Trân Quý
Chương 11

Gần đây quán mì Hân Hân làm ăn rất tốt, lượng khách có xu hướng tăng mạnh. Lạc Chi Dực đang còn suy nghĩ có phải vì mùa hè gỏi gà xé phay rưới thêm tương vừng lên trên rất được hoan nghênh hay không, thì chợt phát hiện phần lớn khách mới của quán đều là nữ sinh.


“Hai mươi hai tệ.” Nhiễm Khải Minh nói.


Một chị gái nhỏ lấy điện thoại trả tiền, thuận miệng hỏi cậu: “Cậu thường xuyên làm ở đây sao?”


“Cả tuần đến thứ Sáu, từ bảy giờ sáng tới mười một giờ rưỡi.” Nhiễm Khải Minh trả lời.


“Quán này do nhà cậu mở hả? Nghỉ hè nên cậu qua đây giúp đỡ sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Chị gái nhỏ tiếp tục hỏi.


Những vị khách xếp hàng phía sau đợi gọi món đã bắt đầu mất kiên nhẫn.


Lạc Chi Dực thấy vậy vội vàng chạy tới, hơi dùng chút lực “mời” chị gái nhỏ không ngừng thả thính kia lại chỗ ngồi, sau đó xoay người nghĩ ngợi: Hóa ra là vậy.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Tiếp đó là một nữ sinh mặc chiếc váy tay phồng, mái tóc buộc cao hai bên, trang điểm xinh đẹp nóng lòng muốn hỏi xin WeChat của Nhiễm Khải Minh.


Lạc Chi Dực vội vàng đi tới, dịu dàng nói với cô nữ sinh: “Em muốn cập nhập kịp thời tin tức của quán mì Hân Hân sao? Em thêm chị là được rồi, chị sẽ đăng bài lên vòng bạn bè đúng giờ. Em yên tâm, thêm chị xong đảm bảo em sẽ không bỏ lỡ bất kỳ món mới nào cả.”


“…” Cô nữ sinh im lặng nhìn về phía Lạc Chi Dực, tặng cho cô một ánh mắt như muốn nói “Chị bị điên à”.


Chờ mãi đến khi một hàng dài gọi món xong, Lạc Chi Dực lặng lẽ đến gần Nhiễm Khải Minh, nhẹ nhàng dặn dò: “Cậu đừng thêm WeChat mấy cô bé đó.”


Nhiễm Khải Minh không hỏi tại sao mà nói thẳng: “Tôi không thêm.”


“Làm rất đúng.” Lạc Chi Dực nói: “Nếu cậu thêm thì các cô gái đó sẽ liên tục làm phiền cậu.”


Cậu nhìn cô với vẻ hơi khó hiểu: “Chị nghĩ nhiều rồi.”


“Cậu không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của bọn họ sao?” Lạc Chi Dực nghĩ bụng, đó chính là ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cậu đấy.


Cô mới nói xong lại có thêm mấy nữ sinh ăn mặc mát mẻ tay nắm tay đi tới, vừa cười nói ‘Chính là cửa tiệm này’ vừa tự nhiên bước vào tìm Nhiễm Khải Minh nói chuyện. Các cô ấy vây quanh Nhiễm Khải Minh, liên tục đặt câu hỏi, một hai bắt cậu phải giới thiệu tỉ mỉ kỹ càng các món mì đặc sắc có những nguyên liệu gì, rồi khẩu vị ra sao.


Lạc Chi Dực nghe thấy vậy, trong đầu nghĩ chỉ là gọi một tô mì mà sao lắm chuyện thế nhỉ? Lại còn hỏi ra mấy vấn đề ngu ngốc kiểu như: “Anh thấy em hợp ăn món nào?’, đúng là vất vả cho bạn học Nhiễm rồi.


Nhưng Nhiễm Khải Minh hoàn toàn không tỏ vẻ phiền phức, cậu kiên nhẫn trả lời từng vấn đề nhỏ nhặt tào lao của các cô, ngay cả khi bảo cậu giới thiệu nguyên liệu, cậu cũng nói rất chính xác, không sai một chút nào.


“Một tô mì thịt bò! Thêm một phần gân bò!” Một ông chú trung niên mặc áo polo xếp hàng sau mấy nữ sinh kia chờ đến sốt ruột, cất cao giọng báo tên món mà mình muốn ăn.


Các cô nữ sinh bị giọng nói bất thình lình cắt ngang trố mắt nhìn nhau, lúc này mới phát hiện mình vòng vo mười lăm phút cũng chưa gọi được một ly nước.


Vậy mà anh đẹp trai lịch sự này không hề nóng nảy chút nào.


Lạc Chi Dực vốn định ở lại quán thêm một chút, để xem có người nào mượn cơ hội quấy rầy Nhiễm Khải Minh nữa không, nhưng đơn hàng ship hôm nay dồn lại hơi nhiều, cô đành phải lái xe xuất phát.


Trước khi đi, cô đứng xa xa lặng lẽ gửi một tin nhắn “Không nên tùy tiện nói chuyện với người khác” cho Nhiễm Khải Minh, cũng không biết cậu tập trung bận rộn như vậy có nhận được không.


Lạc Chi Dực giao đơn hàng ship xong, quay lại quán mì đã qua mười hai giờ. Công việc buôn bán của buổi sáng đã kết thúc, mẹ Lạc đang bê thức ăn đi ra, vừa thấy con gái về, bà lập tức kể tin tức nóng hổi cho cô nghe: “Mới vừa nãy có hai cô bé cãi nhau vì cái ghế cuối cùng trong quán, cãi nhau gay gắt lắm, suýt chút nữa còn ra tay đánh nhau luôn.”


Lạc Chi Dực nghe vậy lập tức xoay đầu nhìn Nhiễm Khải Minh đang lau bàn ghế, cô biết chắc chắn cậu là nguyên nhân khiến hai cô bé đó tranh cãi kịch liệt.


“Cũng may Tiểu Nhiễm đã khuyên được hai cô bé đó, sau đó chạy sang quán bên cạnh mượn một cái ghế về thì chuyện này mới kết thúc.” Mẹ Lạc cởi tạp dề ra, lau mồ hôi rồi nói: “Đúng là sức hút của Tiểu Nhiễm quá mãnh liệt, sáng nay đến giữa trưa đã bán được năm mươi hai tô mì mà một phần ba trong đó do các cô gái gọi.”


Lạc Chi Dực ngồi xuống, chậm rãi nói: “Con cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, Tiểu Nhiễm bị các cô ấy làm phiền thì không nói nhưng lỡ đâu nhiều người đến lại xảy ra chuyện giẫm đạp thì phải làm sao bây giờ?”


Mẹ Lạc và Nhiễm Khải Minh cùng nhìn cô, ánh mắt đều tỏ vẻ cạn lời.


“Đúng là con hơi nói quá thật, nhưng quá nhiều người sẽ không tránh khỏi việc xô đẩy chen lấn, hơn nữa người trẻ tuổi lại nóng nảy nên rất dễ xảy ra cãi vã.” Lạc Chi Dực có vẻ đang phân tích một cách rất khách quan.


“Cho nên, con định để thằng bé mang mặt hay gì?” Mẹ Lạc cười nói.


Lạc Chi Dực nói với Nhiễm Khải Minh: “Tôi cảm thấy thái độ của cậu rất quan trọng, cậu nên tiết chế một tí.”


Nhiễm Khải Minh nhìn cô đầy kỳ quái.


Sợ cậu không hiểu, cô bèn giải thích tiếp: “Cậu vốn không cần phải dịu dàng trả lời các vấn đề nhảm nhí của bọn họ, cứ ném thẳng một câu tám chữ ‘Có muốn ăn không, muốn thì nhanh lên’ là được rồi. Các cô gái ấy thấy cậu lạnh lùng như vậy thì sẽ hết hy vọng.”


“Đây không phải là thái độ nên có với khách hàng nhé.” Mẹ Lạc bê thức ăn lên xong, ngồi xuống nói: “Vả lại với tính cách của Tiểu Nhiễm, chắc chắn thằng bé sẽ không đối xử tàn nhẫn với mấy cô bé xinh đẹp như vậy đâu.”


Lạc Chi Dực thầm hừ một tiếng trong lòng, cầm đũa gắp một con tôm rang vào chén mình.


“Ngày mai cháu sẽ nâng cao hiệu suất, sẽ không chậm chạp như hôm nay.” Nhiễm Khải Minh quay đầu bảo đảm với mẹ Lạc.


“Đâu có? Rõ ràng là các cô bé đó hỏi nhiều, cháu cũng đã xử lý rất tốt rồi.” Mẹ Lạc cười: “Đừng căng thẳng, không ai có ý trách cháu đâu. Nói đi cũng phải nói lại, nhiều cô gái xinh đẹp tới tiệm chúng ta ăn mì vì cháu nên cũng không dễ dàng gì, cháu có thêm WeChat của ai để thử nói chuyện chưa?”


Lạc Chi Dực dỏng tai lên nghe.


“Dạ, có thêm một người.” Nhiễm Khải Minh nói: “Tiền trong Alipay của cô ấy không đủ, hụt năm tệ nên mới thêm WeChat của cháu, vừa nãy đã chuyển thẳng cho cháu.”


Lạc Chi Dực nghe vậy, suýt chút nữa đôi đũa trên tay cũng cầm không nổi. Kỹ xảo bắt chuyện kém cỏi như vậy mà cậu cũng mắc mưu ư?


“Là cô bé mặc váy dài màu trắng, làn da trắng muốt, tóc mái che khuất đôi mắt và bóng lưng rất thanh tú đó sao?” Mẹ Lạc vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với duyên phận xảy ra giữa những người trẻ tuổi.


Là yêu quái thì có? Lạc Chi Dực nghĩ.


“Là cô ấy ạ.” Nhiễm Khải Minh nói thêm một câu: “Có điều sau khi chuyển tiền lại cháu đã xóa cô ấy rồi.”


“Đúng.” Rốt cuộc Lạc Chi Dực cũng tham gia nói chuyện, cô tán thành hành động này của Nhiễm Khải Minh: “Nếu cậu không xóa thì cô ta sẽ nằng nặc muốn nói chuyện với cậu, đến lúc đó chắc chắn cậu sẽ cảm thấy phiền muốn chết.”


Nhiễm Khải Minh không nói gì, tựa như cảm thấy câu này cũng hơi có lý.


“Cậu bận rộn cả một buổi sáng nên phải ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực.” Lạc Chi Dực gắp một con tôm rang đặt vào chén Nhiễm Khải Minh: “Tôm nhiều chất dinh dưỡng, cho cậu.”


“Con tự ăn đi, đừng gắp đồ ăn cho người khác.” Mẹ Lạc chê con gái: “Tiểu Nhiễm rất thích sạch sẽ.”


Nhiễm Khải Minh nhìn con tôm lớn trong chén như đang cân nhắc một chút, cuối cùng cũng không gắp trả lại cho Lạc Chi Dực.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Cơm nước xong xuôi, Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh ngồi trong quán mì nghỉ ngơi một lát. Ngoài kia trời quá nóng, chẳng ai muốn lết ra ngoài đó dù chỉ một bước.


Dường như bọn họ đều mệt mỏi, cả hai không nói lời nào mà gục xuống bàn nhắm mắt ngủ.


Mẹ Lạc sợ bọn họ cảm lạnh nên chỉnh điều hòa tăng lên hai độ, sau đó lấy một cái quạt ra ngoài tìm vợ chồng ông chủ Dư sát bên để tám chuyện.


Hai mươi phút sau, Lạc Chi Dực tỉnh ngủ trước, mở mắt ra thấy Nhiễm Khải Minh gối đầu lên một cánh tay, tay còn lại đặt bừa trên bàn, tầm mắt cô rơi trên từng chiếc móng tay sạch sẽ của cậu.


Ngón tay cậu rất đẹp, cô nghĩ nó rất thích hợp để làm móng.


“Mấy giờ rồi?” Nhiễm Khải Minh bỗng mở mắt ra, giọng điệu hơi khó chịu.


“Hai giờ kém mười lăm phút.” Lạc Chi Dực nói với cậu.


Cậu “À” một tiếng rồi chẳng nói gì nữa, như vẫn muốn ngủ thêm một giấc, lúc nghiêng đầu lại phát hiện ra ánh mắt nóng rẫy vẫn luôn nhìn vào ngón tay cậu, cậu cũng theo ánh mắt đó nhìn ngón tay mình, tùy ý hỏi: “Chị mê bàn tay đẹp à?”


“Cậu cũng biết về những người mê bàn tay đẹp sao?” Lạc Chi Dực kinh ngạc.


Cậu biết là vì trước kia trong lớp có một bạn nữ ngồi hàng trước thường xuyên quay đầu nhìn tay cậu, sau đó có người nói cô ấy là một người mê tay đẹp lâu năm, khi đó cậu mới biết trên thế giới còn có loại sở thích như vậy.


Cậu quen rồi nên cũng không rút tay lại, nghĩ bụng cứ để cho cô nhìn đủ đi, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.


Vốn định ngủ tiếp một lúc, ai ngờ rất nhanh sau đó lại nghe thấy tiếng cô sột soạt, cậu thấy hơi ồn ào nên đành phải ngẩng đầu nhìn thử xem cô đang làm gì.


Lạc Chi Dực lấy một lọ sơn móng tay màu hồng nhạt từ trong túi xách ra vẽ lên móng tay của mình. Cô tự vẽ một cái mặt cười, một con gấu và một con thỏ lên móng tay, vẽ xong còn giơ tác phẩm của mình tới trước mặt Nhiễm Khải Minh khoe, cười hỏi: “Đáng yêu không?”


Nhiễm Khải Minh im lặng, cậu nghĩ bụng cô vẽ cũng rất khá.


“Tôi vẽ cho cậu một cái nhé?” Thấy cậu không nói mình trẻ con, Lạc Chi Dực được đằng chân lân đằng đầu.


Nhiễm Khải Minh lập tức rút tay về không nhìn nữa.


“… Vẽ một cái thôi, được không? Tôi vẽ rất đẹp, cùng lắm vẽ xong cậu lau đi là được.” Lạc Chi Dực nói: “Nhiều người xin tôi vẽ mà tôi chẳng buồn vẽ cho đấy.”


Không chịu nổi khi cô năn nỉ ỉ ôi, Nhiễm Khải Minh hơi nhíu mày rồi đặt tay lại trên bàn.


Lạc Chi Dực cầm cọ cẩn thận vẽ lên ba móng tay của cậu một con hồ ly tai nhọn, mặt mày tươi cười với đôi mắt to.


Nhiễm Khải Minh lẳng lặng nhìn “kiệt tác” của cô, cảm giác tâm hồn cô chẳng hơn gì đứa trẻ sáu tuổi.


Sau khi vẽ xong, Lạc Chi Dực chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó một lúc rồi đặt bàn tay của mình song song tay cậu. Lớp hoa văn chậm rãi khô lại dưới nhiệt độ lạnh, nếu như không cố tình lau đi, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không bị bong ra.


“Trông ổn chứ?” Ngón tay Lạc Chi Dực khẽ nhúc nhích, như có như không chạm vào ngón tay của cậu, truyền tải ý thân mật ‘Cậu là đồng bọn của tôi’.


“Cũng tạm.” Nhiễm Khải Minh nói, thầm nghĩ thôi thì cứ giữ đến giờ cơm tối đi.


Lạc Chi Dực cảm thấy rất hài lòng, ngâm nga một khúc hát.


“Sao chị lại giống như một đứa trẻ vậy?” Nhiễm Khải Minh thản nhiên nói: “Ngày nào cũng vui vẻ yêu đời.”


“Bởi vì có rất nhiều chuyện vui, cuộc sống vốn dĩ tươi đẹp mà.”


“Có sao?”


“Mùa hè cậu được ngồi điều hòa ăn dưa hấu không thấy vui sao? Bữa trưa được ăn tôm rang không thấy vui sao? Buổi chiều có thể đi ăn kem vani không vui sao? Bây giờ móng tay của chúng ta xinh đẹp như vậy, cũng không vui sao?”


“Chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi ư?” Nhiễm Khải Minh hỏi lại.


“Hạnh phúc đều đến từ những việc nhỏ nhặt mà.” Lạc Chi Dực cười nói, “Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu thật sự trúng giải nhất và phất lên chỉ sau một đêm, rất có khả năng khi cậu ngửa mặt lên trời cười như điên sẽ dẫn đến liệt toàn thân. Đó gọi là vui quá hóa buồn, cậu biết không? Chàng trai trẻ, con người không thể chịu nổi loại cảm xúc ngây ngất đến điên loạn này đâu, vì vậy một chút vui vẻ chính là trạng thái hạnh phúc nhất của con người.”


Đúng thực là có chuyện như vậy, Nhiễm Khải Minh nghĩ bụng, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Lạc Chi Dực, nhìn thấy ý cười trong đôi mắt kia cùng những cảm xúc vui sướng giản đơn của cô, cậu biết đó là những thứ bản thân rất khó có được.


“Tôi biết có lẽ cậu cảm thấy áp lực, tuy nhiên thời khắc này nên vui vẻ thì cứ vui vẻ, đừng nghĩ đến những chuyện khác, có nghĩ cũng chưa chắc nghĩ ra được gì.” Lạc Chi Dực nhìn mái tóc đen nhánh bồng bềnh của cậu, có chút muốn vươn tay chạm vào, nhưng cô kiềm chế lại.


Cậu vẫn nhìn cô như thế, không nói lời nào mà chỉ nhìn vào cô.



Lạc Chi Dực bị cậu nhìn có chút lúng túng, cảm thấy dáng vẻ này của cậu giống như động vật, đôi mắt đen láy mở to nhìn cô, nhìn đến mức khiến tay cô phát ngứa, chỉ muốn mặc sức mà xoa đầu cậu. Nghĩ như vậy, trong lúc lơ đễnh cô đã nâng tay lên, nhân lúc cậu không chú ý mà chạm nhẹ vào mái tóc của cậu, cảm nhận một chút xem có mềm mại giống như cô hình dung không.


“Đại Lạc, quả nhiên là cậu ở đây.”


Lạc Chi Dực nhanh chóng hạ tay xuống rồi quay đầu nhìn lại, Trang Y Manh đang bước đến.


Tranh Y Manh thấy Nhiễm Khải Minh, nụ cười hơi nhạt đi, ngại ngùng hỏi: “Có khách à?”


Lạc Chi Dực đứng lên nói với cô ấy: “Gần đây cậu ấy làm việc trong quán mì của nhà tớ.”


“Ồ.” Trang Y Manh gật đầu, thầm nghĩ Lạc Chi Dực vậy mà lại không nói việc này với cô ấy.


“Hai người nói chuyện đi, tôi đi đây.” Nhiễm Khải Minh đứng lên, cầm ba lô đi về phía cửa.


Lạc Chi Dực nhìn bóng lưng cậu, có lẽ hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun trắng khá mỏng, nhìn từ phía sau trông có vẻ hơi trong suốt, cô có thể thấy được vòng eo cùng tấm lưng đẹp đẽ của cậu.


Lúc Nhiễm Khải Minh lướt ngang qua Trang Y Manh, cô ấy vô tình phát hiện ra hình vẽ sắc nét trên móng tay của cậu.


“Quan hệ giữa cậu và cậu ta tốt vậy sao?” Trang Y Manh chờ Nhiễm Khải Minh ra ngoài, lập tức hỏi Lạc Chi Dực: “Cậu vậy mà lại cùng cậu ta chơi vẽ móng?”


Đây là trò chơi mà các cô cùng nhau chơi từ nhỏ đến lớn, làm sao lại kêu một cậu nam sinh chơi cùng một cách khó hiểu như vậy?


“Rảnh rỗi thì tiện tay vẽ một đường mà thôi.”


Trang Y Manh cứng họng.


“Cậu ấy rất tốt, chuyện của gia đình cậu thật sự không thể trách cậu ấy được, cậu đừng mang thành kiến với cậu ấy nữa.” Lạc Chi Dực nói thẳng.


“Cậu nói tốt vậy thì coi như tốt đi.” Trang Y Manh bất đắc dĩ nói: “Tớ không có ý kiến.”


Lạc Chi Dực mỉm cười đổi đề tài, cô hỏi chuyện nhà cô ấy dạo gần đây thế nào, có gà bay chó sủa đến đau đầu như trước hay không.


“Ba tớ đi đón người phụ nữ kia về nhà, nhưng bà ta không chịu trở về, còn nói chỉ cần tớ vẫn ở nhà thì rất khó sống, bà ta đưa Trang Tiểu Duệ đi cùng. Đây rõ ràng là muốn ba tớ phải lựa chọn. Ba tớ vẫn chưa trả lời, có lẽ là đang đợi khai giảng tớ quay lại ký túc xá rồi mới đi đón bà ta.” Trang Y Manh nở một nụ cười ảm đạm: “Tớ có linh cảm, nếu thật sự phải lựa chọn thì ba tớ nhất định sẽ chọn bọn họ.”


Lạc Chi Dực nghe xong không nói nên lời, nhưng mà nghĩ đến việc sau khai giảng Trang Y Manh có thể tạm thời thoát khỏi ngôi nhà kinh khủng đó, cô thầm thở dài nhẹ nhõm.


“Còn một việc phiền phức nữa, đó là người tên Tào Diễn Hạo kia, bây giờ ngày nào cậu ta cũng tìm tớ nói chuyện linh tinh.”


Lạc Chi Dực cười ranh mãnh, hỏi lại Tranh Y Manh: “Cậu vẫn không muốn để ý đến cậu ta à?”


“Thì cũng có trả lời một hai câu, nếu không thì bất lịch sự quá, dù sao lúc trước ở bệnh viện cậu ta cũng đã giúp tớ.”


Lạc Chi Dực gật đầu.


“Đại Lạc, sau khi khai giảng chúng ta sẽ lên năm ba, cậu có muốn tìm một người bạn trai không?” Trang Y Manh đột nhiên hỏi Lạc Chi Dực.


“Tớ? Việc này cậu hỏi Hứa Lẫm thì còn may ra, còn tớ có muốn cũng như không.” Lạc Chi Dực thả tay: “Tớ đã đi gần hết một phần ba đời mình rồi mà vẫn chưa gặp được một thực thể sống nào có suy nghĩ gì đó với tớ.”


“Đến bây giờ cậu vẫn chưa gặp được ai khiến cậu có cảm giác à?” Trang Y Manh cười cười hỏi thử.


“Chưa.” Lạc Chi Dực không chút nghĩ ngợi đáp lại, ánh mắt vô thức nhìn xuống móng tay của mình, gương mặt cười trên mặt móng có vẻ cười hơi lớn, giống như là đang cười nhạo bản thân cô vậy.


Người khiến cô cảm giác? Chắc là không có.


Quá lắm là cảm thấy người đó rất tốt, tốt đến mức khiến cô không nhịn được mà muốn quan tâm cậu thêm một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương