Trân Bảo Vợ Yêu
-
Chương 206: Kém cỏi
“Cảm ơn.” Nhiều hơn mấy vạn hắn sẽ gửi tiết kiệm, phần nhân tình này Lục Côn Sơn hắn sẽ khắc vào trong tâm khảm, tương lai nếu Bách Lai cần, hắn sẽ rất cam tâm tình nguyện trợ giúp.
Vấn đề tài chính được giải quyết, Côn Sơn không cần bán cửa hàng nữa, hắn nhìn về phía ông chủ kia: “Cái giá ông đưa ra, tôi cảm thấy quá thấp, chúng ta lần sau có cơ lại hợp tác!”
Ông chủ kia nghe được hắn trong điện thoại nói cái gì chính phủ, dầu mỏ, đi Mỹ, đã biết hắn khẳng định sẽ có động tác lớn. Lại nghe đến hắn mượn tiền, nghĩ thầm Lục Côn Sơn có lẽ rất nhanh sẽ hàm ngư trở mình, lập tức nịnh bợ vô cùng dễ nói chuyện: “Không có việc gì, hôm nào có rảnh, mời tôi ăn một bữa cơm là được.”
“Được thôi.” Côn Sơn sai người tiễn khách, lúc đóng cửa lại, thở dài một hơi, thiếu chút nữa tổn thất một cửa hàng, may mắn mà có kẹo que của Bảo Châu, vì cảm ơn Bảo Châu, Côn Sơn quyết định đợi có tiền, sẽ cầm một ít tiền đầu tư nhà máy làm kẹo que cho Bảo Châu, để cho cô có thể thường xuyên ăn kẹo miễn phí.
Chuyện Côn Sơn lại muốn gây dựng sự nghiệp, bị ông chủ kia vừa nói ra bên ngoài, lập tức truyền ra, nhưng phần lớn mọi người nửa tin nửa ngờ cùng ôm tâm tư xem náo nhiệt, cảm thấy Lục Côn Sơn quá mức tham lam, rõ ràng trong tay không có tài chính còn muốn gây dựng sự nghiệp, mấy việc buôn bán trong nhà hắn sáu tháng cuối năm này bị sa sút cũng đã quá sức đi?
Quả thực là lòng tham không đủ rắn nuốt voi, mọi người phần lớn nhìn không tốt, về sau lại nghe nói là muốn ở nước Mỹ gây dựng sự nghiệp, rất nhiều người đều cảm thấy i càng không đáng tin, Lục Côn Sơn một người Trung Quốc, đi nước Mỹ gây dựng sự nghiệp, coi chừng mất cả chì lẫn chài.
Tất cả mọi người trông chờ xem Lục Côn Sơn lần này từ thất bại trở nên càng thất bại như thế nào, Lục Côn Sơn rốt cục nhận được tin chính xác, mang theo Bảo Châu lên máy bay đi Mỹ.
Hiện tại Côn Sơn đi xa hoặc cùng người khác hợp tác cỡ lớn trên cơ bản đều phải mang theo Bảo Châu, kinh nghiệm nói cho hắn biết, mang theo Bảo Châu không sợ thua thiệt chuyện gì, thời điểm cô thích làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ a! Chỉ cần không gây họa lớn, hắn sẽ cố gắng thu thập.
Địa điểm ở một công ty lộng lẫy trên San Francisco, lúc Côn Sơn mang theo Bảo Châu đi vào.
Rất nhiều người đều chú ý tới đôi vợ chồng Trung Quốc vẻ bên ngoài rất xuất sắc này, bởi vì vị tổng giám đống công ty dầu mỏ Đường Khắc rất lớn mạnh tự mình đứng ở cửa ra vào nghênh đón: “Ngài khỏe chứ, là Lục tiên sinh và Lục phu nhân a! Tổng giám đốc chúng tôi đã chờ ngài ở trên lầu.”
Lúc hắn nhìn thấy hai người trước mắt, cảm thấy hai vị này cùng **oos (ko biết là gì nữa) trong miệng khách nhân tựa hồ có chút chênh lệch, hai vị trước mắt này thoạt nhìn như hai vợ chồng trẻ tuổi giàu có không rành thế sự, hắn cho rằng hắn tiếp đãi sẽ là một vị phú thương trung niên sự nghiệp phát triển nổi tiếng.
Lục Côn Sơn gật đầu: “Làm phiền dẫn đường.”
Đến tầng trệt, tổng giám đốc nhìn thoáng qua như Bảo Châu đang gặm kẹo que y hệt đứa bé, đối với Côn Sơn nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị phòng nghĩ cho phu nhân và tùy tùng của ngài.”
Côn Sơn vốn định mang Bảo Châu cùng đi vào, nhưng khách theo chủ, hơn nữa làm cho thanh thế quá lớn cũng không tốt lắm, sẽ có vẻ hắn không coi ai ra gì, liền gật đầu, lễ phép chu toàn: “Làm phiền.”
Côn Sơn đi vào nói chuyện, Bảo Châu cùng một đám thủ hạ được an bài trong phòng nghỉ bên cạnh.
Không biết có phả là mỹ nữ đối với mỹ nữ đặc biệt có cừu oán hay không, cô thư ký xinh đẹp của tổng giám đốc vừa thấy Bảo Châu, đã châm chọc lấy ra mấy món điểm tâm cùng đồ ăn vặt đặt xuống bàn đối với Bảo Châu nói: “Lục phu nhân, những thứ này ở Trung Quốc có lẽ rất khó được ăn, đây là bánh ngọt cao cấp của nước Mỹ chúng tôi, còn có cà phê của chúng tôi là cà phê đắt tiền nhất trên thế giới, cô nếm thử.”
Bảo Châu đi đường vất vả, căn bản không có chú ý tới ngữ khí của cô có vấn đề gì, chỉ cảm thấy có qua có lại, người ta đem đồ cho cô ăn, cô cũng không thể tay không a?
Còn không đợi Bảo Châu mở miệng, Cù thiếu hiểu rõ Bảo Châu tự động gọi người mở rương gỗ tùy thân mang theo ra, bên trong chứa đầy đồ ăn cao cấp đặc biệt, Cù thiếu lấy ra một bao lá trà và bộ đồ uống trà nghệ thuật, đối với cô thư ký tiểu thư kia nói: “Cô có thể chỉ cho tôi biết nước uống ở đâu không, tôi đi pha trà, phu nhân nhà tôi quen uống trà, cà phê phân mèo khẩu vị nặng như vậy không thích hợp với cô ấy.”
Thư ký Tổng giám đốc vốn định nói cô là một cô gái Trung Quốc, nhất định không biết cà phê đắt tiền nhất trên đời là được làm từ phân mèo, cô có muốn ói cũng không có gì, không nghĩ tới hạ nhân nhà cô lại biết nhìn hàng, không có uống cũng biết là cái gì, lập tức mặt tím tím xanh xanh hồng hồng một mảnh, nhỏ giọng chỉ chỗ nước uống.
Côn Sơn nói ra ngoài không được quấy rầy người khác, cho nên Cù thiếu tự mình đi pha trà, đã là tận lực khiêm tốn rồi, nhưng mà hắn khiêm tốn ở trong mắt những người khác, dĩ nhiên là một loại hành vi rất phách lối.
Thư ký Tổng giám đốc nghĩ thầm ngươi chỉ là hiểu chút cà phê, những thứ khác chưa hẳn biết, vừa định kêu Bảo Châu ăn thử điểm tâm, lại phát hiện Bảo Châu một bên ăn bánh ngọt trong mâm, một bên từ trong rương móc ra một đống bánh ngọt đặc biệt chiêu đãi cô: “Những thứ này mời cô ăn, đừng khách khí, không đủ nói với tôi, còn rất nhiều.”
Thư ký Tổng giám đốc nhìn thấy cô đang từ từ xếp đồ ăn thành núi nhỏ, đột nhiên xấu hổ, tiếp nhận, phát hiện Bảo Châu là người thật dễ nói chuyện, dần dần bắt đầu thích cô gái tùy tiện này, cô không làm bộ làm tịch, lại phóng khoáng, cũng không cao ngạo, so với mấy thương nhân lớn hay nữ quyến của quan lớn trước kia cô chiêu đãi, Bảo Châu rất thân thiện, bầu không khí càng về sau trở nên càng thoải mái, hai cô gái quả thực muốn hoà mình.
Mặc dù có bất đồng ngôn ngữ, nhưng phụ nữ đối với đồ ăn vặt đều yêu thích giống nhau, mỹ thực trước mắt, tâm trạng sẽ trở nên rất tốt.
Cô thư ký kia nói nếu Bảo Châu có rảnh, cô muốn làm người dẫn đường cho Bảo Châu, dẫn cô đi dạo San Francisco.
Bảo Châu gật đầu đáp ứng, mỗi lần đến một địa phương mới, cô đều muốn đi dạo một vòng. Côn Sơn nói, anh sẽ mang theo em, mỗi khi đi đến một nơi mới sẽ mang theo em, sau đó dần dà, chúng ta có thể sẽ đi qua rất nhiều quốc gia rất nhiều thành phố, cái này đều sẽ trở thành kỷ niệm đẹp giữa chúng ta.
Côn Sơn cùng những người kia bàn bạc xong, vị tổng giám đốc vốn muốn mời ăn cơm, kêu Côn Sơn đi gọi Bảo Châu, nhưng lúc mấy người đi đến cửa phòng khách quý, đột nhiên bị một mùi thơm kỳ lạ hấp dẫn, mọi người kìm lòng không được đẩy cửa vào, Cù thiếu đang pha trà.
Hắn là một người thích ăn ngon, cũng sẽ ăn đồ Quảng Đông, người Quảng Đông uống trà có đôi khi hơi chú ý nhiều thứ, ví dụ như nghệ thuật uống trà, Cù thiếu thích nghệ thuật uống trà, nhất là Thiết Quan Âm, một ly trà phải theo trình tự từ từ pha ra, cần một lúc lâu.
Lúc bọn người Côn Sơn tiến vào, Cù thiếu đã tiến hành một nửa trình tự, chờ hắn làm xong, mời mọi người uống.
Trùm dầu mỏ nhìn trà thang trong tay, lại nhìn cà phê bày trên bàn, cảm thấy văn hóa Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm, cà phê cực kỳ đắt đỏ kia trong mắt hắn đột nhiên lộ ra kém cỏi, khoa trương khen ngợi trà Trung Quốc uống ngon.
Vấn đề tài chính được giải quyết, Côn Sơn không cần bán cửa hàng nữa, hắn nhìn về phía ông chủ kia: “Cái giá ông đưa ra, tôi cảm thấy quá thấp, chúng ta lần sau có cơ lại hợp tác!”
Ông chủ kia nghe được hắn trong điện thoại nói cái gì chính phủ, dầu mỏ, đi Mỹ, đã biết hắn khẳng định sẽ có động tác lớn. Lại nghe đến hắn mượn tiền, nghĩ thầm Lục Côn Sơn có lẽ rất nhanh sẽ hàm ngư trở mình, lập tức nịnh bợ vô cùng dễ nói chuyện: “Không có việc gì, hôm nào có rảnh, mời tôi ăn một bữa cơm là được.”
“Được thôi.” Côn Sơn sai người tiễn khách, lúc đóng cửa lại, thở dài một hơi, thiếu chút nữa tổn thất một cửa hàng, may mắn mà có kẹo que của Bảo Châu, vì cảm ơn Bảo Châu, Côn Sơn quyết định đợi có tiền, sẽ cầm một ít tiền đầu tư nhà máy làm kẹo que cho Bảo Châu, để cho cô có thể thường xuyên ăn kẹo miễn phí.
Chuyện Côn Sơn lại muốn gây dựng sự nghiệp, bị ông chủ kia vừa nói ra bên ngoài, lập tức truyền ra, nhưng phần lớn mọi người nửa tin nửa ngờ cùng ôm tâm tư xem náo nhiệt, cảm thấy Lục Côn Sơn quá mức tham lam, rõ ràng trong tay không có tài chính còn muốn gây dựng sự nghiệp, mấy việc buôn bán trong nhà hắn sáu tháng cuối năm này bị sa sút cũng đã quá sức đi?
Quả thực là lòng tham không đủ rắn nuốt voi, mọi người phần lớn nhìn không tốt, về sau lại nghe nói là muốn ở nước Mỹ gây dựng sự nghiệp, rất nhiều người đều cảm thấy i càng không đáng tin, Lục Côn Sơn một người Trung Quốc, đi nước Mỹ gây dựng sự nghiệp, coi chừng mất cả chì lẫn chài.
Tất cả mọi người trông chờ xem Lục Côn Sơn lần này từ thất bại trở nên càng thất bại như thế nào, Lục Côn Sơn rốt cục nhận được tin chính xác, mang theo Bảo Châu lên máy bay đi Mỹ.
Hiện tại Côn Sơn đi xa hoặc cùng người khác hợp tác cỡ lớn trên cơ bản đều phải mang theo Bảo Châu, kinh nghiệm nói cho hắn biết, mang theo Bảo Châu không sợ thua thiệt chuyện gì, thời điểm cô thích làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ a! Chỉ cần không gây họa lớn, hắn sẽ cố gắng thu thập.
Địa điểm ở một công ty lộng lẫy trên San Francisco, lúc Côn Sơn mang theo Bảo Châu đi vào.
Rất nhiều người đều chú ý tới đôi vợ chồng Trung Quốc vẻ bên ngoài rất xuất sắc này, bởi vì vị tổng giám đống công ty dầu mỏ Đường Khắc rất lớn mạnh tự mình đứng ở cửa ra vào nghênh đón: “Ngài khỏe chứ, là Lục tiên sinh và Lục phu nhân a! Tổng giám đốc chúng tôi đã chờ ngài ở trên lầu.”
Lúc hắn nhìn thấy hai người trước mắt, cảm thấy hai vị này cùng **oos (ko biết là gì nữa) trong miệng khách nhân tựa hồ có chút chênh lệch, hai vị trước mắt này thoạt nhìn như hai vợ chồng trẻ tuổi giàu có không rành thế sự, hắn cho rằng hắn tiếp đãi sẽ là một vị phú thương trung niên sự nghiệp phát triển nổi tiếng.
Lục Côn Sơn gật đầu: “Làm phiền dẫn đường.”
Đến tầng trệt, tổng giám đốc nhìn thoáng qua như Bảo Châu đang gặm kẹo que y hệt đứa bé, đối với Côn Sơn nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị phòng nghĩ cho phu nhân và tùy tùng của ngài.”
Côn Sơn vốn định mang Bảo Châu cùng đi vào, nhưng khách theo chủ, hơn nữa làm cho thanh thế quá lớn cũng không tốt lắm, sẽ có vẻ hắn không coi ai ra gì, liền gật đầu, lễ phép chu toàn: “Làm phiền.”
Côn Sơn đi vào nói chuyện, Bảo Châu cùng một đám thủ hạ được an bài trong phòng nghỉ bên cạnh.
Không biết có phả là mỹ nữ đối với mỹ nữ đặc biệt có cừu oán hay không, cô thư ký xinh đẹp của tổng giám đốc vừa thấy Bảo Châu, đã châm chọc lấy ra mấy món điểm tâm cùng đồ ăn vặt đặt xuống bàn đối với Bảo Châu nói: “Lục phu nhân, những thứ này ở Trung Quốc có lẽ rất khó được ăn, đây là bánh ngọt cao cấp của nước Mỹ chúng tôi, còn có cà phê của chúng tôi là cà phê đắt tiền nhất trên thế giới, cô nếm thử.”
Bảo Châu đi đường vất vả, căn bản không có chú ý tới ngữ khí của cô có vấn đề gì, chỉ cảm thấy có qua có lại, người ta đem đồ cho cô ăn, cô cũng không thể tay không a?
Còn không đợi Bảo Châu mở miệng, Cù thiếu hiểu rõ Bảo Châu tự động gọi người mở rương gỗ tùy thân mang theo ra, bên trong chứa đầy đồ ăn cao cấp đặc biệt, Cù thiếu lấy ra một bao lá trà và bộ đồ uống trà nghệ thuật, đối với cô thư ký tiểu thư kia nói: “Cô có thể chỉ cho tôi biết nước uống ở đâu không, tôi đi pha trà, phu nhân nhà tôi quen uống trà, cà phê phân mèo khẩu vị nặng như vậy không thích hợp với cô ấy.”
Thư ký Tổng giám đốc vốn định nói cô là một cô gái Trung Quốc, nhất định không biết cà phê đắt tiền nhất trên đời là được làm từ phân mèo, cô có muốn ói cũng không có gì, không nghĩ tới hạ nhân nhà cô lại biết nhìn hàng, không có uống cũng biết là cái gì, lập tức mặt tím tím xanh xanh hồng hồng một mảnh, nhỏ giọng chỉ chỗ nước uống.
Côn Sơn nói ra ngoài không được quấy rầy người khác, cho nên Cù thiếu tự mình đi pha trà, đã là tận lực khiêm tốn rồi, nhưng mà hắn khiêm tốn ở trong mắt những người khác, dĩ nhiên là một loại hành vi rất phách lối.
Thư ký Tổng giám đốc nghĩ thầm ngươi chỉ là hiểu chút cà phê, những thứ khác chưa hẳn biết, vừa định kêu Bảo Châu ăn thử điểm tâm, lại phát hiện Bảo Châu một bên ăn bánh ngọt trong mâm, một bên từ trong rương móc ra một đống bánh ngọt đặc biệt chiêu đãi cô: “Những thứ này mời cô ăn, đừng khách khí, không đủ nói với tôi, còn rất nhiều.”
Thư ký Tổng giám đốc nhìn thấy cô đang từ từ xếp đồ ăn thành núi nhỏ, đột nhiên xấu hổ, tiếp nhận, phát hiện Bảo Châu là người thật dễ nói chuyện, dần dần bắt đầu thích cô gái tùy tiện này, cô không làm bộ làm tịch, lại phóng khoáng, cũng không cao ngạo, so với mấy thương nhân lớn hay nữ quyến của quan lớn trước kia cô chiêu đãi, Bảo Châu rất thân thiện, bầu không khí càng về sau trở nên càng thoải mái, hai cô gái quả thực muốn hoà mình.
Mặc dù có bất đồng ngôn ngữ, nhưng phụ nữ đối với đồ ăn vặt đều yêu thích giống nhau, mỹ thực trước mắt, tâm trạng sẽ trở nên rất tốt.
Cô thư ký kia nói nếu Bảo Châu có rảnh, cô muốn làm người dẫn đường cho Bảo Châu, dẫn cô đi dạo San Francisco.
Bảo Châu gật đầu đáp ứng, mỗi lần đến một địa phương mới, cô đều muốn đi dạo một vòng. Côn Sơn nói, anh sẽ mang theo em, mỗi khi đi đến một nơi mới sẽ mang theo em, sau đó dần dà, chúng ta có thể sẽ đi qua rất nhiều quốc gia rất nhiều thành phố, cái này đều sẽ trở thành kỷ niệm đẹp giữa chúng ta.
Côn Sơn cùng những người kia bàn bạc xong, vị tổng giám đốc vốn muốn mời ăn cơm, kêu Côn Sơn đi gọi Bảo Châu, nhưng lúc mấy người đi đến cửa phòng khách quý, đột nhiên bị một mùi thơm kỳ lạ hấp dẫn, mọi người kìm lòng không được đẩy cửa vào, Cù thiếu đang pha trà.
Hắn là một người thích ăn ngon, cũng sẽ ăn đồ Quảng Đông, người Quảng Đông uống trà có đôi khi hơi chú ý nhiều thứ, ví dụ như nghệ thuật uống trà, Cù thiếu thích nghệ thuật uống trà, nhất là Thiết Quan Âm, một ly trà phải theo trình tự từ từ pha ra, cần một lúc lâu.
Lúc bọn người Côn Sơn tiến vào, Cù thiếu đã tiến hành một nửa trình tự, chờ hắn làm xong, mời mọi người uống.
Trùm dầu mỏ nhìn trà thang trong tay, lại nhìn cà phê bày trên bàn, cảm thấy văn hóa Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm, cà phê cực kỳ đắt đỏ kia trong mắt hắn đột nhiên lộ ra kém cỏi, khoa trương khen ngợi trà Trung Quốc uống ngon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook