Trân Bảo Vợ Yêu
-
Chương 186: Ẩn ẩn thấy đau
“Nói bậy, cậu mới hai mươi mấy tuổi, như thế nào giống như một ông cụ non. Trong bang người tuổi còn trẻ sự nghiệp đã thành công như cậu không nhiều lắm, tôi muốn cậu làm gương cho bọn họ, cho bọn họ một ít động lực.”
“Lòng tôi đã mệt mỏi, tôi ở Hồng Kông rất tốt.”
“Mỗi năm đều theo đuổi đơn giản như vậy, lúc tôi cỡ cậu, vẫn đang liều mạng bò lên trên. Muốn được coi trọng, cậu nên tiếp tục leo lên trên. Ở lại Hồng Kông, quá lãng phí tài năng. Đường chủ phân đường Nhất cấp cậu có thể làm được rất tốt.” Ông muốn cho Côn Sơn thay đổi suy nghĩ.
Côn Sơn vẫn không muốn chuyển đi: “Tổng đường chủ, tôi tuổi còn rất trẻ.”
“Đừng khiêm tốn! Như vậy đi, chừng nào cậu nghĩ thông suốt thì nói cho tôi biết, khắp cả nước chỉ cần chỗ đó còn có vị trí, tùy cậu chọn.” Cấp cho mặt mũi cuối cùng này khá lớn đi nha!
Côn Sơn đồng ý, không muốn quá đối nghịch với ông: “Vậy cảm ơn Tổng đường chủ rồi.”
Tổng đường chủ cảm thấy hắn chỉ qua loa, tài nguyên tốt như vậy lãng phí thật đáng tiếc, tìm một cơ hội vẫn phải lợi dụng một chút.
Cúp điện thoại về sau, Côn Sơn trong lúc ngẫu nhiên cùng Bách Lai tiên sinh nói chuyện điện thoại nhắc tới chính mình muốn cho một số thủ hạ đi trường quân đội rèn luyện, Bách Lai nói, để bọn họ đến Mỹ, bên này kỹ thuật tiên tiến, tôi sẽ cho người hỗ trợ an bài trường học.
Côn Sơn nghĩ quân sự Mỹ huấn luyện có lẽ cũng không tệ, liền đáp ứng, nghĩ đến máy bay mới nhà mình có thể chở rất nhiều người, hắn và A Long, A Hổ, A Thiếu vừa thương lượng, tuyển ra hai mươi người ở đường khẩu, đưa đi Mỹ rèn luyện, dù sao nghe nói nước Mỹ bên kia còn có bao ăn bao ở.
Một đám người trẻ tuổi đã được đưa ra ngoài, Côn Sơn nhìn thấy bọn họ đi trường quân đội, trong lòng mình cũng ngứa, muốn học thêm chút tri thức, nhưng nước Mỹ quá xa, hắn đi chỗ đó, không tiện chiếu cố Bảo Châu và hai đứa nhỏ.
Vừa nói với Mộc Thường Khoan, Mộc Thường Khoan nói: “Qua vài ngày nữa tôi sẽ bị triệu hồi về Thái Nguyên, cha tôi không hi vọng tôi cách ông quá xa. Nếu cậu đồng ý , có thể trở lại Thái Nguyên một thời gian, vào quân doanh của tôi, tôi cho cậu cơ hội rèn luyện, cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, tôi sẽ không hạn chế tự do của cậu.”
Côn Sơn muốn đi thế nhưng bận việc không đi được: “Đợi qua một thời gian nữa được không, tôi nhất định mang theo Bảo Châu đi ở mấy tháng.”
Trở lại trong phòng, đã gần mười hai giờ đêm rồi, Bảo Châu lại không ở trong phòng, đẩy phòng cục cưng ra, Bảo Châu quả nhiên ở bên trong, ghé vào bên cạnh cái nôi, một bên ngủ một bên ngáy khò khò.
Côn Sơn đi qua ôm cô dậy, Bảo Châu tìm một tư thế chính mình cảm thấy thoải mái vùi đầu ở trong lòng ngực của hắn tiếp tục ngủ, bị ôm trở về phòng cũng không biết
“Tiểu nha đầu này!” Côn Sơn chăn cho cô, vừa buồn ngủ, đột nhiên cách đó không xa chuông điện thoại vang lên, hắn tiếp: “A lô?”
Điện thoại bên kia tựa hồ vội vã nói gì đó, Côn Sơn nghe xong lập tức sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngài yên tâm, tôi lập tức đến!”
Khi Bảo Châu tỉnh dậy, dụi dụi mắt không thấy Côn Sơn ở bên cạnh, cô đi xuống lâu, Thẩm mẹ nói: “Thiếu gia tối qua đột nhiên nói phải đi xa nhà một chuyến, ngắn thì ba bốn ngày, lâu thì một tháng, nửa đêm đã đi, cũng không nói đi đâu.”
Bảo Châu nghe vậy miệng lẩm bẩm: “Côn Sơn xấu, anh ấy nói muốn dẫn con đi xem kịch.”
“Thiếu gia gần đây bận rộn nhiều việc, Quảng Châu Hồng Kông hai đầu chạy tới chạy lui, có đôi khi nửa đêm còn phải đi ra ngoài. Cô thông cảm cho cậu ấy, cậu ấy không chào mà đi, có thể là sợ đánh thức cô, tôi mua hạt sen cô thích nhất, sau đó nấu chè cho cô ăn được không?”
Bảo Châu lắc đầu, cô đột nhiên không muốn ăn: “Tiểu Cù, chúng ta đi dạo.”
Bảo Châu đi dạo khắp nơi trên đường chẳng có mục đích cho tới trưa, vốn tâm trạng có chút buồn bực, giờ thì càng buồn bực, cô nhớ Côn Sơn .
Cái loại cảm giác này giống như có một cục đá lớn đặt ở tron lòng, làm cô cảm thấy rất khó chịu, Bảo Châu giữa trưa lần đầu tiên cái gì cũng không ăn. Về đến nhà, đã nằm lỳ ở trên giường ngủ. Ai dỗ cũng không ăn, cô thầm nghĩ ngủ một giấc, trong mộng có thể nhìn thấy Côn Sơn.
Bảo Châu không ăn cái gì, Côn Sơn lại không ở nhà, Thẩm mẹ nhìn thấy sốt ruột!
Bữa cơm này không ăn coi như xong, kết quả cơm tối cũng không ăn, Thẩm mẹ sốt ruột gọi điện cho Vạn Phú Quý, Vạn Phú Quý nghe nói Bảo Châu không chịu ăn cơm, lập tức chạy tới, bao nhiêu năm không có xuống bếp, tự mình nấu cho Bảo Châu một tô phở, đưa đến trước mặt Bảo Châu: “Con gái, ăn phở a!”
Bảo Châu lắc đầu, không biết vì sao trong lòng cô rất nhớ Côn Sơn, còn có một loại cảm giác không tốt: “Cha Phú Quý, cha biết Côn Sơn ở đâu không?”
Vạn Phú Quý lắc đầu: “Có lẽ nó đi ra ngoài làm việc, qua vài ngày sẽ về thôi, con không cần quá lo lắng, trước ăn hết tô phở này, nói không chừng con ăn xong, chút nữa nó sẽ về.”
“Thật sao?” Vì cái gì cô cảm thấy sẽ không, trong lòng mơ hồ đau, giống như sắp phát sinh chuyện gì.
“Đúng vậy a! Nếu con không ăn cơm, đợi Côn Sơn trở về nhìn thấy con chưa ăn cơm, nó sẽ khổ sở đấy. Chỉ cần con chịu ăn cơm, cha lập tức gọi người đi tìm, có lẽ sẽ biết nó ở đâu, gọi nó về là được. Bảo Châu nghe lời!” Trông thấy con gái không ăn cái gì, ông rất lo lắng!
Bảo Châu mới miễn cưỡng ăn vài miếng, nhưng không có ăn hết đã đặt ở một bên : “Cha Phú Quý, con nhớ Côn Sơn.”
“Đứa nhỏ ngốc, chỉ mới một ngày không gặp, đã nhớ tới nó, tương lai làm sao bây giờ?” Vạn Phú Quý cảm thấy con gái quá ỷ lại con rể rồi, một bên an ủi, một bên gọi người đi ra ngoài tìm.
Bảo Châu ỉu xìu ngồi trong phòng ngẩn người, thẳng đến nửa đêm, đoàn người cũng không thể liên lạc với Côn Sơn, Vạn Phú Quý chỉ có thể khuyên Bảo Châu đi ngủ, chính mình ở trong phòng khách, chỉ hi vọng ngày mai có thể liên lạc được với Côn Sơn.
Kết quả ba ngày sau, như trước không có tin tức Côn Sơn, Bảo Châu càng sốt ruột, trong lòng cô luôn ẩn ẩn thấy đau, không biết vì cái gì.
Thẩm mẹ nói do cô tưởng niệm quá độ, kêu Bảo Châu tắm rửa xong ngủ một giấc cho ngon, Bảo Châu đã liên tục vài ngày không ngủ, nói cũng kỳ quái, đêm nay nằm xuống, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi, cô bắt đầu nằm mơ, trong mơ có đám mây màu trắng, trắng noãn như kẹo đường, nhìn thấy làm cho người ta thật muốn cắn một ngụm.
Sau đó cô cắn một cái, đột nhiên đám mây rơi xuống, dưới đáy là một con sông, Bảo Châu muốn bơi lội, cô bơi tới bên cạnh một cây cầu, vừa định bò lên bờ, đột nhiên nước sông biến thành màu đỏ , cô tiếp tục bơi tới phía trước, bơi một hồi, thấy được một bến tàu, cô bò lên bến tàu, theo vết máu trên bến tàu đi tới một nhà kho, mở cửa nhà kho ra, cô đi vào, nhìn thấy toàn thân Côn Sơn toàn máu ngã trên một đống bao tải.
“Lòng tôi đã mệt mỏi, tôi ở Hồng Kông rất tốt.”
“Mỗi năm đều theo đuổi đơn giản như vậy, lúc tôi cỡ cậu, vẫn đang liều mạng bò lên trên. Muốn được coi trọng, cậu nên tiếp tục leo lên trên. Ở lại Hồng Kông, quá lãng phí tài năng. Đường chủ phân đường Nhất cấp cậu có thể làm được rất tốt.” Ông muốn cho Côn Sơn thay đổi suy nghĩ.
Côn Sơn vẫn không muốn chuyển đi: “Tổng đường chủ, tôi tuổi còn rất trẻ.”
“Đừng khiêm tốn! Như vậy đi, chừng nào cậu nghĩ thông suốt thì nói cho tôi biết, khắp cả nước chỉ cần chỗ đó còn có vị trí, tùy cậu chọn.” Cấp cho mặt mũi cuối cùng này khá lớn đi nha!
Côn Sơn đồng ý, không muốn quá đối nghịch với ông: “Vậy cảm ơn Tổng đường chủ rồi.”
Tổng đường chủ cảm thấy hắn chỉ qua loa, tài nguyên tốt như vậy lãng phí thật đáng tiếc, tìm một cơ hội vẫn phải lợi dụng một chút.
Cúp điện thoại về sau, Côn Sơn trong lúc ngẫu nhiên cùng Bách Lai tiên sinh nói chuyện điện thoại nhắc tới chính mình muốn cho một số thủ hạ đi trường quân đội rèn luyện, Bách Lai nói, để bọn họ đến Mỹ, bên này kỹ thuật tiên tiến, tôi sẽ cho người hỗ trợ an bài trường học.
Côn Sơn nghĩ quân sự Mỹ huấn luyện có lẽ cũng không tệ, liền đáp ứng, nghĩ đến máy bay mới nhà mình có thể chở rất nhiều người, hắn và A Long, A Hổ, A Thiếu vừa thương lượng, tuyển ra hai mươi người ở đường khẩu, đưa đi Mỹ rèn luyện, dù sao nghe nói nước Mỹ bên kia còn có bao ăn bao ở.
Một đám người trẻ tuổi đã được đưa ra ngoài, Côn Sơn nhìn thấy bọn họ đi trường quân đội, trong lòng mình cũng ngứa, muốn học thêm chút tri thức, nhưng nước Mỹ quá xa, hắn đi chỗ đó, không tiện chiếu cố Bảo Châu và hai đứa nhỏ.
Vừa nói với Mộc Thường Khoan, Mộc Thường Khoan nói: “Qua vài ngày nữa tôi sẽ bị triệu hồi về Thái Nguyên, cha tôi không hi vọng tôi cách ông quá xa. Nếu cậu đồng ý , có thể trở lại Thái Nguyên một thời gian, vào quân doanh của tôi, tôi cho cậu cơ hội rèn luyện, cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, tôi sẽ không hạn chế tự do của cậu.”
Côn Sơn muốn đi thế nhưng bận việc không đi được: “Đợi qua một thời gian nữa được không, tôi nhất định mang theo Bảo Châu đi ở mấy tháng.”
Trở lại trong phòng, đã gần mười hai giờ đêm rồi, Bảo Châu lại không ở trong phòng, đẩy phòng cục cưng ra, Bảo Châu quả nhiên ở bên trong, ghé vào bên cạnh cái nôi, một bên ngủ một bên ngáy khò khò.
Côn Sơn đi qua ôm cô dậy, Bảo Châu tìm một tư thế chính mình cảm thấy thoải mái vùi đầu ở trong lòng ngực của hắn tiếp tục ngủ, bị ôm trở về phòng cũng không biết
“Tiểu nha đầu này!” Côn Sơn chăn cho cô, vừa buồn ngủ, đột nhiên cách đó không xa chuông điện thoại vang lên, hắn tiếp: “A lô?”
Điện thoại bên kia tựa hồ vội vã nói gì đó, Côn Sơn nghe xong lập tức sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngài yên tâm, tôi lập tức đến!”
Khi Bảo Châu tỉnh dậy, dụi dụi mắt không thấy Côn Sơn ở bên cạnh, cô đi xuống lâu, Thẩm mẹ nói: “Thiếu gia tối qua đột nhiên nói phải đi xa nhà một chuyến, ngắn thì ba bốn ngày, lâu thì một tháng, nửa đêm đã đi, cũng không nói đi đâu.”
Bảo Châu nghe vậy miệng lẩm bẩm: “Côn Sơn xấu, anh ấy nói muốn dẫn con đi xem kịch.”
“Thiếu gia gần đây bận rộn nhiều việc, Quảng Châu Hồng Kông hai đầu chạy tới chạy lui, có đôi khi nửa đêm còn phải đi ra ngoài. Cô thông cảm cho cậu ấy, cậu ấy không chào mà đi, có thể là sợ đánh thức cô, tôi mua hạt sen cô thích nhất, sau đó nấu chè cho cô ăn được không?”
Bảo Châu lắc đầu, cô đột nhiên không muốn ăn: “Tiểu Cù, chúng ta đi dạo.”
Bảo Châu đi dạo khắp nơi trên đường chẳng có mục đích cho tới trưa, vốn tâm trạng có chút buồn bực, giờ thì càng buồn bực, cô nhớ Côn Sơn .
Cái loại cảm giác này giống như có một cục đá lớn đặt ở tron lòng, làm cô cảm thấy rất khó chịu, Bảo Châu giữa trưa lần đầu tiên cái gì cũng không ăn. Về đến nhà, đã nằm lỳ ở trên giường ngủ. Ai dỗ cũng không ăn, cô thầm nghĩ ngủ một giấc, trong mộng có thể nhìn thấy Côn Sơn.
Bảo Châu không ăn cái gì, Côn Sơn lại không ở nhà, Thẩm mẹ nhìn thấy sốt ruột!
Bữa cơm này không ăn coi như xong, kết quả cơm tối cũng không ăn, Thẩm mẹ sốt ruột gọi điện cho Vạn Phú Quý, Vạn Phú Quý nghe nói Bảo Châu không chịu ăn cơm, lập tức chạy tới, bao nhiêu năm không có xuống bếp, tự mình nấu cho Bảo Châu một tô phở, đưa đến trước mặt Bảo Châu: “Con gái, ăn phở a!”
Bảo Châu lắc đầu, không biết vì sao trong lòng cô rất nhớ Côn Sơn, còn có một loại cảm giác không tốt: “Cha Phú Quý, cha biết Côn Sơn ở đâu không?”
Vạn Phú Quý lắc đầu: “Có lẽ nó đi ra ngoài làm việc, qua vài ngày sẽ về thôi, con không cần quá lo lắng, trước ăn hết tô phở này, nói không chừng con ăn xong, chút nữa nó sẽ về.”
“Thật sao?” Vì cái gì cô cảm thấy sẽ không, trong lòng mơ hồ đau, giống như sắp phát sinh chuyện gì.
“Đúng vậy a! Nếu con không ăn cơm, đợi Côn Sơn trở về nhìn thấy con chưa ăn cơm, nó sẽ khổ sở đấy. Chỉ cần con chịu ăn cơm, cha lập tức gọi người đi tìm, có lẽ sẽ biết nó ở đâu, gọi nó về là được. Bảo Châu nghe lời!” Trông thấy con gái không ăn cái gì, ông rất lo lắng!
Bảo Châu mới miễn cưỡng ăn vài miếng, nhưng không có ăn hết đã đặt ở một bên : “Cha Phú Quý, con nhớ Côn Sơn.”
“Đứa nhỏ ngốc, chỉ mới một ngày không gặp, đã nhớ tới nó, tương lai làm sao bây giờ?” Vạn Phú Quý cảm thấy con gái quá ỷ lại con rể rồi, một bên an ủi, một bên gọi người đi ra ngoài tìm.
Bảo Châu ỉu xìu ngồi trong phòng ngẩn người, thẳng đến nửa đêm, đoàn người cũng không thể liên lạc với Côn Sơn, Vạn Phú Quý chỉ có thể khuyên Bảo Châu đi ngủ, chính mình ở trong phòng khách, chỉ hi vọng ngày mai có thể liên lạc được với Côn Sơn.
Kết quả ba ngày sau, như trước không có tin tức Côn Sơn, Bảo Châu càng sốt ruột, trong lòng cô luôn ẩn ẩn thấy đau, không biết vì cái gì.
Thẩm mẹ nói do cô tưởng niệm quá độ, kêu Bảo Châu tắm rửa xong ngủ một giấc cho ngon, Bảo Châu đã liên tục vài ngày không ngủ, nói cũng kỳ quái, đêm nay nằm xuống, mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi, cô bắt đầu nằm mơ, trong mơ có đám mây màu trắng, trắng noãn như kẹo đường, nhìn thấy làm cho người ta thật muốn cắn một ngụm.
Sau đó cô cắn một cái, đột nhiên đám mây rơi xuống, dưới đáy là một con sông, Bảo Châu muốn bơi lội, cô bơi tới bên cạnh một cây cầu, vừa định bò lên bờ, đột nhiên nước sông biến thành màu đỏ , cô tiếp tục bơi tới phía trước, bơi một hồi, thấy được một bến tàu, cô bò lên bến tàu, theo vết máu trên bến tàu đi tới một nhà kho, mở cửa nhà kho ra, cô đi vào, nhìn thấy toàn thân Côn Sơn toàn máu ngã trên một đống bao tải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook