Lục Chỉ chỉ cười mà không nói, đưa mắt nhìn đứa cháu trai phế vật của Lữ Hoằng.

Lữ Hoằng ngẩn ra, mấp máy môi không mở miệng, tuy rằng Chân Tùng nói Lục Chỉ là cao nhân đã cứu cha ông nhưng cậu lại quá nhỏ tuổi, trông như là đệ tử hoặc hài tử của đại sư.

Ông thậm chí hoài nghi bởi vì đại sư không muốn gặp ông, cố ý để Chân Tùng cùng đệ tử lừa gạt mình?
Lục Chỉ nhìn ra ông không tin, cười cười, "Ngài cả đời cần cù chăm chỉ, chính là người sinh ra để làm việc lớn, có một số việc mặc dù là tiếc nuối, nhưng không phải bị ngài liên luỵ, không có quan hệ với ngài, chỉ là số mệnh của từng người mà thôi."
Lữ Hoằng kinh hãi, trái tim hung hăng nhói đau một phen, người khác có lẽ không hiểu ý ngầm của Lục Chỉ, nhưng ông biết đó chính là vết thương chí mạng mà Lữ Hoằng chôn sâu tận đáy lòng bao lâu nay.

Vợ của ông, cũng chính là dì của thanh niên này, khó sinh mà chết, đứa con cũng ra đi theo mẹ, khiến ông thống khổ vạn phần; đi xem quẻ, đoán mệnh cũng chỉ nhận được một câu: "Đây là thiên giáng (lệnh trời), đã định bắt ông phải chịu đau khổ, dày vò về mặt tâm hồn", chính là ông không sợ khổ, tại sao lại phải liên luỵ đến người nhà ông.

Cũng vì thế mà Lữ Hoằng sa sút tinh thần một thời gian; lại cũng vì đã mất đi vợ con, ông đối với đứa cháu vợ này cũng yêu thương hơn vài phần.

Hôm nay một lời nói của Lục Chỉ lại vừa lúc trấn an vết sẹo sâu nhất trong lòng ông.

"Không phải bởi vì tôi?" Lữ Hoằng theo bản năng hỏi.

Lục Chỉ lắc lắc đầu, "Không liên quan đến ngài."
Lữ Hoằng mũi cay cay, đến chuyện này đại sư cũng có thể tính được, ông còn có thể nghi ngờ gì nữa đây.

"Chuyện của cháu tôi, tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng, nếu nó làm chuyện sai trái, tôi sẽ bắt nó chịu trách nhiệm thích đáng, sẽ không bao che."
"Dượng!" Thanh niên hoảng sợ nhìn Lữ Hoằng, hồn vía lên mây, ngẫm lại những việc mình đã làm, hận không thể lập tức biến mất.


"Ngài muốn biết, hỏi anh ta một chút không phải sẽ biết sao." Lục Chỉ chuyển mắt đến bí thư đang đứng sau Lữ Hoằng.

Đáy lòng bí thư run lên, thần! Sao cái gì cậu ta cũng biết hết vậy?
Lữ Hoằng nhìn về phía bí thư, bí thư mím môi, thấp giọng thì thầm bên tai Lữ Hoằng.

"Cậu thế nào lại không nói sớm với tôi!" Lữ Hoằng giận dữ, không nghĩ tới cháu mình thế mà lại chuyên đùa bỡn nữ nhân, một lần còn bắt cá bằng lưới.

"Ta cả đời cực cực khổ khổ vì nhân dân làm việc, mày vậy mà dám lấy tên ta đi làm ra những chuyện này, đều là do cha mẹ mày chiều hư mày!"
Thanh niên bụm mặt khóc, "Con không dám, dượng, con cũng không dám nữa."
Lữ Hoằng phi thường tức giận, nhìn về Lục Chỉ, thu liễm rồi tôn kính nói, "Đại sư, tôi vốn muốn tìm ngài nói lời cảm tạ, không ngờ lại gặp được sự tình này, nếu không có đại sư, tôi cũng không biết nó là tên khốn khiếp như vậy."
Ông xoay người nói với bí thư, "Trước tiên đưa nó đi bệnh viện, sau đó, nên làm thế nào thì làm thế đấy, cứ theo đúng pháp luật mà làm."
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Lữ Hoằng nói lời cảm tạ với Lục Chỉ, nghĩ thầm, tiểu thần tiên này cũng thật đủ thể diện.

"Đã làm chuyện sai trái, không thể đền bù thì phải chịu trừng phạt, có thể đền bù thì nghiêm túc hướng người bị hại xin lỗi," Lục Chỉ nhìn qua thiếu nữ đứng bên cạnh.

Lữ Hoằng sắc mặt ngượng ngùng, gật gật đầu, nói với thiếu nữ, "Ta thay cháu ta xin lỗi cháu, chuyện của cháu cứ yên tâm giao cho ta, viện phí của mẹ cháu ta sẽ chăm lo đến khi bà xuất viện mới thôi."
Thiếu nữ không ngừng gật đầu, "Cảm ơn, cảm ơn."
Mọi người vây xem thấy thế sôi nổi vỗ tay, khen Lữ Hoằng đại nghĩa diệt thân.

Lữ Hoằng hướng mọi người gật gật đầu, lại không dám nhận những lời khen này, rốt cũng cũng là cháu mình gây hoạ, chính mình không trốn khỏi trách nhiệm nuôi nấng không tốt.


Thanh niên khóc không ra nước mắt, hắn chỉ là đi ngang qua mua ly trà sữa, như thế nào lại được tặng thêm một vé tham quan cục cảnh sát thế này......!
Nhưng hắn thật không nghĩ tới một thiếu niên lớn lên đáng yêu lại có thể bạo lực như vậy, cũng không ngờ người dượng luôn ngay thẳng của mình lại đối xử khách khí với cậu ta như vậy.

"Người này rốt cuộc có địa vị gì?" Thanh niên nhịn không được hỏi bí thư.

Bí thư sớm đã khinh thường hắn, "Là người mà cậu cả mười đời đều không thể trêu vào, khuyên cậu vẫn nên thu hồi tâm tư đi, ngoan ngoãn chờ lãnh đạo trị tội cậu đi."
Thanh niên chấn động, cả người lại càng run như cầy sấy.

Editor: Sau chuyện này t thấy sống vẫn phải có tiền hoặc có quyền hoặc có cả hai để lời nói của mình có trọng lượng.

Nếu không phải nhờ lá bùa với thanh danh đại sư, chưa chắc chuyện đã được giải quyết nhẹ nhàng thế này.

May mắn là nhân tốt sẽ gặt được quả tốt!
Thiếu nữ thấy sợ hãi đã qua đi, khóc lóc thê thảm, lôi kéo Lục Chỉ, "Ngài chính là người tốt, không có ngài, đời này của tôi coi như xong rồi, cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư!"
Nghe thấy có nữ sinh bị thanh niên này lừa tình cảm, lừa thân thể, lại còn mang thai, cô sao không nhận ra tên này có ý đồ với mình chứ, ở bên hắn thì sau này đời mình sẽ chỉ toàn bi kịch, may mà cô còn may mắn, trời cao phù hộ, phái tiểu thần tiên đến cứu cô.

"Gặp phải thanh niên này là kiếp số của cô, ta cứu cô là duyên của cô, đều là chú định, kiếp nạn này đã qua, không cần để trong lòng," Lục Chỉ yên lặng rút tay về, chắp sau lưng, một bộ dáng thế ngoại cao nhân.

"Không, đều là đại sư cứu mạng, đại sư, xin hỏi tôi phải làm thế nào mới báo đáp được ân tình của ngài." Thiếu nữ không biết dùng bất kỳ ngôn ngữ gì để biểu đạt sự cảm kích của mình, cô chỉ biết Lục Chỉ chính là ân nhân cứu mạng, cả đời cô đều sẽ không quên.


"Không cần." Lục Chỉ nhìn cung cha mẹ của thiếu nữ, cười cười, "Chăm sốc tốt cho mẹ của cô, chăm sóc tốt, bà sẽ sống lâu trăm tuổi."
Thiếu nữ ngẩn ra, đây là sợ hãi sâu nhất trong lòng cô, mà lời Lục Chỉ nói như cởi đi khúc mắc trong lòng này, "Đa tạ đại sư! Đa tạ đại sư!"
Lục Chỉ xua xua tay, một bộ dáng cao nhân đi mây về gió thanh tao, một tay chắp sau lưng, một tay khác cầm lấy ly trà sữa còn nằm trong tay thiếu nữ, nhẹ nhàng vẫy vẫy ống tay áo, công thành danh toại xoay người đi qua hướng đối diện bên kia đường, chỉ để lại một bóng lưng cho người người sùng bái.

Chân Tùng đi theo:......!Mọi chuyện đều từ ly trà sữa này mà ra.

"Đại sư, đây là rượu ngon tôi giữ gìn rất nhiều năm, hi vọng ngài vui lòng nhận cho."
Đi vào trong cửa hàng, Lữ Hoằng lấy ra rượu mình trân quý suốt bao năm, giá thị trường đã bị đẩy lên không biết bao nhiêu lần.

Lúc ông mua rượu này cũng không được giá tốt lắm, nhưng vẫn cắn răng mua, ngày thường đều luyến tiếc không dám đụng vào.

Lúc này không chút do dự lấy ra làm tạ lễ cho Lục Chỉ, bởi vì ông không còn vật gì giá trị hơn, xứng đáng làm tạ lễ cả.

"Ta không uống rượu, ngài mang về đi." Lục Chỉ khách khí từ chối.

Lữ Hoằng thấy cậu còn nhỏ tuổi, không uống rượu cũng là chuyện bình thường, "Đại sư có sư phụ? Mang tặng cho sư phụ hoặc cha mẹ cũng được, rượu này hiện nay chính là có bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu."
Lục Chỉ nghĩ đến vị sư phụ thích uống rượu nhất trên đời của mình, trong đầu hiện lên hình ảnh ông khi thấy rượu ngon là râu vểnh cả lên trời, gật gật đầu, "Đa tạ ngài, vậy ta liền nhận lấy."
Lữ Hoằng thấy cậu chịu nhận, trong lòng hạ xuống được một tảng đá lớn, nội tâm bị việc làm của đứa cháu khốn nạn làm tổn thương cũng đỡ đi không ít.

Lữ Hoằng nhìn cửa hàng một vòng, cho rằng lấy địa vị môn phái của Lục Chỉ, sẽ ở trong một biệt thự cao cấp hoặc kiểu tứ hợp viện truyền thống với thủ vệ nghiêm ngặt, không nghĩ đến lại ở trong một cửa hàng môi giới bất động sản nho nhỏ.

Cao nhân làm sao lại ở nơi thế này? Tuy rằng nội thất trang trí sang quý, nhưng diện tích chỉ nhỏ khoảng mười mét vuông, nhìn thế nào cũng không giống địa phương cậu nên ở.

Ông nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra, chẳng lẽ vì có chuyện quan trọng phải làm? Cố ý nguỵ trang thân phận sợ rút dây động rừng.


"Xin hỏi đại sư vì sao ở nơi này? Nếu là không có chỗ ở, tôi có một căn phòng được cấp, tuy rằng kém hơn biệt thự cao cấp, nhưng vẫn khá thoải mái."
Lữ Hoằng thử hỏi, nếu thật là đại sự, ông trước tiên phải chuẩn bị, tích cực phối hợp, không để ảnh hưởng đến người dân.

"Cảm ơn, không cần đâu." Lục Chỉ nói, ở nơi này khá tốt, vừa ra khỏi cửa liền có đủ các loại cửa hàng, bên cạnh chính là phố ăn vặt, cực kỳ phù hợp với yêu cầu trốn nhà đi ăn uống thăm thú trải nghiệm của cậu.

Trong lòng Lữ Hoằng trầm xuống, đại sư không chịu nói, nếu có thể làm cao nhân cẩn thận đến như vậy, kia chắc chắn là đại sự kinh thiên động địa?
"Đại sư, ngài tới nơi này có phải hay không có chuyện quan trọng cần làm?"
"Đúng vậy." Lục Chỉ nghĩ nghĩ, ở trong nhà cùng ở sư môn bị quản quá nghiêm, bây giờ được tự do chơi game cùng thưởng thức mỹ thực, còn không phải là chuyện quan trọng sao, cậu gật đầu xác định.

Lữ Hoằng hãi hùng khiếp vía, thế mà bị hắn đoán đúng! Cao nhân canh phòng nghiêm ngặt không chịu lộ ra, xem ra chuyện này thật sự rất nguy hiểm.

Thành phố này chính là trái tim của cả nước, nếu thực sự có người đánh chủ ý ở đây, kia chỉ sợ......!
Lữ Hoằng nghĩ cũng không dám nghĩ, "Nếu vậy, đại sư có bất kỳ vấn đề gì xin nhất định phải liên hệ với tôi, tôi dù có trèo đèo lội suối cũng không chối từ.

Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Tốt nha." Anipop của cậu có một cửa mãi vẫn không qua được, mê cung trong cũng không ra được, màn mới cũng không biết phải mua ở đâu.

Nghĩ như vậy, cậu có rất nhiều phiền não a.

"Thật ra có một sự kiện."
"Là đại sự gì? Xin đại sư cứ nói thẳng." Lữ Hoằng vội vàng dựng thẳng người, hết sức chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót chữ nào.

Lục Chỉ vẻ mặt nghiêm lại, nghiêm túc nói ra một sự kiện quan trọng, "Nghe nói phố ăn vặt bên cạnh phải bị huỷ bỏ? Về sau liền không được ăn ngon rồi."
Lữ Hoằng:???.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương