"Trịnh Doanh Doanh?" Cửu gia trả lời một câu, tiếp tục chơi trò chơi, "Là ai?"
Chân Tùng:???
Hắn cầm poster chỉ chỉ gương mặt đại mỹ nữ trên đó.

Cửu gia liếc mắt một cái, trong mắt lộ ra "À, là cô ta", rõ ràng chẳng quan tâm ai là ai, hỏi lại, "Có việc sao?"
Âm thanh hắn lạnh nhạt giống như bên kia là người chuyên gọi quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ khiến người phiền chán vậy.

Không trực tiếp cúp điện thoại chỉ bởi vì tu dưỡng tốt đẹp mà thôi.
Chân Tùng thấy thế nói thầm với Lục Chỉ, "Quả nhiên không thân."
Lục Chỉ cười cười.

Lãnh đạo nhỏ giọng nhiều chuyện, "Với ngoại hình cùng thân phận của Cửu gia, kẻ muốn leo lên người ngài ấy quá nhiều, ngài ấy làm sao lại quen biết những người này được.

Cũng có một vài người nỗ lực chèo kéo, cố gắng lấy được số liên lạc của Cửu gia, ở đài tôi việc bận bù đầu, nào có năng lực lẫn lộn với Cửu gia."
Chân Tùng hâm mộ nhìn Cửu gia, thấy hắn vẫn luôn ngó bên này, hiển nhiên là để ý sắc mặt Lục Chỉ, mà Lục Chỉ vẫn không phản ứng gì, vẫn đang xem anime như cũ, không khỏi rơi vài giọt nước mắt chua xót vì Cửu gia.
"Không có gì, Cửu gia, chính là...!đã lâu không gặp, em có chút muốn nói chuyện với ngài."
Giọng Trịnh Doanh Doanh ngọt đến làm người xương cốt tê dại, bay mất ba hồn bảy vía.

Mà Cửu gia bên kia chỉ lạnh lùng trả về một câu, "Ta rất bận." Ý tại ngôn ngoại, không muốn cùng cô dong dài, ta muốn cúp điện thoại.
Vất vả lắm Cửu gia mới nghe điện thoại, Trịnh Doanh Doanh cũng sợ hắn tức giận, vội vàng nói, "Cửu gia, em không quấy rầy ngài nữa, lần sau có rảnh lại nói chuyện."
Trịnh Doanh Doanh xấu hổ nói xong, nghe bên kia phát ra tiếng cúp điện thoại "đô đô" nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, ngay cả một câu đáp lại cũng không có, trên mặt rát như bị người tặng cho mười cái bạt tai.

Làm nữ minh tinh, có đôi khi vì nổi tiếng cùng tài nguyên, leo lên người có quyền thế rồi bị cự tuyệt cũng không phải chuyện mới mẻ gì, tia quẫn bách kia bất quá chỉ một cái chớp mắt là có thể tan thành mây khói.
Nhưng nếu đang đứng bên cạnh là tử địch toàn tâm toàn ý chờ cô bị xấu mặt, chính mình trước đó còn mạnh miệng nói rằng có quan hệ tốt với Cửu gia, chỉ với cuộc điện thoại này liền đã bị vả mặt, vả qua vả lại, lần bị cự tuyệt này không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể tiêu hoá được.


Huống chi, chuyện tranh đấu xé bức giữa các nữ minh tinh không chỉ là tranh phong ngoài miệng, có khả năng còn bay lên những diễn đàn bát quái khiến mọi người đều biết, ảnh hưởng đến tài nguyên cá nhân cùng độ nổi tiếng, rút dây động rừng.

Trịnh Doanh Doanh cảm thấy chính mình bị Hứa Thiến chọc điên rồi mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
"Ha ha ha, tôi nói mà, Cửu gia sao có thể xem trọng tiểu minh tinh như cô được."
Khoé miệng Hứa Thiến cong như sắp đụng đến thái dương, nhẹ nâng cao cằm.

Lúc này nhìn mặt Trịnh Doanh Doanh xám như tro tàn, quả thực giống như cực phẩm thuốc bổ cải lão hoàn đồng, khiến Hứa Thiến cảm thấy như mùa xuân thứ hai xuất hiện, quay về thời tuổi trẻ - những ngày hoàng kim đỉnh cao nhất nhất.
"Cửu gia chướng mắt tôi, chẳng lẽ sẽ coi trọng bà thím già như cô?" Tốt xấu gì Trịnh Doanh Doanh cũng lăn lộn giới giải trí nhiều năm, rất nhanh điều chỉnh đã lại tâm thái, "Tôi tốt xấu gì cũng đang nổi, còn có thể lấy được số điện thoại của Cửu gia, một minh tinh hết thời như cô đến vệ sĩ của Cửu gia cũng không quen được đi."
Mặt Hứa Thiến hơi động nhẹ, ánh mắt hơi nheo lại, giống như giây tiếp theo có thể bắn ra hàng loạt lưỡi dao đâm thủng gương mặt cao ngạo kia của Trịnh Doanh Doanh.
"Còn không biết cô dùng biện pháp dơ bẩn gì để lấy được số điện thoại đó đâu." Hứa Thiến hận nhất người khác nói mình hết thời cùng già, lúc này hận không thể xé rách cái miệng thối của Trịnh Doanh Doanh, nhưng loại chuyện xé bức này, vốn dĩ là đấu võ miệng, ai thất thố trước người đấy thua.
"Tôi khuyên cô vẫn đừng nên lấy Cửu gia ra đánh bóng, chơi dao sẽ bị đứt tay đấy." Hứa Thiến từ từ cầm lấy mút dặm phấn, nhìn gương chỉnh sửa lớp trang điểm, "Cô sợ chỉ là kẻ điên nằm mộng, còn chưa biết bên cạnh Cửu gia đã có người đi."
Lời này thật chuẩn xác kích thích Trịnh Doanh Doanh, cô mím môi quay đầu nhìn Hứa Thiến.
"Nha, cô đúng thật là không biết à." Hứa Thiến trong gương liếc nhìn cô ta một cái, cười nhạo ra tiếng, "Mỗi ngày Cửu gia đều chạy qua chỗ người đó, xem nơi đó còn quan trọng hơn nhà mình, nghe người ta nói a, từ khi Cửu gia có người nọ, đến đám mèo cưng cũng không rảnh lo đâu."
Trịnh Doanh Doanh bất động thanh sắc quay đầu, xem lời Hứa Thiến nói như gió thoảng qua tai, qua liền cho bay luôn.

Chỉ là cô đã bấm ngón tay đến trắng trạch.

Cô biết rõ cô ta vừa rồi cố ý chọc giận chế giễu mình! Trịnh Doanh Doanh cảm thấy như trong ngực bị đánh một chưởng, nghẹn thở đến khó chịu.
Hứa Thiến liếc cô ta một cái, trận xé bức này cô toàn thắng, tâm tình thoải mái hừ một tiếng, khiến Trịnh Doanh Doanh suýt chút nữa mất khống chế biến thành người đàn bà đanh đá, lắc eo uốn éo uốn éo đi khỏi phòng hoá trang.
"Đã tức đến vậy rồi còn đánh cái gì mà đánh!" Trịnh Doanh Doanh ném thẳng hộp phấn vào gương, phát ra tiếng vang thanh thuý.
Trợ lý cô kịp thời đi đến, "Chị Doanh Doanh, lại xé bức với chị Hứa à, nha, lần này tức giận thật không nhẹ."
Tâm tình Trịnh Doanh Doanh bực bội, đi thẳng vào vấn đề, "Đi, làm giúp chị một chuyện.
"Chị nói đi." Trợ lý đã theo cô nhiều năm, nhìn thấy ánh mắt này, lập tức thu liễm, nghiêm túc lên,
"Đi tra cho chị, có đúng Cửu gia đang quen ai hay không, rốt cuộc là ai?" Trịnh Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi, người cô không trị được, người khác lại có thể? Vậy cái danh sát thủ thẳng nam nhiều năm nay của cô vứt đi đâu.
"Chị muốn nhìn xem yêu tinh nào có bản lĩnh câu được hồn phách Cửu gia!"

*****
Nghiêm Khang dừng xe bên đường, sửa sang lại tây trang, xác nhận lại lễ vật, sau đó xuống xe, so thông tin trên điện thoại với biển số nhà một lần nữa, mới gõ gõ cửa.
Đã qua hạ chí, thời tiết dần trở nên nóng bức, cửa hàng liền đóng cửa kính, mở điều hoà, mát mẻ sảng khoái.

Chân Tùng ở trong tiệm thu dọn đĩa CD game vứt lung tung trên bàn, sau đó ngồi vào bàn làm việc của mình, sửa sang tư liệu phòng ốc trên laptop.

Tuy rằng hắn hiện cũng coi như có chút tài sản, nhưng là người có lý tưởng, muốn thành lập công ty lớn, nên vẫn dốc lòng phát triển sự nghiệp.
Sau khi hắn làm việc cho Lục Chỉ, cũng không biết có phải dính vận may hay vẫn là tiểu thần tiên Lục Chỉ ở bên phù hộ hắn, những căn nhà tồn kho qua tay hắn liền từng cái từng cái được bán đi, hắn cũng kiếm được chút ít phí môi giới.

Khiến tâm sự nghiệp của hắn càng thêm nhiệt tình tràn ngập, đương nhiên ôm đùi Lục Chỉ cũng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Tiểu thiếu gia Lục Chỉ ngồi trên sô pha, ôm miếng dưa hấu ướp lạnh Chân Tùng mới cắt, vừa xem phim vừa cầm muỗng múc ăn, vui vẻ hưởng thụ.

Bỗng nhiên, trong lòng cậu chợt loé một tia khác thường.

Cậu đem dưa hấu đặt lên bàn trà, duỗi tay bấm bấm ngón tay, quay đầu nhìn người đứng ngoài cửa kính, hơi hơi nhăn mày.

Chân Tùng vừa thấy Lục Chỉ thả dưa hấu biểu tình nghiêm túc nhìn người đứng ngoài cửa.
Hắn đối với sự thần kỳ của Lục Chỉ đã nhìn nhiều thành quen, lập tức đứng dậy đi ra mở cửa, "Chào ngài, mời vào, xin hỏi có chuyện gì không?"
Trong tiệm chỉ có hai người, Nghiêm Khang nhìn Chân Tùng, lại nhìn Lục Chỉ, châm chước một chút, "Xin hỏi vị nào là đại sư Lục Chỉ?"
Lục Chỉ liếc mắt đánh giá người mới vào, khi nói chuyện khoé miệng Nghiêm Khang vẫn luôn ngậm cười, đôi mắt nhỏ cong cong, cái loại bộ dáng này là kiểu chỉ cần nhìn một cái liền khiến người buông bỏ đề phòng thổ lộ tình cảm, nhưng ánh mắt phức tạp lại hoàn toàn đối lập với vẻ thuần lương bên ngoài.
Tây trang trên người phẳng phiu không chút cẩu thả, trên cổ tay có dấu lằn dây thun nhợt nhạt chia thành hai màu da khác nhau, hẳn là người thường xuyên mang bao tay plastic, người như vậy chỉ có ba loại, một là bác sĩ, hai là người có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, loại thứ ba là tội phạm IQ cao.
"Tìm ông chủ của tôi à, có chuyện gì sao?" Chân Tùng chỉ cảm thấy Nghiêm Khang nhìn thật thoải mái, một chút cũng không phát hiện Lục Chỉ từ khi nhìn thấy Nghiêm Khang biến bất động thanh sắc mà đề phòng.
"Ngài chính là đại sư ạ."
Lục Chỉ nhìn ra được Nghiêm Khang nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc, cười cười lộ răng nanh, "Xin chào."
Nghiêm Khanh ngồi xuống sô pha, vội vàng nói cảm ơn, lễ độ mười phần, nhưng lại không tự mình nhận trà.


Hắn không dấu vết đánh giá Lục Chỉ, cậu ta chính là vị đại sư kia? Lớn lên thật đẹp, giống như đại thiếu gia sống trong nhung lụa, chứ không giống thiên sư có thể làm đại sự.
"Đại sư, tôi hôm nay đến bái phỏng là có việc muốn mời ngài hỗ trợ." Hoài nghi thì hoài nghi, trên mặt Nghiêm Khang vẫn không lộ chút dấu vết.
Lục Chỉ vô tâm vô phế cười cười, "Đừng gọi tôi là đại sư, anh muốn tìm tôi đoán mệnh hay xem phong thuỷ? Chỉ là tôi chỉ biết xem một chút nha, quá phức tạp liền bó tay."
Khi cậu nói chuyện còn nghịch ngợm kẽ cười hai tiếng, đáng yêu đến khiến người tim đập thình thịch, lại cực kỳ giống kẻ nghiệp sư chỉ hiểu sơ lược chút da lông của phong thuỷ.
Chân Tùng rốt cuộc phát hiện Lục Chỉ không đúng, trước giờ Lục Chỉ chỉ giả ngầu, không giả ngu, người tên Nghiêm Khang này có lai lịch gì?
Đây...! hay là bị chơi, người tính trẻ con như vậy làm sao lại là đại sư? Nghiêm Khanh bất động thanh sắc rũ mắt nhìn ly trà trước mặt, hương trà lan toả, hắn nghĩ một chút, vẫn tiếp tục.
"Ha ha, vậy đại sư có thể xem phong thuỷ dời mộ được không?" Nghiêm Khang thử nước một câu.
"Dời mộ? Cái đó siêu khó nha." Lục Chỉ nói, "Nhà cửa bình thường thì vẫn có thể nhìn một cái."
"À, vậy cũng có bản lĩnh rồi." Nghiêm Khang cười cười, đáy mắt đã không còn chờ mong ban đầu, bắt đầu tính đường lui.
Lục Chỉ vẫn làm vẻ không biết chỉ cười cười,
"Như vậy thật là đáng tiếc." Nghiêm Khang cười cười đứng lên.
Chân Tùng cũng không lộ chút gió, "Không thể giúp đỡ, thật sự xin lỗi."
Nghiêm Khang vội nói, "Đừng nói như vậy, là tôi quấy rầy."
Nghiêm Khang muốn để lễ vật lại, Lục Chỉ kiên quyết không nhận, Nghiêm Khang chỉ còn cách cầm lễ vật đi.

Đợi hắn ra khỏi cửa, Chân Tùng lập tức hỏi, "Ông chủ, người này có gì đặc biệt sao?"
Lục Chỉ lắc lắc đầu, cười nói, "Tôi lười, không muốn đi."
Chân Tùng tuy rằng có chút cạn lời, lại cũng cực kỳ đồng ý, "Trời nóng, da ông chủ trắng như vậy, đến tôi phơi còn thấy không thoải mái nữa là."
Lục Chỉ cười cười.
Cậu biết rõ ý đồ của Nghiêm Khang, hắn ta vừa rồi cũng không nói thật, hắn tìm mình cũng chẳng phải xem phong thuỷ dời mộ, mà vì không có cách nào khởi công công trình mới phải đi tìm đại sư.

Nhưng Lục Chỉ không muốn tiếp, không muốn có quan hệ với Nghiêm Khang, càng không muốn có quan hệ với người đứng sau hắn – Nam Thừa Phong.
Bánh răng vận mệnh chung quy vẫn không chịu buông tha cậu.

Một tia nguy cơ cậu cảm ứng lúc nãy chính là vì Nam Thừa Phong, cũng không tính sai, Nghiêm Khang đến đây chuyến này là vì chuyện của công ty bọn họ, hắn là cấp dưới của Nam Thừa Phong.

Thủ hạ Nam Thừa Phong này thật là ngoạ hổ tàng long.


Bất quá, trước mắt cậu lừa Nghiêm Khang đi, cũng không nhận lễ vật, cắt đứt bất kỳ quan hệ nào với hắn, sau này chỉ cần tránh nhìn thấy Nam Thừa Phong là được.
"Sư phụ!" Cửa kính vừa mở, một người lì lợm la liếm Lục Chỉ lâu nay bỗng nhiên xuất hiện.
Bên ngoài, Nghiêm Khang vừa mới bước ra khỏi cửa hàng, đang định nói cho trợ lý Thân rằng Lục Chỉ chỉ có hư danh, không nên tin tin đồn nhảm, liền thấy một vị đạo sĩ tiên phong đạo cốt từ trên xe bước nhanh xuống.

Nghiêm Khang thoáng chốc dừng bước, liếc một cái liền nhận ra đây là hội trưởng Hiệp Hội Phong Thuỷ - Thương Chân Tử, cao nhân từ đầu hắn vẫn luôn muốn thỉnh.
Thương Chân Tử khó thỉnh bao nhiêu cơ hồ không ai không hiểu, nhưng nếu Nam Thừa Phong ra mặt, kia đừng nói đến thỉnh, chỉ sợ Thương Chân Tử có phải ngồi máy bay suốt đêm cũng phải chạy ngay đi.

Đáng tiếc Nam tổng căm thù huyền học đến tận xương tuỷ, đụng đến hắn không khác gì đi chết, vậy nên không chỉ tên Nam tổng không thể dùng, đến tên trợ lý Thân cũng không được trưng dụng, chỉ có thể tự thân vận động.
Hắn chỉ là một cán sự dựa miệng kiếm ăn, vì cẩn thận mới được trợ lý Thân giao phó, đừng nói mời đến Thương Chân Tử, đến gặp cũng không gặp được.

Bằng không cũng không phải tìm đi tìm lại một vòng như vậy, cuối cùng lại tìm đến một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa đâu.
Thương Chân Tử lúc này chẳng khác gì tiền từ trên trời rơi xuống, người khôn khéo như Nghiêm Khang nào có thể không bắt lấy thời cơ.
"Đại sư." Nghiêm Khang vừa định ngăn Thương Chân Tử lại, liền thấy hắn mặt đầy vui mừng, không phải nói chứ nhìn không khác gì fan cuồng nhìn thấy idol đâu, nhanh chóng vọt qua hắn đi vào cửa hàng mình mới đi ra.
Không đợi hắn kịp nghi hoặc sao Thương Chân Tử lại đến chỗ bé nhỏ này, liền thấy hắn kích động gọi Lục Chỉ bị mình cho là chỉ có hư danh một tiếng.
"Sư phụ!"
Nghiêm Khang đơ như cây cơ nửa ngày, Thương Chân Tử gọi đứa nhỏ kia là sư phụ?
Sư phụ! Có thể khiến Thương Chân Tử gọi cậu ta là sư phụ! Đây......!Lại nhìn đến Lục Chỉ trong tiệm, sớm đã không còn vẻ trẻ con vui cười lúc trước, giờ chỉ còn nét thâm trầm giống như thế ngoại cao nhân nhìn thấu hết thảy sự đời.

Một vụ nổ Bigbang "Bùm", hắn lập tức hiểu ra, Lục Chỉ thật sự là đại sư, mới vừa rồi chỉ là khảo nghiệm xem mình có phải kẻ nhìn mặt mà bắt hình dong hay không, không nghĩ tới mình thật sự không qua được.

Xong đời!
Nghiêm Khang nắm chặt bàn tay hối hận, tất cả đều vì chính mình ngu xuẩn, hắn làm về mảng nhân sự, dựa vào cẩn thận mà kiếm cơm, thế nhưng lại thua tại nơi này.
Lục Chỉ nghe thấy Thương Chân Tử kêu một tiếng, liếc ra cửa thấy Nghiêm Khang đang nhìn chằm chằm Thương Chân Tử với vẻ mặt không thể tin được, thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

Cậu thật vất vả mới tiễn ôn thần này đi, hắn ta lại muốn đến gây chuyện.

Chưa có bao giờ cậu ghét bỏ Thương Chân Tử hơn bây giờ!
Tác giả: Bắt đầu lộ tuyến của Nam Tổng, cốt truyện tiếp theo đều có liên quan đến Nam tổng, nội trong hai chương là có thể gặp nhau..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương