Trần Ai
-
Quyển 1 - Chương 10: Tự Cấp Tự Túc
Trong nháy mắt, Hạ Mạt nhớ về một vài kí ức đã qua. Cô trong lúc giao đấu cứu người ấy. Người ấy cũng dùng ánh mắt thiện lương nhìn mình. Trong con ngươi ẩn chứa nước mắt. Dường như mặt hồ trong veo. Cho dù biết đây giống thời điểm tận thế, hai người vẫn cứ lựa chọn kết bạn, sống nương tựa vào nhau. Lúc ấy cô mạnh, còn cô ấy yếu ớt. Cho nên mọi chuyện cô đều che chở cô ấy, nhưng không ngờ đến cuối cùng, để có thể sống tiếp. Đem tất cả hi vọng của cô bóp nát sạch sẽ lại là cô ấy.
Hạ Mạt trầm xuống, tựa như có thấy được đôi mắt kia. Đôi mắt làm cho cô hiểu trên đời này vô dụng nhất là lương thiện. Cô cắn môi, ngày càng chặt hơn. Cuối cùng nhẹ nhàng tách môi ra, tựa như có thể đem yếu đuối tách rời. Cuối cùng đôi mắt cô nhẹ nhàng nhắm lại. Sau đó lại mở ra, ở bên trong không hề có cảm xúc gì. Như từ đầu đến cuối chỉ có băng giá, tĩnh lặng cùng hờ hững.
Cô nhìn tấm gỗ của kẻ cơ bắp ở bên người. Cúi xuống nhặt lên. Tấm gỗ có một cái đinh thô, sắc bén cực kì. Cô nghĩ lúc nảy đau đến chết đi là do cái đinh này. Trên gỗ có rất nhiều vết máu. Chắc là máu của rất nhiều người. Giống như hai anh em nhà nọ, đương nhiên còn có máu cô nữa. Tanh tưởi vô cùng. Nhưng có liên quan gì đâu? Cô không phải dùng vật này để giết người mà. Sau đó, cô lại đem trang phục của mình cởi ra. Cô không có sức để cởi quần áo hoàn chỉnh. Nên đành phải xé ra. Sau đó quăng trang phục rách vào túi đồ.
Khoé miệng khẽ co giật. Điều này với vẻ mặt lạnh nhạt không thích hợp chút nào. Cô cúi xuống phủi phủi bộ quần áo nằm trên đất của người vừa nảy. Người này tên gì nhỉ? Trong thời gian ngắn ngủi tất nhiên cô không thể nhớ được. Nhưng lại không có liên quan gì cả. Chỉ là mở màn cho hành trình của mình, không có gì quan trọng cả.
Hạ Mạt không để ý đến thi thể này. Xoay người đi vào trong rừng sâu.
Lâm Tử Tĩnh (khu rừng yên tĩnh) kì thực không thể nào nói là yên tĩnh được. Côn trùng kêu, chim hót. Gió gào thét bên tai. Chỉ là so sánh với nơi khác. Hầu như không có người. Chỉ trừ Hạ Mạt đang ở trong rừng rậm bước đều.
Vết thương sau lưng nóng như lửa. Tuy rằng đau đớn như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng đau đớn sẽ làm nhân vật hạ thấp Nhanh nhẹn. Đối với dùng lực có ít nhiều hạn chế. Vì vậy không sợ đau nhưng bị thương thì phải mau chóng chữa trị là lựa chọn hàng đầu.
Bước đi một khoảng thời gian khá dài khiến thân thể Hạ Mạt cực kì mệt mỏi. Xa xa có tiếng nước chảy, cô không do dự hướng đến tiếng nước mà đi đến. Đi một chút đã có thể thấy một dòng suối nhỏ chảy qua khu rừng. Nước trong suốt chảy qua xô vào đá. Tạo ra không ít bọt nước. Hai bên bờ rêu phủ dày đặc. Nơi này thật sự vô cùng yên tĩnh. Hạ Mạt khịt mũi. Phát hiện trong không khí mang theo hơi nước âm ẩm, chỉ cần hít thở liền thấy trong phổi trở nên lành lạnh.
Sau một hồi khổ sở, cô cảm thấy hơi khát. Cảnh giác quan sát bốn phía cũng không phát hiện nguy hiểm gì. Cô liền chạy đến khe suối nhỏ, cúi người rồi uống lấy uống để. Sau đó rửa sạch tay và gương mặt đã lốm đốm máu đen. Lúc này cô mới thấy thoải mái một chút. Tại thời điểm chạy bán mạng thì Hạ Mạt nước thải cũng có thể trốn vào. Thế nhưng trong thâm tâm cô vẫn có thói quen ưa sạch sẽ. Không có điều kiện thì làm sao cũng có thể chấp nhận. Nhưng tại lúc này, cô không cho phép mình lôi thôi.
Đau đớn sau lưng nhắc nhở cô không thể lạc quan. Hạ Mạt cũng không có bài xích, cô cảm thấy khá một chút liền đứng dậy, hướng sâu hơn vào rừng. Cô bị thương, muốn trị vết thương ngoài thì dùng các dược liệu như: Tam Thất, Hồng Hoa, Huyết Kiệt, Cây Mạt Dược … nhưng các dược liệu này tại xung quanh trấn tân thủ thật sự không có. Chỉ có kiếm một ít cây Đại Kế cầm máu bảo toàn mạng sống thôi.
Cây Đại Kế ở trong rừng rậm cũng không khó tìm. Chỉ là Hạ Mạt chưa học kĩ năng thu nhập, hơn nữa thân thể này cũng không có sở trường nào cả. Nên Hạ Mạt thu nhập không thành công nhiều lần. Nếu không phải là đứt rễ, thì là mất đi hầu hết công dụng.
Cũng may hiện tại vừa mới bắt đầu trò chơi. Hầu hết người chơi còn đang thăm dò tìm tòi quá trình chơi nên không biết rất nhiều chi tiết nhỏ. Chuyện dược liệu chắc chắn không phải ai cũng biết. Trong những trò chơi truyền thống người chơi một mực cho rằng dược liệu là phải bào chế thì mới có thể sử dụng. Nhưng thật ra trong Bụi Trần có rất nhiều dược liệu có thể hái rồi trực tiếp sử dụng. Hiện tại mỗi người chơi đều như chim sợ cành cong (chim sợ cung, thấy cành cong cũng sợ) vội vàng tìm được thoát thân không kịp. Ai rảnh rỗi quan tâm đến việc học tập kĩ năng thu nhập để đến hái thuốc chứ.
Cũng vì lẽ đó, trong rừng cây Đại Kế rất nhiều. Nhưng bị Hạ Mạt giẫm nát cũng không ít.
Cầm nhiều cây Đại Kế như vậy, Hạ Mạt mới quay về dòng suối nhỏ. Cô múc một ít nước, rồi tiện tay hái một ít Thảo Diệp. Sau đó lấy thêm một viên đá nhỏ bên suối. Cô đặt Đại Kế trên viên đá to, rồi nện mạnh xuống. Đại Kế đều nát ra hết cả. Cô hoà với nước suối rồi đem chúng thoa lên vết thương. Cũng may cô khá dẻo dai, cho dù vết thương ở sau lưng đi nữa thì vẫn có thể thoa được.
Làm xong tất cả việc này, Hạ Mạt lấy bộ quần áo lấy ra. Sau đó tìm chỗ sạch rồi xé thành băng vải. Miệng cô cắn một đầu, tay xoay chuyển bên kia quấn lấy. Để băng bó cho chính bản thân một cách thuần thục thật ra cũng phải biết kĩ thuật. Nhưng trải qua một kiếp rèn luyện, Hạ Mạt đã sớm quen thuộc. Cô làm rất nhanh. Cuối cùng dư ra đầu băng trước ngực, cô cột lại rồi thử đứng lên hoạt động. Xác định là chắc chắn mới đem quần áo dư giặt sạch. Rồi phơi chúng trên đá.
Giữa trưa mặt trời rất nóng. Hạ Mạt đứng bên khe suối nhỏ, quan sát bốn phía. Rất nhanh thì phát hiện phía xa mặt nước tương đối nhẹ nhàng. Ở trong đó là không ít cá bơi quanh. Cô nhận ra hệ thống có tặng cho đá đánh lửa. Hơi hơi nhíu mi. Cô đã nghĩ ra phải làm gì tiếp theo rồi.
Hạ Mạt trầm xuống, tựa như có thấy được đôi mắt kia. Đôi mắt làm cho cô hiểu trên đời này vô dụng nhất là lương thiện. Cô cắn môi, ngày càng chặt hơn. Cuối cùng nhẹ nhàng tách môi ra, tựa như có thể đem yếu đuối tách rời. Cuối cùng đôi mắt cô nhẹ nhàng nhắm lại. Sau đó lại mở ra, ở bên trong không hề có cảm xúc gì. Như từ đầu đến cuối chỉ có băng giá, tĩnh lặng cùng hờ hững.
Cô nhìn tấm gỗ của kẻ cơ bắp ở bên người. Cúi xuống nhặt lên. Tấm gỗ có một cái đinh thô, sắc bén cực kì. Cô nghĩ lúc nảy đau đến chết đi là do cái đinh này. Trên gỗ có rất nhiều vết máu. Chắc là máu của rất nhiều người. Giống như hai anh em nhà nọ, đương nhiên còn có máu cô nữa. Tanh tưởi vô cùng. Nhưng có liên quan gì đâu? Cô không phải dùng vật này để giết người mà. Sau đó, cô lại đem trang phục của mình cởi ra. Cô không có sức để cởi quần áo hoàn chỉnh. Nên đành phải xé ra. Sau đó quăng trang phục rách vào túi đồ.
Khoé miệng khẽ co giật. Điều này với vẻ mặt lạnh nhạt không thích hợp chút nào. Cô cúi xuống phủi phủi bộ quần áo nằm trên đất của người vừa nảy. Người này tên gì nhỉ? Trong thời gian ngắn ngủi tất nhiên cô không thể nhớ được. Nhưng lại không có liên quan gì cả. Chỉ là mở màn cho hành trình của mình, không có gì quan trọng cả.
Hạ Mạt không để ý đến thi thể này. Xoay người đi vào trong rừng sâu.
Lâm Tử Tĩnh (khu rừng yên tĩnh) kì thực không thể nào nói là yên tĩnh được. Côn trùng kêu, chim hót. Gió gào thét bên tai. Chỉ là so sánh với nơi khác. Hầu như không có người. Chỉ trừ Hạ Mạt đang ở trong rừng rậm bước đều.
Vết thương sau lưng nóng như lửa. Tuy rằng đau đớn như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng đau đớn sẽ làm nhân vật hạ thấp Nhanh nhẹn. Đối với dùng lực có ít nhiều hạn chế. Vì vậy không sợ đau nhưng bị thương thì phải mau chóng chữa trị là lựa chọn hàng đầu.
Bước đi một khoảng thời gian khá dài khiến thân thể Hạ Mạt cực kì mệt mỏi. Xa xa có tiếng nước chảy, cô không do dự hướng đến tiếng nước mà đi đến. Đi một chút đã có thể thấy một dòng suối nhỏ chảy qua khu rừng. Nước trong suốt chảy qua xô vào đá. Tạo ra không ít bọt nước. Hai bên bờ rêu phủ dày đặc. Nơi này thật sự vô cùng yên tĩnh. Hạ Mạt khịt mũi. Phát hiện trong không khí mang theo hơi nước âm ẩm, chỉ cần hít thở liền thấy trong phổi trở nên lành lạnh.
Sau một hồi khổ sở, cô cảm thấy hơi khát. Cảnh giác quan sát bốn phía cũng không phát hiện nguy hiểm gì. Cô liền chạy đến khe suối nhỏ, cúi người rồi uống lấy uống để. Sau đó rửa sạch tay và gương mặt đã lốm đốm máu đen. Lúc này cô mới thấy thoải mái một chút. Tại thời điểm chạy bán mạng thì Hạ Mạt nước thải cũng có thể trốn vào. Thế nhưng trong thâm tâm cô vẫn có thói quen ưa sạch sẽ. Không có điều kiện thì làm sao cũng có thể chấp nhận. Nhưng tại lúc này, cô không cho phép mình lôi thôi.
Đau đớn sau lưng nhắc nhở cô không thể lạc quan. Hạ Mạt cũng không có bài xích, cô cảm thấy khá một chút liền đứng dậy, hướng sâu hơn vào rừng. Cô bị thương, muốn trị vết thương ngoài thì dùng các dược liệu như: Tam Thất, Hồng Hoa, Huyết Kiệt, Cây Mạt Dược … nhưng các dược liệu này tại xung quanh trấn tân thủ thật sự không có. Chỉ có kiếm một ít cây Đại Kế cầm máu bảo toàn mạng sống thôi.
Cây Đại Kế ở trong rừng rậm cũng không khó tìm. Chỉ là Hạ Mạt chưa học kĩ năng thu nhập, hơn nữa thân thể này cũng không có sở trường nào cả. Nên Hạ Mạt thu nhập không thành công nhiều lần. Nếu không phải là đứt rễ, thì là mất đi hầu hết công dụng.
Cũng may hiện tại vừa mới bắt đầu trò chơi. Hầu hết người chơi còn đang thăm dò tìm tòi quá trình chơi nên không biết rất nhiều chi tiết nhỏ. Chuyện dược liệu chắc chắn không phải ai cũng biết. Trong những trò chơi truyền thống người chơi một mực cho rằng dược liệu là phải bào chế thì mới có thể sử dụng. Nhưng thật ra trong Bụi Trần có rất nhiều dược liệu có thể hái rồi trực tiếp sử dụng. Hiện tại mỗi người chơi đều như chim sợ cành cong (chim sợ cung, thấy cành cong cũng sợ) vội vàng tìm được thoát thân không kịp. Ai rảnh rỗi quan tâm đến việc học tập kĩ năng thu nhập để đến hái thuốc chứ.
Cũng vì lẽ đó, trong rừng cây Đại Kế rất nhiều. Nhưng bị Hạ Mạt giẫm nát cũng không ít.
Cầm nhiều cây Đại Kế như vậy, Hạ Mạt mới quay về dòng suối nhỏ. Cô múc một ít nước, rồi tiện tay hái một ít Thảo Diệp. Sau đó lấy thêm một viên đá nhỏ bên suối. Cô đặt Đại Kế trên viên đá to, rồi nện mạnh xuống. Đại Kế đều nát ra hết cả. Cô hoà với nước suối rồi đem chúng thoa lên vết thương. Cũng may cô khá dẻo dai, cho dù vết thương ở sau lưng đi nữa thì vẫn có thể thoa được.
Làm xong tất cả việc này, Hạ Mạt lấy bộ quần áo lấy ra. Sau đó tìm chỗ sạch rồi xé thành băng vải. Miệng cô cắn một đầu, tay xoay chuyển bên kia quấn lấy. Để băng bó cho chính bản thân một cách thuần thục thật ra cũng phải biết kĩ thuật. Nhưng trải qua một kiếp rèn luyện, Hạ Mạt đã sớm quen thuộc. Cô làm rất nhanh. Cuối cùng dư ra đầu băng trước ngực, cô cột lại rồi thử đứng lên hoạt động. Xác định là chắc chắn mới đem quần áo dư giặt sạch. Rồi phơi chúng trên đá.
Giữa trưa mặt trời rất nóng. Hạ Mạt đứng bên khe suối nhỏ, quan sát bốn phía. Rất nhanh thì phát hiện phía xa mặt nước tương đối nhẹ nhàng. Ở trong đó là không ít cá bơi quanh. Cô nhận ra hệ thống có tặng cho đá đánh lửa. Hơi hơi nhíu mi. Cô đã nghĩ ra phải làm gì tiếp theo rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook