Trẫm Xuyên Việt Rồi
-
Chương 88: Phiên ngoại 2
Lúc Hàn Triệu Nam tỉnh lại, cảm thấy hơi mờ mịt.
Khi anh mở mắt ra, cảm thấy đầu mình hơn đau khiến anh nhíu mày rên rỉ một tiếng.
Hàn Triệu Nam sững sờ.
Âm thanh này...
Quá trẻ tuổi, quá non nớt. Anh là người đã qua tuổi dậy thì mấy năm, bây giờ giọng nói lại nhỏ như mèo thế này sao?
Nếu Giản Ngôn Tây nghe được, không cười nhạo anh mới là lạ.
Hàn Triệu Nam che miệng mình lại, lúc nhìn thấy bàn tay nho nhỏ của mình lại khiếp sợ thêm lần nữa.
Cái đm.
Trong phút chốc, đầu anh càng đau hơn, dường như có con dao đang cắt xẻ trong đó, Hàn Triệu Nam lăn qua lăn lại trên giường, hít thở khó khăn, từ trên xuống dưới giống như có ngàn vạn con kiếm chích vào huyết mạch, vừa ngứa vừa đau.
Động tĩnh trong phòng quá lớn, nha hoàn ở ngoài đã mở cửa xông vào, nhìn anh ôm đầu, mồ hôi lạnh ứa ra, nhanh chóng gọi đại phu, còn có một nha hoàn quỳ gối nơi đầu giường, nắm chặt tay anh, phòng ngừa anh tự làm tổn thương chính mình, khóc nức nở nói. "Thiếu gia, nhịn xuống."
Thả tay cô ra, Ngôn Tây về sẽ đánh tôi.
Đệt!
Thiếu gia clmm. Anh đã không làm thiếu gia rất nhiều năm rồi.
Nửa giờ sau, cảm giác đau đớn trong đầu Hàn Triệu Nam từ từ lui xuống, lúc này anh đã bị người ta dùng dây thừng trói vào chân giường.
Hàn Triệu Nam: "..."
Anh xuyên việt rồi à?
Hàn Triệu Nam trừng mắt, viền mắt đỏ lên giống như chảy máu, anh cắn răng, giận dữ hỏi. "Bây giờ là lúc nào?"
Nha đầu nhìn một chút ngoài cửa sổ: "Giờ Mùi."
"Ta hỏi ngươi bây giờ là triều đại nào? Hoàng đế nào?" Anh xuyên việt, Giản Ngôn Tây đâu? Rõ ràng đêm trước bọn họ đang lăn lộn trên cái giường, chớp mắt một cái anh liền biến thành một tên nghiện?
Tao đệt mẹ mày.
Nghĩ tới Giản Ngôn Tây, ánh mắt Hàn Triệu Nam càng trở nên kinh khủng hơn, nha đầu bị anh dọa sợ, vội nói. "Bây giờ..."
"Bây giờ là Thịnh An, hoàng đế là Thánh Linh Đế..." Nha đầu khiếp sợ nhìn anh. "Thiếu gia, thiếu gia ăn chút gì đi."
Hàn Triệu Nam nghe vậy sững sờ, bả vai thả lỏng, lẩm bẩm nói: "Thịnh An?"
Đây không phải là năm Giản Ngôn Tây làm hoàng đế Bắc Yến sao?
Anh xuyên đến Bắc Yến?!
Ba ngày sau, Hàn Triệu Nam cũng tìm được tất cả thông tin anh muốn biết.
Bây giờ là Thịnh An, không sai, hoàng đế trị vì là người yêu bé nhỏ Giản Ngôn Tây của anh, bây giờ còn được gọi là Giản Chân, anh xuyên qua đây trở thành bảo bối duy nhất của hộ quốc công, tên Trì Vệ, mới có 16 tuổi, chơi gái, ăn uống, đánh cược giống như mấy tên công tử bột.
Giống với tính cách của anh khi chưa xuyên.
Hàn Triệu Nam muốn vào cung.
Hộ quốc công ngạc nhiên, hỏi. "Ngươi tiến cung làm gì?"
Con ngươi Hàn Triệu Nam chuyển động. "Đi chơi."
Hộ quốc công nở nụ cười: "Nói hưu nói vượn cái gì đây, trong cung là nơi ngươi có thể chơi đùa sao? Tiểu Vệ, tuổi ngươi đã không còn nhỏ, mẫu thân và phụ thân đã chọn cho ngươi mấy người hợp mắt để ngươi cưới làm thê tử, ngươi đừng..."
Hàn Triệu Nam ngạc nhiên, anh không kế thừa ký ức nguyên chủ, dĩ nhiên không thể tìm được một lý do tiến cung hợp lý.
Nói sao được, bây giờ Giản Ngôn Tây đang ở trong cung ăn uống no say, Hàn Triệu Nam lại bị giam giữ trong thân thể của đứa trẻ 16 tuổi, muốn gặp cậu một lần cũng không được.
May mà Hàn Triệu Nam vẫn đóng vai chính, tác giả cũng là mẹ ruột, thế nên mấy hôm sau, anh đã tìm được cơ hội tiến cung.
Là Thái tử mời anh tiến cung.
Thái Tử Giản Lâm Uyên, con Giản Ngôn Tây.
Nhà đầu Đường Thiên chuẩn bị một bộ y phục màu xanh lục cho Hàn Triệu Nam, Hàn Triệu Nam xua tay, nói. "Lấy một bộ đồ đen tới đây."
Nha đầu: "..." Trước đây rõ ràng rất thích màu xanh cơ mà.
Hàn Triệu Nam mặc bộ đồ đen thùi lùi tiến vào cung, vừa đến trước cửa, tùy tùng đã đưa cho anh một bức họa. "Thiếu gia, đây là đồ ngài tặng cho Thái tử."
Hàn Triệu Nam nhướn mi, nhìn vào...
Thiên Lý Giang Sơn Đồ của Hoài Dương?
Chiều tà, Hàn Triệu Nam tiến cung, tùy nữ ở trong cung dẫn anh đi, anh vừa đi vừa ngóng xem Giản Ngôn Tây ở đâu, đi đâu mới thấy được cậu.
Anh ở cùng Giản Ngôn Tây mấy năm, cũng biết nhiều chuyện khi cậu còn làm hoàng đế, buổi chiều, Giản Ngôn Tây đều ở chính điện thảo luận quốc sự với đại thần trong triều, lúc không có quốc sự sẽ đi dạo ở hậu hoa viên...
Hậu hoa viên?
Bước chân Hàn Triệu Nam dừng lại một chút.
Nội thị cũng nhận ra thái độ khác lạ của anh, thấp giọng hỏi. "Trì Vệ thiếu gia, sao vậy?"
"Bây giờ Thái tử điện hạ đang làm gì?"
"Thái tử đang lên lớp, lát nữa sẽ tan học."
"Đây chẳng phải là bắt ta khổ sở chờ đợi sao?" Hàn Triệu Nam cười nói: "Đã như vậy, không bằng các ngươi dẫn ta tới hậu hoa viên đi dạo đi."
"Cái gì?" Nội thị kinh hãi: "Chuyện bày không được. Hậu cung là nơi nghỉ ngơi của thiên tử, Trì Vệ thiếu gia là người bên ngoài, không thể vào đó. Nếu Trì Vệ thiếu gia muốn đi dạo, phong cảnh ở hoa viên Đông Cung cũng rất đẹp, tiểu nhân mang ngài đi xem"
Cái đ*o
Sao Giản Ngôn Tây không nói với anh quy củ trong cung nghiêm như thế.
Hoàng đế đương nhiên sẽ thấy nội quy trong cung không quá nghiêm, chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ nghiêm.
Kế hoạch của Hàn Triệu Nam không thành công, nín giận tới Đông Cung với nội thị, trên đường đi không ngừng nghĩ ra biện pháp, cuối cùng cũng có rồi.
Lợi dụng Thái tử Giản Lâm Uyên một chút vậy.
Chẳng bao lâu, Hàn Triệu Nam theo nội thị vào Đông Cung, Thái tử vẫn chưa tan học, Hàn Triệu Nam nhàm chán chờ ở đó.
Anh đợi một lúc lâu, cảm thấy chẳng có gì thú vị, nội thị đứng cạnh anh như một pho tượng đá, Hàn Triệu Nam vỗ vỗ đầu hắn, đứng lên nói."Ta đi xem Thái tử một lát."
Cũng xem vị hoàng đế anh tuấn nhất lịch sử có dung mạo ra sao.
Nội thị nhìn ánh mắt kiên quyết của anh, không dám cản nữa, tính cách vị thiếu gia này không được tốt, thị vệ cũng không ngăn cản, thế nên nội thị cũng đồng ý.
Hàn Triệu Nam đi tới Thư Các, ngoài cửa cũng có thị vệ trông coi, Hàn Triệu Nam làm như không thấy, muốn đi vào bên trong, một tên thị vệ rút đao ra, cau mày hỏi. "Ngươi là ai?"
"Khách của Thái tử." Hàn Triệu Nam dừng bước lại, nói: "Ta không thể đi vào nhìn sao?"
Hai tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu nói: "Bệ hạ đang còn ở bên trong, công tử, trước hết mời ngài trở về."
Ai???
Bệ hạ? Giản Ngôn Tây?
Nếu như không nghe thấy hai chữ này, Hàn Triệu Nam sẽ rời đi, nhưng nghe xong hai chữ này, lại không muốn đi nữa. Nếu cứ xông vào, không chừng chưa gặp Ngôn Tây thì đã đầu lìa khỏi cổ, thế nên trước tiên anh lui vài bước, tiến tới một tàng cây, định trèo lên để nhìn vào trong, còn chưa kịp liếc nhìn đã thấy có ba người bước ra từ Thư Các.
Người đi đầu mặc áo bào màu vàng, chắc chắn là Giản Ngôn Tây. Hàn Triệu Nam kích động, chắc chắn bây giờ Giản Ngôn Tây không có ký ức hiện đại, nhưng không thử làm sao biết? Nếu cậu thật sự không có...
Ánh mắt Hàn Triệu Nam lóe lên, nghĩ tới tình huống này, anh cũng không biết nên làm gì cho phải.
Nghĩ tới đây, anh hơi hơi cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn Thái tử mặc y phục vàng nhạt đi bên cạnh Giản Ngôn Tây.
Thái tử khoảng chừng 15, 16 tuổi, cao gần bằng Giản Ngôn Tây, mắt to, mũi cao..
Anh vội vã liếc mắt nhìn vài cái, sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Khuôn mặt này...
Khuôn mặt này!
Trong đầu Hàn Triệu Nam như có ngàn vạn pháo hoa đang nổ tung, âm thanh lớn tới mức làm anh mất đi thính lực, chờ khi anh hoàn hồn lại, ba người kia đã đi ra tới cửa Thư Các, cách anh không tới 10 mét.
Anh dựa mình vào cây, không biết giấc mộng này là mơ hay thực.
Tất cả những thứ này có thật không? Hay là do anh nằm mơ? Hơn mười năm qua, Giản Ngôn Tây chưa từng nhắc tới chuyện anh và Giản Lâm Uyên giống nhau tới vậy.
Ở cách đó không xa, Giản Chân chắp tay nhìn về phía thiếu niên mặc áo đen đứng dưới tàng cây, trong mắt hiện lên tia hiếu kỳ. "Đó là ai?"
Giản Lâm Uyên đưa mắt nhìn theo, nói. "Là Trì Vệ, đến tìm nhi thần."
Thì ra là như vậy.
Giản Chân gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều nữa, mang theo thị vệ rời đi.
Đi chưa được mấy bước, phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã, thị vệ dừng bước, Giản Chân cũng quay đầu lại nhìn.
Hàn Triệu Nam đứng phía sau Giản Chân, không kịp tính toán gì cả, chỉ biết nếu bỏ lỡ lần này thì lần sau cũng chẳng còn cơ hội gặp mặt. "Bệ hạ, thảo dân muốn hỏi ngài một vấn đề."
Giản Chân nở nụ cười, nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt rồi lại nhìn Thái tử đang chạy tới đây. "Cái gì?"
"Bệ hạ..." Dưới tình thế cấp bách, Hàn Triệu Nam nói. "Bệ hạ từng nghe qua điện ảnh chưa?"
"..." Giản Chân sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Hàn Triệu Nam bắt đầu lo lắng: "Điện ảnh? TV?"
Giản Chân lặp lại hỏi: "Điện ảnh? TV? Những thứ kia là cái gì?"
Y không biết.
Y không còn là Giản Ngôn Tây.
Hàn Triệu Nam thả lỏng, không biết cảm giác bây giờ là gì.
Vị đế vương này không phải Giản Ngôn Tây, chỉ là Giản Chân, tuy rằng anh đã lường trước tình huống này rồi.
Đứa con của Giản Chân cũng có tướng mạo y hệt Hàn Triệu Nam.
Hàn Triệu Nam hoảng hốt rời khỏi hoàng cung.
Double damage (Hai cú đả kích) khiến anh nằm trên giường ba ngày, biết mẫu thân Trì Vệ dẫn nhiều nữ nhân tới để anh chọn làm thê tử, anh cảm thấy...
"Mẫu thân không phải không đồng ý để ngươi tự chọn thê tử, nhưng sau khi tuyển xong, không cho ra ngoài tìm mấy cô đào nữa..."
Chờ chút, ra ngoài tìm đào?
Hàn Triệu Nam thức tỉnh, bây giờ mới nhận ra Giản Ngôn Tây không quen anh, nhưng Hạ Tàng Các còn rất nhiều nam sủng.
Giờ anh nằm trên giường làm đếch gì, phải đoạt người về đã chứ.
Hàn Triệu Nam suy đi nghĩ lại, mang theo tùy tùng vào trong thành mua cho bản thân mấy bộ y phục, cũng tiện thể giải sầu.
Buổi trưa, tùy tùng đưa Hàn Triệu Nam tới tửu quán nổi danh bậc nhất kinh thành, may mắn là hai người họ tới sớm nên vẫn còn chỗ ngồi, chậm chút nữa là không còn chỗ.
Gọi hai món ăn, Hàn Triệu Nam ngán ngẩm nhìn, lại có người tới muốn ngồi chung.
"Không cho." Hàn Triệu Nam ngay cả mắt cũng không muốn nhìn, cầm đũa gắp một hạt lạc. "Tìm những người khác đi."
"Công tử thật sự không suy nghĩ chút sao?"
Hàn Triệu Nam cau mày ngẩng đầu, thấy người này có chút quen mặt.
Hình như đã gặp ở đâu rồi.
Là tên thị vệ!
Hàn Triệu Nam lườm một cái, quay đầu thấy trên cầu thang là Giản Chân đang cải trang vi hành.
Trời xanh phù hộ ta!
Trong lòng Hàn Triệu Nam vui vẻ, gật đầu, Giản Chân gọi mấy tên thị vệ khác lại đây ngồi, nhìn thấy người ngồi trên ghế là Hàn Triệu Nam, sửng sốt một lúc. "Tiểu bằng hữu Trì Vệ?"
Hàn Triệu Nam cười híp mắt: "Vị huynh đài này xưng hô như thế nào?"
Dù sao cũng đang cải trang vi hành mà, không chiếm tí tiện nghi thì hơi phí.
Giản Chân cảm thấy khá thú vị, nói: "Họ Giản, tên một chữ Chân."
"Vậy ta gọi ngươi là A Chân được không?"
"Làm càn." Một tên thị vệ trong số đó bỗng nhiên rút đao ra, làm Hàn Triệu Nam sợ hãi, anh đang chuẩn bị nói, Giản Chân đã cướp lời. "Không sao."
Trong lòng Hàn Triệu Nam cười lạnh.
Giản Ngôn Tây thích cái gì anh còn không biết sao? Trước tiên phải bắt người về cạnh mình rồi mới từ từ dạy dỗ.
Trong lòng Hàn Triệu Nam nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra. Bây giờ người này mới 16 tuổi, vô cùng anh tuấn, làm người ta có hảo cảm, hơn nữa hôm đó mấy chuyện người này hỏi y ở Đông Cung vô cùng kỳ lạ, thái độ này cũng rất kỳ lạ.
Rõ ràng biết mình là hoàng đế, sao lại gọi mình là A Chân, tại sao? Giản Chân nghĩ tới đây, cười hỏi. "Trì Vệ công tử, sao lại gọi trẫm... Sao lại muốn gọi ta là A Chân?"
"Bởi vì ta thích ngươi." Hàn Triệu Nam cười híp mắt: "Ta thích ngươi nhất."
Khi anh mở mắt ra, cảm thấy đầu mình hơn đau khiến anh nhíu mày rên rỉ một tiếng.
Hàn Triệu Nam sững sờ.
Âm thanh này...
Quá trẻ tuổi, quá non nớt. Anh là người đã qua tuổi dậy thì mấy năm, bây giờ giọng nói lại nhỏ như mèo thế này sao?
Nếu Giản Ngôn Tây nghe được, không cười nhạo anh mới là lạ.
Hàn Triệu Nam che miệng mình lại, lúc nhìn thấy bàn tay nho nhỏ của mình lại khiếp sợ thêm lần nữa.
Cái đm.
Trong phút chốc, đầu anh càng đau hơn, dường như có con dao đang cắt xẻ trong đó, Hàn Triệu Nam lăn qua lăn lại trên giường, hít thở khó khăn, từ trên xuống dưới giống như có ngàn vạn con kiếm chích vào huyết mạch, vừa ngứa vừa đau.
Động tĩnh trong phòng quá lớn, nha hoàn ở ngoài đã mở cửa xông vào, nhìn anh ôm đầu, mồ hôi lạnh ứa ra, nhanh chóng gọi đại phu, còn có một nha hoàn quỳ gối nơi đầu giường, nắm chặt tay anh, phòng ngừa anh tự làm tổn thương chính mình, khóc nức nở nói. "Thiếu gia, nhịn xuống."
Thả tay cô ra, Ngôn Tây về sẽ đánh tôi.
Đệt!
Thiếu gia clmm. Anh đã không làm thiếu gia rất nhiều năm rồi.
Nửa giờ sau, cảm giác đau đớn trong đầu Hàn Triệu Nam từ từ lui xuống, lúc này anh đã bị người ta dùng dây thừng trói vào chân giường.
Hàn Triệu Nam: "..."
Anh xuyên việt rồi à?
Hàn Triệu Nam trừng mắt, viền mắt đỏ lên giống như chảy máu, anh cắn răng, giận dữ hỏi. "Bây giờ là lúc nào?"
Nha đầu nhìn một chút ngoài cửa sổ: "Giờ Mùi."
"Ta hỏi ngươi bây giờ là triều đại nào? Hoàng đế nào?" Anh xuyên việt, Giản Ngôn Tây đâu? Rõ ràng đêm trước bọn họ đang lăn lộn trên cái giường, chớp mắt một cái anh liền biến thành một tên nghiện?
Tao đệt mẹ mày.
Nghĩ tới Giản Ngôn Tây, ánh mắt Hàn Triệu Nam càng trở nên kinh khủng hơn, nha đầu bị anh dọa sợ, vội nói. "Bây giờ..."
"Bây giờ là Thịnh An, hoàng đế là Thánh Linh Đế..." Nha đầu khiếp sợ nhìn anh. "Thiếu gia, thiếu gia ăn chút gì đi."
Hàn Triệu Nam nghe vậy sững sờ, bả vai thả lỏng, lẩm bẩm nói: "Thịnh An?"
Đây không phải là năm Giản Ngôn Tây làm hoàng đế Bắc Yến sao?
Anh xuyên đến Bắc Yến?!
Ba ngày sau, Hàn Triệu Nam cũng tìm được tất cả thông tin anh muốn biết.
Bây giờ là Thịnh An, không sai, hoàng đế trị vì là người yêu bé nhỏ Giản Ngôn Tây của anh, bây giờ còn được gọi là Giản Chân, anh xuyên qua đây trở thành bảo bối duy nhất của hộ quốc công, tên Trì Vệ, mới có 16 tuổi, chơi gái, ăn uống, đánh cược giống như mấy tên công tử bột.
Giống với tính cách của anh khi chưa xuyên.
Hàn Triệu Nam muốn vào cung.
Hộ quốc công ngạc nhiên, hỏi. "Ngươi tiến cung làm gì?"
Con ngươi Hàn Triệu Nam chuyển động. "Đi chơi."
Hộ quốc công nở nụ cười: "Nói hưu nói vượn cái gì đây, trong cung là nơi ngươi có thể chơi đùa sao? Tiểu Vệ, tuổi ngươi đã không còn nhỏ, mẫu thân và phụ thân đã chọn cho ngươi mấy người hợp mắt để ngươi cưới làm thê tử, ngươi đừng..."
Hàn Triệu Nam ngạc nhiên, anh không kế thừa ký ức nguyên chủ, dĩ nhiên không thể tìm được một lý do tiến cung hợp lý.
Nói sao được, bây giờ Giản Ngôn Tây đang ở trong cung ăn uống no say, Hàn Triệu Nam lại bị giam giữ trong thân thể của đứa trẻ 16 tuổi, muốn gặp cậu một lần cũng không được.
May mà Hàn Triệu Nam vẫn đóng vai chính, tác giả cũng là mẹ ruột, thế nên mấy hôm sau, anh đã tìm được cơ hội tiến cung.
Là Thái tử mời anh tiến cung.
Thái Tử Giản Lâm Uyên, con Giản Ngôn Tây.
Nhà đầu Đường Thiên chuẩn bị một bộ y phục màu xanh lục cho Hàn Triệu Nam, Hàn Triệu Nam xua tay, nói. "Lấy một bộ đồ đen tới đây."
Nha đầu: "..." Trước đây rõ ràng rất thích màu xanh cơ mà.
Hàn Triệu Nam mặc bộ đồ đen thùi lùi tiến vào cung, vừa đến trước cửa, tùy tùng đã đưa cho anh một bức họa. "Thiếu gia, đây là đồ ngài tặng cho Thái tử."
Hàn Triệu Nam nhướn mi, nhìn vào...
Thiên Lý Giang Sơn Đồ của Hoài Dương?
Chiều tà, Hàn Triệu Nam tiến cung, tùy nữ ở trong cung dẫn anh đi, anh vừa đi vừa ngóng xem Giản Ngôn Tây ở đâu, đi đâu mới thấy được cậu.
Anh ở cùng Giản Ngôn Tây mấy năm, cũng biết nhiều chuyện khi cậu còn làm hoàng đế, buổi chiều, Giản Ngôn Tây đều ở chính điện thảo luận quốc sự với đại thần trong triều, lúc không có quốc sự sẽ đi dạo ở hậu hoa viên...
Hậu hoa viên?
Bước chân Hàn Triệu Nam dừng lại một chút.
Nội thị cũng nhận ra thái độ khác lạ của anh, thấp giọng hỏi. "Trì Vệ thiếu gia, sao vậy?"
"Bây giờ Thái tử điện hạ đang làm gì?"
"Thái tử đang lên lớp, lát nữa sẽ tan học."
"Đây chẳng phải là bắt ta khổ sở chờ đợi sao?" Hàn Triệu Nam cười nói: "Đã như vậy, không bằng các ngươi dẫn ta tới hậu hoa viên đi dạo đi."
"Cái gì?" Nội thị kinh hãi: "Chuyện bày không được. Hậu cung là nơi nghỉ ngơi của thiên tử, Trì Vệ thiếu gia là người bên ngoài, không thể vào đó. Nếu Trì Vệ thiếu gia muốn đi dạo, phong cảnh ở hoa viên Đông Cung cũng rất đẹp, tiểu nhân mang ngài đi xem"
Cái đ*o
Sao Giản Ngôn Tây không nói với anh quy củ trong cung nghiêm như thế.
Hoàng đế đương nhiên sẽ thấy nội quy trong cung không quá nghiêm, chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ nghiêm.
Kế hoạch của Hàn Triệu Nam không thành công, nín giận tới Đông Cung với nội thị, trên đường đi không ngừng nghĩ ra biện pháp, cuối cùng cũng có rồi.
Lợi dụng Thái tử Giản Lâm Uyên một chút vậy.
Chẳng bao lâu, Hàn Triệu Nam theo nội thị vào Đông Cung, Thái tử vẫn chưa tan học, Hàn Triệu Nam nhàm chán chờ ở đó.
Anh đợi một lúc lâu, cảm thấy chẳng có gì thú vị, nội thị đứng cạnh anh như một pho tượng đá, Hàn Triệu Nam vỗ vỗ đầu hắn, đứng lên nói."Ta đi xem Thái tử một lát."
Cũng xem vị hoàng đế anh tuấn nhất lịch sử có dung mạo ra sao.
Nội thị nhìn ánh mắt kiên quyết của anh, không dám cản nữa, tính cách vị thiếu gia này không được tốt, thị vệ cũng không ngăn cản, thế nên nội thị cũng đồng ý.
Hàn Triệu Nam đi tới Thư Các, ngoài cửa cũng có thị vệ trông coi, Hàn Triệu Nam làm như không thấy, muốn đi vào bên trong, một tên thị vệ rút đao ra, cau mày hỏi. "Ngươi là ai?"
"Khách của Thái tử." Hàn Triệu Nam dừng bước lại, nói: "Ta không thể đi vào nhìn sao?"
Hai tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu nói: "Bệ hạ đang còn ở bên trong, công tử, trước hết mời ngài trở về."
Ai???
Bệ hạ? Giản Ngôn Tây?
Nếu như không nghe thấy hai chữ này, Hàn Triệu Nam sẽ rời đi, nhưng nghe xong hai chữ này, lại không muốn đi nữa. Nếu cứ xông vào, không chừng chưa gặp Ngôn Tây thì đã đầu lìa khỏi cổ, thế nên trước tiên anh lui vài bước, tiến tới một tàng cây, định trèo lên để nhìn vào trong, còn chưa kịp liếc nhìn đã thấy có ba người bước ra từ Thư Các.
Người đi đầu mặc áo bào màu vàng, chắc chắn là Giản Ngôn Tây. Hàn Triệu Nam kích động, chắc chắn bây giờ Giản Ngôn Tây không có ký ức hiện đại, nhưng không thử làm sao biết? Nếu cậu thật sự không có...
Ánh mắt Hàn Triệu Nam lóe lên, nghĩ tới tình huống này, anh cũng không biết nên làm gì cho phải.
Nghĩ tới đây, anh hơi hơi cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn Thái tử mặc y phục vàng nhạt đi bên cạnh Giản Ngôn Tây.
Thái tử khoảng chừng 15, 16 tuổi, cao gần bằng Giản Ngôn Tây, mắt to, mũi cao..
Anh vội vã liếc mắt nhìn vài cái, sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Khuôn mặt này...
Khuôn mặt này!
Trong đầu Hàn Triệu Nam như có ngàn vạn pháo hoa đang nổ tung, âm thanh lớn tới mức làm anh mất đi thính lực, chờ khi anh hoàn hồn lại, ba người kia đã đi ra tới cửa Thư Các, cách anh không tới 10 mét.
Anh dựa mình vào cây, không biết giấc mộng này là mơ hay thực.
Tất cả những thứ này có thật không? Hay là do anh nằm mơ? Hơn mười năm qua, Giản Ngôn Tây chưa từng nhắc tới chuyện anh và Giản Lâm Uyên giống nhau tới vậy.
Ở cách đó không xa, Giản Chân chắp tay nhìn về phía thiếu niên mặc áo đen đứng dưới tàng cây, trong mắt hiện lên tia hiếu kỳ. "Đó là ai?"
Giản Lâm Uyên đưa mắt nhìn theo, nói. "Là Trì Vệ, đến tìm nhi thần."
Thì ra là như vậy.
Giản Chân gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều nữa, mang theo thị vệ rời đi.
Đi chưa được mấy bước, phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã, thị vệ dừng bước, Giản Chân cũng quay đầu lại nhìn.
Hàn Triệu Nam đứng phía sau Giản Chân, không kịp tính toán gì cả, chỉ biết nếu bỏ lỡ lần này thì lần sau cũng chẳng còn cơ hội gặp mặt. "Bệ hạ, thảo dân muốn hỏi ngài một vấn đề."
Giản Chân nở nụ cười, nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt rồi lại nhìn Thái tử đang chạy tới đây. "Cái gì?"
"Bệ hạ..." Dưới tình thế cấp bách, Hàn Triệu Nam nói. "Bệ hạ từng nghe qua điện ảnh chưa?"
"..." Giản Chân sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Hàn Triệu Nam bắt đầu lo lắng: "Điện ảnh? TV?"
Giản Chân lặp lại hỏi: "Điện ảnh? TV? Những thứ kia là cái gì?"
Y không biết.
Y không còn là Giản Ngôn Tây.
Hàn Triệu Nam thả lỏng, không biết cảm giác bây giờ là gì.
Vị đế vương này không phải Giản Ngôn Tây, chỉ là Giản Chân, tuy rằng anh đã lường trước tình huống này rồi.
Đứa con của Giản Chân cũng có tướng mạo y hệt Hàn Triệu Nam.
Hàn Triệu Nam hoảng hốt rời khỏi hoàng cung.
Double damage (Hai cú đả kích) khiến anh nằm trên giường ba ngày, biết mẫu thân Trì Vệ dẫn nhiều nữ nhân tới để anh chọn làm thê tử, anh cảm thấy...
"Mẫu thân không phải không đồng ý để ngươi tự chọn thê tử, nhưng sau khi tuyển xong, không cho ra ngoài tìm mấy cô đào nữa..."
Chờ chút, ra ngoài tìm đào?
Hàn Triệu Nam thức tỉnh, bây giờ mới nhận ra Giản Ngôn Tây không quen anh, nhưng Hạ Tàng Các còn rất nhiều nam sủng.
Giờ anh nằm trên giường làm đếch gì, phải đoạt người về đã chứ.
Hàn Triệu Nam suy đi nghĩ lại, mang theo tùy tùng vào trong thành mua cho bản thân mấy bộ y phục, cũng tiện thể giải sầu.
Buổi trưa, tùy tùng đưa Hàn Triệu Nam tới tửu quán nổi danh bậc nhất kinh thành, may mắn là hai người họ tới sớm nên vẫn còn chỗ ngồi, chậm chút nữa là không còn chỗ.
Gọi hai món ăn, Hàn Triệu Nam ngán ngẩm nhìn, lại có người tới muốn ngồi chung.
"Không cho." Hàn Triệu Nam ngay cả mắt cũng không muốn nhìn, cầm đũa gắp một hạt lạc. "Tìm những người khác đi."
"Công tử thật sự không suy nghĩ chút sao?"
Hàn Triệu Nam cau mày ngẩng đầu, thấy người này có chút quen mặt.
Hình như đã gặp ở đâu rồi.
Là tên thị vệ!
Hàn Triệu Nam lườm một cái, quay đầu thấy trên cầu thang là Giản Chân đang cải trang vi hành.
Trời xanh phù hộ ta!
Trong lòng Hàn Triệu Nam vui vẻ, gật đầu, Giản Chân gọi mấy tên thị vệ khác lại đây ngồi, nhìn thấy người ngồi trên ghế là Hàn Triệu Nam, sửng sốt một lúc. "Tiểu bằng hữu Trì Vệ?"
Hàn Triệu Nam cười híp mắt: "Vị huynh đài này xưng hô như thế nào?"
Dù sao cũng đang cải trang vi hành mà, không chiếm tí tiện nghi thì hơi phí.
Giản Chân cảm thấy khá thú vị, nói: "Họ Giản, tên một chữ Chân."
"Vậy ta gọi ngươi là A Chân được không?"
"Làm càn." Một tên thị vệ trong số đó bỗng nhiên rút đao ra, làm Hàn Triệu Nam sợ hãi, anh đang chuẩn bị nói, Giản Chân đã cướp lời. "Không sao."
Trong lòng Hàn Triệu Nam cười lạnh.
Giản Ngôn Tây thích cái gì anh còn không biết sao? Trước tiên phải bắt người về cạnh mình rồi mới từ từ dạy dỗ.
Trong lòng Hàn Triệu Nam nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra. Bây giờ người này mới 16 tuổi, vô cùng anh tuấn, làm người ta có hảo cảm, hơn nữa hôm đó mấy chuyện người này hỏi y ở Đông Cung vô cùng kỳ lạ, thái độ này cũng rất kỳ lạ.
Rõ ràng biết mình là hoàng đế, sao lại gọi mình là A Chân, tại sao? Giản Chân nghĩ tới đây, cười hỏi. "Trì Vệ công tử, sao lại gọi trẫm... Sao lại muốn gọi ta là A Chân?"
"Bởi vì ta thích ngươi." Hàn Triệu Nam cười híp mắt: "Ta thích ngươi nhất."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook