Trân Quý Em Như Mạng
-
Chương 5
Hàn Tích ngồi ở phòng tạm giam, không lâu sau, Kỷ Nghiêu tự mình đến mở cửa cho cô, cách từ xa đã có thể nghe được giọng của anh: “Người đẹp, chúc mừng cô, cô đã được rửa oan.”
Hàn Tích liếc mắt nhìn anh: “Ồ!” Nói xong, cô đi khỏi phòng tạm giam.
Khi đi ngang qua, Kỷ Nghiêu có thể ngửi được một mùi hương, không phải hương nước hoa của phụ nữ, cũng không phải mùi thuốc khử trùng đặc trưng của giới pháp y, chỉ cảm nhận được hương chanh nhàn nhạt, nhưng đến khi ráng thử lại thì không thể ngửi ra được mùi hương gì.
Hàn Tích trở lại văn phòng pháp y, cẩn thận rửa sạch tay, thay đồng phục pháp y.
Trên bàn cô đặt án kiện của Tiếu Du. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác nạn nhân bị giết như một con cá – Chu Thông có liên quan với chuyện Tiếu Du nhảy lầu.
Mối liên hệ này rất nhỏ, nếu không để ý sẽ đứt mất. Tuy nhiên cụ thể đó là gì, Hàn Tích đã đặt hai vụ án cạnh nhau, so sánh rất nhiều lần nhưng vẫn không nhìn ra đầu mối. Thậm chí hai nạn nhân này còn không quen biết nhau. Sự tương quan duy nhất có lẽ chính là cùng sống tại Lệ Trúc Uyển.
Hàn Tích luôn tin rằng một người nhiệt tình và hiền lành như Tiếu Du sẽ không tự sát. Thế nhưng báo cáo nghiệm thi đã nói rất rõ với cô rằng Tiếu Du đúng thật đã nhảy lầu tự sát, không hề hoài nghi.
Hay do cô đã nghĩ ngợi quá nhiều. Mỗi một người sống trên thế gian này đều rất phức tạp, gồm luôn cả cô, biểu hiện ra trước mặt người khác và tính cách thực hoàn toàn đối lập.
Có thể Tiếu Du có một mặt mà không muốn người khác biết.
Hàn Tích bỗng nhiên cảm thấy uể oải, cô nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi. Lát sau cô mới nhớ ra mình còn chưa ăn trưa, lấy một thanh chocolate từ trong ngăn kéo đang chuẩn bị mở giấy gói thì nhận được điện thoại của bảo vệ cổng của cảnh cục thông báo thức ăn đặt bên ngoài đã đến, nhắn cô xuống lấy.
Hàn Tích rất ngạc nhiên, xưa nay cô không hề đặt thức ăn ngoài.
Lão Lưu, bảo vệ cổng, vừa nhìn thấy Hàn Tích lập tức cầm túi thức ăn lớn đưa ra, cười cười: “Đội trưởng Kỷ của chúng ta bề ngoài nhìn có vẻ không đứng đắn nhưng cậu ấy là người rất tốt, biết săn sóc người khác.”
Hàn Tích nhận túi thức ăn, rất nặng, đóng gói cẩn thận, trên hộp có in tên một nhà hàng năm sao trong thành phố.
Cô liếc nhìn biên nhận giao hàng, phía trên không có để tên người đặt, lên tiếng hỏi: “Làm sao bác biết là do đội trưởng Kỷ đặt?”
Lão Lưu: “Cục cảnh sát của chúng ta, ngoại trừ tên nhóc đó còn ai dám tiêu pha như thế.” Rồi nhắc thêm: “Đúng rồi, đừng để Cục trưởng Thái bắt gặp nếu không có người lại bị mắng phá hoại hình tượng cảnh đội, lại đưa vào xét duyệt cuối năm.”
Hàn Tích mỉm cười: “Vâng, cám ơn bác Lưu.”
Lão Lưu khoát tay: “Đã hai giờ rồi sao còn chưa chịu ăn cơm. Còn trẻ, tuy công việc quan trọng nhưng cũng nên chú ý sức khỏe.”
Hàn Tích: “Vâng, lần sau cháu sẽ nhớ.” Nói xong cô xoay người đi về hướng sảnh lớn.
Đối mặt với sự quan tâm của người không quen thân này khiến cô cảm thấy lúng túng.
Thế giới này có lẽ rất ấm áp, nhưng cô đã từng trải qua những ngày tăm tối, lạnh thấu xương. Mỗi ngày cô đều lang thang khao khát một cuộc sống tốt đẹp nhưng lại không thể quên đi quá khứ bi thảm, tựa như tháng tư nắng gắt chỉ mong một cơn mưa thật lớn, phía trước là háo hức nhưng phía sau lại không có chỗ trốn.
Hàn Tích gọi trợ lý Chu Hàm đến ăn chung, ăn xong cô hỏi trợ lý wechat của Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu lúc này đang ngồi trước màn hình quan sát bên ngoài phòng thẩm vấn, trên bàn đặt một hộp sữa vị chuối. Tĩnh Tĩnh và Mỹ Lệ* đang lấy khẩu cung Chu Lâm, con trai nạn nhân Chu Thông.
(biệt danh anh gọi Chu Lỵ)
Giờ nghỉ giữa buổi thẩm vấn, anh liếc điện thoại, có bạn mới muốn kết bạn wechat, đối phương ghi chú: Hàn Tích.
Anh còn đang lo lắng không biết làm sao có thể xin được wechat của cô, vậy mà bây giờ wechat dâng đến cửa.
Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn Kỷ Nghiêu, bình luận: “Nụ cười quá sức đê tiện, nhức hết mắt.”
Kỷ Nghiêu quơ quơ điện thoại, giọng ra vẻ bất lực: “Nhìn người phụ nữ này đi, truy đuổi người ta đến tận wechat rồi, trẫm thật sự đang gánh chịu quấy rối.”
“Phụ nữ thật phiền phức!” Dứt lời, anh đưa màn hình điện thoại đến trước mắt Triệu Tĩnh Tĩnh, chỉ sợ người ta không đọc được chữ. Nhưng mà trong mắt anh lại không giấu được vẻ khoe khoang, nói một đằng làm một nẻo, diễn sâu đến mức nhuần nhuyễn.
Kỷ Nghiêu: “Đây nhất định muốn hẹn tôi một bữa. Tôi phải xem lại lịch trình cái đã.”
Sắc mặt Triệu Tĩnh Tĩnh vẫn bình tĩnh: “Đọc tin đi!”
Kỷ Nghiêu cúi đầu nhìn, đầu tiên đối phương chuyển tiền, phía dưới là hàng chữ: “Cám ơn anh đã đặt thức ăn cho tôi, lần tới đừng nên làm vậy!”
Kỷ Nghiêu vừa tính trả lời liền phát hiện đối phương đã kéo anh vào danh sách “đen”.
Triệu Tĩnh Tĩnh vỗ vai Kỷ Nghiêu, không nhịn được cười: “Hoàng thượng cũng thật là, không thể chịu được quấy rối mà!” Nói xong cả anh ấy và Chu Lỵ đều phá lên cười.
Kỷ Nghiêu không tài nào gửi được tin nhắn, mất mặt đến quá nhanh, như lốc xoáy.
Nửa tiếng sau.
Nghi phạm Chu Lâm ngồi trên ghế, nét mặt mệt mỏi và tức tối, đôi khi giả vờ lau nước mắt biểu lộ sự thương xót người cha đã mất của mình.
“Đã nói rồi không phải tôi giết, các người không lo đi bắt hung thủ lấy lại công bằng cho bố tôi, ở đây lãng phí thời gian gì chứ?!”
Tổng cộng đã thẩm vấn hai tiếng, anh ta nói mãi hai câu này, một câu giá trị hơn cũng không có.
Kỷ Nghiêu đẩy cửa đi vào, ném cho Chu Lâm một điếu thuốc, còn giúp anh ta mồi thuốc.
Chu Lâm rít một hơi, quay sang vị cảnh viên lấy khẩu cung: “Các cậu học tập người ta đi!”
Vị cảnh viên đứng dậy: “Đội trưởng Kỷ!”
Kỷ Nghiêu gật đầu: “Cậu ra ngoài trước đi.” Sau đó anh nhìn bản lời khai.
Chờ đến khi nghi phạm hút xong điếu thuốc, Kỷ Nghiêu mới lên tiếng: “Thêm một điếu?” Thái độ anh hững hờ, nhưng ánh mắt sắc như kiếm, không buông tha từng cử chỉ nhỏ nhất của hắn.
Chu Lâm uể oải: “Không cần!”
Kỷ Nghiêu ngồi xuống, đẩy bao thuốc lá và bật lửa về phía Chu Lâm: “Được, vậy anh cứ tự nhiên!” Nói rồi anh đi ra ngoài.
Kỷ Nghiêu ra lệnh cảnh viên gác cửa: “Để hắn ở một mình hai tiếng, không cho nước uống.”
Hai tiếng sau, Kỷ Nghiêu bước vào phòng thẩm vấn một lần nữa, trạng thái tinh thần của hắn rõ ràng tệ hơn lúc nãy, bao thuốc lá trên bàn đã hút hết, tàn thuốc rơi vãi, yết hầu khô khốc.
Kỷ Nghiêu: “Ngại quá, vừa rồi có việc. Bọn họ không làm khó anh chứ?”
Nói xong anh đưa ly nước qua, khác nào Đấng cứu thế.
Chu Lâm uống hai ba ngụm lớn.
Kỷ Nghiêu: “Ông già chết rồi. Trong nhà chỉ có mình anh, ngôi nhà sau này anh tính bán hay cho thuê?”
Nghi phạm buông lỏng cảnh giác, không hề nghĩ ngợi trả lời ngay: “Bán!”
Dứt lời hắn mới nhớ ra đây là phòng thẩm vấn, hối hận mình đã lỡ lời.
Kỷ Nghiêu làm như không quan tâm: “À! Nhà tôi cũng làm bên mảng bất động sản, có thể giúp anh. Nhà đó bán ít nhất cũng được hai triệu.”
Chu Lâm không lên tiếng, ánh mắt có chút tham lam nhưng xen lẫn trong đó là nét bi thương khó giấu.
Kỷ Nghiêu tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, khổ sở giết người, bây giờ cắn rứt lương tâm vì đã giết cha ruột của mình, tiền này có mạng cũng không xài được.”
Chu Lâm như dã thú bị đâm, khi nghe thấy hai từ giết cha hắn đột nhiên nổi giận, giơ tay đập mạnh lên mặt bàn, gầm rú: “Tôi không giết ông ấy!”
Rồi hắn bình tĩnh hơn một chút, cúi đầu: “Tối hôm qua chúng tôi có cãi nhau. Tôi làm ăn thất bại, thiếu bọn cho vay lãi cao hơn một triệu, nếu không trả tiền chúng nó sẽ giết. Ông ấy thấy chết không cứu, sống chết không chịu bán nhà. Rõ ràng là muốn tôi chết mà!”
Kỷ Nghiêu nhìn hắn: “Tối hôm qua từ 8 giờ rưỡi đến 9 giờ anh ở đâu? À, đúng rồi người làm chứng vắng mặt của anh đang ở phòng thẩm vấn sát bên cạnh, trộm xe.”
Chu Lâm không tin: “Nhanh như vậy đã bị tóm.”
Kỷ Nghiêu nửa cười nửa không nhìn hắn: “Làm sao anh biết được người đó ăn cắp xe lúc nào?”
Chu Lâm há miệng, rốt cục không trả lời.
Kỷ Nghiêu cười cười: “Tôi đến là nói cho anh biết. Tên trộm đó làm rớt thẻ căn cước ở chỗ đậu xe của người ta.”
Chu Lâm kinh hãi, dĩ nhiên không tin trên đời này có tên trộm nào ngốc đến như thế.
Kỷ Nghiêu: “Sự thật là như vậy.” Anh chuyển đề tài: “Bạn của anh đã khai nhận anh là đồng bọn. Giữa tội giết người và tội ăn cắp anh chọn cái nào?”
Chu Lâm mạnh miệng: “Tôi không giết người, cũng không ăn cắp xe. Việc tôi không làm tại sao phải thừa nhận, các người là cảnh sát không thể dối trá được.”
Kỷ Nghiêu đã quá quen với loại người chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng rồi. Đúng lúc này Triệu Tĩnh Tĩnh đi vào nói nhỏ vào tai Kỷ Nghiêu một câu.
Kỷ Nghiêu nhìn Chu Lâm cười cười, lời anh gạt hắn là sự thật, tên trộm ngốc nghếch kia đã nhận tội, Chu Lâm chính là đồng bọn trộm xe.
Anh liếc nhìn Chu Lâm, rồi quay đầu nói với cảnh viên đứng đằng sau mình: “Tạm thời đưa anh ta đi, báo với đội hai.”
Ra đến cửa phòng thẩm vấn, Kỷ Nghiêu dừng bước, quay đầu nói với Chu Lâm câu cuối cùng: “Khoảng 7 giờ 40 phút, khi anh vừa bỏ đi, ba của anh đã gọi một cuộc điện thoại cuối cùng trong đời mình. Ông ấy gọi cho một đại lý môi giới bất động sản nói muốn bán nhà để cứu con trai.”
Chu Lâm ngơ ngác ngồi trên ghế, không biết hắn nhớ đến điều gì đó đột nhiên khóc rống lên.
Mặc kệ khi còn sống quan hệ hai cha con họ như thế nào, nhưng đến cuối cùng anh ta cũng đã mãi mãi mất đi người cha của mình.
Kỷ Nghiêu trở lại văn phòng, mệt mỏi nằm dài trên ghế dựa, miệng ngậm một hộp sữa vị chuối kéo dài tính mạng.
Tất cả các manh mối đều đứt đoạn, Kỷ Nghiêu ngẫm nghĩ có khi nào phương hướng điều tra của bọn họ đã sai ngày từ đầu.
Lệ Trúc Uyển, Chu Thông, canh cá, giải phẫu… rốt cục chúng có mối liên hệ thế nào?
Bọn họ đã từng chạm mặt, đã từng lấy lời khai tên hung thủ giảo hoạt này? Hay vốn dĩ hắn chưa từng xuất hiện?
Thế nhưng bất kể là ai, chỉ cần phạm tội nhất định sẽ lưu lại manh mối. Trên thế giới này không bao giờ tồn tại tội phạm hoàn mỹ.
Chớp mắt đã gần tan ca, Kỷ Nghiêu quyết định sẽ đến hiện trường án mạng một lần nữa.
Thuận tiện còn có thể đưa người đẹp về nhà.
Kỷ Nghiêu đến phòng pháp y, gõ cửa, tựa người vào khung cửa, ló đầu vào, nở nụ cười hiền lành: “Đồng chí, tôi thấy hôm nay trời rất đẹp, tôi đưa cô về nhà được không?”
Hàn Tích quay đầu nhìn, Chu Hàm đã về rồi, phòng pháp y chỉ còn một mình cô, người kia ắt hẳn đang nói chuyện với cô.
“Không cần, cám ơn!” Hàn Tích nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, “Ngày hôm nay không cần đi xem mắt sao?”
Hôm nay mới chỉ là ngày làm việc thứ hai của cô nhưng cũng đã được ép nghe lịch sử xem mắt đầy máu và nước mắt của vị đội trưởng đội hình sự này. Từ phòng của cô đến các phòng ban lân cận, bất cứ nơi nào có người nơi đó đều sẽ lan truyền huyền thoại về nhân vật này.
Kỷ Nghiêu mặt ngây ra, xem mắt gì chứ? Là ai xem mắt? Cô nói gì tôi nghe không hiểu?
Biểu hiện của anh đúng với dáng vẻ của một người đàn ông thiện lương.
https://www.facebook.com/ufi/reaction/profile/browser/?ft_ent_identifier=ZmVlZGJhY2s6MjUwNDMzMjk5OTgwMjc4Mw%3D%3D&av=100010126900941
Hàn Tích liếc mắt nhìn anh: “Ồ!” Nói xong, cô đi khỏi phòng tạm giam.
Khi đi ngang qua, Kỷ Nghiêu có thể ngửi được một mùi hương, không phải hương nước hoa của phụ nữ, cũng không phải mùi thuốc khử trùng đặc trưng của giới pháp y, chỉ cảm nhận được hương chanh nhàn nhạt, nhưng đến khi ráng thử lại thì không thể ngửi ra được mùi hương gì.
Hàn Tích trở lại văn phòng pháp y, cẩn thận rửa sạch tay, thay đồng phục pháp y.
Trên bàn cô đặt án kiện của Tiếu Du. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác nạn nhân bị giết như một con cá – Chu Thông có liên quan với chuyện Tiếu Du nhảy lầu.
Mối liên hệ này rất nhỏ, nếu không để ý sẽ đứt mất. Tuy nhiên cụ thể đó là gì, Hàn Tích đã đặt hai vụ án cạnh nhau, so sánh rất nhiều lần nhưng vẫn không nhìn ra đầu mối. Thậm chí hai nạn nhân này còn không quen biết nhau. Sự tương quan duy nhất có lẽ chính là cùng sống tại Lệ Trúc Uyển.
Hàn Tích luôn tin rằng một người nhiệt tình và hiền lành như Tiếu Du sẽ không tự sát. Thế nhưng báo cáo nghiệm thi đã nói rất rõ với cô rằng Tiếu Du đúng thật đã nhảy lầu tự sát, không hề hoài nghi.
Hay do cô đã nghĩ ngợi quá nhiều. Mỗi một người sống trên thế gian này đều rất phức tạp, gồm luôn cả cô, biểu hiện ra trước mặt người khác và tính cách thực hoàn toàn đối lập.
Có thể Tiếu Du có một mặt mà không muốn người khác biết.
Hàn Tích bỗng nhiên cảm thấy uể oải, cô nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi. Lát sau cô mới nhớ ra mình còn chưa ăn trưa, lấy một thanh chocolate từ trong ngăn kéo đang chuẩn bị mở giấy gói thì nhận được điện thoại của bảo vệ cổng của cảnh cục thông báo thức ăn đặt bên ngoài đã đến, nhắn cô xuống lấy.
Hàn Tích rất ngạc nhiên, xưa nay cô không hề đặt thức ăn ngoài.
Lão Lưu, bảo vệ cổng, vừa nhìn thấy Hàn Tích lập tức cầm túi thức ăn lớn đưa ra, cười cười: “Đội trưởng Kỷ của chúng ta bề ngoài nhìn có vẻ không đứng đắn nhưng cậu ấy là người rất tốt, biết săn sóc người khác.”
Hàn Tích nhận túi thức ăn, rất nặng, đóng gói cẩn thận, trên hộp có in tên một nhà hàng năm sao trong thành phố.
Cô liếc nhìn biên nhận giao hàng, phía trên không có để tên người đặt, lên tiếng hỏi: “Làm sao bác biết là do đội trưởng Kỷ đặt?”
Lão Lưu: “Cục cảnh sát của chúng ta, ngoại trừ tên nhóc đó còn ai dám tiêu pha như thế.” Rồi nhắc thêm: “Đúng rồi, đừng để Cục trưởng Thái bắt gặp nếu không có người lại bị mắng phá hoại hình tượng cảnh đội, lại đưa vào xét duyệt cuối năm.”
Hàn Tích mỉm cười: “Vâng, cám ơn bác Lưu.”
Lão Lưu khoát tay: “Đã hai giờ rồi sao còn chưa chịu ăn cơm. Còn trẻ, tuy công việc quan trọng nhưng cũng nên chú ý sức khỏe.”
Hàn Tích: “Vâng, lần sau cháu sẽ nhớ.” Nói xong cô xoay người đi về hướng sảnh lớn.
Đối mặt với sự quan tâm của người không quen thân này khiến cô cảm thấy lúng túng.
Thế giới này có lẽ rất ấm áp, nhưng cô đã từng trải qua những ngày tăm tối, lạnh thấu xương. Mỗi ngày cô đều lang thang khao khát một cuộc sống tốt đẹp nhưng lại không thể quên đi quá khứ bi thảm, tựa như tháng tư nắng gắt chỉ mong một cơn mưa thật lớn, phía trước là háo hức nhưng phía sau lại không có chỗ trốn.
Hàn Tích gọi trợ lý Chu Hàm đến ăn chung, ăn xong cô hỏi trợ lý wechat của Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu lúc này đang ngồi trước màn hình quan sát bên ngoài phòng thẩm vấn, trên bàn đặt một hộp sữa vị chuối. Tĩnh Tĩnh và Mỹ Lệ* đang lấy khẩu cung Chu Lâm, con trai nạn nhân Chu Thông.
(biệt danh anh gọi Chu Lỵ)
Giờ nghỉ giữa buổi thẩm vấn, anh liếc điện thoại, có bạn mới muốn kết bạn wechat, đối phương ghi chú: Hàn Tích.
Anh còn đang lo lắng không biết làm sao có thể xin được wechat của cô, vậy mà bây giờ wechat dâng đến cửa.
Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn Kỷ Nghiêu, bình luận: “Nụ cười quá sức đê tiện, nhức hết mắt.”
Kỷ Nghiêu quơ quơ điện thoại, giọng ra vẻ bất lực: “Nhìn người phụ nữ này đi, truy đuổi người ta đến tận wechat rồi, trẫm thật sự đang gánh chịu quấy rối.”
“Phụ nữ thật phiền phức!” Dứt lời, anh đưa màn hình điện thoại đến trước mắt Triệu Tĩnh Tĩnh, chỉ sợ người ta không đọc được chữ. Nhưng mà trong mắt anh lại không giấu được vẻ khoe khoang, nói một đằng làm một nẻo, diễn sâu đến mức nhuần nhuyễn.
Kỷ Nghiêu: “Đây nhất định muốn hẹn tôi một bữa. Tôi phải xem lại lịch trình cái đã.”
Sắc mặt Triệu Tĩnh Tĩnh vẫn bình tĩnh: “Đọc tin đi!”
Kỷ Nghiêu cúi đầu nhìn, đầu tiên đối phương chuyển tiền, phía dưới là hàng chữ: “Cám ơn anh đã đặt thức ăn cho tôi, lần tới đừng nên làm vậy!”
Kỷ Nghiêu vừa tính trả lời liền phát hiện đối phương đã kéo anh vào danh sách “đen”.
Triệu Tĩnh Tĩnh vỗ vai Kỷ Nghiêu, không nhịn được cười: “Hoàng thượng cũng thật là, không thể chịu được quấy rối mà!” Nói xong cả anh ấy và Chu Lỵ đều phá lên cười.
Kỷ Nghiêu không tài nào gửi được tin nhắn, mất mặt đến quá nhanh, như lốc xoáy.
Nửa tiếng sau.
Nghi phạm Chu Lâm ngồi trên ghế, nét mặt mệt mỏi và tức tối, đôi khi giả vờ lau nước mắt biểu lộ sự thương xót người cha đã mất của mình.
“Đã nói rồi không phải tôi giết, các người không lo đi bắt hung thủ lấy lại công bằng cho bố tôi, ở đây lãng phí thời gian gì chứ?!”
Tổng cộng đã thẩm vấn hai tiếng, anh ta nói mãi hai câu này, một câu giá trị hơn cũng không có.
Kỷ Nghiêu đẩy cửa đi vào, ném cho Chu Lâm một điếu thuốc, còn giúp anh ta mồi thuốc.
Chu Lâm rít một hơi, quay sang vị cảnh viên lấy khẩu cung: “Các cậu học tập người ta đi!”
Vị cảnh viên đứng dậy: “Đội trưởng Kỷ!”
Kỷ Nghiêu gật đầu: “Cậu ra ngoài trước đi.” Sau đó anh nhìn bản lời khai.
Chờ đến khi nghi phạm hút xong điếu thuốc, Kỷ Nghiêu mới lên tiếng: “Thêm một điếu?” Thái độ anh hững hờ, nhưng ánh mắt sắc như kiếm, không buông tha từng cử chỉ nhỏ nhất của hắn.
Chu Lâm uể oải: “Không cần!”
Kỷ Nghiêu ngồi xuống, đẩy bao thuốc lá và bật lửa về phía Chu Lâm: “Được, vậy anh cứ tự nhiên!” Nói rồi anh đi ra ngoài.
Kỷ Nghiêu ra lệnh cảnh viên gác cửa: “Để hắn ở một mình hai tiếng, không cho nước uống.”
Hai tiếng sau, Kỷ Nghiêu bước vào phòng thẩm vấn một lần nữa, trạng thái tinh thần của hắn rõ ràng tệ hơn lúc nãy, bao thuốc lá trên bàn đã hút hết, tàn thuốc rơi vãi, yết hầu khô khốc.
Kỷ Nghiêu: “Ngại quá, vừa rồi có việc. Bọn họ không làm khó anh chứ?”
Nói xong anh đưa ly nước qua, khác nào Đấng cứu thế.
Chu Lâm uống hai ba ngụm lớn.
Kỷ Nghiêu: “Ông già chết rồi. Trong nhà chỉ có mình anh, ngôi nhà sau này anh tính bán hay cho thuê?”
Nghi phạm buông lỏng cảnh giác, không hề nghĩ ngợi trả lời ngay: “Bán!”
Dứt lời hắn mới nhớ ra đây là phòng thẩm vấn, hối hận mình đã lỡ lời.
Kỷ Nghiêu làm như không quan tâm: “À! Nhà tôi cũng làm bên mảng bất động sản, có thể giúp anh. Nhà đó bán ít nhất cũng được hai triệu.”
Chu Lâm không lên tiếng, ánh mắt có chút tham lam nhưng xen lẫn trong đó là nét bi thương khó giấu.
Kỷ Nghiêu tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, khổ sở giết người, bây giờ cắn rứt lương tâm vì đã giết cha ruột của mình, tiền này có mạng cũng không xài được.”
Chu Lâm như dã thú bị đâm, khi nghe thấy hai từ giết cha hắn đột nhiên nổi giận, giơ tay đập mạnh lên mặt bàn, gầm rú: “Tôi không giết ông ấy!”
Rồi hắn bình tĩnh hơn một chút, cúi đầu: “Tối hôm qua chúng tôi có cãi nhau. Tôi làm ăn thất bại, thiếu bọn cho vay lãi cao hơn một triệu, nếu không trả tiền chúng nó sẽ giết. Ông ấy thấy chết không cứu, sống chết không chịu bán nhà. Rõ ràng là muốn tôi chết mà!”
Kỷ Nghiêu nhìn hắn: “Tối hôm qua từ 8 giờ rưỡi đến 9 giờ anh ở đâu? À, đúng rồi người làm chứng vắng mặt của anh đang ở phòng thẩm vấn sát bên cạnh, trộm xe.”
Chu Lâm không tin: “Nhanh như vậy đã bị tóm.”
Kỷ Nghiêu nửa cười nửa không nhìn hắn: “Làm sao anh biết được người đó ăn cắp xe lúc nào?”
Chu Lâm há miệng, rốt cục không trả lời.
Kỷ Nghiêu cười cười: “Tôi đến là nói cho anh biết. Tên trộm đó làm rớt thẻ căn cước ở chỗ đậu xe của người ta.”
Chu Lâm kinh hãi, dĩ nhiên không tin trên đời này có tên trộm nào ngốc đến như thế.
Kỷ Nghiêu: “Sự thật là như vậy.” Anh chuyển đề tài: “Bạn của anh đã khai nhận anh là đồng bọn. Giữa tội giết người và tội ăn cắp anh chọn cái nào?”
Chu Lâm mạnh miệng: “Tôi không giết người, cũng không ăn cắp xe. Việc tôi không làm tại sao phải thừa nhận, các người là cảnh sát không thể dối trá được.”
Kỷ Nghiêu đã quá quen với loại người chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng rồi. Đúng lúc này Triệu Tĩnh Tĩnh đi vào nói nhỏ vào tai Kỷ Nghiêu một câu.
Kỷ Nghiêu nhìn Chu Lâm cười cười, lời anh gạt hắn là sự thật, tên trộm ngốc nghếch kia đã nhận tội, Chu Lâm chính là đồng bọn trộm xe.
Anh liếc nhìn Chu Lâm, rồi quay đầu nói với cảnh viên đứng đằng sau mình: “Tạm thời đưa anh ta đi, báo với đội hai.”
Ra đến cửa phòng thẩm vấn, Kỷ Nghiêu dừng bước, quay đầu nói với Chu Lâm câu cuối cùng: “Khoảng 7 giờ 40 phút, khi anh vừa bỏ đi, ba của anh đã gọi một cuộc điện thoại cuối cùng trong đời mình. Ông ấy gọi cho một đại lý môi giới bất động sản nói muốn bán nhà để cứu con trai.”
Chu Lâm ngơ ngác ngồi trên ghế, không biết hắn nhớ đến điều gì đó đột nhiên khóc rống lên.
Mặc kệ khi còn sống quan hệ hai cha con họ như thế nào, nhưng đến cuối cùng anh ta cũng đã mãi mãi mất đi người cha của mình.
Kỷ Nghiêu trở lại văn phòng, mệt mỏi nằm dài trên ghế dựa, miệng ngậm một hộp sữa vị chuối kéo dài tính mạng.
Tất cả các manh mối đều đứt đoạn, Kỷ Nghiêu ngẫm nghĩ có khi nào phương hướng điều tra của bọn họ đã sai ngày từ đầu.
Lệ Trúc Uyển, Chu Thông, canh cá, giải phẫu… rốt cục chúng có mối liên hệ thế nào?
Bọn họ đã từng chạm mặt, đã từng lấy lời khai tên hung thủ giảo hoạt này? Hay vốn dĩ hắn chưa từng xuất hiện?
Thế nhưng bất kể là ai, chỉ cần phạm tội nhất định sẽ lưu lại manh mối. Trên thế giới này không bao giờ tồn tại tội phạm hoàn mỹ.
Chớp mắt đã gần tan ca, Kỷ Nghiêu quyết định sẽ đến hiện trường án mạng một lần nữa.
Thuận tiện còn có thể đưa người đẹp về nhà.
Kỷ Nghiêu đến phòng pháp y, gõ cửa, tựa người vào khung cửa, ló đầu vào, nở nụ cười hiền lành: “Đồng chí, tôi thấy hôm nay trời rất đẹp, tôi đưa cô về nhà được không?”
Hàn Tích quay đầu nhìn, Chu Hàm đã về rồi, phòng pháp y chỉ còn một mình cô, người kia ắt hẳn đang nói chuyện với cô.
“Không cần, cám ơn!” Hàn Tích nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, “Ngày hôm nay không cần đi xem mắt sao?”
Hôm nay mới chỉ là ngày làm việc thứ hai của cô nhưng cũng đã được ép nghe lịch sử xem mắt đầy máu và nước mắt của vị đội trưởng đội hình sự này. Từ phòng của cô đến các phòng ban lân cận, bất cứ nơi nào có người nơi đó đều sẽ lan truyền huyền thoại về nhân vật này.
Kỷ Nghiêu mặt ngây ra, xem mắt gì chứ? Là ai xem mắt? Cô nói gì tôi nghe không hiểu?
Biểu hiện của anh đúng với dáng vẻ của một người đàn ông thiện lương.
https://www.facebook.com/ufi/reaction/profile/browser/?ft_ent_identifier=ZmVlZGJhY2s6MjUwNDMzMjk5OTgwMjc4Mw%3D%3D&av=100010126900941
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook