Trợ lý Thân thấy Lục Chỉ muốn từ chối, liền lễ phép từ chối yêu cầu gặp mặt của lãnh đạo bộ ngành liên quan.

Thật vất vả mới ngắt được điện thoại, hắn vẫn không ngừng được kích động kịch liệt trong lòng.

Là một thành phần trí thức cao cấp, hắn lúc này thật sự cần không ít thời gian để chữa trị thế giới quan bị đảo điên của mình.
Nam Thừa Phong gắt gao nhìn Lục Chỉ: "Em cứu được rất nhiều người." Nam Thừa Phong nói.
"Là trời cao có đức hiếu sinh." Lục Chỉ cười cười, cậu biết, lúc này Nam Thừa Phong thật sự tin mình.
"Phong thuỷ là để cứu người, thứ dùng để hại người không phải phong thuỷ, mà là con người."
Nam Thừa Phong gật đầu, dùng năng lực của mình cứu người mà không phải cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện) hại người, không thể không nói, Lục Chỉ nhiều ít vẽ nên cho hắn một thế giới phong thuỷ không giống bình thường.

Nếu nói trước kia hắn chỉ đơn thuần là tin tưởng Lục Chỉ, bất luận bất kỳ tình huống nào cũng tin tưởng vô điều kiện, nay sự việc phát sinh ngay trước mắt làm hắn không thể không tin vào thần tích, giúp hắn hiểu biết thêm về cậu, cảm nhận được sự cường đại cùng sự thiện lương của cậu.

Hắn chán ghét phong thuỷ, cố tình Lục Chỉ lại là thiên sư, hắn thế nhưng có một loại cảm giác Lục Chỉ nhất định là tới để thay đổi suy nghĩ của hắn.

Nếu trước kia có có người nói với hắn trong tương lai có một người xuất hiện sẽ thay đổi sinh hoạt của hắn, Nam Thừa Phong nhất định sẽ khinh thường để ý, thậm chí cho rằng đối phương uy hiếp mình mà tận diệt hắn.

Nhưng nếu người này là Lục Chỉ, hắn lại cam tâm tình nguyện, vui mừng hạnh phúc đến phát run.
Tóc tai Lục Chỉ chưa có sửa sang lại, tóc mái hơi dài, một bên che kín thái dương, bên kia dừng ở mặt sau lỗ tai, làm cậu thoạt nhìn càng thêm bắt mắt xinh đẹp.

Từng cơn gió thổi hơi loạn tóc cậu, Nam Thừa Phong duỗi tay giúp cậu vuốt lại, những sợ tóc mỏng mượt trượt qua khe hở ngón tay, hắn cảm giác được trái tim đang đập thịch thịch thịch.
Lục Chỉ quay đầu nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to, "Làm sao vậy?"
"Sợ tóc che mắt em khó chịu." Nam Thừa Phong cười cười.
"Cảm ơn." Lục Chỉ tự mình vuốt vuốt lung tung hai ba cái, cằm theo động tác nâng lên, đặc biệt đáng yêu, Nam Thừa Phong nhìn lỗ tai trắng nõn của cậu, rất muốn vươn tay xoa nắn vành tai non mềm mượt mà của cậu.

Hắn khó khăn kiềm chế xúc động nơi đáy lòng, còn sớm...!về sau còn rất nhiều cơ hội.
Xe chạy được một đoạn, còn cách bờ biển khoảng 1 tiếng đồng hồ.

Lục Chỉ cúi đầu chơi Anipop, Nam Thừa Phong thấy cậu chơi chuyên chú cũng không quấy rầy cậu, mà chỉ nhìn chằm chằm thưởng thức góc nghiêng xinh đẹp của cậu.
Bỗng nhiên, Lục Chỉ ngẩng đầu lên, nhíu nhíu mày, "Tại sao lại xảy ra chuyện!"
Chân Tùng ngẩn ra, "Lộ trình chỉ có mấy tiếng đồng hồ lại gặp phải hai sự kiện, ông chủ là Conan sao?"
Trợ lý Thân cả kinh, mở to hai mắt, chẳng lẽ đường phía trước sắp sụp? Nhưng nếu đường này cũng không đi được, bọn họ chỉ có thể quay xe trở về, không thể đi biển.

Tài xế nghe xong cũng có chút tiến thoái lưỡng nan, hắn hiện tại đã hoàn toàn tin phục Lục Chỉ, theo bản năng xem lời cậu nói thành sự thật.

Biết rõ còn đường sắp tới sẽ xảy ra chuyện, ai còn dám tiến lên nữa, cũng đâu phải người chán sống.

Huống chi trong xe còn có vị tôn đại thần Nam tổng, còn đáng sợ hơn tự mình đập đầu vào tường gấp mấy lần.
"Không phải, đường không có vấn đề, là tai nạn xe cộ." Lục Chỉ giải thích, nháy mắt giảm bớt không khí khẩn trương trong xe.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ lại tai nạn xe cộ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Trợ lý Thân ngó ra ngoài cửa sổ, con đường phía trước sạch sẽ không một bóng xe, nào có dấu vết tai nạn xe cộ? Nhưng lúc trước đã được mục kiến năng lực của Lục Chỉ, trợ lý Thân lúc này cũng bán tín bán nghi.

Chờ tài xế đi tới khúc cua phía trước, trợ lý Thân lại nhìn qua cửa sổ, thật sự thấy ở xa xa có hai chiếc xe va chạm nhau dừng ở ven đường.
Thần!!! Trợ lý Thân nghĩ, lập tức kêu tài xế dừng xe lại, tình huống này đương nhiên muốn xuống xe xem xét cứu người rồi.


Lục Chỉ cũng muốn xuống theo mọi người lại bị Nam Thừa Phong duỗi tay ngăn lại.
"Tai nạn xe cộ rất đáng sợ, còn chưa rõ tình trạng thế nào, trước tiên em khoan xuống đã." Nam Thùa Phong giải thích lý do.

Hắn không muốn Lục Chỉ thấy hình ảnh không tốt, sợ cậu buổi tối gặp phải ác mộng.
"Tôi cũng không nhát gan như vậy." Chỉ là Lục Chỉ tuy nói vậy, cũng thật không muốn nhìn những cảnh tượng quá mức ám ảnh, nhưng gặp được người xảy ra chuyện lại không đi xem xét tình hình, cậu lại không thể ngồi yên.
"Chờ bọn họ xem rõ tình huống rồi lại nói." Nam Thừa Phong kiên trì, nghĩ đến có thể sẽ doạ cậu sợ, hắn liền không vui, mất kiểm soát lộ ra biểu hiện cường ngạnh.
Lục Chỉ nghi hoặc nhìn hắn.
Nam Thừa Phong rũ mắt, thu liễm một chút, ôn nhu nói, "Tôi không muốn thấy, em ở lại với tôi, có được không?"
Lục Chỉ đương nhiên sẽ không tin Nam Thừa Phong là người nhát gan như vậy, cảm thấy có chút kinh ngạc bởi tư thái bảo hộ quá mức mãnh liệt của hắn.
"Vậy a." Lục Chỉ không chọc phá hắn, gật gật đầu, rốt cuộc cũng là muốn bảo vệ cậu, có ý tốt, cậu cũng không có lý do để vạch trần hắn.
Nam Thừa Phong thấy cậu không để ý, thoảng thả lỏng tinh thần.

Hắn biết rõ tính cách của Lục Chỉ, nhìn thì nhuyễn manh thiên chân, thực tế lại cực kỳ thông minh và có chủ kiến, hơn nữa còn mang chút đề phòng khó giải thích với hắn.

Hắn mặc dù muốn bảo hộ cậu, cũng không muốn dùng phương thức cường ngạnh, mà là muốn làm cậu tin tưởng hắn.

Nam Thừa Phong chưa từng dành kiên nhẫn cho ai nhiều như vậy, nhưng đối mặt Lục Chỉ, hắn cho rằng hết thảy đều là hiển nhiên, vui vẻ chịu đựng.
"Nam tổng, ở trước có hai xe tông nhau, bốn người đều còn sống, hai người bị thương phần đầu, một người hôn mê, một người khác chỉ bị thương nhẹ." Trợ lý Thân đi lại báo cáo tình huống.
"Cứu người." Nam Thừa Phong quyết đoán ra lệnh.
Lục Chỉ vội vàng xuống xe, Nam Thừa Phong cũng lập tức đi theo.

Tài xế và bí thư đang đứng xem xét chiếc xe màu đỏ chạy ngược chiều, Chân Tùng thì đứng bên chiếc xe màu đen chạy cùng chiều.

Hiển nhiên, đây là vì chiếc xe màu đỏ chạy ngược chiều gây ra tai nạn.

Trên ghế phụ của xe có một đứa bé không đến 10 tuổi, bên ghế điều khiển là một người đàn ông, hiển nhiên là cha cô bé.
"Hu hu hu, anh ơi cứu em với." Vết máu trên đầu chảy xuống trán bé gái, cơ thể bị kẹt bởi túi khí an toàn, vừa hoảng sợ vừa hoảng loạn kêu cứu với Chân Tùng.
Chân Tùng nghe thấy vô cùng đau xót, "Đừng khóc, đừng khóc, anh sẽ lập tức cứu em."
Bé gái ngồi bên ghế phụ nên rất dễ cứu, Chân Tùng đang muốn kéo tay bé, nghĩ cách ôm bé ra, bỗng nhiên, một đôi tay đột nhiên chụp lấy cánh tay hắn.
"Ai da." Chân Tùng bị hù một cái, ngẩng đầu nhìn, thế nhưng là cha bé gái.
"Không được, đừng cứu nó, đừng cứu nó! Đi mau đi, cậu mau đi đi! Đừng cứu chúng tôi!"
Người đàn ông vẻ mặt dữ tợn giống như vừa bị kích thích cực mạnh, một chút cũng không giống người thường.

Chân Tùng rút tay ra, nghĩ thầm ông bố này có bệnh a, tự mình muốn tìm chết thì thôi đi, cũng đừng kéo con gái theo chứ.
"Cứu em với, ba ba em thiếu nợ cờ bạc muốn tự sát, ông ấy muốn em chôn cùng, em không muốn chết, em còn chưa muốn chết! Anh ơi!" Quả nhiên, lời bé gái xác minh suy nghĩ của Chân Tùng.
"Ông, cũng điên quá rồi!" Chân Tùng chỉ trích người đàn ông, "Ông có còn là người hay không?"
"Ba ba, ba thật nhẫn tâm!" Bé gái khóc đến đáng thương, làm người nhìn đau lòng không thôi.
"Mày câm miệng!" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng không khác gì không tiếc sự đời, hắn giãy giụa giơ tay bóp cổ bé gái, "Mày nói bậy, mày nói bậy, ai cho mày gạt người, ai cho mày gạt người."
Chân Tùng khiếp sợ, người này hiển nhiên không bình thường, nhưng hắn lại sợ cứ thế mà cứu bé gái, ngược lại sẽ hại bé, nhất thời không biết làm sao.
"Ông đừng như vậy, tốt xấu gì cũng là con gái ông, ông buông cô bé ra trước đi." Chân Tùng nhanh chóng nói.
"Vậy cậu đi đi! Cậu đi đi! Đi mau đi, các người đều mau đi đi, cứu người nên cứu, đừng động đến chúng tôi!" Người đàn ông ác độc quát, cơ hồ muốn phá nát cổ họng.
Chân Tùng thấy hắn không hạ tử thủ với bé gái, gãi gãi tóc, chạy nhanh tới bên Lục Chỉ tìm biện pháp.
Mà bên này, trong xe màu đen, thiếu nữ xinh đẹp thật ra không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị hoảng sợ không ít, thân thể nhỏ yếu run run rẩy rẩy.
"Thật đáng sợ, mau cứu tôi, mau cứu tôi với." Thiếu nữ dáng vẻ yếu ớt khiến người không đành lòng, tài xế lập tức nghĩ cách muốn cứu cô ra.

"Người này thì sao đây?" Bí thư hỏi, chỉ chỉ thanh niên đang hôn mê trên ghế lái, chân hắn bị vật đâm xuyên, không thể mạnh mẽ kéo ra được.
"Trước nhìn xem có thể cầm máu vết thương hay không, tôi đi gọi xe cứu thương và xe cứu hoả lại đây." Trợ lý Thân nói xong cầm lấy di động.
"Nhớ rõ báo cảnh sát nữa." Lục Chỉ đi tới, nhìn thoáng bên trong xe, mở miệng dặn dò.
"Báo cảnh sát?" Trợ lý Thân linh động nghĩ, phát sinh tai nạn xe cộ đúng là cần báo cảnh sát.
"Xin chào." Trợ lý Thân gọi điện thoại, báo vị trí cụ thể của mình, "Ở đây đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông."
"Còn có án kiện thông đồng cố ý giết người huỷ thi diệt tích."
"Còn có thông đồng cố ý giết người..." Trợ lý Thân lặp lại một nửa mới phát hiện không đúng, "Giết người?"
Lục Chỉ gật đầu, trợ lý Thân mím môi, cảnh sát trong điện thoại nghe thấy hai chữ giết người lập tức nhạy bén, truy hỏi hắn nguyên nhân.
Trợ lý Thân thắt ruột thắt tim, lặp lại một lần nữa.

Vừa lúc đó Chân Tùng đi tới nghe được, sợ tới mức dừng lại tại chỗ.
Giết người? Nếu xảy ra án giết người, vậy phải có thi thể.

Hắn nhìn bốn người trên hai chiếc xe, một cô gái, một thanh niên hôn mê, một người cha không khác kẻ điên, một bé gái bất lực, không có người chết a?
"Đúng vậy, có người có ý định giết người, làm sao cậu biết!" Thiếu nữ kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Chỉ.
Cô ta khóc lóc chỉ vào thanh niên đang hôn mê nói: "Chính là hắn bắt cóc tôi muốn giết tôi, còn may mọi người kịp đến cứu tôi."
Thiếu nữ dường như chưa bình tĩnh lại, vẫn run lẩy bẩy như cũ, một đôi mắt đào hoa ngập nước mắt, nhìn thấy mà thương.

Mọi người cả kinh, lại đúng như vậy! Trợ lý Thân nghĩ, đại sư quả nhiên là đại sư, chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt đại sư.

Bọn họ cảm giác thế giới quan lại lần nữa bị đả kích nghiêm trọng, rốt cuộc làm người thường, liên tiếp chứng kiến kỳ tích như vậy cũng có hơi quá tải.
Bí thư trấn an cô, "Không có việc gì, đã báo cảnh sát, cô an tâm đợi ở đây, cảnh sát rất nhanh sẽ tới."
Thiếu nữ gật đầu, nói tiếng cảm ơn, sau đó ngước mắt nhìn Nam Thừa Phong đang đi tới.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người anh tuấn bất phàm như vậy, ngay cả nam minh tinh ngày thường cô thấy đẹp trai kinh thiên động địa, lúc này so với hắn, đều ảm đạm thất sắc như mắt cá chết so với trân châu.
Tim cô đập rộn ràng, cô mới vừa trải qua sự kiện kinh hồn, càng muốn tìm một người mạnh mẽ để dựa vào, nhưng cô càng chú ý Nam Thừa Phong, lại dẫn đến chú ý một sự kiện khác.

Cô nhíu mày, anh ta là anh của thanh niên này? Hay là quan hệ gì? Tại sao lại nhìn cậu ta chằm chằm một tấc không rời, giống như gà mẹ che chở gà con, chỉ sợ cậu ta xảy ra chuyện gì.

Có lẽ vừa rồi bị lời nói của Lục Chỉ doạ sợ, cô không tự chủ sinh ra một tia kính sợ với Lục Chỉ, không biết vì sao, thế nhưng có chút sợ hãi với Lục Chỉ thoạt nhìn hoàn toàn vô hại này.
"Thanh niên này quả thật không phải thứ gì tốt." Lục Chỉ lật mắt thanh niên hôn mê rồi quay đi.
"Cậu nói không sai, hắn là tội phạm giết người, còn thiếu chút nữa đã cưỡng gian tôi." Thiếu nữ nhắc đến những lời này liền chà xát cánh tay, hiển nhiên thể hiện tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng.
"Đều đã qua rồi, đừng sợ." Chân Tùng trấn an một câu, kỳ quái nhìn Lục Chỉ.
Ông chủ hắn xưa giờ thái độ đối xử với phái nữ đều rất tốt, nghe thấy thiếu nữ gặp phải chuyện lớn như vậy nhất định sẽ cảm thông, ít nhất cũng trấn an vài câu, tại sao hôm nay lại lạnh nhạt với cô gái này như vậy.
"Thanh niên này không phải thứ gì tốt, cô cũng không phải." Lục Chỉ mở miệng nói với thiếu nữ.
Mấy người trợ lý Thân ngạc nhiên, đặc biệt là Chân Tùng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được Lục Chỉ sẽ nói ra những lời như vậy với một cô gái mới vừa chịu tổn thương.
"Cậu, cậu dựa vào cái gì mà mắng tôi." Thiếu nữ vừa thẹn vừa bực, rơi nước mắt, càng thêm đáng thương, "Bởi vì tôi là nữ, bị cưỡng gian là lỗi của tôi, chẳng lẽ làm con gái cũng là cái tội sao?"
Cô ta khóc sướt mướt, nghiễm nhiên chỉ trích Lục Chỉ không biết đồng cảm, ngược lại tư tưởng hẹp hòi.

Ngay cả trợ lý Thân cũng cảm thấy lời nói đó có chút quá đáng, nữ giới gặp loại chuyện này, mặc kệ đối phương có thành công hay không đều tạo nên tổn thương cực lớn, không nên tiến hành tấn công ngôn từ người ta lần thứ hai.
Thiếu nữ nhìn Nam Thừa Phong: "Cậu ta là bạn của anh sao, cậu ta thật không biết phân biệt phải trái, anh không quản cậu ta sao?"
Cô có ý đồ thu hút Nam Thừa Phong nhìn mình, cô tin chắc chỉ cần đối phương nhìn thấy mình, nhất định có thể thích mình.


Đàn ông đều thích người đẹp không phải sao.
Cô ta nghĩ không tồi, Nam Thừa Phong đúng thật thích người đẹp, nhưng lại chỉ thích một loại người đẹp, mà người đẹp đó đang đứng bên cạnh hắn, chính là toàn bộ thế giới của hắn.

Nam Thừa Phong lạnh lùng liếc cô ta một cái, từ trên cao nhìn xuống như nhìn một con kiến.

Khi nghe thấy cô ta chỉ trích Lục Chỉ quá lời, nguyên bản khuôn mặt đang nhu hoà như nước nhìn Lục Chỉ, chớp mắt một cái lạnh xuống mấy bậc, tựa như sắp kéo đến một hồi lốc xoáy bão táp mưa sa, nặng nề đè ép khiến người không thở nổi.
"Cô có tư cách gì nói cậu ấy."
Thiếu nữ hô hấp căng thẳng, rốt cuộc đối diện ánh mắt hắn, lại cảm thấy mình như bị ai bóp cổ, sắp bị ném vào vực sâu vạn trượng, chân cô không tự giác run lên.

Mình thế nào lại ôm ảo tưởng với người đàn ông như vậy? Quả thật sai quá sai, cô cảm thấy mình vừa mới làm một chuyện ôm bom cảm tử ngu xuẩn.
Tuy rằng Chân Tùng không thích cô ấy chỉ trích Lục Chỉ, nhưng thấy cô sợ đến mức run bần bật, trong lòng cảm thấy Nam tổng có hơi không thương hoa tiếc ngọc, muốn bước đến trấn an vài câu, nghĩ nghĩ, vẫn thấy không vui khi cô ấy chỉ trích Lục Chỉ lúc nãy.
Cô gái này cũng dám nói những lời đó với Nam Thừa Phong, trợ lý Thân nhạy bén nhận ra ý đồ của cô ta, chỉ cảm thấy cô ta không biết sống chết, không có chút đồng tình nào.
"Cô nói không sai." Lục Chỉ đã mở miệng, "Gặp phải loại tình huống này, phái nữ thật sự rất đáng thương, tôi cũng rất đồng cảm, nhưng cô không phải."
Thiếu nữ ngẩn ra, im một lúc, vừa muốn mở miệng cãi lại, lại nghe một giọng nói âm trầm tê tái nhân tâm nói:
"Nếu cô thật sự vô tội, tại sao một chữ cũng không đề cập đến người nằm trong cốp xe."
Mọi người nghe Nam Thừa Phong nói vậy bèn kinh hãi, Lục Chỉ vẫn lạnh nhạt như cũ, hiển nhiên đã sớm đoán được.

Mà thiếu nữ lúc này sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Lục Chỉ liếc nhìn Nam Thừa Phong, Nam Thừa Phong nhớ đế lời nói dối tai mình không tốt, không thể nghe được động tĩnh trong cốp mới phải.
"Tôi đoán." Nam Thừa Phong chớp chớp mắt, thấy Lục Chỉ nhìn hắn, lập tức thu liễm khí tràng, lại khôi phục bộ dáng ôn nhu như nước, thậm chí còn có chút biểu hiện trung khuyển dịu ngoan.
"Thật thông minh." Lục Chỉ cười, gật đầu khích lệ hắn.
Nam Thừa Phong nhìn sâu vào mắt cậu, tin sao?
Tài xế và bí thư lập tức bước lên mở cốp chiếc xe màu đen.

Quả nhiên! Trong thùng xe có một thi thể, bị trọng thương vùng đầu, cẩn thận nghe kỹ có thể nghe được tiếng rên mỏng manh của cô.
Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong.
"Làm sao vậy?" Nam Thừa Phong ôn nhu hỏi.
"Hai người kia thật sự chỉ là tài xế và bí thư sao?" Lục Chỉ suy nghĩ một chút mở miệng hỏi.
Thủ hạ Nam Thừa Phong ngoạ hổ tàng long, cậu gặp được Nghiêm Khang liền đã nhận ra, nhưng hai người này hiển nhiên không phải người thường, nếu không nhìn thấy thi thể sẽ không bình tĩnh như vậy.
"Bọn họ đều là lính đánh thuê xuất ngũ." Nam Thừa Phong thản nhiên nói.
Lục Chỉ thấy hắn thẳng thắn, không cố kỵ nói thẳng với cậu, liền cười cười.

Nam Thừa Phong cũng cười cười, chuyện gì hắn cũng có thể nói với Lục Chỉ, chỉ cần cậu hỏi, chỉ cần cậu muốn biết, hắn sẽ không giấu diếm, hắn hy vọng có được toàn bộ Lục Chỉ, cũng hy vọng Lục Chỉ có thể có được hắn.
"Không, tôi không biết cốp xe hắn ta có người! Tôi là bị hắn ta cưỡng ép lên xe!" Thiếu nữ khóc toáng lên, hoảng sợ không thôi, "Hắn đã giết hai cô gái, không phải càng nói lên hắn cũng muốn giết tôi sao!"
"Cô chưa từng nhìn cốp xe, làm sao biết được có hai cô gái." Lục Chỉ chớp chớp mắt.
Đám người trợ lý Thân nghi ngờ nhìn cô gái, đúng vậy? Làm sao cô biết được?
Ngay lập tức cô ta như vịt bị bóp cổ, không phát thêm được tiếng nào.

Tài xế và bí thư nhanh chóng đưa cô gái bị trọng thương ra tiến hành sơ cứu.
"Cảm ơn các anh, cảm ơn các anh, nếu không có các anh, có khả năng tôi đã..." Cô gái suy yếu được tài xế ôm từ cốp xe ra ngoài.
"Cô không sao chứ?" Bí thư quan tâm hỏi thăm.
"Không sao." Cô gái ngồi trên mặt đất, sắc mặt vốn hoảng sợ cũng hoà hoãn đi nhiều, cô ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trong xe, ánh mắt bỗng trở nên tàn nhẫn.
"Cô! Là cô, cái đồ tiểu tam câu dẫn chồng người khác!" Cô gái chỉ thẳng mặt thiếu nữ lớn tiếng mắng, giống như có gì đó chống đỡ tinh thần cô, bộ dáng đã không còn vẻ suy yếu lúc trước, phẫn hận tựa muốn xé xác thiếu nữ.
Mấy người trợ lý Thân sửng sốt, sao lại thế này?
"Cô dụ dỗ chồng tôi, còn thông đồng với hắn muốn giết tôi!" Cô gái phẫn hận kể lại, nếu không phải thân thể không ổn, nếu không có tài xế ngăn cách, cô đã sớm tiến lên tát cho thiếu nữ mấy bạt tai.
Đám người trợ lý Thân nháy mắt hiểu ra.

Trách không được trong cốp xe có hai thi thể, thì ra thanh niên hôn mê và cô gái này là vợ chồng, thanh niên ngoại tình với thiếu nữ, mưu đồ giết vợ.

Đây giải thích vì sao Lục Chỉ lạnh nhạt với thiếu nữ như vậy, cũng không phải vô duyên vô cớ mà chỉ trích cô nàng.


Xem ra sau khi thấy thanh niên xảy ra chuyện, thiếu nữ bèn lập tức phủi sạch quan hệ, cắn ngược lại thanh niên cưỡng gian mình, khi bị Lục Chỉ chỉ ra vấn đề, còn dùng đề tài mẫn cảm chỉ trích cậu, không thể không nói, thiếu nữ này tâm cơ thật sâu.

Mấy người trợ lý Thân nghĩ đến việc bị thiếu nữ lừa gạt, mà Lục Chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy, thật nể phục không lời nào diễn tả được.
Về phần Nam Thừa Phong, trợ lý Thân biết dù không phải hắn cũng sẽ tin tưởng, nãy giờ hắn chỉ một lòng một dạ dõi theo Lục Chỉ, sợ cũng chẳng để ý cụ thể chuyện gì xảy ra đâu.

Nếu không phải thiếu nữ không biết sống chết chỉ trích Lục Chỉ, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn đến nửa cái.
"Tôi không có, cô bôi nhọ tôi!" Thiếu nữ khóc khóc nháo nháo, không chịu thừa nhận.
Trợ lý Thân lúc này đã không tin thiếu nữ, "Có đúng hay không, đợi cảnh sát tới sẽ điều tra rõ ràng."
Thiếu nữ tức khắc hoảng sợ, cô cho rằng cô vợ đã chết, không nghĩ tới cô ta vẫn còn sống, chuyện này làm sao bây giờ?
"Nhưng mà..." Trợ lý Thân hỏi, "...!ở đây có hai thi thể, người còn lại là ai?"
Cô gái vừa nghe, trên mặt nhanh chóng tràn đầy vẻ áy náy, cô mím môi, rơi nước mắt, "Cô ấy là bạn thân của tôi, vì tôi là cô ấy mới bị giết chết."
"Đôi gian phu dâm phụ này thông đồng với nhau muốn giết tôi, bạn thân của tôi vì bảo vệ tôi mới đi cùng, kết quả bị bọn họ giết chết." Cô gái che ngực, hiển nhiên đau lòng đến hô hấp không thông.
"Cô nói dối!" Thiếu nữ rống lớn, "Đồ ngậm máu phun người, bạn thân cô chết thế nào, cô là người rõ hơn ai hết!"
"Cô đừng có vừa ăn cắp vừa la làng, cô có còn là con người hay không, bạn thân của tôi dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ không buông tha đôi gian phu dâm phụ các người."
Cô gái nhớ đến bạn thân lúc xưa luôn khuyên cô sớm chia tay tra nam, bắt đầu cuộc sống mới, là cô không nghe, luôn không bỏ được anh ta, là cô không chịu nghe.

Kết quả cô vì gia đình hoàn chỉnh mà trả giá quá nhiều, tra nam lại còn muốn giết cô, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Nghe thấy hai người chỉ qua trích lại, Chân Tùng vẻ mặt bối rối, "Chuyện này...!ông chủ, rốt cuộc nên tin ai đây."
"Ai cũng đừng tin." Lục Chỉ giống như đang xem diễn tuồng, lạnh nhạt nói: "Chẳng có ai tử tế cả."
Thiếu nữ và cô gái vừa nghe liền nhíu mày, bất mãn nhìn về Lục Chỉ.
"Cậu...!cậu sao lại nói như vậy." Cô gái chỉ chỉ vết thương của mình, "Cậu nhìn xem tôi bị thương nặng như vậy..."
Bỗng nhiên, một luồng ánh mắt sắc bén bắn đến, cô gái nhìn Nam Thừa Phong, cảm giác như sắp bị đâm cho một nhát, theo bản năng ngậm miệng, cúi thấp đầu xuống.

Thiếu nữ đã kinh nghiệm qua, sẽ không lại đi tìm đường chết.

Cô ta nhìn ra, quả nhiên trai đẹp đều thuộc về một chàng trai khác.

Đàn ông xuất sắc như vậy thế nhưng là gay, nếu không, sao ánh mắt nhìn nam sinh kia lại giống như muốn ăn cậu vào bụng vậy?
Cô không khỏi thầm buồn bã, nghĩ lại mắt nhìn của mình, lại nhìn người ta vừa ưu tú vừa thâm tình, toàn bộ chỉ dành cho một người, quả thực tức giận bất bình.

Cô lúc trước chỉ tập trung tâm tình của mình, cũng không nhìn kỹ Lục Chỉ, lúc này nhịn không được nhìn chằm chắm đánh giá cậu, muốn nhìn xem cậu có chỗ nào tốt đáng để người đàn ông cực phẩm như vậy thắt cổ trên một nhánh cây.
Thiếu nữ nhìn một chặp, mím môi.

Quả thật xinh đẹp, cô không thể không thừa nhận, còn đẹp hơn cô gấp mấy lần.

Cô là người cực kỳ tự tin vào bản thân, nhưng hôm này, bất luận so bề ngoài hay mị lực, đều bị đả kich thương tích đầy mình.
"Các người cũng đừng xảo biện." Lục Chỉ lạnh nhạt thả xuống một tia sét.
"Nếu không phải nhờ người cha kia, toàn bộ các ngươi vốn phải chôn thây tại đây hôm nay."
Mọi người ngẩn ra, nhìn người đàn ông trong xe đối diện, sắc mặt ông ta vẫn dữ tợn như cũ, sắc mặt tàn nhẫn, miệng vẫn luôn nói "Đi, đi mau."
"Cậu nói bậy gì đó?" Thiếu nữ khó hiểu, "Chính ông ta tông xe vào chúng tôi, không tin có thể xem camera hành trình."
"Sao không nghĩ vì sao ông ấy lại tông vào các người?" Lục Chỉ không nhanh không chậm.
"Người này điên rồi, muốn mang con gái đồng quy vu tận." Thiếu nữ căm giận nói, đã bị bại lộ, cũng không thèm giả bộ nhu nhược khóc sướt mướt nữa, ngược lại lộ ra bản chất lưu manh vô lại.
Nhưng cô không dám nói chuyện quá kiêu ngạo với Lục Chỉ, rốt cuộc người ta có chỗ dựa, ai cũng không dám đắc tội.
"Ông ấy là vì cứu các người." Lục Chỉ nói, "Nói cũng thật buồn cười, nơi này có đến sáu cá nhân, chỉ có người cha này và thi thể cô gái trong xe là người tốt, nhưng bọn họ cũng lại là người bị tổn thương nặng nhất."
"Ông chủ, còn bé gái đâu? Con bé mới mười tuổi, sao lại là người xấu." Chân Tùng không hiểu, hắn thấy đau lòng cho cô bé, muốn nhờ Lục Chỉ nghĩ cách giúp đỡ, cũng không hiểu sao Lục Chỉ lại không thèm để ý.
"Bé gái?" Lục Chỉ bỗng nhiên cười.
"Thật sự là bé gái sao?"
Đám người trợ lý Thân mờ mịt không hiểu, vội hỏi, "Đại sư, đây là có ý gì?"
"Các người nhìn kỹ lại xem, đó thật là người sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu không xuất hiện quỷ quái, phải cho Nam tổng kiến thức năng lực của thiên sư chân chính, tuy rằng Nam tổng mặt kệ chuyện gì phát sinh cũng chỉ biết vỗ tay cho người gọi điện thoại là được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương