Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 228: Côn Sơn keo kiệt?

Bảo Châu dựa vào trên vai của hắn, mắt to vụt sáng nói: “Côn Sơn,em rất nhớ anh.”

“Anh biết.” Côn Sơn một bên đỡ cô ngồi dậy, một bên quay đầu nhìn Tiếu Tiếu trong nôi, con gái của hắn mấy ngày không thấy, hình như lại lớn lên một tí, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, rất đẹp mắt.

“Tiếu Tiếu cũng nhớ anh.” Bảo Châu giơ tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Tiếu, Côn Sơn không ở đây nó ăn ít hơn nhiều.

“Anh cũng biết, Kiều Kiều đâu?”

“Thẩm mẹ ôm nó đi ăn bánh rồi.”

Côn Sơn một tay ôm Tiếu Tiếu một tay lôi kéo cô trở về phòng: “Anh vừa về, còn chưa kịp ăn cơm, chúng ta cùng nhau ăn.”

“Em đi làm mì cho anh.” Bảo Châu xung phong nhận việc nói, vừa định chạy tới phòng bếp, bị Côn Sơn giữ chặt: “Không cần anh tùy ăn chút gì đó là được rồi, em ở bên cạnh anh.”

Thẩm mẹ nghe nói Côn Sơn trở về, từ trên lầu ôm Kiều Kiều đi xuống: “Thiếu gia cậu trở về rồi, tôi đi phòng bếp nấu cơm cho cậu.”

Côn Sơn từ trên tay bà tiếp nhận Kiều Kiều, nhìn về phía người đàn ông sau lưng Thẩm mẹ : “Hắn là ai?”

“Con của tôi, Trụ Tử mau tới đây gặp thiếu gia.”

Trụ Tử thành thành thật thật kêu một tiếng: “Thiếu gia khỏe.”

Côn Sơn gật đầu, trở lại thư phòng, Côn Sơn gọi điện thoại cho Mộc Thường Khoan: “Thường Khoan, cậu có thể giúp tôi điều tra một người được không.”

“Ai?”

“Tên Thẩm Trụ Tử, là con trai của Thẩm mẹ nhà tôi, trước kia từng tham gia quân ngũ, đã tham gia chiến dịch Nam Xương. Tôi cảm thấy người này có chút không thích hợp, nhưng không thể nói chỗ nào không đúng.” Hiện tại hắn mới nhận chức, tất cả vẫn phải cẩn thận một chút mới tốt.

“Giao cho tôi! Trận chiến kia hy sinh không ít người, đoán chừng rất khó điều tra, cậu phải kiên nhẫn một chút.”

“Không có việc gì, tôi có kiên nhẫn.” Côn Sơn gật đầu.

“Đám súng ống đạn được, chừng nào thì cậu đưa cho tôi?”

“Ngày mốt sẽ đưa qua, tôi chuẩn bị đi Thượng Hải phát triển, nhưng địa chỉ giao hàng vẫn không thay đổi, vẫn ở Hồng Kông.”

“Vậy được.” Côn Sơn nói chuyện, luôn luôn là chắc chắn.

Cúp điện thoại, Côn Sơn thống kê lại ở Quảng Châu còn thừa bao nhiêu buôn bán, cửa hàng lớn có vài cái, đưa đến Hồng Kông, cái khác không có gì người có thể tín nhiệm, sợ bị người đập phá bảng hiệu, chuẩn bị bán đi. Nhà máy hợp tác với Thẩm Kỷ Lương, đã có Thẩm Kỷ Lương, hắn cũng mặc kệ.

Trường võ chuẩn bị cho A Thiếu, trực tiếp đưa hắn, đều là huynh đệ không cần thu tiền.

Đi tới đi lui các nơi máy bay vận chuyển buôn bán có người chuyên nghiệp vận hành, không cần hắn phải quan tâm , có thể nhờ cha lưu ý một chút, ngẫu nhiên đi xem. Cửa hàng ở Hồng Kông thì nhờ cha vợ quản lý.

Nghĩ như vậy, phát hiện mình cũng không có nhiều việc phải xử lý nữa, nhà ở bên này là của nhà nước, xe và đồ đạc là của mình, Côn Sơn kêu Thẩm mẹ tiến vào, kêu bà chuẩn bị một chút, kêu người đem đồ đạc bên này lục tục chuyển tới nhà lớn bên Hồng Kông.

Côn Sơn phải rời khỏi Quảng Châu nhất thời kích thích ngàn tầng sóng, có khối người muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nghe nói hắn muốn bán cửa hàng, mấy ông chủ buổi sáng đã đến cửa, yêu cầu mua cửa hàng của hắn ép tới giá rất thấp, ngoài miệng nói rất hay : “Ông chủ Lục, ngài đi Thượng Hải phát triển cần tiền không? Ngài bán cửa tiệm cho tôi, tuy giá hơi thấp một chút, nhưng tôi sẽ thanh toán tiền một lần, đập nồi bán sắt cũng sẽ không thiếu nợ ngài.”

Một người thì nói: “Hiện tại thời buổi hỗn loạn, buôn bán không tốt, chúng tôi cho cái giá này cũng coi như nể mặt lắm rồi. Vì mua cái cửa tiệm này của ngài, tôi về sau khả năng cả nhà cũng phải thuê.”

Bảo Châu vừa vặn nghe được, đi tới bên cạnh Côn Sơn ngồi xuống, lắc tay của hắn: “Côn Sơn, bọn họ đều thật thật đáng thương a! Anh giúp bọn họ đi!”

“Giúp thế nào?” Côn Sơn đối với Bảo Châu rất có lòng tin, nha đầu kia nhất định có vận vượng phu vận, mỗi lần nói chuyện làm ăn có cô ở bên cạnh, luôn có thể có thu hoạch bất ngờ.

Mọi người thấy hắn hỏi ý kiến vợ, nhao nhao nhìn về phía Bảo Châu, nghĩ thầm đụng tới nha đầu ngốc, có lẽ bọn họ có thể mua được cửa hàng với cái giá thấp hơn đã ra.

Bọn họ dám nghĩ, Bảo Châu dám nói, Bảo Châu nói một câu làm bọn họ phương tan nát cõi lòng, Bảo Châu nói: “Không bán cho bọn họ, như vậy hắn không cần phải đập nồi bán sắt, hắn không cần thuê phòng nữa.”

Bảo Châu nói xong một bộ em rất thông minh nhìn qua Côn Sơn, cầu khen ngợi.

Côn Sơn vui vẻ, giống ý của hắn, những cửa hàng kia khu vực đều rất tốt, muốn dùng giá cải trắng mua cửa hàng của hắn, nằm mơ còn có khả năng hơn: “Có đạo lý, vợ anh thực thiện lương. Anh nghe lời em,, vì các vị suy nghĩ, cửa hàng tôi sẽ không bán cho các vị nữa, Tiểu Đông tiễn khách.”

Bọn họ bị đuổi đi, nhưng có người đến, Lục Hoài Ninh.

“Côn Sơn, em bán cửa hàng cho anh đi! Để anh làm.” Lục Hoài Ninh tâm tình rất kích động, hắn cảm thấy Lục Côn Sơn này sẽ có thể suy sụp, buôn bán tốt như vậy lại không cần, chạy đi Thượng Hải bắt đầu lại từ đầu, quả thực là đầu óc bị nước vào rồi, bị Thượng Hải khắp nơi đều có ánh vàng giả dối che mờ hai mắt. Bất quá hắn thật cao hứng kết quả là như vậy.

Côn Sơn muốn xử lý cửa hàng, hắn đồng ý mua toàn bộ, nhất định có thể thành công, để cha lau mắt mà nhìn.

Côn Sơn sợ hắn lỗ vốn: “Anh xác định muốn mua? Nếu không em trước bán cho anh một cửa hàng, những cửa hàng khác em sẽ giữ lại giúp anh, anh thử trước xem sao, làm được , em đưa toàn bộ cho anh, như thế nào?”

“Không cần, em trực tiếp bán hết cho anh là được.” Hắn cho rằng Côn Sơn keo kiệt, không nở bán hết toàn bộ, còn tìm cái cớ quang minh chính đại này qua loa hắn.

“Vậy được rồi! Anh có đường nhập hàng không? Có cần em giúp anh ở Hồng Kông nhập hàng.” Như vậy cũng có thể an toàn chút, chất lượng và tiến giá đều thực đảm bảo.

“Không cần.” Lục Côn Sơn là đáng thương hắn sao? Hắn ghét nhất chính người khác thương hại hắn, Lục Hoài Ninh hắn đã đứng lên rồi, không cần hắn giả mù sa mưa.

“Vậy được rồi! Em đi thư phòng đem khế đất đưa cho anh, em bán lại nửa giá cho anh.” Côn Sơn nghĩ đến anh trai một lần nữa đứng dậy, một lần nữa làm lại, không dễ dàng, mấy cửa hàng này bán lại nửa giá cho hắn! Nửa giá cũng là một khoản tiền rất lớn.

Lục Hoài Ninh lần nữa cự tuyệt; “Không cần, bán giá gốc cho anh, anh không muốn để cho người khác nói an là dựa vào em giúp đỡ mới phát tài.”

Côn Sơn nhún vai: “Vậy tùy anh.”

Lục Hoài Ninh thà tỏ ra có cốt khí, cho hắn một cái giá không cao không thấp, Côn Sơn rất sảng khoái đem khế đất cho hắn: “Lúc nào anh rảnh thì đưa tiền cho em cũng được.”

Kết quả buổi tối Lục Hoài Ninh đem tiền tới, so với A Thiếu còn khách khí.

A Thiếu được Côn Sơn giao cho Võ đường, nghĩ Côn Sơn đầu tư, kiên quyết kín đáo đưa cho hắn một nửa cổ phần, trường học ngoại trừ thu đệ tử bang phái, cũng thu đệ tử bình thường, đệ tử bình thường phải đóng học phí, cuối năm có thể cùng Côn Sơn chia tiền.

Côn Sơn cự tuyệt không được, nên thu lấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương