Trần Nhạc Xuyên Việt - Linh Giác Tử
-
Chương 3: Thay đổi
Nguyên thân nhịn ăn nhịn uống, lương thực trồng ra chất lượng tốt đều đem bán đổi thành tiền mua gạo lứt, còn bản thân thì ăn khoai lang với khoai tây để no bụng là đủ. Nguyên thân cũng không quá chú trọng về quần áo, nếu không thì trời tháng 3 lạnh thế này hắn cũng không thể mặc mỗi cái áo ngắn mỏng tang, đã bị sốt còn thêm thời tiết giá rét tập kích cho nên nguyên thân mới qua đời.
Nhưng Trần Nhạc không thể hiểu được, tiết kiệm một mớ tiền cùng một đống lương thực như thế, còn để bản thân suy dinh dưỡng gầy đến trơ xương, đến cuối cùng mạng sống cũng không giữ được, vậy còn có ý nghĩa gì chứ?
Với mớ bạc này cũng giúp cho Trần Nhạc sống tạm một thời gian. Hắn nhìn ít bạc vụn trong tay lắc đầu thở dài, trong lòng mặc niệm: Vậy tôi sẽ thay anh sống thật khỏe mạnh!
Trần Nhạc lại chôn bạc về chỗ cũ, tính nào cần tiền thì mới lấy ra xài, như thế sẽ không lo bị mất.
Sau khi chôn bạc xong, hắn vào phòng bếp nhóm lửa đem ít khoai lang đi hấp. Với hắn mấy việc nhóm bếp này mà nói là chuyện khá dễ dàng, nước đây hắn đều ở cùng bà nội dưới quê, những chuyện bếp núc này không làm khó hắn được.
Trần Nhạc tính nhân lúc khoai chưa chín thì đi ra ngoài, hắn muốn xem nơi sau này sẽ sống cả đời ở đây như thế nào. Trần Nhạc mở cửa ra ngoài, bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, hắn giơ tay che bớt mới đi tiếp về trước.
Thôn Thanh Hà chỉ có một đường chính, Trần Nhạc đi học theo con đường kia ra thôn. Đi đến khu đất bằng phẳng khá rộng, hắn thấy ở giữa sân có một cây đa lớn cành lá xum xuê, dưới tán cây có mấy ông bác ngồi nói chuyện phiếm, trong đó có hai người đang rít thuốc lào, bên cạnh còn có mấy đứa nhỏ đùa giỡn chạy quanh. Cạnh cây đa là giếng chung, phía trên miệng giếng là ròng rọc kéo nước.
Một ông bác đang hút thuốc dưới tàng cây thấy Trần Nhạc tới bên này, hô lớn: “Thằng cu Nhạc, nghe nói bây bị bệnh, giờ thấy trong người sao rồi?”
Trần Nhạc nói: “Bác Vạn Phúc, cháu khỏe rồi nên ra ngoài cho bớt ngột ngạt.” nói xong cười cười cúi chào mọi người.
Mọi người đều nói tốt, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, ngay cả mấy đứa nhóc cũng tò mò quay lại nhìn Trần Nhạc.
Trước kia với tính cách của Trần Nhạc chỉ cần gật đầu một cái cũng coi như đã chào hỏi, hắn sẽ không nhiều lời với người khác chứ đừng nói là cười với bọn họ. Ngoài ra thứ mọi người nhìn thấy nhiều nhất là bóng lưng của Trần Nhạc. Dù đang làm việc nhà hay phải ra ruộng họ hiếm khi thấy hắn thong thả như lúc này, chứ nói chi là dừng lại tán gẫu với bọn họ.
Mọi người đều nghĩ, hóa ra khi con người ốm nặng một trận tính cách cũng sẽ thay đổi ít nhiều.
Trần Nhạc không để ý nội tâm phong phú của họ, sau khi chào hỏi thì tiếp tục đi về trước, thôn không lớn đi tầm 10 phút đã ra tới đầu thôn. Sau đó hắn dọc theo con sông trước thôn đi về nhà, gặp mấy vị a sao đang giặt quần áo bên sông cũng lên tiếng chào vài câu, cũng bị họ nhìn y chang ban nãy.
Trần Nhạc xấu hổ, dựa vào chuyện này hắn cũng đoán đại khái được tính cách nguyên thân. Hắn cũng không muốn biết tâm tình thôn dân hiện tại như nào, nhanh chân trở về nhà.
Lúc Trần Nhạc vừa về tới khoai lang hấp trên bếp đã chín có thể ăn, hắn cho khoai ra rổ đặt lên bàn vừa ăn vừa nhớ lại kết cấu trong thôn.
Thôn Thanh Hà không lớn, được xây dựng dọc theo chân núi có dạng hình trăng lưỡi liềm, ở trung tâm thôn là từ đường với giếng nước chung của thôn. Mỗi lần thôn có chuyện lớn sẽ tập trung ở cây đa để thảo luận.
Trước thôn có một con sông chảy ngang qua, người trong thôn thường đến đó giặt quần áo để khỏi phải gánh nước về, vừa tiết kiệm thời gian còn có thể ngồi tán dóc với mọi người.
Sau thôn dựa vào núi, trên núi có không ít cây rừng với con mồi, một số người còn thường hái trái cây hay hái nấm ở rìa núi, con mồi thì phần lớn tập rung sâu trong núi, rất ít ai dám đi vào.
Trước đây đã từng có thợ săn bị cắn chết trên núi, cũng có người từng thấy trên núi có sói, người trong thôn đều bị dọa sợ, cho nên không mấy ai dám đặt chân vào sâu bên trong để săn thú.
Nhưng vẫn có một số thợ săn sông gần đó lấy nghề săn thú làm kế sinh nhai.
Trần Nhạc từng nghĩ qua, thân thể hắn hiện tại yếu thế này chỉ có thể ở trong thôn chạy bộ rèn luyện. Nhưng sau khi trải qua chuyện ban nãy hắn đành từ bỏ suy nghĩ này.
Hắn quyết định sau này cứ ở sau thôn chạy vòng quanh dưới núi thôi, mặc dù đường có hơi gập ghềnh nhưng tốt hơn là bị vây xem như khỉ trong sở thú.
Ăn xong khoai lang, Trần Nhạc rót một chén nước ấm, buổi sáng lạnh lẽo được uống ngụm nước ấm khiến hắn thoải mái nheo cả mắt, một bên cầm chén một bên suy nghĩ biện pháp kiếm tiền. Thật ra hắn có thể tiếp tục sống tự cung tự cấp như bây giờ. Nhưng cái việc bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sáng ra đồng tối về nhà, nhưng trong nhà chỉ có một mình hắn quạnh quẽ không phải là cuộc sống mà Trần Nhạc mong muốn. Hắn muốn đi ra ngoài để cảm nhận kiến thức của thế giới này.
Trần Nhạc nghĩ như vậy là do hắn lớn lên ở thành phố không có tư tưởng làm ruộng sống cả đời, người thân và bạn bè nơi đây không thể giữ nổi bước chân của hắn.
Đúng như cách hắn tự miêu tả bản thân mình là “một cây lục bình không rễ”
Trần Nhạc muốn đi lên trấn trên hoặc đến những địa phương khác nhìn một chút, xem có gì mua bán để hắn kiếm chút tiền lẻ hay không, ít nhất sẽ không trải qua cuộc sống khô khan như bây giờ.
Trần Nhạc nhìn mấy cái chén mẻ miệng, rồi nhìn quần áo trên người ngửi một chút. Ờm.. có lẽ hắn cũng nên mua một ít đồ dùng thường ngày. Bộ quần áo hắn đang mặc là bộ dày nhất trong tủ, có trời mới biết mấy mùa đông trước đây nguyên chủ sống như nào.
Trần Nhạc ngồi ngơ ngác một hồi thì thấy Văn ca nhi ở ngoài cửa lộ ra cái đầu nhỏ.
Căn nhà của Trần Nhạc không có sân cũng không có hàng rào, chỉ cần hắn không đóng cửa thì ai đi ngang qua nhà hắn cũng đều thấy đối diện cửa là cái bàn vuông.
Văn ca nhi có chút rụt rè thò đầu vào hỏi: “Anh Nhạc, a ma hỏi anh đã ăn sáng chưa, có muốn qua nhà em ăn không?”
Trần Nhạc nói: “Anh ăn rồi.”
Hắn chỉ vỏ khoai lang trên bàn, lại vẫy vẫy tay gọi Văn ca nhi.
Văn ca nhi cả người nhỏ xíu chạy tới đáp lời: “Ò.”
Bàn tay Văn ca nhi đặt sau lưng đan lại với nhau, nhóc không biết anh Nhạc kêu nhóc tới đây làm gì, bởi vì trong trí nhớ của Văn ca nhi, người anh trai này không quá gần gũi với nhà nhóc, cũng không mấy cười, thậm chí còn có chút hung dữ, cũng không thích nói chuyện. Nhưng a ma nói qua, nhà anh Nhạc giúp đỡ nhà họ rất nhiều, bây giờ anh Nhạc chỉ còn lại một mình, họ phải coi hắn là người nhà, phải cùng nhau chăm sóc hắn, phải coi hắn như là anh trai.
Mặc dù Văn ca nhi không mấy hiểu những chuyện này, nhưng nhóc biết thật ra anh Nhạc rất tốt.
Có mấy lần nhóc bị đám nít ranh trong thôn bắt nạt, là anh Nhạc giúp nhóc ra mặt đuổi chúng đi, anh hai và cha thường xuyên lên trấn làm công, nếu nhà nhóc có việc gì nặng nhọc cần sức thì anh Nhạc sẽ chủ động tới giúp. Mà dù có như thế thì Văn ca nhi và Trần Nhạc cũng không quá gần gũi, một mình đối diện với Trần Nhạc, Văn ca nhi vẫn có chút sợ hãi.
Trần Nhạc giơ tay sờ đầu đứa nhỏ, nhìn Văn ca nhi vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, hắn cười nói: “Nhà em đã ăn chưa? Chút nữ An ca sao có ra đồng không?”
Văn ca nhi lớn tiếng trả lời: “Dạ có, ăn xong sẽ đi, em cũng đi.”
“Ừ, một lát nữa thì qua gọi anh, chúng ta cùng đi.” Trần Nhạc muốn đi xem ruộng nhà mình một chút, giờ là cuối tháng 3, hắn biết đầu tháng 3 mọi người sẽ bắt đầu cày đất gieo giống, trong trí nhớ của hắn hai mẫu đất kia vừa mới gieo trồng mà thôi.
Thôn này chủ yếu trồng hai vụ lúa, chính là trong một năm có thể thu hoạch lúa hai lần, sau khi thu hoạch nếu đất còn trống có thể sử dụng để trồng thứ khác. Nguyên thân đã gieo mạ, bây giờ hắn muốn đi xem đâu là đất nhà mình tránh bị nhận sai, thuận tiện xem có cần tưới nước nhổ cỏ gì không.
“Dạ, để em về nói với a ma.” Văn ca nhi dùng sức gật đầu một cái, xoay người chạy ra ngoài.
Trần Nhạc bật cười nói: “Đúng là nhóc con thiếu kiên nhẫn.”
Hắn xoay người rót thêm một chén nước uống, một lúc sau đã nghe Văn ca nhi đứng ngoài nhà la lên: “Anh Nhạc, chúng ta đi thôi.”
Trần Nhạc không nghĩ bọn họ xong nhanh như vậy, chắc là trước khi qua đây cả hai đã ăn sáng rồi, hắn gọi với ra ngoài: “Tới liền!”
Hắn vội vã vào bếp lấy cái liềm bỏ vào gùi đeo lên lưng, chạy chậm ra cửa.
Ra ngoài Trần Nhạc thấy An ca sao cũng đeo gùi, tay dắt Văn ca nhi, nói với hắn: “Chào buổi sáng, A nhạc.”
“Chào buổi sáng An ca sao.” Trần Nhạc nói.
An ca sao lo qua một đêm Trần Nhạc sẽ trở về tính cách trước đây, bây giờ nghe hắn trả lời như vậy chú cũng an tâm không ít. Bọn họ chào hỏi lẫn nhau sau đó đi về phía ruộng.
Sau khi đến một cánh đồng lớn vì ruộng hai nhà không sát nhau nên Trần Nhạc tách ra, hắn dự vào trí nhớ đi đến một hướng khác, nhìn An ca sao không có phản ứng đặc biệt, hắn xác nhận bản thân mình đã đi đúng hướng rồi.
Hắn xem qua hoa màu trên ruộng nhà mình, tưới chút nước lại nhổ cỏ, rồi mới cùng An ca sao về nhà.
Trần Nhạc về đến nhà liếc bóng của mình, đoán đại khái đã đến buổi trưa, bụng cũng có chút đói. Dù hắn biết người bình thường chỉ ăn hai bữa cơm, sáng và tối. Nhưng sáng nay hắn ăn ba củ khoai lang đã tiêu hóa từ sớm, bản thân lại lao động cả một buổi, hắn cũng chẳng biết nhà người ta vì sao ăn thế, dù sao Trần Nhạc phải ăn đủ ba bữa, bỏ một bữa thì sẽ đói chịu không nỗi.
Vừa nghĩ như thế hắn càng quyết tâm phải kiếm được tiền.
Trần Nhạc ăn cơm trưa rồi lên giường nghỉ ngơi, sau khi cảm thấy chắc đã qua giấc trưa hắn mới ra khỏi nhà, đi qua nhà Bàng thợ săn, một trong số ít những người có xe lừa trong thôn.
Bàng thợ săn tên là Bàng Chính, là người bên ngoài tới. Theo như lời Bàng Chính kể, phu lang gã bệnh chết, gã cũng không muốn cưới thêm ai, dựa vào việc chở hàng mà sống. Trong một lần chở hàng gã gặp cướp, bị chém mù một mắt cuối cùng phải bỏ việc chở hàng đến thôn Thanh Hà sinh sống.
Trước kia gã nhờ việc chở hàng kiếm tiền, giờ chuyển qua làm thợ săn, làm chút buôn bán nhỏ cuộc sống rất ổn định.
Nhưng Trần Nhạc không thể hiểu được, tiết kiệm một mớ tiền cùng một đống lương thực như thế, còn để bản thân suy dinh dưỡng gầy đến trơ xương, đến cuối cùng mạng sống cũng không giữ được, vậy còn có ý nghĩa gì chứ?
Với mớ bạc này cũng giúp cho Trần Nhạc sống tạm một thời gian. Hắn nhìn ít bạc vụn trong tay lắc đầu thở dài, trong lòng mặc niệm: Vậy tôi sẽ thay anh sống thật khỏe mạnh!
Trần Nhạc lại chôn bạc về chỗ cũ, tính nào cần tiền thì mới lấy ra xài, như thế sẽ không lo bị mất.
Sau khi chôn bạc xong, hắn vào phòng bếp nhóm lửa đem ít khoai lang đi hấp. Với hắn mấy việc nhóm bếp này mà nói là chuyện khá dễ dàng, nước đây hắn đều ở cùng bà nội dưới quê, những chuyện bếp núc này không làm khó hắn được.
Trần Nhạc tính nhân lúc khoai chưa chín thì đi ra ngoài, hắn muốn xem nơi sau này sẽ sống cả đời ở đây như thế nào. Trần Nhạc mở cửa ra ngoài, bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, hắn giơ tay che bớt mới đi tiếp về trước.
Thôn Thanh Hà chỉ có một đường chính, Trần Nhạc đi học theo con đường kia ra thôn. Đi đến khu đất bằng phẳng khá rộng, hắn thấy ở giữa sân có một cây đa lớn cành lá xum xuê, dưới tán cây có mấy ông bác ngồi nói chuyện phiếm, trong đó có hai người đang rít thuốc lào, bên cạnh còn có mấy đứa nhỏ đùa giỡn chạy quanh. Cạnh cây đa là giếng chung, phía trên miệng giếng là ròng rọc kéo nước.
Một ông bác đang hút thuốc dưới tàng cây thấy Trần Nhạc tới bên này, hô lớn: “Thằng cu Nhạc, nghe nói bây bị bệnh, giờ thấy trong người sao rồi?”
Trần Nhạc nói: “Bác Vạn Phúc, cháu khỏe rồi nên ra ngoài cho bớt ngột ngạt.” nói xong cười cười cúi chào mọi người.
Mọi người đều nói tốt, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, ngay cả mấy đứa nhóc cũng tò mò quay lại nhìn Trần Nhạc.
Trước kia với tính cách của Trần Nhạc chỉ cần gật đầu một cái cũng coi như đã chào hỏi, hắn sẽ không nhiều lời với người khác chứ đừng nói là cười với bọn họ. Ngoài ra thứ mọi người nhìn thấy nhiều nhất là bóng lưng của Trần Nhạc. Dù đang làm việc nhà hay phải ra ruộng họ hiếm khi thấy hắn thong thả như lúc này, chứ nói chi là dừng lại tán gẫu với bọn họ.
Mọi người đều nghĩ, hóa ra khi con người ốm nặng một trận tính cách cũng sẽ thay đổi ít nhiều.
Trần Nhạc không để ý nội tâm phong phú của họ, sau khi chào hỏi thì tiếp tục đi về trước, thôn không lớn đi tầm 10 phút đã ra tới đầu thôn. Sau đó hắn dọc theo con sông trước thôn đi về nhà, gặp mấy vị a sao đang giặt quần áo bên sông cũng lên tiếng chào vài câu, cũng bị họ nhìn y chang ban nãy.
Trần Nhạc xấu hổ, dựa vào chuyện này hắn cũng đoán đại khái được tính cách nguyên thân. Hắn cũng không muốn biết tâm tình thôn dân hiện tại như nào, nhanh chân trở về nhà.
Lúc Trần Nhạc vừa về tới khoai lang hấp trên bếp đã chín có thể ăn, hắn cho khoai ra rổ đặt lên bàn vừa ăn vừa nhớ lại kết cấu trong thôn.
Thôn Thanh Hà không lớn, được xây dựng dọc theo chân núi có dạng hình trăng lưỡi liềm, ở trung tâm thôn là từ đường với giếng nước chung của thôn. Mỗi lần thôn có chuyện lớn sẽ tập trung ở cây đa để thảo luận.
Trước thôn có một con sông chảy ngang qua, người trong thôn thường đến đó giặt quần áo để khỏi phải gánh nước về, vừa tiết kiệm thời gian còn có thể ngồi tán dóc với mọi người.
Sau thôn dựa vào núi, trên núi có không ít cây rừng với con mồi, một số người còn thường hái trái cây hay hái nấm ở rìa núi, con mồi thì phần lớn tập rung sâu trong núi, rất ít ai dám đi vào.
Trước đây đã từng có thợ săn bị cắn chết trên núi, cũng có người từng thấy trên núi có sói, người trong thôn đều bị dọa sợ, cho nên không mấy ai dám đặt chân vào sâu bên trong để săn thú.
Nhưng vẫn có một số thợ săn sông gần đó lấy nghề săn thú làm kế sinh nhai.
Trần Nhạc từng nghĩ qua, thân thể hắn hiện tại yếu thế này chỉ có thể ở trong thôn chạy bộ rèn luyện. Nhưng sau khi trải qua chuyện ban nãy hắn đành từ bỏ suy nghĩ này.
Hắn quyết định sau này cứ ở sau thôn chạy vòng quanh dưới núi thôi, mặc dù đường có hơi gập ghềnh nhưng tốt hơn là bị vây xem như khỉ trong sở thú.
Ăn xong khoai lang, Trần Nhạc rót một chén nước ấm, buổi sáng lạnh lẽo được uống ngụm nước ấm khiến hắn thoải mái nheo cả mắt, một bên cầm chén một bên suy nghĩ biện pháp kiếm tiền. Thật ra hắn có thể tiếp tục sống tự cung tự cấp như bây giờ. Nhưng cái việc bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sáng ra đồng tối về nhà, nhưng trong nhà chỉ có một mình hắn quạnh quẽ không phải là cuộc sống mà Trần Nhạc mong muốn. Hắn muốn đi ra ngoài để cảm nhận kiến thức của thế giới này.
Trần Nhạc nghĩ như vậy là do hắn lớn lên ở thành phố không có tư tưởng làm ruộng sống cả đời, người thân và bạn bè nơi đây không thể giữ nổi bước chân của hắn.
Đúng như cách hắn tự miêu tả bản thân mình là “một cây lục bình không rễ”
Trần Nhạc muốn đi lên trấn trên hoặc đến những địa phương khác nhìn một chút, xem có gì mua bán để hắn kiếm chút tiền lẻ hay không, ít nhất sẽ không trải qua cuộc sống khô khan như bây giờ.
Trần Nhạc nhìn mấy cái chén mẻ miệng, rồi nhìn quần áo trên người ngửi một chút. Ờm.. có lẽ hắn cũng nên mua một ít đồ dùng thường ngày. Bộ quần áo hắn đang mặc là bộ dày nhất trong tủ, có trời mới biết mấy mùa đông trước đây nguyên chủ sống như nào.
Trần Nhạc ngồi ngơ ngác một hồi thì thấy Văn ca nhi ở ngoài cửa lộ ra cái đầu nhỏ.
Căn nhà của Trần Nhạc không có sân cũng không có hàng rào, chỉ cần hắn không đóng cửa thì ai đi ngang qua nhà hắn cũng đều thấy đối diện cửa là cái bàn vuông.
Văn ca nhi có chút rụt rè thò đầu vào hỏi: “Anh Nhạc, a ma hỏi anh đã ăn sáng chưa, có muốn qua nhà em ăn không?”
Trần Nhạc nói: “Anh ăn rồi.”
Hắn chỉ vỏ khoai lang trên bàn, lại vẫy vẫy tay gọi Văn ca nhi.
Văn ca nhi cả người nhỏ xíu chạy tới đáp lời: “Ò.”
Bàn tay Văn ca nhi đặt sau lưng đan lại với nhau, nhóc không biết anh Nhạc kêu nhóc tới đây làm gì, bởi vì trong trí nhớ của Văn ca nhi, người anh trai này không quá gần gũi với nhà nhóc, cũng không mấy cười, thậm chí còn có chút hung dữ, cũng không thích nói chuyện. Nhưng a ma nói qua, nhà anh Nhạc giúp đỡ nhà họ rất nhiều, bây giờ anh Nhạc chỉ còn lại một mình, họ phải coi hắn là người nhà, phải cùng nhau chăm sóc hắn, phải coi hắn như là anh trai.
Mặc dù Văn ca nhi không mấy hiểu những chuyện này, nhưng nhóc biết thật ra anh Nhạc rất tốt.
Có mấy lần nhóc bị đám nít ranh trong thôn bắt nạt, là anh Nhạc giúp nhóc ra mặt đuổi chúng đi, anh hai và cha thường xuyên lên trấn làm công, nếu nhà nhóc có việc gì nặng nhọc cần sức thì anh Nhạc sẽ chủ động tới giúp. Mà dù có như thế thì Văn ca nhi và Trần Nhạc cũng không quá gần gũi, một mình đối diện với Trần Nhạc, Văn ca nhi vẫn có chút sợ hãi.
Trần Nhạc giơ tay sờ đầu đứa nhỏ, nhìn Văn ca nhi vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, hắn cười nói: “Nhà em đã ăn chưa? Chút nữ An ca sao có ra đồng không?”
Văn ca nhi lớn tiếng trả lời: “Dạ có, ăn xong sẽ đi, em cũng đi.”
“Ừ, một lát nữa thì qua gọi anh, chúng ta cùng đi.” Trần Nhạc muốn đi xem ruộng nhà mình một chút, giờ là cuối tháng 3, hắn biết đầu tháng 3 mọi người sẽ bắt đầu cày đất gieo giống, trong trí nhớ của hắn hai mẫu đất kia vừa mới gieo trồng mà thôi.
Thôn này chủ yếu trồng hai vụ lúa, chính là trong một năm có thể thu hoạch lúa hai lần, sau khi thu hoạch nếu đất còn trống có thể sử dụng để trồng thứ khác. Nguyên thân đã gieo mạ, bây giờ hắn muốn đi xem đâu là đất nhà mình tránh bị nhận sai, thuận tiện xem có cần tưới nước nhổ cỏ gì không.
“Dạ, để em về nói với a ma.” Văn ca nhi dùng sức gật đầu một cái, xoay người chạy ra ngoài.
Trần Nhạc bật cười nói: “Đúng là nhóc con thiếu kiên nhẫn.”
Hắn xoay người rót thêm một chén nước uống, một lúc sau đã nghe Văn ca nhi đứng ngoài nhà la lên: “Anh Nhạc, chúng ta đi thôi.”
Trần Nhạc không nghĩ bọn họ xong nhanh như vậy, chắc là trước khi qua đây cả hai đã ăn sáng rồi, hắn gọi với ra ngoài: “Tới liền!”
Hắn vội vã vào bếp lấy cái liềm bỏ vào gùi đeo lên lưng, chạy chậm ra cửa.
Ra ngoài Trần Nhạc thấy An ca sao cũng đeo gùi, tay dắt Văn ca nhi, nói với hắn: “Chào buổi sáng, A nhạc.”
“Chào buổi sáng An ca sao.” Trần Nhạc nói.
An ca sao lo qua một đêm Trần Nhạc sẽ trở về tính cách trước đây, bây giờ nghe hắn trả lời như vậy chú cũng an tâm không ít. Bọn họ chào hỏi lẫn nhau sau đó đi về phía ruộng.
Sau khi đến một cánh đồng lớn vì ruộng hai nhà không sát nhau nên Trần Nhạc tách ra, hắn dự vào trí nhớ đi đến một hướng khác, nhìn An ca sao không có phản ứng đặc biệt, hắn xác nhận bản thân mình đã đi đúng hướng rồi.
Hắn xem qua hoa màu trên ruộng nhà mình, tưới chút nước lại nhổ cỏ, rồi mới cùng An ca sao về nhà.
Trần Nhạc về đến nhà liếc bóng của mình, đoán đại khái đã đến buổi trưa, bụng cũng có chút đói. Dù hắn biết người bình thường chỉ ăn hai bữa cơm, sáng và tối. Nhưng sáng nay hắn ăn ba củ khoai lang đã tiêu hóa từ sớm, bản thân lại lao động cả một buổi, hắn cũng chẳng biết nhà người ta vì sao ăn thế, dù sao Trần Nhạc phải ăn đủ ba bữa, bỏ một bữa thì sẽ đói chịu không nỗi.
Vừa nghĩ như thế hắn càng quyết tâm phải kiếm được tiền.
Trần Nhạc ăn cơm trưa rồi lên giường nghỉ ngơi, sau khi cảm thấy chắc đã qua giấc trưa hắn mới ra khỏi nhà, đi qua nhà Bàng thợ săn, một trong số ít những người có xe lừa trong thôn.
Bàng thợ săn tên là Bàng Chính, là người bên ngoài tới. Theo như lời Bàng Chính kể, phu lang gã bệnh chết, gã cũng không muốn cưới thêm ai, dựa vào việc chở hàng mà sống. Trong một lần chở hàng gã gặp cướp, bị chém mù một mắt cuối cùng phải bỏ việc chở hàng đến thôn Thanh Hà sinh sống.
Trước kia gã nhờ việc chở hàng kiếm tiền, giờ chuyển qua làm thợ săn, làm chút buôn bán nhỏ cuộc sống rất ổn định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook