Trân Bảo Vợ Yêu
-
Chương 211: Ý xấu
Côn Sơn đi gặp nhiều người, Thẩm mẹ phải giúp Nhược Lan chuẩn bị đồ cưới, A Long A Hổ hiện tại chức vị quan trọng cũng có việc bận rộn, liền chỉ dẫn theo Tiểu Đông cùng đi.
Kết quả vừa đến Vận Thành, Tiểu Đông đã xui xẻo, Ôn tiểu thư nói: “Người kia, chính cậu, qua giúp tôi nâng rương này lên xe.”
Một hồi lại mang nước, một hồi mở cửa sổ, Tiểu Đông nhẫn nại đủ thứ, nghĩ thầm tôi cũng không phải người hầu của cô, chính cô mang theo người hầu, làm gì phải luôn sai tôi?
Ôn tiểu thư nghĩ tiểu tử này thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, không bắt nạt hắn thì bắt nạt ai, thời điểm xuống xe, Ôn tiểu thư lại bắt đầu chỉ huy: “Tiểu Đông, giúp tôi đem rương kia lên lầu đi.”
Bảo Châu nghe được, cô thấy Ôn tiểu thư này tùy tiện như vậy, một chút cũng không nể mặt Tiểu Đông, cảm giác mình không thể quá khách khí nữa, đem Tiểu Hoàng mình ưa thích nhất nhét vào trong ngực Ôn tiểu thư: “Chị dâu, Tiểu Hoàng nhờ chị ôm một chút.”
“A! Bẩn chết đi được, tôi ôm nó làm gì?” Ôn tiểu thư né vài bước, cô không muốn ôm cái con chim to thoạt nhìn hung hăng kia.
Cô không muốn ôm, Tiểu Hoàng cũng không muốn cho cô ôm, nó không thích mùi nước hoa đậm đặc trên người Ôn tiểu thư, ngửi thấy đầu đã muốn choáng luôn, Tiểu Hoàng quay đầu đi, dùng mông đối với cô đánh rắm một cái, Ôn tiểu thư như bị mười cái máy sấy dùng sức thổi một phen, tóc đều rối loạn, trên người tất cả đều là một mùi rắm thúi.
Tiểu Hoàng phạm lỗi, sợ hãi hướng vào trong ngực Bảo Châu, không dám nhìn Ôn tiểu thư.
Bảo Châu thấy nó vùi đầu trong lòng ngực của mình, cho rằng nó mệt mỏi, không hề bắt nó đưa cho Ôn tiểu thư, ôm nó đi vào phòng, lẩm bẩm: “Tiểu Hoàng ngoan, chị lập tức tìm mền gối cho cưng.”
Tiểu Hoàng nghe vậy đầu chôn ở trong ngực Bảo Châu, vùi thấp hơn, giả bộ ngủ!
Ôn tiểu thư thấy mọi người tiến vào, quay đầu lại hướng Tiểu Đông rống: “Thất thần cái gì? Còn không đem rương của tôi đi vào.”
Tiểu Đông thấy tất cả mọi người tiến vào, đi qua nâng rương của Ôn tiểu thư lên, sau đó ngay tại lúc Ôn tiểu thư muốn quay người, Tiểu Đông đem rương đặt xuống bên cạnh tay cô: “Đại thiếu phu nhân, cô tự cầm a! Tôi còn phải giúp Thiếu phu nhân xách đồ đạc.”
“Côn Sơn không phải cầm đồ cho cô ta rồi sao?”
“Tôi xách cho Tiểu Hoàng được không?” Hắn tình nguyện xách đồ cho Tiểu Hoàng cũng không muốn xách cho cô, bởi vì Tiểu Hoàng sẽ không khi dễ hắn.
Tiểu Đông mang theo hành lý của Tiểu Hoàng, sải bước tiến vào bên trong.
Ôn tiểu thư tức giận nhìn trái phải không người, cắn răng một cái chính mình mang theo rương tiến vào.
Kết quả đến bên trong, mọi người từng người trở lại phòng của mình, người hầu cô mang theo phải đi hầu hạ đại phu nhân, cô chỉ có thể tự mình mang rương đi tìm phòng Lục Hoài Ninh, ở trên hành lang gặp được Côn Sơn, Côn Sơn thấy cô là một phụ nữ lại phải xách đồ nặng như vậy, giúp cô xách lên phòng Lục Hoài Ninh, Ôn tiểu thư nhìn thấyCôn Sơn giúp mình cất kỹ rương hòm, đột nhiên có chút thất thần nghĩ, nếu lúc trước cô gả cho Lục Côn Sơn có lẽ thật tốt đi? Vừa đẹp trai lại có tiền, còn rất lịch sự.
Trách không được, cái con hát kia tình nguyện làm thiếp, cũng muốn gả cho Lục Côn Sơn.
Không đợi cô phục hồi tinh thần lại, Côn Sơn đã quay người trở về phòng mình.
Bảo Châu đã chăm chỉ mang đồ đạc lấy ra, thuần thục bỏ vào trong tủ. Trải xong giường, Côn Sơn đi qua vừa hỗ trợ cất rương hòm, vừa nói: “Như thế nào không đợi anh dến?”
“Em muốn giúp anh.” Không muốn để cho Côn Sơn làm một mình, sẽ mệt mỏi.
“Nha đầu ngốc.” Côn Sơn kêu cô đi tắm lát nữa xuống lầu ăn cơm, Bảo Châu lắc đầu; “Cùng nhau tắm, em giúp anh ấn chân, Côn Sơn nhà em thật cực khổ.”
Côn Sơn nghe xong, nghĩ thầm rất lâu không có tắm uyên ương, nhưng có lẽ người trong nhà đang đợi bọn họ xuống ăn cơm rồi, hắn nào dám cùng Bảo Châu cùng nhau tắm, phụ giúp Bảo Châu tiến vào phòng tắm, xả nước cho cô: “Em tắm đi, anh đi lấy cái chậu vào gội đầu cho em.”
Bảo Châu ngâm mình trong bồn tắm, Côn Sơn ngồi ở một bên chịu khó gội đầu cho cô, chờ hắn gọi đầu cho Bảo Châu xong, ngẩng đầu nhìn lên, Bảo Châu đã sớm tựa vào bên hồ tắm ngủ rồi.
Côn Sơn thở dài, thò tay muốn đem bế cô dậy, kết quả Bảo Châu nằm mơ thấy mình đang đánh nhau, có người đoạt bánh nướng của cô, cảm giác được có người tới gần, Bảo Châu vô ý thức giơ tay dùng sức kéo một cái: “Đem bánh nướng trả lại cho tôi! Giao bánh không giết!”
Côn Sơn không có phòng bị, đã ngã tiến vào trong bồn tắm, quần áo ướt cả.
Côn Sơn vóc dáng vừa cao vừa nặng, đập xuống một cái, Bảo Châu lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Côn Sơn quần áo ướt sũng: “Côn Sơn, sao anh mặc quần áo tắm rửa? Có phải rất thú vị không?”
Côn Sơn rất muốn khóc, cỡi quần áo ra, một tay bắt lấy cánh tay của cô, thở dài nói: “Không được nhúc nhích, tiểu nha đầu ngồi đàng hoàng, chờ anh tắm xong, xem anh thu thập em thế nào!”
Bảo Châu căn bản không sợ hắn, chẳng những nhích tới nhích lui, lúc Côn Sơn tắm rửa, cô ngồi ở một bên chơi nước, ca hát: “Trước cửa cầu lớn, một đám vịt bơi qua, mau tới mau tới đếm một chút, hai bốn sáu bảy tám…”
Nếu như nói Côn Sơn trước một giây đối với cô còn rất xúc động, Bảo Châu vừa ca hát, hắn lập tức không còn ý xấu kia nữa, tiểu nha đầu càng ngày càng đáng yêu, hắn làm sao ra tay được?
Côn Sơn rất nhanh tắm xong, đem Bảo Châu vớt lên lau mình cho cô, chịu mệt mỏi ôm cô đến trên giường, lại đi đến tủ cầm quần áo mặc cho hai người, đợi đến lúc hai người xuống lầu đã là một tiếng đồng hồ sau.
Thấy tất cả mọi người đã tới dùng cơm, Côn Sơn hơi ngượng ngùng: “Bởi vì có chút chuyện làm trễ nãi, tụi con đến muộn, thật có lỗi.”
Lục lão gia bây giờ nhìn Côn Sơn cùng Bảo Châu, là thấy thế nào cũng thuận mắt, không thèm để ý, hiền lành cười cười: “Không sao, các con còn trẻ, ngẫu nhiên ngọt ngào một chút, cha có thể hiểu được. Cha đã kêu phòng bếp chừa đồ ăn cho hai con, Tiểu Nha con mang đồ ăn lên đi.”
Côn Sơn biết rõ ông hiểu lầm, nhưng giải thích sợ sẽ làm trò cười cho mọi người, liền không có giải thích, kẹp một đũa thức ăn cho lão ba: “Cha ăn đi.”
Lục lão gia cười gật đầu, rất có cảm giác vui sướng nhìn thấy con cái trưởng thành, mấy năm nay ông nhìn thấy Côn Sơn từ một tên côn đồ, từng bước một trở nên cường mạnh, đến hôm nay, đã có được gia nghiệp to lớn, đối với đứa con trai này, ông càng ngày càng yên tâm, ngược lại là con trai trưởng làm ông có chút bận tâm, bản tính Hoài Ninh cũng tốt, chỉ là mấy năm gần đây bởi vì Côn Sơn thành công, chính mình ép mình làm cho nóng vội, đi lên đường quanh co, bây giờ bắt đầu lại từ đầu, từ từ làm lại, vậy cũng tốt.
Ôn tiểu thư nghĩ thầm Lục Côn Sơn ngươi biết nịnh bợ, chẳng lẽ ta không biết, cô cũng kẹp một đũa thức ăn cho Lục lão gia: “Cha ăn đi.”
Lục lão gia miễn cưỡng ăn hết một ngụm, đối với Ôn tiểu thư nói: “Hàng xóm xung quanh, cha đã phái người thông báo, đợi lát nữa có thể sẽ đến đây, bọn họ đều muốn gặp con dâu trưởng , chút nữa con lên lầu sửa soạn lại, nước hoa kia cũng đừng dùng.”
Kết quả vừa đến Vận Thành, Tiểu Đông đã xui xẻo, Ôn tiểu thư nói: “Người kia, chính cậu, qua giúp tôi nâng rương này lên xe.”
Một hồi lại mang nước, một hồi mở cửa sổ, Tiểu Đông nhẫn nại đủ thứ, nghĩ thầm tôi cũng không phải người hầu của cô, chính cô mang theo người hầu, làm gì phải luôn sai tôi?
Ôn tiểu thư nghĩ tiểu tử này thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, không bắt nạt hắn thì bắt nạt ai, thời điểm xuống xe, Ôn tiểu thư lại bắt đầu chỉ huy: “Tiểu Đông, giúp tôi đem rương kia lên lầu đi.”
Bảo Châu nghe được, cô thấy Ôn tiểu thư này tùy tiện như vậy, một chút cũng không nể mặt Tiểu Đông, cảm giác mình không thể quá khách khí nữa, đem Tiểu Hoàng mình ưa thích nhất nhét vào trong ngực Ôn tiểu thư: “Chị dâu, Tiểu Hoàng nhờ chị ôm một chút.”
“A! Bẩn chết đi được, tôi ôm nó làm gì?” Ôn tiểu thư né vài bước, cô không muốn ôm cái con chim to thoạt nhìn hung hăng kia.
Cô không muốn ôm, Tiểu Hoàng cũng không muốn cho cô ôm, nó không thích mùi nước hoa đậm đặc trên người Ôn tiểu thư, ngửi thấy đầu đã muốn choáng luôn, Tiểu Hoàng quay đầu đi, dùng mông đối với cô đánh rắm một cái, Ôn tiểu thư như bị mười cái máy sấy dùng sức thổi một phen, tóc đều rối loạn, trên người tất cả đều là một mùi rắm thúi.
Tiểu Hoàng phạm lỗi, sợ hãi hướng vào trong ngực Bảo Châu, không dám nhìn Ôn tiểu thư.
Bảo Châu thấy nó vùi đầu trong lòng ngực của mình, cho rằng nó mệt mỏi, không hề bắt nó đưa cho Ôn tiểu thư, ôm nó đi vào phòng, lẩm bẩm: “Tiểu Hoàng ngoan, chị lập tức tìm mền gối cho cưng.”
Tiểu Hoàng nghe vậy đầu chôn ở trong ngực Bảo Châu, vùi thấp hơn, giả bộ ngủ!
Ôn tiểu thư thấy mọi người tiến vào, quay đầu lại hướng Tiểu Đông rống: “Thất thần cái gì? Còn không đem rương của tôi đi vào.”
Tiểu Đông thấy tất cả mọi người tiến vào, đi qua nâng rương của Ôn tiểu thư lên, sau đó ngay tại lúc Ôn tiểu thư muốn quay người, Tiểu Đông đem rương đặt xuống bên cạnh tay cô: “Đại thiếu phu nhân, cô tự cầm a! Tôi còn phải giúp Thiếu phu nhân xách đồ đạc.”
“Côn Sơn không phải cầm đồ cho cô ta rồi sao?”
“Tôi xách cho Tiểu Hoàng được không?” Hắn tình nguyện xách đồ cho Tiểu Hoàng cũng không muốn xách cho cô, bởi vì Tiểu Hoàng sẽ không khi dễ hắn.
Tiểu Đông mang theo hành lý của Tiểu Hoàng, sải bước tiến vào bên trong.
Ôn tiểu thư tức giận nhìn trái phải không người, cắn răng một cái chính mình mang theo rương tiến vào.
Kết quả đến bên trong, mọi người từng người trở lại phòng của mình, người hầu cô mang theo phải đi hầu hạ đại phu nhân, cô chỉ có thể tự mình mang rương đi tìm phòng Lục Hoài Ninh, ở trên hành lang gặp được Côn Sơn, Côn Sơn thấy cô là một phụ nữ lại phải xách đồ nặng như vậy, giúp cô xách lên phòng Lục Hoài Ninh, Ôn tiểu thư nhìn thấyCôn Sơn giúp mình cất kỹ rương hòm, đột nhiên có chút thất thần nghĩ, nếu lúc trước cô gả cho Lục Côn Sơn có lẽ thật tốt đi? Vừa đẹp trai lại có tiền, còn rất lịch sự.
Trách không được, cái con hát kia tình nguyện làm thiếp, cũng muốn gả cho Lục Côn Sơn.
Không đợi cô phục hồi tinh thần lại, Côn Sơn đã quay người trở về phòng mình.
Bảo Châu đã chăm chỉ mang đồ đạc lấy ra, thuần thục bỏ vào trong tủ. Trải xong giường, Côn Sơn đi qua vừa hỗ trợ cất rương hòm, vừa nói: “Như thế nào không đợi anh dến?”
“Em muốn giúp anh.” Không muốn để cho Côn Sơn làm một mình, sẽ mệt mỏi.
“Nha đầu ngốc.” Côn Sơn kêu cô đi tắm lát nữa xuống lầu ăn cơm, Bảo Châu lắc đầu; “Cùng nhau tắm, em giúp anh ấn chân, Côn Sơn nhà em thật cực khổ.”
Côn Sơn nghe xong, nghĩ thầm rất lâu không có tắm uyên ương, nhưng có lẽ người trong nhà đang đợi bọn họ xuống ăn cơm rồi, hắn nào dám cùng Bảo Châu cùng nhau tắm, phụ giúp Bảo Châu tiến vào phòng tắm, xả nước cho cô: “Em tắm đi, anh đi lấy cái chậu vào gội đầu cho em.”
Bảo Châu ngâm mình trong bồn tắm, Côn Sơn ngồi ở một bên chịu khó gội đầu cho cô, chờ hắn gọi đầu cho Bảo Châu xong, ngẩng đầu nhìn lên, Bảo Châu đã sớm tựa vào bên hồ tắm ngủ rồi.
Côn Sơn thở dài, thò tay muốn đem bế cô dậy, kết quả Bảo Châu nằm mơ thấy mình đang đánh nhau, có người đoạt bánh nướng của cô, cảm giác được có người tới gần, Bảo Châu vô ý thức giơ tay dùng sức kéo một cái: “Đem bánh nướng trả lại cho tôi! Giao bánh không giết!”
Côn Sơn không có phòng bị, đã ngã tiến vào trong bồn tắm, quần áo ướt cả.
Côn Sơn vóc dáng vừa cao vừa nặng, đập xuống một cái, Bảo Châu lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Côn Sơn quần áo ướt sũng: “Côn Sơn, sao anh mặc quần áo tắm rửa? Có phải rất thú vị không?”
Côn Sơn rất muốn khóc, cỡi quần áo ra, một tay bắt lấy cánh tay của cô, thở dài nói: “Không được nhúc nhích, tiểu nha đầu ngồi đàng hoàng, chờ anh tắm xong, xem anh thu thập em thế nào!”
Bảo Châu căn bản không sợ hắn, chẳng những nhích tới nhích lui, lúc Côn Sơn tắm rửa, cô ngồi ở một bên chơi nước, ca hát: “Trước cửa cầu lớn, một đám vịt bơi qua, mau tới mau tới đếm một chút, hai bốn sáu bảy tám…”
Nếu như nói Côn Sơn trước một giây đối với cô còn rất xúc động, Bảo Châu vừa ca hát, hắn lập tức không còn ý xấu kia nữa, tiểu nha đầu càng ngày càng đáng yêu, hắn làm sao ra tay được?
Côn Sơn rất nhanh tắm xong, đem Bảo Châu vớt lên lau mình cho cô, chịu mệt mỏi ôm cô đến trên giường, lại đi đến tủ cầm quần áo mặc cho hai người, đợi đến lúc hai người xuống lầu đã là một tiếng đồng hồ sau.
Thấy tất cả mọi người đã tới dùng cơm, Côn Sơn hơi ngượng ngùng: “Bởi vì có chút chuyện làm trễ nãi, tụi con đến muộn, thật có lỗi.”
Lục lão gia bây giờ nhìn Côn Sơn cùng Bảo Châu, là thấy thế nào cũng thuận mắt, không thèm để ý, hiền lành cười cười: “Không sao, các con còn trẻ, ngẫu nhiên ngọt ngào một chút, cha có thể hiểu được. Cha đã kêu phòng bếp chừa đồ ăn cho hai con, Tiểu Nha con mang đồ ăn lên đi.”
Côn Sơn biết rõ ông hiểu lầm, nhưng giải thích sợ sẽ làm trò cười cho mọi người, liền không có giải thích, kẹp một đũa thức ăn cho lão ba: “Cha ăn đi.”
Lục lão gia cười gật đầu, rất có cảm giác vui sướng nhìn thấy con cái trưởng thành, mấy năm nay ông nhìn thấy Côn Sơn từ một tên côn đồ, từng bước một trở nên cường mạnh, đến hôm nay, đã có được gia nghiệp to lớn, đối với đứa con trai này, ông càng ngày càng yên tâm, ngược lại là con trai trưởng làm ông có chút bận tâm, bản tính Hoài Ninh cũng tốt, chỉ là mấy năm gần đây bởi vì Côn Sơn thành công, chính mình ép mình làm cho nóng vội, đi lên đường quanh co, bây giờ bắt đầu lại từ đầu, từ từ làm lại, vậy cũng tốt.
Ôn tiểu thư nghĩ thầm Lục Côn Sơn ngươi biết nịnh bợ, chẳng lẽ ta không biết, cô cũng kẹp một đũa thức ăn cho Lục lão gia: “Cha ăn đi.”
Lục lão gia miễn cưỡng ăn hết một ngụm, đối với Ôn tiểu thư nói: “Hàng xóm xung quanh, cha đã phái người thông báo, đợi lát nữa có thể sẽ đến đây, bọn họ đều muốn gặp con dâu trưởng , chút nữa con lên lầu sửa soạn lại, nước hoa kia cũng đừng dùng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook