Trấn Nhỏ
-
Chương 1: Thị trấn
[hắn] một
Hắn từ trong mộng tỉnh lại, khí trời sáng sủa, một ngày tốt lành.
Điều đầu tiên nhảy vào tâm trí là cơn đói.
Hắn nghĩ, hắn nên dậy ăn gì đó.
Sinh hoạt phải có quy luật, nếu không mọi thứ sẽ hỗn loạn.
Lịch trình thường giống nhau.
Sáu giờ rời giường.
Tắm rửa.
Ăn sáng.
Bảy rưỡi ra ngoài dắt chó đi dạo.
Hắn có một con chó Malinois [1] chỉ mới một tuổi, lúc nào cũng bay nhảy khắp nơi.
Tám rưỡi về đến nhà.
Chín giờ bắt đầu công việc.
Hắn có một công việc rất được người yêu thích, thợ mộc thủ công.
Bên cạnh phòng ngủ của hắn là một phòng làm việc với nhiều loại dụng cụ - máy đục, máy bào, dao cắt, máy cắt, máy mài. Trên kệ có vô số tác phẩm và bán thành phẩm, chủ yếu là cơ thể con người và thỉnh thoảng cũng có động vật.
Có lúc hắn sẽ đưa một ít tác phẩm trong đó biếu tặng khu viện dưỡng lão và trung tâm phúc lợi hoặc cho hàng xóm mới tới.
Mọi người đều rất yêu thích hắn, hắn cũng rất yêu thích bọn họ.
Khi đi dạo ngày hôm nay, hắn bỗng nhiên giật cả mình, tâm trí hắn lóe lên, hắn có một ý tưởng tuyệt vời.
Sau khi trở về nhà, hắn rơi vào trầm tư, không ngừng hưng phấn về sự sáng tạo sắp bắt đầu, đồng thời làm nên công tác chuẩn bị.
Tiếp hắn từng bước trải qua một ngày, đọc báo, cho chó ăn, giặt quần áo, cắt cỏ, cùng trò chuyện với những người hàng xóm cũng đang tưới nước và làm cỏ trong sân.
Chín giờ tối, cún con trèo lên giường hắn.
Đúng giờ ngủ.
CHƯƠNG 01: THỊ TRẤN
Faun ở cột mốc 24 thì lạc đường.
Dựa vào tấm biển vừa rồi, cậu lẽ ra đã đến Nashville từ năm phút trước, dành một kỳ nghỉ thư giãn dài hạn trong khách sạn nơi đó.
Tại giờ khắc này, ngoài con đường cái mênh mông vô tận bên ngoài cửa sổ, chỉ có rừng cây âm u ảm đạm trên cả hai mặt đường cùng cậu làm bạn, thậm chí cả điện thoại di động và định vị GPS đều bị mất tín hiệu.
Tiếp tục lái xe trong khoảng một phút, Faun đành tấp xe sát sát ven đường để dò bản đồ.
Cậu ước tính thời gian và tốc độ, muốn tìm vị trí hiện tại. Từ bản đồ có thể thấy được, đoạn lộ này vừa không có lối rẽ cũng không có góc ngoặt, mặt đường rộng rãi và bằng phẳng, lại càng không như con đường nông thôn nhỏ bị bản đồ lãng quên này.
Cứ như vậy mà lạc trên quốc lộ cũng thật là chuyện khó.
Thử bật radio, chỉ có một mớ tạp âm hỗn độn phát ra từ bên trong, vì vậy cậu chỉ có thể tiếp tục di chuyển về phía trước, hi vọng nhận được một số tín hiệu ở ngã tư tiếp theo.
Biển chỉ đường đột nhiên xuất hiện.
Xe chạy trên con đường tối, thời gian từng giây từng phút trôi qua, không có giao lộ, không có trạm xăng để hỏi đường, thậm chí không có một chiếc xe chạy tới hoặc vượt qua.
Điều này không tránh khỏi gây ra trong lòng Faun cảm giác kì dị quái lạ.
Trong các câu chuyện kể đêm khuya về đường quốc lộ, biển báo đột ngột xuất hiện luôn luôn có một số màu sắc kì lạ, bề mặt sơn đốm, graffiti màu đỏ đáng ngờ và những cái tên chưa từng nghe báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy ra.
Ấy vậy mà tấm bảng đường xuất hiện dưới ánh đèn pha lúc này thật sạch sẽ sáng rõ, như thể vừa mới được ai đó quét tước, trên đó đề dòng chữ màu trắng đúng tiêu chuẩn: "Trấn Maple(Cây Phong)".
Dù cho thế nào, cái từ "Maple" này cũng làm cho cậu thấy thân thuộc, ít ra cũng tốt hơn so với thị trấn Silent Hill hay trấn Madison[2].
Sau khoảng gần một cây số Faun thấy một thị trấn nhỏ đáng yêu, đèn đuốc trong thị trấn sáng choang, hầu hết các cửa hàng vẫn kinh doanh như thường lệ, cả hai mặt của cây xanh đường phố treo đầy đèn lồng và biểu ngữ, tựa hồ ban ngày vừa trải qua lễ mừng hết sức náo nhiệt.
Cậu đỗ xe bên đường, khi vừa xuống xe, một thanh niên đi ngang liếc cậu.
"Xin chào."
Cậu thân thiện chào hỏi, người kia chỉ nhìn cậu trong im lặng.
Faun nhìn ra trong ánh mắt người này mang theo tia cảnh giác, có lẽ trấn nhỏ hiếm khi có người lạ viếng thăm, thái độ mọi người cẩn thận một chút có thể thông cảm được.
Nhà hàng dọc đường có một cái tên rất lạ được gọi là "Magic Hand" (Ma Thủ), bảng hiệu bằng sắt màu đen sơn một bàn tay đeo vòng, móng tay dài và nhọn, ngón trỏ dựa trên một dấu chấm chữ trông giống một giọt máu.
Trên tấm cửa kính của nhà hàng treo biển mở cửa cả đêm, Faun đẩy cửa bước vào, tiếng chuông cửa reo lên, mọi người nhìn về phía cậu.
Có sáu người trong phòng, một cô hầu bàn, một cặp vợ chồng già đang cúi đầu dùng cơm, một cô gái với mái tóc đỏ và hai người đàn ông ngồi cách xa cửa.
"Chào buổi tối."
Cô phục vụ đặt tờ báo trong tay xuống, khoảng ba mươi tuổi, phía dưới đôi mắt chứa một vài nếp nhăn nhỏ và đôi môi đỏ bừng.
"Muốn gọi gì?"
"Tôi muốn hỏi đường, thuận tiện mượn một cú điện thoại."
"Ồ." Ánh mắt của cô không hiếu khách hay thân thiện, cũng thận trọng như người thanh niên vừa mới đi ngang qua.
Không biết phòng bị trong lòng họ từ đâu mà đến, lẽ nào cậu nhìn giống những phần tử nguy hiểm đến vậy?
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Faun vẫn mang theo một khẩu súng, nhưng từ ngoài vào, cậu là một người dễ dàng khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Faun có đôi mắt màu lam mê hoặc, cao sáu feet (~1.83m), tóc nâu ngắn và sạch sẽ, tướng mạo anh tuấn khiến cậu được nhiều hảo cảm. Alex luôn nói rằng cậu không giống như một thám tử, ở cậu thiếu sự uy nghi mà một người thực thi pháp luật nên có. Nhưng những người có thể được Fauntiếp nhận lại có cái nhìn trái ngược, tất cả đều nghĩ cảnh sát nên như thế này.
"Tôi muốn đến Nashville, không cẩn thận bị lạc đường."
Cô phục vụ không hề đồng cảm mà qua loa đáp cho xong: "Thật không may."
"Cô có thể cho tôi biết nên đi thế nào? Tôi nên tiếp tục đi về phía trước hay quay đầu lại?"
"Tôi không biết." cô trả lời. "Tôi không quen với những thứ bên ngoài trấn nhỏ lắm."
"Tôi có thể sử dụng điện thoại không?"
Cô tùy tiện ra một động tác mời rồi tiếp tục nhìn xuống tờ báo.
Faun lấy số khách sạn và gọi cho bàn tiếp tân. Thật kì lạ, không có ai trả lời, cậu kiên nhẫn chờ một lúc lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông gián đoạn vang lên cậu mới bỏ máy.
"Nơi này có trạm xăng không?"
"Có một cái. Ở cuối con đường phía trước, gần hướng của khu rừng."
Faun liếc nhìn đường phố bên ngoài, ánh đèn đầy màu sắc rực rỡ làm lòng cậu tò mò.
"Lễ mừng hôm nay là gì vậy?"
"Không có gì. Nó luôn như thế này."
Có thể là một đặc điểm địa phương, Faun thấy rằng cô thực sự không có hứng thú trong việc nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là rời đi. Toàn bộ nhà hàng yên tĩnh như một viện bảo tàng sáp, và mọi người đều giống như mô hình để trưng bày, nhưng Faun biết họ đang theo dõi cậu.
Cậu đi dọc theo con đường, bất kể mọi người lập dị thế nào cũng không thể phủ nhận sự mỹ lệ và quyến rũ của thị trấn nhỏ này. Hạ cửa kính, gió buổi tối tươi mới êm dịu chứa đựng hương thơm ngọt ngào vuốt lên mặt. Cậu suy đoán có một vườn cây ăn quả gần đó vì phả vào trong gió là từng làn hương quýt.
Trạm xăng nằm ở cuối trung tâm con phố về phía tây, nối với một khu rừng hẻo lánh âm u, ngoài rừng cây có thể là quốc lộ.
Chỉ có một nhân viên trẻ tại trạm xăng nhỏ này, mặc bộ áo liền quần màu xám, đầu gối và khuỷu tay mài đến bạc màu, mái tóc vàng dài rối bời, khuôn mặt râu ria lún phún tăng thêm vẻ thăng trầm và mơ hồ.
Faun dừng lại trước cây xăng, nhân viên tiếp nhiên liệu không coi ai ra gì ngủ trên băng ghế.
"Này anh" Faun gọi, anh chậm rãi đứng dậy.
"Có chuyện gì?"
"Đổ xăng."
"Bao nhiêu?"
"Đầy bình."
"Cậu muốn đi xa?"
"Tôi muốn đi Nashville, không cách nơi này xa chứ?" Faun chưa bao giờ nghe nói về trấn Maple, nhưng thị trấn nhỏ không rõ tên còn nhiều lắm.
"Tôi không biết, có lẽ nó rất gần, có lẽ nó rất xa." Người nhân viên trả lời trong khi bơm đầy chiếc xe. "Tôi không chắc chắn."
Thái độ anh tuy giống với cô hầu bàn lạnh lùng hời hợt, nhưng ít hơn một phần đề phòng khiến người ta khẩn trương, nói không chừng có thể tán ngẫu thêm vài câu nữa. Faun luôn cảm thấy cái trấn nhỏ này hơi khác thường.
"Ở đây thật đẹp."
"Đúng vậy."
"Anh hẳn yêu nó rất nhiều."
"Mọi người đều yêu nó, quả thực yêu chết nó."
"Nó không quá lớn, có bao nhiêu người ở trong thị trấn?"
"Hơn một trăm, không chắc, có thể nhiều hơn một chút... 37 đô, chỉ nhận tiền mặt."
Faun trả tiền xăng, hỏi tiếp: "Tôi có thể ra ngoài và quay trở lại Quốc lộ 24 ở đâu?"
"Cái nào cũng không thể." Anh nhân viên nhìn cậu nói. "Cậu không nên lạc đường."
Faun không hoàn toàn hiểu ý anh, đang định hỏi lại thì cổ cậu bất ngờ bị bao lấy. Một đôi tay dài to khỏe lông lá siết lấy cậu, nhất thời cậu không kịp thở.
"Coi chúng ta có gì kìa." Người sau lưng ghé vào tai cậu nói. "Một bé ngoan, để tao xem mày có thể làm được những gì."
Faun đột nhiên húc mạnh về phía sau, một tiếng động lớn, kẻ đánh lén bị cậu đánh vào trên cửa xe phát ra tên kêu sợ hãi, cậu ngay lập tức thoát khỏi khống chế, rút khẩu súng lục và quay sang nhắm.
"Đừng nhúc nhích, cảnh sát đây."
"Wow, cảnh sát." Người đàn ông xoa gáy nói. Hắn mặc một chiếc áo khoác da kaki, cao sáu feet, cạo đầu, có một vết sẹo dài một inch (~2.5cm) trên má trái. Có hai người bên cạnh hắn, một thấp mập ục ịch, khuôn mặt sưng phù, đôi mắt nhỏ gần như hoàn toàn được bọc trong mí mắt, chỉ để lại hai khe hẹp. Người kia dường như có những đặc điểm của người Andeans* với bàn tay thả sau lưng và đôi mắt nhìn đăm đăm về phía trước.
*Nguyên văn: "安第斯山人" - "an đệ tư sơn nhân", "người Andeans" (?). Andes là một dãy núi ở Bắc Mỹ, nơi sinh sống của bộ phận nhóm người Anh-điêng(?), American Indians, người da đỏ.
"Có một cảnh sát ở đây, lão gọi là Warren. Bây giờ lại thêm một người nữa."
"Tên này trông trẻ hơn" tên béo lùn nói. "Trông cương trực hơn chút."
"Các người muốn làm gì?" Faun hỏi.
"Cùng người bạn mới chào hỏi. Đừng lo lắng, vừa nãy chỉ là đùa thôi."
"Tôi không cho đó là một trò đùa." Cậu phân rõ được hài hước và ác ý, sức mạnh cánh tay của tên kia đủ khiến một người bình thường không phòng bị ngất xỉu trong nháy mắt.
"Được rồi, để tôi nói lời xin lỗi." Đầu trọc nói đưa tay về phía cậu. Faun nhận ra vô luận trên đường phố hay trong tòa nhà gần đó đều có người, mà tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt.
"Tôi đã nói là đừng nhúc nhích." Trong lòng nảy lên dự cảm chẳng lành, cảnh sát luôn có một trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm.
Ba người trước mặt nhìn cậu, người đàn ông hói giang hai tay ưỡn ngực trước họng súng.
"Tôi muốn nếm thử tư vị viên đạn, nổ súng đi, ngài cảnh sát." Hắn nghiêng đầu nói: "Hay ngài không biết dùng súng?"
Tên béo mập há miệng cười rộ lên. Tại thời điểm đó, bàn tay Faun cầm súng nóng lên một trận, cảm giác như cậu đang cầm một ngọn lửa bùng cháy. Cậu theo bản năng buông tay, cùng lúc đó cậu bị đánh mạnh một cú lên ót.
Nhất thời, ý thức rời khỏi cơ thể, chìm vào bóng tối sâu không đáy.
- ----Hết chương 01-----
[1]Malinois là một giống chó thuộc nhóm chó chăn cừu Bỉ có ngoại hình khá giống chó chăn cừu Đức nhưng khác biệt với cái mõm đen do đó còn được gọi là Béc-giê mõm đen. (Wikipedia)
[2]Silent Hill và Madison là những địa điểm trong những phim kinh dị chết chóc nổi tiếng của Mỹ.
Hắn từ trong mộng tỉnh lại, khí trời sáng sủa, một ngày tốt lành.
Điều đầu tiên nhảy vào tâm trí là cơn đói.
Hắn nghĩ, hắn nên dậy ăn gì đó.
Sinh hoạt phải có quy luật, nếu không mọi thứ sẽ hỗn loạn.
Lịch trình thường giống nhau.
Sáu giờ rời giường.
Tắm rửa.
Ăn sáng.
Bảy rưỡi ra ngoài dắt chó đi dạo.
Hắn có một con chó Malinois [1] chỉ mới một tuổi, lúc nào cũng bay nhảy khắp nơi.
Tám rưỡi về đến nhà.
Chín giờ bắt đầu công việc.
Hắn có một công việc rất được người yêu thích, thợ mộc thủ công.
Bên cạnh phòng ngủ của hắn là một phòng làm việc với nhiều loại dụng cụ - máy đục, máy bào, dao cắt, máy cắt, máy mài. Trên kệ có vô số tác phẩm và bán thành phẩm, chủ yếu là cơ thể con người và thỉnh thoảng cũng có động vật.
Có lúc hắn sẽ đưa một ít tác phẩm trong đó biếu tặng khu viện dưỡng lão và trung tâm phúc lợi hoặc cho hàng xóm mới tới.
Mọi người đều rất yêu thích hắn, hắn cũng rất yêu thích bọn họ.
Khi đi dạo ngày hôm nay, hắn bỗng nhiên giật cả mình, tâm trí hắn lóe lên, hắn có một ý tưởng tuyệt vời.
Sau khi trở về nhà, hắn rơi vào trầm tư, không ngừng hưng phấn về sự sáng tạo sắp bắt đầu, đồng thời làm nên công tác chuẩn bị.
Tiếp hắn từng bước trải qua một ngày, đọc báo, cho chó ăn, giặt quần áo, cắt cỏ, cùng trò chuyện với những người hàng xóm cũng đang tưới nước và làm cỏ trong sân.
Chín giờ tối, cún con trèo lên giường hắn.
Đúng giờ ngủ.
CHƯƠNG 01: THỊ TRẤN
Faun ở cột mốc 24 thì lạc đường.
Dựa vào tấm biển vừa rồi, cậu lẽ ra đã đến Nashville từ năm phút trước, dành một kỳ nghỉ thư giãn dài hạn trong khách sạn nơi đó.
Tại giờ khắc này, ngoài con đường cái mênh mông vô tận bên ngoài cửa sổ, chỉ có rừng cây âm u ảm đạm trên cả hai mặt đường cùng cậu làm bạn, thậm chí cả điện thoại di động và định vị GPS đều bị mất tín hiệu.
Tiếp tục lái xe trong khoảng một phút, Faun đành tấp xe sát sát ven đường để dò bản đồ.
Cậu ước tính thời gian và tốc độ, muốn tìm vị trí hiện tại. Từ bản đồ có thể thấy được, đoạn lộ này vừa không có lối rẽ cũng không có góc ngoặt, mặt đường rộng rãi và bằng phẳng, lại càng không như con đường nông thôn nhỏ bị bản đồ lãng quên này.
Cứ như vậy mà lạc trên quốc lộ cũng thật là chuyện khó.
Thử bật radio, chỉ có một mớ tạp âm hỗn độn phát ra từ bên trong, vì vậy cậu chỉ có thể tiếp tục di chuyển về phía trước, hi vọng nhận được một số tín hiệu ở ngã tư tiếp theo.
Biển chỉ đường đột nhiên xuất hiện.
Xe chạy trên con đường tối, thời gian từng giây từng phút trôi qua, không có giao lộ, không có trạm xăng để hỏi đường, thậm chí không có một chiếc xe chạy tới hoặc vượt qua.
Điều này không tránh khỏi gây ra trong lòng Faun cảm giác kì dị quái lạ.
Trong các câu chuyện kể đêm khuya về đường quốc lộ, biển báo đột ngột xuất hiện luôn luôn có một số màu sắc kì lạ, bề mặt sơn đốm, graffiti màu đỏ đáng ngờ và những cái tên chưa từng nghe báo hiệu một điều chẳng lành sắp xảy ra.
Ấy vậy mà tấm bảng đường xuất hiện dưới ánh đèn pha lúc này thật sạch sẽ sáng rõ, như thể vừa mới được ai đó quét tước, trên đó đề dòng chữ màu trắng đúng tiêu chuẩn: "Trấn Maple(Cây Phong)".
Dù cho thế nào, cái từ "Maple" này cũng làm cho cậu thấy thân thuộc, ít ra cũng tốt hơn so với thị trấn Silent Hill hay trấn Madison[2].
Sau khoảng gần một cây số Faun thấy một thị trấn nhỏ đáng yêu, đèn đuốc trong thị trấn sáng choang, hầu hết các cửa hàng vẫn kinh doanh như thường lệ, cả hai mặt của cây xanh đường phố treo đầy đèn lồng và biểu ngữ, tựa hồ ban ngày vừa trải qua lễ mừng hết sức náo nhiệt.
Cậu đỗ xe bên đường, khi vừa xuống xe, một thanh niên đi ngang liếc cậu.
"Xin chào."
Cậu thân thiện chào hỏi, người kia chỉ nhìn cậu trong im lặng.
Faun nhìn ra trong ánh mắt người này mang theo tia cảnh giác, có lẽ trấn nhỏ hiếm khi có người lạ viếng thăm, thái độ mọi người cẩn thận một chút có thể thông cảm được.
Nhà hàng dọc đường có một cái tên rất lạ được gọi là "Magic Hand" (Ma Thủ), bảng hiệu bằng sắt màu đen sơn một bàn tay đeo vòng, móng tay dài và nhọn, ngón trỏ dựa trên một dấu chấm chữ trông giống một giọt máu.
Trên tấm cửa kính của nhà hàng treo biển mở cửa cả đêm, Faun đẩy cửa bước vào, tiếng chuông cửa reo lên, mọi người nhìn về phía cậu.
Có sáu người trong phòng, một cô hầu bàn, một cặp vợ chồng già đang cúi đầu dùng cơm, một cô gái với mái tóc đỏ và hai người đàn ông ngồi cách xa cửa.
"Chào buổi tối."
Cô phục vụ đặt tờ báo trong tay xuống, khoảng ba mươi tuổi, phía dưới đôi mắt chứa một vài nếp nhăn nhỏ và đôi môi đỏ bừng.
"Muốn gọi gì?"
"Tôi muốn hỏi đường, thuận tiện mượn một cú điện thoại."
"Ồ." Ánh mắt của cô không hiếu khách hay thân thiện, cũng thận trọng như người thanh niên vừa mới đi ngang qua.
Không biết phòng bị trong lòng họ từ đâu mà đến, lẽ nào cậu nhìn giống những phần tử nguy hiểm đến vậy?
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Faun vẫn mang theo một khẩu súng, nhưng từ ngoài vào, cậu là một người dễ dàng khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Faun có đôi mắt màu lam mê hoặc, cao sáu feet (~1.83m), tóc nâu ngắn và sạch sẽ, tướng mạo anh tuấn khiến cậu được nhiều hảo cảm. Alex luôn nói rằng cậu không giống như một thám tử, ở cậu thiếu sự uy nghi mà một người thực thi pháp luật nên có. Nhưng những người có thể được Fauntiếp nhận lại có cái nhìn trái ngược, tất cả đều nghĩ cảnh sát nên như thế này.
"Tôi muốn đến Nashville, không cẩn thận bị lạc đường."
Cô phục vụ không hề đồng cảm mà qua loa đáp cho xong: "Thật không may."
"Cô có thể cho tôi biết nên đi thế nào? Tôi nên tiếp tục đi về phía trước hay quay đầu lại?"
"Tôi không biết." cô trả lời. "Tôi không quen với những thứ bên ngoài trấn nhỏ lắm."
"Tôi có thể sử dụng điện thoại không?"
Cô tùy tiện ra một động tác mời rồi tiếp tục nhìn xuống tờ báo.
Faun lấy số khách sạn và gọi cho bàn tiếp tân. Thật kì lạ, không có ai trả lời, cậu kiên nhẫn chờ một lúc lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông gián đoạn vang lên cậu mới bỏ máy.
"Nơi này có trạm xăng không?"
"Có một cái. Ở cuối con đường phía trước, gần hướng của khu rừng."
Faun liếc nhìn đường phố bên ngoài, ánh đèn đầy màu sắc rực rỡ làm lòng cậu tò mò.
"Lễ mừng hôm nay là gì vậy?"
"Không có gì. Nó luôn như thế này."
Có thể là một đặc điểm địa phương, Faun thấy rằng cô thực sự không có hứng thú trong việc nói chuyện, không thể làm gì khác hơn là rời đi. Toàn bộ nhà hàng yên tĩnh như một viện bảo tàng sáp, và mọi người đều giống như mô hình để trưng bày, nhưng Faun biết họ đang theo dõi cậu.
Cậu đi dọc theo con đường, bất kể mọi người lập dị thế nào cũng không thể phủ nhận sự mỹ lệ và quyến rũ của thị trấn nhỏ này. Hạ cửa kính, gió buổi tối tươi mới êm dịu chứa đựng hương thơm ngọt ngào vuốt lên mặt. Cậu suy đoán có một vườn cây ăn quả gần đó vì phả vào trong gió là từng làn hương quýt.
Trạm xăng nằm ở cuối trung tâm con phố về phía tây, nối với một khu rừng hẻo lánh âm u, ngoài rừng cây có thể là quốc lộ.
Chỉ có một nhân viên trẻ tại trạm xăng nhỏ này, mặc bộ áo liền quần màu xám, đầu gối và khuỷu tay mài đến bạc màu, mái tóc vàng dài rối bời, khuôn mặt râu ria lún phún tăng thêm vẻ thăng trầm và mơ hồ.
Faun dừng lại trước cây xăng, nhân viên tiếp nhiên liệu không coi ai ra gì ngủ trên băng ghế.
"Này anh" Faun gọi, anh chậm rãi đứng dậy.
"Có chuyện gì?"
"Đổ xăng."
"Bao nhiêu?"
"Đầy bình."
"Cậu muốn đi xa?"
"Tôi muốn đi Nashville, không cách nơi này xa chứ?" Faun chưa bao giờ nghe nói về trấn Maple, nhưng thị trấn nhỏ không rõ tên còn nhiều lắm.
"Tôi không biết, có lẽ nó rất gần, có lẽ nó rất xa." Người nhân viên trả lời trong khi bơm đầy chiếc xe. "Tôi không chắc chắn."
Thái độ anh tuy giống với cô hầu bàn lạnh lùng hời hợt, nhưng ít hơn một phần đề phòng khiến người ta khẩn trương, nói không chừng có thể tán ngẫu thêm vài câu nữa. Faun luôn cảm thấy cái trấn nhỏ này hơi khác thường.
"Ở đây thật đẹp."
"Đúng vậy."
"Anh hẳn yêu nó rất nhiều."
"Mọi người đều yêu nó, quả thực yêu chết nó."
"Nó không quá lớn, có bao nhiêu người ở trong thị trấn?"
"Hơn một trăm, không chắc, có thể nhiều hơn một chút... 37 đô, chỉ nhận tiền mặt."
Faun trả tiền xăng, hỏi tiếp: "Tôi có thể ra ngoài và quay trở lại Quốc lộ 24 ở đâu?"
"Cái nào cũng không thể." Anh nhân viên nhìn cậu nói. "Cậu không nên lạc đường."
Faun không hoàn toàn hiểu ý anh, đang định hỏi lại thì cổ cậu bất ngờ bị bao lấy. Một đôi tay dài to khỏe lông lá siết lấy cậu, nhất thời cậu không kịp thở.
"Coi chúng ta có gì kìa." Người sau lưng ghé vào tai cậu nói. "Một bé ngoan, để tao xem mày có thể làm được những gì."
Faun đột nhiên húc mạnh về phía sau, một tiếng động lớn, kẻ đánh lén bị cậu đánh vào trên cửa xe phát ra tên kêu sợ hãi, cậu ngay lập tức thoát khỏi khống chế, rút khẩu súng lục và quay sang nhắm.
"Đừng nhúc nhích, cảnh sát đây."
"Wow, cảnh sát." Người đàn ông xoa gáy nói. Hắn mặc một chiếc áo khoác da kaki, cao sáu feet, cạo đầu, có một vết sẹo dài một inch (~2.5cm) trên má trái. Có hai người bên cạnh hắn, một thấp mập ục ịch, khuôn mặt sưng phù, đôi mắt nhỏ gần như hoàn toàn được bọc trong mí mắt, chỉ để lại hai khe hẹp. Người kia dường như có những đặc điểm của người Andeans* với bàn tay thả sau lưng và đôi mắt nhìn đăm đăm về phía trước.
*Nguyên văn: "安第斯山人" - "an đệ tư sơn nhân", "người Andeans" (?). Andes là một dãy núi ở Bắc Mỹ, nơi sinh sống của bộ phận nhóm người Anh-điêng(?), American Indians, người da đỏ.
"Có một cảnh sát ở đây, lão gọi là Warren. Bây giờ lại thêm một người nữa."
"Tên này trông trẻ hơn" tên béo lùn nói. "Trông cương trực hơn chút."
"Các người muốn làm gì?" Faun hỏi.
"Cùng người bạn mới chào hỏi. Đừng lo lắng, vừa nãy chỉ là đùa thôi."
"Tôi không cho đó là một trò đùa." Cậu phân rõ được hài hước và ác ý, sức mạnh cánh tay của tên kia đủ khiến một người bình thường không phòng bị ngất xỉu trong nháy mắt.
"Được rồi, để tôi nói lời xin lỗi." Đầu trọc nói đưa tay về phía cậu. Faun nhận ra vô luận trên đường phố hay trong tòa nhà gần đó đều có người, mà tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt.
"Tôi đã nói là đừng nhúc nhích." Trong lòng nảy lên dự cảm chẳng lành, cảnh sát luôn có một trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm.
Ba người trước mặt nhìn cậu, người đàn ông hói giang hai tay ưỡn ngực trước họng súng.
"Tôi muốn nếm thử tư vị viên đạn, nổ súng đi, ngài cảnh sát." Hắn nghiêng đầu nói: "Hay ngài không biết dùng súng?"
Tên béo mập há miệng cười rộ lên. Tại thời điểm đó, bàn tay Faun cầm súng nóng lên một trận, cảm giác như cậu đang cầm một ngọn lửa bùng cháy. Cậu theo bản năng buông tay, cùng lúc đó cậu bị đánh mạnh một cú lên ót.
Nhất thời, ý thức rời khỏi cơ thể, chìm vào bóng tối sâu không đáy.
- ----Hết chương 01-----
[1]Malinois là một giống chó thuộc nhóm chó chăn cừu Bỉ có ngoại hình khá giống chó chăn cừu Đức nhưng khác biệt với cái mõm đen do đó còn được gọi là Béc-giê mõm đen. (Wikipedia)
[2]Silent Hill và Madison là những địa điểm trong những phim kinh dị chết chóc nổi tiếng của Mỹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook