Trần Ai
-
Quyển 1 - Chương 24: Phối Hợp
Tuy rằng vừa mới bắt đầu Trường Phong đối với cô giở công phu sư tử ngoạm thật sự là khó chịu, cho dù có đáp ứng cô cũng là vạn bất đắc dĩ. Thế nhưng từ khi bắt đầu từ những đạo tặc tuần tra. Trường Phong đột nhiên cảm thấy một nửa chiến lợi phẩm kì thực vẫn là có lời. Người tên Lưu Hỏa này, sức mạnh không phải đặc biệt mạnh gì, nhanh nhẹn cũng không phải là quá cao. Thế nhưng rất kì lạ, lực chiến đấu của cô lại hết sức cường hãn. Cô tuyệt đối không lãng phí một chút sức mạnh và nhanh nhẹn để nâng cao năng lực, cô xài đúng thời điểm và phát huy được hết tác dụng. Khiến lòng người sinh bội phục.
Nếu chỉ là cá nhân chiến đấu mạnh mẽ thì cũng chẳng có gì lạ, hiện tại còn có nhiều người mạnh hơn cô nhiều. Thậm chí có mạnh hơn nữa cũng không thể so sánh một lần hai ba người chơi. Chỉ khác là, cô gái này với khu vực này quen thuộc đến mức làm người ta líu lưỡi. Trường Phong nhìn xung quanh dày đặc đạo tặc, nhịn không được nghĩ thầm. Cô gái này rốt cuộc là có bao nhiêu lá gan? Khu vực thế này mà cũng đã vào? Cô dọc theo đường đi đối phó với từng đạo tặc đều quen thuộc, đi lại chẳng khác hậu viên nhà mình vậy.
Sau khi cô gọn gàng kết liễu rồi ném một tên đạo tặc lăn trên đất, đứng cạnh cái xác thở hổn hển. Quay đầu lại nhìn những người chơi đang dây dưa cùng đám đạo tặc còn lại trên gương mặt không có cảm xúc gì đặc biệt. Chỉ là ngồi xuống, yên lặng lấy nước suối ra nuốt ực một hớp.
Trường Phong đi tới, quan sát thi thể do Hạ Mạt ném ra. Chỉ thấy khắp thân ngoại trừ cổ đều không có vết thương. Toàn bộ thi thể hoàn chỉnh, không giống như những người anh mang theo. Thấy người là xông lên hội đồng chết. Cho dù đạo tặc có chết thật nhưng xác người ấy thê thảm không dám nhìn. Anh lại không nhịn được mà tán thưởng: “Cô ra tay chuẩn thật, gọn gàng mà nhanh chóng…”
Hạ Mạt tất nhiên là hiểu rõ ý tứ của Trường Phong, cô ngẩng đầu lên nhìn Trường Phong một chút rồi lạnh lùng nói: “Trên người đạo tặc nếu vũ khí và trang phục không bị hư hại, thì đều là chiến lợi phẩm có thể sử dụng.”
Một câu như vậy chỉ là một lời nói bình thường, nhưng từ trong miệng Hạ Mạt phát ra khiến Trường Phong sắc mặc trở nên khó coi. Khóe miệng anh co rúm nửa ngày mới thở dài một hơi :”Sao cô không nói sớm???”
“Tôi đã nói qua, tốt nhất là không nên đánh quái hình người đến mức tay chân không còn”
Trường Phong cứng lại, cảm giác như mình suy tính cùng cô gái này là điều không thể. Trong mắt anh hơi chìm xuống, sau đó khóe miệng vểnh lên. Ngoài cười nhưng trong không cười trào phúng: “Vậy thì thật xin lỗi, tôi không hiểu rõ ý cô”
“Không sao, lần sau hiểu là được rồi.” Hạ Mạt giả vờ như không nghe ra trong lời nói của Trường Phong ý tứ trào phúng, rất nghiêm túc trả lời. Thậm chí còn gật gật đầu biểu thị như chính mình đang nghĩ như vậy.
Đây thật sự là một kích trí mạng Trường Phong. Quả nhiên, lòng dạ nữ nhân thật tiểu nhân mà…
Mặc dù biết được phương thức kiếm được chiến lợi phẩm, nhưng vẫn có chút chênh lệch nhất định. Cho dù trong tay có vũ khí kim loại cũng chưa chắc có thể như Hạ Mạt gọn dàng nhanh chóng lấy được trang bị trên quái hình người được, mà chỉ có thể đem đối phương giết đi thôi. Như vậy xoát quái một vòng, Trường Phong mang theo một đội ngũ hai mươi người nhưng lấy được chiến lợi phẩm còn thua một mình Hạ Mạt nữa. Điều này làm cho Trường Phong trên mặt có chút không vui.
Vừa rồi anh còn thấy cô thật sự rất lời, nhưng bây giờ chính đội ngũ của anh mới là người chiếm tiện nghi của người ta. Nhận thức ra điều đó khiến Trường Phong cũng những người đi theo anh rất phiền muộn.Cũng may là Hạ Mạt cũng không hề bỏ đá xuống giếng, cô chỉ lẳng lặng ngồi một bên uống nước ăn thịt từ từ khôi phục thể lực, đối với những phân phối của Trường Phong cũng không đưa ra nhiều kiến nghị.
Trường Phong tự biết mình đuối lí, anh lại không muốn chiếm lấy phần lời của một cô gái, nghĩ gì đó rồi lại thở dài một hơi: “Này chiến lợi phẩm của cô thì cô giữ hết đi…” Câu nói tiếp theo không tiếp tục nói, chỉ là sắc mặt có chút ủ rũ.
Hạ Mạt tất nhiên biết tâm tư của anh, người này rất có nghĩa khí. Thà rằng chính mình chịu thiệt cũng không muốn bạc đãi người khác. Tính cách như vậy tất nhiên là có rất nhiều người hoan nghênh, thế nhưng cũng dễ dàng bị kẻ địch thừa cơ lợi dụng. Chẳng cần nói đâu xa, anh là người chết sớm nhất trong mười người sáng lập liên minh công hội thì cũng đã hiểu được rồi. Có thể loại tính cách này có lợi có hại, nhưng theo cô là hại nhiều hơn lợi. Hạ Mạt không xem mình sống lại thì có thể thành Chúa cứu thế, ngược lại cô có thể cứu được mình hay không mới là chuyện cô để tâm. Vì vậy cô chẳng quản Trường Phong sẽ thể nào, nếu như hai người không có xung đột gì lớn thì cô có thể chịu thiệt nhỏ, bán cho anh cái lợi lớn. Cùng người thế này quan hệ kể ra cũng chẳng có gì xấu cả.
“Dựa theo thỏa thuận phân chia là được rồi”Hạ Mạt cự tuyệt đề nghị của Trường Phong “Ở thời điểm này, giữ chữ tín mới tốt.”
Nghe cô nói thế, Trường Phong có muốn nói gì cũng không nói được. Bất quá đúng là với Hạ Mạt anh có phần suy nghĩ khác đi, cô gái này so với tưởng tượng của anh cũng không đến nỗi xấu xa như vậy.
Hạ Mạt lơ đi sự đánh giá của anh, chỉ nói: “Gần đến Boss rồi, cần phải cẩn thận một chút.”
Trường Phong thu ánh mắt lại, sốc lại tinh thần rồi gật gật đầu. Rồi hỏi về hình dáng của Boss như thế nào? Hạ Mạt liền tỏ ra bộ dạng quan sát địa hình, nói ra vị trí của Boss chính xác đến bảy phần. Mà Trường Phong lúc này đối với lời nói của cô đã tin tưởng không nghi ngờ, liền nhờ sự miêu tả của cô mà cùng đồng đội thảo luận phương thức chiến đấu.
Hạ Mạt ở một bên nghe, trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Trường Phong quả nhiên là cao thủ có tiếng. Đối với chiến thuật thật sự rất tinh tường. Chỉ nghe qua chính mình không rõ ràng miêu tả một chút đã có thể bố trí ra chiến thuật tốt nhất để hạ boss mà diễn đàn đời trước nói chính xác đến chín phần.
Chỉ khác là dù sao mọi người mới vào trò chơi được mấy ngày, cho đến giờ chiến đấu thực tế và tưởng tượng vẫn cách nhau rất xa. Hơn nữa phối hợp cũng cần phải có rèn luyện. Chỉ chiến đấu với mấy tiểu quái vòng ngoài đã khiến tiêu hao hết thể lực. Thậm chí suýt nữa thì có hai người chết khi chiến đấu. Nguy hiểm vạn phần.
Vừa mới mạo hiểm chiến đấu, sắc mặt của mọi người không tốt. Đặc biệt là với hai người suýt chết kia bị thương rất nặng. Tuy rằng đã uống thuốc nhưng vết thương trên người đã bị xé rách. Xem ra muốn chiến đấu tiếp là chuyện rất khó. Hạ Mạt khẽ động trong lòng, cô từ túi móc ra hai bình nhỏ. Đó là thuốc trị thương do Lư Sơn Bạc vì cô mà chế. Đối với vết thương hồi phục rất tốt. Tuy rằng trên người không còn lại mấy bình, nhưng cô vẫn giao cho Trường Phong một bình, nhàn nhạt nói: “5000 vàng”
Nếu chỉ là cá nhân chiến đấu mạnh mẽ thì cũng chẳng có gì lạ, hiện tại còn có nhiều người mạnh hơn cô nhiều. Thậm chí có mạnh hơn nữa cũng không thể so sánh một lần hai ba người chơi. Chỉ khác là, cô gái này với khu vực này quen thuộc đến mức làm người ta líu lưỡi. Trường Phong nhìn xung quanh dày đặc đạo tặc, nhịn không được nghĩ thầm. Cô gái này rốt cuộc là có bao nhiêu lá gan? Khu vực thế này mà cũng đã vào? Cô dọc theo đường đi đối phó với từng đạo tặc đều quen thuộc, đi lại chẳng khác hậu viên nhà mình vậy.
Sau khi cô gọn gàng kết liễu rồi ném một tên đạo tặc lăn trên đất, đứng cạnh cái xác thở hổn hển. Quay đầu lại nhìn những người chơi đang dây dưa cùng đám đạo tặc còn lại trên gương mặt không có cảm xúc gì đặc biệt. Chỉ là ngồi xuống, yên lặng lấy nước suối ra nuốt ực một hớp.
Trường Phong đi tới, quan sát thi thể do Hạ Mạt ném ra. Chỉ thấy khắp thân ngoại trừ cổ đều không có vết thương. Toàn bộ thi thể hoàn chỉnh, không giống như những người anh mang theo. Thấy người là xông lên hội đồng chết. Cho dù đạo tặc có chết thật nhưng xác người ấy thê thảm không dám nhìn. Anh lại không nhịn được mà tán thưởng: “Cô ra tay chuẩn thật, gọn gàng mà nhanh chóng…”
Hạ Mạt tất nhiên là hiểu rõ ý tứ của Trường Phong, cô ngẩng đầu lên nhìn Trường Phong một chút rồi lạnh lùng nói: “Trên người đạo tặc nếu vũ khí và trang phục không bị hư hại, thì đều là chiến lợi phẩm có thể sử dụng.”
Một câu như vậy chỉ là một lời nói bình thường, nhưng từ trong miệng Hạ Mạt phát ra khiến Trường Phong sắc mặc trở nên khó coi. Khóe miệng anh co rúm nửa ngày mới thở dài một hơi :”Sao cô không nói sớm???”
“Tôi đã nói qua, tốt nhất là không nên đánh quái hình người đến mức tay chân không còn”
Trường Phong cứng lại, cảm giác như mình suy tính cùng cô gái này là điều không thể. Trong mắt anh hơi chìm xuống, sau đó khóe miệng vểnh lên. Ngoài cười nhưng trong không cười trào phúng: “Vậy thì thật xin lỗi, tôi không hiểu rõ ý cô”
“Không sao, lần sau hiểu là được rồi.” Hạ Mạt giả vờ như không nghe ra trong lời nói của Trường Phong ý tứ trào phúng, rất nghiêm túc trả lời. Thậm chí còn gật gật đầu biểu thị như chính mình đang nghĩ như vậy.
Đây thật sự là một kích trí mạng Trường Phong. Quả nhiên, lòng dạ nữ nhân thật tiểu nhân mà…
Mặc dù biết được phương thức kiếm được chiến lợi phẩm, nhưng vẫn có chút chênh lệch nhất định. Cho dù trong tay có vũ khí kim loại cũng chưa chắc có thể như Hạ Mạt gọn dàng nhanh chóng lấy được trang bị trên quái hình người được, mà chỉ có thể đem đối phương giết đi thôi. Như vậy xoát quái một vòng, Trường Phong mang theo một đội ngũ hai mươi người nhưng lấy được chiến lợi phẩm còn thua một mình Hạ Mạt nữa. Điều này làm cho Trường Phong trên mặt có chút không vui.
Vừa rồi anh còn thấy cô thật sự rất lời, nhưng bây giờ chính đội ngũ của anh mới là người chiếm tiện nghi của người ta. Nhận thức ra điều đó khiến Trường Phong cũng những người đi theo anh rất phiền muộn.Cũng may là Hạ Mạt cũng không hề bỏ đá xuống giếng, cô chỉ lẳng lặng ngồi một bên uống nước ăn thịt từ từ khôi phục thể lực, đối với những phân phối của Trường Phong cũng không đưa ra nhiều kiến nghị.
Trường Phong tự biết mình đuối lí, anh lại không muốn chiếm lấy phần lời của một cô gái, nghĩ gì đó rồi lại thở dài một hơi: “Này chiến lợi phẩm của cô thì cô giữ hết đi…” Câu nói tiếp theo không tiếp tục nói, chỉ là sắc mặt có chút ủ rũ.
Hạ Mạt tất nhiên biết tâm tư của anh, người này rất có nghĩa khí. Thà rằng chính mình chịu thiệt cũng không muốn bạc đãi người khác. Tính cách như vậy tất nhiên là có rất nhiều người hoan nghênh, thế nhưng cũng dễ dàng bị kẻ địch thừa cơ lợi dụng. Chẳng cần nói đâu xa, anh là người chết sớm nhất trong mười người sáng lập liên minh công hội thì cũng đã hiểu được rồi. Có thể loại tính cách này có lợi có hại, nhưng theo cô là hại nhiều hơn lợi. Hạ Mạt không xem mình sống lại thì có thể thành Chúa cứu thế, ngược lại cô có thể cứu được mình hay không mới là chuyện cô để tâm. Vì vậy cô chẳng quản Trường Phong sẽ thể nào, nếu như hai người không có xung đột gì lớn thì cô có thể chịu thiệt nhỏ, bán cho anh cái lợi lớn. Cùng người thế này quan hệ kể ra cũng chẳng có gì xấu cả.
“Dựa theo thỏa thuận phân chia là được rồi”Hạ Mạt cự tuyệt đề nghị của Trường Phong “Ở thời điểm này, giữ chữ tín mới tốt.”
Nghe cô nói thế, Trường Phong có muốn nói gì cũng không nói được. Bất quá đúng là với Hạ Mạt anh có phần suy nghĩ khác đi, cô gái này so với tưởng tượng của anh cũng không đến nỗi xấu xa như vậy.
Hạ Mạt lơ đi sự đánh giá của anh, chỉ nói: “Gần đến Boss rồi, cần phải cẩn thận một chút.”
Trường Phong thu ánh mắt lại, sốc lại tinh thần rồi gật gật đầu. Rồi hỏi về hình dáng của Boss như thế nào? Hạ Mạt liền tỏ ra bộ dạng quan sát địa hình, nói ra vị trí của Boss chính xác đến bảy phần. Mà Trường Phong lúc này đối với lời nói của cô đã tin tưởng không nghi ngờ, liền nhờ sự miêu tả của cô mà cùng đồng đội thảo luận phương thức chiến đấu.
Hạ Mạt ở một bên nghe, trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Trường Phong quả nhiên là cao thủ có tiếng. Đối với chiến thuật thật sự rất tinh tường. Chỉ nghe qua chính mình không rõ ràng miêu tả một chút đã có thể bố trí ra chiến thuật tốt nhất để hạ boss mà diễn đàn đời trước nói chính xác đến chín phần.
Chỉ khác là dù sao mọi người mới vào trò chơi được mấy ngày, cho đến giờ chiến đấu thực tế và tưởng tượng vẫn cách nhau rất xa. Hơn nữa phối hợp cũng cần phải có rèn luyện. Chỉ chiến đấu với mấy tiểu quái vòng ngoài đã khiến tiêu hao hết thể lực. Thậm chí suýt nữa thì có hai người chết khi chiến đấu. Nguy hiểm vạn phần.
Vừa mới mạo hiểm chiến đấu, sắc mặt của mọi người không tốt. Đặc biệt là với hai người suýt chết kia bị thương rất nặng. Tuy rằng đã uống thuốc nhưng vết thương trên người đã bị xé rách. Xem ra muốn chiến đấu tiếp là chuyện rất khó. Hạ Mạt khẽ động trong lòng, cô từ túi móc ra hai bình nhỏ. Đó là thuốc trị thương do Lư Sơn Bạc vì cô mà chế. Đối với vết thương hồi phục rất tốt. Tuy rằng trên người không còn lại mấy bình, nhưng cô vẫn giao cho Trường Phong một bình, nhàn nhạt nói: “5000 vàng”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook