Trân Bảo Vợ Yêu
-
Chương 216: Cái gì quan trọng hơn
“Tôi không biết. Nhưng tôi biết rõ Bảo Trân không phải là người thích hợp với tôi, cô ta vừa đanh đá, lại ngang ngược.” Hắn xác thực không biết mình có thể chịu đựng được qua năm tháng rất dài đối với cô thủy chung như lúc ban đầu hay không, nhưng vừa nghĩ tới Bảo Trân, hắn đã có xúc động muốn chạy trốn.
Côn Sơn không nói chuyện Bảo Trân chỉ với hắn: “Cuộc sống là của cậu, tự cậu cân nhắc.”
Đêm nay, Thẩm Kỷ Lương cơ hồ là một đường chạy điên cuồng về nhà, mồ hôi ướt hết tóc của hắn, bước chân cũng càng ngày càng phù phiếm, nhưng hắn biết hắn không thể nghỉ ngơi, dù là dừng lại nửa phút, khả năng đều sẽ vứt bỏ mạng nhỏ, hắn chỉ có thể dốc sức liều mạng chạy trốn.
Không biết qua bao lâu. Hắn rốt cục chạy tới cửa nhà, móc chìa khóa ra vừa tính mở cửa, đã thấy một cô gái đứng trước cửa nhà hắn: “Nhược Lan, sao cô lại ở chỗ này?”
“Tôi tới trả vòng cổ cho anh.” Nhược Lan lãnh đạm đáp, đêm nay sau khi ăn cơm xong, cô vốn đang xử lý đồ cưới đột nhiên có người cầm bộ trang sức kim cương trước kia Thẩm Kỷ Lương đưa cho cô tới, nói là Thẩm tiên sinh kêu đưa tới.
Cô không biết tại sao Thẩm Kỷ Lương phải đột nhiên đem bộ trang sức kia đưa tới, không rõ ý của hắn, cũng không muốn hiểu. Bởi vì cô mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Cho nên cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên trả lại cho hắn thì tốt hơn, cảm giác như là củ khoai lang phỏng, sợ chính mình sẽ dao động, cho nên đưa tới, mang thứ đó nhét vào trong tay hắn, Nhược Lan quay người định đi.
Thẩm Kỷ Lương đột nhiên nghe được tiếng chó sủa xa xa truyền đến, lần đầu tiên hắn gặp loại chuyện này, tay hơi phát run: “Giúp tôi mở cửa!”
Nhược Lan thấy sắc mặt hắn khác thường, không hỏi nhiều, cũng không có chút do dự, cầm lấy chìa khóa mở cửa cho hắn.
Thẩm Kỷ Lương nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nghĩ thầm Nhược Lan giờ phút này đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ làm cho người ta hoài nghi, một tay kéo cô vào cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Anh muốn làm gì?”
“Có lẽ tôi bị người ta hoài nghi, bên ngoài đang điều tra tung tích tôi, cô đi ra ngoài có thể sẽ bị nghi ngờ, cô ở trong này trốn một chút, chúng ta không bật đèn, bọn họ có lẽ đợi tí nữa sẽ đi.” Thẩm Kỷ Lương tựa ở trên ghế sa lon nói nói nói.
“Anh làm cái gì? Bọn họ tại sao muốn bắt anh?”
“Cướp ngục, sợ sao?” Vốn mọi người phân công, kế hoạch xác thực chu đáo, kết quả thời điểm đem người ra, không cẩn thận làm bể đồ đạc, kinh động đến cảnh sát, nghe được tiếng súng vang lên, mọi người vì phân tán lực chú ý, từng người chạy ra.
“Không sợ.” Bởi vì cô cảm thấy Thẩm Kỷ Lương không phải là người xấu.
“Tay tôi như nhũn ra, đây là súng, giúp tôi giấu nó đi.” Thẩm Kỷ Lương tín nhiệm đem súng đưa cho cô.
Nhược Lan rất tỉnh táo tiếp nhận súng chạy đến phòng bếp, mở một cái bình ngâm rau ra, xuất ra một ít rau ngâm, để súng xuống, dùng rau ngâm phủ lên, chạy trở lại bên cạnh hắn: “Giấu kỹ rồi.”
Cô không nghĩ tới Thẩm Kỷ Lương sẽ tín nhiệm cô như thế, cả súng cũng chịu giao cho cô, chuyện cướp ngục cũng chịu nói cho cô biết, lập tức có chút cảm động: “Tại sao phải nói cho tôi biết? Nếu tôi là người xấu, tôi đi nói cho cảnh sát, anh nhất định phải chết.”
“Tôi tin tưởng cô.” Đơn giản là tin cô không phải người như vậy, cho nên hắn nguyện ý đem tánh mạng của mình đặt ở trong tay cô.
“Bên trong có ai không? Mở cửa! Nếu không mở cửa, tôi sẽ đạp cửa.” Bên ngoài vang lên một giọng nói thô ách, đồng thời còn có thể nghe được tiếng chó sủa, đại khái là chó ngửi thấy được mùi của Thẩm Kỷ Lương.
Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, không ra có lẽ đối phương sẽ xông vào, Nhược Lan cái khó ló cái khôn vừa nói tới ngay, lại thò tay đem nút áo của Thẩm Kỷ Lương cỡi ra, từ trong túi móc ra một hộp phấn, đào ra một khối lớn, hướng y phục của hắn bôi vào.
Sau đó đứng dậy, một bên cào loạn tóc của mình, một bên cởi bỏ mấy nút áo trên người, đi tới cửa.
Thẩm Kỷ Lương đã đoán được vài phần, không xác định một bên lắc đầu, một bên nhỏ giọng nói: “Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ là… Nhược Lan đừng!”
Nhược Lan không nói chuyện, chỉ là giơ tay mở cửa vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía mấy người đàn ông ở bên ngoài, dùng ngữ khí hấp tấp nói: “Các người tìm ai?”
“Chúng tôi trông thấy một bóng người hướng bên này chạy tới, chó của tôi đã đuổi tới đây, mau tránh ra.” Người nọ nói xong thô lỗ đẩy Nhược Lan, đặt chó trong tay xuống, để cho chó đi vào ngửi mùi.
Con chó xông vào rồi lại rất nhanh trở lại cạnh cửa, tựa hồ không có ngửi thấy đồ vật nó muốn.
Nhưng xung quanh lại không có nhà nào khác, đã tìm tới nơi này, cũng có người mở cửa, bọn họ dứt khoát mở đèn, xem xét đến cùng.
Đèn vừa sáng lên, một đám cảnh sát nhìn thấy một người đàn ông tựa ở trên ghế sa lon quần áo không chỉnh tề, trên người đầy mùi son phấn, đồng thời cũng nhìn thấy Hạ Nhược Lan quần áo mất trật tự, một người đàn ông và một người phụ nữ, đêm hôm khuya khoắt ở chung một phòng, quần áo đều không chỉnh tề phảng phất đã nói lên cái gì.
Bọn cảnh sát thấy thế biểu tình trở nên có chút xấu hổ, một người trong đó xin lỗi, một đám người liền đi ra.
Đợi sau khi bọn họ hoàn toàn rời đi, Nhược Lan trấn định giữ cửa: “Tốt rồi, bọn họ đã đi. Anh nghỉ ngơi cho tốt đi! Tôi đi đây.”
Thẩm Kỷ Lương lại bắt lấy tay cô: “Chờ một chút, tại sao cô phải giúp tôi?”
“Bởi vì tôi cũng tin tưởng anh.” Cô không cách nào trơ mắt ếch ra nhìn hắn chịu chết.
“Nhưng tin tưởng tôi đáng để cô trả giá danh tiết sao? Vạn nhất truyền ra ngoài, về sau cô phải làm thế nào?”
“Danh tiết của tôi không quan trọng bằng mạng của anh.” Sau khi nói xong, cô dường như cảm giác chính mình lỡ lời, cầm lấy túi quay người chạy đi. Từ nhỏ đến lớn, đối với cô mà nói, danh tiết là quan trọng nhất, mẹ của cô đã từng là một vũ nữ, sau khi gia đình sa sút, cả ngày cha lấy rượu làm bạn, mẹ phải đi phòng khiêu vũ kiếm tiền nuôi sống chị em cô, không có người tôn trọng mẹ cô, cũng không có ai sẽ tôn trọng cô và em trai, cô bị gọi là tiểu kỹ nữ. Mẹ nói, tâm và thân thể còn trinh tiết sẽ không phải là kỹ nữ, danh tiết đối với phụ nữ thực tế quan trọng.
Trước kia cô thấy mình rất ích kỷ đấy, thế nhưng gặp phải Thẩm Kỷ Lương cô bắt đầu dần dần hiểu được cái gì là không vụ lợi, dần dần tin tưởng, trên đời này có một số thứ so với mạng sống quan trọng hơn.
Tin tức về sau không may mắn bị phát hiện, không có qua vài ngày đã truyền khắp nơi, có một cảnh sát từng ở trong ví tiền của Cù thiếu thấy ảnh Nhược Lan, về sau nhìn thấy Nhược Lan, cảm thấy quen mắt sau khi trở về suy nghĩ, đã nghĩ ra, bắt đầu loan truyền trong cục cảnh sát, về sau bên ngoài cũng có người biết được.
Chuyện Cù thiếu còn chưa kết hôn đã bị cắm sừng trở thành câu chuyện của những người trà dư tửu hậu.
Lý thị trưởng rất khiếp sợ, tự mình đến nhà Côn Sơn, ở trong phòng khách nói chuyện với Côn Sơn: “Sự tình đã thành như vậy, tôi muốn thay cháu tôi từ hôn.”
“Để tôi kêu Tiểu Cù đến nói với ngài!” Côn Sơn biết rõ chân tướng sự việc, nên việc này hắn không thể quyết định.
Côn Sơn không nói chuyện Bảo Trân chỉ với hắn: “Cuộc sống là của cậu, tự cậu cân nhắc.”
Đêm nay, Thẩm Kỷ Lương cơ hồ là một đường chạy điên cuồng về nhà, mồ hôi ướt hết tóc của hắn, bước chân cũng càng ngày càng phù phiếm, nhưng hắn biết hắn không thể nghỉ ngơi, dù là dừng lại nửa phút, khả năng đều sẽ vứt bỏ mạng nhỏ, hắn chỉ có thể dốc sức liều mạng chạy trốn.
Không biết qua bao lâu. Hắn rốt cục chạy tới cửa nhà, móc chìa khóa ra vừa tính mở cửa, đã thấy một cô gái đứng trước cửa nhà hắn: “Nhược Lan, sao cô lại ở chỗ này?”
“Tôi tới trả vòng cổ cho anh.” Nhược Lan lãnh đạm đáp, đêm nay sau khi ăn cơm xong, cô vốn đang xử lý đồ cưới đột nhiên có người cầm bộ trang sức kim cương trước kia Thẩm Kỷ Lương đưa cho cô tới, nói là Thẩm tiên sinh kêu đưa tới.
Cô không biết tại sao Thẩm Kỷ Lương phải đột nhiên đem bộ trang sức kia đưa tới, không rõ ý của hắn, cũng không muốn hiểu. Bởi vì cô mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
Cho nên cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên trả lại cho hắn thì tốt hơn, cảm giác như là củ khoai lang phỏng, sợ chính mình sẽ dao động, cho nên đưa tới, mang thứ đó nhét vào trong tay hắn, Nhược Lan quay người định đi.
Thẩm Kỷ Lương đột nhiên nghe được tiếng chó sủa xa xa truyền đến, lần đầu tiên hắn gặp loại chuyện này, tay hơi phát run: “Giúp tôi mở cửa!”
Nhược Lan thấy sắc mặt hắn khác thường, không hỏi nhiều, cũng không có chút do dự, cầm lấy chìa khóa mở cửa cho hắn.
Thẩm Kỷ Lương nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nghĩ thầm Nhược Lan giờ phút này đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ làm cho người ta hoài nghi, một tay kéo cô vào cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Anh muốn làm gì?”
“Có lẽ tôi bị người ta hoài nghi, bên ngoài đang điều tra tung tích tôi, cô đi ra ngoài có thể sẽ bị nghi ngờ, cô ở trong này trốn một chút, chúng ta không bật đèn, bọn họ có lẽ đợi tí nữa sẽ đi.” Thẩm Kỷ Lương tựa ở trên ghế sa lon nói nói nói.
“Anh làm cái gì? Bọn họ tại sao muốn bắt anh?”
“Cướp ngục, sợ sao?” Vốn mọi người phân công, kế hoạch xác thực chu đáo, kết quả thời điểm đem người ra, không cẩn thận làm bể đồ đạc, kinh động đến cảnh sát, nghe được tiếng súng vang lên, mọi người vì phân tán lực chú ý, từng người chạy ra.
“Không sợ.” Bởi vì cô cảm thấy Thẩm Kỷ Lương không phải là người xấu.
“Tay tôi như nhũn ra, đây là súng, giúp tôi giấu nó đi.” Thẩm Kỷ Lương tín nhiệm đem súng đưa cho cô.
Nhược Lan rất tỉnh táo tiếp nhận súng chạy đến phòng bếp, mở một cái bình ngâm rau ra, xuất ra một ít rau ngâm, để súng xuống, dùng rau ngâm phủ lên, chạy trở lại bên cạnh hắn: “Giấu kỹ rồi.”
Cô không nghĩ tới Thẩm Kỷ Lương sẽ tín nhiệm cô như thế, cả súng cũng chịu giao cho cô, chuyện cướp ngục cũng chịu nói cho cô biết, lập tức có chút cảm động: “Tại sao phải nói cho tôi biết? Nếu tôi là người xấu, tôi đi nói cho cảnh sát, anh nhất định phải chết.”
“Tôi tin tưởng cô.” Đơn giản là tin cô không phải người như vậy, cho nên hắn nguyện ý đem tánh mạng của mình đặt ở trong tay cô.
“Bên trong có ai không? Mở cửa! Nếu không mở cửa, tôi sẽ đạp cửa.” Bên ngoài vang lên một giọng nói thô ách, đồng thời còn có thể nghe được tiếng chó sủa, đại khái là chó ngửi thấy được mùi của Thẩm Kỷ Lương.
Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, không ra có lẽ đối phương sẽ xông vào, Nhược Lan cái khó ló cái khôn vừa nói tới ngay, lại thò tay đem nút áo của Thẩm Kỷ Lương cỡi ra, từ trong túi móc ra một hộp phấn, đào ra một khối lớn, hướng y phục của hắn bôi vào.
Sau đó đứng dậy, một bên cào loạn tóc của mình, một bên cởi bỏ mấy nút áo trên người, đi tới cửa.
Thẩm Kỷ Lương đã đoán được vài phần, không xác định một bên lắc đầu, một bên nhỏ giọng nói: “Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ là… Nhược Lan đừng!”
Nhược Lan không nói chuyện, chỉ là giơ tay mở cửa vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía mấy người đàn ông ở bên ngoài, dùng ngữ khí hấp tấp nói: “Các người tìm ai?”
“Chúng tôi trông thấy một bóng người hướng bên này chạy tới, chó của tôi đã đuổi tới đây, mau tránh ra.” Người nọ nói xong thô lỗ đẩy Nhược Lan, đặt chó trong tay xuống, để cho chó đi vào ngửi mùi.
Con chó xông vào rồi lại rất nhanh trở lại cạnh cửa, tựa hồ không có ngửi thấy đồ vật nó muốn.
Nhưng xung quanh lại không có nhà nào khác, đã tìm tới nơi này, cũng có người mở cửa, bọn họ dứt khoát mở đèn, xem xét đến cùng.
Đèn vừa sáng lên, một đám cảnh sát nhìn thấy một người đàn ông tựa ở trên ghế sa lon quần áo không chỉnh tề, trên người đầy mùi son phấn, đồng thời cũng nhìn thấy Hạ Nhược Lan quần áo mất trật tự, một người đàn ông và một người phụ nữ, đêm hôm khuya khoắt ở chung một phòng, quần áo đều không chỉnh tề phảng phất đã nói lên cái gì.
Bọn cảnh sát thấy thế biểu tình trở nên có chút xấu hổ, một người trong đó xin lỗi, một đám người liền đi ra.
Đợi sau khi bọn họ hoàn toàn rời đi, Nhược Lan trấn định giữ cửa: “Tốt rồi, bọn họ đã đi. Anh nghỉ ngơi cho tốt đi! Tôi đi đây.”
Thẩm Kỷ Lương lại bắt lấy tay cô: “Chờ một chút, tại sao cô phải giúp tôi?”
“Bởi vì tôi cũng tin tưởng anh.” Cô không cách nào trơ mắt ếch ra nhìn hắn chịu chết.
“Nhưng tin tưởng tôi đáng để cô trả giá danh tiết sao? Vạn nhất truyền ra ngoài, về sau cô phải làm thế nào?”
“Danh tiết của tôi không quan trọng bằng mạng của anh.” Sau khi nói xong, cô dường như cảm giác chính mình lỡ lời, cầm lấy túi quay người chạy đi. Từ nhỏ đến lớn, đối với cô mà nói, danh tiết là quan trọng nhất, mẹ của cô đã từng là một vũ nữ, sau khi gia đình sa sút, cả ngày cha lấy rượu làm bạn, mẹ phải đi phòng khiêu vũ kiếm tiền nuôi sống chị em cô, không có người tôn trọng mẹ cô, cũng không có ai sẽ tôn trọng cô và em trai, cô bị gọi là tiểu kỹ nữ. Mẹ nói, tâm và thân thể còn trinh tiết sẽ không phải là kỹ nữ, danh tiết đối với phụ nữ thực tế quan trọng.
Trước kia cô thấy mình rất ích kỷ đấy, thế nhưng gặp phải Thẩm Kỷ Lương cô bắt đầu dần dần hiểu được cái gì là không vụ lợi, dần dần tin tưởng, trên đời này có một số thứ so với mạng sống quan trọng hơn.
Tin tức về sau không may mắn bị phát hiện, không có qua vài ngày đã truyền khắp nơi, có một cảnh sát từng ở trong ví tiền của Cù thiếu thấy ảnh Nhược Lan, về sau nhìn thấy Nhược Lan, cảm thấy quen mắt sau khi trở về suy nghĩ, đã nghĩ ra, bắt đầu loan truyền trong cục cảnh sát, về sau bên ngoài cũng có người biết được.
Chuyện Cù thiếu còn chưa kết hôn đã bị cắm sừng trở thành câu chuyện của những người trà dư tửu hậu.
Lý thị trưởng rất khiếp sợ, tự mình đến nhà Côn Sơn, ở trong phòng khách nói chuyện với Côn Sơn: “Sự tình đã thành như vậy, tôi muốn thay cháu tôi từ hôn.”
“Để tôi kêu Tiểu Cù đến nói với ngài!” Côn Sơn biết rõ chân tướng sự việc, nên việc này hắn không thể quyết định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook