Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 175: Nhất thời sửng sờ

Lúc trước Lục lão gia bị bệnh một thời gian, không biết là bởi vì Côn Sơn làm chuyện tốt tích phúc đức, hay vì tâm tình tốt, bệnh rõ ràng rất nhanh tốt lên, tâm tình cũng tốt hơn, khi hai cục cưng của Bảo Châu đầy trăm ngày, cùng một nhà vợ con đến Quảng Châu thăm Bảo Châu cùng hai bảo bảo.

Đầy trăm ngày, Côn Sơn bày rất nhiều đồ đạc trên đất, để cho hai tiểu bảo bảo chọn đồ vật đoán tương lai.

Bút lông, bàn tính, đồng bạc, len sợi, bóng rổ, chìa khóa xe, cây sáo, chiếc đũa, giầy …, đồ vật đủ loại kiểu dáng xếp thành một đống lớn, Tiếu Tiếu trái xem phải xem, ồ! Đồ vật sáng sáng ở trên tay mẹ thật xinh đẹp a!

Tiếu Tiếu bò nha bò, leo lên người mẹ, thò tay bắt lấy vòng tay trên tay của mẹ, nhưng không lấy xuống được.

Bảo Châu thấy nó thích lấy xuống đưa cho Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu cầm lấy vòng tay vàng cười đến như một tiểu tham tiền.

“Đứa bé này! Về sau sẽ theo kinh doanh!” Vạn lão gia vui vẻ, nhớ ngày đó để cho Bảo Châu chọn đồ vật đoán tương lai, lúc trước nhà chỉ có bốn bức tường a! Nghèo như vậy, Bảo Châu vậy mà bò bò đến dưới giường, bàn tay nhỏ bé nắm nắm, cầm ra một đồng tiền, lúc ấy ông đã cảm thấy đứa nhỏ này tương lai nhất định sẽ giàu có, không nghĩ tới có phúc khí như vậy! Gả cho Côn Sơn một người chồng tốt, ăn mặc không thiếu thốn thứ gì.

Đến phiên Kiều Kiều, Kiều Kiều thấy chị lấy một đồ vật sáng sáng, nó cũng muốn, bò nha bò, leo đến cái bàn, lấy dao gọt trái cây trên bàn, đáng tiếc tay nhỏ không đủ dài, lấy không được.

Côn Sơn thấy, từ trên người móc ra một thanh súng lục nhỏ, ở trước mặt hắn quơ quơ, không biết vì cái gì hắn có một loại cảm giác sau này con trai sẽ theo hắn tập võ: “Kiều Kiều có muốn cái này không?”

Kiều Kiều nhìn nhìn dao gọt trái cây, lại nhìn súng lục nhỏ, tựa hồ suy nghĩ, bò qua phía Côn Sơn…

Lục lão gia thật cao hứng: “Kiều Kiều nhà của chúng ta, về sau nhất định là một người tham gia quân ngũ, nếu không làm cảnh sát như cha nó cũng không tệ.”

Hai nhà đều có mong đợi riêng, nhưng đều hi vọng hai đứa nhỏ có tương lai tốt.

Hôm nay Thẩm Kỷ Lương vội vã đi vào Lục gia, Côn Sơn nhìn thấy hắn gọi, vừa vặn phòng bếp làm xong bánh ngọt hạt sen, Bảo Châu nói kêu người gói lại cho anh, cơm nước xong xuôi, anh thuận tiện mang về a!

Thẩm Kỷ Lương lắc đầu, đột nhiên nắm ống tay áo Côn Sơn nói: “Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc.”

“Anh nói.”

“Đi thư phòng.”

Côn Sơn cùng hắn lên lầu, ở đầu bậc thang đụng phải Bảo Châu đang định đi dùng cơm, vỗ vỗ vai Bảo Châu: “Vợ em đi ăn trước, không cần chờ bọn anh, bọn anh bàn chút chuyện xong sẽ xuống.”

“Dạ!” Bảo Châu đối với hai người mỉm cười, một bên trêu chọc Tiểu Hồng, một bên hướng dưới lầu đi xuống.

Vào thư phòng, Côn Sơn ngồi xuống, rất tùy ý nói: “Bây giờ có thể nói a?”

“Tôi muốn một ít súng.” Thẩm Kỷ Lương đi thẳng vào vấn đề nói.

Côn Sơn lại hơi kinh hãi, nghĩ thầm hắn như thế nào biết chính mình có súng, đây chính là bí mật, cả Tiểu Đông và Thẩm mẹ cũng không biết.

Thấy hắn biểu lộ kinh ngạc, Thẩm Kỷ Lương cho rằng hắn bị dọa, giải thích nói: “Tôi biết rõ cậu chỉ có một cây súng dùng để phòng thân, tôi không phải muốn mượn cái đó, không phải cậu bán súng đồ chơi sao? Có thể giúp tôi nhập một số về được không, tôi cần dùng gấp.”

“Anh muốn những thứ đó làm gì?” Côn Sơn lập tức cảnh giác lên.

“Tôi có mấy người bạn hùn vốn mở tòa soạn báo, mấy ngày trước bọn họ tham dự hoạt động biểu tình chống Nhật, hơn nữa ghi lại hành vi phàm tội của người Nhật. Tạo áp lực cho phía Nhật, chính phủ đã giam vài người bạn của tôi, tuy dân chúng gây áp lực, qua vài ngày sẽ thả bọn họ, nhưng phía Nhật đã tung tin đồn, sẽ không buông tha bọn họ như vậy, một người bạn của tôi đã bị người Nhật ám sát chết. Cho nên tôi muốn vài cây súng đồ chơi, cho dù là giả, nhưng có thể dọa người Nhật, có còn hơn không!” Hắn thật sự là không còn cách nào khác nữa, mới nghĩ đến chủ ý cùi bắp này, hắn sợ người Nhật sẽ lần nữa không kiêng nể gì mà ám sát bạn của hắn.

Sau khi Côn Sơn nghe xong hỏi: “Chỉ là dùng để phòng thân sao?”

Thẩm Kỷ Lương gật đầu: “Mấy người trí thức, chẳng lẽ còn muốn giết người sao? Cậu có đồng ý giúp tôi chuyện này không? Nếu cậu sợ chết, tôi sẽ không liên lụy cậu, cũng sẽ không trách cậu, vì chuyện này liên quan trọng đại, xử lý không tốt cả cậu cũng sẽ bị cuốn theo.”

Côn Sơn nói: “Giúp, bất quá…”

“Bất quá cái gì?”

“Anh đi theo tôi.” Côn Sơn đưa hắn đến cửa nhỏ phòng ngủ, bên trong bốn phía có rất nhiều đồ ăn vặt, chính giữa là bốn rương lớn, Côn Sơn mở một hòm trong đó ra.

Thẩm Kỷ Lương không hiểu Côn Sơn mang hắn đến đây là có ý gì: “Tới nơi này làm gì vậy?”

Côn Sơn lấy đồ ăn vặt bên trong ra, súng ống hiện lên, Thẩm Kỷ Lương tùy tiện lấy một cây, lập tức hai mắt tỏa sáng: “Rất giống thật, đây là súng đồ chơi của Bảo Châu à?”

Thẩm Kỷ Lương nói xong đối với vách tường, bắn một phát súng, viên đạn bay đến trên tường phát ra BÌNH một tiếng, nhập tường nửa tấc, Thẩm Kỷ Lương lập tức trợn tròn mắt: “Đây là…”

Côn Sơn thở dài, muốn kêu hắn đừng nổ súng đã chậm, đối với hắn khẳng định gật đầu: “Đúng như anh nghĩ đấy.”

“Những cây súng này đều là thật? Ở đâu cậu có nhiều vậy? Cậu buôn lậu súng ống đạn dược?” Thẩm Kỷ Lương mở rộng tầm mắt, hắn đã nghĩ qua Côn Sơn không phải nhân vật bình thường, nhưng hắn nghĩ đến tối đa chỉ là người của bang phái nào đó, không nghĩ tới sẽ là người buôn bán vũ khí! Lá gan hắn cũng lớn quá đi!

“Cái khác anh không cần phải xen vào, rương này đều là súng lục, anh muốn lấy bao nhiêu thì lấy , coi như tôi tặng anh.” Khó được dịp hắn có thể giúp, bình thường luôn là Thẩm Kỷ Lương trợ giúp Bảo Châu, tặng đồ cho Bảo Châu, hắn sớm nên hồi báo rồi.

“Bảo Châu biết không?”

Côn Sơn gật đầu: “Cô ấy không để ý những thứ này, anh yên tâm tôi sẽ tự bảo vệ cho an nguy của mình và Bảo Châu. Bởi vì là anh, nên tôi tin tưởng, cho nên để anh biết.”

Thẩm Kỷ Lương cảm động, vẫn còn có chút lo lắng: “Tại sao cậu phải làm cái này, cái này rất nguy hiểm, cậu có lẽ rõ hơn tôi, bây giờ cậu đã dư giả hơn lúc trước rồi, nếu vì tiền, tôi cảm thấy không cần phải làm.”

“Nếu như tôi nói là vì mạng sống?”

Thẩm Kỷ Lương không tin: “Làm sao có thể?”

“Tôi thoạt nhìn dư giả, nhưng người dư giả cũng có đối thủ, vì sống sót, không bị đối thủ đẩy ngã, tôi cũng chỉ có thể làm cho mình càng mạnh hơn nữa, mới có thể bảo vệ chính mình. Trước đó là ô tô nổ cùng sự kiện phản đảng mấy ngày trước, anh cho rằng đều là trùng hợp sao?” Vì bảo vệ mình và Bảo Châu, Côn Sơn cảm thấy mình đã không có đường lui, cho dù hắn bắt đầu muốn nản chí, chỉ sợ đối thủ cũng sẽ không vì vậy buông tha hắn. Trèo cao, cũng không đáng sợ, có dã tâm cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không có lương tâm, hắn chỉ cần bảo trì thiện lương, không tổn thương người khác, Côn Sơn cảm giác mình cho dù có sai, cũng không phải rất quá đáng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương