"Giờ làm sao đây?" Chân Tùng hỏi.
Hắn quả thực bị chấn kinh vì hành vi lưu manh này rồi, giờ vừa tức vừa phẫn nộ không thể hiểu được sao trên đời lại có người vô pháp vô thiên đến vậy? Vì ép bọn họ rời đi mà ra tay phá huỷ nhà của người ta, lại còn uy hiếp hàng xóm xung quanh, dùng vũ lực và chèn ép đạo đức tạo thành thế gọng kìm bức bách bọn họ không thể không theo.

Hắn phải cam chịu thì cũng được đi, nhưng ông chủ hắn có thân phận địa vị gì? Sao có thể bị ép đến không thể không đi? Chẳng lẽ không sợ gặp báo ứng vì đắc tội thần tiên sao!
Chân Tùng tức giận muốn cháy não, tức đến cơm cũng nuốt không trôi.

Hắn thấy sắc mặt Lục Chỉ trầm xuống, biết cậu tức giận, càng cảm thấy sự tình thật sự nghiêm trọng rồi, không thể coi là chuyện nhỏ nữa.

Nhìn ông chủ bọn họ tức giận đến đôi mắt như hai ngọn đuốc, chỉ sợ cũng không nuốt không trôi cơm đi! Đúng là khinh người quá đáng mà!
"Giờ đi ăn cơm thôi." Đáy mắt Lục Chỉ ngập tràn tức giận.
"A?" Chân Tùng thiếu chút nữa quíu chân ngã cái đùng xuống đất.
"Tôi đói đến bốc khói rồi đương nhiên phải đi ăn cơm đã chứ." Lục Chỉ tỏ vẻ hiển nhiên.
Chân Tùng:......!Thì ra không phải do ngài tức giận.
"Sau lại nói, ăn no mới có sức dạy dỗ người khác." Ngữ khí Lục Chỉ nghiêm túc, nghiêm túc nữa, nghiêm túc mãi.
Chân Tùng chỉ có thể gật đầu: "A, được."
Sau hiệu lệnh của Lục Chỉ, nhóm người chuyển hướng đi đến phố ăn vặt, quyết định ăn cho no đã rồi bàn cách xử lý sau.
Đi đến đầu ngõ phố ăn vặt Phúc Nguyên, Chân Tùng nhìn cửa hàng mặt tiền cách đó không xa.

"Ông chủ thích ăn bún tiệm này nhất, ông chủ, hôm nay có vào tiệm này không?"
Nước dùng tiệm này đặc biệt tươi ngon vô cùng hợp với khẩu vị của Lục Chỉ, nhưng cậu vẫn ngẩng đầu lên nhìn Nam Thừa Phong trước.

"Anh muốn ăn cái gì?"
"Tôi chưa từng ăn vặt, nghe em cả." Nam Thừa Phong nói.
"Vậy dẫn anh đi ăn thử bún tiệm này trước, đây là bún Vân Nam chính tông đó." Lục Chỉ rất thích ăn cay, bình thường cơ bản chính là không cay không vui, nhưng với bún Vân Nam, mặc dù không cay cũng có thể dễ dàng lọt top 50 danh sách mỹ thực của cậu, có thể thấy được món này ngon đến mức nào.
"Em thật sự có danh sách mỹ thực à." Nam Thừa Phong cười nói.
"À, là nhị sư huynh làm cho tôi." Lục Chỉ quay đầu nhìn Chân Tùng.
"Tôi đã gửi qua cho trợ lý Thân." Chân Tùng vô cùng biết thân biết phận tự giác lĩnh hội ý tứ của Nam Thừa Phong.

Danh sách này là lúc trước nhị sư huynh ông chủ gửi cho hắn, hắn tham khảo danh sách này để chuẩn bị đồ ăn cho Lục Chỉ, hiện giờ cảm thấy đã có người kế nghiệp rồi.
Nam Thừa Phong gật đầu, thấy Lục Chỉ có vẻ khó hiểu, cười cười nói, "Đúng lúc tôi cũng cần tham khảo."
Lục Chỉ cười rộ lên, "Được, hy vọng anh cũng thích."
"Đương nhiên, tiêu chuẩn của em rất cao, nhất định tôi sẽ rất thích." Nam Thừa Phong nói.

Trợ lý Thân gật đầu: Vâng, ngài mà có nói thích ăn gạo sống, phỏng chừng Nam tổng cũng có thể vừa ăn vừa khen như bắp nổ.
"Lần này tôi mời nhé." Lục Chỉ thấy biểu tình chờ mong của Nam Thừa Phong lập tức cảm thấy như đã tìm được đồng loại yêu mỹ thực, lập tức mở miệng.

Hơn nữa, cậu ăn của Nam Thừa Phong nhiều lần như vậy, quả thật cần phải mời lại hắn đôi ba lần.
"Được." Nam Thừa Phong cười sủng nịch nhìn cậu.
Hắn biết rõ khi nào nên từ chối khi nào không nên, cho nên lần này hắn đồng ý đề nghị của Lục Chỉ.

Hơn nữa đây là bữa ăn đầu tiên Lục Chỉ mời hắn, Nam Thừa Phong ghi chú viết hoa in đậm trong lòng: Ngày 12 tháng 7, kỷ niệm lần hẹn hò đầu tiên của tôi và Chỉ Chỉ, Chỉ Chỉ mời tôi ăn bún Vân Nam, rất ngon.

Bún còn chưa bưng ra Nam Thừa Phong đã chốt sổ nhật ký, thuận tiện làm lơ hai bóng đèn siêu to khổng lồ đi cùng trong "Lần hẹn hò đầu tiên" này.
"Ông chủ, người ăn đi, tôi qua hàng bánh nướng bên đó mua bánh nhé." Chân Tùng bưng bún ra nói.
Đầu bên kia phố ăn vặt Phúc Nguyên có một tiệm bánh nướng đặc sản cực kỳ ngon.

Bánh nướng vỏ giòn rụm, nhân kẹp thịt bò hoặc thịt heo mềm rục, rắc lên ít hạt mè rang thơm nhẹ, chan lên nước sốt đặc chế của chủ quán, hương vị kia ấy à, đừng nói nữa, ngon miễn bàn.

Tiệm bánh nướng này rất nổi tiếng, thậm chí còn lên cả chương trình mỹ thực trên ti vi, thu hút không biết bao du khách đến đây đều phải đến nếm thử một lần mới chịu.
"Được nha." Lục Chỉ gật đầu, lại hỏi khẩu vị của Nam Thừa Phong, cười nói hắn, "Chút nữa ngâm bánh nướng với nước dùng ăn cũng rất ngon á."
"Được, đều nghe em." Nam Thừa Phong cười, trong mắt toàn là sủng nịch.
"Ô kê con dê." Chân Tùng gật đầu, quay người đi vòng ra ngoài, đi đến tiệm bánh nướng.
Chân Tùng đi gần đến tiệm bánh nướng, nhìn từ xa lại không thấy hàng người xếp hàng rồng rắn như xưa đâu nữa, thay vào đó là một vòng người bu quanh thì thầm to nhỏ, hiển nhiên là đã có chuyện xảy ra.

Chân Tùng nhíu mày, vì cũng có chút quen biết với bà chủ tiệm này nên trong lòng có chút lo lắng.

Hắn đẩy mấy người đang vây xem ra, vừa đi vào liền nghe thấy bà chủ đang bất lực khóc than.
"Xin các người đừng đập đồ trong tiệm mà!" Bà chủ cầu xin vài tên lưu manh trẻ tuổi.
"Có chuyện gì vậy?" Chân Tùng hỏi.
"A, còn không phải trước đó có công ty nào muốn thu mua khu phố này sao, họ thấy nhóm ông bà chủ không chịu đi, thế là đi thuê lưu manh đến quậy phá, nói nếu trong tháng này vẫn không dọn đi sẽ phá hết khu phố này." Người bên cạnh trả lời đầy bất đắc dĩ và khinh bỉ.
Chân Tùng nhíu mày, rất nhanh hiểu được, Lữ Hoằng ngăn hạng mục này lại, dẫn đến công ty thực hiện hạng mục đi thuê người đuổi các chủ quán đi, lại đập phá cửa tiệm bọn họ, muốn đuổi hết người ngăn cản bọn họ đi, không có ai phản đối, lại chạy quan hệ hành lang, đương nhiên hạng mục lại có thể tiếp tục.
"Biết tiểu thần tiên bên phố bên cạnh chứ." Lưu manh cầm đầu cười lạnh nói, "Cửa tiệm hắn đã bị đập nát bét, người cũng bị đuổi ra khỏi đế đô, tất cả đều do cả gan dám ngăn cản ông chủ ông đây làm việc, mấy người cứ nhìn đó mà làm."
Chân Tùng thấy hắn nhắc đến chuyện cửa hàng Lục Chỉ, lập tức lửa giận lại bùng lên, thấy bà chủ bị đẩy ngã trên mặt đất, người vây xem nhiều như vậy nhưng không một ai dám bước lên giúp đỡ, liền chạy qua đỡ bà chủ dậy.
"Những người này thật hỏng rồi."
Bởi vì Lục Chỉ rất thích ăn bánh nướng nhà này, Chân Tùng ngày thường cũng hay tới ủng hộ, thường xuyên qua lại, nhờ thanh danh của Lục Chỉ và tính sởi lởi của hắn, nói chung cũng khá quen thuộc với bà chủ tiệm và các nhân viên.


Hắn biết cuộc sống bà chủ tiệm bánh nướng cũng không dễ dàng.

Chồng mất sớm, bà một mình dẫn con trai con gái từ quê lên thành thị, thức khuya dậy sớm bất kể ngày đêm bánh bánh nướng nuôi con ăn học, còn gây dựng được thương hiệu, mở cửa hàng làm ăn cũng ngày càng tốt hơn, trở thành món ăn vặt đặc sản của địa phương.

Vất vả trong đó ai thấu cho tận, nhưng cũng đủ nhìn ra được một người mẹ dốc lòng dốc sức nuôi nấng con cái.

Cuộc sống bà giờ đã tốt hơn, con gái sắp đi du học, con trai cũng sắp mua nhà lấy vợ, thì lại gặp phải tình cảnh này.
Chân Tùng trọng tình trọng nghĩ muốn giúp đỡ bà, "Bà chủ, dì không sao chứ!"
Chân Tùng cẩn thẩn kiểm tra cho bà.

Trong tiệm không còn một bóng khách nhưng trên bàn còn bánh nướng dư cùng canh miến, bún chua cay, hiển nhiên là đang ăn nửa chừng thì bị đuổi đi.

Bàn ghế bị đá lộn xộn, nước canh cũng văng đầy đất nhưng cũng may là chưa đập vỡ thứ gì.

Vài bạn nhân viên nữ cùng bà chủ bị đám lưu manh doạ sợ run bần bật.
"Tiểu Chân?" Bà chủ thấy vừa thấy có đàn ông tới, trong lòng cũng vững hơn chút, nữ đối đầu với nam luôn bị vào thế yếu, lúc này nếu có đàn ông ra mặt sẽ cảm thấy an tâm hơn chút.
"Tiểu thần tiên đâu?" Bà chủ thấp giọng hỏi, không dám để đám lưu manh nghe thấy.
"Ông chủ đang ăn ở tiệm bún bên kia."
Bà chủ gật đầu, đẩy Chân Tùng ra ngoài, thấp giọng nói, "Cậu đi nhanh đi, đưa ông chủ cậu đi đi, đừng ở chỗ này."
"Ái chà, tới giúp đỡ à?"
Tên lưu manh cầm đầu nhìn thấy Chân Tùng không biết sống chết ló mặt ra liền lạnh lùng cười cười, cười đến vết sẹo trên mặt cũng vặn vẹo.

Hắn dẫm đôi giày mới dẫm nước ven đường đầy bẩn thỉu lên cái ghế trắng sạch sẽ, để lại một vết bẩn rất lớn.
"Có tới giúp cũng vô dụng thôi, tiệm này là tiệm đầu tiên, tất cả các cửa hàng trên phố này, từng cái từng cái một đều khôn hồn mà sớm dọn đi cho ông, nếu không thì đi theo tiểu thần tiên gì đó lăn khỏi đế đô đi."
Tên lưu manh nói rất bình tĩnh, trước sau luôn mang theo vẻ cười tà ác làm mọi người không rét mà run.

Hốc mắt bà chủ đỏ bừng, cửa hàng này là mười năm tâm huyết của bà, giờ bắt bà đi khác gì giết chết bà chứ.

Tuy phố này không phải khu phố ăn vặt nổi tiếng nhất đế đô, nhưng hàng quán cũng đã ở đây tích góp tên tuổi được mười mấy năm, đạt được lượng khách nhất định, hơn nữa sắp tới sẽ có rất nhiều tiểu khu được xây dựng xung quanh, việc kinh doanh của họ cũng sẽ ngày càng tốt, ngày càng ổn định.


Cái công ty kia chính là nhìn trúng nền móng khu phố này mới hao tâm phí sức muốn đuổi mọi người đi.
Bọn họ vì lợi ích muốn đuổi những chủ tiệm vô tội này đi, lại không nghĩ đến nếu những chủ tiệm gốc này rời đi, khu phố này sẽ không còn gốc rễ, phải bắt đầu lại từ đầu.

Tiền thuê khu vực sầm uất rất cao, cửa hàng mới khai trương chưa chắc thu hút được khách hàng, những chủ tiệm phải dọn sang chỗ khác ít người hơn, việc làm ăn cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Con gái bà chủ muốn đi du học, con trai muốn mua nhà cưới vợ, mỗi cái mỗi cái đều cần chi phí rất lớn, nếu không có cửa tiệm này, cuộc sống bọn họ sẽ bị huỷ hoại.

Bà chủ nghĩ đến con gái vất vả mười mấy năm học hành chỉ vì một ngày này, không muốn nỗ lực của con bị uổng phí, nhất thời sầu không để đâu cho hết.
"Rõ ràng hạng mục của các người không được thông qua, vậy mà giờ lại đi chơi thủ đoạn đê tiện ngang ngược, các người sẽ không có kết cục tốt."
Chân Tùng cười lạnh, kêu ông chủ hắn cút? Còn không biết người cút là ai đâu.

Vừa lúc bắt bọn họ đền những món đồ nội thất bị đập phá! Đang lo không biết ai làm, vừa hay đụng phải.

Chân Tùng biết không thể xung đột trực diện, cứng đối cứng với đám người này, cố gắng áp phẫn nộ xuống, chuẩn bị tìm cơ hội đi tìm trợ lý Thân.
"Từ từ, mày là ai?" Lưu manh hất hàm, mở trừng mắt, lập tức doạ Chân Tùng bước lùi lại.
Mấy tên lưu manh hùng hổ vây quanh Chân Tùng.

Chân Tùng thấy nguy hiểm tới gần, không khỏi lùi lại thêm bước nữa.

Một giây này, hắn không nghĩ tới việc mình sắp bị dần một trận bầm bập, mà nghĩ tới bà chủ không có cửa hàng sẽ khổ sở bao nhiêu, ông chủ hắn nếu không có bánh nướng ăn sẽ không vui thế nào.

Phía sau hắn bị người chặn, muốn lui cũng không lui được.
"Ban ngày ban mặt mà các người dám uy hiếp doạ nạt người khác, tôi muốn báo cảnh sát bắt các người."
"Báo cảnh sát?" Lưu mang dẫn đầu giống như nghe được chuyện siêu khôi hài, cùng đám lâu la cười ha ha.
"Báo đi, bắt bọn tao đi, vào mấy ngày lại ra, bọn tao sẽ tiếp tục đến chăm sóc bọn mày.

Nhưng,..." Lưu manh cầm đầu lạnh mặt, ngữ khí lại mười phần vui vẻ, "...!nhớ cho rõ, một khi mày báo cảnh sát chính là hoàn toàn đắc tội tụi này, đến lúc đó cả nhà mày cũng đừng mong sống yên ổn."
"Tiểu Chân, cậu đi nhanh đi." Bà chủ vội vàng nói, thấy đám lưu manh chặn cậu, vội nói, "Cậu ấy không phải người trong tiệm chúng tôi, chỉ là một vị khách, các người thả cậu ấy đi đi."
Toàn bộ hai khu phố bọn họ đều biết mấy người này đập phá cửa hàng tiểu thần tiên, một đám khiếp sợ không nói nên lời, ai cũng không nghĩ tới lại có người dám đến quậy người như tiểu thần tiên, còn uy hiếp bắt bọn họ phải rời khỏi đế đô.

Bọn họ nhìn thấy cửa hàng tiểu thần tiên bị đập, thấy bọn chúng không kiêng nể gì, đúng là bọn liều mạng, tục ngữ có cầu đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, lại càng thêm sợ hãi đám người này.

Nếu bọn họ biết Chân Tùng là nhân viên của tiểu thần tiên, vậy chắc chắn sẽ không chỉ vây quanh đơn giản như vậy.

Bà chủ lo lắng không thôi, dùng ánh mắt thúc giục Chân Tùng mau chóng nghĩ cách rời đi.
"Tha cho nó hay không tha cho nó cũng không phải chuyện bà nói là được." Tên lưu manh mặc kệ bà, "Xử lý bà trước, ký hợp đồng cho ông mau."
"Dì, đừng ký." Chân Tùng nhanh chóng ngăn cản.
Bản hợp đồng trên bàn hiển nhiên là vô cùng bất bình đẳng, nếu không bà chủ cũng sẽ không chạm vào, và cũng không chịu chạm vào như vậy; nhưng lúc này vì hắn mà lại do dự khiến lòng hắn không khỏi nóng như lửa đốt.

"Bớt nói nhảm!" Tên lưu manh cầm đầu đạp hắn một cái, Chân Tùng che đùi hít hà đau đớn.
"A, khoan đã?" Lưu manh cầm đầu nhớ tới cái gì chợt bừng tỉnh, híp mắt nhìn chằm chằm Chân Tùng, "Mày làm sao biết bên trên không thông qua hạng mục của bọn tao?"
Hắn ẩn ẩn sát khí khi nói làm Chân Tùng sởn cả tóc gáy.
"Mày là ai?" Tên lưu manh cẩn thận đánh giá Chân Tùng, ánh mắt hệt như con linh cẩu đang cực kỳ muốn xé rách con mồi.
"Tôi......" Chân Tùng mím môi, cũng biết không thể bại lộ thân phận, nếu không sẽ càng rắc rối hơn.
Sự nguy hiểm trong mắt tên lưu manh càng ngày càng đậm, bỗng nhiên, hắn ha ha cười lớn, "Tao biết rồi, mày chính là tiểu thần tiên hại hạng mục ông chủ tao thất bại? Khí chất không giống, nhưng nhất định là có liên quan......"
Chân Tùng bị vẻ mặt hỉ nộ ái ố vô thường như bệnh nhân tâm thần của hắn doạ sợ, tim đập bình bịch, hít sâu một hơi, muốn nói, lại vì không muốn nói dối nên chờ nửa ngày cũng nói không nên lời.

Tên lưu manh liếc một cái là hiểu, cả đám vây quanh hắn, thật giống đám thú bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy đồ ăn.
"Được nha, bọn tao đang lo không tìm thấy mày, mày thế mà biết điều tự dâng tận cửa ha."
"Mấy người đứng có làm bậy." Chân Tùng biết bản thân lành ít dữ nhiều, hấp hối giãy giụa.
"Làm bậy? À, quên mất, mày và tiểu thần tiên có chống lưng, có giao thiệp với nhân vật lớn." Tên lưu manh ôm ngực, làm bộ một kiểu rất sợ hãi, nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn đột biến, vừa âm ngoan vừa hiểm ác.

"Nhưng mày có biết ông chủ bọn tao cũng có chống lưng, chống lưng không ai dám động vào, bằng không có thể để bọn ta ngang nhiên đến đập phá vậy sao?"
Hắn vừa nói vừa vỗ mặt Chân Tùng, "Mày nói có phải không?"
Chân Tùng cố gắng ổn định cảm xúc, không cho hắn nhìn ra mình đang hoảng loạn.

Làm sao bây giờ? Chân Tùng cố tìm biện pháp thoát thân, tuy rằng Nam tổng và trợ lý Thân đang ở gần đây, nhưng hiện tại hắn đến gọi điện thoại cũng không làm được.
Tên lưu manh dường như còn ngại uy hiếp không đủ, càng âm trầm nói thêm, "Tao nói cho mày biết, sau lưng ông chủ tao chính là tập đoàn Nam thị, chính là Nam thị nhà giàu số một kia, ai cũng không đắc tội nổi Nam thị."
Hắn dừng một chút, hài lòng với biểu tình sợ hãi của mọi người, cười cười, "Cho nên, khu phố này nhất định bị huỷ rồi."
Bà chủ vừa nghe thấy tập đoàn Nam thị là chỗ dựa cho đám lưu manh, lập tức ngồi liệt trên ghế, nhìn bản hợp đồng, một chút giãy giụa cũng không còn.
"Nam tổng?" Ngoài ý muốn, Chân Tùng bỗng nhiên bình tĩnh lại, không thể nào, Nam tổng tuyệt đối sẽ không bao giờ cho người đập phá cửa hàng bọn họ.
"Tao cho mày một cơ hội, mau dẫn tao đi tìm tên giang hồ bịp bợm kia, nếu không, nói tạm biệt với cánh tay của mày đi." Lưu manh cầm đầu âm u nói.
"Mày dám!" Chân Tùng vừa nghe lập tức nổi giận.
"Lấy một cánh tay của mày, lấy hai cái chân của nó, rất công bằng không phải sao." Tên lưu manh lộng hành cười to.
"Mày!" Chân Tùng tức đến khó thở.
"Ít nói nhảm, giao người ra đây!" Lưu manh cầm đầu đổi sắc mặt, xách cổ áo Chân Tùng uy hiếp.
"Ngươi tìm ta à?" Bỗng nhiên, một âm thanh mềm mụp bay đến.
Tên lưu manh cầm đầu lạnh lùng quay đầu nhìn thấy một thiếu niên lớn lên vừa xinh đẹp vừa đáng yêu xuất hiện trước mắt hắn.
"Là mày?" Hắn hiển nhiên không đoán được dung mạo Lục Chỉ là cái loại này, nhất thời đứng hình.
"Đúng nha." Lục Chỉ mỉm cười gật gật đầu.
Tên lưu manh cầm đầu tỉnh lại, nở nụ cười, "Nể mặt cưng lớn lên không tệ, anh đây không cần hai cái chân của cưng, tha cho cưng một lần, nhưng phải để lại một bàn tay."
Bún Vân Nam
Bánh nướng Rou Jia Mo 肉夹馍
Miến chua cay
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương