên buổi tối khi mẹ Lạc ngâm chân thì nhận được tin WeChat từ hàng xóm cũ gửi tới: “Huệ Bình à, khách trọ nhà bà chạng vạng tối bị bà già điên ở đối diện đánh, bà có biết chuyện này không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook