Trân Bảo Vợ Yêu
-
Chương 182: Phải tan vỡ
Côn Sơn nghe xong, nhìn thoáng qua những người nằm trên mặt đất: “Các người còn muốn tỷ võ không?”
Vẻ mặt mọi người sợ hãi lắc đầu, bọn họ cả một con chim cũng đánh không thắng, huống chi là đánh thắng chủ của chim, người này nhất định thân thủ rất tốt, bọn họ không dám tùy tiện nếm thử, lắc đầu nói: “Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi về sau không bao giờ đến khiêu khích, thật sự cũng không dám nữa!”
Côn Sơn rất hài lòng gật đầu, hắn muốn dàn xếp ổn thỏa: “Chuyện này Tiểu Hoàng nhà tôi cũng có sai, tiền thuốc men tôi bỏ ra, A Hổ cậu gọi người đi mời đại phu đến xem bọn họ, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, đưa bọn họ trở về, đừng gây lớn chuyện.”
Côn Sơn cho bọn họ đủ mặt mũi, đám người kia trong lòng trong vốn còn đang buồn bực, cũng biến mất, bọn họ tài nghệ không bằng chim, bọn họ nhận thua, cầm đầu nói: “Cảm ơn.”
Côn Sơn một bên kêu người đi chuẩn bị, một bên thò tay đánh Tiểu Hoàng một cái: “Lại đả thương người, xem tao trở về thu thập mày thế nào!”
Mọi người càng thêm tâm phục khẩu phục, người này không thiên vị!
Kỳ thật nếu như bọn họ nhìn rõ chân tướng về sau, nhất định sẽ tức hộc máu.
Sau khi Côn Sơn về đến nhà, thưởng cho Tiểu Hoàng một buổi tiệc: “Tuy đả thương người, nhưng thấy mày có lòng trung thành bảo vệ chủ, lần này bỏ qua, muốn ăn cái gì có thể tự mình đi phòng bếp lấy.”
Tựa hồ từ ngày đó, người võ quán kia không hề đi quấy rối A Hổ nữa, có đôi khi gặp trên đường, cũng có thể duy trì sơ giao.
Về sau mỗi khi có người đi khiêu khích, A Hổ sẽ trốn đi, kêu Tiểu Hoàng đi đánh, đánh xong hắn đến giải quyết tốt hậu quả.
Dần dà cũng không có người dám gây chuyện với A Hổ, không vì A Hổ có công phu tốt, mà vì hắn sẽ không đánh ngươi, hơn nữa nhà hắn có mãnh thú, ai đến thăm người đó không may.
Đã từng có người thời điểm đánh nhau với Tiểu Hoàng vung phấn vào mắt nó, Tiểu Hoàng nhất thời không nhìn thấy, trong lòng luống cuống, kết quả phát huy đặc biệt tốt, đối với người ném phấn vào nó, thiếu chút nữa bị Tiểu Hoàng đánh bại liệt.
Người kia thanh danh vốn đã không tốt lắm, từ nay về sau triệt để xấu, Tiểu Hoàng đó là cái gì?
Đó là giấc mộng trong lòng người tập võ, tuy cảm giác xa xôi không cách nào với tới, nhưng đánh thắng Tiểu Hoàng là giấc mộng của bọn họ, nếu Tiểu Hoàng bị người ta hại chết, giấc mộng của bọn họ không phải tan vỡ sao.
May mắn A Hổ kịp thời thanh lý mắt cho Tiểu Hoàng , không để lại di chứng.
Côn Sơn ở phân đường Hồng Kông thời gian dần trôi qua muốn tổ chức lại phân đường mới, là một chuyện rất khó khăn, bởi vì đệ tử trong nội đường bình thường đều từ nhỏ hoặc là nhiều nhất cũng mười mấy tuổi đã tiến vào võ quán, sau đó trải qua nhiều năm tôi luyện cùng tẩy lễ, mới có thể chọn ra đệ tử thích hợp tiến vào nội đường, cho nên một phân đường chưa có gì muốn đi vào quỹ đạo, bình thường cần bảy tám năm.
Côn Sơn muốn rút ngắn thời gian lại, nhưng thà thiếu không ẩu, kế hoạch của hắn là trong vòng năm năm xây dựng một phân đường thật tốt ở Hồng Kông.
Một ít cô nhi và đứa nhỏ nghịch ngợm, tự nguyện tiến vào võ quán A Hổ, bởi vì A Hổ bao ăn bao ở, hơn nữa cho bọn nó quyền lợi tự do rời đi, thời gian dần qua đã nhận được một ít lòng người.
Có người đem tình hình gần đây của Côn Sơn nói Thù đường chủ nghe: “Ngài sai tôi tùy thời lưu ý và quan sát Lục đường chủ, tôi tới báo cáo, hiện tại hắn đã mua một máy bay mới, làm ngành hàng không, buôn bán rất tốt.”
“Mẹ nó!” Nghĩ tới tên Lục Côn Sơn kéo hắn xuống ngựa, trong lòng Thù mỗ một bụng tức giận, hắn thêm mắm thêm muối nói với Tổng đường chủ: “Tổng đường chủ, thủ hạ của tôi nghe ngóng được Lục Côn Sơn gần đây đến Hồng Kông còn không an phận, quả thực một tay che trời, hắn phát triển lâu dài như vậy, có thể sẽ đối với ngài bất lợi a!”
“Vậy theo ý con nên làm gì bây giờ?” Tổng đường chủ bất động thanh sắc hỏi.
“Cắt chức,để cho hắn làm phó đường chủ, hoặc là điều hắn đi đến nơi không có tiền đồ phát triển.”
Tổng đường chủ nghe xong, đột nhiên biến sắc, thong thả nói: “Tiểu Thù! Là con làm đường chủ hay ta làm đường chủ? Cái gì con cũng biết, ta lại không biết?”
“Đường chủ bớt giận!” Thù mỗ lập tức quỳ xuống mặt đất.
“Có công nên thưởng, có tội nên phạt, từ ngày mai trở đi, con đi quét dọn hậu viện, phải làm trong một tháng.”
“Vâng!” Sau lưng Thù mỗ đã ướt một mảnh, là bị dọa.
“Biết rõ con sai ở đâu không?”
Thù mỗ suy nghĩ nói: “Con không nên tự chủ trương!”
“Con là tâm phúc của tôi, có một số việc ta mở mắt nhắm mắt cho qua. Nhưng có một số việc không thể qua loa, Lục Côn Sơn cẩn thận đảm nhiệm phân đường Tam cấp của hắn, không có bất kỳ phàn nàn, nếu chúng ta không thăng chức thì thôi ngược lại còn giáng chức, sợ sẽ làm cho anh em trong nội đường bất mãn, cũng có thể sẽ khiến cho Lục Côn Sơn phản bội chạy theo bang phái khác, đó là ta không muốn chứng kiến. Sự nghiệp riêng của hắn tốt, là chuyện của hắn, chúng ta không thể can thiệp nhiều.”
“Nhưng một đường phát tài như vậy, hắn rõ ràng chính mình độc hưởng, không có góp sức vào bang phái, là mục đích gì?”
“Trong Đường quy không có ghi sự nghiệp của các đệ tử nhất định phải đóng góp vào nội đường, nguyện ý ta thật cao hứng, không muốn, ta cũng không bắt buộc. Dù sao lúc trước vì con, ta đã giáng chức hắn đến Hồng Kông. Trong lòng của hắn nếu không thoải mái cũng là bình thường.” Ông có đôi khi không nói ra, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu.
“Vâng, đệ tử nhớ kỹ.”
“Đi xuống đi!” Tổng đường chủ hướng một bên xích đu tới gần, đong đưa cây quạt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bảo Châu thời điểm rảnh rỗi, sẽ đi tới nhà cha Phú Quý , thăm ông nội, hiện tại sức khỏe ông nội vẫn tốt, mỗi lần nhìn thấy Bảo Châu đến đặc biệt cao hứng, lôi kéo cười đến con mắt đều muốn híp lại.
Ông nội thích nghe hí kịch, nhưng Việt kịch ông nghe không hiểu, sắp đến thọ thần của lão gia tử rồi, lão gia tử thích nghe kịch địa phương, Côn Sơn phái người đi Vận Thành mời một đoàn kịch nhỏ về.
Vào ngày thọ thần chỉ làm mấy mâm đãi mọi người trong nhà, lão gia tử ăn mỳ Sơn Tây do tự tai Bảo Châu làm, cười toe toét.
Vừa ăn, vừa chỉ vào trên đài nói: “Cô gái này lớn xinh đẹp, chỉ là so với Bảo Châu nhà ta kém hơn một chút.”
Trên đời này Côn Sơn cảm thấy vợ hắn không nhất định là xinh đẹp nhất, nhưng lại thích hợp với hắn nhất, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn hướng trên đài nhìn thoáng qua, sau đó có chút ngẩn người, sao lại là cô ấy?
Trên đài cô gái trẻ tuổi vung tay áo, thấy Côn Sơn rốt cục nhìn về phía cô, hướng về phía Côn Sơn ngọt ngào cười cười, tươi cười kia như hoa đào, nhưng đã sớm không còn đơn thuần như trước nữa.
Côn Sơn lại cực nhanh tránh được, hắn không hi vọng Bảo Châu đối với hắn sinh ra hiểu lầm, bởi vì cô gái kia chính là Diệp Dung Thanh, vài năm không gặp, nhưng hắn tuyệt không tưởng niệm, bởi vì lòng cô ngoan độc, tổn thương hắn triệt để, làm một tia ưa thích cuối cùng của hắn cũng phai mờ.
Mà thời gian cũng làm cho hắn triệt để quên cô, từ khi cưới Bảo Châu, hắn đã thu tình cảm này lại, quyết định quên Diệp Dung Thanh, không hề chủ động đi gặp cô, nghĩ tới cô, thậm chí không hề quan tâm nhất cử nhất động của cô, nhưng dường như vận khí hắn rất tốt, khi hắn kết hôn về sau ở nhà lớn Lục gia, rốt cuộc cũng không có gặp qua Diệp Dung Thanh.
Vẻ mặt mọi người sợ hãi lắc đầu, bọn họ cả một con chim cũng đánh không thắng, huống chi là đánh thắng chủ của chim, người này nhất định thân thủ rất tốt, bọn họ không dám tùy tiện nếm thử, lắc đầu nói: “Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi về sau không bao giờ đến khiêu khích, thật sự cũng không dám nữa!”
Côn Sơn rất hài lòng gật đầu, hắn muốn dàn xếp ổn thỏa: “Chuyện này Tiểu Hoàng nhà tôi cũng có sai, tiền thuốc men tôi bỏ ra, A Hổ cậu gọi người đi mời đại phu đến xem bọn họ, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, đưa bọn họ trở về, đừng gây lớn chuyện.”
Côn Sơn cho bọn họ đủ mặt mũi, đám người kia trong lòng trong vốn còn đang buồn bực, cũng biến mất, bọn họ tài nghệ không bằng chim, bọn họ nhận thua, cầm đầu nói: “Cảm ơn.”
Côn Sơn một bên kêu người đi chuẩn bị, một bên thò tay đánh Tiểu Hoàng một cái: “Lại đả thương người, xem tao trở về thu thập mày thế nào!”
Mọi người càng thêm tâm phục khẩu phục, người này không thiên vị!
Kỳ thật nếu như bọn họ nhìn rõ chân tướng về sau, nhất định sẽ tức hộc máu.
Sau khi Côn Sơn về đến nhà, thưởng cho Tiểu Hoàng một buổi tiệc: “Tuy đả thương người, nhưng thấy mày có lòng trung thành bảo vệ chủ, lần này bỏ qua, muốn ăn cái gì có thể tự mình đi phòng bếp lấy.”
Tựa hồ từ ngày đó, người võ quán kia không hề đi quấy rối A Hổ nữa, có đôi khi gặp trên đường, cũng có thể duy trì sơ giao.
Về sau mỗi khi có người đi khiêu khích, A Hổ sẽ trốn đi, kêu Tiểu Hoàng đi đánh, đánh xong hắn đến giải quyết tốt hậu quả.
Dần dà cũng không có người dám gây chuyện với A Hổ, không vì A Hổ có công phu tốt, mà vì hắn sẽ không đánh ngươi, hơn nữa nhà hắn có mãnh thú, ai đến thăm người đó không may.
Đã từng có người thời điểm đánh nhau với Tiểu Hoàng vung phấn vào mắt nó, Tiểu Hoàng nhất thời không nhìn thấy, trong lòng luống cuống, kết quả phát huy đặc biệt tốt, đối với người ném phấn vào nó, thiếu chút nữa bị Tiểu Hoàng đánh bại liệt.
Người kia thanh danh vốn đã không tốt lắm, từ nay về sau triệt để xấu, Tiểu Hoàng đó là cái gì?
Đó là giấc mộng trong lòng người tập võ, tuy cảm giác xa xôi không cách nào với tới, nhưng đánh thắng Tiểu Hoàng là giấc mộng của bọn họ, nếu Tiểu Hoàng bị người ta hại chết, giấc mộng của bọn họ không phải tan vỡ sao.
May mắn A Hổ kịp thời thanh lý mắt cho Tiểu Hoàng , không để lại di chứng.
Côn Sơn ở phân đường Hồng Kông thời gian dần trôi qua muốn tổ chức lại phân đường mới, là một chuyện rất khó khăn, bởi vì đệ tử trong nội đường bình thường đều từ nhỏ hoặc là nhiều nhất cũng mười mấy tuổi đã tiến vào võ quán, sau đó trải qua nhiều năm tôi luyện cùng tẩy lễ, mới có thể chọn ra đệ tử thích hợp tiến vào nội đường, cho nên một phân đường chưa có gì muốn đi vào quỹ đạo, bình thường cần bảy tám năm.
Côn Sơn muốn rút ngắn thời gian lại, nhưng thà thiếu không ẩu, kế hoạch của hắn là trong vòng năm năm xây dựng một phân đường thật tốt ở Hồng Kông.
Một ít cô nhi và đứa nhỏ nghịch ngợm, tự nguyện tiến vào võ quán A Hổ, bởi vì A Hổ bao ăn bao ở, hơn nữa cho bọn nó quyền lợi tự do rời đi, thời gian dần qua đã nhận được một ít lòng người.
Có người đem tình hình gần đây của Côn Sơn nói Thù đường chủ nghe: “Ngài sai tôi tùy thời lưu ý và quan sát Lục đường chủ, tôi tới báo cáo, hiện tại hắn đã mua một máy bay mới, làm ngành hàng không, buôn bán rất tốt.”
“Mẹ nó!” Nghĩ tới tên Lục Côn Sơn kéo hắn xuống ngựa, trong lòng Thù mỗ một bụng tức giận, hắn thêm mắm thêm muối nói với Tổng đường chủ: “Tổng đường chủ, thủ hạ của tôi nghe ngóng được Lục Côn Sơn gần đây đến Hồng Kông còn không an phận, quả thực một tay che trời, hắn phát triển lâu dài như vậy, có thể sẽ đối với ngài bất lợi a!”
“Vậy theo ý con nên làm gì bây giờ?” Tổng đường chủ bất động thanh sắc hỏi.
“Cắt chức,để cho hắn làm phó đường chủ, hoặc là điều hắn đi đến nơi không có tiền đồ phát triển.”
Tổng đường chủ nghe xong, đột nhiên biến sắc, thong thả nói: “Tiểu Thù! Là con làm đường chủ hay ta làm đường chủ? Cái gì con cũng biết, ta lại không biết?”
“Đường chủ bớt giận!” Thù mỗ lập tức quỳ xuống mặt đất.
“Có công nên thưởng, có tội nên phạt, từ ngày mai trở đi, con đi quét dọn hậu viện, phải làm trong một tháng.”
“Vâng!” Sau lưng Thù mỗ đã ướt một mảnh, là bị dọa.
“Biết rõ con sai ở đâu không?”
Thù mỗ suy nghĩ nói: “Con không nên tự chủ trương!”
“Con là tâm phúc của tôi, có một số việc ta mở mắt nhắm mắt cho qua. Nhưng có một số việc không thể qua loa, Lục Côn Sơn cẩn thận đảm nhiệm phân đường Tam cấp của hắn, không có bất kỳ phàn nàn, nếu chúng ta không thăng chức thì thôi ngược lại còn giáng chức, sợ sẽ làm cho anh em trong nội đường bất mãn, cũng có thể sẽ khiến cho Lục Côn Sơn phản bội chạy theo bang phái khác, đó là ta không muốn chứng kiến. Sự nghiệp riêng của hắn tốt, là chuyện của hắn, chúng ta không thể can thiệp nhiều.”
“Nhưng một đường phát tài như vậy, hắn rõ ràng chính mình độc hưởng, không có góp sức vào bang phái, là mục đích gì?”
“Trong Đường quy không có ghi sự nghiệp của các đệ tử nhất định phải đóng góp vào nội đường, nguyện ý ta thật cao hứng, không muốn, ta cũng không bắt buộc. Dù sao lúc trước vì con, ta đã giáng chức hắn đến Hồng Kông. Trong lòng của hắn nếu không thoải mái cũng là bình thường.” Ông có đôi khi không nói ra, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ ngu.
“Vâng, đệ tử nhớ kỹ.”
“Đi xuống đi!” Tổng đường chủ hướng một bên xích đu tới gần, đong đưa cây quạt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bảo Châu thời điểm rảnh rỗi, sẽ đi tới nhà cha Phú Quý , thăm ông nội, hiện tại sức khỏe ông nội vẫn tốt, mỗi lần nhìn thấy Bảo Châu đến đặc biệt cao hứng, lôi kéo cười đến con mắt đều muốn híp lại.
Ông nội thích nghe hí kịch, nhưng Việt kịch ông nghe không hiểu, sắp đến thọ thần của lão gia tử rồi, lão gia tử thích nghe kịch địa phương, Côn Sơn phái người đi Vận Thành mời một đoàn kịch nhỏ về.
Vào ngày thọ thần chỉ làm mấy mâm đãi mọi người trong nhà, lão gia tử ăn mỳ Sơn Tây do tự tai Bảo Châu làm, cười toe toét.
Vừa ăn, vừa chỉ vào trên đài nói: “Cô gái này lớn xinh đẹp, chỉ là so với Bảo Châu nhà ta kém hơn một chút.”
Trên đời này Côn Sơn cảm thấy vợ hắn không nhất định là xinh đẹp nhất, nhưng lại thích hợp với hắn nhất, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn hướng trên đài nhìn thoáng qua, sau đó có chút ngẩn người, sao lại là cô ấy?
Trên đài cô gái trẻ tuổi vung tay áo, thấy Côn Sơn rốt cục nhìn về phía cô, hướng về phía Côn Sơn ngọt ngào cười cười, tươi cười kia như hoa đào, nhưng đã sớm không còn đơn thuần như trước nữa.
Côn Sơn lại cực nhanh tránh được, hắn không hi vọng Bảo Châu đối với hắn sinh ra hiểu lầm, bởi vì cô gái kia chính là Diệp Dung Thanh, vài năm không gặp, nhưng hắn tuyệt không tưởng niệm, bởi vì lòng cô ngoan độc, tổn thương hắn triệt để, làm một tia ưa thích cuối cùng của hắn cũng phai mờ.
Mà thời gian cũng làm cho hắn triệt để quên cô, từ khi cưới Bảo Châu, hắn đã thu tình cảm này lại, quyết định quên Diệp Dung Thanh, không hề chủ động đi gặp cô, nghĩ tới cô, thậm chí không hề quan tâm nhất cử nhất động của cô, nhưng dường như vận khí hắn rất tốt, khi hắn kết hôn về sau ở nhà lớn Lục gia, rốt cuộc cũng không có gặp qua Diệp Dung Thanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook